thd:
Một biển Ðông, hai cách đưa tin (NV 30-1-10) ◄
Tiếp thu và trân trọng đóng góp của các nhà khoa học (SGTT 30-1-10) -- "Nhiều ý kiến đề xuất TP không nên “làm ngơ” với các ý kiến này". Năn nỉ nghe mà thương! (Tinh tuyệt vọng, nổi thảm sầu / Mà người gieo thảm như hầu không hay" !!!)
Tường trình buổi làm việc cuối cùng của tôi với tổ chức đảng (Phạm Đình Trọng)
Trở về với nhân dân:
Tường trình buổi làm việc cuối cùng của tôi với tổ chức đảng
Phạm Đình Trọng
“… Lời tâm huyết của những trí tuệ hàng đầu đất nước còn không được lắng nghe thì những ý kiến nông nổi của tôi nào có nghĩa lí gì! Trong tình thế đó, với thời cuộc này thì đây là những dòng cuối cùng tôi viết trực tiếp về thế sự!…”
Đảng uỷ quận Tân Bình. Đảng uỷ phường 15.
Thư mời
Ban chấp hành đảng bộ phường 15 (Dòng trên là đảng uỷ phường 15, ngay dòng dưới lại là đảng bộ phường 15), kính mời đảng viên Phạm Đình Trọng đến tại: Hội trường A – UBND phường 15, số 822 Trường Chinh, phường 15, quận Tân Bình lúc 08 giờ 00 ngày 18 tháng 1 năm 200 (năm 2010 nhưng thiếu số 1 giữa hai số 0).
Nội dung: Theo đơn Thông báo về việc từ bỏ đảng tịch. Rất mong các đồng chí đến dự đúng thời gian.
T/M Đảng uỷ.
Phó bí thư Bành Anh Tuấn
*
Đọc thư mời trên, tôi xác định ngay sẽ tham dự cuộc họp, mặc dù trước đó tôi đã từ chối mọi lời mời dự sinh hoạt đảng. Ngày 23.11.2009, tôi đưa cho tổ chức đảng Thông báo từ bỏ đảng tịch đảng viên Cộng sản. Từ đó tôi đã từ chối tất cả những lời mời đi họp tổ đảng, họp chi bộ: “Tôi đã từ bỏ đảng là chấm dứt mọi liên quan với đảng”. Nhưng tôi sẽ tham dự cuộc họp này với đảng uỷ phường 15.
Thành phần dự họp có bốn cấp: Quận uỷ, đảng uỷ phường, chi uỷ, tổ trưởg đảng. Quận uỷ có: Phó ban kiểm tra, cán bộ ban kiểm tra, phó ban tuyên giáo, phó ban dân vận, cán bộ ban tổ chức, cán bộ văn phòng quận uỷ. Đảng uỷ phường có: Bí thư, phó bí thư, trưởng và phó ban kiểm tra. Ngoài ra còn có chủ tịch hội Cựu chiến binh phường.
Trưởng ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 mở đầu cuộc họp nói rằng: Trong cuộc họp chi bộ khu phố Bốn, ngày 6.12.2009, 56/56 đảng viên ở chi bộ đã biểu quyết nhất trí khai trừ đồng chí Trọng ra khỏi đảng. Nay đảng uỷ phường muốn nghe thêm về suy nghĩ, tâm tư của đồng chí Trọng. Sao kì vậy ta? Ngay cả việc xét xử tội phạm hình sự, bị can còn được nói lời cuối cùng rồi tòa mới tuyên án. Chỉ 13 ngày sau khi tôi đưa Thông báo từ bỏ đảng, chi bộ đã mau lẹ triệu tập họp khai trừ tôi. Vậy mà 42 ngày sau khi khai trừ tôi ra khỏi đảng, đảng uỷ mới cho tôi nói lời cuối cùng là sao? Cách làm giễu cợt cả quy ước luật pháp và giễu cợt con người đến vậy sao? Cố nén lòng lại để giữ bình tĩnh, tôi đứng lên. Đã từ lâu tôi không dùng từ đồng chí. Nay không còn là đảng viên nữa, tôi càng không muốn dùng từ đó.
Tôi nói:
- Thưa các anh! Thưa các chị! Dù thấy rõ trong quá khứ đảng có nhiều sai lầm với dân tộc và theo tôi, trong hiện tại đảng cũng đang trượt trong sai lầm cả trong đối nội và đối ngoại nhưng trước ngày 13.11.2009, tôi chưa hề có ý định từ bỏ đảng. Tôi vẫn muốn tham gia, có ý kiến với đảng với tư cách là đảng viên đóng góp xây dựng đảng để đảng khắc phục sai lầm, đảm nhiệm được sứ mệnh lịch sử đưa đất nước bước vào thời kì phát triển huy hoàng. Nhưng cuộc họp với đảng uỷ phường 15 ngày 13.11.2009 đã đưa tôi đi đến quyết định từ bỏ đảng!
Tôi đưa bài viết «Ăn mày dĩ vãng – Thực chất cuộc vận động học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh» cho tổ chức đảng là để đảng nhìn lại một chủ trương, một việc làm hình thức, không thật lòng. Đây là một vấn đề của tư tưởng văn hóa, là một sinh hoạt tư tưởng. Lẽ ra cơ quan tuyên giáo của đảng phải gặp tôi, chân thành và trung thực trao đổi với tôi xem bài viết của tôi đúng sai thế nào. Nếu tôi sai, khi đó cơ quan kiểm tra đảng mới vào cuộc xem xét đánh giá mức độ sai trái của tôi để xử lí. Nhưng tổ chức đảng đã không có được nề nếp dân chủ, không có được sự cầu thị, lắng nghe. Cơ quan tuyên giáo, cơ quan lí luận tư tưởng của đảng từ thấp đến cao đều làm thinh trước đóng góp chân thành và thẳng thắn của tôi, để cơ quan kiểm tra đảng là cơ quan kỉ luật phán xét bài viết của tôi!
Ngày 11.9.2009, ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 mời tôi đến “trao đổi về bài viết ‘Ăn mày dĩ vãng’” chỉ để hỏi tôi đã gửi bài viết cho những ai ! Ngày 13.11.2009, đảng uỷ phường 15 lại mời tôi đến “Nghe UBKT/ĐU (Ủy ban kiểm tra đảng uỷ) thông báo việc giải quyết tài liệu “Ăn mày dĩ vãng – Thực chất cuộc vận động học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh”. Ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 đã tự đặt họ ở vị trí quá cao. Bài viết Ăn mày dĩ vãng của tôi nêu những vấn đề về tư tưởng, lí luận và thực tiễn đặt ra với cơ quan tuyên giáo trung ương và cơ quan lí luận trung ương đảng. Ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 không có phận sự và cũng không đủ tầm giải quyết!
Nhưng suốt hơn nửa thế kỉ cầm quyền, ỷ vào quyền lực và quen cách hành xử áp đặt của chuyên chính vô sản, đảng và nhà nước ta đã tạo ra một thói quen, một thông lệ là: Những hoạt động xã hội nào cơ quan nhà nước do năng lực yếu kém hoặc do tiêu cực không quản lí được liền dùng quyền lực để cấm! Những vấn đề, những vụ việc gì cơ quan chức năng không giải quyết được bằng lí lẽ, bằng lẽ phải liền dùng sức mạnh công cụ, dùng quyền uy của tổ chức để trị! Dù ở cấp quyền lực thấp nhất của tổ chức đảng, ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 cũng rất thuần thục trong cách hành xử đó! Và cách trị dễ nhất, tiện nhất, nhanh nhất và đã đời nhất là đẩy kẻ cần trị sang phía các thế lực thù địch, có tư tưởng chống đối, không còn trung thành với đảng, với Tổ quốc nữa!
Những ý kiến thẳng thắn và chân thành của tôi về một việc làm không thật lòng của đảng, về một nếp tư duy, một cách làm công tác tư tưởng của đảng không còn phù hợp trong hoàn cảnh hiện nay. Vấn đề đó vượt ra ngoài rất xa tầm của ban kiểm tra đảng uỷ cấp phường. Không đủ tầm giải quyết, ban kiểm tra phường 15 chỉ còn cách bác bỏ thẳng thừng những ý kiến chân thành và thẳng thắn của tôi. Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, bài viết Ăn mày dĩ vãng của tôi nêu ra những sự thật trần trụi, nghiệt ngã. Những sự thật đó là hiển nhiên, tôi không thể bịa đặt! Nói ra sự thật đã khó nhưng biết nghe sự thật còn khó hơn! Phải trung thực và dũng cảm mới dám nhìn vào sự thật không đẹp đẽ, mới tiếp cận được chân lí. Đảng đã mở đầu sự nghiệp đổi mới bằng sự dũng cảm: Nhìn thẳng vào sự thật! Nhưng ngày nay sự dũng cảm ấy dường như đã vắng bóng! Đảng hôm nay miệng vẫn nói đổi mới đấy nhưng lòng dũng cảm không còn và bản lĩnh cũng không đủ thì không thể đổi mới, đành làm theo bài bản cũ, giáo điều, rập khuôn!
Tán dương, hùa theo, nói leo chính thống thì dễ quá, lại an toan và dễ bề thăng tiến. Nhưng hùa theo, tán dương những việc làm trái với tư tưởng đích thực của Hồ Chí Minh là đã phản bội tư tưởng Hồ Chí Minh. Lòng trung thực và sự lương thiện không cho tôi làm điều đó. Thẳng thắn chỉ ra những chủ trương, những việc làm trái với tư tưởng chân chính của Hồ Chí Minh là tôi đã dũng cảm bảo vệ tư tưởng đích thực của Hồ Chí Minh. Hùa theo sai trái của chính thống trong việc làm trái với tư tưởng thực sự của Hồ Chí Minh, ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 đã vu cho tôi tội xuyên tạc, bôi nhọ hình ảnh lãnh tụ Hồ Chí Minh!
Không đủ dũng cảm nhìn vào sự thật cay đắng thì người nói ra sự thật tất sẽ mang vạ! Tôi hiểu điều đó nhưng vì còn tin yêu đảng, vì đảng chính là một phần cuộc đời tôi nên tôi phải chỉ ra sự thật. Phải nặng lòng với đảng lắm tôi mới viết ra những điều day dứt, xót xa tự trong sâu thẳm lòng mình với đảng. Không đủ tầm tư tưởng, cũng không đủ tấm lòng cởi mở nhìn nhận vấn đề, ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 với tư duy xơ cứng, với chức năng qui kết, với ngôn từ quen thuộc đã đẩy tôi sang phía đối lập với đảng, biến tôi thành tội đồ của đảng, tội đồ của Tổ quốc! Trong cuộc họp ngày 18.01.2010 với cán bộ quận uỷ Tân Bình và đảng uỷ phường 15 tôi đã gọi tên việc làm đó của ban kiểm tra đảng uỷ phường 15 là: về nhận thức, đó là độc quyền chân lí, về cách làm là cả vú lấp miệng em!
Ỷ vào sức mạnh của tổ chức, của bạo lực chuyên chính, của độc quyền chân lí là cách hành xử của những người năng lực yếu kém. Cách hành xử này không phải chỉ có ở đảng uỷ phường 15 quận Tân Bình mà là cách hành xử khá phổ biến của các cơ quan đảng và nhà nước ta hiện nay. Bỏ ngoài tai sự đóng góp trung thực của tôi, những người đã làm nhiều điều trái với tư tưởng thật sự của Hồ Chí Minh vẫn tiếp tục dùng đồng tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân rầm rộ phô trương một việc làm không thật lòng: Học tập tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh! Trước thực trạng đó, tôi thấy chỉ còn cách từ bỏ sự không trung thực đó để được vẫn trung thành với lí tưởng chân chính của đảng mà tôi đã hiến dâng những năm tháng đẹp nhất cuộc đời. Tôi phải tách ra khỏi những việc làm ngược với tư tưởng đích thực của Hồ Chí Minh để tôi vẫn được trung thành với lí tưởng vì nước vì dân của Hồ Chí Minh.
Dù đã ra khỏi đảng nhưng đảng vẫn là một phần cuộc đời tôi, đảng vẫn còn trong máu thịt tôi nên đảng tốt đẹp thì tôi cũng mở mày mở mặt, đảng chưa tốt thì tôi cũng xót xa, phiền muộn. Vì thế trong buổi làm việc cuối cùng của tôi với tổ chức đảng ngày 18.01.2010, tôi phải thưa với tổ chức đảng một nỗi phiền muộn là:
Ngày 23.11.2009, tôi đưa cho tổ chức đảng Thông báo từ bỏ đảng tịch đảng viên Cộng sản. Từ đó cho đến cuộc họp ngày 18.01.2010, tổ chức đảng không có một lời với tôi. Nhưng đầu tháng 1 năm 2010, con trai tôi là Kiến trúc sư bỗng nhận được liên tiếp hai cuộc điện thoại của một người đàn ông không xưng tên, không nói là người ở cơ quan nào đe nẹt con trai tôi rằng muốn yên ổn làm ăn thì phải nói với bố đừng viết bài chống đảng nữa! Tiếp đến ba người phụ nữ xưng là ở hội Phụ nữ quận, hội Phụ nữ phường và tổ phụ nữ khu phố đến gặp con gái tôi cũng nói với con gái tôi như người đàn ông đã gọi điện nói với con trai tôi! Là đảng cầm quyền, đảng lãnh đạo nhà nước, dù là tổ chức đảng ở cấp phường cũng cần hành xử với tư thế “đường đường phương diện quốc gia”. Là công dân, tôi có đầy đủ trách nhiệm trước pháp luật. Là người lính đã để lại toàn bộ năm tháng tuổi trẻ vào cuộc kháng chiến giữ nước, tôi không thể không suy nghĩ, trăn trở cùng nhân dân, cùng đất nước tôi. Là nhà văn, những nghĩ suy trăn trở ấy phải trở thành trang viết. Những trang viết đó để ghi nhận, phát hiện hiện thực đất nước và giãi bày hiện thực trong lòng tôi. Những trang viết đó không phải để chống đảng. Tôi đã có đủ tư thế và lòng dũng cảm nêu những vấn đề của đất nước, của cuộc sống thì tôi cũng có đầy đủ trách nhiệm trước những trang viết của tôi về những vấn đề đó. Đe doạ cuộc sống làm ăn của con tôi để gây áp lực với tôi là việc làm không sòng phẳng, không đàng hoàng ở tư thế phương diện quốc gia!
Ngay sau hôm tôi làm việc với tổ chức đảng, một đại tá hưu trí ở hội Cựu chiến binh quận Tân Bình, đại tá Lê Minh Phong đến gặp tôi. Ông nói rằng: Bí thư quận uỷ Tân Bình Nguyễn Thị Kim Hoàng và cả phó Bí thư thường trực thành uỷ Nguyễn Văn Đua đều có lời đề nghị ông đến gặp và nói chuyện với tôi. Tôi ghi nhận sự quan tâm của Bí thư quận uỷ Tân Bình Nguyễn Thị Kim Hoàng và phó Bí thư thường trực thành uỷ Nguyễn Văn Đua dành cho tôi. Trước sự quan tâm đó, tôi viết những dòng này để giãi bày sự son sắt trung trinh đối với đảng của tôi. Ra khỏi đảng Cộng sản nhưng trong tôi mãi mãi còn một đảng lớn lao, thiêng liêng là đảng của Dân tộc Việt Nam.
Vua sáng mới dùng được tôi hiền. Người trung thực, tâm sáng mới nghe được lời nói thẳng. Đến Viện Nghiên cứu Phát triển IDS, nơi tập hợp những lõi sáng hàng đầu đất nước còn phải tự giải tán. Lời tâm huyết của những trí tuệ hàng đầu đất nước còn không được lắng nghe thì những ý kiến nông nổi của tôi nào có nghĩa lí gì! Trong tình thế đó, với thời cuộc này thì đây là những dòng cuối cùng tôi viết trực tiếp về thế sự! Giã từ thế sự để trở về giấu mình vào văn chương! Lại nhớ ông Nghè Nguyễn Khuyến, một người hiền ba lần đỗ giải nguyên nhưng gặp phải thời triều đình nhà Nguyễn lần lượt dâng từng phần đất đai gấm vóc của tổ tiên cho thực dân Pháp để giữ lấy ngai vàng, Nguyễn Khuyến cũng phải lui về giấu mình vào văn chương khi mới bốn mươi tám tuổi. Tưởng giấu mình vào văn chương nhưng nỗi niềm Nguyễn Khuyến cứ lồ lộ trong văn chương: Ơn vua chưa chút báo đền / Cúi trông hổ đất, ngửa lên thẹn Trời! Khi thân phận kẻ sĩ đã gắn liền với thân phận đất nước thì chẳng thể nào an phận với riêng mình: Nếu trơ như đá thì đâu khổ / Còn chút lương tâm mới khó nguôi!
Phạm Đình Trọng
© Thông Luận 2010 Police use sledge hammers on home of lawyer who denounced the Vietnamese premier
Chất lượng hoạt động hành nghề luật sư được nâng cao---- VOV News
Bác sĩ nhận phong bì: Chọn “lương tâm” hay “lương tháng”?
Tại sao một số bộ phận y, bác sĩ thời nay lại chọn cách vòi vĩnh, nhận phong bì của bệnh nhân?. Liệu “lương tâm" của họ có bằng “lương tháng”?.
Mỹ sáp nhập căn cứ hải quân ở Trân Châu cảng và căn cứ không quân Hickam
Mỹ sáp nhập căn cứ hải quân ở Trân Châu cảng và căn cứ không quân Hickam
VIT - Ngày hôm nay (31/1), quân đội Mỹ đã chính thức sáp nhập một căn cứ hải quân ở Trân Châu cảng và căn cứ không quân Hickam gần đó thành căn cứ hỗn hợp, mặc dù kế hoạch này đã được đưa ra từ 2005.
Bắt 10 người Mỹ vì nghi ngờ buôn bán trẻ em Haiti
Theo ông Bellerive, trẻ em bị bắt cóc chủ yếu là để bán cho những nhóm tội phạm lấy cắp nội tạng để bán.
China Leading Global Race to Make Clean Energy
Shifting to sustainable energy could leave the West dependent on technology from China, much as the developed world now depends on Mideast oil.
Martian Mobile - Chủ nghĩa và GDP
GDP: Chỉ số đặc biệt khi thi hành.
Không hẳn như nhiều người khác nói là kinh tế của Trung Quốc đang trong tình trạng bong bóng 100 lần hơn Dubai, có thể Trung Quốc không đến nỗi như vậy nhưng nhìn vào thực tế Trung Quốc đang có nhiều điểm đáng lo ngại. Không cần nói xa, cứ coi vào thị trường đầu tư vào nhà đất của Trung Quốc thì biết.
Nhưng bài này không nói về thị trường nhà đất của Trung Quốc, điều muốn nói hôm nay là sự quan trọng và khác biệt giữa Kinh Tế Thị Trường của các nước tự do dân chủ Tây Phương và những nước Cộng Sản như Trung Quốc và Việt Nam. Bài này đặt trọng tâm lên chỉ số phát triển GDP (Tổng Sản Lương Quốc Gia). Tại Âu Châu và Hoa Kỳ, GDP là chỉ số nói lên kết quả của một thị trường kinh tế tự do trong đó các công ty tư nhân cạnh tranh, có những dự án phát triển trong môi trường lành mạnh, nghiên cứu đầu tư (R&D) có phương pháp, người tiêu thụ có sự lựa chọn tự do không bị kiềm chế. Ngược lại tại Trung Quốc và Việt Nam nếu nhìn từ bên ngoài thì GDP trông rất giống nhưng thực tế hoàn toàn khác hẳn. Kinh Tế Thị Trường có Định Hướng của hai nước Cộng Sản rất khác hẳn. Thực chất nhà nước Cộng Sản tạo ra những con số này. Họ vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của kinh tế thời lạc hậu thời Bolshevik của Liên Xô trong đó GDP không phải là kết quả như được nói bên trên mà thực ra họ dùng GDP như một công cụ đánh bóng cho Nhà Nước. Hằng năm hơn một chục các lãnh tụ của Bộ Chính Trị của đảng Cộng Sản tụ họp với nhau đặt một con số chỉ tiêu cho GDP và đặt phương hướng theo đó họ sẽ phải làm gì để đạt được chỉ tiêu của con số GDP này. Một khi con số này được dùng làm công cụ của Nhà Nước thì rõ ràng là GDP của các nước Cộng Sản này không thể nào có thể so sánh với con số GDP mà các nước Hoa Kỳ và Tây Phương đạt được. Phương pháp kinh tế có định hướng này hoàn toàn khác biệt với Tây Phương trong đó vài điểm chính được mang ra làm thí dụ như vài trường hợp điển hình như các hãng sản xuất xe hơi tại Hoa Kỳ như GM, Ford, Chrysler khi có những bất đồng quan điểm về những hợp đồng bảo hiểm sức khỏe với nghiệp đoàn công nhân hay gần đây khi chính phủ Hoa Kỳ muốn các ngân hàng mượn tiền TARP của chính phủ, dùng nó để cho người dân và các hãng xưởng vay mượn để thúc đẩy kinh tế. Nhưng tại Hoa Kỳ nếu các ngân hàng không muốn cho vay, chính phủ không làm gì được hết. Hay trường hợp đầu thì chính phủ cũng không thể áp đặt lên để có sự nhượng bộ giữa công ty xe hơi hay các nghiệp đoàn, theo kinh tế Thị Trường thì đây hoàn toàn là nội bộ giữa tư nhân với nhau, chính phủ chỉ nắm vai trò làm trọng tài. Nhưng khác hẳn tại các nước Cộng Sản, theo đó Nhà Nước sẽ triệu tập các giám đốc và tổng giám đốc quan trọng của các hãng xưởng và gần như chỉ tiêu, áp đặt giải quyết các vấn đề giữa hãng xưởng và nhân công, bắt buộc ngân hàng phải cho vay với phân lời mà chính phủ muốn thấy và con số chỉ tiêu GDP mà kết quả là nhà nước Cộng Sản muốn công bố cho báo chí và thế giới. Đây là điểm nổi bật giữa Kinh Tế Thị Trường và Kinh Tế Thị Trường có định hướng hay được các chuyên gia kinh tế trên thế giới gọi là Kinh Tế Thị Trường Tập Trung (Central control).
Điểm thành công của Kinh Tế Thị Trường Tập Trung hay Kinh Tế Thị Trường có định hướng là giải tỏa những vấn đề nổi cộm ngay lập tức hằng ngày một cách dễ dàng. Các công ty tư bản phương Tây rất bằng lòng với các giải quyết trên mà không phải dùng biện pháp mạnh. Ngày xưa trong thời kỳ chủ nghĩa bảo hộ thực dân, các công ty ngoại quốc phải dùng vũ lực để dẹp tan những đình công của nhân công. Cộng thêm lúc đó với chủ nghĩa Cộng Sản vùng lên trong các nước chậm tiến, chủ nghĩa thực dân được nhìn thấy là dã man và trở nên lỗi thời. Sau hàng chục năm thành công của chủ nghĩa Cộng Sản tại nhiều nước trên thế giới, chủ nghĩa tư bản đã nhìn thấy kẽ hở yếu kém về chủ nghĩa Cộng Sản vì nó đi ngược lại với lý thuyết Tự Nhiên theo đó cá lớn sẽ ăn cá bé để sống sót. Lỗi lầm của Chủ nghĩa Cộng Sản là dùng sức mạnh độc tài để quyết định đường hướng chính trị, kinh tế và xã hội. Thiếu cạnh tranh, người dân tại các nước này không còn động cơ phát triển, kinh tế yếu kém là kết quả đương nhiên. Sự xụp đổ của Xô Viết cho thấy yếu điểm của chủ nghĩa Cộng Sản không thể theo đuổi một cuộc chiến tranh ý thức hệ trong đường trường. Sau 60 năm chủ nghĩa Tư Bản với Kinh Tế Thị trường trở nên siêu việt, vượt quá xa chủ nghĩ Cộng Sản của Xô Viết. Sự xụp đỏ là điều không tránh khỏi.
Nhận thức được điều sống còn của họ, tại hai nuớc: với Đặng Tiểu Bình của Trung Quốc và cuộc thay đổi có tên là "Đổi Mới" của đảng Cộng Sản Việt Nam năm 1986 đã quay ngược lại những gì mà họ bài bác trước đây. Chỉ trong vòng hai thập niên, sau khi đi theo chính sách kinh tế Thị Trường của Tư Bản, họ đã nhìn thấy sự thành công của nó. Từ lúc hoàn toàn lệ thuộc vào nông nghiệp; ngày nay Trung Quốc và Việt Nam đang bước vào thời kỳ phát triển công nghiệp và nhất là Trung Quốc đang có dấu hiệu muốn trở thành cường quốc mạnh về kinh tế. Điểm yếu kém của kinh tế Thị Trường Tây Phương là để các tư nhân tự giải quyết các vấn đề lớn nhỏ trong đời sống kinh tế - theo Trung Quốc, Việt Nam: đó là những điều không hợp lý và theo họ Kinh Tế Thị Trừờng có định hướng sẽ dùng sức mạnh tập trung của chính phủ giải quyết mạnh và ngay lập tức - nó sẽ làm ổn định tình hình. Kết quả là ngày nay Tư Bản tại hai nước này không phải dùng biện pháp mạnh khi giải quyết khác biệt giữa họ và nhân công vì chính phủ Cộng Sản đã làm việc này thay cho họ bằng cách kiểm soát tranh chấp, ngăn cấm biểu tình lãn công. Không có một lực lượng hay tổ chức nào khác để có thể đấu tranh trực tiếp với các chủ nhân ông Tư Bản và các nhà nước Cộng Sản hiện nay.
Mặt khác với quyền hành tập trung của nhà nước, những vấn đề nổi cộm như nguyên vật liêu, môi trường xanh, nhân quyền hay tự do trong việc xử dụng mạng trên Internet mà được bùng lên trong đời sống kinh tế tại các nước Tây Phương gần đây đã được biến đổi và trở nên một vũ khí mới mà được các nước Cộng Sản này sử dụng có lợi cho họ.
Điểm yếu kém của Kinh Tế Thị Trường có định hướng chưa được hình thành rõ rệt hiện nay nhưng nhiều chuyên gia kinh tế lẫn lý thuyết gia chính trị Tây Phương đang đặt câu hỏi là nếu Kinh tế Thị Trường có định hướng trở nên thông dụng hơn, các lãnh tụ của Bộ Chính Trị sẽ lập lại con đường áp đặt ngày xưa của chủ nghĩa Cộng Sản là tập trung quyền hành, độc tôn cai trị, thiếu kiểm soát, nhiều tự mãn sẽ đẻ ra những chính sách sai lầm. Nhìn vào Liên Xô sau chiến tranh thứ hai, với tập trung quyền hành họ đã rất thành công về kinh tế cho đến thập niên 60s, 70s thì bắt đầu chậm lại. Trong khi tương tự như vậy thì tại Tây Đức và Nhật Bản (dùng hai nước này để so sánh vì tương đối trung thực hơn và cả ba nước đều thiệt hại nặng nề sau Thế Chiến thứ hai) bắt đầu vượt qua khỏi Liên Xô và trở nên cường quốc kinh tế mà không phải dùng chủ nghĩa Cộng Sản tập trung quyền hành như tại Liên Xô (Lúc này Trung Quốc và Bắc Việt thì không đáng kể). Tại sao lại có kết quả như vậy? Mặc dầu Xô Viết có rất nhiều tài nguyên thiên nhiên và rất nhiều nhân tài từ nhiều lãnh vực khác nhau như Văn Chương, Kinh Tế, Không Gian, Công Nghiêp,... nhưng đều thua hai nước Tây Đức và Nhật Bản bắt đầu từ thập niên 1970s.
Thực tế cho thấy là với chủ nghĩa Tư Bản, Tây Đức và Nhật Bản đã đáp ứng với Thị Trường kinh tế một cách uyển chuyển và thực tế hơn là Liên Xô được chỉ đạo bởi hơn một chục ông già nua ngồi trong Bộ Chính Trị tại Moscow chỉ biết lo giữ chặt quyền hành. Mặt ưu việt khác là Tây Đức và Nhật Bản đã biết xử dụng các nguồn nhiên liệu và nhân công một cách rất hiệu quả lúc này do đó nhu cầu cần thêm vốn tư bản trở nên không còn cần thiết hơn nữa. Nhưng tại Trung Quốc và Việt Nam hiện nay, vẫn còn cần nhiều vốn tư bản hơn cho mỗi một đồng dollar của GDP, chưa kể với dân số rất cao và đa số sống tại vùng nông thôn hay người dân lao đọng tại nông thôn ra thành thị kiếm việc, tay nghề không có hay rất thấp, sự phí phạm cho mỗi một đồng GDP trở nên rất cao. Đây là dấu hiệu lo ngại khi kinh tế đi vào suy thoái. Kết quả của Kinh Tế Thị Trường có định hướng lại là một sự lập lại của chủ nghĩa Cộng Sản Bolshevik cách đây gần một thế kỷ tại Xô Viết.
Trong khi đó mặc dầu nhiều chuyên gia đầu tư nghi ngờ con số GDP của các nước Cộng Sản, đặc biệt là tại Trung Quốc, họ liên tục bán khống (sell-short) Thị trường Đầu Tư tại Thượng Hải. Kết quả là họ nhận được những thảm hại liên tục hơn hai năm nay vì Trung Quốc tiếp tục sản suất ra con số GDP đẹp mắt mà các Tư Bản trên thế giới đều mong được nhìn thấy. Cho dù nghi ngờ hay không đầu tư vào - con số GDP của Trung Quốc tiếp tục được đẻ ra những món lợi lớn cho họ hàng năm thì liệu họ có thể bỏ qua mà không đầu tư vào?
Trong khi đó tại các nước tư bản Tây Phương hiện nay ca ngợi và thực thi, áp dụng những biện pháp của Xã Hội Chủ Nghĩa như bảo hiểm sức khỏe cho mọi người dân hay ban ra những đạo luật bình đẳng quyền lợi cho những người di dân lậu để củng cố địa vị cho các đảng cầm quyền thì thật khôi hài thay là tại các nước Cộng Sản trên lại dùng chủ nghĩa Tư Bản khuyến khích người dân làm giầu - hợp pháp hay bất hợp pháp (tham nhũng) - để củng cố địa vị cho các lãnh tụ Bộ Chính Trị của đảng Cộng Sản.
Có vẻ như chủ nghĩa Tư Bản và Cộng Sản ngày nay đang từ từ đi vào một điểm chung đó là khi kinh tế xụp đổ thì không một ai sẽ phải chết một mình, cả hai sẽ cùng nhau đi vào chung một số phận mà Karl Marx khôg bao giờ nghĩ đến hơn một thế kỷ trước đây. Và cũng có lẽ là Karl Marx không bao giờ nghĩ ràng con số GDP trở nên quá quan trọng trong đời sống kinh tế của hai nước Cộng Sản này hiện nay.