Phía Đông và phía Nam, Trung Quốc làm cho mọi người chú ý
Từ Tạp chí Kinh tế – bản in
“Biển của hòa bình” là tiêu đề mà Trung Quốc đã ban cho vùng đại dương lân cận của mình. Thế nhưng tranh chấp chủ quyền giữa
Trung Quốc và các nước láng giềng vẫn đang sôi động. Trong mấy tuần gần đây, Nhật Bản và Việt Nam đã phàn nàn về điều mà họ cáo buộc là bị Trung Quốc xâm lấn. Rất khó quy lỗi cho bên nào. Nhưng vào lúc phương Tây càng nhận ra rằng Trung Quốc đang chứng tỏ sức mạnh cơ bắp của mình thì những nước ở gần biển với Trung Quốc cũng lo ngại rằng Trung Quốc càng có thái độ gây hấn. Những cuộc cãi vã thường trầm trọng hơn do việc tranh giành dầu lửa và khí đốt dưới đáy đại dương.
Gần hai năm trước, Nhật Bản và Trung Quốc đã đạt tới một thoả thuận về những đòi hỏi của đối phương của mình ở vùng biển Đông Trung Quốc làm cho nó có vẻ như thể là cuộc chiến dài hạn bằng lời nói có lẽ cuối cùng cũng đi đến kết thúc. Thế nhưng bây giờ thì hai nước đã quay trở lại cuộc chiến đó. Báo chí Nhật Bản đã đưa tin rằng Ngoại trưởng Nhật, ông Katsuya Okada, hôm 17-1 đã cảnh báo người đồng nhiệm Trung Quốc đang viếng thăm, ông Yang Jiechi, rằng Nhật có thể “đo lường” được việc Trung Quốc đơn phương phát triển khu mỏ khí Chunxiao (tiếng Nhật gọi là Shirakaba).
Khu Chunxiao chỉ nằm một ít phần bên Trung Quốc, điều mà Nhật Bản đòi chủ quyền vì là đường nằm giữa hai nước, phân chia khu đặc quyền kinh tế của hai nước ở Biển Đông Trung Quốc. Nổi lo sợ của Nhật là [Trung Quốc] khai thác khí đốt ở Chunxiao có thể hút hết gas ở mỏ từ phía Nhật. Các thỏa thuận đạt được hồi tháng 6-2008 đã cho phép hai bên khai thác chung khu vực này. Nhưng năm ngoái Nhật Bản nhận ra có các hoạt động cho thấy rằng Trung Quốc đã chuẩn bị các dụng cụ để khai thác một mình. Phía Trung Quốc thì nói rằng họ chỉ làm công việc bảo trì. Nhật Bản mong đợi đôi bên sớm có được một hiệp ước quy định chi tiết cụ thể từng phần như thế nào sau thoả thuận 2008. Trung Quốc đã cản trở điều đó. Chỉ sau khi có các cuộc tranh luận nóng bỏng diễn ra thì ông Yang mới nói với ông Okada rằng ông ta vẫn đang “ấp ủ” hiệp ước.
Ngày 19-1, Bộ Ngoại giao Trung Quốc, bằng thứ ngôn ngữ gợi nhớ lại những lần đóng băng trong quan hệ song phương, họ nói rằng việc xử lý thích hợp tranh chấp mang tính quyết định đối với quan hệ giữa Trung Quốc và Nhật Bản cũng như sự ổn định trong khu vực. Nếu đo lường đúng, nó cũng đặt vào một vụ tranh chấp phức tạp hơn về một hòn đảo nhỏ của Nhật trong vùng Thái Bình Dương, Okinotorishima. Trung Quốc nghi ngờ Nhật Bản đang cố xây lên cái mà Trung Quốc bác bỏ như “chỉ đơn thuần là một hòn đá” hơn là một hòn đảo hoàn hảo. Điều này có thể gia tăng những đòi hỏi của Nhật về một vùng đặc quyền kinh tế kéo dài 200 hải lý (370km) từ đảo san hô, đảo nằm trong lộ trình quân sự quan trọng giữa đảo Guam của Mỹ và Đài Loan. Tuyên bố như thế sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng lợi ích của cộng đồng quốc tế, người phát ngôn của Trung Quốc nói (và có lẽ ông ta đã bỏ qua không nói, điều đó làm phức tạp đến các hoạt động của hải quân Trung Quốc).
Trung Quốc đang tăng cường [các hoạt động quân sự] riêng của mình ở quần đảo Hoàng Sa, quần đảo nằm ở vùng biển Nam Trung Hoa (tức Biển Đông của VN: người dịch) và Việt Nam cũng tuyên bố chủ quyền ở đó (trong khi Đài Loan thì không quan tâm lắm). Hồi tháng 12, với sự phẫn nộ của Việt Nam, Trung Quốc đã đưa cả quần đảo Hoàng Sa vào trong kế hoạch phát triển du lịch của họ trên tỉnh đảo Hải Nam. Hoàng Sa có các bãi biển đẹp nhưng toàn bộ những người cư trú trên đó là một bộ phận không được mời, Quân đội Giải phóng Nhân dân [Trung Quốc].
Lo lắng trong khu vực về những tham vọng của Trung Quốc đã gia tăng kể từ khi căng thẳng trên biển Nam Trung Hoa (tức Biển Đông) hồi đầu năm ngoái giữa các tàu của Trung Quốc với tàu giám sát của Mỹ. Trong tường trình trước Quốc hội ngày 13 tháng giêng, Tư lệnh Hạm đội Thái Bình Dương Hoa Kỳ, Đô đốc Robert Willard cho biết, hải quân Trung Quốc đã gia tăng tuần tra trên biển Nam Trung Hoa (tức Biển Đông) và đã “cho thấy họ gia tăng việc sẳn sàng đối đầu với các quốc gia trong vùng, ở vùng biển phía trên và trong dãy đảo tranh chấp”. Trung Quốc giương nanh múa vuốt trước bất kỳ sự ám chỉ nào cho thấy rằng nước này có thể là một anh hàng xóm dễ cáu giận.
Người dịch: Ngọc Thu Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2010
- Vietnam tops Russia's arms client list (UPI 22-1-10) -- Tàu ngầm lớp Kilo – “Lỗ hổng đen” trên biển (QĐND 22-1-10)
Biển Đông: Hoàng Sa nổi lên trở lại thành điểm nóng trong quan hệ Việt Nam - Trung Quốc (RFI 18-1-09) -- P/v GS Ngô Vĩnh Long
Bài 2: Chủ quyền trên từng nét vẽ (PLTP).
- PLTP : Chưa ai nêu vấn đề biển Đông ở HĐBA
– Bản lĩnh Việt Nam tại Hội đồng Bảo an (TuanVN).
- ‘Phiên xử vội vã, thiếu chuẩn mực’ (BBC)
- “Xét xử, kết án các bị cáo đúng người, đúng tội” (TTXVN). – Mù quáng bao che những kẻ muốn lật đổ chính quyền.
Theo anhbasam: -
Sớm nay có độc giả phát hiện bài EU nâng cấp văn phòng đại diện tại Việt Nam lên đại sứ quán trên trang Dân trí xài lộn ảnh của “thiên triều”. May mà kịp sửa, nhưng người ta cũng kịp lưu lại để bà con ngó cho biết là những màn lầm lẫn kiểu nầy sao ngày càng nhiều, thử đặt dấu hỏi coi tại sao (còn BS thì vẫn phát hiện ra là nó còn nằm chình ình ra đây nè, và rất nhiều trang khác lấy bài từ Dân trí). Phải chăng có bàn tay của “các thế lực … kình địch” nào chăng?
- Từ chuyện bể than sông Hồng đến những cánh quạt gió bên bờ biển Nam Định (TTVH)
- Chặn được đà suy giảm sản lượng dầu khai thác (TTXVN)
- Thị trường xuất khẩu LĐ sang Canada: Cửa đã mở nhưng không dễ vào (Tin tức).
– Canada sẽ tiếp nhận hơn 3.000 lao động Việt Nam (VNEconomy)
- 2.000 Công nhân đình công, chủ đuổi việc chủ tịch công đoàn (TPhong/TN)
- Vietnam global bond orders top $1 bln -source (Alibaba.com).Nhà nước CSVN tăng cường đàn áp trước thềm đại hội đảng
Ledienduc’s Blog News
New York (22/01/2010) – Sau khi công bố Bản báo cáo toàn cầu năm 2010, Tổ chức Giám sát Nhân quyền (HRW) nói rằng vụ xử nặng bốn nhà dân chủ vừa qua, mà trong đó có vị luật sư nổi tiếng Lê Công Định, cho thấy không khí đàn áp đang gia tăng ở Việt Nam.
Bản báo cáo toàn cầu năm 2010 dày 612 trang là bản báo cáo lần thứ 20 của tổ chức này, tổng kết vấn đề nhân quyền trên toàn thế giới tại hơn 90 quốc gia và lãnh thổ. Riêng tại Việt Nam, bản báo cáo này cho biết trong năm 2009 nhà nước đã bắt bớ giam cầm hàng chục nhà đấu tranh dân chủ, Bloggers, dân oan khiếu kiện và thành viên của các tổ chức tôn giáo.
Lật ngửa con bài mafia Việt Nam (Huỳnh Tâm)--- e-ThongLuan <<::: chuyện xuất khẩu lao động >>>>
Đề xuất sinh hoạt Đảng qua mạng VietNamNet
Tại Hội thảo "Vai trò lãnh đạo của tổ chức Đảng trong các loại hình doanh nghiệp thuộc Đảng bộ thành phố Hà Nội" hôm nay (22/1), có đại biểu cho rằng nên quy định mềm dẻo hơn về thời gian sinh hoạt Đảng hàng tháng, hình thức sinh hoạt Đảng có thể tiến ...
Nâng cao hiệu quả tổ chức Đảng trong doanh nghiệpAn ninh thủ đô
Hội nghị BCH Đảng bộ khối cơ quan DCĐ tỉnh lần thứ XVBáo Hoà Bình
Thành uỷ Hà Nội làm tốt công tác luân chuyển cán bộLao động
Đài Tiếng Nói Việt Nam -An ninh thủ đô -Báo Hoà Bình
Truyền thông bị đàn áp để dằn mặt
Cách đây 30 năm, Chính phủ Hàn Quốc đã thực hiện cuộc thanh trừng truyền thông chưa từng có trong lịch sử.
Đảng phải là Đảng dân
Gia đình Nguyễn Tiến Trung nói về bản án
Cha Nguyễn Tiến Trung rất xót xa cho con, ông kể lại việc "ngồi xem ti- vi" bên cạnh phòng xử án cũng như việc bị khai trừ đảng vì "không giáo dục được nhân dân".CON ĐƯỜNG VIỆT NAM (Thay lời tựa)
THAY LỜI TỰA
Quyển sách Con Đường Việt Nam là sự khát khao và tâm huyết của anh Trần Huỳnh Duy Thức. Nội dung của quyển sách này không phải là kế sách lật đổ, hay phương cách nào để loại bỏ sự nắm quyền hiện tại của Đảng. Mà nó chỉ là nêu ra một Con Đường để một đất nước có vị trí địa lý, có truyền thống, có tinh thần như dân tộc Việt Nam đi theo để trở nên hùng mạnh trong thời đại mới. Nó nhắm đến những người có trí, có tâm muốn phát triển đất nước này chứ không nhằm kêu gọi thay đổi thể chế. Anh chỉ khao khát dùng quyển sách này như là một phương tiện để mong tất cả những người con cháu Lạc Hồng nhận ra nguy cơ mất chủ quyền đối với đất nước trước xu thế mới và cần phải biến nguy cơ đó thành cơ hội như người Nhật đã từng làm.
Tinh thần của sách là vậy, nội dung của nó không phải là một kế sách lật đổ chính phủ hiện tại mà đó là một Con Đường mà một người Việt Nam khao khát muốn đi, người đó là anh, là những người viết thay anh, và còn ai nữa (???)
Người viết tự nghĩ phải dùng tâm thiện để viết, dùng trí sáng cố gắng thấu rõ mọi lẽ thật liên quan để viết, và dùng tâm chân thật dũng mãnh để viết.
Với tất cả lòng tha thiết đối với đất nước Việt
Những người viết thay Anh
(Tên sẽ ghi rõ ràng khi sách được phát hành)
____________________
Ảnh: Bài báo về Anh Thức do ký giả Derrick A Paulo viết về Anh và công ty Một Kết Nối (One Connection) đăng trên báo Home News của Singapore cách đây gần 7 năm (Thứ 3 ngày 11 tháng hai năm 2003)
Đại sứ Anh tại Việt Nam, ông David Kent, có lý khi ông cho rằng bản án đối với các ông Trần Đình Duy Thức (16 năm tù), Nguyễn Tiến Trung (7 năm), Lê Công Định và Lê Thăng Long (5 năm) tác hại đến "thanh danh của Việt Nam". Có lý không phải vì ông là đại diện cho một Vương quốc lập hiến, càng không phải vì Vương quốc "Sư tử già nua" ấy là mẫu mực toàn bích của dân quyền, dân chủ và nhân quyền. Người Việt Nam không ai quên rằng, cách đây 65 năm, quân đội Anh cặp bến Sài Gòn với nhiệm vụ giải giới phát xít Nhật ở phía nam vĩ tuyến 16, đã mang theo dưới hầm tàu sư đoàn của tướng Leclerc để lập lại chế độ thực dân Pháp ở Viêt Nam. Cả thế giới đều biết rằng ở Hồng Kông, trong gần suốt 100 năm, dân chủ chưa hề là mối quan tâm của chính quyền Anh. Cho gần đến ngày Anh phải trao trả "nhượng địa" này cho Trung Quốc... Bất luận thế nào, ngày nay, dưới lá cờ đỏ 5 sao của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, người dân Hồng Kông có trong tay và sử dụng những quyền dân chủ tối thiểu mà hơn một tỉ người Hoa Lục chưa hề có, và họ không sẵn sàng để cho Bắc Kinh tước đoạt những quyền cao quý ấy, cho dù ý đồ của nhà cầm quyền Anh cách đây 20 năm chẳng "trong sáng" chút nào, chẳng qua chỉ là một trò chơi khăm Bắc Kinh. Nhưng lịch sử đôi khi cũng là thành quả của những trò chơi khăm. Điều ấy, người Việt Nam, nhất là những người cộng sản Việt Nam -- ít nhất những người biết học sử -- cũng biết rất rõ : nếu không có luật habea corpus và những nhân tố pháp quyền của nền dân chủ Anh, cách đây 80 năm, một nhà cách mạng Việt Nam ắt đã bị trao trả cho mật thám Pháp để bị thủ tiêu trên Biển Đông hay xử tử hình. Nhà cách mạng ái quốc ấy, ngày mồng 2 tháng 9 năm 1945, đã long trọng tuyên bố thành lập một nhà nước dân chủ đa đảng ở Việt Nam.
Ông Kent có lý, vì một chính quyền có "đồng thuận cao" ở Quốc hội của một nước hoàn toàn độc lập từ 35 năm nay, hoà bình liên tục trong suốt 20 năm qua, có quan hệ ngoại giao với hầu hết các quốc gia trên thế giới, tuyên bố làm bạn với mọi người, không thể "vẹn toàn thanh danh" khi bắt giam, rồi kết án tù mấy cá nhân đơn lẻ, dưới tội danh "âm mưu lật đổ chế độ" khi mà "vũ khí" duy nhất của họ là bàn phím, và phương tiện tuyên truyền, tập hợp, tổ chức duy nhất của họ là môt công cụ phi vật thể : mạng internet.
Người ta có thể tiếc rằng tuổi trẻ của Nguyễn Tiến Trung khiến anh nông nổi đến mức ngây ngô khi ca ngợi George W. Bush, người ta có thể ngạc nhiên trước quan niệm "đa đảng" khá độc đáo của luật sư Lê Công Định (một mình muốn thành lập hai ba đảng cùng một lúc), người ta có thể thất vọng khi thấy họ cả tin đối với những bè nhóm ma giáo và ồn ào ở nước ngoài (trách họ sao được, khi một nhân vật lão thành như ông Hoàng Minh Chính còn nhẹ dạ hơn họ ?), nhưng tiên thiên, không ai có quyền phủ nhận lòng yêu nước và khát vọng xây dựng một nước Việt Nam phát triển, dân chủ, cởi mở của họ. Càng không thể chấp nhận chính sách đàn áp của chính quyền và bản án phi nghĩa ngày 20.1.2010 vừa qua của Toà án Thành phố Hồ Chí Minh.
Đường lối thô bạo ấy, ngay trong nội bộ Đảng cộng sản Việt Nam cũng không được tán thành. Theo những nguồn tin đáng tin cậy, việc bắt giam bốn bị cáo là một quyết định của một thiểu số (4 người) trong Bộ chính trị ĐCS, mấy người trong cơ quan này (trong đó có ông Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nước) đã bỏ phiếu chống, còn đa số không lựa chọn. Trong đời sống không mấy lành mạnh từ mấy năm nay của lãnh đạo ĐCS, đã hơn một lần, người ta biến thành nghị quyết của Bộ chính trị một lời nói lửng lơ vào cuối buổi họp, không hề được thảo luận (thí dụ điển hình là việc ông Nông Đức Mạnh, tổng bí thư, vì nghe thày phong thuỷ xúi bậy, muốn xây toà nhà Quốc hội ở Khu hoàng thành Thăng Long). Nhưng đây là lần đầu tiên, ý kiến của một thiểu số (4/15) đã bị biến thành một quyết định của Bộ chính trị, không hề được thảo luận và biểu quyết trở lại. Chỉ một việc này cũng nói lên tính nghiêm trọng của tình hình đất nước.
Nghiêm trọng vì tình hình đất nước đang trải qua một cuộc khủng hoảng toàn diện về kinh tế, xã hội, văn hoá và tinh thần. Nghiêm trọng hơn nữa là sự bất cập của đảng cầm quyền và hành xử của nó trước tình hình ấy.
Cuộc xử án vừa qua chỉ là một trong muôn vàn chỉ dấu, thậm chí không phải là chỉ dấu nghiêm trọng nhất (nếu được phép xếp thứ tự cấp bậc nghiêm trọng khi bàn tới sinh mạng chính trị của những thanh niên và trung niên dũng cảm). Hành xử của chính quyền trong vụ bauxite Tây Nguyên biểu lộ khá toàn diện và sâu xa tình huống ấy : cho Trung Quốc khai thác thô quặng bô-xít tại một vùng chiến lược bằng những phương pháp lạc hậu, tác hại môi sinh, đời sống và văn hoá của đồng bào Tây Nguyên. Thoạt tiên là một câu "lãng xẹt" trong một tuyên bố chung năm 2001 (Nông Đức Mạnh - Giang Trạch Dân). Rồi dưới sức ép vừa thô bạo vừa tinh vi (kinh tế, tài chính, chính trị, và có lẽ cả sinh hoạt cá nhân) của Bắc Kinh, nó đã biến thành một "chủ trương lớn", chỉ thị Quốc hội phải bỏ phiếu "đồng thuận cao". Trong khi đó, từ đại tướng Võ Nguyên Giáp tới thiếu tướng công an tại chức Lê Văn Cương, từ đảng viên tới trí thức sinh viên, từ những cơ quan đoàn thể chính thức (Liên hiệp các Hội khoa học kĩ thuật - VUSTA) cho đến những viện nghiên cứu tư nhân độc lập (như IDS), đều phản đối mạnh mẽ. Quan trọng hơn, như chính những người phụ trách công tác tuyên giáo đã báo cáo với Bộ chính trị : những người phản biện đều đưa ra luận chứng chính xác, đầy đủ, những người tán thành (đặc biệt là tập đoàn TKV) thì không.
Thật đáng kinh ngạc là những người cầm quyền đã đối phó như họ đã làm : cấm báo chí phản ánh, cấm phản biện công khai (quyết định 97, dẫn tới việc IDS tự giải thể để phản đối)... Chính sự cấm đoán này đã dẫn tới kết quả mà chính quyền không thể ngờ : số độc giả của báo chí giảm sút, và hơn 17 triệu lượt người vào mạng bauxite Việt Nam để tìm hiểu sự thực, trong vòng 7 tháng. Lại đối phó : trong khi toà án TP HCM "khẩn trương" xử và kết án trong vòng một ngày thì ở Hà Nội, thì giáo sư Nguyễn Huệ Chi (chuyên gia về văn học Lý Trần) phải "làm việc" từ sáng đến tối tại cục an ninh.
Mạng Bauxite Việt Nam do Nguyễn Huệ Chi điều hành đã bị đánh sập từ cuối tháng 12.2009. Chưa biết nhóm côn đồ internet này ở đâu (Việt Nam, Hồng Kông...), nhưng ở tu viện Bát Nhã, rõ ràng côn đồ không xuất phát từ Hồng Kông... Tại Đồng Chiêm, phá thánh giá dựng trên một điểm cao (chính quyền nói là xây dựng trái phép, có thể) là cả một lực lượng cảnh sát hùng hậu (mang khiên đề chữ to CSDC, rồi cả POLICE nữa, như trong tiểu thuyết Vũ Trọng Phụng). Thật khó giải thích cách hành xử thô bạo và thất sách này, khi người ta nhớ rằng trong vụ "Toà Khâm" ở 42 Nhà Chung, chính quyền đã khôn ngoan biết chuyển bại (mưu đồ của quan chức thành phố Hà Nội biến thửa đất này thành khách sạn, chia chác tiền phát mãi) thành vườn hoa (nghĩa là thành "thắng" cho người dân, cả lương lẫn giáo).
Người ta có thể "nhân bản" những thí dụ cho thấy sự bất cập của chính quyền trong thời gian vừa qua để xử lý trăm công nghìn việc của đất nước (vụ chiếm đất của bà Tư Hường ở Nha Trang, các vụ biểu tình bảo vệ chủ quyền ở Hoàng Sa - Trường Sa, các vụ Trung Quốc hãm hại và làm tiền ngư dân, vụ xi-căng-đan Huỳnh Ngọc Sĩ, các vụ việc lớn nhỏ về giáo dục, nhà đất, tham nhũng, vụ Đào Duy Quát...). Với tình hình hiện nay (và với triển vọng Đại hội XI của ĐCS họp đầu năm 2011), có thể tin chắc rằng các vụ việc sẽ tiếp tục, ngày mỗi nhiều và nghiêm trọng hơn, báo chí tuy đã được ép vào "lề phải" một cách nghiệt ngã sẽ không thể nào bịt kín.
Vấn đề là sự ứng phó và khả năng của chính quyền.
Chính sách đàn áp, xiết chặt báo chí, ngăn chặn internet... tiến hành từ mấy năm nay chứng tỏ nhà cầm quyền thấy rõ triển vọng tình hình và hiểu rõ họ không còn uy tín trong dư luận xã hội (kẻ cả trong đa số đảng viên).
Cách đây 20 năm, trước sự đổ sụp của Liên Xô, trong lãnh đạo ĐCSVN đã có một xu hướng không lành mạnh là dựa vào Trung Quốc (cuộc họp Thành Đô, giải pháp "Cam pu chia đỏ"...), tuy không thành nhưng cũng đã để lại những bài học chua xót. Song nhờ tiếp tục đổi mới về kinh tế, và nhờ sự thoả hiệp mặc nhiên với xã hội dân sự (để cho người dân chủ động làm ăn, sản xuất), người dân cũng như chính quyền (và các cường quốc) đều không muốn có sự đảo lộn..., Việt Nam đã chuyển từ một chế độ mệnh danh "xã hội chủ nghĩa" sang hình thái tư bản chủ nghĩa hoang dại với chế độ độc đảng chuyên quyền, với những thay đổi to lớn theo cả hai chiều hướng tích cực và tiêu cực. Lịch sử 20 năm qua cho thấy chế độ cực quyền đứng vững và đạt được những thành quả đáng kể vì song song với trấn áp, nó biết tạo ra và nương dựa vào một sự đồng thuận nhất định của xã hội.
Sự đồng thuận ấy đang cạn kiệt, trấn áp đơn thuần chỉ dẫn tới thất bại và hỗn loạn. Xã hội Việt Nam có thể, và chỉ có thể vượt qua được cuộc khủng hoảng hiện nay, đất nước Việt Nam chỉ có thể đứng vững trước hiểm hoạ "quyền lực cứng và quyền lực mềm" của chủ nghĩa đại hán trên bộ, trên biển, trong nội bộ và trên quốc tế, trên cơ sở một đồng thuận mới. Đó là sự đồng thuận về quyền lợi của quốc gia, lợi ích lâu dài của các thế hệ, về sự tồn tại và phát triển của xã hội dân sự và công dân.
Sự đồng thuận ấy tuỳ thuộc vào nhận thức của toàn xã hội cũng như vào sự thức tỉnh từ chính quyền.
Hơn 500 công nhân dầm mưa đình công (ĐV 22-1-10) -Tăng lương tối thiểu: Lao động và doanh nghiệp cùng kêu khổ (SGTT 22-1-10) - Nạn nhân là người nghèo (LĐ 22-1-10) -- Công nhân về quê ăn Tết bị bốc lột
Không nên phát hành trái phiếu bằng vàng
Nhận thức mới của Ðảng ta về chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam (ND 23-1-10)
- VN đứng gần cuối bảng xếp hạng về Chỉ số Tự do Kinh tế 2010
Chính sách thắt chặt tiền tệ bắt đầu tác động (SGTT 22-1-10) -- P/v Martin Rama (WB/Vietnam)
- Độc quyền ở KTV? (ĐĐKết)
- Kinh doanh hàng không nội địa: Lỗ hay lãi (Nhịp cầu ĐT) – trang 40/41/42.
- Nhìn lại đầu tư Việt kiều (Nhịp cầu ĐT). Trang 16/17/18/19.
- Chỉ 50% doanh nghiệp tồn tại sau khi đăng ký kinh doanh (VNN)
- Chống tân dược nhập lậu: Ném đá ao bèo (Công lý)
- 4,3 triệu việc làm do doanh nghiệp tư nhân tạo ra (SGTT)
Total Foreign Invest Portfolio In Vietnam At $6.6 Billion In 2009 –Report (NAQDAS).
- 300.000 tỷ đồng xây đường bộ cao tốc Bắc Nam (TTXVN).Hà Nội mở đường trên cao ‘bắc’ vào trung tâm Ba Đình? (VNN)
Vietnam's New Money (Foreign Policy 21-1-10) --"the Communist Party's strong hand may be turning economic progress into a social disaster"
Nước mặn xâm nhập nội đồng
Vì sao Mỹ và Trung quốc sẽ đụng độ?
Gideon Rachman
Sự xung đột của Google với Trung quốc lớn chuyện hơn nhiều so với số phận của một công ty đơn lẻ, hùng mạnh. Quyết định của công ty
rút khỏi Trung quốc, nếu chính quyền sở tại không thay đổi chính sách kiểm duyệt, là một điều báo trước mối quan hệ ngày càng sóng gió giữa Mỹ và Trung quốc.
Lý do vụ Google quan trọng như vậy là vì nó cho thấy các giả định làm cơ sở cho chính sách của Mỹ đối với Trung quốc kể từ vụ thảm sát Thiên An Môn 1989 đã sai hoàn toàn. Nước Mỹ đã chấp nhận – thậm chí hoan nghênh – sự nổi lên của Trung quốc như một thế lực kinh tế to lớn vì những nhà làm chính sách Mỹ tự thuyết phục rằng mở cửa kinh tế chắc chắn sẽ dẫn đến tự do chính trị ở Trung quốc.
Nếu giả định đó thay đổi, chính sách của Mỹ đối với Trung quốc sẽ thay đổi cùng với nó. Chào đón sự nổi lên của một nền kinh tế khổng lồ châu Á cùng lúc chuyển thành một nền dân chủ tự do là một chuyện. Bảo trợ sự phát triển của một nhà nước Leninist độc đảng, là đối thủ địa chính trị xảo trá duy nhất của Mỹ, lại là một chuyện khác. Kết hợp sự tan vỡ ảo tưởng chính trị nầy với tình trạng thất nghiệp hai con số ở Mỹ vốn đang bị chỉ trích rộng rãi là do sự thao túng tiền tệ của Trung quốc, bạn sẽ có công thức của một cuộc chống lại Trung quốc.
Cả Bill Clinton và George W. Bush vững tin rằng tự do thương mại và, đặc biệt, thời đại thông tin sẽ làm cho thay đổi chính trị tại Trung quốc là điều không thể tránh khỏi. Trong chuyến thăm Trung quốc năm 1998, Clinton tuyên bố: “Trong thời đại thông tin toàn cầu nầy, khi thành công kinh tế được xây trên tư tưởng, tự do cá nhân là thiết yếu cho sự vĩ đại của bất cứ quốc gia nào. Một năm sau, Bush đưa ra quan điểm tương tự: “Tự do kinh tế tạo nên tập quán tự do. Tập quán tự do tạo nên kỳ vọng dân chủ… Thương mại tự do với người Trung quốc và thời gian thuộc về chúng ta.”
Hai tổng thống phản ánh tư duy phổ biến của các học giả có ảnh hưởng nhất của Mỹ. Tom Friedman, nhà bình luận của tờ New York Times và tác giả của các cuốn sách bán chạy về toàn cầu hóa, từng tuyên bố thẳng: “Trung quốc sẽ có tự do báo chí. Toàn cầu hoá sẽ điều khiển nó.” Robert Wright, một trong những nhà tư tưởng mà Clinton hâm mộ, cho rằng nếu Trung quốc chọn ngăn chặn tự do truy cập internet, “cái giá sẽ là sự thất bại kinh tế tồi tệ”.
Cho đến nay, thực tế đang trái ngược với lý thuyết đó. Trung quốc tiếp tục kiểm duyệt các phương tiện truyền thông mới và cũ, nhưng khó mà chỉ trích nó dẫn đến “thất bại kinh tế tồi tệ”. Ngược lại, Trung quốc giờ đây là nền kinh tế lớn thứ hai và là nước xuất khẩu lớn nhất thế giới, có dự trữ ngoại hối trên 2.000 tỉ đôla. Nhưng toàn bộ sự phát triển kinh tế nầy cho thấy rất ít dấu hiệu kích động những thay đổi chính trị mà Bush và Clinton dự tính. Có chăng là chính quyền Trung quốc dường như ngày càng đàn áp mạnh hơn. Lưu Hiểu Ba, nhân vật bất đồng chính kiến hàng đầu, vừa rồi đã bị kết án 11 năm tù vì dính líu đến phong trào Hiến Chương 08 kêu gọi cải cách dân chủ.
Quyết định đương đầu với nhà cầm quyền Trung quốc là dấu hiệu đầu tiên cho thấy người Mỹ bắt đầu chán ngấy làm việc với chế độ toàn trị Trung quốc. Nhưng áp lực lớn nhất hầu như từ các chính khách chứ không phải từ các nhà kinh doanh. Google là một công ty ngoại lệ trong một ngành ngoại lệ về mặt chính trị. Nếu Google thực sự rút khỏi Trung quốc, nó có vẻ sẽ không bị xô đẩy trong một cuộc tháo chạy tán loạn của các công ty đa quốc gia khác chạy theo nó. Đối với đa số các công ty lớn, thị trường của nước nầy quá lớn và quá hấp dẫn để bỏ qua. Bất chấp Google, các doanh nghiệp Mỹ vẫn duy trì cuộc vận động tranh cãi về tiếp tục cam kết với Trung quốc.
Áp lực chấm dứt cam kết sẽ đến từ các nhà hoạt động công đoàn, những viên chức an ninh diều hâu và các chính khách – đặc biệt ở Quốc hội. Đến bây giờ, chính quyền Obama đã đặt chính sách của mình vững chắc trên giả định đã chi phối cách tiếp cận của Mỹ đối với Trung quốc trong một thế hệ. Các phát biểu riêng lẻ về châu Á vừa qua là tuyên bố cổ điển của tình trạng cam kết của Mỹ với Trung quốc – bao gồm sự khẳng định mang tính nghi thức là nước Mỹ hoan nghênh sự nổi lên của Trung quốc. Nhưng sau khi bị truyền hình kiểm duyệt tại Thượng Hải và bị một viên chức Trung quốc cấp thấp công kích tại hội thảo khí hậu Copenhaghen, Barack Obama có lẽ cảm thấy bớt sốt sắng hơn với Bắc Kinh. Một dấu hiệu đầu tiên cho thấy Nhà Trắng sẽ có chính sách cứng rắn hơn trong những tháng tới, với quyết định chính thức gọi Trung quốc là “kẻ thao túng tiền tệ”.
Ngay khi chính quyền tự mình không chuyển động, những tiếng nói yêu cầu phải có chính sách cứng rắn hơn đối với Trung quốc hầu như ngày càng lớn hơn tại Quốc hội. Quyết định của Google làm rõ rằng mối nguy hiểm tấn công trên mạng từ Trung quốc sẽ đóng vai trò làm gia tăng lo ngại an ninh của Mỹ đối với Trung quốc. Sự phát triển của hệ thống hoả tiễn Trung quốc đe doạ sự thống trị của hải quân Mỹ trên Thái Bình Dương cũng gây quan ngại ở Washington. Việc bán vũ khí Mỹ cho Đài loan sắp tới cũng đã khuấy động một cuộc tranh cãi.
Trong khi đó, chủ nghĩa bảo hộ dường như đang trở nên được tôn trọng về mặt tri thức hơn ở Mỹ theo những cách thức mà Trung quốc nên lo lắng.
Một cuộc chiến tranh thương mại giữa Mỹ và Trung quốc khó mà được hoan nghênh. Nó có thể đẩy thế giới vào suy thoái và tạo ra những căng thẳng mới trong chính trị quốc tế. Nếu nó xảy ra, cả hai phía đều bị lên án. Mỹ đã chủ tâm ngây thơ về mối quan hệ giữa tự do thương mại và dân chủ. Người Trung quốc đã khiêu khích về tiền tệ và nhân quyền. Nếu họ muốn tránh khỏi xung đột tàn phá với Mỹ, họ nên có những thay đổi trong chính sách.
Người dịch: CBL Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2010