Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Điểm tin 18/2

- Trung Quốc tăng cường hoạt động tàu ngư chính tại quần đảo Trường Sa của Việt Nam (Vit).


Trung Quốc lùi bước cho Biên đội tàu sân bay USS Nimitz tới thăm cảng Hong Kong
VIT - Trung Quốc đã từng tuyên bố cứng rắn sẽ “trả đũa” đối với những công ty Mỹ khi bán vũ khí cho Đài Loan và cũng sẽ đình chỉ các chuyến viếng thăm của các quan chức quân sự cấp cao, tuy nhiên sau đó đã chấp thuận cho tàu sân bay USS Nimitz của Mỹ tới thăm Hong Kong, đây là sự xuống nước của Trung Quốc?!




Cuộc chiến biên giới 1979 và Trung Quốc 2010
Hồi tưởng về cuộc chiến biên giới Việt – Trung 1979, Anh Ba Sàm tổng hợp một số tư liệu “Tiết lộ về cuộc chiến 1979”. Bài viết cho biết,
“Trong một nghiên cứu có thể nói là mới nhất về cuộc chiến Việt Trung 1979, vừa ra mắt tháng 12 năm 2005, tác giả Xiaoming Zhang bình luận rằng thời điểm ra lệnh này chứng tỏ Trung Quốc phản ứng trước cuộc tấn công sắp xảy ra của Việt Nam vào Campuchia. Nhưng việc mở chiến dịch quân sự cả trước khi quân Việt Nam vượt qua sông Mêkông cũng cho thấy phản ứng của Bắc Kinh xuất phát từ nhiều năm bực bội vì hành vi của Việt Nam mà họ cho rằng đã “vô ơn” trước sự giúp đỡ trước đây.”
Blogger Phạm Viết Đào cũng bình luận về cuộc chiến này trong bài “Âm mưu thâm độc của Đặng Tiểu Bình khi phát động cuộc chiến 1979”. Nhận xét về quan hệ Mỹ – Trung liên quan đến Việt Nam, tác giả viết,
“Tuyên bố Thượng Hải là một dấu hiệu cho thấy Trung Quốc không chỉ “ liếc mắt đưa tình “ với Mỹ mà đã có những hành động chuẩn bị đục phá tảng băng quan hệ giưa hai quốc gia này.
Để trả ơn cho hành động “ngoại tình” này, chính quyền Mỹ đã lờ cho Trung Quốc đánh chiến Hoàng Sa của Việt Nam như một thứ lễ chạm ngõ hai nhà. Mỹ muốn bắt tay với Trung Quốc để chấm dứt cuộc chiến tranh Việt Nam hao người tốn của mà Mỹ không thể thắng.”
Tuần trước, Tuần Việt Nam Net giới thiệu cùng bạn đọc một “Trung Quốc với tham vọng cường quốc biển”, trong đó có đoạn:
“Trung Quốc là nước lớn đang trỗi dậy, tất sẽ là một trong những nước gánh vác trách nhiệm lớn nhất cho loài người, lẽ ra phải có nhiều hơn nữa quyền kiểm soát biển và quyền quyết sách đối với các công việc về biển.
Bởi vậy, Trung Quốc cần gấp rút tăng cường lực lượng trên biển, mở rộng thực lực hải quân, xây dựng một lực lượng hải quân mới hiện đại hoá, tinh nhuệ, hùng mạnh. Giải quyết vấn đề Đài Loan là tạo cơ sở cho chiến lược biển của Trung Quốc. Chưa giải quyết vấn đề này, Trung Quốc chưa có chiến lược biển hoàn chỉnh, khả thi và an toàn. Bởi vậy, giải quyết vấn đề Đài Loan là tiền đề cho chiến lược biển của Trung Quốc, là bước đầu tiên để Trung Quốc trở thành cường quốc biển.”



Giỗ trận Đống Đa
Trong tâm thức của người Hà Nội, và chắc không chỉ riêng Hà Nội, sau mấy ngày Tết Nguyên Đán là đến ngày Giỗ Trận Đống Đa. “Giỗ” là “lễ tưởng nhớ người đã chết hàng năm vào dịp ngày chết” [theo định nghĩa của Từ Điển Tiếng Việt]. Vậy thì ngày này ai chết đây và ai giỗ họ đây?
Người chết là quân xâm lược nhà Thanh. Người làm giỗ cho họ là những người làm nên chiến thắng thần tốc năm Kỷ Dậu [1789]. Việt Nam Sử lược của Trần Trọng Kim chép: "Hội quân ở núi Tam Điệp ngày 20 tháng chạp năm Mậu Thân [1788], vua Quang Trung nói với ba quân: "Chúng nó sang phen này là mua cái chết đó thôi. Ta ra chuyến này thân coi việc quân đánh giữ, đã định mẹo rối, đuổi quân Tàu về chẳng qua chỉ trong mươi ngày là xong việc. Nhưng chỉ nghĩ chúng là nước lớn gấp mười lần nước ta, sau khi chúng thua một trận rồi tất chúng lấy làm xấu hổ, lại mưu báo thù, như thế thì đánh nhau mãi không thôi, dân ta hại nhiều, ta sao nỡ thế. Vậy đánh xong trận này, ta phải nhờ Thì Nhiệm dùng lời nói cho khéo để đình chỉ việc chiến tranh. Đợi mươi năm nữa, nước ta dưỡng được sức phú cường rồi, thì ta không cần phải sợ chúng nữa".1
Thế rồi, đêm 30 tháng Chạp đánh diệt căn cứ Gián Khẩu, bức hàng căn cứ Hà Hồi. Đêm mồng 4 Tết, bao vây căn cứ chiến lược của giặc ở Ngọc Hồi, đợi cánh quân của đô đốc Long bất ngờ tập kích căn cứ Khương Thượng, hàng vạn lính bỏ mạng, chủ tướng Sầm Nghi Đống treo cổ tự vẫn, sáng mồng 5 Tết Kỷ Dậu, Quang Trung tổng tấn công Ngọc Hồi. Quân Thanh bị động, thua chết hàng vạn, phần lớn các tướng bị giết. Tôn Sĩ Nghị không kịp mặc áo giáp lên ngựa tháo chạy, vượt qua sông Nhị Hà rồi hạ lệnh cắt cầu khiến quân Thanh rơi xuống sông chết rất nhiều, khiến dòng sông bị nghẽn dòng chảy. Trưa mồng 5 Tết, Quang Trung tiến vào thành Thăng Long sớm hơn dự kiến một ngày!
Hàng vạn xác quân Thanh nằm ngổn ngang, quân dân Thăng Long và vùng phụ cận thu dọn chiến trường đã chôn cất thành 13 gò đống lớn, có đa mọc um tùm nên gọi là gò Đống Đa. Việt Nam Sử Lược lại chép tỉ mỉ: "Về sau bọn khách trú ở Thăng Long làm cái đền thờ Sầm Nghi Đống ở ngõ Sầm Công, sau Hàng Buồm, nữ sĩ Hồ Xuân Hương có vịnh bài tuyệt cú rằng: "Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo, Kìa đền Thái thú đứng cheo leo. Ví đây đổi phận làm trai được, Thì sự anh hùng há bấy nhiêu". 2
Lễ hội gò Đống Đa được tổ chức mùng 5 tết hàng năm. Ảnh: vctv.vn
Thế đấy, cái ngõ Sầm Công vẫn còn đấy, chứ không đập bỏ đi, biểu thị một tấm lòng khoan dung độ lượng của một dân tộc vốn từng hứng chịu bao tai họa do bọn cướp nước và lũ bán nước gây nên. Và rồi nụ cười của Bà Chúa thơ nôm khi tình cờ "ghé mắt trông theo" thấy đền thờ tên tướng xâm lược vẫn được gọi là "đền Thái Thú" do đồng hương của y dựng lên, cũng chỉ là sự bỡn cợt cho một đấng "nam nhi" thất trận, mà không thèm luận tội xâm lược cướp nước của y để biểu tỏ thù hận! Đây không là một ngẫu nhiên tình cờ, mà là một ứng xử nhất quán của ông cha ta trong lịch sử. Hãy đọc lại "Đại Việt Thông Sử, Lê Quý Đôn chép lời Lê Lợi: "Việc dùng binh cốt lấy bảo toàn cả nước làm trên hết [toàn quốc vi thượng]. Nay ta đã cho bọn Vương Thông trở về nói với vua Minh, trả lại đất đai cho ta, không xâm lấn bờ cõi ta, đó là điều ta không cần gì hơn thế nữa. Hà tất phải giết hết bọn chúng để gây oán với nước lớn làm gì".3
Xin được gợi thêm một sự kiện về một ngôi chùa có mối liên hệ với những sự kiện nói trên: chùa Bộc. Chùa được xây dựng vào thế kỷ XI, thuộc trại Khương Thượng, lúc đầu có tên Sùng Phúc tự. Chùa bị cháy vào năm 1789 trong trận Rồng lửa do nghĩa quân Tây Sơn tiến đánh đồn Khương Thượng để tiêu diệt quân xâm lược Mãn Thanh. Sau khi tiêu diệt xong quân xâm lược, vua Quang Trung đã ra lệnh cho xây dựng lại chùa Sùng Phúc và đổi tên thành Thiên Phúc tự. Nhưng nhân dân vẫn quen gọi là chùa Bộc. Bộc có nghĩa "phơi bày", nghĩa là ngôi chùa được xây dựng ngay nơi chiến địa mà quân thù chết phơi thây.
Dân tộc này biết chiến đấu kiên cường đập tan mọi cuộc xâm lược, mọi mưu ma chước quỷ của kẻ thù chưa bao giờ dứt bỏ dã tâm xâm lược, biết thường trực nâng cao cảnh giác song cũng sẵn sàng quên đi thù hận để vun đắp cho sự thật tâm hòa hiếu, xây đắp cho tình hữu nghị giữa các quốc gia, nhất là với những quốc gia láng giềng.
Ảnh: vctv.vn
Quả thật, từ những sự kiện vừa dẫn ra ở trên, cần suy ngẫm về nhận định của Pham Văn Đồng "một điều vừa rõ ràng không thể chối cãi được, vừa chứa đựng nhiều bí ẩn trong đêm tối của lịch sử mà chúng ta còn phải tiếp tục phát hiện và phát huy"!4 Sự thật lịch sử có lúc mờ lúc tỏ, song dòng chảy lịch sử là bất tận. Dòng cuộn chảy ấy tạo nên sức mạnh bất diệt của một dân tộc. Thế hệ trẻ Việt Nam phải được hiểu kỹ về dòng chảy bất tận đó, phải được tắm mình vào trong dòng chảy lịch sử để tự hào về ông cha mình bao đời kiên cường, bất khuất và linh hoạt, khôn khéo, mềm dẻo "dĩ bất biến, ứng vạn biến" trong trường kỳ dựng nước, mở nước và giữ nước để trao lại cho thế hệ hôm nay.
Và nếu lịch sử là một nhân tố mà thiếu nó, thì không một ý thức dân tộc nào có thể đứng vững được, thì thường xuyên ôn lại truyền thống lịch sử vẻ vang của ông cha ta là một đòi hỏi của sự phát triển đất nước. Một khi mà ý thức dân tộc bị phôi pha, bị che lấp bởi nhiều lực hút khác thì đó là báo hiệu của sự suy tàn của một quốc gia. Sẽ không thể có sự phát triển bền vững của đất nước nếu thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay không biết rõ hành trình ông cha mình đã đi qua, về những giá trị đã được hun đúc, cội nguồn sức mạnh vô tận và là điểm tựa vững chắc cho sự nghiệp dựng nước và giữ nước.
Chiến thắng thần tốc đập tan mấy chục vạn quân xâm lược nhà Thanh nói lên thiên tài quân sự của người anh hùng dân tộc Nguyễn Huệ, đó là một sự thật lịch sử có sức ngân vang mãnh liệt trong tâm hồn Việt Nam. Đồng thời, nếu ngẫm nghĩ thật kỹ, đấy cũng chính là sự bứt phá trong sự vận động tự thân của sức sông dân tộc đưa đến những hợp trội kỳ diệu trong dòng chảy của lịch sử. Cần nhớ rằng, thời đoạn lịch sử thời Lê Mạt vua Lê, chúa Trịnh với phong trào nông dân nổi lên rầm rộ, rộng khắp và kéo dài hàng chục năm "cả đời khốn khổ chua cay, ước sao chỉ được một ngày làm vua", đẩy tới sự đổ vỡ của nhà nước Lê - Trịnh, chuẩn bị cho sự quật khởi của phong trào Tây Sơn, báo hiệu sự khủng hoảng trầm trọng của chế độ phong kiến trên phạm vi cả nước...; đó là thời kỳ rối ren trầm trọng nhất trong lịch sử từ ngày Khúc Hạo công bố "Cương lĩnh dựng nước" năm 906 "chính sự cốt chuộng sự khoan dung giản dị cốt cho trăm họ được yên vui".
Việt Nam Sử Lược chép về thời Lê Chiêu Thống như sau: "Người bấy giờ bàn riêng với nhau rằng: "Nước Nam ta từ khi có đế vương đến giờ, không thấy vua nào hèn hạ đến thế. Tiếng là làm vua mà phải theo niên hiệu vua Tàu, việc gì cũng phải bẩm đến quan Tổng đốc, thế thì có khác gì là đã nội thuộc rồi không?". Khi mà người đứng đầu trăm họ đã hèn nhát nhục nhã như vậy thì hưởng ứng lời kêu gọi của người anh hùng áo vải Nguyễn Huệ đứng lên đánh giặc cứu nước là điều không có gì phải bàn cãi. Đúng là "sức dân như nước, đẩy thuyền là dân mà lật đổ thuyền cũng là dân" là bài học có tính quy luật của lịch sử.
Sử chép: Ngày 29 tháng 11 năm Mậu Thân [26 tháng 12 năm 1788], dừng chân ở Nghệ An hơn 10 ngày để tuyển quân và củng cố lực lượng, nâng quân số lên tới 10 vạn ! Thử hỏi không có sức dân ấy, không có lòng dân theo về thì làm sao có được chiến thắng thần tốc 6 ngày điệt tan mấy chục vạn binh của Tổng đốc Lưỡng Quảng [Quảng đông và Quảng tây] Tôn Sĩ Nghị? Hãy nhớ lại khẩu hiệu vua Trần Nhân Tông cho ghi lên mũi thuyền khi rút quân về Thiên Trường rồi lại rút quân về Thanh hóa theo đường biển: "Hoan Diễn do tồn thập vạn binh" trong giai đoạn vẻ vang của lịch sử chiến thắng đế quốc Nguyên Mông thế kỷ XIII!
Lịch sử là một sự vận động trong thế tương quan giữa nhiều lực lượng nhằm tìm ra một hợp lực, vạch ra con đường đi của nó. Cái hợp lực tạo ra sức mạnh của một dân tộc, viết nên những trang hào hùng của lịch sử dân tộc, chính là quần chúng nhân dân. Những người theo mệnh lệnh của trái tim đã có mặt đúng lúc, đúng thời điểm cần có họ. "Nâng quân số lên tới 10 vạn" trong mười ngày dừng chân tại Nghệ An của Quang Trung Nguyễn Huệ là nhờ có những người "chân đất" đã biết "theo mệnh lệnh của trái tim đã có mặt đúng lúc, đúng thời điểm cần có họ". Không có điều ấy thì dù là thiên tài cũng phải bó tay. Hoặc đúng hơn, thiên tài chính là đã biết phát hiện , khơi dậy và phát huy được sức mạnh vô tận của khối nhân dân vĩ đaị, người làm nên lịch sử. Biết khơi dậy, nuôi dưỡng và phát huy sức mạnh được khởi nguồn từ mệnh lệnh trái tim ấy chính là bản lĩnh của người lãnh đạo. Không biết điều ấy thì lịch sử đã từng phế bỏ!
Vào ngày "Giỗ Trận" mồng Năm tháng Giêng năm Canh Dần hôm nay, thời điểm cô đặc những sự kiện lịch sử của ý chí và sức mạnh cùng với lòng khoan dung và mong muốn hòa hiếu của dân tộc Việt Nam ta, càng hiểu thêm bản lĩnh Việt Nam và những giải pháp Việt Nam, càng cảm nhận ra những âm vang của lịch sử quả có sức lay động mãnh liệt, sức lay động của bản lĩnh ông cha, sức lay động của bản lĩnh Việt Nam.
______________
Chú thích :
1. Trần Trọng Kim. Việt Nam Sử Lược. tập2. NXBTPHCM.1997, tr.132
2. Trần Trọng Kim. Việt Nam Sử Lược. tập2. NXBTPHCM.1997, tr.134
3. Lê Quý Đôn. Đại Việt thông sử, đệ kỷ, q.I
4. Phạm Văn Đồng. "Văn hóa và Đổi mới". NXBCTQG. Hà Nội 1994, tr. 17

Sức mạnh “mềm” hay “tổng hoà”


Truyền đơn kêu gọi dân chủ tại Việt Nam
Trong dịp Tết Nguyên đán 2010, Ủy ban phối hợp hành động vì Dân chủ bao gồm đảng Dân chủ Nhân dân, Phong trào Lao động Việt, Tập hợp vì Công lý và đảng Việt Tân đã tổ chức phát tán truyền đơn tại tám tỉnh và thành phố kêu gọi người dân hành động giành quyền tự quyết và quyền bãi miễn những người lãnh đạo bất xứng.
Trả lời phỏng vấn RFA, đại diện Ủy ban phối hợp hành động vì Dân chủ Trần Ngọc Thành cho biết một trong những động cơ của công việc này là hành động trả lời chính quyền Hà Nội về việc đàn áp và bỏ tù những người tranh đấu vì dân chủ và vì quyền lợi của đất nước trong thời gian qua.
Việc phân tán truyền đơn trên được coi là một trong những nỗ lực tranh đấu công khai chung hiếm hoi của các đảng phái đấu tranh cho việc nới rộng nền dân chủ tại Việt Nam.

Khánh Minh – Vô liêm sỉ đến thế là cùng!
Cuối năm, Blogger Võ đắc Danh kể chuyện “Mẹ tôi chửi thề”, xin tóm tắt lại: Bà mẹ anh được lãnh đạo ưu ái đến thăm dịp cuối năm và trân trọng tặng bà 500.000 đồng VN để tỏ lòng biết ơn các Bà mẹ anh hùng (bà có chồng, hai con là liệt sĩ). Điều oan trái là khi bà đến ngân hàng lãnh tiền trợ cấp cho bà mẹ VN anh hùng (tiền này chắc được trợ cấp hàng tháng?) thì nhân viên ngân hàng trả lời là số tiền 500.000 đồng này đã bị trừ đi, vì lãnh đạo đã đem đến nhà trao tận tay rồi. (Chắc trong bụng nhân viên này dám nghĩ là: bà này tham, tiền đưa tận tay rồi còn ra đây muốn lấy thêm nữa!)
Bà mẹ anh hùng nổi giận, chửi thề một câu rồi nói: “Thì ra nó lấy tiền của tao để tặng tao”.
Hết biết, còn cái gì để nói!?
Báo Người lao động online (www.nld.com.vn) ngày 25.01.2010 đưa tin:
Đây đúng là sáng kiến kinh doanh mới lạ, cần đưa lên làm điển hình mới đúng.
Năm 2001 tỉnh này bị nạn bão lụt, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh đứng ra nhận nhiệm vụ quyên góp, số tiền quyên góp lên tới 6,9 tỉ đồng, thay vì đem cứu trợ cho dân nghèo đang gặp nạn, đói rét, mất nhà, mất của, thân nhân chết, thì MTTQ lại dồn hết vào gửi ngân hàng để sinh lời, đến năm 2008, số tiền đã có thêm tiền lãi là 3,4 tỉ đồng, và họ không đưa số tiền này vào báo cáo tài chính của ủy ban hằng năm.
Dĩ nhiên, ngu sao mà đưa vào báo cáo. Báo cáo thì phải cho biết xuất xứ số tiền và chi tiêu đi đâu. Thế nên họ có những khoản chi lạ đời: “chi mua quà tặng đối tượng chính sách 17,1 triệu đồng, chi cho nhân viên làm thêm giờ 45,5 triệu, chi tiếp khách gần 67,2 triệu…”
Chả biết đối tượng chính sách là ai, có vẻ như gia đình liệt sĩ, bà mẹ anh hùng, thương binh chẳng hạn, nhưng trong 4 năm 2004-2008 chỉ chi có 17,1 triệu, trong khi đó tiền chi cho nhân viên của ủy ban (thực chất là chia chác cho nhau) là 45,5 triệu – và tiếp khách ăn nhậu (dĩ nhiên có chủ cùng nhậu với khách) là 67,2 triệu đồng!
Danh tánh khách quí không được nêu ra. Dân nghèo, dân bị nạn bão lụt chắc chắn không có vinh hạnh nằm trong danh sách “tiếp khách.”
Đắng cay nhất là dân nghèo vừa chịu đựng nạn bão lụt, vừa bị đem ra làm con cờ, làm lý do để ủy ban MTTQ ngửa tay đi xin tiền của mọi người. Có khác gì hình ảnh những mụ đàn bà, những tên đàn ông khỏe mạnh, “những kẻ đầu cơ nạn ăn mày” bắt các cụ già chống gậy, các em bé, đánh đập chúng mang thương tích, bắt chúng lê lết khắp đường phố, ở cổng chùa, nhà thờ, ăn xin, ăn mày, bán vé số… để đem tiền về nuôi chúng béo mập, nhậu nhẹt, có kẻ còn cờ bạc, hút chích xì-ke nữa.
Vì thế người ta không ngạc nhiên khi biết Mặt trận tổ quốc ở tỉnh, thành phố nào cũng giành giật cho được quyền ưu tiên làm công tác cứu trợ – nhất định không cho hội đoàn hay tôn giáo nào khác đảm nhận việc này, giành giật cả quyền làm nghĩa vụ quốc tế với khúc ruột ngàn dặm với danh nghĩa “Ủy ban Việt kiều yêu nước” để thuận tiện kêu gọi những khúc ruột hải ngoại cứu đói cho những khúc ruột nội điạ, để có cơ hội ăn chặn, bòn rút phần cơm của số tiền do Việt kiều đóng góp, tử tế lắm thì họ mới chia cho dân nghèo chút cháo.
Cái dã man nhất, táng tận lương tâm nhất của ủy ban MTTQ tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu là họ chẳng chia cho dân nghèo bị nạn bão lụt chút ít nào từ tiền quyên góp cứu được, mà đưa hết, đưa tất tần tật số tiền 6,9 tỉ đồng gửi vào ngân hàng để kiếm tiền lãi. Năm đầu tiên số tiền đó gửi vào ngân hàng nông nghiệp tỉnh, năm sau rút hết ra gửi qua ngân hàng đầu tư và phát triển tỉnh vì tiền lời ở đây cao hơn. Thật giỏi đầu cơ, kinh doanh tính toán.
Dân chết, dân đói rách, nhà cửa mất, thân nhân mất, mặc kệ. “Tiền vô bị tao thì là của tao”.
Bà mẹ của Võ Đắc Danh còn chửi thề được một câu cho hả giận, không biết bà chửi thế nào (Võ đắc Danh không nói) bà là người miền nam, chắc xổ nho: “tổ cha tụi bây, đồ quân ăn cắp, quân lừa gạt.” Bà mẹ miền bắc chắc xổ thơ: “tiên sư bố chúng nó, quân ăn cướp, quân đểu giả.”
Thưa với mẹ, bọn chúng là thứ đểu thật chứ không đểu giả!

- Chuyện nhà họ Đặng “là một “hiện tượng” của nền kinh tế Việt Nam, khi nằm trong top những gia đình sở hữu tài sản nhiều nhất và có hai phụ nữ dẫn đầu danh sách 30 phụ nữ giàu nhất nước” (DT/DNSG)

- Cạnh tranh lao động sẽ gay gắt hơn (NLĐộng)
- Hải Phòng bắt giữ thuyền trưởng chở hàng trái phép (TTX).

“Đáng sợ nhất là thiếu thông tin, nhiễu thông tin” (ICT). – Phúc trình của CPJ về tình hình báo chí tại VN (RFA)



Nói thêm về chụp ảnh khẩu hiệu TếtNgười Nam gốc Bắc .

- Bàng hoàng lò đốt rác bệnh viện (VNN)
- Làm giàu trên đất Thụy Sĩ (DĐDNghiệp)
- Suicide attempt in a rural area of Vietnam: Incidence, methods used and access to mental health care (7th Space)
- In Vietnam, Traveling an Unlikely Beer Trail (NYT)

Xã hội khôn ngoan biết khai thác tốt tài nguyên tinh thần
Xã hội khôn ngoan, sáng suốt, nhân văn thì biết bảo tồn, nâng niu, khai thác triệt để nguồn tài nguyên vô giá của dân tộc mình và của cả nhân loại để làm giàu cho tâm hồn và cuộc sống của mình. Nếu không, thì mỗi con người, thậm chí là cả dân tộc chỉ tồn tại vơ váo đứt đoạn trên thế gian này.



"Học không cần cố gắng"
Hạnh phúc nhất là khi chúng ta không phải cố gắng. Cuộc sống tự nhiên là cuộc sống thực nhất, là cuộc sống hạnh phúc nhất, đẹp nhất. Cái gì miễn cưỡng bao giờ cũng trái với cuộc sống tự nhiên. Mùa xuân đẹp bởi vì mùa xuân là mùa con người không cần phải có sự cố gắng.


Ngô Bảo Châu: Khi có đủ niềm tin và sự say mê...
Con người không có công cụ nào khác ngoài toán học để lọc ra cái ta cần từ đại dương thông tin xung quanh ta.



Món ăn giải rượu trong ngày Tết
Kỳ nghỉ kéo dài nên tiệc tân niên chiêu đãi bạn bè dường như mới chỉ bắt đầu. Vậy nên tình trạng quá chén trong những ngày này không phải là hiếm. Dưới đây là một số món ăn thông dụng giúp hạn chế phần nào tình trạng này.



Một thuyền trưởng Indonesia bị bắt vì đưa người vượt biên sang Úc
Ông Abraham Louhenapessy, 50 tuổi, công dân Indonesia còn có tên là “thuyền trưởng Bram” có thể bị kêu án 2 năm tù về tội lái tàu không giấy phép, để giúp 255 người dân Sri Lanka vượt biển tìm đến Australia xin tỵ nạn.



“Ảo ảnh chết người” của kinh tế Trung Quốc
Trong khi nền kinh tế toàn cầu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khủng hoảng, thì nền kinh tế Trung Quốc lại đạt tốc độ tăng trưởng cao, thành tích này có dự báo điều bất thường?



Eight million people 'economically inactive'
More than eight million people of working age, more than a fifth of the total, are now considered "economically inactive," official figures show.


Asean jittery about trade pact with China (Straits Times 17-2-10)
Thailand's downward spiral amazes investors (Bangkok Post 17-2-10)
New US push for trade liberalisation (Business Times (Singapore) 17-2-10)
Globalization in Trouble (Yale Global 15-2-10)

Tổng số lượt xem trang