Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Larry Sunmers:Chúng ta phải giảm bất bình đẳng tốt hơn

---Quyền con người là gì?Quyền của cá nhân gắn liền với nghĩa vụ công dân (QĐND 20-11-11) -- Báo QĐND cắt nghĩa. (Tóm tắt: Đảng nói nó là cái gì thì nó là cái đó) QĐND - Trong những vụ án vi phạm an ninh quốc gia, trật tự và an toàn xã hội, đều bộc lộ sự lợi dụng vấn đề dân chủ, nhân quyền của các thế lực thù địch từ bên ngoài để can thiệp vào công việc nội bộ của Nhà nước ta. Rất tiếc, không ít người tham gia những vụ việc này đã thiếu hiểu biết về khái niệm quyền con người (QCN). Chính vì vậy, họ đã vi phạm chính những quy định mà pháp luật về QCN đã quy định.

Đến nay, chúng ta đều hiểu quyền con người là thành quả phát triển lâu dài của lịch sử nhân loại, là tài sản chung của các dân tộc. Mỗi dân tộc đều ít nhiều có những đóng góp vào giá trị đó. Cuộc Cách mạng Tháng Tám, các cuộc kháng chiến anh hùng với bao nhiêu hy sinh của đồng bào, chiến sĩ ta bảo vệ độc lập dân tộc là những đóng góp vô cùng lớn lao mang tính thời đại trong việc bảo vệ quyền sống còn của dân tộc Việt Nam, của người dân Việt Nam. Đồng thời, cũng là những đóng góp vào việc bảo vệ quyền con người của các dân tộc thuộc địa. Chính vì vậy, chúng ta không cho phép một cá nhân nào, một tổ chức nào, hoặc nhân danh một quốc gia nào được phép độc chiếm khái niệm đó.
Không ai phủ nhận quyền con người là một khái niệm chính trị - pháp lý cho đến nay vẫn còn đang tranh cãi. Song điều đó không có nghĩa ai muốn hiểu khái niệm này như thế nào cũng được và nhất là có thể xuyên tạc khái niệm ấy. Cho đến nay, cộng đồng quốc tế đã đồng thuận về khái niệm này dựa trên những văn kiện cơ bản của Liên hợp quốc về QCN. Đó là: "Tuyên ngôn thế giới về QCN", năm 1948;  hai Công ước "Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị", "Công ước quốc tế về các quyền kinh tế, xã hội và văn hóa", năm 1966; và “ Tuyên bố Viên và Chương trình hành động”- văn kiện của Hội nghị nhân quyền thế giới ở Viên (Áo), năm 1993.
Về mặt học thuật, cho đến nay QCN vẫn được hiểu trên hai bình diện giá trị: Đó là giá trị đạo đức và giá trị pháp lý. Với tư cách là một giá trị đạo đức, QCN là một giá trị xã hội cơ bản, vốn có của con người. Đó là nhân phẩm, tự do, bình đẳng, tinh thần nhân đạo, khoan dung và trách nhiệm của mỗi người với cộng đồng.
Về giá trị pháp lý, QCN là các quy định pháp luật (trong luật quốc gia và luật quốc tế) nhằm bảo vệ nhân phẩm, các nhu cầu về vật chất, tinh thần của tất cả mọi người, đồng thời cũng đòi hỏi mỗi người phải có nghĩa vụ đối với quốc gia, dân tộc và cộng đồng.
Vì mục tiêu xóa bỏ chế độ xã hội XHCN Việt Nam, các thế lực thù địch đã cố tình xuyên tạc, cắt xén khái niệm QCN, đồng thời áp đặt quan điểm dân chủ, nhân quyền của những lực lượng cực đoan phương Tây cho các quốc gia, trong đó có Việt Nam. Những quan điểm đó là “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập”, là “tự do ngôn luận, tự do báo chí" (không có sự quản lý của Nhà nước), là “tự do tín ngưỡng, tôn giáo”, là “tự do lập hội”, “tự do biểu tình”… (trái pháp luật). Lợi dụng những quyền này người ta đã xuyên tạc, bôi nhọ thể chế quốc gia (như đòi xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp về vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với Nhà nước và xã hội), chính sách, pháp luật của Nhà nước - nhất là chính sách về tín ngưỡng, tôn giáo. Nghiêm trọng hơn, họ đã sử dụng những quan niệm dân chủ, nhân quyền đã bị xuyên tạc này để vi phạm an ninh quốc gia, trật tự công cộng, an toàn xã hội. 
Về trách nhiệm của quốc gia đối với QCN, “Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị”, năm 1966 quy định:  “Mỗi quốc gia thành viên của Công ước này cam kết tôn trọng và bảo đảm cho mọi người… các quyền được công nhận trong Công ước này... không phân biệt chủng tộc, màu da, giới tính, ngôn ngữ, tôn giáo, chính kiến hoặc mọi quan điểm khác, nguồn gốc dân tộc và xã hội, tài sản, dòng dõi hoặc các điều kiện khác” (Điều 2.1). Về quy định này, hiện nay vẫn có người tự đặt quyền của mình hoặc của một dân tộc, một tôn giáo nào đó lên trên pháp luật. Nói cách khác là họ đòi quyền của mình được ưu tiên hơn những nhóm còn lại. Những người này không hiểu rằng bình đẳng trước pháp luật là một nguyên tắc hàng đầu của luật quốc tế về QCN.
Về quyền của các quốc gia - dân tộc, công ước trên quy định: “Tất cả các dân tộc đều có quyền dân tộc tự quyết. Xuất phát từ quyền đó, các dân tộc tự do quyết định thể chế chính trị của mình và tự do phát triển kinh tế, xã hội và văn hóa …”. Hội nghị nhân quyền thế giới ở Viên (Áo), năm 1993, lại một lần nữa khẳng định việc "khước từ quyền dân tộc tự quyết là sự vi phạm nhân quyền và nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thực hiện có hiệu quả quyền này”. Điều này có nghĩa các dân tộc có quyền tự do lựa chọn, xây dựng chế độ chính trị, thể chế quốc gia như thế nào là quyền của các quốc gia - dân tộc. Cho dù sự lựa chọn đó là chế độ chính trị quân chủ hay dân chủ; thể chế “tam quyền phân lập” hay các nhánh quyền lực "phân công phối hợp”, chế độ chính trị  “đa đảng đối lập” hay một đảng lãnh đạo, cầm quyền… là quyền của mỗi quốc gia, dân tộc,  không có bất cứ một tổ chức, một quốc gia, thậm chí là Liên hợp quốc có quyền can thiệp.
Về mối quan hệ giữa quyền của cá nhân với  nghĩa vụ công dân - nghĩa vụ đối với Nhà nước và xã hội, “Tuyên ngôn thế giới về QCN” ghi: "1- Mỗi người đều có những nghĩa vụ đối với cộng đồng…”. Công ước quốc tế về các quyền chính trị, dân sự,  năm 1966 quy định: Tất cả mọi người đều có quyền được hưởng thụ các quyền dân sự, chính trị. Tuy nhiên, trong khi hưởng thụ những quyền đó, mọi người đều phải chịu một số hạn chế theo quy định của pháp luật quốc gia, "Do cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức xã hội hoặc các quyền và tự do của người khác …”.
Trong những nghĩa vụ công dân có nghĩa vụ tuân thủ pháp luật. Như vậy, nói đến QCN không thể chỉ nói đến bảo đảm quyền và lợi ích của cá nhân mà phải nói đến quyền và bảo vệ quyền và lợi ích của quốc gia, dân tộc (bao gồm cả những thể chế xã hội hợp Hiến); quyền của cộng đồng và quyền của người khác.
Nước ta bước vào thời kỳ phát triển mới trong bối cảnh tình hình thế giới đang có nhiều cơ hội và thách thức. “Các thế lực thù địch tiếp tục thực hiện âm mưu "diễn biến hòa bình”, gây bạo loạn lật đổ, sử dụng các chiêu bài “dân chủ”, “nhân quyền” hòng làm thay đổi chế độ chính trị ở nước ta”. Nhận thức rõ bối cảnh chính trị hiện nay, hiểu đúng khái niệm QCN, vạch trần những thủ đoạn lợi dụng vấn đề dân chủ, nhân quyền để phá hoại chế độ ta, giữ vững sự ổn định chính trị, phấn đấu thực hiện các nhiệm vụ kinh tế - xã hội mà Đại hội XI đã nêu, vừa là một mục tiêu và là một thách thức đối với chúng ta.
BẮC HÀ

- Larry Sunmers: We have to do better on inequality The principal problem facing the US and Europe for the next few years is an output shortfall caused by a lack of demand. Nothing would increase the incomes of all citizens – poor, middle-class and rich – as much as an increase in demand and associated increases in incomes, living standards and confidence in institutions and the future.

The most important of these is the strong shift in the market reward for a small minority of citizens relative to the rewards available to most citizens. According to a recent Congressional Budget Office study, the incomes of the top 1 per cent of the US population, after adjusting for inflation, rose by 275 per cent from 1979 to 2007. At the same time, the income for the middle class grew by only 40 per cent. Even this dismal figure overstates the case of typical Americans, as the number unable to find work or who have abandoned the search has risen. In 1965, only 1 in 20 men between 25 and 54 was not working; by the end of this decade it will probably be 1 in 6, even if the full cyclical recovery is achieved.It would, however, be a serious mistake to suppose that our problems are only cyclical or amenable to macroeconomic solution. Just as the evolution from an agricultural to an industrial economy has far-reaching implications for almost all institutions, so too does the evolution from an industrial to a knowledge economy. Trends that pre-date the Great Recession will be with us long after any recovery.
Those who remain serene in the face of these trends or favour policies that would disproportionately cut taxes at the high end assert that snapshot inequality is acceptable as long as there is social mobility within lifetimes and across generations. The reality is that there is too little of both. Inequality in lifetime incomes is only marginally smaller than inequality in a single year. According to the best available information, intergenerational mobility in the US is now poor by global standards and probably for the first time no longer improving. Take just one statistic: the share of US college students that comes from families in the lowest quartile has fallen over the last generation while that from the richest has increased.
Why has the top 1 per cent of the population done so well relative to the rest? The answer probably lies substantially in changing technology and globalisation. When George Eastman revolutionised photography, he did very well and, because he needed a large number of Americans to carry out his vision, the city of Rochester had a thriving middle class for two generations. By contrast, when Steve Jobs revolutionised personal computing, he and the shareholders in Apple (who are spread all over the world) did very well but a much smaller benefit flowed to middle-class American workers both because production was outsourced and because the production of computers and software was not terribly labour intensive.

On one side it is framed in zero-sum terms and the disappointing lack of income growth for middle-class workers is blamed on the success of the wealthy. Those with this view should ask themselves whether it would be better if the US had more entrepreneurs like those who founded Apple, Google, Microsoft and Facebook, or fewer. Each contributed significantly to rising inequality but it bears emphasising that companies with a single owner, such as a private equity firm, pay successful CEOs more than public companies do. Where great fortunes are earned by providing great products or services that benefit large numbers of people, they should not be denigrated.There is no question that this will be more important to the politics of the industrialised world than its response to a market system that distributes rewards increasingly inequitably. To date the debate has been distressingly polarised.
At the same time, those who are quick to label any expression of concern about rising inequality as misplaced or a product of class warfare are even further off base. The extent of the change in income distribution is such that it is no longer true that the overall growth rate of the economy is the principal determinant of middle-class income growth – how the growth pie is distributed is at least as important. That most of the increase in inequality reflects gains for those at the very top at the expense of everyone else further belies the idea that simply strengthening the economy will reduce inequality.
Indeed, focusing on American competitiveness could exacerbate inequality, if that means corporate tax cuts or the protection of intellectual property for the benefit of companies that are not primarily producing in the US.
What then is the right response to rising inequality? There are too few good ideas in current political discourse and the development of better ones is crucial. Here are three.
First, government must be careful that it does not facilitate increases in inequality by rewarding the wealthy with special concessions. Where governments dispose of assets or allocate licences, there is a compelling case for more use of auctions to which all have access. Where government provides insurance implicitly or explicitly, premiums must be set as much as possible on a market basis rather than in consultation with the affected industry. A general posture for government of standing up for capitalism rather than particular well-connected capitalists would also serve to mitigate inequality.
Second, there is scope for pro-fairness, pro-growth tax reform. When there are more and more great fortunes being created and the government is in larger and larger deficit, it is hardly a time for the estate tax to be eviscerated. With smaller families and ever more bifurcation in the investment opportunities open to those with wealth, there is a real risk that the old notion of “shirtsleeves to shirtsleeves in three generations” will become obsolete, and those with wealth will endow dynasties.
Third, the public sector must insure that there is greater equity in areas of the most fundamental importance. It will always be the case in a market economy that some will have mansions, art and the ability to travel in lavish fashion. What is more troubling is that the ability of the children of middle-class families to attend college has been seriously compromised by increasing tuition fees and sharp cutbacks at public universities and colleges.
At the same time, in many parts of the country a gap has opened between the quality of the private school education offered to the children of the rich and the public school educations enjoyed by everyone else. Most alarming is the near doubling over the last generation in the gap between the life expectancy of the affluent and the ordinary.
Neither the politics of polarisation nor those of noblesse oblige will serve to protect the interests of the middle class in the post-industrial economy. We will have to find ways to do better.
The writer is Charles W. Eliot university professor at Harvard, and a former US Treasury secretary (1999-2001) and director of the National Economic Council (2009-10)
-Nguồn:



Bài hay của Larry Sunmers: We have to do better on inequality (FT 20-11-11-11)
-
-

Xem xét kỷ luật các đảng viên có dấu hiệu vi phạm

Từ 15-21/11, tại Hà Nội, Ủy ban Kiểm tra Trung ương khóa XI đã họp kỳ thứ 7, do Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban chủ trì kỳ họp.Một luật gia có dấu hiệu nhận tiền chạy án (TN).


Tuần này, Quốc hội chất vấn Thủ tướng (VnEconomy). – Quốc hội chất vấn Thủ tướng, 4 bộ trưởng và thống đốc (NLĐ).  – Không đưa sân golf vào chất vấn vì thời gian có hạn(PLTP).- - Một vài điểm nhấn bên mặt trái của một ông bộ trưởng đang được tung hô! - (DLB). -- Hà Nội sẽ huy động nhiều lực lượng phân làn? (VNN).

Quảng Nam: Chìm phà, hàng chục người bị nhấn chìm (VNN).  – Vụ chìm đò ở Quảng Nam: Nhiều nạn nhân là học sinh (GDVN). - Vụ chìm phà ở Quảng Nam: Phà vô nước nhưng tài công vẫn chạy (TN).
Đình chỉ hãng taxi ‘bắt chẹt khách Interpol’   —  (BBC).

Nhiều nạn nhân cán phải đinh cung cấp bằng chứng (TN).  – Tại sao lại thả “đinh tặc”? (TT).- Lời chào phà Thủ Thiêm – Kỳ cuối: Cuộc chuyển giao lịch sử (TT).
Con đường nghìn tỷ nằm chờ… xe (TP).
-- Chính phủ so sánh tai nạn giao thông với thảm họa sóng thần (VnEconomy).  Hé lộ giải pháp xóa ùn tắc giao thông giá 100 tỷ (VnMedia).
- Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa giáo dục thanh thiếu niên nhi đồng Đào Trọng Thi: ‘Bộ trưởng cần nêu giải pháp chứ không phải lời hứa’ (VNE).  – Lời hứa bộ trưởng: Một năm “thử lửa” (VnEconomy).  – Sẽ có những chất vấn “bom tấn” ở Quốc hội? (GDVN).


Né chức (VNN). -Những tòa nhà cao tầng bị 'bỏ hoang' giữa lòng Hà Nội   
-- Trần Đông Đức: Thời kỳ Quá Độ là thời kỳ gì? (RFA’s blog).
-- Đêm hỗn loạn chờ mua hàng giảm giá (LĐ).
-Con chết, mẹ hôn mê sau khi uống nước ngọt
Người Lao Động
Mua một chai nước ngọt ở tiệm tạp hóa gần nhà, hai mẹ con cùng uống và đã đau bụng dữ dội. Cháu bé tử vong ngay sau đó. Vụ việc xảy ra vào sáng 20-11 khi chị Lê Thị Liễu (40 tuổi, ngụ thôn xã Tân Nghĩa, huyện Di Linh, Lâm Đồng) mua một chai nước ngọt ở ...
Bé trai 5 tuổi tử vong sau khi uống nước ngọtZing News
Nghi án bé trai 5 tuổi tử vong sau khi uống nước ngọtDân Trí
Lâm Đồng: hai mẹ con nhập viện, bé trai 5 tuổi tử vongTuổi Trẻ
cand.com -VNExpress -Báo Bạn Đường
-Đổ lan can trường học, 4 học sinh nhập viện
Dân Trí
(Dân trí) - Vụ việc xảy ra sáng nay 21/11, tại trường THCS Trần Nguyên Hãn - TP Bắc Giang. Khi đó vào giờ ra chơi, một nhóm học sinh lớp 7 đang dựa vào lan can tầng 2 chơi đùa thì gặp nạn. Trao đổi với PV Dân trí, ông Nguyễn Đức Hiền - Giám đốc Sở Giáo ...
Sập lan can, 9 học sinh rơi từ tầng 2 xuống đấtZing News
Sập lan can, năm học sinh nhập việnTiền Phong Online
Sập lan can tầng 2, sáu học sinh rơi xuống đấtVNExpress
Người Lao Động
Những bức ảnh xuất sắc nhất từ Wikipedia năm 2010 (Kichbu/prophotos-ru.livejournal.com).-




--- -- 7 tổ chức quốc tế gởi tuyên bố chung cho Bộ Ngoại Giao VN – (RFA). Mời xem lại bài dịch: Tuyên bố chung của 7 tổ chức quốc tế gửi Bộ Ngoại giao Việt Nam (Front Line Defenders/ TTXVH). – Phóng viên không biên giới kêu gọi yểm trợ blogger Nguyễn Tiến Trung  —  (RFI).Hôm qua, tổ chức Phóng viên không biên giới, trụ sở tại Paris đã ra thông cáo bày tỏ mối quan ngại về số phận của blogger và cũng là nhà hoạt động dân chủ Nguyễn Tiến Trung, bị kết án 7 năm tù và ba năm quản chế với tội danh « hoạt động nhằm lật đổ chính quyền » vào tháng 1/2010.




-------

Tổng số lượt xem trang

5189172