Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Blogger Thiên Sầu được thả

- Blogger Thiên Sầu được thả
SÀI GÒN (NV) - Sau 5 ngày bị biệt giam, blogger Thiên Sầu được thả hôm 30 tháng 4. Thiên Sầu, tên thật là Ngô Thanh Tú, chuyên viết về du lịch, thắng cảnh, người lao động, nay bị tịch thu hộ chiếu và bị cảnh cáo không được viết bài cộng tác với báo chí hải ngoại.

Blogger Thiên Sầu (trái) với một nhà sư ở đền Preah Vihear trong vùng tranh chấp Thái Lan-Cambodia. Thiên Sầu được thả sau 5 ngày giam cầm với lời cảnh cáo không được viết bài cộng tác với báo chí hải ngoại, dù chỉ là du ký. (Hình: Facebook)


Tuy chỉ viết về đề tài du lịch, Thiên Sầu vẫn bị nghi ngờ “chống đối,” “đòi đa nguyên đa đảng” và “tham gia câu lạc bộ Nhà Báo Tự Do.”
Thiên Sầu trước đây bị đuổi học và không được chứng nhận tốt nghiệp đại học cũng vì những cớ như trên.
Việc bắt blogger Thiên Sầu diễn ra bất ngờ, nhưng cũng gần như là tình cờ vì blogger Thiên Sầu bất chợt có mặt tại Sài Gòn để bay đi Thái Lan du lịch. Trước đó, Thiên Sầu sau khi bị đuổi học đã về quê ở miền Trung sinh sống.
Sau 5 ngày bị giam, Thiên Sầu bị cảnh cáo là viết du ký cho báo chí hải ngoại “cũng là nhận tiền của phản động” và nếu tiếp tục sẽ bị tù.
Hộ chiếu của Thiên Sầu bị tịch thu, và vé đi Thái Lan bằng tiền dành dụm trong thời gian dài, xem như mất trắng.



Thêm một blogger bị bắt giam trái phép tại Việt Nam
DCVOnline

Ngô Thanh Tú, tức blogger Thiên Sầu hay Tào Lao đã bị công an bắt tại sân bay Tân Sơn Nhất – Tp.HCM và giam giữ trái phép từ hôm 25/04 đến nay. Thêm một blogger nữa vừa bị bắt và giam giữ tại Sài Gòn từ hôm 25/04 đến nay.

Đó là anh Ngô Thanh Tú, sinh năm 1982 chủ của hai blog có biệt danh là Thiên Sầu và Tào Lao và là thành viên của Câu lạc bộ Nhà báo Tự Do tại Sài Gòn.

Một nhân chứng, cũng là bạn của blogger Thiên Sầu kể lại trên blog của mình (blog Duy Ngọc) rằng tối ngày 24/04 Thanh Tú từ Nha Trang đến nhà của blogger Duy Ngọc tá túc để sáng hôm sau (25/04) nhờ Duy Ngọc chở ra sân bay Tân Sơn Nhất để sang Thái Lan với mục đích du lịch.


Mọi việc diễn ra bình thường, cho đến khi blogger Duy Ngọc về đến nhà sau khi đã chở Thanh Tú ra sân bay thì nhận được điện thoại của Thanh Tú báo rằng không đi được vì bị “người ta” chặn, không cho lên máy bay.

Sau cú điện thoại ngắn ngủi đó, blogger Duy Ngọc và nhiều bạn bè, thân hữu đã cố gắng điện thoại vào số của Thanh Tú nhưng hoàn toàn không nhận được trả lời, mặc dù thỉnh thoảng có “ai đó” bấm máy để trả lời cuộc gọi nhưng không nói gì.

Đến chiều ngày 28/04, công an đã hứa hẹn trả tự do cho blogger Thiên Sầu “nếu có người bảo lãnh”, và sau đấy sử dụng blogger Thanh Tú như một con mồi một cách bất hợp pháp để đón lỏng và quấy nhiễu người bạn của Thanh Tú là blogger Duy Ngọc.

Duy Ngọc đã đến bảo lãnh cho blogger Thiên Sầu thì bị phía công an, cấp cao nhất là công an TpHCM từ chối vì “không đủ điều kiện”, nại lý do là người bạn này cũng là một… blogger!

Theo blogger Duy Ngọc thuật lại thì công an bảo rằng người bảo lãnh phải là người được họ “tin tưởng” mà không nói rõ phải như thế nào mới được “tin tưởng”.

Công an cũng không cho biết một người phải hội đủ những điều kiện nào để bão lãnh cho blogger này.

Tin cho biết, từ ngày 28/04 ngoài blogger Duy Ngọc, thì blogger Huỳnh Công Thuận và một số bạn hữu khác của Thanh Tú cũng đã bị công an quấy nhiễu nhằm tìm kiếm các thông tin liên quan đến blogger Thiên Sầu.

Theo thông tin ban đầu từ các thân hữu của blogger Thiên Sầu cho biết, rất có khả năng anh đang bị công an giam giữ trái phép tại Công an Điều tra Xét hỏi số 4 – Phan Đăng Lưu – Bình Thạnh – TpHCM.

Cho đến nay, người nhà của Ngô Thanh Tú hoàn toàn chưa nhận được thông báo tạm giữ từ phía công an.

Blogger lỡ nhịp đi Thái Lan. Nguồn: Blog Thiên Sầu

Cũng hôm 28/04, DCVOnline gọi đến số điện thoại của anh Thanh Tú, và tình cờ qua điện thoại đã được nghe buổi “làm việc” của công an với blogger này. Giọng của người công an rất gay gắt, tức giận, xưng hô “mày”, “tao” với blogger và hậm hực đe dọa cho Thanh Tú vào tù vì “mày rất bố láo, mày không khai thật, không khai gì cả”. Sau đấy thì điện thoại bị tắt.

Nhắc lại, ngày 01/5/2010 một thành viên khác cũng của Câu lạc bộ Nhà báo Tự do là Blogger Uyên Vũ và vợ là blogger Trăng Đêm đi Thái Lan hưởng tuần trăng mật cũng bị cấm xuất cảnh, tịch thu passport, tịch thu điện thoại di động, bị đưa về đồn công an thẩm vấn.

Hiện nay, hai thành viên khác của Câu lạc Bộ là Blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải và Blogger Anhbasg - Phan Thanh Hải hiện đang bị giam và kết tội theo điều 88 bộ Luật Hình sự là “Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân; Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân; Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”.

Dưới đây là toàn bộ ghi chép của blogger Duy Ngọc về việc công an đã bắt giữ Ngô Thanh Tú và quấy nhiễu Duy Ngọc như thế nào

DCVOnline đăng tải lại với sự đồng ý của tác giả.

Đi đón hụt Thiên Sầu

Duy Ngọc

Khoảng 4 giờ chiều hôm nay (28-4) thì bất ngờ có chuông điện thoại của blogger Thiên Sầu (Ngô Thanh Tú), bị “mất tích” mấy hôm nay: “Ở đâu đó ông ngoại? Sao rồi?”. “Ra rồi, ông tới chở tui cái hỉ, tui đang đứng trên đường Phan Đăng chỗ chợ Bà Chiểu”. Mình tức tốc tới đó. Đứng ngay góc ngã tư Phan Đăng Lưu- Lê Quang Định, ngoài Thiên Sầu, còn có 3 bác công an mặc thường phục (1 bác tầm 60, 2 bác kia trẻ). Các bác nói Thiên Sầu bị tạm giữ điều tra, mình phải ghé trụ sở làm đơn bảo lãnh mới được đưa Thiên Sầu về. Vòng vèo vô nhiều con hẻm, tới Trụ sở công an phường 2 (Q. Bình Thạnh), mình được đưa vào trong làm việc, Thiên Sầu ở ngoài. Vẫn chưa nói được gì với nhau. Thiên Sầu gầy rạc đi (nói như Hoa Phạm, trước hắn que tăm, giờ còn như là cây kim), mặt hốc hác có vẻ mất ngủ nhiều.

Chuyện là hôm 24-4, Thiên Sầu gọi cho mình từ Nha Trang nói tối sẽ vô tới Sài Gòn, xin ghé chỗ mình nghỉ lại để sáng mai ra sân bay đi Thái Lan du lịch. Tối đó hắn có vẻ rất háo hức trước chuyến đi chơi mơ ước, nói qua đó sẽ ráng đi chỗ này chỗ kia cho biết xứ người ta sao. Hắn cầm cuốn cẩm nang du lịch đọc say sưa đến tận khuya lắc khuya lơ mới ngủ.

Nhưng rốt cuộc hắn không đi được. Sáng mình chở ra sân bay, về tới nhà thì nghe Thiên Sầu gọi nói không đi được rồi ông ơi, người ta không cho lên máy bay. Cũng chưa kịp hỏi “người ta” là ai, sao “người ta” lại không cho ông đi chơi kỳ vậy. Hắn bảo có gì tí gọi lại, rồi cúp máy. Sau đó, từ trưa 25-4, không liên lạc được, bặt tăm tích, không biết chết sống ra sao, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Cho đến tận chiều hôm nay, 28-4.

Trước khi làm đơn bảo lãnh, các bác bảo phải điều tra để nắm sơ lượt về nhân thân của mình đã. Mình hỏi “tôi cần biết đang làm việc với ai?” thì các bác cứ gật gật “được rồi được rồi”, hỏi “anh là công an làm việc ở đây à?” “không, ở trên quận”, “sao lại làm việc ở đây?” “thì tiện đường gần đây nên ghé vào làm việc cho tiện”, “mấy hôm nay Tú bị giữ ở đâu anh?” “được rồi được rồi...”.

Mình nghĩ thôi kệ, miễn sao xong việc đưa ổng ra được là được, hai anh em dạt vỉa hè nhậu phát cho thỏa. Và sau đó thì hỏi rất kỹ về lý lịch của mình, quê quán, cha mẹ, anh em, ai “cách mạng” không, ai “ngụy” không, quan hệ với Tú sao, quen lâu chưa, gặp nhiều không, hay nhậu ở quán nào, quen ai bạn của Tú không... Nói chung là cũng nói năng nhỏ nhẹ, vui vẻ.

Sau khi hỏi đủ chuyện, các bác xoay sang khuyên nhủ mình… không nên bảo lãnh cho Tú, làm vậy ảnh hưởng đến bản thân. Đại loại nó còn phải phục vụ điều tra thêm mười ngày nửa tháng nữa, cho nó ở chừng đó nổi không, phiền lắm đó. Nó mà bỏ trốn là người bảo lãnh phải chịu tránh nhiệm. Biết gì về nó đâu mà cho nó ở nhờ, nó “đòi lật đổ chế độ, đòi đa nguyên đa đảng”, cẩn thận nó lợi dụng để làm việc này việc kia, mình có gia đình, vợ con rồi, nên cẩn thận thì hơn… Mình bảo hắn mà lật đổ gì trời, buồn buồn lên mạng nói lung tung chơi thôi, không sao, cứ cho tôi bảo lãnh về đi, sáng sáng chở hắn xuống cho các bác điều tra cũng được, dạo này cũng không bận gì nhiều.

Thì thiệt là mình có gì mà lo đâu, tiền bạc chẳng có, tháng nào âm tháng đó nên khỏi lo hắn lấy, thông tin thì mình chẳng có gì để như các bác nói là hắn có thể moi móc phục vụ “mưu đồ”, vợ mình luôn luôn chê hắn xấu xí nên yên tâm không có sợ hắn cua. Rồi các bác hỏi có viết blog không. Mình nói có chớ, thời này người ta viết đầy ra mà, nhất là có hay chơi trên Facebook, bác có dùng FB không để tôi vô add rồi anh em nói chuyện cho vui. Một bác nói: “Mà hình như FB nó bị khó vào hả, mình thử mấy cách trên mạng bày mà vào có được đâu!” ( “hình như”!?). Hỏi mình viết gì, mình nói có gì đâu, viết lung tung, nghĩ sao viết nấy cho vui thôi.

Cuối cùng sau một giờ rưỡi làm việc, lập biên bản, ký kiếc đàng hoàng, các bác bảo mình là mình “không đủ điều kiện bảo lãnh”, nói chung đủ thứ lý do mình chẳng nghe rõ ràng là gì cả, nhưng trong đó có lý do là “cũng viết blog bleo, báo biếc này nọ như ông Tú này”, chưa đọc viết cái gì trên đó, không tin tưởng được. Họ nói mình về, yên tâm đi, sẽ yêu cầu Tú gọi người khác đến “bảo lãnh”, về rồi bạn bè có gì tối nói chuyện với nhau sau. Mình đành về.

Hầu như không nói chuyện gì được với Thiên Sầu, thời gian chạm mặt nhau đều rất ngắn ngủi, mọi chuyện cũng xoay chuyển đủ hướng nên chẳng kịp nghĩ gì, cũng không hỏi các bác công an được thông tin gì đáng kể về chuyện tạm giữ ngoài “chống đối”, “đòi đa nguyên đa đảng” “tham gia Câu lạc bộ Nhà báo tự do”...

Khoảng 7 giờ mình lại gọi vào số của Thiên Sầu: “Tú hả? Ra chưa?” thì nghe trả lời “Chưa đâu, tí nữa, thế nhé” rồi điện thoại cúp. Không phải giọng Thiên Sầu, là giọng của anh công an đã làm việc với mình lúc chiều mà mình chưa hỏi được tên. Vậy là người ta vẫn chưa cho ai tới bảo lãnh Thiên Sầu ra, thêm một đêm nữa hắn ở lại nơi tạm giữ, mà cũng chẳng biết rõ là ở đâu, chẳng biết bao giờ về.

© DCVOnline

Tổng số lượt xem trang