Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

Câu hỏi hóc búa về biển Đông

South China Sea
-Nhận diện 5 'vai chính' ở Biển Đông
 Tạp chí Foreign Policy In Focus vừa qua đã đăng bài phân tích với nhan đề "Câu hỏi hóc búa về biển Đông" của chuyên gia phân tích người Iran Richard Javad Heydarian.
Theo Heydarian, có 5 “vai chính” liên quan đến biển Đông là: Trung Quốc, Việt Nam, Philippines,  Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN), và sự hiện diện ngày một nhiều hơn của Mỹ tại khu vực này.
Mặc dù đã có những sự phụ thuộc về kinh tế và những mối liên kết thể chế – chính trị đáng kể trong những thập kỷ qua nhưng vấn đề Biển Đông vẫn là một vấn đề nan giải “châm ngòi” cho những căng thẳng giữa nhiều quốc gia và đe dọa sự ổn định toàn khu vực châu Á–Thái Bình Dương. Tuy nhiên, vấn đề biển Đông cũng là một chất xúc tác cho những phản ứng tích cực hơn ở khu vực, trong đó có những giải pháp ngoại giao dựa trên luật pháp đối với những xung đột đã và đang xảy ra.


Nhìn chung, tầm nhìn chiến lược đang lớn mạnh của Trung Quốc vẫn đóng vai trò trung tâm cho bất cứ viễn cảnh ổn định nào của khu vực. Mỹ nên duy trì sự kiên nhẫn về mặt chiến lược nếu muốn tránh một cuộc đụng độ lớn xung quanh vấn đề cơ bản của khu vực. Xung đột lãnh thổ cũng nên được xem như là một động lực cho một định chế vững chắc đối với các tiêu chuẩn, luật pháp và nguyên tắc của khu vực này.
Các xu hướng lớn

Những xu thế toàn cầu rộng lớn hơn đang hình thành lên những diễn biến địa chính trị khác nhau của khu vực Biển Đông. Sự trỗi dậy nhanh chóng của Trung Quốc cùng với những dấu hiệu suy yếu của nước Mỹ đang gây ra những mối quan ngại sâu sắc đối với những quốc gia nhỏ là đồng minh và đang phụ thuộc vào Washington. Việc Trung Quốc “mạnh tay” trong các khoản chi tiêu quân sự, gia tăng các hoạt động đổi mới và nghiên cứu tiên tiến, quyết đoán về lợi ích địa chính trị đang dần làm thay đổi cục diện ngoại giao quốc tế.
Tuy nhiên, sự năng động Mỹ–Trung không còn là vấn đề mới mẻ. Trung Quốc đã từng mở rộng các hoạt động của mình trên toàn khu vực – đỉnh điểm là sự kiện Đảo Vành Khăn (Mischief Reef) năm 1995 – sau khi Washington rút các căn cứ của mình khỏi Phillipines vào kỷ nguyên hậu chiến tranh lạnh... Vì vậy, hành động của Trung Quốc từ lâu đã chứng tỏ sự nhạy cảm của nước này đối với cơ chế cân bằng quyền lực.



Sự quyết đoán của Trung Quốc ở biển Đông đang ngày càng phản ánh rõ nét học thuyết an ninh tiên tiến và rộng mở hơn. Nhận thức được sự yếu thế hơn trước sức mạnh hải quân của Mỹ, Trung Quốc đang tập trung nỗ lực nhằm nâng cấp các khả năng tác chiến của lực lượng hải quân của mình. Việc Hải quân Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLAN) mới đây đưa vào vận hành thử tàu sân bay đã đánh dấu một sự thay đổi mang tính quyết định trong bài toán chiến lược của Trung Quốc. Cùng với đó, Trung Quốc đang làm sâu sắc thêm sự hiện diện của mình trong khu vực bằng cách mở rộng hạm đội tàu ngầm hạt nhân và phát triển khả năng triển khai hạt nhân. Tham vọng thống trị khu vực sẽ không những giúp Trung Quốc có thể kiểm soát một trong những tuyến đường biển nhộn nhịp nhất thế giới mà còn thúc đẩy nước này tiến xa hơn nữa trong mục tiêu trở thành cường quốc chính ở Thái Bình Dương. Tuy nhiên, những vấn đề về kinh tế đang ảnh hưởng không nhỏ đến tham vọng địa chính trị của Trung Quốc tại khu vực, trong đó phải kể đến áp lực duy trì thị phần trong giao thương quốc tế. Chính trữ lượng tài nguyên giàu có của Biển Đông là động lực để Trung Quốc đưa vấn đề tuyên bố chủ quyền khu vực vào chương trình an ninh năng lượng của mình.
Chính trị nội bộ cũng đóng một vai trò quan trọng khi Trung Quốc cân nhắc việc tận dụng khai thác ý thức về chủ nghĩa dân tộc đang lớn mạnh về. Trên hết, những tuyên bố lịch sử của Trung Quốc đối với toàn bộ khu vực dường như đã ăn sâu vào tâm trí của người Trung Hoa.

Phân tích vấn đề

Câu hỏi hóc búa về Biển Đông là một sự giao cắt giữa cách hiểu trên phương diện luật pháp với những quyền lợi chính trị khó hòa giải. Về mặt pháp lý, có sự tách biệt giữa luật pháp của từng nước với luật pháp quốc tế hiện hành. Trong khi các nước như Phillippines đã có nhiều cố gắng trong việc đưa các điều luật của nước mình ngang hàng với những công ước quốc tế, thì Trung Quốc lại nổi tiếng với những bước tiến nhằm đưa những tranh chấp bên ngoài vào trong khung hiến pháp của mình.
Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) có thể được xem là một khung pháp lý đối với việc giải quyết những vấn đề trong khu vực.

Năm 2002, Trung Quốc và các thành viên ASEAN đã ký Tuyên bố ứng xử ở Biển Đông (DOC), trong đó nhấn mạnh đến các giải pháp giải quyết mâu thuẫn trên biển Đông một cách hòa bình, đa phương và dựa trên luật pháp, phù hợp với những nguyên tắc khu vực và quốc tế đã được thiết lập. Thỏa thuận Khảo sát Địa chấn biển chung năm 2005 (JMSU) được ký bởi Philippines, Việt Nam và Trung Quốc là một nỗ lực lớn nhằm đưa vấn đề này trở thành một nguồn hợp tác tiềm năng. Tuy nhiên, trong 3 nước trên dường như chỉ có Trung Quốc mới có khả năng duy trì và mở rộng các hoạt động thăm dò trên diện rộng.

Sự phụ thuộc lẫn nhau trong khu vực và cân bằng quyền lực

Mặc dù nhiều nhà phân tích có xu hướng chấp nhận cách hiểu riêng rẽ chính sách ngoại giao của Trung Quốc ở Đông Nam Á, cả trên bình diện song phương lẫn đa phương, nhưng trên thực tế Trung Quốc đang tiếp cận theo hướng vừa đa phương vừa song phương. Theo đó, Trung Quốc sử dụng chủ nghĩa đa phương như một phần của chiến lược “tấn công hấp dẫn”, nhưng đồng thời tận dụng những mối quan hệ song phương để củng cố lợi ích của mình. Sự trỗi dậy mạnh mẽ của nền kinh tế, cùng với những mối liên kết chặt chẽ trên bình diện xã hội, chính trị – đặc biệt là với các cộng đồng người Hoa ở các nước Đông Nam Á – Trung Quốc ngày càng biết cách gây tầm ảnh hưởng của mình lên các nước láng giềng.
Hai thập kỷ của cuộc “tấn công hấp dẫn” và sự phát triển kinh tế nhanh chóng đã giúp Trung Quốc gia tăng tầm ảnh hưởng của mình trong các nước Đông Nam Á, đặc biệt trong lĩnh vực đầu tư và kinh tế. Với tư cách là nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, Trung Quốc được xem là thị trường xuất khẩu tài nguyên chủ chốt của nhiều nước trong khu vực, từ Myanmar và Indonesia cho tới Philippines và Malaysia.

Không có gì phải ngạc nhiên khi chuyến thăm gần đây nhất của Tổng thống Phillippines tới Trung Quốc kết thúc bằng các hợp đồng hợp tác kinh tế – thương mại hai chiều trị giá 60 tỷ USD. Những cân nhắc liên quan đến kinh tế như vậy sẽ tạo điều kiện cho Trung Quốc hình thành lên “kiến trúc địa chính trị” của khu vực.
Yếu tố ASEAN

ASEAN hiện nay là một thực thể tương đối phát triển, được thiết lập nhằm tạo điều kiện cho hội nhập kinh tế và hợp tác an ninh. Tuy nhiên, ASEAN vẫn chỉ là một thể chế “mềm”, tập trung chủ yếu vào xây dựng lòng tin và ngoại giao phòng ngừa hơn là quản lý/giải quyết xung đột. ASEAN cũng không hề đả động đến các vấn đề gây tranh cãi – trong tinh thần không can thiệp – hay không phát triển các cơ chế thực thi cần thiết. Mặc dù đang thiếu sức mạnh cũng như phương thức giải quyết các vấn đề khó, nhưng bản thân Tổ chức cũng bị ảnh hưởng bởi những quan điểm khác nhau trong nội bộ.
Ví dụ như đối với vấn đề biển Đông, các thành viên đều có những ưu tiên khác nhau. ASEAN có thể đã cho thấy được những thành công trong hội nhập kinh tế và thương mại, nhưng chưa có các giải pháp cụ thể trong giải quyết vấn đề an ninh mới. Chính thực tế này đã giúp Trung Quốc thực hiện “bước nhảy ngoại giao” một cách dễ dàng.
ASEAN cần tăng cường những cơ chế thể chế đa phương của mình và đảm bảo rằng Washington đứng ngoài cuộc xung đột nhằm tránh một cuộc đối đầu quyền lực lớn.

Yếu tố Mỹ
Tính chất năng động trong quan hệ Mỹ–Trung sẽ định hình mô hình quản trị toàn cầu của tương lai. Tổng thống Obama sẽ phải xử lý các vấn đề liên quan đến Bắc Kinh một cách hết sức tế nhị, bởi lẽ bất kỳ bước đi sai lầm nào cũng có thể gây sốc cho cộng đồng quốc tế. Washington đã phải phụ thuộc vào Trung Quốc trong việc giải quyết một số vấn đề chính như: chương trình hạt nhân của Iran và Bắc Triều Tiên; khoản nợ của Mỹ đối với Trung Quốc… Điều này lý giải tại sao Mỹ không thể nóng vội trong cách tiếp cận đối với hai vấn đề chính của khu vực: quan hệ Trung Quốc–Đài Loan và xung đột Biển Đông. Người Trung Quốc đã xem những vấn đề này như lợi ích cốt lõi, đưa ra cảnh báo đỏ đối với bất cứ sự can thiệp trực tiếp nào từ phía Mỹ.
Washington phải hiểu được những nhu cầu và thách thức của Bắc Kinh, và đưa ra được một chính sách nhiều sắc thái. Về cơ bản, Trung Quốc đang tìm kiếm sự ổn định khi trỗi dậy trong trật tự quốc tế hiện nay. Nếu Washington nắm chắc quân cờ, họ có thể tránh đối đầu với Trung Quốc và đưa Trung Quốc tham gia vào một hệ thống quốc tế ổn định và phát triển mà phản ánh được đúng những thực tiễn địa chính trị mới.
Những bước tiến nhanh chóng của Trung Quốc đang gây ra mối quan ngại thực sự đối với các cường quốc khác. Nhưng thời đại phát triển một cách dễ dàng của Trung Quốc có thể sẽ sớm đi đến cái đích của nó. Trong bài viết về Thế giới hậu Trung Quốc, Ruchir Sharma, một nhà kinh tế thuộc Morgan Stanley, lập luận rằng Trung Quốc, giống như Nhật Bản và các nền kinh tế bùng nổ trước đó, đang bước vào một giai đoạn "trưởng thành kinh tế", giai đoạn mà tốc độ tăng trưởng sẽ khiêm tốn hơn. Khi trở thành một cường quốc kinh tế trung bình, Trung Quốc có thể sẽ trở nên có trách nhiệm hơn, với mục tiêu chính là ổn định và tăng trưởng bền vững. Tuy nhiên, cũng dễ hiểu nếu bắt gặp một sự quyết đoán lớn hơn giữa các nước mới nổi khi họ đề cập đến những vấn đề liên quan đến quyền lợi của họ ở khu vực.
Câu hỏi hóc búa Biển Đông có thể được giải đáp nếu như các nguyên tắc cơ bản của ASEAN được tăng cường và một mối quan hệ có trách nhiệm và ổn định hơn giữa hai quốc gia mạnh nhất thế giới, Hoa Kỳ và Trung Quốc, được khuyến khích.
Minh Khuê
TLQ:
-Sức mạnh hải quân Trung Quốc sẽ làm thay đổi cán cân ở châu Á-Thái Bình Dương? vietnamdefence-Ngày 10.8.11, xuất hiện 2 tin bổ trợ cho nhau và đưa lại hình dung hình thế sức mạnh thế giới tương lai. Trung Quốc đã bắt đầu chạy thử tàu sân bay đầu tiên của họ (tàu Varyag đóng dở của Hải quân Liên Xô trước đây), còn Mỹ quyết định giảm số cụm tàu sân bay xung kích từ 11 xuống còn 9 để tiết kiệm ngân sách.
- Biển giới biển: Sea frontiers (New Vision).
-

Liên tục 20 năm nay, ngân sách quốc phòng Trung Quốc công bố tăng trung bình 15%/năm đã tạo đà cất cánh cho Hải quân Trung Quốc trở thành sức ...
-‘Học thuyết Hồ Cẩm Ðào’ đòi chủ quyền biển Ðông đầy tham vọng của Bắc Kinhbasam
- Bài phân tích về tranh chấp Biển Đông: Báo trước sự thay đổi chiến lược trong khu vực? ANALYSIS/ South China Sea disputes: Harbinger of regional strategic shift? (Asahi Shimbun).
--- Việt Nam – Trung Quốc giải quyết tranh chấp Biển Đông như thế nào? – (RFA). – Không thể nói chuyện Trung Quốc trên quê hương mình (Culangcat). - Độc chiếm Biển Đông: Lực bất tòng tâm đối với Trung Quốc (Trần Kinh Nghị). “Tóm lại không ai có thể đoán chắc rằng nếu tiếp tục lựa chọn cách hành xử như hiện nay Trung Quốc sẽ không rơi vào nguy cơ đổ vỡ trước khi có thể phát triển và trở thành một cường quốc thật sự“.– Tổng thống Đài Loan có thể đến quần đảo Trường Sa vào tuần tới – (RFI).

-Biển Đông: The South China Sea Conundrum (FPIF 8-9-11) -- MUST READ! ◄◄

 By Richard Javad Heydarian, September 8, 2011
Recent months have witnessed renewed tensions over disputed territories in the South China Sea. In response to China’s encroaching military maneuvers and the country’s designation of the whole area as part of its indisputable sovereignty, several South East Asian countries have found themselves dangerously vulnerable. A murky legal regime has led to the emergence of a series of overlapping territorial claims in the area, but at the center of tensions are five key-actors: China, the Philippines, Vietnam, the Association of Southeast Asian Nations (ASEAN), and increasingly the United States.

Despite growing economic interdependence, a two-decade-long Chinese charm-offensive, modest levels of pan-regional political integration, and considerable institutional-political linkages, the South China Sea issue is an intractable issue reigniting inter-state tensions and threatening the very stability of the whole Asia-Pacific region. However, the issue is also a catalyst for a more pro-active regional response that emphasizes rule-based diplomatic resolutions of both existent and emerging conflicts.
In a region known for its economic miracles, mercantilist states with performance-based legitimacy, and growing global financial clout, economics might once again trump politics and allow the voice of reason to prevail. But China’s evolving strategic outlook is central to any prospects for regional stability. The United States should maintain immense strategic patience if it seeks to avoid a great-power clash over an essentially regional issue. The territorial conflicts should also serve as an impetus for a more concrete and binding institutionalization of regional norms, rules, and principles.

The Megatrends

Broader global trends are shaping the geostrategic contours of the South China Sea region. China’s rapid rise, concomitant with seemingly stark U.S. decline, is creating significant anxiety among smaller states allied to and dependent on Washington. China’s growing military expenditure, meteoric rise in high-end and cutting-edge research and innovation, and increasing geopolitical assertiveness — heightened since the global financial crisis — is changing the complexion of international affairs.
But the U.S.-China dynamic is not new. China expanded its area-wide operations — culminating in the 1995 Mischief Reef incident — when Washington withdrew its bases from the Philippines in the immediate post-Cold War era. In addition, earlier China-Vietnam clashes also took place when the Soviet Union showed reticence in upholding its mutual defense treaty with Vietnam. Thus, China’s behavior has proven sensitive to balance-of-power configurations.
China’s growing assertiveness in the South China Sea reflects its broader and evolving security doctrine. Aware that its fleet is meager compared to U.S. naval power, China is in the process of upgrading its blue-water capabilities. The People’s Liberation Army Navy (PLAN) now boasts an aircraft carrier, highlighting China’s emphasis on greater investment in naval rather than land-based military capabilities — marking a decisive shift in the country’s strategic calculus. The South China Sea’s proximity to the mainland makes it a natural area for Chinese naval projection. China is deepening its presence in the area by expanding its nuclear submarine fleet and developing a second-strike nuclear capability. Dominating the region gives China control of one of the world’s busiest sea lanes — rendering Japan and Korea vulnerable to any blockade — but it also enables Beijing to further its goal of transforming China into the prime Pacific power.
But there are more immediate economic considerations influencing China’s geopolitical maneuvering in the South China Sea, including its growing stake in the global commodities trade and the necessity of securing natural resources to continue economic expansion. Energy security is a key Chinese national priority, making the South China Sea important in light of two developments: growing volatility in energy markets partly as a result of instability in the Middle East and China’s rapid development of its offshore-drilling and downstream technological capabilities. The South China Sea potentially hosts one of the world’s richest reservoirs of hydrocarbon resources, and China increasingly views its claims in the area as part of its energy security agenda.
Domestic politics also plays a role as Chinese officials consider tapping into the growing nationalist sentiments of China’s booming, educated, young and middle-class population. After all, China’s historical claim to the whole area is ingrained in the Chinese national psyche.

Anatomy of the Problem

The South China Sea conundrum is an intersection of conflicting legal interpretations and seemingly irreconcilable political interests. On the legal front, there is a disjunction between domestic legal regimes and existing international law. Although countries such as the Philippines have tried to align domestic laws with international conventions, China is well known for its moves to embed external territorial claims into its constitutional framework.
The United Nations Convention on the Laws of the Sea (UNCLOS) could be a guideline for resolving issues in the region. But China and Southeast Asian countries have adopted divergent interpretations of certain provisions of the convention. There is no consensus on sections that tackle the “regime of islands,” which seek to clarify the nature of rocks and atolls in the South China Sea, and their corresponding jurisdictional implications for the party that occupies them.
In 2002, China and members of ASEAN signed the Declaration of Conduct (DOC), which emphasizes peaceful, multilateral, and rule-based resolution of conflicting claims in the South China Sea in accordance with established regional and international principles. But the non-binding declaration leaves no mechanism for monitoring and enforcing its implementation. The 2005 Joint Marine Seismic Undertaking (JMSU), signed by the Philippines, Vietnam, and China, was a novel attempt at transforming the issue into a potential source of cooperation. But China is the only party that is truly capable of pushing sustained and expansive exploration schemes. Besides, the Chinese are said to have used the agreement — fraught with secrecy and questionable provisions — as a springboard to extend their claims into other hydrocarbon-rich areas well beyond the scope of the agreement.
Whenever there is a quasi-legal vacuum, marked by the absence of clear and defined legal regimes, political forces take over. On one hand, Southeast Asian countries, especially the Philippines, claim that only portions of the South China Sea are subject to conflicting territorial claims. Beijing, on the other hand, claims the whole nine-dash line, This is a big problem, because it allows China to claim areas already within the Philippines’ jurisdiction.

Regional Interdependence and Balance of Power

Although many analysts tend to adopt a dichotomous understanding of China’s foreign policy in Southeast Asia, either bilateralist or multilateralist, in reality China is using a sophisticated bi-multilateralist approach. Under this doctrine, China tends to use multilateralism as a component of its charm-offensive strategy, but it simultaneously utilizes bilateral ties in order to reinforce, if not impose, its interests. Given China’s huge economic clout, its investment prowess, and its wide network of socio-political connections — especially with Chinese communities across Southeast Asia — it has been very savvy in influencing its smaller neighbors, constraining their room for maneuvering.
Two decades of charm offensive and rapid economic growth have allowed China to deepen its presence among Southeast Asian countries, especially in the realm of investment and economics. As the second largest — soon to be biggest — economy in the world, China represents a key market for many resource-exporting countries in the region, from Burma and Indonesia to the Philippines and Malaysia.
Moreover, China’s so-called Beijing Consensus has transformed it into a major source of concessional loans, cheap and affordable technology, and favorable investment opportunities. China’s growing middle class is also becoming a major boon for the regional tourism industry. With China becoming involved in strategic infrastructural development schemes — from railways to highways — Beijing has become central to the national development of its southern neighbors. Conscious of its economic influence, China has become more confident in pushing its political agenda. Despite growing regional interdependence — from industrial vertical integration to intra-regional complementary trade — China holds immense leverage over its neighbors.
No wonder, then, that the Philippine president’s most recent visit to China ended up as a high-profile courtship for $60 billion in Chinese investments. The primacy of economic considerations is allowing China to shape the geopolitical architecture of the region.

The ASEAN Element

By East Asian standards, ASEAN is a fairly developed institutional body designed to facilitate economic integration and security cooperation. However, it is more of a soft institution, focusing on confidence-building and preventive diplomacy rather than conflict-resolution/management. ASEAN either totally shuns controversial issues — in the spirit of non-interference — or fails to develop needed enforcement mechanisms. Although lacking both teeth and resolve on intractable issues, the institution itself is plagued by internal divisions.
On the South China Sea issue, for instance, members have taken varying positions. Laos, Cambodia, and Burma are more sympathetic to China; Malaysia and Indonesia have cautioned against Washington’s meddling; Thailand and Singapore took a more neutral stance; and Vietnam and the Philippines, wary of balance-of-power considerations, called for more decisive U.S. policy on the issue. ASEAN might have shown considerable success in the realm of economic integration and trade-facilitation, but hard security issues continue to expose its fundamental weaknesses. These realities have allowed China to conduct its diplomatic tango with considerable ease.
During the 2011 ASEAN Regional Forum, regional leaders adopted guidelines on a more formal, binding regional code of conduct. In reality, nothing has changed on the ground. Meanwhile, China has been able to project a more responsible image by facilitating the drafting and adoption of the so-called guidelines. On the surface, calmer heads seem to have prevailed, considering the huge economic interests at stake.
But the South China Sea issue might precipitate a new round of military build-up as some Southeast Asian countries coax and cajole their U.S. partner to get involved. ASEAN needs to strengthen its multilateral institutional mechanisms and ensure that Washington stays out of the conflict to prevent a great-power confrontation.

The U.S. Factor

The dynamics of U.S.-China relations will largely shape future patterns of global governance. President Obama must handle sensitive issues that involve Beijing very delicately, because any misstep could send shockwaves through the international system. Washington is already reliant on China on a number of key issues: resolution of major security challenges such as the Iranian nuclear program and North Korea; U.S. debt and financial stability; and establishing the foundation of a post-crisis global economic order. This is why the United States can’t be too aggressive in its approach to two key regional issues: China-Taiwan relations, and the South China Sea conflict. The Chinese already treat these issues as core interests, drawing red lines against any direct U.S. intervention.
Beijing is neither irrational nor reckless. Washington must understand Beijing’s unique needs and challenges, and adopt a more nuanced policy position. Ultimately, China seeks stability as it rises within the current international order. The United States should avoid a self-fulfilling prophecy of confrontation with the world’s next preeminent power. If Washington plays its cards well, it could avoid confrontation with China and further integrate China into an evolving and stable international system that reflects new geopolitical realities.
In Will the Liberal Global Order Outlast America, John Ikenberry analyzes how the current international liberal order provides a solid structure of payoffs, ultimately encouraging compliance and cooperation rather than great-power confrontation and hegemonic wars. In terms of carrots, the liberal international order provides a set of relatively stable, predictable, and transparent institutional mechanisms to facilitate trade, cooperation, and conflict resolution, especially among major powers. The cost of confronting or directly challenging the current order is simply too much: isolation, backlash from both emerging and established powers, trade disruption, and military confrontation with an alliance of status-quo powers.
But China stands out for its sheer size and rate of growth. In How to Think About China, China expert Joshua C. Ramo contends that, “China is ambitious, to be sure, but it is too insecure to be audacious yet.” According to Ramo, the United States and China need to “evolve together to serve each other’s mutual needs.”
China’s rapid ascent is creating considerable anxiety among the established powers. But the era of China's easy growth may be approaching its end. In The Post-China World, Ruchir Sharma, a Morgan Stanley-based economist, argues that China, like Japan and other previously booming economies, is entering a stage of “economic maturity” that will feature more modest rates of growth. As a more normal rising economic giant, China might become a more mature and responsible power whose primary goal is stability and steady growth. Still, it is natural to expect greater assertiveness among emerging powers when it comes to their own regional affairs.
The South China Sea conundrum could serve as blessing in disguise if it helps to strengthen the fundamentals of ASEAN and encourage a more responsible and stable relationship between the world’s most powerful countries, the United States and China.

TLQ:
 --NHỮNG NÉT CHÍNH TRONG KẾ HOẠCH ĐIỀU CHỈNH CƠ CẤU HỆ THỐNG AN NINH CỦA MỸ Ở ẤN ĐỘ – THÁI BÌNH DƯƠNGSouth Asia Analysis Group

- - Vòng Tròn Bất Tử — một cuộc hội ngộ thất bại – (Tiền Vệ).

 - Việt Nam và Trung Quốc đồng ý tăng cường đối thoại về Biển Đông – (RFI). – Việt-Trung gia tốc đàm phán về Biển Đông  (VOA). – Vietnam, China to try to hasten talks on sea dispute (Reuters). - Việt – Trung có thể giải quyết thỏa đáng vấn đề biển Đông (VnEco)-- Nỗ lực tìm giải pháp thỏa đáng về Biển Đông (VNN).-- Việt-Trung nhất trí tăng đàm phán vấn đề trên biển (TTXVN). --
- Thứ trưởng Thường trực Đặng Văn Hiếu tiếp Thứ trưởng Bộ ANQG Trung Quốc (CAND). - Thứ trưởng Thường trực Đặng Văn Hiếu tiếp Đại sứ Trung Quốc.



The Fifth Meeting of the Guiding Committee for China-Vietnam Bilateral Cooperation Held in Hanoi. Nguyễn Thiện Nhân – vẫn là 4 tốt theo nguyên tắc chỉ đạo của 16 chữ: “good neighbors, good friends, good comrades and good partners under the guiding principle of long-term stability, forward looking, good-neighborly friendship and comprehensive cooperation.”

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp Đoàn đại biểu Trung Quốc (CPV)  Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp Đoàn đại biểu Trung Quốc (Chinhphu)   -  Tổng Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng tiếp Ủy viên Quốc vụ Trung Quốc Đới Bỉnh Quốc - Hội nghị lần thứ 5 Ủy ban Chỉ đạo Hợp tác Song phương Trung-Việt ra bài báo chung
-Vietnam, China to try to hasten talks on sea dispute HANOI (REUTERS) - China and Vietnam agreed to speed up negotiations to end a long-running spat over the South China Sea, state media reported on Thursday, as Beijing continued a campaign to defuse tension over the issue that bubbled up this year. -
- Học thuyết đầy tham vọng của Trung Quốc với Biển Đông (SGTT).--  Thủ đoạn ‘vừa đấm, vừa xoa’ của Trung Quốc (RFA).
Nhóm tội phạm Trung Quốc đã lừa 10 vụ  (NLĐ).- Sáng 8-9, Công an tỉnh Phú Yên đã công bố kết quả điều tra bước đầu đối với nhóm tội phạm quốc tế sử dụng công nghệ cao lừa đảo xuyên quốc gia. -- Bàn giao 59 người Trung Quốc lừa qua mạng cho Interpol (PLTP).  Một tổ chức tội phạm lọt lưới, và 9 tháng tù cho một cái tát! (Công dân). --Trục xuất 59 người nước ngoài phạm tội Thanh niên -Sáng 8.9, đại tá Phạm Văn Hóa, Giám đốc Công an tỉnh Phú Yên, Trưởng ban chuyên án người nước ngoài sử dụng công nghệ cao hoạt động lừa đảo qua mạng internet, thông báo kết quả phá án và khen thưởng đột xuất của Bộ Công an, UBND tỉnh.
SGTT.VN - Từ một ấn phẩm 36 trang “Sức khoẻ thời đại” do phòng khám Trung Quốc ở 141 Phan Đăng Lưu, Phú Nhuận in ấn và phát khắp nơi, ngày 27.8, phóng viên Sài Gòn Tiếp Thị đã tìm hiểu bằng cách đến khám bệnh tại đây...



- Mỹ có thể bắn chìm tàu sân bay Trung Quốc bất cứ lúc nào (GDVN). – Trung – Mỹ cần làm gì để tốt nhất cho châu Á – Thái Bình Dương? (Đất Việt).– Trung Quốc bành trướng ảnh hưởng ở Nam Thái Bình Dương : Úc lo ngại – (RFI). -

- Philippines thiết lập các trạm radar ở Biển Đông (Toquoc)
- VN dùng hệ thống huấn luyện hải quân hiện đại của Nga (VTC).


China turns up the heat (Japan Times).
-

Tổng số lượt xem trang