Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

Điểm tin 4/2

Click  the image to open in full size.

Boats (1998) Acrylic - Artist Ann Phong


Không hợp tác đánh cá chui với nước ngoài
TP - Cục Khai thác & Bảo vệ Nguồn lợi Thủy sản vừa báo cáo Bộ trưởng NN&PTNT về tình trạng ngư dân tự ý hợp đồng với các tổ chức, cá nhân của Malaysia để đưa tàu sang nước này đánh bắt hải sản theo kiểu hợp đồng chui, không được cơ quan chức năng Việt Nam cho phép.


US sees 'spike' in Vietnam human rights issues (AFP 3-2-10) -- Đại sứ Michalak: ‘Mỹ vẫn sẽ tiếp tục đối thoại nhân quyền với VN’ (VOA 3-2-10)

Mỹ muốn tăng hợp tác quốc phòng với Việt Nam (VNN 3-2-10)

Tiến lên chủ nghĩa xã hội là con đường phát triển tất yếu của cách mạng Việt Nam (SGGP 3-2-10)

- Đặc điểm pháp lý các phiên toà ‘bất đồng chính kiến’ tại VN (VOA)

- Nguyên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu: Cần loại bỏ nạn ‘mua lòng nhau để kiếm phiếu’ (VNN)


Vấn đề Chính Thống và thời điểm 1945
...Chính thống không phải truyền thống, họ nhà vua không nhất thiết tượng trưng cho chính thống, không thể dựa vào thành tích quá khứ để đòi hỏi nhân dân phải công nhận tính cách chính thống. Một triều đại, hay một chế độ chỉ chính thống khi nó lo cho dân, khi được lòng dân, nếu nó không làm đủ bổn phận đó thì người dân có quyền nổi lên đánh đuổi nó...




Nhìn lại hướng đi?
UBND Quận 3 tố cáo rằng từ đầu năm 2008 đến nay, trên các trang Web của DCCT đã đăng nhiều bài viết “có nội dung xuyên tạc sự thật, vu cáo, đã kích chính quyền...” qua các vụ như Nhà Chung, giáo xứ Thái Hà, hồ Ba Giang, Tam Tòa, Loan Lý, Tu viện Bát Nhã, chủ trương khai thác bauxite ở Tây Nguyên, tình hình tranh chấp biển đảo ở biển Đông ... Công văn còn tố cáo DCCT đã lợi dụng các vụ việc việc nêu trên, tổ chức nhiều buổi “hiệp thông cầu nguyện” với quy mô lớn vượt quá giới hạn sinh hoạt tôn giáo



To Leave

Từ hôm nay tôi không làm việc ở VietNamNet nữa, và nói ra lý do thì thật khó vô cùng.

Tôi hiểu tất cả những khó khăn mà VietNamNet phải chịu đựng khi nhận tôi trở lại làm việc. Tôi cũng hiểu trong đó có cả sự khó chịu, vì tôi là con người đầy nhược điểm (không phải chỉ “một số” nhược điểm đâu). Tôi cũng muốn mọi sự tốt đẹp hơn, nhưng không làm được nữa. Bây giờ, còn lại gì sau những chuyện đã qua? Không còn gì, chỉ có cảm giác đau, rất đau. Đau không phải vì tất cả những sự tổn thương trong thời gian qua, mà đau vì cuối cùng mọi thứ đã kết thúc nặng nề đến như thế.

Sau khi viết bức thư cuối cùng gửi tòa soạn, tôi khóc. Lá thư đầy những lời lẽ mạt sát… không phải bản chất của tôi, không phải bản chất của tôi… Nhưng bây giờ thì muộn rồi, cũng không phải bản chất của tôi nếu viết một lá thư khác nói những điều khác.

Không có sự chia tay nào dễ dàng, nhưng sự chia tay đừng gây đau đớn có được không? Mà cuối cùng thì, tại sao lại xảy ra tất cả những chuyện này? Journalism, journalism in Vietnam --- why do we create so much pain around it?
chia buồn với em----- NguoiBuonGioHôm nay nhận được tin em rời khỏi toà soạn. Anh thấy thẫn thờ. Ngày trước em tâm sự ,em rất yêu nghề báo, em nói rời ra em chẳng biết làm nghề gì,

Hôm ở trong nhà giam được 4 hôm, anh đi cung ra ngoài, nghe loáng thoáng cán bộ họ nói với nhau. Anh mới biết em cũng bị giam ở tầng trên.
<<<:::: đáng sợ thật, từng người từng người gặp tai họa như vậy ... tuần trước đã không thấy bài ấn tượng trong tuần của Đoan Trang >>>



Nghĩ về Đảng (Vũ Cao Quận)
“… Đau thắt lòng... tôi muốn hỏi: Đảng ơi! Sao lại thế? Đảng mùa thu tháng tám, Vẻ vang thay người đảng viên Cộng sản, Ngày qua ngày, tồi tệ thế này ư?…”

Bờm rằng bờm chán lắm rồi !
Những lời ngon ngọt loại người phú ông
Nói như chia núi, cho sông
Mà chiếc mo quạt thì ông vẫn giành

(Trích, chưa biết tên tác giả)


- Mỹ muốn tăng hợp tác quốc phòng với Việt Nam (VNN)

- Phòng, chống “Diễn biến hòa bình” Trắng đen không thể lẫn lộn (QĐND).


Hồ Bá Thâm - Dân chủ hóa, phân quyền hóa cơ cấu hệ thống quyền lực nhà nước theo tư duy pháp quyền biện chứng

Thực trạng quyền lực và cơ cấu, quan hệ quyền lực nhà nước ở nước ta hiện nay không chỉ cồng kềnh, nhiều tầng nấc, chậm chạp, nặng nề mà còn thiếu cơ chế thực thi quyền lực, đảm bảo giám sát, kiềm chế quyền lực, chống lạm quyền, chống tùy tiện.


FPT & Bảy Vấn Đề


Hội luận về hội họa VN: Chính quyền cấm những đề tài về con người
“Họ làm những đề tài chung chung, như môi trường, như chất độc màu da cam, thì được, nhưng những đề tài về quyền con người, thì không làm được.” Họa sĩ Trịnh Cung trả lời một khán giả như vậy khi nói tới các họa sĩ trẻ gốc Việt từ Mỹ về lại Việt Nam sáng tác và mở phòng tranh.



“Chính quyền phải tin vào giới khoa học!”
(TBKTSG) - Là tác giả của hai đầu sách đáng chú ý năm qua: Biến đổi khí hậu và năng lượng (NXB Tri thức), Trung Đông trong thế kỷ 20 (NXB Tổng hợp TPHCM) và là dịch giả cuốn Trung Đông 2000 năm trở lại đây (của Bernard Lewis, NXB Tri thức), Soros - nhà đầu tư có uy thế nhất thế giới (của Robert Slater, NXB Tổng hợp TPHCM)…, TS. Nguyễn Thọ Nhân (*) vừa là như một nhà nghiên cứu về Trung Đông, vừa là chuyên gia trong ngành điện hạt nhân, năng lượng và môi trường tại Pháp, Mỹ...



Kết quả nghiên cứu phải phản ánh đúng thực tế!
(TBKTSG) - Gần đây một số báo có đưa ra kết quả khảo sát do Viện Nghiên cứu phát triển TPHCM công bố là bình quân chung giữa nhóm người có thu nhập cao nhất và nhóm người có thu nhập thấp nhất chênh nhau 6,9 lần. Trong một vài phát biểu của các quan chức thành phố, con số này cũng đã được trích dẫn. Dù các nhà nghiên cứu đề tài này chưa đưa ra kết luận rằng con số 6,9 là cao hay thấp, nhưng có một số vấn đề cần bàn và làm rõ thêm.


Hồ Trung Tú – Trần Đức Thảo và Phật giáo: Điểm gặp nhau bất ngờ

- “Chân dung” công dân và chuyện cải cách giáo dục (Tuần VN).

- Mỹ hỗ trợ tăng số sinh viên VN sang du học (TNiên)

Hà Nội “chặn cửa” du khách?


Về chuyện tường rào của TS Cù Huy Hà Vũ

Sáng ngày 27-01-2010, chính quyền phường Điện Biện, Hà Nội đã tiến hành đập phá tường rào nhà TS Cù Huy Hà Vũ, người gần đây gây nhiều chú ý trong dư luận với việc nộp đơn kiện Thủ tướng Chính phủ về dự án khai thác bauxite tại Tây Nguyên. Tuy nhiên, sau khi TS Cù Huy Hà Vũ có đơn tố cáo hành vi trên tới Chủ tịch nước và Tổng Bí thư Đảng CSVN, ngay chiều hôm đó đoạn tường bị phá vào hồi sáng đã được thay thế bởi một chiếc hàng rào đã được hàn và sơn sẵn.

Ông Cù Huy Hà Vũ cho biết ông không chấp nhận một chiếc hàng rào mới như thế và cho rằng “Không bao giờ chính quyền được dùng tiền của nhân dân Việt Nam để phục vụ những ý đồ trái pháp luật và hơn thế nữa là lại dùng đồng tiền đó để chống lại chính nhân dân.” Với lập luận rằng Hiến pháp Việt Nam hiện hành không khẳng định Đảng Cộng sản Việt Nam là đảng phái chính trị duy nhất, ông cho rằng để những quyền lợi chính đáng của người dân được đảm bảo, cách duy nhất là phải có chế độ đa đảng tại Việt Nam!


- Hà Nội thắt chặt quản lý học sinh sử dụng internet (TTXVN).


- Tiếp bài “Một người dân chết tại trụ sở Công an xã”: Bị đánh hay bệnh lý? (Giadinh)

- ‘Cò’ mặt bằng bán hoa Tết (ĐViệt)



THỜI THẾ ĐỔI THAY
Dân xã hội đen mấy năm gần đây đã hoàn lương, nhường tội hiếp dâm, mua dâm, ăn cắp, lừa đảo lại cho cán bộ đoàn, nhà giáo, quan chức và nghệ sĩ.

http://vietnamnet.vn/xahoi/201002/18-nam-tu-cho-bi-thu-chi-doan-hiep-dam-tre-em-892789/

http://vietnamnet.vn/xahoi/201002/Huy-an-so-tham-vu-hieu-truong-mua-dam-892525/

http://www.thanhnien.com.vn/News/Pages/201006/20100203011207.aspx

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=362405&ChannelID=6

http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=362210&ChannelID=6

http://vnexpress.net/GL/Phap-luat/2010/01/3BA1824A/


Nguyễn Trung Lương – Ông Nguyễn Mạnh Tường nào được tuyên dương nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày sinh?



Nguyễn Mạnh Tường – Mất gốc

Cao Việt Dũng dịch

(“Déracinement?” trích từ Nụ cười và nước mắt của một tuổi trẻ, tr. 89-100)

Không ở đâu lại có một cảnh tượng nghịch lý đến kỳ quặc giống như cảnh tượng đang bày ra cho chúng tôi ở An Nam ngày nay. Ở mọi nơi khác, các nhà lãnh đạo dân chúng và ý kiến chung cùng đồng điệu trong việc tuyên xưng những đạo hạnh của tuổi trẻ. Người ta dành cho tuổi trẻ những quan tâm lớn lao nhất. Người ta ca tụng ở tuổi trẻ những bản năng về danh dự và hy sinh, đặc tính vô vụ lợi, sự rộng lượng. Người ta đặt lên tuổi trẻ những hy vọng của dòng giống và tương lai của quốc gia. Quả thực, chưa bao giờ tuổi trẻ lại phải chịu nhiều thử thách như vào cái thời thảm họa này. Tuổi trẻ gánh trên vai mình gánh nặng quan trọng của cuộc khủng hoảng. Vì đã làm việc thật tốt, đã khổ đau thật nhiều, nó cứ tưởng đâu như có thể kết thúc được các thử thách và có được vị trí mà nó có quyền sở hữu và là nơi nó chắc chắn sẽ mang lại nhiều lợi ích. Thế nhưng nó vấp phải những khuôn mặt đầy hối tiếc báo với nó rằng không hề có lối thoát nào cho nó. Bị ném thẳng vào sự thất nghiệp, trong một sự nhàn rỗi bắt buộc, nguy hại cho nỗi yên ổn của tinh thần, nó không còn biết phải sử dụng sức sống, trí tuệ, khoa học, ý chí của mình vào việc gì nữa. Những giờ những phút hiện tại thật tuyệt vọng, những giờ những phút tương lai cũng không kém phần như vậy. Phát ốm vì lo lắng, bị tính chất tạm bợ của sự tồn tại hiện nay xâm chiếm một cách đầy đau đớn, khốn khổ trong thân thể và trong tinh thần, tuổi trẻ quay cuồng tại chỗ, dò dẫm, lặng yên câm lời. Nó hoàn toàn có thể trở thành một mối nguy chung. Vì vậy mà những quốc gia thông minh nhất đã hiểu ra là cần phải uốn nắn nó. Bởi không có đồ ăn thực dùng để làm thỏa mãn nỗi thèm ăn chính đáng, người ta ném cho nó thứ thức ăn là những mẩu xương rỗng, những từ ngữ rỗng tuếch: vinh dự, tận tâm, hy sinh. Để sửa chữa sự mất trật tự của các trái tim và tính chất phi hoạt động của các cơ bắp, người ta lại lôi ra những thứ lý tưởng cũ rích. Tư tưởng quốc gia kích động tuổi trẻ phát xít và theo Hitler, trong khi ở bên rìa Âu châu, thứ thần bí mác xít làm tuổi trẻ Liên Xô xao động. Chính sách này thông minh và khéo léo.

Không thể nói điều tương tự về cái chính sách mà người ta sử dụng đối với tuổi trẻ An Nam. Người ta lên án tuổi trẻ ấy lười biếng và vờ vĩnh, phù phiếm, có xu hướng thích bắt chước một cách ngốc nghếch, khinh thường thói cũ và truyền thống, kiêu ngạo trí thức nửa mùa, kích động thái quá không chịu tuân theo lý trí, và cả ham muốn học tập và tranh luận. Những lời trách cứ kia là đúng, chúng ta chẳng việc gì phải cãi. Nhưng những khiếm khuyết ấy không thuộc về một tuổi trẻ nào đó mà thuộc về bản thân tuổi trẻ hay sao? Mặt khác, cái chính sách bôi nhọ có hệ thống này có lợi gì hay không? Vào lúc người ta đòi hỏi những hy sinh đau đớn nhất ở cái tuổi trẻ ốm đói, bị tước đi mọi nguồn sống ấy, liệu có hay ho gì khi tấn công nó thật nặng nề như vậy, khi thêm vào những điều gây hấn vô ích vào những sự hành hạ của cơn đói mà nó đang phải gánh chịu, hay không?

Nhưng người ta không chỉ phê phán nó. Người ta còn định biện minh cho những phê phán của mình. Người ta thiết lập cả một lý thuyết có ý định trở thành, nếu không ngăn chặn đà tiến của nó, một trong những thứ sáo ngữ mà người ta dùng ở mọi bữa tiệc hành chính và nói với các du khách sắp đặt chân tới Đông Dương.

Cái học thuyết mà chúng tôi đang chỉ trích đây được đặt dưới sự bảo trợ danh dự của Maurice Barrès: danh hiệu đáng ngưỡng mộ để đám công chúng toàn văn nhân vui thú. Nếu đi tin vào những nhà thuyết giảng khéo léo bảo vệ cho nó, thì toàn bộ cuộc khủng hoảng tinh thần giới trẻ An Nam đang phải trải qua đều xuất phát từ một sự “mất gốc”. Tuổi trẻ này xưa kia được nuôi dưỡng bởi tinh chất nền văn hóa Khổng giáo đã thấm đẫm tâm hồn Đông phương từ nhiều thế kỷ nay. Nó đã được học từ một nền giáo dục xã hội tinh tế, sự tôn trọng tuổi tác, sự lịch thiệp trong ứng xử, sự mềm mại của các tập tục, một triết học về sự thanh thản. Luân lý truyền thống đã ấn định cho nó lòng hiếu đễ: nó được quy định là phải làm theo đó trong từng bước đi dù nhỏ nhất của cuộc đời trí tuệ, tinh thần, hành động của mình. Thế nhưng, nước Pháp đã lật đổ tòa công trình thông thái và tinh vi của nền văn minh này. Lớp vỏ Khổng giáo cũ kỹ của xã hội đã tan rã dưới sức đẩy của những nguyên lý mới. Ở trong đống đổ nát này và ở giữa sự vô trật tự này, các tinh thần trẻ tuổi cảm thấy hoang mang và cô đơn. Những đường kết nối bị cắt đứt, những dây rễ với nơi chốn nguồn gốc bị ngắt đi, và vì vậy mà không còn nhận được dưỡng chất tinh thần mà nó cần, nó tìm cách sống nhờ vào các phương tiện cầu may. Nó ấp úng trong một Lịch sử hoàn toàn không phải của nó những từ lừng danh: “Tổ tiên của chúng ta, người Gô-loa…” Cứ việc chế giễu đi. Có vẻ như thật sai lầm vô cùng khi đem gán ghép vào những đầu óc An Nam một nền dạy dỗ được xây dựng cho các đầu óc Pháp. Say sưa với một nền khoa học mới mà còn xa nó mới thăm dò được chiều sâu và đi qua được chiều rộng, mà nó không hay biết về tầm vóc và sự quan trọng, tuổi trẻ An Nam hẳn sẽ phải trở nên láo xược và vờ vĩnh. Toàn bộ sự xấu xa xuất phát từ “mất gốc”. Sai lầm – để tiếp tục hành động đem con người xích lại gần cây cối – nằm ở chỗ chuyển dịch các đầu óc An Nam từ mảnh đất Khổng giáo sang mảnh đất Tây phương.

Đó là luận đề được đưa ra để giải thích cho cơn khủng hoảng tinh thần của tuổi trẻ An Nam. Tính chất của luận đề này đã đánh mạnh vào trí tưởng tượng của công chúng. Những đầu óc hời hợt không e dè gì mà ghi tên mình vào đó. Uy tín của Barrès đang phát tác. Cái công thức về mất gốc này, đầy quyến rũ và thuận tiện, đã trải qua một số phận thật kỳ vĩ. Đã đến lúc phải chặn nó lại. Người ta có thể tin tưởng đến mức nào một lý thuyết dựa trên một ẩn dụ? Người ta nói tới mất gốc. Nhưng trước hết liệu người ta đã chứng minh được rằng con người là một thứ thực vật hay chưa? Toàn bộ vấn đề nằm ở đây.

Thế nhưng, chúng tôi đang đứng dậy để chống lại sự đồng hóa ấy. Con người không có rễ: nó có chân. Thật là lừa mị khi coi tư tưởng xuất sắc của Barrès như một chân lý hiển nhiên, cái tư tưởng ngay vào thời của Barrès cũng không phải là được chấp nhận ngay không thông qua tranh luận. Giữa thực vật và con người có toàn bộ sự khác nhau phân biệt cái bất động với tính chuyển động, sự vô ý thức và ý thức. Con người không thể bị mất gốc bởi vì nó không có gốc. Nó tự di chuyển. Nếu người ta muốn dùng từ “rễ” để ám chỉ những đường dây kết nối tinh thần buộc con người với một mảnh đất, một chân trời, thì điều này cũng có thể chấp nhận được. Nhưng sẽ không chấp nhận được khi nào người ta khăng khăng rằng những đường dây kết nối này cũng cần thiết cho sự tồn tại của nó theo cùng cách của các rễ cây đối với cái cây. Trên thực tế, rễ chỉ nắm giữ cuộc đời sinh lý của cái cây, điều duy nhất mà cái cây có được. Ngược lại, những đường dây kết nối của con người chỉ liên quan tới cuộc đời tinh thần. Khi chúng bị cắt đứt, cuộc đời thực thể vẫn cứ tiếp tục tiến triển như trước. Cuộc đời tinh thần cũng sẽ không bị tác hại nghiêm trọng, vì con người mang cùng với anh ta, trong anh ta, toàn bộ thế giới tinh thần của anh ta. Hoàn toàn không cần thiết gì cái việc anh ta luôn phải có ở dưới chân mình mảnh đất đã từng mang anh ta, phải có trước mắt mình cái chân trời đã chứng kiến anh ta sinh ra, để mà nghe thấy được giọng nói của những người đã chết, bài học của quá khứ và để rút lấy niềm cảm hứng từ các truyền thống của nó. Trong các điều kiện như vậy, liệu còn được phép nói về sự mất gốc của con người nữa hay không?

Nhưng chúng ta cứ chiều theo những người bảo vệ cái lý thuyết theo đó con người có thể bị mất gốc. Chúng ta cứ thực hiện sự nhân nhượng tối cao này đi. Có như vậy thì họ vẫn phải chỉ ra rằng mất gốc là một điều tai hại, đi ngược với tâm lý con người, với siêu hình học hiện đại về cuộc sống, với những lời giảng của Lịch sử. Thế nhưng, nói thật chân xác, không thể chỉ ra điều đó được.

Quả thực, làm thế nào mà phủ nhận được rằng nhu cầu thay đổi nằm ở tận sâu bản tính con người, rằng con người ghê sợ sự bất động, biểu hiện đáng ghét của sự đơn điệu và nhàm chán ấy? Thứ tâm lý vĩnh viễn này của con người ăn nhập với siêu hình học hiện đại về cuộc sống. Cuộc sống là vận động, dòng chảy bất tận, một sự trở thành bất tận. Nó không chỉ là chuyển động, mà còn là mềm dẻo, độc đáo, mới mẻ, thích ứng. Gia nhập dòng chảy của cuộc sống, con người không còn là một khối nặng chết gí để mặc cho mình bị cuốn đi. Nó phản ứng, nó tìm cách hiểu, tìm cách chế ngự. Nói rằng mất gốc trái ngược với bản tính con người là quên mất rằng cuộc sống trôi chảy và con người thì thích ứng. Nhưng mất gốc không chỉ hiện ra theo cách ấy như là một nhu cầu của con người và một sự cần thiết của cuộc sống, mất gốc còn là một điều kiện của tiến bộ. Lịch sử còn nguyên ở đó để chứng tỏ với chúng ta rằng mọi nền văn minh con người đều ít nhiều “mất gốc” cả. Điều kỳ diệu Hy Lạp không hề có: Hy Lạp đã vay mượn từ Ai Cập và Đông phương. Toàn bộ cuộc tiến hóa của con người chỉ là một chuỗi vay mượn, một sự trao đổi không ngớt, một sự mất gốc liên tục. Mối quan hệ giữa con người và mảnh đất không phải là một tính cách bắt buộc. Điều này là rất đúng ở trường hợp cư dân các vùng đất bị tước đi mất lên đường chinh phục những mảnh đất tốt đẹp hơn. Các đợt di dân không giải thích điều gì khác hơn.

Để trở lại với vấn đề chính đang bàn ở đây, trong những hoàn cảnh như thế, làm thế nào mà người ta lại có thể kết tội sự mất gốc chính là nguồn cơn cuộc khủng hoảng tinh thần mà tuổi trẻ An Nam đang phải chịu đựng? Sự dịch chuyển các nền văn hóa này, cái đang bị người ta gán cho ý xấu, còn xa mới chứa đựng các hiệu ứng độc hại. Và nhất là, rất quan trọng việc nhận ra rằng mất gốc không tồn tại trong địa hạt văn hóa. Bởi rốt cuộc, văn hóa có thể là gì nếu không phải là cái nhu cầu ấn định lên tự nhiên một kỷ cương thuộc trí tuệ và tinh thần, niềm tin vào phẩm cách và sự lớn lao của con người, và từ đó, mối bận tâm với việc dựa vào những gì cao quý nhất của nó – tinh thần, trái tim – và đi càng xa càng tốt theo hướng chỉ của lòng nhân đạo và tình thương? Chắc chắn là các phương pháp của văn hóa có thể gây khác biệt. Nhưng văn hóa vẫn giữ nguyên như vậy. Bằng chứng rõ nhất của việc này là sự hòa hợp của mọi con người có học vấn, dù cho xuất phát từ nền văn minh nào. Văn hóa là một thứ có cấu kết bị mật: tính cách của nó là phổ quát, là “thiện”. Bên trên đường biên giới của các quốc gia, màu sắc của các chủng tộc, chia rẽ của các nền văn minh, nó tụ hội mọi con người cùng chung suy nghĩ tin vào con người và các số phận của nhân loại. Người ta không thay đổi văn hóa, mà chỉ thay đổi phương pháp của văn hóa. Thế nhưng, mọi con đường đều dẫn tới cùng một cái đích. Chắc chắn là ở giai đoạn đầu tiên, người ta có thể hoang mang vì con đường mới quá, nhưng cuối cùng người ta sẽ quen được với điều đó, thích ứng được với điều đó. Tuổi trẻ An Nam, tách biệt khỏi con đường của Khổng giáo, giờ đây đang tiến lên trên một con đường Pháp quốc. Tuy nhiên nó vẫn bị chỉ định cùng cái bùng binh ấy như là tận cùng các nỗ lực của mình. Đến đây thì thật khó hiểu làm thế nào mà một đổi thay đơn giản trong hành trình lại có thể mang những hiệu ứng thảm họa đến như người ta cứ khăng khăng?

Trên thực tế, nước Pháp không hề phạm phải một sai lầm nào khi áp dụng cùng một sự giảng dạy ở Chính quốc và ở Thuộc địa, với mong muốn “dẫn dắt tất cả tới tính thống nhất”. Cuộc tìm kiếm tính thống nhất này, thông qua đó nỗ lực con người trong việc chế ngự tính đa dạng của hiện thực được thể hiện, là cần thiết và có lợi. Nước Pháp đã xây dựng tham vọng đáng ngưỡng mộ về việc thống nhất mọi người dân của Đế quốc – công dân hay thuộc dân – bởi những kết nối văn hóa. Vinh dự thuộc về nước Pháp vì đã dám tin vào căn tính con người và tính thống nhất của tinh thần, dù cho có khác biệt về chủng tộc như thế nào. Thực tế đã chỉ ra rằng những hy vọng như vậy là can đảm chứ không phải ảo tưởng. Hiện nay, các lò lửa của trí tuệ Pháp đang cháy ở gần như khắp nơi trên thế giới. Từ những điểm cực của Phi châu cho tới các mảnh rìa của Á châu, các trí tuệ nhất thống trong cùng một tình yêu dành cho Descartes và Racine. Các nhu cầu giống nhau về sự sáng sủa trong tư duy và sự rộng lượng trong trái tim đã ăn sâu bén rễ. Để dự vào một cảnh tượng bi tráng như vậy của một sự tỏa rạng trí tuệ tương tự, cần phải trở ngược thời gian về lại giai đoạn xa xưa của Đế chế La Mã. Vào những thời kỳ đã xa, Paris trở thành caput urbis, đầu thống của một thế giới Pháp. Nước Pháp đã rất xứng đáng với truyền thống La tinh, đồng nghĩa với tính chất phổ quát. Chính sách vô vụ lợi nhất cũng sản sinh ra nhiều không kém kết quả hiển nhiên hữu dụng về mặt này. Bằng việc tìm cách thỏa mãn những đòi hỏi về lý tưởng, bằng việc khẳng định niềm tin của mình vào sứ mạng khai hóa mà nó tự đặt ra cho mình, nước Pháp cùng lúc đã thành công trong việc ấn định sự ngự trị của mình theo một cách thức lâu dài. Cuộc chinh phục đế quốc tốt đẹp nhất chinh là cuộc chinh phục về trí tuệ. Người ta buộc chặt được con người bằng văn hóa hơn là bằng vũ lực. Và nước Pháp đã phụng sự được biết bao nhiêu cho Tây phương! Những người đang run lên vì lo sợ trước số phận của nền văn minh Âu châu, hãy yên lòng! Nước Pháp sẽ cứu Âu châu: các tiền đồn của nền văn minh Pháp, những “cuộc trường chinh” của văn hóa sẽ bảo vệ di sản Âu châu chống lại một sự man dã có thể xảy đến.

Người ta cứ việc nói rằng chính sách trí tuệ này của nước Pháp chỉ có lợi cho Tây phương. Đông phương tìm thấy được ở đó những lợi ích cho mình. Nó thụ đắc được từ đó một triết học mới về sự tồn tại, một thế giới quan mới, một phương pháp sống và suy nghĩ mới. Nó sẽ có thể giải quyết được các vấn đề xưa kia nó đã từng bỏ lại không lối thoát vì không biết đến những cách thức suy luận khác ngoài những cách mà nó vẫn quen thuộc. Nó sẽ biết cách, mà không cần phải chối bỏ gì từ di sản xưa của mình, làm giàu có cho nó bằng những thụ đắc mới. Nó sẽ có thể tái tạo tòa nhà giờ đây đã trở nên thiếu tiện nghi của nền văn minh của mình, nhờ vào hiểu biết về những chất liệu mới, vào khoa học của các nền kiến trúc mới.

Không, nước Pháp đã không phạm phải một sai lầm nào khi đề xuất với tuổi trẻ An Nam việc xâm nhập vào nền văn hóa thông qua trung gian là những ngả đường của Pháp. Nó không hề phải chịu chút trách nhiệm về cơn khủng hoảng tinh thần của tuổi trẻ này. Trên thực tế, cơn khủng hoảng ấy không được phép tạo ra những mối lo quá lớn. Có lẽ đó chỉ là một cơn khủng hoảng trưởng thành, dù thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng là một cơn khủng hoảng về thích ứng. Xuất hiện trên đời đúng vào lúc đang diễn ra cuộc gặp gỡ giữa các nền văn minh, vào lúc các xung đột về nguyên lý đang nổ ra, tuổi trẻ An Nam ngày nay đang bị mắc trong một dạng lốc xoáy. Bị hoang mang, không thể gắn kết với một cái bè vững chắc nào, nó trôi dạt vô phương hướng. Nó cần phải thoát ra khỏi mặt nước, trèo lên trên một mô đất, chế ngự tình thế, hiểu biết sự hỗn độn, làm xuất hiện trật tự từ đó. Sự thanh thản của nó sẽ phải trả cái giá ấy. Công việc thích ứng đang được thực hiện, thời điểm của sự tổng hợp đã bắt đầu. Nhưng chừng nào nỗ lực chế ngự còn diễn ra, chừng đó vẫn sẽ kéo dài sự không chắc chắn, sự bất xác quyết, sự thảng thốt, sự lo lắng, sự nghi ngại, tất cả trạng thái chuẩn bị cho một sự yên bình lớn lao của trí tuệ.

Nhưng sự yên bình này còn lâu mới có được. Thời hiện tại không tạo điều kiện thuận lợi cho sự tựu thành của điều đó. Những nỗi hoang mang về cái đói ngăn cản người ta nghĩ tới sự suy tư, cuộc khủng hoảng của các trí tuệ còn đi kèm với một cuộc khủng hoảng của những cái dạ dày. Chúng ta không nói gì về cuộc ly hôn giữa khái niệm và sự thực, về điều khác biệt giữa nước Pháp thực thụ và hình ảnh mà tuổi trẻ An Nam ở Thuộc địa có sẵn trong đầu.

Và chúng ta tìm thấy ở đây sự kỳ diệu của văn hóa! Nếu tuổi trẻ An Nam không thất vọng về nước Pháp mặc cho những dáng vẻ bên ngoài gây hụt hẫng bày ra trước nó, thì là bởi vì nó đã biết được rằng ở bên kia biển, vẫn có một nước Pháp vĩnh hằng, cái nước Pháp mà người ta cập vào ngay từ Marseille, cái nước Pháp mà người ta tìm thấy trong các tác phẩm văn chương, trong các hồi ức của Lịch sử. Ý nghĩ này ngăn lại những niềm tuyệt vọng, chặn đứng những sự ngã lòng.

Nguồn: Kỷ yếu hội thảo 100 năm Nguyễn Mạnh Tường – Đại học Sư phạm Hà Nội





Đoán mò: Đàn áp bất đồng chính kiến ở Việt Nam là một phần chiến lược của Trung Quốc?
Tqvn2004

Hôm nay vào trang Viet-Studies của bác Trần Hữu Dũng [1], có điểm một bài về quan hệ Thái Lan – Hoa Kỳ, nhưng trong đó đề cập đến Việt Nam như sau: “Tâm trạng của Washington cũng ảnh hưởng tới các quốc gia Đông Nam Á khác. Ví dụ, Việt Nam, vốn nằm trong danh sách quan tâm hàng đầu của Hoa Kỳ dưới thời của Bush, nay không còn được coi trọng như thế nữa. Việc liên tiếp truy tố các nhà hoạt động nhân quyền đã làm Quốc Hội [Hoa Kỳ] giảm bớt thiện chí của mình đối với Việt Nam. Cơ hội để có cuộc gặp mặt thượng đỉnh lãnh đạo ASEAN – Hoa Kỳ lần thứ hai ở Việt Nam là GẦN NHƯ KHÔNG THỂ ở thời điểm này“.

Sẽ là một tổn thất lớn cho mối quan hệ ASEAN – Hoa Kỳ nói chung, và mối quan hệ Việt Nam – Hoa Kỳ nói riêng, nếu tổng thống Barack Obama quyết định không lên đường tham dự Hội nghị thượng đỉnh khối ASEAN sẽ được tổ chức tại Hà Nội vào tháng 10 năm nay, theo lời mời của Việt Nam với tư cách chủ nhà và tân chủ tịch ASEAN. Hiện tại, ASEAN vẫn mong muốn xây dựng một sự hợp tác chặt chẽ – tin cậy với Hoa Kỳ, một phần vì lý do kinh tế, một phần khác vì an ninh trong khu vực. Trung Quốc đang không dấu diếm dã tâm của họ là khống chế biển Đông, nơi được cho là chứa đựng nhiều nguồn tài nguyên quý giá, và có những con đường vận tải biển quan trọng chạy qua, và đồng thời là bàn đạp ra Thái Bình Dương. Một số nước ASEAN, trong đó có Việt Nam, có tranh chấp quyền lợi trực tiếp với Trung Quốc trong vùng biển này. Nếu xét về tiềm lực quân sự, ASEAN không phải là đối thủ của Trung Quốc. Vì thế, ASEAN (trong đó có Việt Nam) cần sự hiện diện của Hoa Kỳ như một đối trọng với Trung Quốc. Đương nhiên, Trung Quốc không thích thú với ý tưởng này, bởi theo lời ông Carl Thayer, một giáo sư chuyên nghiên cứu về tình hình Châu Á – Thái Bình Dương, thì nếu “Hoa Kỳ hiện diện, Trung Quốc không thể múa gậy vườn hoang”.

Người Việt chúng ta đọc / xem nhiều cổ sử Trung Quốc, chắc không lạ gì “kế ly gián” mà người Trung Quốc đã sử dụng một cách khéo léo và đa dạng trong suốt chiều dài lịch sử đầy tranh chấp của họ. Một ví dụ điển hình về ly gián là câu chuyện Nhạc Phi – Tần Cối: Quân Kim đã mua chuộc thừa tướng nước Tống là Tần Cối để hãm hại Nhạc Phi, một dũng tướng của Tống đã gây nhiều thiệt hại cho quân Kim. Tần Cối đã thuyết phục vua Tống triệu hồi Nhạc Phi về kinh đô, để rồi giết cả gia đình Nhạc Phi tại đình Phong Ba. Truyền thuyết kể rằng, khi Nguyên soái Hàn Thế Trung chất vấn Tần Cối rằng “xử tội Nhạc Phi, thế bằng chứng đâu?”, thì Tần Cối trả lời: “Không có, nhưng cũng không cần có”. Kể từ đó, ba chữ “không cần có” (mạc tu hữu 莫須有) đã gắn liền với tên Nhạc Phi và đi vào tiếng Trung để chỉ những lời buộc tội ngụy tạo. [2]

Câu chuyện Nhạc Phi – Tần Cối khiến chúng ta không thể không đặt câu hỏi: Liệu có bàn tay của Trung Quốc trong những vụ đàn áp bất đồng chính kiến đang diễn ra ở Việt Nam không? Rõ ràng Trung Quốc biết Hoa Kỳ đặc biệt khó chịu với vấn đề tự do tôn giáo – tự do ngôn luận bị đàn áp: Dù chính quyền Obama có muốn siết chặt quan hệ với Việt Nam, thì những người dân Mỹ – sau khi đọc những bài báo trên các tờ báo nổi tiếng như Wall Street Journal, Time, The Economist v.v.. về các vụ đàn áp tôn giáo và blogger ở Việt Nam – cũng sẽ không tán đồng quyết định của chính phủ là giao thương với một quốc gia độc tài. “Việc liên tiếp truy tố các nhà hoạt động nhân quyền đã làm Quốc Hội [Hoa Kỳ] giảm bớt thiện chí của mình đối với Việt Nam. Cơ hội để có cuộc gặp mặt thượng đỉnh lãnh đạo ASEAN – Hoa Kỳ lần thứ hai ở Việt Nam là GẦN NHƯ KHÔNG THỂ ở thời điểm này“. Chẳng phải đó chính là điều mà Trung Quốc muốn đạt tới hay sao?

Nhiều người đã ngạc nhiên trước thái độ cứng rắn của chính quyền trong những vụ việc gần đây: Tại sao phải xua đuổi tăng nhân Bát Nhã đến cùng, dù họ vốn yên ổn tu tập ở đó từ trước? Tại sao phải cưỡng chế dỡ bỏ thánh giá tại Đồng Chiêm một cách gấp rút, trong khi chính quyền đã để mặc họ xây dựng mà không can thiệp? Tại sao phải đưa hàng loạt các nhà bất đồng chính kiến ra xử trong mấy ngày liên tiếp, với những bản án nặng nề đến bất ngờ? Tại sao phải xử tù Nguyễn Tiến Trung và Lê Công Định, trong khi đây là những nhân vật được phương Tây quan tâm, mà chính quyền hoàn toàn có thể áp dụng những biện pháp “trừng phạt” khác yên ắng hơn (như cô lập tại gia, bao vây về kinh tế, v.v…)? Ngay cả phe bảo thủ cũng không có lợi gì khi những sự việc ầm ỹ đó xảy ra, ảnh hưởng đến quan hệ kinh tế của những tập đoàn trong tay họ với phương Tây, vào thời điểm khủng hoảng này.

Có lẽ một vài nhân vật cấp cao đã nhận được những lợi ích cá nhân lớn hơn lợi ích của đất nước và lợi ích của phe phái, và đã để cho Trung Quốc điều khiển từ xa cuộc đàn áp tai hại, nhằm chia rẽ sự hợp tác của Việt Nam và Hoa Kỳ. Cách lý giải này tuy chỉ là những suy đoán không bằng chứng, nhưng không phải không có khả năng xảy ra, phải không các bạn?
________________

Ghi chú:

[1] http://viet-studies.info/kinhte/kinhte.htm

[2] Theo Wikipedia: http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%A7n_C%E1%BB%91i



VN đưa vụ kiện tôm lên WTO Thanh Niên
VN đã có buổi tham vấn đầu tiên với đại diện chuyên trách của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) về vụ áp thuế chống bán phá giá của Mỹ lên mặt hàng tôm xuất khẩu. Đây là thủ tục nằm trong quy định khiếu kiện lần đầu tiên của VN với WTO liên quan đến ...
VN nộp hồ sơ kiện Hoa kỳ lên WTO về biện pháp chống bán phá giá tômVOA Tiếng Việt
Đưa vụ thuế chống phá giá của Mỹ ra WTOĐài Á Châu Tự Do
Ba năm vào WTO, Việt Nam còn nhiều việc phải làmThời báo Kinh tế Sài Gòn Online
Radio France Internationale -Kinh tế Nông thôn -Thời báo Kinh tế Sài Gòn Online



China Narrows Inequity Between the Rich and Poor (WSJ 3-2-10)

Beijing Renews Threat Over U.S. Arms Sales (WSJ 3-2-10) -- Can China Afford its Belligerence? (Asia Sentinel 3-2-10)

US's strike threat catches China off guard (Asia Sentinel 4-2-10)

- CUỘC TÌNH MỸ-TRUNG: LY HÔN TRƯỚC KHI LÀM CỖ CƯỚI (blog Ph.V. Đào).

Mỹ xoa dịu Trung Quốc (Yahoo)

- Obama sẽ gặp Đức Đạt Lai Lạt Ma. Bắc Kinh phản đối quyết liệt (RFI).


… Mấy đời dã thú lại thương con mồi”



“Trung Quốc” - Mối đe dọa nhắm vào Boeing và Airbus
VIT - Mối đe dọa tiềm tàng lớn nhất đối với sự thống lĩnh thị trường của các nhà sản xuất máy bay phương Tây cuối cùng đã “lộ diện” tại Triển lãm hàng không Singapore.

- Đằng sau hợp đồng mua bán vũ khí (BBC).

- Cảnh báo về TTCK Trung Quốc (Vit)

- Mỹ sẽ dùng kinh tế “bóp chết” Trung Quốc! (Vit)

- Tại sao Obama muốn “quyết đấu” với Phố Wall? (Vit)




Người cha khốn khổ phải trói con vào cột điện để đi làm-- Đất Việt

Ông Chen Chuanliu làm nghề đạp xe kéo ở Bắc Kinh, Trung Quốc, phải trói con vào cột đèn trên phố khi đi làm, bởi ông chẳng thể nhờ ai trông cháu Lao Lu.



- Vì sao Trung Quốc không thể từ bỏ USD? (NCĐT)

- OECD giục Trung Quốc tăng giá đồng Nhân dân tệ (TPhong)


China’s global hunt for food security (The Vancouver Sun)

Thái độ bất chấp của Trung Quốc khiến gia tăng mối lo sợ cho thân phận của Nhân vật đối kháng bị mất tích.
ANDREW Jacobs
Ngày 02 tháng hai năm 2010
Lê Quốc Tuấn dịch cho X cà

BẮC KINH - Đúng vào tuần này năm ngoái, cơ quan an ninh Trung Quốc đã đến thăm tư gia của Cao Trí Thịnh- một trong những luật sư về Nhân quyền nổi tiếng của Trung Quốc - dẫn ông ra khỏi nhà. Họ bảo gia đình ông là họ cần đến ông cho một trao đổi vắn tắt.

Suốt những tháng tiếp theo, nơi ở của ông đã trở thành một điều bí ẩn, một nguồn quan ngại không ngừng cho người thân, đồng nghiệp và giới ủng hộ, những người đã lo sợ rằng ông đã bị tra tấn nặng nề hoặc tệ hơn thế.
Ngay cả căn cứ vào những chuẩn mực của hệ thống công lý vẩn đục của Trung Quốc thì trường hợp của ông thật quả là rất bất bình thường. Sau khi bị tạm giam trước đó trong năm 2006, ông Cao đã được phép trở về nhà sau khi đã công khai thú nhận một số vi phạm. Tuy nhiên, sau khi ra khỏi nơi giam giữ, ông Cao chối bỏ các lời thú tội của mình và mô tả mình đã bị ngược đãi và đau đớn. Ông cũng cho biết là những kẻ hành hạ tra tấn mình đã dọa rằng ông sẽ bị giết chết nếu ông dám công khai vấn đề này.

Những lời khẩn cầu của giới ngoại giao đến chính phủ Trung Quốc đã bị bỏ qua. Các phóng viên nước ngoài hỏi về hoàn cảnh của anh đã được trả lại bằng những câu trả lời liến láu trơn tru. Hai tuần trước, Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao, Mã Triều Húc, đã thu xếp mối bí ẩn bằng cách cho rằng ông Cao "đang ở một nơi mà ông đáng phải ở". Khi bị gặn hỏi một lần nữa tại cuộc họp báo định kỳ vào cuối thứ ba., Ông ta đã trả lời với một nụ cười và nói: "Trung thực mà nói, Tôi không biết ông ấy ở đâu. Trung Quốc có đến 1,3 tỷ người và tôi không thể biết tất cả các nơi ăn chốn ở của họ. "

Các chuyên gia pháp lý nói rằng sự mất tích của ông Cao, một trường hợp đã được đấu tranh bởi các nhà làm luật ở Mỹ, một số nhà lãnh đạo châu Âu và Cơ quan Liên Hợp Quốc, tiêu biểu cho một sự kiện quan trọng đáng lo ngại. Ngay cả trong các trường hợp có tính chính trị nhất, nhà chức trách Trung Quốc vẫn xác nhận rằng họ thường tuân thủ các luật tố tụng hình sự của mình. Thế mà Ông Cao đã biến mất mà không có một trách nhiệm chính thức hoặc lời giải thích pháp lý nào.

Được khích lệ bởi năng lực kinh tế mới lên của Trung Quốc nhưng lại không an tâm về vị trí của mình trong quốc nội, đảng Cộng sản Trung Quốc đã thắt chặt kiểm duyệt Internet, đàn áp những người đấu tranh cho những quyền hợp pháp của mình và gạt các nhà lãnh đạo nước ngoài tìm cách gây ảnh hưởng đến kết quả của một số trường hợp cá nhân sang một bên .
Trong tháng mười hai, chính quyền đã hành quyết Akmal Shaikh, một công dân Anh, về tội buôn bán ma túy bất chấp lời xin của cá nhân Thủ tướng Gordon Brown gởi đến Chủ tịch Hồ Cẩm Đào vì ông Shaikh đã bị bệnh tâm thần.

Trong chuyến thăm cấp chính phủ của Tổng thống Obama đến Trung Quốc vào tháng mười một, cảnh ngộ của Lưu Hiểu Ba, nhân vật đấu tranh cho dân chủ, được cho biết là đã đứng đầu danh sách những mối quan tâm của ông. Một vài tuần sau, vào ngày 25 tháng 12, ông Lưu đã bị xử một bản án nặng nề bất ngờ đến 11 năm chỉ vì việc công bố một thỉnh nguyện thư trực tuyến nhằm truy tìm sự mở rộng cho các quyền tự do.

Ông John Kamm, cựu chiến binh Mỹ đồng thời là một nhà vận động nhân quyền, nói rằng trong ba thập niên làm việc tại Trung Quốc, hiếm khi ông thấy được một sự cứng rắn và hoàn bất chấp các áp lực từ bên ngoài đến như thế đối với những người bất đồng chính kiến. "Ngay lúc này Trung Quốc không cảm thấy mình nợ ai bất cứ điều gì về quyền con người", ông Kamm, người sáng lập Dui Hua Foundation, một tổ chức tìm kiếm sự khoan hồng cho các tù nhân chính trị bằng con đường ngoại giao kín đáo đã nói, "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một sự tụt giảm xuống dốc như thế này."

Trong 31 năm kể từ khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc và Hoa Kỳ thiết lập quan hệ ngoại giao, các quan chức Trung Quốc đã thường xuyên chống lại can thiệp của Mỹ về quyền con người, họ gọi vấn đề đó là một công việc có tính nội bộ. Nhưng phía sau hậu trường, thường luôn có một số điều được và mất, đặc biệt trong những năm sau cuộc đàn áp hung bạo các cuộc biểu tình tại Quảng trường Thiên An Môn, khi Trung Quốc muốn san xẻ tình trạng khốn cùng của mình ra ngoại quốc.

Đòn bẩy đó bắt đầu hoang phí vào năm 2001 sau khi Trung Quốc đã được nhận vào Tổ chức Thương mại Thế giới, và Quốc Hội đã từ bỏ quyền xem xét thành tích về nhân quyền của Trung Quốc trước khi ban mối quan hệ giao thương thuận lợi cho họ.

Ở Trung quốc, không có nhiều nơi chốn lắm cho những người bất đồng chính kiến bất khuất như ông Cao. Nhưng mãi cho đến thời gian gần đây, chính quyền vẫn thường cho phép họ được ở trong nhà dưới sự giám sát chặt chẽ. Họ có thể bị truy tố nếu như họ vượt quá một số giới hạn không thành văn, thường là vì các tội như xúi dục lật đổ chính quyền hay làm lộ các bí mật quốc gia. Ngay cả như nếu có bị trở ngại trong những biện hộ cho họ, các luật sư cũng có thể có được một chút ít thông tin về khách hàng của mình. Gia đình thăm nuội trong tù trường là không phổ biến.

Nhưng trường hợp của ông Cao đã không đi theo những quy tắc này.

Vào tháng chín, nhân viên an ninh bắt giữ ông Cao nói với một trong những anh em của ông rằng ông ta đã chỉ biến mất trong lúc đi bộ. Cao Trí Di, em của Cao, nói rằng ông nghi một điều tồi tệ nhất đã xảy ra. "Nếu anh tôi còn sống, họ đã cho phép tôi đến thăm anh ta rồi," ông nói như thế trong một cuộc phỏng vấn bằng điện thoại từ nhà ông ở tỉnh Thiểm Tây. "Hoặc là như thế hoặc là ông ở trong tình trạng rất tồi tệ, khiến sẽ là điều quá khủng khiếp cho bất cứ ai trông thấy" .

Những người bảo vệ nhân quyền nói rằng tình trạng hiểm nghèo của ông Cao có thể truy ngược phần nào về các chỉ trích chua cay liên tục của ông đối với Đảng Cộng sản cầm quyền. Ông Cao, 46 tuổi, một luật sư tự học, năm 2002 được Bộ Tư Pháp nêu danh là một những 10 luật sư giỏi nhất Trung Quốc vì các công trình của ông trong việc bảo vệ nạn nhân của các sơ suất về y tế và các nông dân có đất đã bị trưng thu trong công cuộc tái phát triển.

Nhưng, ông Cao đã nhanh chóng húc đầu vào chính quyền khi ông bắt đầu đại diện cho các thành viên của giáo hội Thiên chúa giáo không chính thức và Tín đồ Pháp Luân Công, phong trào tâm linh bị ngăn cấm. Năm 2005, sở tư pháp Bắc kinh đã đóng cửa văn phòng và đình chỉ giấy phép 20 luật sư của ông. Ông Cao chống lại bằng cách công khai từ bỏ Đảng tịch của mình và viết một loạt các thư ngỏ cho các nhà lãnh đạo cao cấp để yêu cầu chấm dứt việc đàn áp các tín hữu Pháp Luân Công .

Một tuần sau, ông Cao đã bị bắt. Trong một lá thư được công bố ngay trước khi mất tích, ông ghi lại những gì đã xảy đến cho mình trong 54 ngày bị giam giữ. Ông đã viết lại là mình bị tổn thương và hầu như bị đánh đập liên tục, hoặc bị buộc phải ngồi bất động bao phủ dưới ánh sáng đèn lòa mắt. Cuối cùng, ông nói, "da trên cơ thể của tôi đã chuyển sang màu đen". Ông chỉ được thả ra sau khi đã thú nhận các tội khác nhau; ngay sau khi được thả, ông đã rút lại những lời thú nhận của mình.

Một tháng trước khi ông biến mất vào cuối tháng hai, vợ và các con của ông Cao đã rời khỏi Trung Quốc, thoát khỏi những người để ý mình bằng sự giúp đỡ của các nhà hoạt động Cơ Đốc giáo. Mười ngày sau đó, họ đã được cấp quy chế tị nạn tại Hoa Kỳ.

Renee Xia, giám đốc quốc tế của tổ chức Bảo Vệ Nhân quyền cho người Trung Quốc đã nói rằng cuộc vượt thoát của gia đình, cùng với những tiết lộ về sự tra tấn ông Cao, có thể đã gây căm giận những người bị quy kết trách nhiệm kềm tỏa các hoạt động của ông.

Dựa vào mối quan hệ ngày càng căng thẳng giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, thật không biết được rằng những người ủng hộ ông Cao ở hải ngoại có thể tác động được gì đến số phận của ông hay không. Nhưng một số người, như Nicholas Bequelin, nhà nghiên cứu của tổ chức Human Rights Watch, nói rằng giới lãnh đạo Trung Quốc vẫn còn nhạy cảm với những chỉ trích quốc tế và việc phát động một cuộc biểu dương toàn cầu về hành vi ngược đãi ông Cao sẽ không xảy ra mà không được giới lãnh đạo lưu ý.

"Bắc Kinh không cần quan tâm đến việc thả một, hai tù nhân," ông nói. "Việc ấy sẽ không đưa đến sự sụp đổ của Đảng Cộng sản, nhưng nếu không cần phải quan tâm, họ sẽ không quan tâm đến làm gì".

nguồn: http://www.nytimes.com/2010/02/03/wo...ef=global-home


Tổng số lượt xem trang