Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

Lạm dụng cấy ghép nội tạng tại Trung Quốc: Chúng ta cần làm gì?

-Mỹ ra nghị quyết về mổ nội tạng ở Trung Quốc
10:55 | 21/03/2016
Ngày 16/3 vừa qua, Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Quốc hội Mỹ đã thông qua Nghị quyết hối thúc Trung Quốc phải chấm dứt nạn mổ cướp nội tạng tù nhân.

Nghị quyết này do cựu Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ Ros-Lehtinen đưa ra, mục đích để Quốc hội Mỹ quan tâm đến tội ác kinh khủng này ở Trung Quốc Đại Lục.

Báo cáo điều tra của ông Kilgour – cựu Nghị sĩ Quốc hội Canada và luật sư nhân quyền Matas vào năm 2006 đã chỉ ra, từ năm 2000 – 2005 có hơn 41.000 ca cấy ghép nội tạng có nguồn gốc từ các tù nhân.

Trong Nghị quyết của Quốc hội Mỹ cũng dẫn ra kết luận này của báo cáo điều tra.

Nghị quyết cho rằng TQ tuyên bố đã chấm dứt nạn sử dụng nội tạng tử tù trong cấy ghép tạng từ ngày 1/1/2015, nhưng lại không giải quyết vấn đề sử dụng nội tạng tù nhân.

Điều này phần nào cho thấy tuyên bố dừng sử dụng nội tạng tử tù, chỉ dùng nội tạng hiến tặnglà dối trá. Vì thế Nghị quyết đã phủ định tuyên bố của ông cựu Thứ trưởng Bộ Y tế TQ Hoàng Khiết Phu cho rằng Trung Quốc chỉ dùng nội tạng do hiến tặng.

Nghị quyết yêu cầu vấn đề phải được tổ chức độc lập tiến hành điều tra.

Nghị quyết mong muốn ngành Y tế Mỹ nâng cao nhận thức đối với hành vi cấy ghép tạng vô đạo đức ở Trung Quốc, yêu cầu công dân Mỹ không nên đến Trung Quốc để cấy ghép tạng, vì như thế là tiếp tay cho cái ác.

Với việc 166 Nghị sĩ Quốc hội Mỹ cùng tham gia ký tên vào Nghị quyết lần này cho thấy một bước đi đáng khích lệ, cho dù chưa qua thủ tục bỏ phiếu trong Quốc hội Mỹ.

Nghị quyết đã nhận được ủng hộ của đông đảo các Nghị sĩ Quốc hội và đang có bước tiến triển mạnh mẽ để được Quốc hội thông qua.

Về vấn đề đối nội, đây là bước tiến nhắc nhở chính quyền của Tổng thống Obama khi luôn đặt quan hệ Trung – Mỹ lên trên vấn đề nhân quyền.

Về đối ngoại, động thái của Quốc hội Mỹ lần này sẽ khiến cộng đồng quốc tế quan tâm hơn đối với tình hình cấy ghép tạng ở Trung Quốc, tạo áp lực lớn cho chính quyền TQ.





Bí mật về việc Trung Quốc lấy nội tạng tử tù (Bài 1)


-
-Lạm dụng cấy ghép nội tạng tại Trung Quốc: Chúng ta cần làm gì?
Những diễn giải chuẩn bị cho một diễn đàn chung, City Hall, Seoul, Hàn Quốc, ngày 16 tháng 10 2015

Ông David Matas trả lời phỏng vấn của NTDTV. (Wu Lianyou / Epoch Times)



http://www.humanharvestmovie.com/


Chính phủ Trung Quốc thừa nhận có nguồn cung nội tạng từ các tù nhân với số lượng lớn, đây là một việc làm vi phạm đạo đức quốc tế. Nghiên cứu mà David Kilgour và tôi thực hiện đã kết luận rằng, những tù nhân trở thành nguồn cung tạng chủ yếu là các tù nhân lương tâm, và phần nhiều trong số những tù nhân lương tâm đó là các học viên của môn tập luyện dựa trên tinh thần Pháp Luân Công. Ethan Gutmann, Kirk Allison và những người khác, đã tiến hành nghiên cứu độc lập của riêng họ và cũng đi đến kết luận tương tự.


Có rất nhiều bệnh nhân ở Hàn Quốc từng đến Trung Quốc để ghép tạng. Sau đó họ trở về Hàn Quốc để được chăm sóc hậu phẫu. Việc các bệnh nhân Hàn Quốc du lịch ghép tạng đến Trung Quốc là một hành động bất lương và cần phải có biện pháp khắc phục. Cần phải làm gì?
Tôi có mười đề xuất. Nhưng những đề nghị này không phải của mình tôi. Mỗi đề nghị tôi đưa ra ở đây đã được áp dụng ở những nơi khác. Hàn Quốc cần áp dụng chúng, để tránh xảy ra bất kỳ sự đồng lõa nào trong hình thức tội ác này.

Những đề xuất có thể được chia thành hai nhóm. Nhóm thứ nhất là từ bộ các tiêu chuẩn từ Hiệp hội Cấy Ghép Tạng, một hiệp hội quốc tế của các chuyên gia cấy ghép.


Hiệp hội Cấy Ghép Tạng đã phát triển một chính sách cụ thể trong quan hệ với Trung Quốc, để ngăn chặn sự đồng lõa của những người trong nghề ghép tạng trên toàn cầu với việc lạm dụng ghép tạng ở Trung Quốc [1]. Các yếu tố của chính sách này cần được đưa vào thành đạo đức nghề nghiệp của Hội Cấy Ghép Tạng Hàn Quốc.


Điều khoản về Trung Quốc trong chính sách của Hiệp hội Cấy Ghép Tạng bài trừ việc tìm nguồn tạng từ các tử tù. Tuyên bố của điều khoản này quy định:


“Hiệp hội cấy ghép tạng phản đối việc lấy tạng từ các tử tù. Một nguyên tắc cơ bản của Hiệp hội cấy ghép tạng là nội tạng và các mô phải được hiến một cách tự do và không bị ép buộc. Do những hạn chế về tự do trong môi trường nhà tù, không chắc rằng các tù nhân có thật sự tự do để đưa ra các quyết định độc lập và do đó không thể có được một sự đồng ý hiến tạng tự chủ và lý trí. Hơn nữa, khuyến khích tài chính cho việc lấy nội tạng từ các tù nhân đã bị hành quyết có thể trở thành một động lực để làm tăng số lượng nội tạng có sẵn cho việc cấy ghép như vậy.”[2]




1) Một yếu tố trong điều khoản của Hiệp hội Cấy Ghép Tạng là vấn đề tư cách thành viên. Không nên cho phép các chuyên gia cấy ghép Trung Quốc tham gia các hiệp hội cấy ghép tạng quốc gia, trừ khi họ cam kết phản đối việc lấy nội tạng từ các tù nhân. Hội Cấy Ghép Tạng Hàn Quốc cần phải yêu cầu điều kiện tiên quyết đối với tư cách hội viên trong hội, cam kết chống việc lấy nội tạng từ các tù nhân.


2) Tương tự như vậy, Hiệp hội Cấy Ghép Tạng yêu cầu không nên có các bài thuyết trình của Trung Quốc tại các hội nghị về cấy ghép liên quan đến dữ liệu hay mẫu thử của những người nhận tạng hoặc mô từ các tử tù. Hội Cấy Ghép Tạng Hàn Quốc cần có một điều khoản như vậy cho các hội nghị về cấy ghép Hàn Quốc.


3) Hiệp hội Cấy Ghép Tạng yêu cầu các nhà nghiên cứu không nên cộng tác nghiên cứu về cấy ghép với các nhà nghiên cứu Trung Quốc nếu như nghiên cứu đó có liên quan đến những người nhận tạng hoặc mô từ các tử tù. Hội Cấy Ghép Tạng Hàn Quốc nên đặt ra điều khoản đó cho các nhà nghiên cứu Hàn Quốc.


4) Tôi được biết rằng nhiều chuyên gia cấy ghép Trung Quốc được đào tạo tại Hàn Quốc. Theo như Tuyên thệ đạo đức của Hiệp hội Cấy Ghép Tạng, không nên chấp nhận các thực tập sinh đến từ Trung Quốc trừ khi các giảng viên có thể chắc chắn rằng những nhà lâm sàng được đào tạo đó sẽ tuân theo đạo đức về cấy ghép nói chung và tránh xa việc lấy tạng từ các tù nhân nói riêng. Hội Cấy Ghép Tạng Hàn Quốc cần một điều khoản rõ ràng, ở một vị trí đích đáng, để đảm bảo sự tôn trọng đối với tiêu chuẩn đó.


5) Các chuyên gia cấy ghép Hàn Quốc nên thận trọng với việc tham dự các hội nghị về ghép tạng ở Trung Quốc. Việc tham dự là phù hợp với các nguyên tắc đạo đức do Hiệp hội cấy ghép tạng đề ra, chỉ khi nó được sử dụng như một cơ hội để chuyển tải các tiêu chuẩn đạo đức, bao gồm cả các nguồn tạng có thể chấp nhận được.


Nhóm đề nghị thứ hai mà tôi phải đưa ra xuất phát từ những tiền lệ được đặt ra tại các khu vực nằm trong phạm vi quyền hạn khác. Tôi sẽ tham khảo những tiền lệ của Đài Loan, Hoa Kỳ, Israel, Hồng Kông và Malaysia


6) Thứ nhất, trong nhóm đề nghị này, là sự cần thiết phải biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Du lịch ghép tạng từ Hàn Quốc tới Trung Quốc là lớn, nhưng lớn đến thế nào?


Bệnh nhân ghép tạng Hàn Quốc trở về từ Trung Quốc cần được chăm sóc hậu phẫu. Họ cần một nguồn cung cấp liên tục các loại thuốc chống đào thải. Vì vậy, lượng người du lịch ghép tạng Hàn Quốc đến Trung Quốc có thể biết được một cách dễ dàng. Nhưng ngay bây giờ nó còn chưa được biết đến.


Theo luật pháp Đài Loan được ban hành trong năm nay, mỗi bác sĩ phải nộp một báo cáo cho Chính phủ về bất kỳ bệnh nhân nào ghép tạng ở nước ngoài và tiếp tục theo dõi điều trị trong nước. Cả bác sĩ và bệnh viện đều phải chịu phạt nếu họ không nộp báo cáo [3].


Các báo cáo ở Đài Loan được yêu cầu không chỉ với việc cấy ghép hoặc lạm dụng cấy ghép ở Trung Quốc. Đó là yêu cầu với tất cả các ca cấy ghép ở nước ngoài. Việc xác định xem liệu việc cấy ghép đó có bất cứ điều gì không thích hợp hay không là việc của các nhân viên điều tra nhà nước và không phải của các bác sĩ. Hàn Quốc cần có một điều khoản như vậy. Hàn Quốc cần có một điều khoản như vậy.


7) Thứ hai, cần cấm việc môi giới. Những người môi giới tạng đang hoạt động một cách công khai tại Hàn Quốc, làm quảng cáo cho việc kinh doanh du lịch ghép tạng. Israel là một mô hình trái ngược hoàn toàn, họ có một đạo luật cấm môi giới cấy ghép. Luật đó quy định rằng
“Không một người nào nên hành động như một người môi giới giữa người hiến và người nhận, trực tiếp hoặc gián tiếp, cho việc lấy hoặc ghép một bộ phận nội tạng, dù là một phần thưởng … đã được hứa hẹn với người khác cho việc lấy nội tạng, cũng không một người nào nên nhận thưởng cho việc môi giới các trường hợp nói trên.” [4]


Một lần nữa, Hàn Quốc cần có một luật như vậy.


8) Bất cứ ai đồng lõa trong việc lạm dụng ghép tạng nên bị từ chối nhập cảnh vào Hàn Quốc. Hoa Kỳ đưa ra một tiền lệ về một lệnh cấm như vậy. Họ đưa vào các tờ khai xin nhập cảnh visa câu hỏi này:


Bạn đã bao giờ trực tiếp tham gia vào việc ghép tạng hay mô cơ thể người ép buộc?” [5]


Chính việc đặt câu hỏi đã nói lên chính sách nhập cảnh của Mỹ. Mỹ sẽ từ chối nhập cảnh với bất cứ ai đã từng trực tiếp tham gia vào việc cưỡng chế ghép tạng hay mô cơ thể người.


Trong trường hợp một ứng viên xin visa trả lời các câu hỏi trong mẫu đơn xin cấp visa, mà trong phần lịch sử làm việc lại không minh bạch được vấn đề họ có từng trực tiếp tham gia vào việc ghép cưỡng chế tạng hay mô cơ thể người hay không, thì người đó có thể bị trục xuất sau khi nhập cảnh mà không cần xác minh rằng người đó có từng trực tiếp tham gia vào việc ghép cưỡng chế tạng hay mô cơ thể người. Tất cả điều kiện cần thiết cho việc trục xuất là cho thấy rằng câu trả lời không thể giải đáp được cho những câu hỏi rằng liệu người đó có từng trực tiếp tham gia vào việc ghép cưỡng chế tạng hay mô cơ thể người hay không. Hàn Quốc nên đưa một câu hỏi tương tự vào trong các mẫu đơn xin cấp thị thực.


9) Bộ Quy tắc Đạo đức Nghề nghiệp chỉ đạo cho những bác sĩ có đăng ký y khoa của Hội đồng Y khoa Hồng Kông đề cập đến vấn đề các tham chiếu bên ngoài Hồng Kông. Khẳng định:

“35.3 Việc đồng ý phải được đưa ra một cách tự do và tự nguyện bởi bất kỳ người hiến tạng nào. Nếu có nghi ngờ về việc liệu sự đồng ý của người hiến tạng có được đưa ra một cách tự do hay tự nguyện hay không, bác sĩ nên từ chối sự hiến tặng được đề xuất.


35.4 Trong trường hợp giới thiệu người nhận tới một nơi bên ngoài Hồng Kông để cấy ghép tạng từ bất kỳ nguồn hiến tặng nào, đó là việc làm phi đạo đức với một bác sĩ đã giới thiệu mà không tìm hiểu chắc chắn tình trạng pháp lý của nguồn hiến hoặc không tuân theo các nguyên tắc này. “[6]


Hàn Quốc cần có một cái gì đó tương tự những điều này. Nên coi là phi đạo đức đối với những bác sĩ Hàn Quốc gợi ý các bệnh nhân đến Trung Quốc để ghép tạng, trừ khi các bác sĩ Hàn Quốc có thể chắc chắn, với đầy đủ chứng cứ, là nguồn gốc nội tạng để cấy ghép không phải là của một tù nhân. Với sự thiếu minh bạch về cấy ghép ở Trung Quốc, để chắc chắn được như thế thì cũng chỉ có rất rất ít trường hợp, nếu như không muốn nói là không có.


10) Cuối cùng từ Malaysia, chúng ta có một ví dụ về một chính sách đối với thuốc chống đào thải. Bộ trưởng Y tế Malaysia Liow Tiong Datuk Seri Lai trong tháng 10 năm 2011 tuyên bố
“Các bệnh nhân trong nước đã phẫu thuật ghép tạng thương mại ở nước ngoài mà không có sự chấp thuận của Bộ Y tế sẽ không được cung cấp thuốc ức chế miễn dịch hoặc chống đào thải miễn phí từ tháng Giêng năm 2012”. [7]

Một lần nữa Hàn Quốc cần một cái gì đó tương tự. Bộ Y tế Hàn Quốc nên cam kết không cung cấp thuốc chống đào thải hoặc ức chế miễn dịch miễn phí cho những bệnh nhân Hàn Quốc đã phẫu thuật ghép tạng thương mại ở nước ngoài không được sự chấp thuận của Bộ Y tế. Hơn nữa, không nên chấp thuận trừ khi có thể được chứng minh được nguồn tạng là thích hợp.
Lời kết


Những gợi ý này không có nghĩa là toàn diện. Có rất nhiều sáng kiến ​​khác mà các hiệp hội nghề nghiệp nước ngoài và quốc tế, chính phủ và các cơ quan lập pháp đã thi hành để tránh trở thành đồng lõa trong việc lạm dụng ghép tạng ở Trung Quốc. Ví dụ, trong một bài phát biểu tại Hạ nghị viện Italy tại Rome vào tháng Mười năm 2015, tôi đưa ra 35 tiêu chuẩn đạo đức cho các hiệp hội cấy ghép quốc gia nên làm theo, tất cả được rút ra từ cả các tiêu chuẩn quốc gia và quốc tế [8]. Ở đây tôi chỉ đưa ra có năm tiêu chuẩn.


Sẽ rất tuyệt vời nếu Hàn Quốc chịu làm tất cả mọi điều trong khả năng của mình để chống lại việc lạm dụng ghép tạng tại Trung Quốc. Nhưng ít nhất phải làm một cái gì đó. Hàn Quốc cho đến nay đã là một phần quan trọng của vấn đề lạm dụng ghép tạng ở Trung Quốc. Hàn Quốc nên trở thành một phần của giải pháp.


Hàn Quốc là một bên tham gia quan trọng trong vấn đề này, bởi vì họ là một nguồn cung lớn khách du lịch ghép tạng vào Trung Quốc. Và Hàn Quốc cho đến nay, theo hiểu biết của tôi, chưa thông qua một biện pháp phòng ngừa nào mà các nước khác và các chuyên gia ở những nơi khác đã thông qua. Hàn Quốc cần phải nhận thức được tính nghiêm trọng của tình trạng lạm dụng và chịu trách nhiệm cho quá khứ đồng loã của chính họ trong việc này. Trong khi Hàn Quốc không thể tự mình chấm dứt việc lạm dụng ghép tạng ở Trung Quốc, họ có thể và nên từ chối làm gì đó để hỗ trợ cho sự lạm dụng đó.


Không có người khỏe mạnh nào nên bị giết để lấy nội tạng của anh ta hoặc cô ta cho một người bệnh có thể sống. Không thể tha thứ cho các bác sĩ mưu cầu cho sức khỏe của bệnh nhân của mình bằng sự hy sinh từ cuộc sống của những người xa lạ.


Các bác sĩ Hàn Quốc, giống như các bác sĩ trên toàn thế giới, thường đổ tội cho lời thề Hippocratic. Lời thề trong phiên bản Hàn Quốc cam kết là các bác sĩ “tránh tất cả mọi hành động tự nguyện nào gây tai họa và thiếu chân chính” “từ bất cứ điều gì độc ác và nguy hại” [9]. “Tránh bất cứ điều gì có hại” là một cách nói vụng về của “không gây hại”.


Một lý do, trong số rất nhiều lý do, mà David Kilgour và tôi đi đến kết luận rằng những người tu luyện Pháp Luân Công đã bị giết để lấy nội tạng là: mọi biện pháp phòng ngừa có thể được thực hiện để ngăn chặn tội ác đó lại không được thực hiện. Sự thiếu vắng đó đang dần dần tan biến. Hiện nay có một số phương cách phòng chống mà một số quốc gia và chuyên gia đã sử dụng. Hàn Quốc nên làm theo các ví dụ đã được thi hành ở những nơi khác.


Hiện nay chính phủ Trung Quốc nói khi thế này khi thế khác rằng nguồn cung nội tạng từ các tù nhân hoặc đã chấm dứt hoặc sẽ chấm dứt. Với sự thiếu minh bạch của hệ thống cấy ghép nội tạng của Trung Quốc, những tuyên bố này là chưa được kiểm chứng.


Những người nước ngoài không có bổn phận phải chứng minh rằng Trung Quốc đang tìm nguồn cung tạng một cách sai trái. Bổn phận đó thuộc về Trung Quốc, họ phải khẳng định được rằng nguồn cung tạng của họ là hợp lệ.


Bổn phận đó không thể được đáp ứng chỉ bằng cách khẳng định nguồn cung là hợp lệ, đặc biệt là vì họ có lịch sử lâu dài và có thật về việc lấy tạng sai trái. Trừ khi và cho đến khi Trung Quốc thông qua một hệ thống minh bạch nguồn tạng; trừ khi và cho đến khi có được một xác minh quốc tế độc lập cho thấy nguồn cung tạng của Trung Quốc là hợp lệ; đối với Trung Quốc, điều giả định có thể chấp nhận được phải là: những nội tạng đang được cung ứng một cách sai trái.


Ngay cả nếu đôi khi trong tương lai chúng ta có thể được thuyết phục bằng chứng cứ cho thấy tất cả việc cung ứng tạng bất lương ở Trung Quốc đã chấm dứt, sự kết thúc đó không phải là một lời biện minh cho việc thiếu đề phòng đối với sự lạm dụng ghép tạng. Chúng ta biết nó đã xảy ra và đã không làm những gì chúng ta có thể làm để ngăn chặn nó. Chúng ta nên học hỏi từ kinh nghiệm đáng buồn đó và chống lại việc đồng lõa lạm dụng hơn nữa, thà muộn còn hơn không bao giờ.


David Matas là một luật sư nhân quyền quốc tế tại Winnipeg, Manitoba, Canada.
[1] “Tuyên bố chính sách của Ủy ban Đạo đức TTS – Chương trình Ghép Tạng của Trung Quốc” ngày 06 tháng 11 2006
[2] Chính sách & Đạo đức
[3] Jenny Li “Đài Loan ngừng du lịch ghép tạng”, Epoch Times, 21 Tháng 6 2015
[4] Đạo luật cấy ghép nội tạng của Israel, 2008
[6] Được sửa đổi trong tháng 1 năm 2009
[7] “Malaysia cam kết xóa bỏ buôn bán tạng người: Liow” ngày 16 tháng 10 năm 2011
http://www.mysinchew.com/node/65229
[8] “Những tiêu chuẩn đạo đức và việc lạm dụng ghép tạng của Trung Quốc” 20 Tháng Mười năm 2014
[9] Phiên bản Hàn Quốc của lời thề Hippocratic có thể tìm thấy tại
https://ko.wikipedia.org/wiki/%ED%9E%88%ED%8F%AC%ED%81%AC

-


Tổng số lượt xem trang