Lý do khẩn thiết kêu oan: “Việc Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Cần Thơ điều tra lại vụ án chuyển hồ sơ cho Viện kiểm sát nhân dân của thành phố Cần Thơ rồi chuyển cho Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ truy tố tôi ra tòa án huyện là không đảm bảo sự khách quan và bất chấp sự chỉ đạo của cấp trên. Nội dung Cáo trạng số 28/KSĐT-KSXXSTHS-KT-CV của Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ một lần nữa kết tội tôi theo kiểu áp đặt với nhiều điểm oan trái. Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Cần Thơ và Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ cố tình áp đặt tôi vào tội “Lập quỹ trái phép” số tiền 10.135.277.366 đồng là không có cơ sở và không khách quan”.
Đơn của bà Sương nêu một số dẫn chứng mà bà cho là “các tài liệu, chứng từ, lời khai đã không được thu thập một cách đầy đủ, nên đánh giá sai lạc về bản chất và tính xác thực của hoạt động sản xuất kinh doanh”.
Chẳng hạn: “Khoản tiền 2.066.019.112 đồng thu từ việc bán bạch đàn (có nguồn gốc từ khi Ba tôi còn làm Giám đốc) do cán bộ, công nhân viên và nông trường viên Nông trường Sông Hậu trồng trên bờ bao Nông trường, khu nông lâm ngư, khu rừng tràm từ cuối thập niên những năm 80 kéo dài đến năm 2000 (sản xuất phụ). Đến năm 2000, khi nhận nhiệm vụ Giám đốc Nông trường, tôi đã chủ trương: Công đoàn thu hoạch bạch đàn tới đâu thì thu đất lại để trồng bạch đàn sinh học, cây keo lai, cây xà cừ cho Nông trường tới đó - thời gian thực hiện chủ trương này kéo dài cho đến lúc tôi nghỉ hưu.
Theo Cáo trạng thì “sản phẩm chính đã nộp vào vốn Nông trường là 12.087.732.206 đồng, còn lại phụ phẩm tận dụng của cây bạch đàn là 2.066.019.112 đồng được đưa vào quỹ đời sống của Nông trường”. Nhận định này là thiếu chính xác, vì số tiền trên chỉ có một phần là tiền bán bạch đàn của Nông trường, đa phần là tiền bán sản phẩm bạch đàn thu được của Công đoàn đem cho Nông trường, và Công đoàn chỉ giữ lại một ít, đó là số tiền 2.066.019.112 đồng. Việc trồng, thu, bán bạch đàn mặc dù không phải là sản phẩm chính trong chức năng kinh doanh của Nông trường, nhưng thực tế đã mang lại nguồn thu phần lớn cho tiền vốn hoạt động của Nông trường và một phần phục vụ cho đời sống cán bộ công nhân viên và nông trường viên. Lợi ích cho tập thể được chia cho toàn thể cán bộ nhân viên Nông trường, ai cũng được hưởng để tái sản xuất sức lao động. Nhưng không hiểu do đâu mà Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Cần Thơ và Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ lại “nhẫn tâm” coi đó là nguồn tiền “lập quỹ trái phép” và kết buộc tội tôi “chỉ đạo” một cách vô lý và đầy oan tình trong Cáo trạng ?!”.
Một số khoản tiền chưa chứng minh được phạm tội nhưng cũng buộc cho bà Sương như số tiền 2.277.713.216 đồng là chi phí đi công tác nói chung. Kết luận điều tra số 08/KLĐT/PC46 đã thừa nhận “Cơ quan Cảnh sát điều tra không tiến hành xác minh làm rõ được số tiền này do bị can có chi hay chiếm đoạt cá nhân”. Đơn của bà Sương viết: “Bởi sự ghi chép bản kê của thủ quỹ không rõ ràng, không đầy đủ và lại tùy vào cảm tính chủ quan của người tổng hợp lại là những người có liên quan đến vụ án… thì không hiểu vì lẽ gì Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ lại làm trái với Kết luận điều tra và trái pháp luật để truy tố tôi về khoản tiền này?!”.
Về khoản tiền lập âm quỹ 729.690.671 đồng, Cáo trạng của Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ đã ghi nhận “Quá trình hoạt động của Nông trường có những khoản tạm ứng nợ vay và các khoản nợ cá nhân, tổ chức nhận không có chứng từ hoàn ứng để quyết toán” và “đã sử dụng số tiền từ quỹ trái phép chuyển sang quỹ Nông trường để hoàn ứng, quyết toán sổ sách”. Đơn của bà Sương cho rằng: “Như vậy, thực chất của số tiền 729.690.671 đồng chỉ là sự hoán chuyển tiền trong nội bộ Nông trường, không gây thiệt hại cho đơn vị. Bản Kháng nghị Giám đốc thẩm của Viện kiểm sát nhân dân tối cao và Bản án giám đốc thẩm của Tòa án nhân dân tối cao cũng đã nhận định và hướng dẫn “xem xét lại số tiền này”. Vậy mà không hiểu vì lý do gì, Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ lại cố tình lấy đó làm căn cứ truy tố tôi một cách oan ức?”.
Lại có khoản tiền 254.418.000 đồng mà Quyết định giám đốc thẩm của Tòa án nhân dân tối cao đã nhận định: “Đối với các khoản chi có tính cách hỗ trợ liên quan đến cương vị công tác như khoản chi hàng tháng không lớn kéo dài nhiều năm, một số người nhận tiền đã chết cần xem xét để xử lý phù hợp thấu tình, đạt lý” nay vẫn truy tố bà Sương là “không xem xét các nhận định hướng dẫn của cấp giám đốc thẩm”.
Trước khi chuẩn bị nghỉ hưu, bà Sương đã bán hết cổ phần cùng với tiền dành dụm được tổng cộng là 1.650.000.000 đồng, giao hết cho Nông trường để trả nợ vay của Nông trường. Việc hoàn trả này thực hiện trước thời điểm bị khởi tố. Về nguyên tắc xử lý, phần tiền này phải được loại trừ cả về trách nhiệm hình sự cũng như dân sự đối với bà Sương. Nhưng Cáo trạng của Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ vẫn truy tố bà Sương khoản tiền này.
Đơn của bà Sương còn cho biết, nếu “căn cứ theo Thông tư số 01/1998/TT-BTC ngày 03/01/1998, Thông tư số 01/2000/TT-BTC ngày 05/01/2000 và Thông tư số 62-2001/TT-BTC ngày 01/08/2001 về việc hướng dẫn chi tiền hoa hồng cho các giao dịch, môi giới xuất khẩu thì chỉ tính từ lúc tôi làm Giám đốc từ năm 2000 đến 2007, nếu áp dụng đúng theo 03 Thông tư nêu trên của Bộ tài chính, cá nhân tôi được phép chi tới gần 40 tỷ đồng so với số tiền mà bản cáo trạng quy kết tôi “gây thiệt hại” là 5.052.998.559 đồng (mặc dù chưa chính xác). Thử hỏi, như vậy tôi đã tiết kiệm hay gây thiệt hại cho tập thể Nông trường và Nhà nước ?”. Hơn nữa, số tiền “quỹ trái phép” tại Nông trường Sông Hậu đã có từ trước 1994, đến năm 2000 bà Sương mới làm Giám đốc, nên bà không phải là người “lập quỹ trái phép”. Nguồn quỹ do Công đoàn cơ quan lập ra căn cứ theo Quyết định số 25/CP ngày 21/01/1981 của Chính phủ, không có nguồn gốc từ ngân sách Nhà nước và chỉ dùng hỗ trợ các hoạt động tập thể của Nông trường. Thời kỳ đó, không có quy định nào cấm hình thành một nguồn quỹ tương tự như quỹ đời sống ở Nông trường Sông Hậu.
Cũng chính vì vậy, ngày 12/08/2011, Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đã có văn bản chính thức gửi ông Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao và ông Chánh án Tòa án nhân dân tối cao để kiến nghị xem xét, đình chỉ vụ án “lập quỹ trái phép”; đồng thời, đình chỉ điều tra bị can đối với bà Sương.
Đơn kêu oan khẩn thiết của bà Sương “Một lần nữa tôi đề nghị Quý Ông sớm có ý kiến chỉ đạo Viện kiểm sát nhân dân TP. Cần Thơ sớm rút và hủy bản Cáo trạng số 28/KSĐT-KSXXSTHS-KT-CV của Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ; đồng thời, ra Quyết định đình chỉ việc điều tra đã gây oan trái, không công bằng đối với tôi”.
Cuối cùng, bà Sương kết luận: “Đối với tôi bây giờ, sức khỏe đã tàn tạ, danh dự bị các cơ quan tiến hành tố tụng ở Cần Thơ và huyện Cờ Đỏ cố tình bôi nhọ. Nếu họ cố tình xử tù tôi, vào tù thiếu thốn đủ thứ lại ốm đau bệnh tật cũng dễ chết sớm, đó là bước đường cùng mà Viện kiểm sát nhân dân thành phố Cần Thơ giao và Viện kiểm sát nhân dân huyện Cờ Đỏ muốn dồn tôi đến chỗ chết. Tôi nghĩ: thà rằng chết trước khi bị đưa ra xét xử còn được nén nhang của bà con cô bác, của hầu hết cán bộ, nhân viên Nông trường Sông Hậu vẫn hằng ngày quý mến và đòi chân lý cho tôi thắp cho hơn là chết ở trong tù trong nỗi oan ức triền miên và sự cô quạnh tột đỉnh. Đây là suy nghĩ thực tế đường cùng của tôi gửi đến Quý Ông để thấu hiểu. Kính mong Quý Ông xem xét nỗi oan khổ của tôi”.
Sáu Nghệ
-“Đơn kêu oan khẩn thiết” của bà Trần Ngọc Sương--
- Phỏng vấn ông Nguyễn Văn Pha, Phó Chủ tịch UBTƯMTTQ Việt Nam: Vụ án Nông trường Sông Hậu: Không cần thiết phải xử lý bằng hình sự! (ĐĐK).
