Khởi công cột mốc số 78 trên biên giới Việt Nam – Campuchia--- VOV News
Sân bay quốc tế Cam Ranh sắp được đưa vào hoạt động
Việc mở các đường bay quốc tế đến sân bay Cam Ranh sẽ tạo điều kiện để tỉnh Khánh Hoà phát triển về kinh tế và du lịch.
Cuộc chạy đua vũ trang hải quân tại Đông Bắc Á
VIT - Tại hội nghị “Những thách thức mới đối với an ninh châu Á – Thái Bình Dương” diễn ra hôm 17/11, một chuyên gia quân sự cảnh báo, cuộc chạy đua vũ trang của lực lượng hải quân đang phát triển tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương và điều này có thể dẫn đến những hậu quả thê thảm.
“Chính phủ chưa quyết định khai thác bể than sông Hồng”
Không nằm trong nhóm các vấn đề được tập trung chất vấn Bộ trưởng Bộ Công Thương Vũ Huy Hoàng sáng 18/11, song khai thác than ở đồng bằng sông Hồng và các dự án bauxite vẫn nằm trong chất vấn của hai vị đại biểu Quốc hội đến từ Hưng Yên và Khánh Hòa.
Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng: Đừng đổ lỗi hoàn toàn cho thủy điện
Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng: Đừng đổ lỗi hoàn toàn cho thủy điện
TTO - Sáng 18-11, Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng đã trả lời 14 lượt chất vấn, tuy nhiên những câu trả lời của Bộ trưởng vẫn làm nhiều đại biểu chưa đồng tình, vì vậy có 5 đại biểu phải chất vấn đến lần thứ hai mới “thông” với những giải trình của bộ trưởng.
Nỗ lực giải trình của Bộ trưởng Công thương không đạt hiệu quả Đài Tiếng Nói Việt Nam
Là thành viên thứ 3 của Chính phủ tiếp tục đăng đàn trả lời chất vấn đại biểu Quốc hội, sáng nay (18/11), Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng đã có bản báo cáo chi tiết giải đáp những kiến nghị, bức xúc của đại biểu Quốc hội và cử tri cả nước, ...
Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng: Đừng đổ lỗi hoàn toàn cho thủy điệnTuổi Trẻ
Bộ trưởng Công thương: “Không thể đổ lỗi cho thủy điện”Dân Trí
Lũ lớn miền Trung có tác động của công trình thủy điện?Báo Đất Việt
Tiền Phong Online -Báo Công Thương Điện Tử -VietNamNet
Bộ trưởng Công Thương: Buồn về công nghiệp sau hội nhập
Trước câu hỏi của đại biểu Quốc hội về việc nhiều doanh nghiệp điện tử hiện chỉ "thoi thóp" sau 3 năm hội nhập, trong khi người dân được kêu gọi dùng hàng Việt, người đứng đầu ngành Công Thương thừa nhận, đây là thực tế đáng buồn.
Four men killed trying to saw open old bomb in Vietnam
Việt kiều “dỏm” vờ cưới vợ rồi bán sang Trung Quốc
<<<::: ....="...." c="c" d="d" gi="gi" h="h" i="i" ki="ki" m="m" n="n" ng="ng" t="t" u="u" v="v" vi="vi">>>
Lời kể của một nô lệ tình dục trở về từ động quỷ
Four men killed trying to saw open old bomb in Vietnam
Hanoi - Four men were killed in the province of Tay Ninh while trying to remove the explosives
Việt kiều “dỏm” vờ cưới vợ rồi bán sang Trung Quốc
Thời gian qua, trên địa bàn tỉnh Đắk Nông thường xuyên xuất hiện một số đối tượng khoe khoang mình là Việt kiều giàu có về quê tìm vợ. Những Việt kiều này thường về những nơi vùng sâu, vùng xa trên địa bàn tỉnh Đắk Nông để dụ dỗ, tán tỉnh, yêu đương những cô sơn nữ nhẹ dạ cả tin rồi đưa sang Trung Quốc bán vào các ổ mại dâm.
Lời kể của một nô lệ tình dục trở về từ động quỷ
Không nên ăn bì lợn
Theo các nhà khoa học, ôxy già không ảnh hưởng tới sức khỏe người sử dụng mà là khuẩn Samolenla có trong bì lợn thối. Tuy nhiên, ngay cả bì lợn tươi mới, người dân cũng không nên ăn vì đây là loại thức ăn khó tiêu, thậm chí gây nguy hiểm cho ruột.
>> Phát hiện bì heo phân hủy chế biến thành thực phẩm
Quan hệ Mỹ - Trung Quốc sang trang mới
>> Phát hiện bì heo phân hủy chế biến thành thực phẩm
Quan hệ Mỹ - Trung Quốc sang trang mới
Những tuyên bố mạnh mẽ của lãnh đạo hai nước Mỹ và Trung Quốc cho thấy chuyến thăm Bắc Kinh của Tổng thống Mỹ Barack Obama phần nào “định hình” lại quan hệ song phương: giảm đối đầu, tăng hợp tác.
Chiến tranh mạng đang chuyển từ giả tưởng sang hiện thực, theo một phúc trình của công ty McAfee về các vụ tấn công qua internet.
Trung Quốc, Nhật, Anh tiếp tục tăng mua nợ Mỹ
Khi con nợ đi gặp chủ nợ (Ngô Nhân Dụng)
Trong khi gặp riêng Chủ Tịch Hồ Cẩm Ðào, ông Obama đã nêu lên vấn đề vi phạm nhân quyền ở nước Tàu, ông nhấn mạnh đến người Tây Tạng và người Hồi Giáo ở Tân Cương. Tuy nhiên, theo lời ông Jeffrey Bader, phụ trách vùng Á Ðông trong Hội Ðồng An Ninh Quốc Gia, nói với nhật báo Wall Street thì trong các cuộc gặp kín với Hồ Cẩm Ðào ông tổng thống Mỹ có đề cập tới các quyền làm người căn bản của người dân, trong đó có quyền sử dụng Internet, và chưa có ai nói “thẳng thừng” (blunt talk) như vậy bao giờ.
Nhưng khi ra họp báo trước công chúng thì cả hai nhà lãnh đạo Mỹ và Trung Quốc cố ý đề cập đến sự hợp tác của hai nước trong những “vấn đề lớn” của thế giới; họ chỉ nhắc đến những điểm bất đồng một cách tổng quát, nhẹ nhàng.
Obama chỉ nhấn mạnh đến quyền làm người của những dân tộc thiểu số chứ không nhắc đến các nhà tranh đấu dân chủ. Ðiểm mạnh nhất là ông nhắc đến người quyền của người Tây Tạng trước khi khuyến cáo chính phủ Bắc Kinh nên nối lại việc tiếp xúc với Ðức Ðạt Lai Lạt Ma. Ông Obama đã phải hoãn việc tiếp Ðức Ðạt Lai Lạt Ma tới sau khi đi Tàu, nhiều người cho đây là một nhượng bộ quá đáng. Ngày ông tới Bắc Kinh thì Ðức Ðạt Lai Lạt Ma cũng vừa chấm dứt chuyến đi thăm cộng đồng người Tây Tạng ở tiểu bang Arunachal, Ấn Ðộ, một vùng đất mà Bắc Kinh coi như một phần thuộc lãnh thổ Trung Quốc. Bắc Kinh đã phản đối chính phủ Ấn Ðộ về vụ này, và họ vẫn lên tiếng đòi vùng “Nam Tạng” từ năm 1962 đến nay.
Khi gặp Hồ Cẩm Ðào trong phòng riêng, Obama chỉ trích việc Bắc Kinh dựng “Trường Thành Lửa” ngăn chặn các mạng lưới không cho đề cập tới những đề tài “nhạy cảm”, mà chính Obama là một nạn nhân. Cuộc nói chuyện của ông tổng thống Mỹ với các sinh viên (đã được chọn lọc và “huấn luyện” trước) ở Thượng Hải được trực tiếp truyền hình, nhưng sau đó nhiều đoạn đã bị công an cắt hết không cho lên mạng. Hiện ở Trung Quốc có 350 triệu người dùng Internet và 70 triệu người làm blog, và phần lớn đều muốn được phát biểu tự do hơn.
Khi họp báo, cả hai ông Hồ Cẩm Ðào và Barack Obama đều muốn nhấn mạnh đến những thoả thuận hợp tác trong một số vấn đề căn bản. Nhật báo Wall Street nhận xét rằng bản Thông Cáo Chung giữa hai ông là một “danh sách dài những phạm vi mà hai bên cần hợp tác”, và đây là một trong “những nỗ lực nhiều tham vọng nhất của hai quốc gia” để liệt kê các quyền lợi chung. Trong đó có những vấn đề lớn như phục hồi kinh tế thế giới, giải quyết vấn đề khí hậu toàn cầu đang nóng lên, cho tới những chương trình cụ thể như mở rộng thêm giao dịch hàng không, cùng nghiên cứu về y tế công cộng và tăng số sinh viên Mỹ du học ở Trung Quốc lên gấp năm lần. Tờ nhật báo này, thường đồng ý với các chính sách của đảng Cộng Hòa hơn đảng Dân Chủ, ghi nhận chính phủ Trung Quốc đã minh thị tỏ ý hoan nghênh nước Mỹ có một vai trò ở vùng Á Châu và Thái Bình Dương, một cách xoá bỏ những nghi ngờ trong dư luận Mỹ rằng Bắc Kinh muốn gạt ảnh hưởng Mỹ ra khỏi vùng Á Châu. Tờ báo công nhận bản thông cáo chung này là “một văn kiện đầy đủ nhất trong suốt 20 năm qua” về những điều mà hai quốc gia thoả thuận cùng giải quyết.
Trên mặt kinh tế, một điểm bất đồng lâu dài nhất, là chính sách của chính phủ Bắc Kinh giữ hối suất với Mỹ kim ở mức cố định, do đó hạ thấp giá đồng nhân dân tệ để dễ xuất cảng hàng hoá sang Mỹ cũng như đi các nước khác. Nhưng trong cuộc họp báo chung, ông Obama chỉ nhắc khéo rằng ông hoan nghênh chính phủ Bắc Kinh khi họ tỏ ý “sẽ” để cho thị trường quyết định hối suất, một điều mà ông Hồ Cẩm Ðào không hề nhắc tới khi ra trước công chúng. Ngược lại, ông Hồ cho biết đã nhắc nhở ông Obama phải chống lại khuynh hướng “bảo hộ mậu dịch” để hàng hoá lưu thông giúp cho kinh tế thế giới hồi phục. Ðây là gián tiếp chỉ trích việc chính phủ Mỹ gần đây đã tăng giá nhập cảng một số hàng Trung Quốc, như bánh xe hơi loại rẻ tiền và các loại ống bằng thép.
Cuối cùng, chuyến đi Trung Quốc của Tổng Thống Obama chỉ có giá trị tượng trưng mà không đem lại một thay đổi quan trọng nào trong bang giao giữa hai nước. Nhiều người mô tả cảnh ông Obama gặp Hồ Cẩm Ðào giống như một con nợ đến gặp chủ ngân hàng. Nghĩa là rất khó nói mạnh miệng. Hiện Trung Quốc đang là chủ nhân 800 tỉ tiền nợ (công trái) của chính phủ Mỹ, chưa kể những khoản nợ cho các ngân hàng tư.
Tuy nhiên, món nợ 800 tỉ đó, cùng với 2000 tỉ đô la mà Trung Quốc đang giữ làm ngoại tệ dự trữ, không làm cho Trung Quốc mạnh hơn mà có thể còn khiến Bắc Kinh bị ràng buộc, trở nên yếu thế hơn. Vì chủ nợ không thể đe doạ con nợ sẽ rút tiền về, mà cũng không thể doạ sẽ không tiếp tục cho vay tiếp.
Trước khi ông Obama đi sang Á Châu, ông Lưu Minh Khang (Liu Mingkang), chủ tịch uỷ ban điều hành hệ thống ngân hàng, đứng ngang hàng với thống đốc Ngân Hàng Trung Ương Trung Quốc, đã lên tiếng chỉ trích Hệ Thống Dự Trữ Liên Bang ở Mỹ về chính sách giữ lãi suất thấp làm hạ giá đồng đô la. Mỗi khi đô la xuống giá, Trung Quốc lại bị thiệt hại vì dự trữ ngoại tệ của họ bị giảm giá trị theo. Nhưng khi Trung Quốc đã chọn gắn đồng tiền của họ vào đô la Mỹ thì họ đành phải chịu. Ông Ngô Hiểu Cầu (Wu Xiaoqiu), giáo sư Ðại Học Nhân Dân ở Bắc Kinh đã nói một cách cay đắng rằng Trung Quốc đang bị đồng đô la Mỹ bắt làm con tin (kidnapped by American currency).
Trung Quốc không thể đem các công trái chính phủ Mỹ đi bán để tấn công tài chánh. Vì khi đem bán nhiều, giá các công trái đó giảm thì chính Bắc Kinh bị mất tiền trước. Trung Quốc cũng không thể ngưng mua công trái Mỹ. Vì họ cần xuất cảng hàng sang Mỹ, và khi bán hàng đi khắp thế giới phần lớn cũng được trả tiền bằng đô la Mỹ. Thay vì dùng số đô la “nhập siêu” thặng dư đó để nhập cảng hàng, khuyến khích dân Trung Hoa tiêu thụ thêm bằng cách cải thiện hệ thống an sinh xã hội, giáo dục, và y tế công cộng, thì chính phủ Bắc Kinh đã chọn tiếp tục cho Mỹ vay, khiến lãi suất ở Mỹ thấp hơn để người Mỹ tiếp tục nhập cảng. Bởi vì chính phủ Bắc Kinh đã coi chủ trương “sản xuất để xuất cảng” như một chính sách bảo đảm an ninh trong xã hội. Nền kinh tế Trung Quốc lệ thuộc xuất cảng, nếu không tiếp tục bán ra ngoài được như cũ thì hàng trăm triệu công nhân có thể thất nghiệp, sẽ là một mối đe doạ trên độc quyền cai trị của đảng Cộng Sản.
Chính sách kinh tế của Bắc Kinh làm thiệt hại cho nước Trung Hoa. Vì người dân Trung Hoa phải cần cù làm việc mà không được tiêu thụ. Mười năm trước đây số tiêu thụ chiếm 50% tổng sản lượng nội địa Trung Quốc, hiện nay chỉ còn 35%, tức là người Trung Hoa làm ra 100 đồng thì chỉ được tiêu 35 đồng. Trong khi đó chính phủ Cộng Sản “trợ cấp” cho người tiêu thụ ở Mỹ bằng cách giúp họ được hưởng lãi suất thấp để có thẻ mua hàng nhập cảng rẻ! Vì thế, Bắc Kinh không chịu nâng giá trị đồng tiền của họ so với Mỹ kim, dù các chính quyền Mỹ từ hàng chục năm nay vẫn thúc giục.
Ngoài miệng thúc giục, nhưng bên trong thì các chính phủ Mỹ từ thời Clinton, Bush cho tới Obama vẫn thản nhiên khi Bắc Kinh chỉ nhích giá đồng nguyên (yuan) một chút mỗi lần dư luận quốc tế đòi hỏi. Vì các chính quyền Mỹ đều biết khi nào Trung Quốc còn dư đô la thì còn phải cho Mỹ vay thêm. Nhất là trong lúc này, khi ngân sách nước Mỹ đang khiếm hụt nặng, cần vay thêm hơn bao giờ hết. Chỉ có những người dân bình thường ở Trung Quốc là chịu thiệt thòi. Họ được tiếng là “tiết kiệm” nhất thế giới. Nhưng họ không thể không tiết kiệm vì ai cũng phải lo xa khi cả nước chưa có một hệ thống an sinh xã hội, đại đa số không có bảo hiểm y tế, số người già ngày càng tăng lên mà không có quỹ hưu bổng xã hội, và gia đình nào cũng phải lo việc học cho con cái, lại lo để dành tiền cho con trai cưới vợ, trước cảnh trai thừa gái thiếu do “chính sách một con” tạo ra!
Mối liên hệ kinh tế giữa Trung Quốc và Mỹ là một tình trạng bất thường, làm cho nền tài chánh quốc tế mất cân bằng. Không phải chỉ vì người Mỹ tiêu thụ nhiều quá, mà còn vì chính quyền Trung Quốc bắt dân phải nhịn tiêu thụ quá lâu. Nhưng hai nước vẫn cần lẫn nhau để giữ thế “mất cân bằng” này trong hàng chục năm nữa. Con nợ và chủ nợ không ai có thể một mình bỏ người kia được! Ngô Nhân Dụng
Trung Quốc, Nhật, Anh tiếp tục tăng mua nợ Mỹ
Nhu cầu của thế giới đối với các tài sản tài chính của Mỹ loại dài hạn tăng trong tháng 9/2009. Nhật, Anh và Trung Quốc tiếp tục mua thêm trái phiếu Bộ Tài chính Mỹ.
Hội nghị đói nghèo thành trò cười cho nước giàu
“Bài toán khó” trong quan hệ thương mại Mỹ - Trung
Hội nghị đói nghèo thành trò cười cho nước giàu
Quan hệ kinh tế Mỹ - Trung đã trở nên quá phức tạp và khó có thể đưa ra một giải pháp đơn giản nào cho các vấn đề đang tồn tại.
Đáng chú ý, thâm hụt thương mại Mỹ tháng 9/2009 là 36,5 tỷ USD, cao hơn nhiều so với dự báo của các chuyên gia, mức thâm hụt này như vậy cao nhất từ tháng 1/2009. Thế nhưng tới 60,5% thâm hụt trên tương đương 22,1 tỷ USD bắt nguồn từ hoạt động thương mại chỉ với Trung Quốc.
Ngày thứ Hai, Tổng thống Obama đến Bắc Kinh, thế nhưng không nên kỳ vọng điều gì sẽ có thể được giải quyết. Quan hệ kinh tế Mỹ - Trung đã trở nên quá phức tạp và khó có thể đưa ra một giải pháp đơn giản nào cho các vấn đề đang tồn tại.
Trong nội bộ nước Mỹ, sự mất cân bằng được coi như kết quả của chính sách bảo hộ từ phía Trung Quốc, đặc biệt là việc Trung Quốc không muốn để đồng nhân dân tệ tăng giá so với đồng USD.
Hiện nay, nhiều chuyên gia trên khắp thế giới đều cho rằng sẽ ra đồng nhân tệ đã phải tăng giá thêm 15% so với đồng USD. Bằng việc duy trì đồng nội tệ ở mức giá thấp một cách giả tạo, Trung Quốc đang khiến hàng hóa của nước này trỏe nên rẻ hơn tại Mỹ, sự mất cân bằng thương mại vì thế tiếp tục tăng lên.
Thế nhưng vào thập niên 1990 khi Trung Quốc neo đồng nội tệ nước này vào đồng USD, mục tiêu không phải để tạo ra thặng dư thương mại mà để mang lại ổn định trên thị trường tiền tệ toàn cầu.
Thời kỳ khủng hoảng tiền tệ tại các nước mới nổi năm 1997 và 1998, việc Trung Quốc duy trì thành công tỷ giá đồng nhân dân tệ so với đồng USD ở mức 8,3 nhân dân tệ/USD được phương Tây đánh giá cao bởi họ coi đó như một biện pháp ngăn sự hỗn loạn trên thị trường tài chính. Từ năm 2005, Trung Quốc đã để đồng nhân dân tệ tăng giá nhẹ (tỷ giá hiện nay là 6,8 nhân dân tệ/USD).
Trung Quốc thường cho rằng Mỹ phải chịu thâm hụt thương mại là bởi chính phủ Mỹ và công dân nước này đã quá quen với việc vay nợ. Tuyên bố trên có một phần bắt nguồn từ sự thật. Nếu người Mỹ vay nợ ít và chi tiêu ít hơn, thâm hụt thương mại sẽ giảm.
Thế nhưng bao năm nay Trung Quốc đã khuyến khích cho hành vi này bằng việc mua hàng nghìn tỷ USD nợ Mỹ và chứng khoán thế chấp – một phần trong nỗ lực ngăn đồng nhân dân tệ tăng giá quá nhanh so với đồng USD.
Điều này khiến người ta nhớ lại những cuộc tranh luận bất tận cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990 với Nhật, nước góp phần khá lớn tạo ra thâm hụt thương mại Mỹ hiện nay.
Xét theo giá trị USD, thâm hụt thương mại với Nhật chưa bao giờ giảm thế nhưng xét tren tương quan với GDP, thâm hụt thương mại của Mỹ với Nhật giảm xuống 4,1 tỷ USD và không trên thực tế không đáng là bao nhiêu nếu so với mức thâm hụt 22,1 tỷ USD của Mỹ với Trung Quốc. Vấn đề này thực tế chưa bao giờ được giải quyết thế nhưng tầm quan trọng của nó không hề giảm bớt. Điều đó có thể xảy ra với Trung Quốc không?
Chắc chắn là không. Có hai khác biệt lớn. Thứ nhất, thâm hụt thương mại Mỹ hiện nay đến từ những tập đoàn tại Mỹ bán sản phẩm được sản xuất một phần hoặc toàn bộ ở Trung Quốc. Quan hệ thương mại Mỹ - Trung vì thế trở nên phức tạp hơn rất nhiều so với Nhật trước đây.
Ví dụ có thể cho thấy rõ điều đó: trong 9 tháng đầu năm 2009, kinh tế thế giới đi xuống, thâm hụt thương mại Mỹ - Nhật giảm 47% trong khi thâm hụt thương mại Mỹ - Trung Quốc chỉ giảm 16%.
Khác biệt quan trọng hơn nữa là quan hệ Mỹ - Trung khác với quan hệ Mỹ - Nhật. 25 năm trước đây, Nhật giống như một đối thủ kinh tế đáng gờm, thế nhưng không phải là đối trọng về chính trị. Dân số Nhật chưa bằng một nửa dân số Mỹ và sẽ nước này sẽ khó có thể vượt qua Mỹ về kinh tế.
Trung Quốc, với dân số hơn 1 tỷ dân, hoàn toàn có khả năng vượt qua Mỹ về kinh tế và cho đến nay đã thách thức Mỹ về cả chính trị và quân sự. Vì thế sẽ không dễ để giải quyết những bế tắc về vấn đề thương mại Trung – Mỹ.
Đáng chú ý, thâm hụt thương mại Mỹ tháng 9/2009 là 36,5 tỷ USD, cao hơn nhiều so với dự báo của các chuyên gia, mức thâm hụt này như vậy cao nhất từ tháng 1/2009. Thế nhưng tới 60,5% thâm hụt trên tương đương 22,1 tỷ USD bắt nguồn từ hoạt động thương mại chỉ với Trung Quốc.
Ngày thứ Hai, Tổng thống Obama đến Bắc Kinh, thế nhưng không nên kỳ vọng điều gì sẽ có thể được giải quyết. Quan hệ kinh tế Mỹ - Trung đã trở nên quá phức tạp và khó có thể đưa ra một giải pháp đơn giản nào cho các vấn đề đang tồn tại.
Trong nội bộ nước Mỹ, sự mất cân bằng được coi như kết quả của chính sách bảo hộ từ phía Trung Quốc, đặc biệt là việc Trung Quốc không muốn để đồng nhân dân tệ tăng giá so với đồng USD.
Hiện nay, nhiều chuyên gia trên khắp thế giới đều cho rằng sẽ ra đồng nhân tệ đã phải tăng giá thêm 15% so với đồng USD. Bằng việc duy trì đồng nội tệ ở mức giá thấp một cách giả tạo, Trung Quốc đang khiến hàng hóa của nước này trỏe nên rẻ hơn tại Mỹ, sự mất cân bằng thương mại vì thế tiếp tục tăng lên.
Thế nhưng vào thập niên 1990 khi Trung Quốc neo đồng nội tệ nước này vào đồng USD, mục tiêu không phải để tạo ra thặng dư thương mại mà để mang lại ổn định trên thị trường tiền tệ toàn cầu.
Thời kỳ khủng hoảng tiền tệ tại các nước mới nổi năm 1997 và 1998, việc Trung Quốc duy trì thành công tỷ giá đồng nhân dân tệ so với đồng USD ở mức 8,3 nhân dân tệ/USD được phương Tây đánh giá cao bởi họ coi đó như một biện pháp ngăn sự hỗn loạn trên thị trường tài chính. Từ năm 2005, Trung Quốc đã để đồng nhân dân tệ tăng giá nhẹ (tỷ giá hiện nay là 6,8 nhân dân tệ/USD).
Trung Quốc thường cho rằng Mỹ phải chịu thâm hụt thương mại là bởi chính phủ Mỹ và công dân nước này đã quá quen với việc vay nợ. Tuyên bố trên có một phần bắt nguồn từ sự thật. Nếu người Mỹ vay nợ ít và chi tiêu ít hơn, thâm hụt thương mại sẽ giảm.
Thế nhưng bao năm nay Trung Quốc đã khuyến khích cho hành vi này bằng việc mua hàng nghìn tỷ USD nợ Mỹ và chứng khoán thế chấp – một phần trong nỗ lực ngăn đồng nhân dân tệ tăng giá quá nhanh so với đồng USD.
Điều này khiến người ta nhớ lại những cuộc tranh luận bất tận cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990 với Nhật, nước góp phần khá lớn tạo ra thâm hụt thương mại Mỹ hiện nay.
Xét theo giá trị USD, thâm hụt thương mại với Nhật chưa bao giờ giảm thế nhưng xét tren tương quan với GDP, thâm hụt thương mại của Mỹ với Nhật giảm xuống 4,1 tỷ USD và không trên thực tế không đáng là bao nhiêu nếu so với mức thâm hụt 22,1 tỷ USD của Mỹ với Trung Quốc. Vấn đề này thực tế chưa bao giờ được giải quyết thế nhưng tầm quan trọng của nó không hề giảm bớt. Điều đó có thể xảy ra với Trung Quốc không?
Chắc chắn là không. Có hai khác biệt lớn. Thứ nhất, thâm hụt thương mại Mỹ hiện nay đến từ những tập đoàn tại Mỹ bán sản phẩm được sản xuất một phần hoặc toàn bộ ở Trung Quốc. Quan hệ thương mại Mỹ - Trung vì thế trở nên phức tạp hơn rất nhiều so với Nhật trước đây.
Ví dụ có thể cho thấy rõ điều đó: trong 9 tháng đầu năm 2009, kinh tế thế giới đi xuống, thâm hụt thương mại Mỹ - Nhật giảm 47% trong khi thâm hụt thương mại Mỹ - Trung Quốc chỉ giảm 16%.
Khác biệt quan trọng hơn nữa là quan hệ Mỹ - Trung khác với quan hệ Mỹ - Nhật. 25 năm trước đây, Nhật giống như một đối thủ kinh tế đáng gờm, thế nhưng không phải là đối trọng về chính trị. Dân số Nhật chưa bằng một nửa dân số Mỹ và sẽ nước này sẽ khó có thể vượt qua Mỹ về kinh tế.
Trung Quốc, với dân số hơn 1 tỷ dân, hoàn toàn có khả năng vượt qua Mỹ về kinh tế và cho đến nay đã thách thức Mỹ về cả chính trị và quân sự. Vì thế sẽ không dễ để giải quyết những bế tắc về vấn đề thương mại Trung – Mỹ.
“…chuyến đi Trung Quốc của Tổng Thống Obama chỉ có giá trị tượng trưng mà không đem lại một thay đổi quan trọng nào trong bang giao giữa hai nước…”
.....Trong khi gặp riêng Chủ Tịch Hồ Cẩm Ðào, ông Obama đã nêu lên vấn đề vi phạm nhân quyền ở nước Tàu, ông nhấn mạnh đến người Tây Tạng và người Hồi Giáo ở Tân Cương. Tuy nhiên, theo lời ông Jeffrey Bader, phụ trách vùng Á Ðông trong Hội Ðồng An Ninh Quốc Gia, nói với nhật báo Wall Street thì trong các cuộc gặp kín với Hồ Cẩm Ðào ông tổng thống Mỹ có đề cập tới các quyền làm người căn bản của người dân, trong đó có quyền sử dụng Internet, và chưa có ai nói “thẳng thừng” (blunt talk) như vậy bao giờ.
Nhưng khi ra họp báo trước công chúng thì cả hai nhà lãnh đạo Mỹ và Trung Quốc cố ý đề cập đến sự hợp tác của hai nước trong những “vấn đề lớn” của thế giới; họ chỉ nhắc đến những điểm bất đồng một cách tổng quát, nhẹ nhàng.
Obama chỉ nhấn mạnh đến quyền làm người của những dân tộc thiểu số chứ không nhắc đến các nhà tranh đấu dân chủ. Ðiểm mạnh nhất là ông nhắc đến người quyền của người Tây Tạng trước khi khuyến cáo chính phủ Bắc Kinh nên nối lại việc tiếp xúc với Ðức Ðạt Lai Lạt Ma. Ông Obama đã phải hoãn việc tiếp Ðức Ðạt Lai Lạt Ma tới sau khi đi Tàu, nhiều người cho đây là một nhượng bộ quá đáng. Ngày ông tới Bắc Kinh thì Ðức Ðạt Lai Lạt Ma cũng vừa chấm dứt chuyến đi thăm cộng đồng người Tây Tạng ở tiểu bang Arunachal, Ấn Ðộ, một vùng đất mà Bắc Kinh coi như một phần thuộc lãnh thổ Trung Quốc. Bắc Kinh đã phản đối chính phủ Ấn Ðộ về vụ này, và họ vẫn lên tiếng đòi vùng “Nam Tạng” từ năm 1962 đến nay.
Khi gặp Hồ Cẩm Ðào trong phòng riêng, Obama chỉ trích việc Bắc Kinh dựng “Trường Thành Lửa” ngăn chặn các mạng lưới không cho đề cập tới những đề tài “nhạy cảm”, mà chính Obama là một nạn nhân. Cuộc nói chuyện của ông tổng thống Mỹ với các sinh viên (đã được chọn lọc và “huấn luyện” trước) ở Thượng Hải được trực tiếp truyền hình, nhưng sau đó nhiều đoạn đã bị công an cắt hết không cho lên mạng. Hiện ở Trung Quốc có 350 triệu người dùng Internet và 70 triệu người làm blog, và phần lớn đều muốn được phát biểu tự do hơn.
Khi họp báo, cả hai ông Hồ Cẩm Ðào và Barack Obama đều muốn nhấn mạnh đến những thoả thuận hợp tác trong một số vấn đề căn bản. Nhật báo Wall Street nhận xét rằng bản Thông Cáo Chung giữa hai ông là một “danh sách dài những phạm vi mà hai bên cần hợp tác”, và đây là một trong “những nỗ lực nhiều tham vọng nhất của hai quốc gia” để liệt kê các quyền lợi chung. Trong đó có những vấn đề lớn như phục hồi kinh tế thế giới, giải quyết vấn đề khí hậu toàn cầu đang nóng lên, cho tới những chương trình cụ thể như mở rộng thêm giao dịch hàng không, cùng nghiên cứu về y tế công cộng và tăng số sinh viên Mỹ du học ở Trung Quốc lên gấp năm lần. Tờ nhật báo này, thường đồng ý với các chính sách của đảng Cộng Hòa hơn đảng Dân Chủ, ghi nhận chính phủ Trung Quốc đã minh thị tỏ ý hoan nghênh nước Mỹ có một vai trò ở vùng Á Châu và Thái Bình Dương, một cách xoá bỏ những nghi ngờ trong dư luận Mỹ rằng Bắc Kinh muốn gạt ảnh hưởng Mỹ ra khỏi vùng Á Châu. Tờ báo công nhận bản thông cáo chung này là “một văn kiện đầy đủ nhất trong suốt 20 năm qua” về những điều mà hai quốc gia thoả thuận cùng giải quyết.
Trên mặt kinh tế, một điểm bất đồng lâu dài nhất, là chính sách của chính phủ Bắc Kinh giữ hối suất với Mỹ kim ở mức cố định, do đó hạ thấp giá đồng nhân dân tệ để dễ xuất cảng hàng hoá sang Mỹ cũng như đi các nước khác. Nhưng trong cuộc họp báo chung, ông Obama chỉ nhắc khéo rằng ông hoan nghênh chính phủ Bắc Kinh khi họ tỏ ý “sẽ” để cho thị trường quyết định hối suất, một điều mà ông Hồ Cẩm Ðào không hề nhắc tới khi ra trước công chúng. Ngược lại, ông Hồ cho biết đã nhắc nhở ông Obama phải chống lại khuynh hướng “bảo hộ mậu dịch” để hàng hoá lưu thông giúp cho kinh tế thế giới hồi phục. Ðây là gián tiếp chỉ trích việc chính phủ Mỹ gần đây đã tăng giá nhập cảng một số hàng Trung Quốc, như bánh xe hơi loại rẻ tiền và các loại ống bằng thép.
Cuối cùng, chuyến đi Trung Quốc của Tổng Thống Obama chỉ có giá trị tượng trưng mà không đem lại một thay đổi quan trọng nào trong bang giao giữa hai nước. Nhiều người mô tả cảnh ông Obama gặp Hồ Cẩm Ðào giống như một con nợ đến gặp chủ ngân hàng. Nghĩa là rất khó nói mạnh miệng. Hiện Trung Quốc đang là chủ nhân 800 tỉ tiền nợ (công trái) của chính phủ Mỹ, chưa kể những khoản nợ cho các ngân hàng tư.
Tuy nhiên, món nợ 800 tỉ đó, cùng với 2000 tỉ đô la mà Trung Quốc đang giữ làm ngoại tệ dự trữ, không làm cho Trung Quốc mạnh hơn mà có thể còn khiến Bắc Kinh bị ràng buộc, trở nên yếu thế hơn. Vì chủ nợ không thể đe doạ con nợ sẽ rút tiền về, mà cũng không thể doạ sẽ không tiếp tục cho vay tiếp.
Trước khi ông Obama đi sang Á Châu, ông Lưu Minh Khang (Liu Mingkang), chủ tịch uỷ ban điều hành hệ thống ngân hàng, đứng ngang hàng với thống đốc Ngân Hàng Trung Ương Trung Quốc, đã lên tiếng chỉ trích Hệ Thống Dự Trữ Liên Bang ở Mỹ về chính sách giữ lãi suất thấp làm hạ giá đồng đô la. Mỗi khi đô la xuống giá, Trung Quốc lại bị thiệt hại vì dự trữ ngoại tệ của họ bị giảm giá trị theo. Nhưng khi Trung Quốc đã chọn gắn đồng tiền của họ vào đô la Mỹ thì họ đành phải chịu. Ông Ngô Hiểu Cầu (Wu Xiaoqiu), giáo sư Ðại Học Nhân Dân ở Bắc Kinh đã nói một cách cay đắng rằng Trung Quốc đang bị đồng đô la Mỹ bắt làm con tin (kidnapped by American currency).
Trung Quốc không thể đem các công trái chính phủ Mỹ đi bán để tấn công tài chánh. Vì khi đem bán nhiều, giá các công trái đó giảm thì chính Bắc Kinh bị mất tiền trước. Trung Quốc cũng không thể ngưng mua công trái Mỹ. Vì họ cần xuất cảng hàng sang Mỹ, và khi bán hàng đi khắp thế giới phần lớn cũng được trả tiền bằng đô la Mỹ. Thay vì dùng số đô la “nhập siêu” thặng dư đó để nhập cảng hàng, khuyến khích dân Trung Hoa tiêu thụ thêm bằng cách cải thiện hệ thống an sinh xã hội, giáo dục, và y tế công cộng, thì chính phủ Bắc Kinh đã chọn tiếp tục cho Mỹ vay, khiến lãi suất ở Mỹ thấp hơn để người Mỹ tiếp tục nhập cảng. Bởi vì chính phủ Bắc Kinh đã coi chủ trương “sản xuất để xuất cảng” như một chính sách bảo đảm an ninh trong xã hội. Nền kinh tế Trung Quốc lệ thuộc xuất cảng, nếu không tiếp tục bán ra ngoài được như cũ thì hàng trăm triệu công nhân có thể thất nghiệp, sẽ là một mối đe doạ trên độc quyền cai trị của đảng Cộng Sản.
Chính sách kinh tế của Bắc Kinh làm thiệt hại cho nước Trung Hoa. Vì người dân Trung Hoa phải cần cù làm việc mà không được tiêu thụ. Mười năm trước đây số tiêu thụ chiếm 50% tổng sản lượng nội địa Trung Quốc, hiện nay chỉ còn 35%, tức là người Trung Hoa làm ra 100 đồng thì chỉ được tiêu 35 đồng. Trong khi đó chính phủ Cộng Sản “trợ cấp” cho người tiêu thụ ở Mỹ bằng cách giúp họ được hưởng lãi suất thấp để có thẻ mua hàng nhập cảng rẻ! Vì thế, Bắc Kinh không chịu nâng giá trị đồng tiền của họ so với Mỹ kim, dù các chính quyền Mỹ từ hàng chục năm nay vẫn thúc giục.
Ngoài miệng thúc giục, nhưng bên trong thì các chính phủ Mỹ từ thời Clinton, Bush cho tới Obama vẫn thản nhiên khi Bắc Kinh chỉ nhích giá đồng nguyên (yuan) một chút mỗi lần dư luận quốc tế đòi hỏi. Vì các chính quyền Mỹ đều biết khi nào Trung Quốc còn dư đô la thì còn phải cho Mỹ vay thêm. Nhất là trong lúc này, khi ngân sách nước Mỹ đang khiếm hụt nặng, cần vay thêm hơn bao giờ hết. Chỉ có những người dân bình thường ở Trung Quốc là chịu thiệt thòi. Họ được tiếng là “tiết kiệm” nhất thế giới. Nhưng họ không thể không tiết kiệm vì ai cũng phải lo xa khi cả nước chưa có một hệ thống an sinh xã hội, đại đa số không có bảo hiểm y tế, số người già ngày càng tăng lên mà không có quỹ hưu bổng xã hội, và gia đình nào cũng phải lo việc học cho con cái, lại lo để dành tiền cho con trai cưới vợ, trước cảnh trai thừa gái thiếu do “chính sách một con” tạo ra!
Mối liên hệ kinh tế giữa Trung Quốc và Mỹ là một tình trạng bất thường, làm cho nền tài chánh quốc tế mất cân bằng. Không phải chỉ vì người Mỹ tiêu thụ nhiều quá, mà còn vì chính quyền Trung Quốc bắt dân phải nhịn tiêu thụ quá lâu. Nhưng hai nước vẫn cần lẫn nhau để giữ thế “mất cân bằng” này trong hàng chục năm nữa. Con nợ và chủ nợ không ai có thể một mình bỏ người kia được! Ngô Nhân Dụng


