Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

Xã hội không tưởng đi về đâu?


Quá độ, quá độ và quá độ…
Từ khi giành được chính quyền, nhà nước cộng sản tuyên bố chương trình xây dựng đất nước của mình là “quá độ để đi lên CNXH”. Nội dung của cái chương trình “quá độ” ấy là gì? Đó là quá trình chuẩn bị và xây dựng cơ sở vật chất cùng nền sản xuất XHCN, hoàn thiện nội dung lý luận chủ nghĩa Mác – Lênin về xây dựng CNXH. Từ bấy đến nay đã hơn nửa thế kỷ họ vẫn loanh quanh quá độ như gà mắc tóc và ngày càng sa vào vũng lầy của sự tụt hậu so với thế giới.
 Cứ mỗi kỳ đại hội đảng người dân lại nghe thấy vị tân tổng bí thư cất lời đọc sang sảng: - Đưa đất nước Việt Nam trên con đường quá độ tiến liên CNXH…; rõ rồi, thưa quý vị, cả đất nước Việt Nam là một bệnh nhân đang héo hon vì bệnh tật lại được giao vào tay một gả lang băm là đảng cộng sản để chữa trị. Họ vin vào cái gọi là quá độ để cầm quyền chừng nào còn có thể, còn CNXH bao giờ xây dựng xong thì chỉ có CNXH mới biết? 
Xây dựng một xã hội không có thực (không tưởng) cũng giống như kể chuyện ma để hù doạ trẻ con vậy. Vì ma là giống không có thật, là sản phẩm của trí tưởng tượng con người, nên miêu tả nó hình dạng thế nào cũng được. Tha hồ vẽ rồng vẽ rắn rồi bảo là xây dựng XHCN, mà người dân thì sợ quen rồi, có ai dám cải đâu. Quá trình đó được cô đọng trong hai từ: “Quá độ”. Trong một xã hội dân chủ, một đảng phái chỉ có thời gian từ 4 đến 5 năm để thực hiện chương trình kinh tế – xã hội của mình dưới sự giám sát của người dân. Nếu không thực hiện được thì người lãnh đạo phải từ chức và dân sẽ bầu đảng khác lên cầm quyền để quản lý đất nước. 
Nhưng ở nước mình, đảng cộng sản đã thực hiện cái “quá độ” từ hơn nửa thế kỷ nay rồi mà vẫn dở dang và mải mải không bao giờ xong; thử hỏi nhân dân Việt Nam xử lý thế nào, quyết định thế nào? Chắc là vẫn phải ca ngợi sự lãnh đạo sáng suốt và tài tình của đảng cộng sản, xong rồi lại hô khẩu hiệu: “Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm!” chứ gì?. Lời nói của nhạc sĩ Tô Hải sẽ thay cho lời nhận xét xủa tôi: - “Họ tuyên bố quá độ đi lên CNXH từ khi tôi còn nhỏ, nay đã gần hết cuộc đời tôi rồi mà vẫn còn quá độ. Thôi, giải tán cái đảng của các ông đi!”
Xã hội không tưởng đi về đâu?
Đi về đâu khi chung quanh là bóng tối, phía trước là đêm đen bất tận? Người dân đã quá mệt mỏi và chán nản với con đường vô định ấy rồi. Điều nguy hiểm là những kẻ đi lạc đường đã không đủ dũng cảm nhìn nhận sai lầm của mình và bắt cả dân tộc phải đi theo con đường tăm tối vòng vo của mình. Người dân phải làm gì khi nhà cầm quyền không làm như những gì họ đã nói? Khi mà họ bắt toàn thể dân tộc đi theo con đường không có đích đến ấy? Và trong tâm khảm của mỗi người dân Việt đều hiện lên câu hỏi: - Rồi dân tộc Việt Nam sẽ đi về đâu, người dân sẽ đi về đâu?
Không thể có một xã hội mà những quyền tự nhiên thiêng liêng của con người bị tước bỏ, đó là các quyền tư hữu, tự do và bình đẳng. Nhà nước cộng sản tiến hành xoá bỏ tư hữu, thiết lập công hữu, phủ nhận thành quả và nỗ lực phấn đấu của con người. Vi phạm quyền tự nhiên căn bản nhất là con người được sở hữu những giá trị lao động của mình. Tài sản được công hữu đã trở thành mồi ngon cho bọn quan chức lưu manh tham nhũng nhưng lại nhân danh nhân dân và dân tộc. Tại các quốc gia cộng sản đều thiết lập một chế độ nhà nước độc tài, các quyền tự do căn bản của người dân vì thế mà bị cướp mất hoặc chỉ có trên hình thức. Họ tiến hành các chiến dịch bài trừ giai cấp, làm cho các giá trị xã hội bị đảo lộn vì sự phân biệt ý thức hệ.
Khi giấc mộng ảo tưởng của những kẻ ngu ngốc đã qua đi, thì chính họ cũng nhận thấy sự ấu trĩ của mình trong nhận thức. Nhưng hậu quả của cái mà họ gọi là “cách mạng vô sản ấy” đã gây ra cho dân tộc một nổi đau đớn và vết nhơ mà lịch sử không bao giờ gội sạch cho được. Tội ác lớn lao nhưng đảng cộng sản chưa bao giờ biết hối lỗi, họ thay đổi chậm chạp theo chiều hướng ngược lại không phải vì hối hận mà chỉ để kéo dài sự tồn tại trong vô nghĩa của họ mà thôi.
 Họ không hề nhận sự sai lầm của mình mà vẫn ngoan cố duy trì đảng cộng sản và tuyên bố xây dựng CNXH. Đó thực chất là quá trình tiến dần đến một xã hội tư bản, tiến đến lý tưởng tư bản chủ nghĩa. Những thành quả mà họ đạt được chính là thành quả của xã hội tư bản mang lại nhưng họ lại nói rằng do sự lãnh đạo tài tình và thiên tài của đảng cộng sản. Họ đã trở lại với ánh sáng của chủ nghĩa tư bản sau hơn nửa thế kỷ đi trong bóng đêm để xây dựng chủ nghĩa cộng sản. Giờ đây họ duy trì những cải tiến chậm chạp và không giống ai để vẫn có thể duy trì quyền lãnh đạo của mình. Để làm được điều đó, họ tiếp tục kiềm toả và lừa dối nhân dân mình, mặc cho bao nổi bất công và sai trái do chính họ gây ra.
Sau hơn nửa thế kỷ họ bắt người dân phải đi theo họ trong đêm tối của sự độc tài toàn trị, nay đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm cho sự hối lỗi của họ. Nhưng do ngoan cố và vẫn muốn nắm quyền lãnh đạo đất nước, nhà nước cộng sản tiếp tục đưa dân tộc đi lòng vòng trong bóng tối mặc dù ánh sáng đã ở ngay trước mắt. Và nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta lại đặt câu hỏi: - “Xã hội không tưởng đó sẽ lại đi về đâu?”.
Một xã hội mất niềm tin
Khi những giá trị bị đảo lộn ý nghĩa đích thực của nó thì hậu quả tất yếu là niềm tin con người trở nên khủng hoảng và bị đánh mất.
Một khi nhà nước – là lực lượng lãnh đạo xã hội – được trang bị bởi một thứ lý luận sai trái, phi nhân và hoang tưởng thì sẽ làm cho các khái niệm khác mất đi bản chất đúng đắn và đi chệch hướng. Việc tiếp tục áp dụng một thứ học thuyết hoang tưởng đã gây nên một nổi hoang mang và khủng hoảng niềm tin vì những giá trị lỗi thời và mâu thuẫn mà nó gây ra. Tất cả những nông nổi trên được gây ra bởi đâu? Bởi sự ngoan cố và tham vọng quyền lực của nhà cầm quyền! Họ không thừa nhận sự sai trái của mình và không chịu từ bỏ quyền lực. Vì những đặc quyền đặc lợi mà lợi ích của đất nước và nhân dân bị đặt dưới lợi ích của một nhóm thiểu số cầm quyền.
Một xã hội không thể tiếp tục sống mải trong sự khủng hoảng và đánh mất niềm tin. Đã đến lúc phải gạt bỏ những nhận thức sai trái và sự cản trở của thế lực u mê để lấy lại niềm tin và nhận thức đúng đắn nơi mỗi con người. Chỉ có như vậy xã hội Việt Nam mới trở nên lành mạnh và đúng nghĩa như những gì nó vốn có.

Nguồn

Tổng số lượt xem trang