Thực hư chuyện này là thế nào ??? --- Cho dù LS LCĐ đã nhận tội nhưng có vẻ có nhiều ẩn ý đằng sau chuyện này...
Nhà văn Vũ Thư Hiên phát biểu về việc nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam Luật Sư Lê Công Ðịnh. Nguoi-Viet Online
Nhà văn Vũ Thư Hiên, “Thiên triều, chỗ dựa duy nhất mà những tên Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc hiện đại hiến dâng cả linh hồn và thể xác liệu có cứu chúng khỏi mạt lộ?”
LTS: Tin Luật Sư Lê Công Ðịnh bị bắt ngày 13 Tháng Sáu tại Sài Gòn vẫn tiếp tục gây phẫn uất đối với dư luận trong và ngoài nước. Chính phủ Hoa Kỳ cùng một số tổ chức nhân quyền trên thế giới đã lên tiếng yêu cầu giới lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội trả tự do tức khắc và vô điều kiện Luật Sư Lê Công Ðịnh. Nhà văn Vũ Thư Hiên hiện sống tại Paris, qua cuộc điện đàm ngắn với phóng viên Ðinh Quang Anh Thái của nhật báo Người Việt, đã cho biết cảm tưởng của ông về việc nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam Luật Sư Lê Công Ðịnh.
Tin Luật Sư Lê Công Ðịnh bị bắt không làm tôi ngạc nhiên.
Trong cơn bấn loạn trước phản ứng dữ dội chưa từng thấy về vụ bô-xít Tây Nguyên, Ðảng Cộng Sản tất sẽ phải làm một việc gì đó để chống đỡ, hơn là những lời dối gạt và phỉnh nịnh chẳng được ai tin trên diễn đàn Quốc Hội.
Vụ phản đối bô-xít chỉ là cái cớ cho sự nổ bùng của toàn xã hội chống lại nhà cầm quyền làm tay sai cho ngoại bang. Việc bắt Ðiếu Cày (Hoàng Hải) rồi chụp lên đầu anh cái tội danh nực cười là trốn thuế trước đây, cũng như bắt nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, công nhân Phạm Thanh Nghiên... chỉ vì họ dám biểu lộ lòng yêu nước bằng biểu tình, tọa kháng chứng tỏ sự luống cuống tìm ra lối thoát của nhà cầm quyền độc tài.
Và bây giờ, đến lượt Lê Công Ðịnh. Anh là sự lựa chọn của kẻ cùng đường.
Câu hỏi được đặt ra là: tại sao Lê Công Ðịnh?
Anh có nguy hiểm đến nỗi phải “bắt khẩn cấp” như hệ thống truyền thông chính thống đưa tin cũng khẩn cấp như thế, với lời buộc tội “lợi dụng vấn đề bô-xít Tây Nguyên, Trường Sa - Hoàng Sa để kích động tư tưởng chống đối Ðảng, Nhà nước” không?
Hoàn toàn không. Chẳng có gì là khẩn cấp hết.
Lời buộc tội này phải dành cho ông Tướng Võ Nguyên Giáp mới đúng. Hoặc cho những người chủ trương viết kiến nghị phản đối khai thác bô-xít thu hút hàng vạn người ký tên thuộc đủ mọi tầng lớp xã hội.
Lê Công Ðịnh là một luật sư nổi tiếng, nổi tiếng cả về thái độ ôn hòa trong mối bất hòa với thể chế chính trị hiện hành. Bắt Lê Công Ðịnh chứ không phải ai khác (trong số những người còn nguy hiểm hơn) đảng Cộng Sản tính rằng do Lê Công Ðịnh trong thực tế không tham gia vào tổ chức nào (mà họ biết rõ hơn ai), lại không phải là nhân vật nổi bật trong phong trào đấu tranh cho dân chủ, thì việc làm của họ sẽ đạt được mục đích mà không gây nên phản ứng mạnh. Nhất là họ tin rằng những tin đồn đủ loại được họ rỉ rả tung ra sau đó sẽ được những người mê truyện trinh thám đón nhận như những hồi trong tiểu thuyết Kim Dung. Thế nhưng sự đời lại không diễn ra như những bộ óc đất tưởng tượng. Một làn sóng phản đối bùng lên cả ở trong nước, cả ở hải ngoại. Truyền thông quốc tế, các tổ chức quốc tế, thậm chí cả Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cũng lên tiếng bênh vực quyền được tự do phát biểu quan điểm chính trị của công dân Lê Công Ðịnh.
Rốt cuộc, chẳng được tích sự gì những cái mũ “Lê Công Ðịnh móc nối với Nguyễn Sỹ Bình, đối tượng cầm đầu tổ chức phản động lưu vong ‘Ðảng Nhân Dân Hành Ðộng’ tại Mỹ và ‘Ðảng Dân Chủ Việt Nam’, Lê Công Ðịnh muốn lập hai đảng đối lập có tên ‘Ðảng Lao Ðộng’ và ‘Ðảng Xã Hội’ để tập hợp lực lượng, đánh từ ngoài vào trong để gây rối loạn lớn ở Việt Nam.” Chưa hết, lại còn tội “lợi dụng việc bào chữa cho số đối tượng chống đối (Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Hải), Luật Sư Ðịnh đã thông qua các luận cứ bào chữa để thực hiện ý đồ biến các phiên tòa thành diễn đàn tuyên truyền chống chế độ, xuyên tạc Hiến Pháp, pháp luật, lên án chính quyền Việt Nam vi phạm dân chủ, nhân quyền.” nữa. Cứ như thể là luật sư thì ở tòa án chỉ có việc rống lên “bài ca dâng Ðảng” là đủ. Vui thật.
Tôi chưa từng gặp Lê Công Ðịnh. Tôi chỉ quen anh qua thư từ trao đổi trên Internet. Chừng ấy cũng đủ để tôi không tin những lời nhảm nhí nọ. Nó cũng đại khái như công an nói rằng Lê Công Ðịnh cấu kết với những tên cầm đầu các nhóm phản động Viễn Tượng (Ðoàn Viết Hoạt), Họp Mặt Dân Chủ (Phạm Nam Ðịnh). Hai người này, tôi biết, họ chẳng hề cầm đầu cái gì hết.
Vậy tại sao lại Lê Công Ðịnh?
Những người cầm đầu đảng Cộng Sản cảm thấy mối nguy hiểm lớn lên quá nhanh, nó lừng lững hiện hình trong những bài viết đánh vào “vai trò lãnh đạo của đảng” trên trang web bauxitvietnam (đã không còn chỉ nói riêng chuyện bô-xít nữa) và trên các blogs, với việc Luật Sư Cù Huy Hà Vũ khởi kiện Nguyễn Tấn Dũng, nhất là mối nguy hiểm tiềm tàng đang tăng lên ngay trong hàng ngũ đảng (vụ Thiếu Tướng Công An lê Văn Cương ở Viện Chiến Lược và Khoa Học của Bộ Công An cũng chống khai thác bô-xít), nên họ phải làm gấp một động tác trấn áp nào đó để răn đe làn sóng bất bình đang lan rộng trong dân chúng. Và vô số chuyện khác nữa.
Cái “khối thống nhất không gì lay chuyển nổi” mà Ðảng Cộng Sản thường khoe khoang đang rạn nứt nghiêm trọng.
Và từ những vết rạn ấy, như những tổ mối ở chân đê, có Trời biết, cái thành trì độc tài nọ sẽ sập lúc nào? Và Thiên Triều, chỗ dựa duy nhất mà những tên Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc hiện đại hiến dâng cả linh hồn và thể xác liệu có cứu chúng khỏi mạt lộ?
Tôi không có lời khuyên nào cho đảng Cộng Sản như bạn tôi, nhà văn Châu Diên, khuyên họ hãy thả ngay Lê Công Ðịnh, được đang trên trang web Diễn đàn.
Với kẻ đã quẫn trí, chẳng có lời khuyên nào lọt tai.
Một biến động xã hội sẽ cho nó lời khuyên hữu ích.
------------
'Khoan hồng' trong vụ LS Lê Công Định
Vũ Quí Hạo Nhiên
Nhà báo tự do, California, Hoa Kỳ
Một sự việc vừa xảy ra cho một nhà tranh đấu nhân quyền trong nước đáng đặt lên câu hỏi: Chúng ta có quá dị ứng một một vài câu chữ, để mà dễ dàng khiến cho một nhà tranh đấu bị những người cùng chí hướng quay lưng ngoảnh mặt?
Trong vụ Luật sư Lê Công Định, vừa tối hôm trước có tin Luật sư Định đã "nhận tội" và xin "khoan hồng," là sáng hôm sau đã có những người trích dẫn việc đó để mỉa mai rằng ông đầu hàng này nọ.
Dĩ nhiên là khi việc xảy ra, nhiều người ngạc nhiên, và chắc chắn là nhiều người buồn. Buồn có lẽ vì trong thâm tâm, chúng ta muốn tất cả những nhà tranh đấu dân chủ đều phải hành xử theo ý của chúng ta.
Chúng ta muốn có những người anh hùng toàn hảo như ý chúng ta muốn.
Chúng ta muốn ai cũng là Trần Bình Trọng, thà làm quỷ nước Nam. Gần đây hơn, chúng ta muốn ai cũng là Linh mục Nguyễn Văn Lý, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Thị Công Nhân, blogger Điếu Cày. Chúng ta muốn ai ai cũng hiên ngang cơ.
Khi Luật sư Lê Công Định nhận rằng mình đã vi phạm Điều 88, "chống nhà nước xã hội chủ nghĩa" (ai tranh đấu cho dân chủ mà không vi phạm điều 88 theo cách hiểu của ngành an ninh Việt Nam?) và xin khoan hồng, chúng ta thất vọng.
Vì chúng ta đang mong một người anh hùng dũng cảm bất khuất như trong truyện tranh, đến lúc không có được, tất nhiên chúng ta thất vọng.
Hiểu cho đúng
Nhưng có nên vì hai chữ "khoan hồng" mà chúng ta quay lưng với một nhà tranh đấu đang đứng trước nguy cơ ở tù 20 năm? Nên hiểu thế nào là khoan hồng, thế nào là một bản tự khai viết trong nhà tù cộng sản.
Thượng Nghị sĩ John McCain cũng từng 'thú tội' trong nhà tù cộng sản Hà Nội
Trên trang web Vietnam Review hiện đang có hồ sơ lưu trữ của Ngũ Giác Đài bản khai của Thượng nghị sĩ John McCain khi ông này, lúc đó là thiếu tá phi công, bị bắt làm tù binh ở Hà Nội.
McCain khai rằng "Tôi là một phi công Hoa Kỳ phạm tội với đất nước và dân tộc Việt Nam. Tôi đã đánh bom các tỉnh, thành phố, làng xã và gây thương tích và cả chết chóc cho người Việt Nam."
Giữa những lời "thú tội" của John McCain và của Lê Công Định, có khác gì nhau?
Đã có người cho rằng McCain đã "đầu hàng" Hà Nội qua những lời tự khai này, được đọc trên đài phát thanh Hà Nội, nhưng hầu hết đều thông cảm cho việc làm của ông.
Tại sao lại thông cảm? Câu trả lời có thể dài dòng, nhưng tóm gọn nhất là: Khi người ta đã bị bắt vào tù cộng sản, có những điều mà người ở ngoài, không ở tù, không được phép đòi hỏi người ta phải làm.
Đối với một người trong tù cộng sản, "khoan hồng" đơn giản là hai chữ thủ tục để được ra tù. Như những vị sĩ quan từng ở tù cải tạo, ai cũng phải làm một tờ đơn xin ra trại, trong đó cũng có hai chữ "khoan hồng," ai cũng ký, mà không ai là người đầu hàng.
Ở tù, thì đừng hòng mà lên tiếng nói năng gì. Có phát biểu, phải ở ngoài tù mới được phát biểu.
Chúng ta ngưỡng mộ sự kiên cường của Cha Lý, của hai luật sư Đài và Công Nhân, của blogger Điếu Cày, nhưng chúng ta có thấy rằng từ khi ở tù những người này không còn có thể lên tiếng gì nữa không?
'Sống vì tổ quốc'Chết vì Tố Quốc? Quá muỗi! Sống vì Tổ Quốc, ấy mới là chuyện đáng làm!
Khương Duy
Tôi nhớ có câu chuyện đọc được trên web, xin lỗi tác giả vì không nhớ tên, nhưng chuyện đại khái thế này: tác giả bị đi tù cải tạo, tôi nhớ là bị đưa ra Bắc, giam ở Hà Nam Ninh. Đến lúc được tha, cầm tờ giấy ra trại, cũng phải nghe một bài "Cách Mạng khoan hồng" xong mới được đi.
Đến cổng trại, nhìn thấy bức hình Hồ Chí Minh, ông buột miệng nói lầm bầm, "Thôi ở lại, ta đi." Ngờ đâu gác trại trông thấy, tưởng ông nói xấu gì Hồ Chí Minh, liền gọi ông lại. Bạn tù khác có giấy ra trại thì được về hết, ông còn phải ở lại để bị hỏi cung - "Anh nói gì với Bác đấy?"
Ông khôn ngoan giữ rịt lấy đúng một câu trả lời, đại ý tôi nhớ là, "Tôi sung sướng hồ hởi được cách mạng khoan hồng nên mới chào cám ơn Bác." Cuối cùng dù không tin ông nhưng quản trại cũng phải cho ông về.
Câu chuyện này nên là một bài học. Hai chữ "khoan hồng" là của nhà cầm quyền đặt ra để dùng cho mục đích tuyên truyền, thì chúng ta cũng nên chiếm lấy hai chữ "khoan hồng" đó để dán ngược lại, phục vụ cho mục đích của chúng ta.
Chúng ta có ngưỡng mộ những người nhất quyết không xin khoan hồng, như blogger Điếu Cày, như hai luật sư Đài và Công Nhân, hay như Cha Lý? Có.
Nhưng ngược lại chúng ta có kém phần ngưỡng mộ đối với một người như Luật sư Lê Công Định, dám lên tiếng đòi hỏi cải cách, đòi hỏi đa nguyên, bênh vực người bị truy tố tội phản động, chỉ vì người đó xin khoan hồng? Tôi cho là không.
Trong hồ sơ lên án Luật sư Lê Công Định có nhắc đến việc ông đã gởi bài cho tạp chí Phía Trước, một tạp chí điện tử độc lập của giới trẻ Việt Nam.
Trên trang Facebook, bạn Khương Duy, trong ban biên tập tạp chí Phía Trước, có viết câu này, xin mượn để kết bài viết: "Chết vì Tố Quốc? Quá muỗi! Sống vì Tổ Quốc, ấy mới là chuyện đáng làm!"
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của nhà báo Việt Kiều Vũ Quý Hạo Nhiên, hiện sống ṭai California, Hoa Kỳ. Ông cũng là chủ trang blog Bolsavik và từng làm việc cho nhật báo Người Việt ở quận Cam.
-----------------
Nhà văn Vũ Thư Hiên phát biểu về việc nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam Luật Sư Lê Công Ðịnh. Nguoi-Viet Online
Nhà văn Vũ Thư Hiên, “Thiên triều, chỗ dựa duy nhất mà những tên Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc hiện đại hiến dâng cả linh hồn và thể xác liệu có cứu chúng khỏi mạt lộ?”
LTS: Tin Luật Sư Lê Công Ðịnh bị bắt ngày 13 Tháng Sáu tại Sài Gòn vẫn tiếp tục gây phẫn uất đối với dư luận trong và ngoài nước. Chính phủ Hoa Kỳ cùng một số tổ chức nhân quyền trên thế giới đã lên tiếng yêu cầu giới lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội trả tự do tức khắc và vô điều kiện Luật Sư Lê Công Ðịnh. Nhà văn Vũ Thư Hiên hiện sống tại Paris, qua cuộc điện đàm ngắn với phóng viên Ðinh Quang Anh Thái của nhật báo Người Việt, đã cho biết cảm tưởng của ông về việc nhà cầm quyền Hà Nội bắt giam Luật Sư Lê Công Ðịnh.
Tin Luật Sư Lê Công Ðịnh bị bắt không làm tôi ngạc nhiên.
Trong cơn bấn loạn trước phản ứng dữ dội chưa từng thấy về vụ bô-xít Tây Nguyên, Ðảng Cộng Sản tất sẽ phải làm một việc gì đó để chống đỡ, hơn là những lời dối gạt và phỉnh nịnh chẳng được ai tin trên diễn đàn Quốc Hội.
Vụ phản đối bô-xít chỉ là cái cớ cho sự nổ bùng của toàn xã hội chống lại nhà cầm quyền làm tay sai cho ngoại bang. Việc bắt Ðiếu Cày (Hoàng Hải) rồi chụp lên đầu anh cái tội danh nực cười là trốn thuế trước đây, cũng như bắt nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, công nhân Phạm Thanh Nghiên... chỉ vì họ dám biểu lộ lòng yêu nước bằng biểu tình, tọa kháng chứng tỏ sự luống cuống tìm ra lối thoát của nhà cầm quyền độc tài.
Và bây giờ, đến lượt Lê Công Ðịnh. Anh là sự lựa chọn của kẻ cùng đường.
Câu hỏi được đặt ra là: tại sao Lê Công Ðịnh?
Anh có nguy hiểm đến nỗi phải “bắt khẩn cấp” như hệ thống truyền thông chính thống đưa tin cũng khẩn cấp như thế, với lời buộc tội “lợi dụng vấn đề bô-xít Tây Nguyên, Trường Sa - Hoàng Sa để kích động tư tưởng chống đối Ðảng, Nhà nước” không?
Hoàn toàn không. Chẳng có gì là khẩn cấp hết.
Lời buộc tội này phải dành cho ông Tướng Võ Nguyên Giáp mới đúng. Hoặc cho những người chủ trương viết kiến nghị phản đối khai thác bô-xít thu hút hàng vạn người ký tên thuộc đủ mọi tầng lớp xã hội.
Lê Công Ðịnh là một luật sư nổi tiếng, nổi tiếng cả về thái độ ôn hòa trong mối bất hòa với thể chế chính trị hiện hành. Bắt Lê Công Ðịnh chứ không phải ai khác (trong số những người còn nguy hiểm hơn) đảng Cộng Sản tính rằng do Lê Công Ðịnh trong thực tế không tham gia vào tổ chức nào (mà họ biết rõ hơn ai), lại không phải là nhân vật nổi bật trong phong trào đấu tranh cho dân chủ, thì việc làm của họ sẽ đạt được mục đích mà không gây nên phản ứng mạnh. Nhất là họ tin rằng những tin đồn đủ loại được họ rỉ rả tung ra sau đó sẽ được những người mê truyện trinh thám đón nhận như những hồi trong tiểu thuyết Kim Dung. Thế nhưng sự đời lại không diễn ra như những bộ óc đất tưởng tượng. Một làn sóng phản đối bùng lên cả ở trong nước, cả ở hải ngoại. Truyền thông quốc tế, các tổ chức quốc tế, thậm chí cả Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cũng lên tiếng bênh vực quyền được tự do phát biểu quan điểm chính trị của công dân Lê Công Ðịnh.
Rốt cuộc, chẳng được tích sự gì những cái mũ “Lê Công Ðịnh móc nối với Nguyễn Sỹ Bình, đối tượng cầm đầu tổ chức phản động lưu vong ‘Ðảng Nhân Dân Hành Ðộng’ tại Mỹ và ‘Ðảng Dân Chủ Việt Nam’, Lê Công Ðịnh muốn lập hai đảng đối lập có tên ‘Ðảng Lao Ðộng’ và ‘Ðảng Xã Hội’ để tập hợp lực lượng, đánh từ ngoài vào trong để gây rối loạn lớn ở Việt Nam.” Chưa hết, lại còn tội “lợi dụng việc bào chữa cho số đối tượng chống đối (Nguyễn Văn Ðài, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Hải), Luật Sư Ðịnh đã thông qua các luận cứ bào chữa để thực hiện ý đồ biến các phiên tòa thành diễn đàn tuyên truyền chống chế độ, xuyên tạc Hiến Pháp, pháp luật, lên án chính quyền Việt Nam vi phạm dân chủ, nhân quyền.” nữa. Cứ như thể là luật sư thì ở tòa án chỉ có việc rống lên “bài ca dâng Ðảng” là đủ. Vui thật.
Tôi chưa từng gặp Lê Công Ðịnh. Tôi chỉ quen anh qua thư từ trao đổi trên Internet. Chừng ấy cũng đủ để tôi không tin những lời nhảm nhí nọ. Nó cũng đại khái như công an nói rằng Lê Công Ðịnh cấu kết với những tên cầm đầu các nhóm phản động Viễn Tượng (Ðoàn Viết Hoạt), Họp Mặt Dân Chủ (Phạm Nam Ðịnh). Hai người này, tôi biết, họ chẳng hề cầm đầu cái gì hết.
Vậy tại sao lại Lê Công Ðịnh?
Những người cầm đầu đảng Cộng Sản cảm thấy mối nguy hiểm lớn lên quá nhanh, nó lừng lững hiện hình trong những bài viết đánh vào “vai trò lãnh đạo của đảng” trên trang web bauxitvietnam (đã không còn chỉ nói riêng chuyện bô-xít nữa) và trên các blogs, với việc Luật Sư Cù Huy Hà Vũ khởi kiện Nguyễn Tấn Dũng, nhất là mối nguy hiểm tiềm tàng đang tăng lên ngay trong hàng ngũ đảng (vụ Thiếu Tướng Công An lê Văn Cương ở Viện Chiến Lược và Khoa Học của Bộ Công An cũng chống khai thác bô-xít), nên họ phải làm gấp một động tác trấn áp nào đó để răn đe làn sóng bất bình đang lan rộng trong dân chúng. Và vô số chuyện khác nữa.
Cái “khối thống nhất không gì lay chuyển nổi” mà Ðảng Cộng Sản thường khoe khoang đang rạn nứt nghiêm trọng.
Và từ những vết rạn ấy, như những tổ mối ở chân đê, có Trời biết, cái thành trì độc tài nọ sẽ sập lúc nào? Và Thiên Triều, chỗ dựa duy nhất mà những tên Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc hiện đại hiến dâng cả linh hồn và thể xác liệu có cứu chúng khỏi mạt lộ?
Tôi không có lời khuyên nào cho đảng Cộng Sản như bạn tôi, nhà văn Châu Diên, khuyên họ hãy thả ngay Lê Công Ðịnh, được đang trên trang web Diễn đàn.
Với kẻ đã quẫn trí, chẳng có lời khuyên nào lọt tai.
Một biến động xã hội sẽ cho nó lời khuyên hữu ích.
------------
'Khoan hồng' trong vụ LS Lê Công Định
Vũ Quí Hạo Nhiên
Nhà báo tự do, California, Hoa Kỳ
Một sự việc vừa xảy ra cho một nhà tranh đấu nhân quyền trong nước đáng đặt lên câu hỏi: Chúng ta có quá dị ứng một một vài câu chữ, để mà dễ dàng khiến cho một nhà tranh đấu bị những người cùng chí hướng quay lưng ngoảnh mặt?
Trong vụ Luật sư Lê Công Định, vừa tối hôm trước có tin Luật sư Định đã "nhận tội" và xin "khoan hồng," là sáng hôm sau đã có những người trích dẫn việc đó để mỉa mai rằng ông đầu hàng này nọ.
Dĩ nhiên là khi việc xảy ra, nhiều người ngạc nhiên, và chắc chắn là nhiều người buồn. Buồn có lẽ vì trong thâm tâm, chúng ta muốn tất cả những nhà tranh đấu dân chủ đều phải hành xử theo ý của chúng ta.
Chúng ta muốn có những người anh hùng toàn hảo như ý chúng ta muốn.
Chúng ta muốn ai cũng là Trần Bình Trọng, thà làm quỷ nước Nam. Gần đây hơn, chúng ta muốn ai cũng là Linh mục Nguyễn Văn Lý, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Thị Công Nhân, blogger Điếu Cày. Chúng ta muốn ai ai cũng hiên ngang cơ.
Khi Luật sư Lê Công Định nhận rằng mình đã vi phạm Điều 88, "chống nhà nước xã hội chủ nghĩa" (ai tranh đấu cho dân chủ mà không vi phạm điều 88 theo cách hiểu của ngành an ninh Việt Nam?) và xin khoan hồng, chúng ta thất vọng.
Vì chúng ta đang mong một người anh hùng dũng cảm bất khuất như trong truyện tranh, đến lúc không có được, tất nhiên chúng ta thất vọng.
Hiểu cho đúng
Nhưng có nên vì hai chữ "khoan hồng" mà chúng ta quay lưng với một nhà tranh đấu đang đứng trước nguy cơ ở tù 20 năm? Nên hiểu thế nào là khoan hồng, thế nào là một bản tự khai viết trong nhà tù cộng sản.
Thượng Nghị sĩ John McCain cũng từng 'thú tội' trong nhà tù cộng sản Hà Nội
Trên trang web Vietnam Review hiện đang có hồ sơ lưu trữ của Ngũ Giác Đài bản khai của Thượng nghị sĩ John McCain khi ông này, lúc đó là thiếu tá phi công, bị bắt làm tù binh ở Hà Nội.
McCain khai rằng "Tôi là một phi công Hoa Kỳ phạm tội với đất nước và dân tộc Việt Nam. Tôi đã đánh bom các tỉnh, thành phố, làng xã và gây thương tích và cả chết chóc cho người Việt Nam."
Giữa những lời "thú tội" của John McCain và của Lê Công Định, có khác gì nhau?
Đã có người cho rằng McCain đã "đầu hàng" Hà Nội qua những lời tự khai này, được đọc trên đài phát thanh Hà Nội, nhưng hầu hết đều thông cảm cho việc làm của ông.
Tại sao lại thông cảm? Câu trả lời có thể dài dòng, nhưng tóm gọn nhất là: Khi người ta đã bị bắt vào tù cộng sản, có những điều mà người ở ngoài, không ở tù, không được phép đòi hỏi người ta phải làm.
Đối với một người trong tù cộng sản, "khoan hồng" đơn giản là hai chữ thủ tục để được ra tù. Như những vị sĩ quan từng ở tù cải tạo, ai cũng phải làm một tờ đơn xin ra trại, trong đó cũng có hai chữ "khoan hồng," ai cũng ký, mà không ai là người đầu hàng.
Ở tù, thì đừng hòng mà lên tiếng nói năng gì. Có phát biểu, phải ở ngoài tù mới được phát biểu.
Chúng ta ngưỡng mộ sự kiên cường của Cha Lý, của hai luật sư Đài và Công Nhân, của blogger Điếu Cày, nhưng chúng ta có thấy rằng từ khi ở tù những người này không còn có thể lên tiếng gì nữa không?
'Sống vì tổ quốc'Chết vì Tố Quốc? Quá muỗi! Sống vì Tổ Quốc, ấy mới là chuyện đáng làm!
Khương Duy
Tôi nhớ có câu chuyện đọc được trên web, xin lỗi tác giả vì không nhớ tên, nhưng chuyện đại khái thế này: tác giả bị đi tù cải tạo, tôi nhớ là bị đưa ra Bắc, giam ở Hà Nam Ninh. Đến lúc được tha, cầm tờ giấy ra trại, cũng phải nghe một bài "Cách Mạng khoan hồng" xong mới được đi.
Đến cổng trại, nhìn thấy bức hình Hồ Chí Minh, ông buột miệng nói lầm bầm, "Thôi ở lại, ta đi." Ngờ đâu gác trại trông thấy, tưởng ông nói xấu gì Hồ Chí Minh, liền gọi ông lại. Bạn tù khác có giấy ra trại thì được về hết, ông còn phải ở lại để bị hỏi cung - "Anh nói gì với Bác đấy?"
Ông khôn ngoan giữ rịt lấy đúng một câu trả lời, đại ý tôi nhớ là, "Tôi sung sướng hồ hởi được cách mạng khoan hồng nên mới chào cám ơn Bác." Cuối cùng dù không tin ông nhưng quản trại cũng phải cho ông về.
Câu chuyện này nên là một bài học. Hai chữ "khoan hồng" là của nhà cầm quyền đặt ra để dùng cho mục đích tuyên truyền, thì chúng ta cũng nên chiếm lấy hai chữ "khoan hồng" đó để dán ngược lại, phục vụ cho mục đích của chúng ta.
Chúng ta có ngưỡng mộ những người nhất quyết không xin khoan hồng, như blogger Điếu Cày, như hai luật sư Đài và Công Nhân, hay như Cha Lý? Có.
Nhưng ngược lại chúng ta có kém phần ngưỡng mộ đối với một người như Luật sư Lê Công Định, dám lên tiếng đòi hỏi cải cách, đòi hỏi đa nguyên, bênh vực người bị truy tố tội phản động, chỉ vì người đó xin khoan hồng? Tôi cho là không.
Trong hồ sơ lên án Luật sư Lê Công Định có nhắc đến việc ông đã gởi bài cho tạp chí Phía Trước, một tạp chí điện tử độc lập của giới trẻ Việt Nam.
Trên trang Facebook, bạn Khương Duy, trong ban biên tập tạp chí Phía Trước, có viết câu này, xin mượn để kết bài viết: "Chết vì Tố Quốc? Quá muỗi! Sống vì Tổ Quốc, ấy mới là chuyện đáng làm!"
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của nhà báo Việt Kiều Vũ Quý Hạo Nhiên, hiện sống ṭai California, Hoa Kỳ. Ông cũng là chủ trang blog Bolsavik và từng làm việc cho nhật báo Người Việt ở quận Cam.
-----------------
Chính trị cho phép ứng xử khôn ngoan, không chấp nhận sự nóng vội!
Nguyễn Do, X-cafe
21.06.2009
Theo dòng sự kiện anh Lê Công Định bị bắt. Chúng ta nghiễm nhiên có quyền tự đưa ra những nhận định của mỗi người. Nhưng để có được những nhận định đúng và sắc sảo thì đòi hỏi trong số ít chúng ta cần có sự theo dõi đầy đủ những diễn biến trong và ngoài nước để đạt được tính khách quan cao tránh không để bị xách động quấy rối.
Bàn về việc anh Lê Công Định bị bắt vào thời điểm này, cũng như những chủ ý sau sự việc thì chúng ta cần lưu ý một số vấn đề sau.
Về mặt ngoại giao thì hiện tại chính quyền CS VN đang gặp một số khó khăn trong xu thế đối ngoại với các nước phương tây, nhưng cũng gặp không ít khó khăn trong việc ngoại giao với người anh cả là Bắc Kinh. Áp lực từ cuộc khủng hoảng kinh tế, và sự quay mặt của các đồng vốn từ phía bên kia Thái Bình Dương làm cho chính phủ lúng túng hơn trong việc kích cầu. Đứng trước tình thế đó thì Bắc Kinh đã kịp đi một nước cờ là hỗ trỡ 'ngầm' cho gói kích cầu, nhưng sự khôn ngoan về mặt chính trị nằm ở chỗ chuyến viếng thăm và làm việc 4 ngày của đảng CS Trung Quốc ở VN là đòn đánh chính trị "ra mặt". Giữ dây cho trâu khỏi chạy. Chính sự vừa phong vừa tỏa khôn khéo này làm cho đảng CS VN nhất mực tuân theo ý chỉ của người anh.
Song, sự việc bắt anh Định vào lúc này không phải bây giờ cơ quan an ninh VN mới có bằng cớ, nhưng trước chiều hướng về sự việc đang diễn biến về vụ Bauxit cũng như biển Đông thì bắt anh Định là giải pháp phải xử ra ngay. Thứ nhất, chuyển hướng dư luận về vụ Bauxit, biển Đông nhằm xoa dịu người anh cả. Thứ hai, cảnh báo mọi người. Nhưng chúng ta càng thấy rõ ý đồ đu dây giữa hai chủ chế của Hà Nội, khi "tạo điều kiện" cho anh Định nhận tội, bởi Hà Nội cũng không thể gây ra những khó chịu cho phương Tây dẫn đến những bất lợi có thể gặp sau này. Chính vì vậy, bắt rồi tha là biện pháp phù hợp nhất mà chính quyền CS đã lựa chọn, điểm lợi thấy rõ là lấy thông tin phá vỡ dư luận.
Bản tường trình nhận tội mà báo chí đưa tin thì đó là một bản thỏa thuận không hơn không kém giữa chính quyền với anh Định.
Trước hết, đấu tranh bất bạo động không cần thiết đến sự hy sinh vô nghĩa. Ý thức về điều này không chỉ có mỗi cá nhân anh Định mà cần phải trang bị cho tất cả mỗi cá nhân chúng ta. Chính quyền CS khôn khéo, chúng ta phải khôn khéo hơn. Vai trò của anh Định lúc này là không thể thiếu, bởi những người như anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiểu được điều này hơn ai hết cùng với những trọng trách anh đang mang, anh đã có quyết định phù hợp và đúng. (hãy nghĩ xem anh ta ra ngoài là bất lợi cho chính quyền CS hay có lợi, và ý nghĩa thế nào với anh ta). Sự phát triển của toàn cầu hóa thông tin và cùng với sự khôn ngoan hơn cho phép chúng ta ứng xử khôn ngoan hơn. Mọi gút thắt sẽ được mở ra trong tương lai.
Chúng ta đang đi lên để xây dựng một con đường dân chủ mới thì trước hết chúng ta nếu chưa nhận diện rõ vấn đề thì cũng hãy tôn trọng quyền lựa chọn và quyền quyết định cá nhân, đừng vội tung hô những lời không hay nơi cộng đồng.
Một chút lưu ý là, trong buổi lễ kỉ niệm 50 năm con đường huyền thoại, ông Triết đã có phát ngôn rằng "... chính họ mới là không nhân quyền nhất...". Câu nói này cho thấy đòn đánh chính trị của Bắc Kinh đã gây ra sự ảnh hưởng mạnh.
Chúng ta hãy chuẩn bị để khi sẵn sàng, tất cả cùng đứng lên.
------------
Theo dòng sự kiện anh Lê Công Định bị bắt. Chúng ta nghiễm nhiên có quyền tự đưa ra những nhận định của mỗi người. Nhưng để có được những nhận định đúng và sắc sảo thì đòi hỏi trong số ít chúng ta cần có sự theo dõi đầy đủ những diễn biến trong và ngoài nước để đạt được tính khách quan cao tránh không để bị xách động quấy rối.
Bàn về việc anh Lê Công Định bị bắt vào thời điểm này, cũng như những chủ ý sau sự việc thì chúng ta cần lưu ý một số vấn đề sau.
Về mặt ngoại giao thì hiện tại chính quyền CS VN đang gặp một số khó khăn trong xu thế đối ngoại với các nước phương tây, nhưng cũng gặp không ít khó khăn trong việc ngoại giao với người anh cả là Bắc Kinh. Áp lực từ cuộc khủng hoảng kinh tế, và sự quay mặt của các đồng vốn từ phía bên kia Thái Bình Dương làm cho chính phủ lúng túng hơn trong việc kích cầu. Đứng trước tình thế đó thì Bắc Kinh đã kịp đi một nước cờ là hỗ trỡ 'ngầm' cho gói kích cầu, nhưng sự khôn ngoan về mặt chính trị nằm ở chỗ chuyến viếng thăm và làm việc 4 ngày của đảng CS Trung Quốc ở VN là đòn đánh chính trị "ra mặt". Giữ dây cho trâu khỏi chạy. Chính sự vừa phong vừa tỏa khôn khéo này làm cho đảng CS VN nhất mực tuân theo ý chỉ của người anh.
Song, sự việc bắt anh Định vào lúc này không phải bây giờ cơ quan an ninh VN mới có bằng cớ, nhưng trước chiều hướng về sự việc đang diễn biến về vụ Bauxit cũng như biển Đông thì bắt anh Định là giải pháp phải xử ra ngay. Thứ nhất, chuyển hướng dư luận về vụ Bauxit, biển Đông nhằm xoa dịu người anh cả. Thứ hai, cảnh báo mọi người. Nhưng chúng ta càng thấy rõ ý đồ đu dây giữa hai chủ chế của Hà Nội, khi "tạo điều kiện" cho anh Định nhận tội, bởi Hà Nội cũng không thể gây ra những khó chịu cho phương Tây dẫn đến những bất lợi có thể gặp sau này. Chính vì vậy, bắt rồi tha là biện pháp phù hợp nhất mà chính quyền CS đã lựa chọn, điểm lợi thấy rõ là lấy thông tin phá vỡ dư luận.
Bản tường trình nhận tội mà báo chí đưa tin thì đó là một bản thỏa thuận không hơn không kém giữa chính quyền với anh Định.
Trước hết, đấu tranh bất bạo động không cần thiết đến sự hy sinh vô nghĩa. Ý thức về điều này không chỉ có mỗi cá nhân anh Định mà cần phải trang bị cho tất cả mỗi cá nhân chúng ta. Chính quyền CS khôn khéo, chúng ta phải khôn khéo hơn. Vai trò của anh Định lúc này là không thể thiếu, bởi những người như anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, hiểu được điều này hơn ai hết cùng với những trọng trách anh đang mang, anh đã có quyết định phù hợp và đúng. (hãy nghĩ xem anh ta ra ngoài là bất lợi cho chính quyền CS hay có lợi, và ý nghĩa thế nào với anh ta). Sự phát triển của toàn cầu hóa thông tin và cùng với sự khôn ngoan hơn cho phép chúng ta ứng xử khôn ngoan hơn. Mọi gút thắt sẽ được mở ra trong tương lai.
Chúng ta đang đi lên để xây dựng một con đường dân chủ mới thì trước hết chúng ta nếu chưa nhận diện rõ vấn đề thì cũng hãy tôn trọng quyền lựa chọn và quyền quyết định cá nhân, đừng vội tung hô những lời không hay nơi cộng đồng.
Một chút lưu ý là, trong buổi lễ kỉ niệm 50 năm con đường huyền thoại, ông Triết đã có phát ngôn rằng "... chính họ mới là không nhân quyền nhất...". Câu nói này cho thấy đòn đánh chính trị của Bắc Kinh đã gây ra sự ảnh hưởng mạnh.
Chúng ta hãy chuẩn bị để khi sẵn sàng, tất cả cùng đứng lên.
------------
Dân Chủ Cho Ai?
Dân Chủ Cho Ai?
Những con người được học hành có hiểu biết nhưng bị bóp nghẹt tư tưởng, không có tự do ngôn luận? Thì đấy, họ trả lời là họ đâu có cần, với họ sống và tuân thủ đúng pháp luật đấy là tự do, là dân chủ. Cái họ cần là môi trường ổn định để họ kiếm tiền, nuôi vợ, nuôi con.
<<<<:::: ....="" ...="" an="" b="" c...="" c="" h="" ha="" i="" m="" n="" ng="" ngh="" nhi="" qu="" r="" sau="" t="" thi="" trung="" u="" y="">>>>
Tôi là một trí thức sống giữa lòng Hà Nội, mắt thấy, tai nghe tất cả những diễn biến chính trị đặc biệt là vụ bắt luật sư Định vừa rồi.
Bài viết này không phải để ca ngợi hay phản đối bên nào. Viết chỉ để nói lên một thực trạng, và dãi bày một vài thắc mắc.
Khi anh Định bị bắt, tôi lên tiếng bênh vực anh trên blog cá nhân, sau đó có tranh luận với một số bạn bè thân thiết, những người bình thường vẫn coi nhau như anh em trong cuộc sống.
Họ nói rằng những người như họ không cần cái dân chủ mà anh Định đang đấu tranh. Cái họ cần là yên ổn để làm ăn!
Đó là những người bạn tôi, họ cũng là trí thức, và tôi hiểu, họ chính là đại diện cho tầng lớp trí thức đông đảo nhất tại HN.
Một người nói, chúng mày đấu tranh giành dân chủ để làm gì? Cho ai? Cho nhân dân à? Thế thì trong đó không có tao, tao không cần chúng mày đấu tranh gì cho tao hết.
Một người khác nói, trong đó cũng không có tao!
Và nếu có hỏi ngươi thứ ba, thứ tư, chắc chắn họ cũng trả lời như vậy!
Vậy ta đấu tranh dân chủ cho ai?
1- Cho người nông dân nghèo khổ? Người ngư dân lam lũ? Họ có biết dân chủ là cái gì đâu? Họ chỉ cần cho tiền, cho thóc gạo, mì tôm là họ sướng. Bảo đấu tranh dân chủ cho họ họ có cám ơn không hay còn chửi chúng ta là phản động!
2-Cho tầng lớp trí thức? Báo chí? Những con người được học hành có hiểu biết nhưng bị bóp nghẹt tư tưởng, không có tự do ngôn luận? Thì đấy, họ trả lời là họ đâu có cần, với họ sống và tuân thủ đúng pháp luật đấy là tự do, là dân chủ. Cái họ cần là môi trường ổn định để họ kiếm tiền, nuôi vợ, nuôi con.
3-Vậy chẳng nhẽ cho chính chúng ta, những con người với một nỗi "khát" dân chủ cháy bỏng? Vậy ra chúng ta làm dân chủ vì mục đích cá nhân hay sao?
Vậy DÂN CHỦ LÀ DÀNH CHO AI???
Nhưng mà đấy, đó là thực trạng của cuộc sống xung quanh tôi. Nó giống như một cái ao bèo phẳng lặng và anh Định chỉ như một cục đá ném xuống cái tõm. Những lá bèo còn chửi tổ sư thằng nào ném đá làm mất giấc ngủ bình yên.