Việt-Trung gia tăng tình hữu nghị qua vấn đề biên giới
VIỆT NAM - Một công ty Việt Nam muốn khai thác than ở châu thổ sông Hồng-- RFI
Các nhà điạ chất thẩm định trữ lượng của bể than sông Hồng là 210 tỷ tấn, trong đó 65 tỷ tấn có thể được khai thác. Công ty Năng Lượng Sông Hồng muốn thực hiện dự án thí điểm
Bộ TN & MT được phép điều chỉnh bảng giá đất
Công chức làm sai phải bồi thường tối đa 36 tháng lương-- CafeF
Vietnamese telco workers caught allegedly stealing rival's cables
Chăm chăm sính ngoại đừng mong người Việt dùng hàng Việt
"Hàng xáo" sẽ hoạt động có tổ chức?
Nỗi niềm của những phụ nữ không có ngày 8/3
Gặp những tình nguyện viên ở ngôi chùa của lòng nhân ái-- VOV News
Dân bắt đầu hạ đèn lồng Trung Quốc
Đại sứ Mỹ viết về nữ quyền Việt Nam
Vài dòng gan ruột gửi các em ca-ve thân mến...
Trước khi vào món "hổ lốn" toàn da thịt giống đực giống cái này. Ta làm vài dòng tổng kết về mùa lễ hội năm 2010 với quá nhiều nhốn nháo đã nhỉ (khai vị):
Chùm ảnh còn lại tải nốt lên đây:
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=365702&ChannelID=3
Bàn tròn của các vị đức cao vọng trọng ở chỗ này:
GSTSKH Tô Ngọc Thanh nói: http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=366180&ChannelID=10
TS Nguyễn Xuân Diện cho hay:
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=365980&ChannelID=10
“Chợ gái Việt” - thiên đường nằm với địa ngục !
Phóng sự của: Đỗ Lãng Quân
Về một nỗi ngượng ngùng lớn, một điều hổ thẹn lớn
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rằng: liệu có nên viết ra cái điều đáng xẩu hổ, rất xót xa và quá nhục nhằn này ra với độc giả không? Đồng nghiệp của tôi đã viết nhiều lắm rồi, tôi cũng đã viết đôi ba lần rồi mà. Cái thứ mà dân ta quen gọi “Việt nữ thị”, ở vùng giáp biên với Trung Quốc, cứ chiết tự nôm na là chợ gái mại dâm người Việt Nam ấy. Gần biên tỉnh Lào Cai có chợ người Hà Khẩu, giáp biên tỉnh Lạng Sơn có chợ mại dâm Pò Chài. Vùng bên Lào hay Campuchia, ven biên giới với tỉnh Tây Ninh, tỉnh An Giang, đều có các ổ mại dâm khổng lồ mà không ít chị em người Việt “thủ vai nữ chính”, rao bán xuân tình, bán cả phẩm cách của mình kiểu “vắt mũi bỏ miệng” nữa.
Vùng giáp ranh với Lào, Campuchia, khu mại dâm của gái Việt được gọi bằng một cái tên không “Nho nhe” giống như “Việt nữ thị”, dù bản chất thì vẫn là như thế. Là: hàng trăm chị em (cả em gái vị thành niên), hoặc tự nguyện với tinh thần “xả thân” vui vẻ “bán trôn nuôi miệng”, hoặc bị khống chế bởi ma cô, tú ông, tú bà để làm “cỗ máy nghiền đàn ông” đem lại siêu lợi nhuận cho chúng. Họ (chị em người Việt) cùng xếp hàng, nhầy nhụa bán dâm công khai ở các khu “biên mậu” cách đất Việt thương mến của chúng ta có ít phút... đi bộ. Ở đó, bán mua dâm thoải mái, người ta thuê cửa hàng, đóng thuế môn bài, nộp tiền bảo kê để “kinh doanh thịt người”. Thoải mái tình dục tập thể, người ta lột trần truồng nhau ra giữa đám đông và giữa thanh thiên bạch nhật. Những chiếc ôtô cáu bẩn ùa ập đến, lùa hơn chục chị em người Việt lên xe đi “nâng khăn sửa túi” với những trò thác loạn cuồng liệt nhất của bất kỳ ai. Có khi của vài ông già miền sơn cước vừa đi bẻ ngô làm rẫy về bỗng hứng chí chơi trống bỏi. Bởi cái giá mua được chị em ở Hà Khẩu, chỉ chừng 50 nhân dân tệ (tiền Trung Quốc) – bằng khoảng một trăm nghìn đồng tiền Việt Nam. Chị em, hầu hết phải dùng ma tuý, thuốc kích dục và các mánh dục tính của “vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề” (chữ dùng của Nguyễn Du nhằm nói về kỹ nghệ “nỗi riêng khép mở” chiều khách làng chơi của chị em) để chống chọi với “công suất” 20 -30 lần tiếp khách/ ngày.
Ai đó gọi các ổ mại dâm công khai nườm nượp khách nơi kiểu trên là những thiên đường tình dục, ai đó lại gọi là những địa ngục trần gian. Cả hai cách gọi đều đúng với những loại người khác nhau; nhưng không có cách gọi nào đúng bằng cách hiểu héo buồn: những “Việt nữ thị” kia chính là địa ngục đày đoạ, đâm chém lòng tự trọng, tự tôn, danh dự của chúng ta (chứ không chỉ của chị em với làm “chăn đệm” cho các giống đực) - những thứ mà lẽ ra chúng ta phải nâng niu bằng mọi giá. Sự tổn thương, sự nhục nhã đó, luôn ập đến với bất kỳ ai đã từng “phiêu du” qua các ổ ăn chơi khổng lồ công khai mà chủ và khách có rất rất nhiều người Việt Nam đó. Người Việt mình, “xuất ngoại” mua phấn bán hương của người… Việt mình.
Thương thay cũng một kiếp người; nhưng cũng giận thay là có quá nhiều kẻ lừa bán trẻ em, phụ nữ là đồng bào mình vào tổ quỷ; giận nữa là có không ít chị em tự nguyện vượt biên tìm sinh kế bằng cách nhơ nhuốc “sống làm vợ khắp người ta” ở nơi uế tạp đó. Mại dâm từ thượng cổ đến giờ, khi nào cũng vẫn có, với những trần trụi và cả những biến tướng, với nơi cấm tiệt, nơi coi là cái nghề cấp sổ hưu khi đến tuổi - nhưng mà, dù muốn hay không muốn chúng ta vẫn phải: ghi nhận. Chẳng cứ gì ngoài biên thuỳ xa ngái, gió bụi giang hồ như Pò Chài, Hà Khẩu kia, ngay trong nội địa cũng lén lút có mại dâm. Bằng chứng là báo chí liên tục đăng tải các chiến công bắt sống “trai trên gái dưới” tại các ổ “gà móng đỏ” khắp mọi miền. Việc ấy chẳng mấy ai không biết. Thì đã hẳn.
Nhưng mà, cái việc hàng nghìn người ra đi bán dâm, rồi trở về, rồi lây HIV và ngàn vạn thứ bệnh khác cho mình và gia đình, xã hội; rồi lại nữa, các cái miền đất hứa ấy nó như tổ quỷ nhe nanh múa vuốt, nó thu hút không biết bao nhiêu kẻ thích ăn trắng mặc trơn/ ngồi mát ăn bát vàng ra đi bán nhân phẩm, bán trôn nuôi miệng - đến lúc này, thì vấn đề lại trở nên to lớn vô cùng. Vấn đề không còn là bán mua gái Việt bằng tiền Việt, tiền Trung, tiền Lào, hay tiền Campuchia nữa, vấn đề là nỗi nhục cho danh dự một cộng đồng lớn hơn những người trong cuộc. Tôi muốn nói đến danh dự của phụ nữ Việt Nam, đàn ông Việt Nam. Cách đây chưa lâu, cái việc báo chí nước ngoài đăng tải hình ảnh cô gái Việt bị đặt trong lồng kính quay quay cho khách chọn đã khiến chúng ta nổi đoá “tự ái” một cách cần thiết. Tổn thương cần thiết. Thế sao cái việc hàng trăm người chềnh ềnh bán dâm công khai, ai đến cùng mời kiểu phơi bày xác thịt trơ tráo nhất (xem chùm ảnh kèm theo), ai mua cũng bán này không khiến chúng ta trăn trở một cách xứng tầm?!
Khách mua dâm là người Việt đủ thành phần, họ bỏ mấy đồng bạc lẻ (giá hiện nay khoảng 100.000 VNĐ/người/ lượt) ra để vày vò chị em mình trên đất khách. Khách cũng có thể là người của năm châu bốn biển. Tôi không sợ hồ đồ khi nói ra thực trạng này, bởi tôi đã có mặt nhiều lần, với tư cách nhà báo ở đó và chứng kiến tất cả. Hơn thế, sự thực này chả có gì khó hình dung với những kẻ “háo ngọt ham vui”. Bởi, trong khi chúng ta đang có chủ trương sáng suốt là cấm mua bán dâm trong toàn bộ nội địa, trong khi chỉ nhảng bước qua sông, trèo qua một con dốc nhỏ, hay thò cái giấy thông hành cư dân biên giới hoặc trong vai trò khách du lịch, đi vài bước chân là người ai ai cũng có thể lạc vào “thiên đường tình dục”, họ không đi bóc bánh trả tiền... xuyên quốc gia mới là... chuyện lạ. Hậu quả của tật bệnh và sự tổn thương nhân cách, danh dự là vô bờ bến.
Với “bầy nhện ăn thịt người” ở Hà Khẩu, Pò Chài
Cùng giáp ranh với Trung Quốc, cùng là biên viễn đất Việt, cùng năng động và đang cất cánh, khu vực biên giới của hai tỉnh Lạng Sơn và Lào Cai có hai cái “Việt nữ thị” đáng sợ và... gợi trí tò mò của người “hư hỏng” vô cùng. Lào Cai cách Hà Nội chừng 400km, Lạng Sơn cách Hà Nội chỉ 170km, hai cái chỗ này được rất rất nhiều trai mới lớn và trai đã lớn truyền tai nhau, coi hai cái ổ mại dâm giáp biên khổng lồ Hà Khẩu và Pò Chài đó là hai “thiên đường tình dục” cần phải... khám phá. Tôi đã chứng kiến, cả ban ngày, cả ban đêm, nườm nượp đàn ông người Việt vượt biên đi “mua tình” với gái mại dâm ở hai nơi này. Một khảo sát gần đây được báo chí Việt Nam đăng tải: cơ quan phòng chống tệ nạn xã hội tỉnh Lào Cai, khảo sát trên địa bàn 8 xã, phường của Thành phố Lào Cai, nơi cách khu mại dâm khổng lồ Hà Khẩu chỉ một con sông mùa cạn có thể lội qua trong hai phút, thì hầu hết thanh niên địa phương đều đã ít nhất một lần sang “bên kia biên giới” quan hệ tình dục với gái mại dâm (chủ yếu là người Việt). Sự cám dỗ xấu xa ở bên kia biên giới là nguyên nhân hàng đầu để các nhà quản lý quan ngại cho sự “tăng trưởng phi mã” của đại dịch HIV/AIDS ở Lào Cai và hàng vạn vạn du khách trong nội địa khác. Đáng sợ hơn, có một thực tế là hầu hết các tua du lịch đi Sa Pa, Lào Cai bây giờ đều có kèm cái phần sang Hà Khẩu tham quan, mua sắm; và có trời mà biết là 100% hay ít hơn con số này một chút, những người đàn ông du hí rìa đất Trung Hoa lại bỏ qua việc công khai mua dâm ở Hà Khẩu (!).
Bây giờ chúng tôi xin cận cảnh thế giới ăn chơi mà ai cũng có thể dễ dàng được thâm nhập ở Hà Khẩu. Có lần tôi sang sông thăm Hà Khẩu và chụp ảnh chơi... vào ban ngày. Một chiến sỹ biên phòng ngồi uể oải, úp mũ lên mặt ở bờ sông, ra chiều đang đứng gác. Tôi xuống thuyền, máy ảnh khoác lủng lẳng, chú ta chán nản nói với bạn: tay kia trông như nhà báo. Tôi mơ màng ngắm cái bến lau lách bên kia nước bạn. Nước ta và nước bạn gần đến mức, nộp “mãi lộ” cho chủ thuyền xong, hắn giật dây côle đánh “thoành!” một cái, chưa kịp cảm nhận cái hương vị “xuất ngoại” lạ kỳ của mình, thì đã thấy gã chủ mặt choắt tắt máy cô-le. Chỉ kịp ngó lên mũi thuyền, tích tắc, thuyền đã cập bến. “Lên mà “đóng gạch” đi!” (ý là mua dâm đi). Tôi ngơ ngác hỏi, sang Trung Quốc rồi hả bác? Hắn cười khẩy: cứ giả vờ. Hắn dặn, lúc về, cứ đứng ở bờ sông, vẫy tay một cái, hắn sẽ sang đón. Đứng bên này sông tôi vẫn nhìn thấy cái nốt ruồi đen nhức trên cằm gã mặt choắt.
Có lần để thâm nhập xới bạc đánh công khai, thâu đêm suốt sáng, thâm nhập chợ mại dâm không lúc nào tắt đèn đỏ đèn xanh, nộp thuế môn bài để buôn thịt bán người ở Hà Khẩu - tôi đã sang Hà Khẩu vào ban đêm. Một anh bạn chu đáo tiễn ra tận bến sông Hồng, dặn tay chủ đò cẩn thận, rằng đi đêm chính ra rất nguy hiểm. Tên chủ đò phẩy tay, gớm, từ tối đến giờ, tớ chở 200 thằng đi “chơi gái” rồi. Hắn quay vào chơi đỏ đen, con gái hắn, 13 tuổi phụng phịu khua mái chèo rẽ sóng. Róc rách vừa đủ hai câu chào hỏi, cũng lại cập bến ở cái chỗ bờ bê tông có bậc thang leo lên chợ mại dâm rồi. Cảm giác, vài trăm em gái người Việt nồng nỗng nhốt và bán dâm trong động kia, các em chỉ nhác thấy bóng thuyền, ra cửa động ngóng khách, là có thể thò tay xuống bờ sông kéo khách chơi lên... thiên đường ấy. Đúng là “Sớm đưa Tống Ngọc, tối lần Tràng Khanh” (Truyện Kiều), nó cũng có hương vị mơ màng đấy chứ - tôi chua chát nghĩ.
Tôi nhớ mãi giọng cô bé con ông chủ đò, nó vuốt tóc mai hỏi tôi:
-Đánh bạc à?
Tôi im lặng.
Nó văng tục chí mạng khiến tôi toát mồ hôi hột:
-Đ.M, tối nay lại thua ba cây rồi. Từ chiều, chở toàn bọn đi “đóng gạch” (mua dâm). Đen lắm. Toàn bọn “ếch vồ” (HIV/AIDS) thế mà bọn chó dái nó cứ xông vào.
Nhớ tóc mai của cô gái “thập tam” (13 tuổi), tôi vừa đi vừa đọc cái câu thơ mộng rớt thủa học trò: “Tóc mai sợi ngắn sợi dài/ lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm”, đọc xong, tôi thấy xót xa cho… cô bé thập tam. Đang lơ ngơ thì chú lái xe điện đi như con ma từ phía sau đến. Xe ấy nó không kêu, không nổ, không khói khiếc gì hết, nó cứ đi như gió như mây trên phố, đỗ xịch trước mũi người ta. Xe ôm, taxi hiếm lắm, bên Hà Khẩu rất nhiều xe điện. Chú lái xe hò hét váng trời, “gái! gái! gái!”, chú cắt đầu cua, mắt một mí đúng người nước bạn, ai dè làm hướng dẫn viên vào động gái toàn “phát sóng” tiếng Việt. Ý chú là muốn thu của chúng tôi 2 tệ (bằng khoảng 4 nghìn tiền Việt) để đưa chúng tôi đi chọn chỗ... gái tốt. Chứ làm gì có đàn ông Việt sang đây mà bỏ qua cái món “tự do tuyệt đối” về tình dục kia (chú ta nói).
Chợ mại dâm Hà Khẩu nằm 4 dãy nhà cao tầng. Các ngôi nhà được cây theo hình chữ “Khẩu” (cái miệng), theo tượng hình của chữ Hán thì nó hình gần như vuông. Nghĩa là bốn khu nhà cao vút quay mặt úp vào nhau, ở giữa là một cái sân nhỏ vuông vức. Để ai đứng ở hành lang tầng nào của toà nhà thì cũng nhìn thấy tất tật những người đứng ở hành lang nhiều tầng 3 toà nhà còn lại. Tất nhiên, chả có kiến trúc sư vĩ đại nào tính xây 4 toà nhà kia để phục vụ riêng cái việc bán dâm cho gái Việt cả. Nhưng, rõ ràng, cái thế tứ trụ... nhòm nhau này rất rất tiện cho việc quảng bá, “khoe hàng” của một động mại dâm quốc tế khổng lồ. Nó rất “phê” cho các khách mày râu chọn “hàng”, cứ là “lượn như cá cảnh”, nhấc lên đặt xuống, “vin cành liễu, bẻ cành đào”, bướm cợt ong cười, thậm chí “khám điền thổ”… thả phanh.
Tôi bước vào tầng 1. Tầng này tuyệt đối không có mại dâm công khai. Nhưng nó bán đủ dao kiếm khủng bố, sắc lẻm, đủ đồ chơi bạo lực và dụng cụ làm tình. Toàn người Việt, họ buôn bán và cứ leo lẻo mời khách mua tranh ảnh, phim sex, các thây người nuột nà, ấm áp với bộ phận sinh dục trang hoàng (sex toy). Xin lỗi, tôi không sao quên được hình ảnh một cô gái Việt phốp pháp, má hồng rực cứ mời tôi mua sinh thực khí nữ. Cô lôi ra một súc gì, như một tảng thịt lớn, nhìn kỹ nó chỉ là khúc dài hai gang tay của đùi và eo mà “trọng tâm” là âm vật phụ nữ. Một thi thể nõn nà được phanh thây, cắt khúc!, tôi rùng mình ớn lạnh. Món hàng đó, nó được làm bằng silicôn hay bọt biển hay thịt da thật thì tôi không biết, nhưng mà “giống” lắm. Cô bán hàng hào hển bảo: anh nhìn nó hồng hào chưa, này, em cắm điện, anh sờ vào mà xem, thấy... chưa, thấy... chưa. Y như thật. Em là đàn bà đẻ 3 lứa rồi, chả giấu gì anh, em xin thề là nó còn tuyệt vời hơn cả “cái của thật”. Tôi tưởng mình già rồi mà hoá ra cũng vẫn đỏ mặt rồi tái mặt, khi cô nắm tay tôi bắt thọc vào khúc da thịt giả cầy ấy để... thưởng thức: “Anh thấy nó ấm và nó... rung ghê chưa?”. Tôi không mua, cô quay ngắt, thở dài: lên tầng 2 toàn thịt ôi thịt thối, thịt nây thịt dọi, gớm lên đấy có mà... chết cả nhà (ý nói là lây HIV). Chỗ của người ta bán đồ thơm tho thì lại ngúng nguẩy!
Chưa thoát khỏi cô em “hồng diện...” thì lại với phải một ông kễnh vác các thây người như lâm tặc vác gỗ. Thây người đẹp hơn... người nude (trần truồng) thật (thì anh ta quảng cáo thế, biết thế!). Anh ta như võ sĩ đang chọn vũ khí xung trận, anh ta lôi ra các loại dương vật đủ cỡ, đủ màu, đủ cong vênh kỳ quái. Tôi đồ rằng, nhà văn Y Ban đàn bà đến tận đáy cùng của chúng ta đã lấy cảm hứng từ nơi này, khi chị viết tiểu thuyết, miêu tả và triết lý nhân việc một người đàn bà mua một hình nhân đàn ông “tuyệt kỹ” về để chăn gối đêm đêm. Có thể người đàn bà trong truyện của Y Ban đã mua cái thây người đàn ông trần truồng, dương vật cứ cắm điện vào là có thể “náo nức” suốt ngày dài lại đêm thâu ở chính chợ Hà Khẩu này chăng?
Bắt đầu từ tầng 2, là thế giới của các cô gái bằng da bằng thịt. Các cô ăn mặc ở mức độ khêu gợi nhất. Phòng nào cũng nhô nhúc các em. Có phòng em nào cũng ăn mặc mỗi quần xà lỏn và nịt ngực, cứ tênh hênh trêu ghẹo khách. Anh nào “xấu máu”, tôi thề là không thể lên được đến... tầng 3. Bởi, như báo chí Việt Nam ta từng đau đớn thống kê, có vài trăm đến cả nghìn cô gái ở khắp các sới ăn chơi Hà Khẩu là người Việt. Các cô lao bổ vào khách, như thiêu thân, trong khi, rõ ràng, cũng chửa chắc ai du hí Hà Khẩu đã hẳn muốn mua dâm. Nhưng, dù rất nhục nhã, tôi phải nói rằng, các cô lao bổ vào khách. Họ coi cổ và eo khách như những cái xà đơn, họ tung mình, bổ nhào vào đàn ông mà chèo kéo. Trước khi sang kỳ 2 của phóng sự, mời quý độc giả xem những bức ảnh: các chiêu vồ khách đang ngượng ngùng của gái Việt tại Hà Khẩu do đồng nghiệp của chúng tôi kỳ công chụp được. Có anh bị sàm sỡ đến mức 5-6 con nhền nhện (gái mại dâm) lôi xềnh xệch vào một khoang bé như hầm cầu thang tối, rồi họ “làm thịt” anh theo đúng nghĩa. Anh này yếu đuối, lại lớn tuổi, nên cứ phải gào lên, “anh không thích”, “anh không thể”! Các cô lập tức là lột hết và ngấu nghiến hết; vừa làm tập thể, vừa chớt nhả: “Làm gì có chuyện không thích, vào đây, là thích… tuốt!”. Có anh hái hoa biên ải nhiều lần, thậm chí có thể “khám điền thổ” (xin lỗi), lột các cô ra giữa ba quân tướng sỹ để... lựa chọn. Lựa chọn hay bị kéo như khúc gỗ đi lên... trời, thì tất cả đều... như nhau. Công đoạn như nhau, hết các “trò” thì phải xuỳ tiền ra.
Mà cũng còn rẻ chán. “Con người ta nuôi mấy chục năm giời, các anh chỉ mua có một trăm nghìn là “dang tay mở khóa động đào”, đắt đỏ cái nỗi gì” – chị chủ nhà chứa, người Việt ở Sơn Tây véo von giọng xứ Đoài phân tích vẻ xách mé.
Kỳ 2: Những cô điếm buồn trong “cỗ quan tài trải đệm”
VIỆT NAM - XÃ HỘI - Định kiến nghi ngờ sự thành đạt của phụ nữ vẫn nặng nề tại Việt Nam- RFI
Why Is China Slowing its Military Spending?--- TIME
Việt Nam cam kết thi hành hiệp ước biên giới với Trung Quốc để duy trì hòa bình và phát triển khu vực biên giới giữa hai nước.
Việc của Đảng là việc của quốc gia (TVN 8-3-10)
VIỆT NAM - Một công ty Việt Nam muốn khai thác than ở châu thổ sông Hồng-- RFI
Các nhà điạ chất thẩm định trữ lượng của bể than sông Hồng là 210 tỷ tấn, trong đó 65 tỷ tấn có thể được khai thác. Công ty Năng Lượng Sông Hồng muốn thực hiện dự án thí điểm
Bộ TN & MT được phép điều chỉnh bảng giá đất
Bộ Tài Nguyên Môi trường có thêm chức năng chỉ đạo và điều chỉnh giá đất sẽ giúp cho việc điều chỉnh giá đất được tinh hoạt
Công chức làm sai phải bồi thường tối đa 36 tháng lương-- CafeF
Luật Trách nhiệm bồi thường của Nhà nước đã được Quốc hội thông qua tại kỳ họp thứ 5 và có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2010.
Vietnamese telco workers caught allegedly stealing rival's cables
Chăm chăm sính ngoại đừng mong người Việt dùng hàng Việt
Nếu chỉ cứ chăm chăm lo phục vụ người dùng nước ngoài theo kiểu có nải chuối, củ khoai nào ngon thì đem ra chợ, cái nào không ngon thì để ở nhà như tâm lí của người dân quê thì thị trường nước ngoài chưa thấy, chỉ thấy thị trường trong nước bỏ ngỏ cho những hàng hóa của nước khác tràn ngập.
"Hàng xáo" sẽ hoạt động có tổ chức?
VFA đang triển khai ráo riết việc tổ chức lại lực lượng hàng xáo và xem họ là cầu nối không thể thiếu giữa nông dân với doanh nghiệp
Nỗi niềm của những phụ nữ không có ngày 8/3
(VnMedia) - Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, một nửa thế giới trong niềm hân hoan được đón nhận hoa, quà tặng và những lời chúc tốt đẹp. Nhưng bên cạnh đó, vẫn còn không ít những người phụ nữ không biết đến ngày tôn vinh của mình. Họ vẫn âm thầm, vất vả mưu sinh để lo cho gia đình, chồng con…
(8/3/2010)
(8/3/2010)
Gặp những tình nguyện viên ở ngôi chùa của lòng nhân ái-- VOV News
Nằm bên bờ bắc sông Hồng thuộc quận Long Biên- Hà Nội, chùa Bồ Đề có một khuôn viên rộng rãi và rất đẹp. Đặc biệt nơi đây từ lâu đã cưu mang, chăm sóc hàng chục trẻ mồ côi và người già cô đơn.
Dân bắt đầu hạ đèn lồng Trung Quốc
“Sự việc cơ quan chức năng tỉnh thờ ơ với hiện tượng trên là thiếu tôn trọng văn hóa dân tộc".
Đại sứ Mỹ viết về nữ quyền Việt Nam
Vị thế của phụ nữ một dấu hiệu hàng đầu về sức khoẻ chính trị và kinh tế của các quốc gia - Đại sứ Mỹ tại Việt Nam, ông Micheal Michalak viết nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3.
Vài dòng gan ruột gửi các em ca-ve thân mến...
Trước khi vào món "hổ lốn" toàn da thịt giống đực giống cái này. Ta làm vài dòng tổng kết về mùa lễ hội năm 2010 với quá nhiều nhốn nháo đã nhỉ (khai vị):
Chùm ảnh còn lại tải nốt lên đây:
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=365702&ChannelID=3
Bàn tròn của các vị đức cao vọng trọng ở chỗ này:
GSTSKH Tô Ngọc Thanh nói: http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=366180&ChannelID=10
TS Nguyễn Xuân Diện cho hay:
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=365980&ChannelID=10
“Chợ gái Việt” - thiên đường nằm với địa ngục !
Phóng sự của: Đỗ Lãng Quân
Về một nỗi ngượng ngùng lớn, một điều hổ thẹn lớn
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, rằng: liệu có nên viết ra cái điều đáng xẩu hổ, rất xót xa và quá nhục nhằn này ra với độc giả không? Đồng nghiệp của tôi đã viết nhiều lắm rồi, tôi cũng đã viết đôi ba lần rồi mà. Cái thứ mà dân ta quen gọi “Việt nữ thị”, ở vùng giáp biên với Trung Quốc, cứ chiết tự nôm na là chợ gái mại dâm người Việt Nam ấy. Gần biên tỉnh Lào Cai có chợ người Hà Khẩu, giáp biên tỉnh Lạng Sơn có chợ mại dâm Pò Chài. Vùng bên Lào hay Campuchia, ven biên giới với tỉnh Tây Ninh, tỉnh An Giang, đều có các ổ mại dâm khổng lồ mà không ít chị em người Việt “thủ vai nữ chính”, rao bán xuân tình, bán cả phẩm cách của mình kiểu “vắt mũi bỏ miệng” nữa.
Vùng giáp ranh với Lào, Campuchia, khu mại dâm của gái Việt được gọi bằng một cái tên không “Nho nhe” giống như “Việt nữ thị”, dù bản chất thì vẫn là như thế. Là: hàng trăm chị em (cả em gái vị thành niên), hoặc tự nguyện với tinh thần “xả thân” vui vẻ “bán trôn nuôi miệng”, hoặc bị khống chế bởi ma cô, tú ông, tú bà để làm “cỗ máy nghiền đàn ông” đem lại siêu lợi nhuận cho chúng. Họ (chị em người Việt) cùng xếp hàng, nhầy nhụa bán dâm công khai ở các khu “biên mậu” cách đất Việt thương mến của chúng ta có ít phút... đi bộ. Ở đó, bán mua dâm thoải mái, người ta thuê cửa hàng, đóng thuế môn bài, nộp tiền bảo kê để “kinh doanh thịt người”. Thoải mái tình dục tập thể, người ta lột trần truồng nhau ra giữa đám đông và giữa thanh thiên bạch nhật. Những chiếc ôtô cáu bẩn ùa ập đến, lùa hơn chục chị em người Việt lên xe đi “nâng khăn sửa túi” với những trò thác loạn cuồng liệt nhất của bất kỳ ai. Có khi của vài ông già miền sơn cước vừa đi bẻ ngô làm rẫy về bỗng hứng chí chơi trống bỏi. Bởi cái giá mua được chị em ở Hà Khẩu, chỉ chừng 50 nhân dân tệ (tiền Trung Quốc) – bằng khoảng một trăm nghìn đồng tiền Việt Nam. Chị em, hầu hết phải dùng ma tuý, thuốc kích dục và các mánh dục tính của “vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề” (chữ dùng của Nguyễn Du nhằm nói về kỹ nghệ “nỗi riêng khép mở” chiều khách làng chơi của chị em) để chống chọi với “công suất” 20 -30 lần tiếp khách/ ngày.
Ai đó gọi các ổ mại dâm công khai nườm nượp khách nơi kiểu trên là những thiên đường tình dục, ai đó lại gọi là những địa ngục trần gian. Cả hai cách gọi đều đúng với những loại người khác nhau; nhưng không có cách gọi nào đúng bằng cách hiểu héo buồn: những “Việt nữ thị” kia chính là địa ngục đày đoạ, đâm chém lòng tự trọng, tự tôn, danh dự của chúng ta (chứ không chỉ của chị em với làm “chăn đệm” cho các giống đực) - những thứ mà lẽ ra chúng ta phải nâng niu bằng mọi giá. Sự tổn thương, sự nhục nhã đó, luôn ập đến với bất kỳ ai đã từng “phiêu du” qua các ổ ăn chơi khổng lồ công khai mà chủ và khách có rất rất nhiều người Việt Nam đó. Người Việt mình, “xuất ngoại” mua phấn bán hương của người… Việt mình.
Thương thay cũng một kiếp người; nhưng cũng giận thay là có quá nhiều kẻ lừa bán trẻ em, phụ nữ là đồng bào mình vào tổ quỷ; giận nữa là có không ít chị em tự nguyện vượt biên tìm sinh kế bằng cách nhơ nhuốc “sống làm vợ khắp người ta” ở nơi uế tạp đó. Mại dâm từ thượng cổ đến giờ, khi nào cũng vẫn có, với những trần trụi và cả những biến tướng, với nơi cấm tiệt, nơi coi là cái nghề cấp sổ hưu khi đến tuổi - nhưng mà, dù muốn hay không muốn chúng ta vẫn phải: ghi nhận. Chẳng cứ gì ngoài biên thuỳ xa ngái, gió bụi giang hồ như Pò Chài, Hà Khẩu kia, ngay trong nội địa cũng lén lút có mại dâm. Bằng chứng là báo chí liên tục đăng tải các chiến công bắt sống “trai trên gái dưới” tại các ổ “gà móng đỏ” khắp mọi miền. Việc ấy chẳng mấy ai không biết. Thì đã hẳn.
Nhưng mà, cái việc hàng nghìn người ra đi bán dâm, rồi trở về, rồi lây HIV và ngàn vạn thứ bệnh khác cho mình và gia đình, xã hội; rồi lại nữa, các cái miền đất hứa ấy nó như tổ quỷ nhe nanh múa vuốt, nó thu hút không biết bao nhiêu kẻ thích ăn trắng mặc trơn/ ngồi mát ăn bát vàng ra đi bán nhân phẩm, bán trôn nuôi miệng - đến lúc này, thì vấn đề lại trở nên to lớn vô cùng. Vấn đề không còn là bán mua gái Việt bằng tiền Việt, tiền Trung, tiền Lào, hay tiền Campuchia nữa, vấn đề là nỗi nhục cho danh dự một cộng đồng lớn hơn những người trong cuộc. Tôi muốn nói đến danh dự của phụ nữ Việt Nam, đàn ông Việt Nam. Cách đây chưa lâu, cái việc báo chí nước ngoài đăng tải hình ảnh cô gái Việt bị đặt trong lồng kính quay quay cho khách chọn đã khiến chúng ta nổi đoá “tự ái” một cách cần thiết. Tổn thương cần thiết. Thế sao cái việc hàng trăm người chềnh ềnh bán dâm công khai, ai đến cùng mời kiểu phơi bày xác thịt trơ tráo nhất (xem chùm ảnh kèm theo), ai mua cũng bán này không khiến chúng ta trăn trở một cách xứng tầm?!
Khách mua dâm là người Việt đủ thành phần, họ bỏ mấy đồng bạc lẻ (giá hiện nay khoảng 100.000 VNĐ/người/ lượt) ra để vày vò chị em mình trên đất khách. Khách cũng có thể là người của năm châu bốn biển. Tôi không sợ hồ đồ khi nói ra thực trạng này, bởi tôi đã có mặt nhiều lần, với tư cách nhà báo ở đó và chứng kiến tất cả. Hơn thế, sự thực này chả có gì khó hình dung với những kẻ “háo ngọt ham vui”. Bởi, trong khi chúng ta đang có chủ trương sáng suốt là cấm mua bán dâm trong toàn bộ nội địa, trong khi chỉ nhảng bước qua sông, trèo qua một con dốc nhỏ, hay thò cái giấy thông hành cư dân biên giới hoặc trong vai trò khách du lịch, đi vài bước chân là người ai ai cũng có thể lạc vào “thiên đường tình dục”, họ không đi bóc bánh trả tiền... xuyên quốc gia mới là... chuyện lạ. Hậu quả của tật bệnh và sự tổn thương nhân cách, danh dự là vô bờ bến.
Với “bầy nhện ăn thịt người” ở Hà Khẩu, Pò Chài
Cùng giáp ranh với Trung Quốc, cùng là biên viễn đất Việt, cùng năng động và đang cất cánh, khu vực biên giới của hai tỉnh Lạng Sơn và Lào Cai có hai cái “Việt nữ thị” đáng sợ và... gợi trí tò mò của người “hư hỏng” vô cùng. Lào Cai cách Hà Nội chừng 400km, Lạng Sơn cách Hà Nội chỉ 170km, hai cái chỗ này được rất rất nhiều trai mới lớn và trai đã lớn truyền tai nhau, coi hai cái ổ mại dâm giáp biên khổng lồ Hà Khẩu và Pò Chài đó là hai “thiên đường tình dục” cần phải... khám phá. Tôi đã chứng kiến, cả ban ngày, cả ban đêm, nườm nượp đàn ông người Việt vượt biên đi “mua tình” với gái mại dâm ở hai nơi này. Một khảo sát gần đây được báo chí Việt Nam đăng tải: cơ quan phòng chống tệ nạn xã hội tỉnh Lào Cai, khảo sát trên địa bàn 8 xã, phường của Thành phố Lào Cai, nơi cách khu mại dâm khổng lồ Hà Khẩu chỉ một con sông mùa cạn có thể lội qua trong hai phút, thì hầu hết thanh niên địa phương đều đã ít nhất một lần sang “bên kia biên giới” quan hệ tình dục với gái mại dâm (chủ yếu là người Việt). Sự cám dỗ xấu xa ở bên kia biên giới là nguyên nhân hàng đầu để các nhà quản lý quan ngại cho sự “tăng trưởng phi mã” của đại dịch HIV/AIDS ở Lào Cai và hàng vạn vạn du khách trong nội địa khác. Đáng sợ hơn, có một thực tế là hầu hết các tua du lịch đi Sa Pa, Lào Cai bây giờ đều có kèm cái phần sang Hà Khẩu tham quan, mua sắm; và có trời mà biết là 100% hay ít hơn con số này một chút, những người đàn ông du hí rìa đất Trung Hoa lại bỏ qua việc công khai mua dâm ở Hà Khẩu (!).
Bây giờ chúng tôi xin cận cảnh thế giới ăn chơi mà ai cũng có thể dễ dàng được thâm nhập ở Hà Khẩu. Có lần tôi sang sông thăm Hà Khẩu và chụp ảnh chơi... vào ban ngày. Một chiến sỹ biên phòng ngồi uể oải, úp mũ lên mặt ở bờ sông, ra chiều đang đứng gác. Tôi xuống thuyền, máy ảnh khoác lủng lẳng, chú ta chán nản nói với bạn: tay kia trông như nhà báo. Tôi mơ màng ngắm cái bến lau lách bên kia nước bạn. Nước ta và nước bạn gần đến mức, nộp “mãi lộ” cho chủ thuyền xong, hắn giật dây côle đánh “thoành!” một cái, chưa kịp cảm nhận cái hương vị “xuất ngoại” lạ kỳ của mình, thì đã thấy gã chủ mặt choắt tắt máy cô-le. Chỉ kịp ngó lên mũi thuyền, tích tắc, thuyền đã cập bến. “Lên mà “đóng gạch” đi!” (ý là mua dâm đi). Tôi ngơ ngác hỏi, sang Trung Quốc rồi hả bác? Hắn cười khẩy: cứ giả vờ. Hắn dặn, lúc về, cứ đứng ở bờ sông, vẫy tay một cái, hắn sẽ sang đón. Đứng bên này sông tôi vẫn nhìn thấy cái nốt ruồi đen nhức trên cằm gã mặt choắt.
Có lần để thâm nhập xới bạc đánh công khai, thâu đêm suốt sáng, thâm nhập chợ mại dâm không lúc nào tắt đèn đỏ đèn xanh, nộp thuế môn bài để buôn thịt bán người ở Hà Khẩu - tôi đã sang Hà Khẩu vào ban đêm. Một anh bạn chu đáo tiễn ra tận bến sông Hồng, dặn tay chủ đò cẩn thận, rằng đi đêm chính ra rất nguy hiểm. Tên chủ đò phẩy tay, gớm, từ tối đến giờ, tớ chở 200 thằng đi “chơi gái” rồi. Hắn quay vào chơi đỏ đen, con gái hắn, 13 tuổi phụng phịu khua mái chèo rẽ sóng. Róc rách vừa đủ hai câu chào hỏi, cũng lại cập bến ở cái chỗ bờ bê tông có bậc thang leo lên chợ mại dâm rồi. Cảm giác, vài trăm em gái người Việt nồng nỗng nhốt và bán dâm trong động kia, các em chỉ nhác thấy bóng thuyền, ra cửa động ngóng khách, là có thể thò tay xuống bờ sông kéo khách chơi lên... thiên đường ấy. Đúng là “Sớm đưa Tống Ngọc, tối lần Tràng Khanh” (Truyện Kiều), nó cũng có hương vị mơ màng đấy chứ - tôi chua chát nghĩ.
Tôi nhớ mãi giọng cô bé con ông chủ đò, nó vuốt tóc mai hỏi tôi:
-Đánh bạc à?
Tôi im lặng.
Nó văng tục chí mạng khiến tôi toát mồ hôi hột:
-Đ.M, tối nay lại thua ba cây rồi. Từ chiều, chở toàn bọn đi “đóng gạch” (mua dâm). Đen lắm. Toàn bọn “ếch vồ” (HIV/AIDS) thế mà bọn chó dái nó cứ xông vào.
Nhớ tóc mai của cô gái “thập tam” (13 tuổi), tôi vừa đi vừa đọc cái câu thơ mộng rớt thủa học trò: “Tóc mai sợi ngắn sợi dài/ lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm”, đọc xong, tôi thấy xót xa cho… cô bé thập tam. Đang lơ ngơ thì chú lái xe điện đi như con ma từ phía sau đến. Xe ấy nó không kêu, không nổ, không khói khiếc gì hết, nó cứ đi như gió như mây trên phố, đỗ xịch trước mũi người ta. Xe ôm, taxi hiếm lắm, bên Hà Khẩu rất nhiều xe điện. Chú lái xe hò hét váng trời, “gái! gái! gái!”, chú cắt đầu cua, mắt một mí đúng người nước bạn, ai dè làm hướng dẫn viên vào động gái toàn “phát sóng” tiếng Việt. Ý chú là muốn thu của chúng tôi 2 tệ (bằng khoảng 4 nghìn tiền Việt) để đưa chúng tôi đi chọn chỗ... gái tốt. Chứ làm gì có đàn ông Việt sang đây mà bỏ qua cái món “tự do tuyệt đối” về tình dục kia (chú ta nói).
Chợ mại dâm Hà Khẩu nằm 4 dãy nhà cao tầng. Các ngôi nhà được cây theo hình chữ “Khẩu” (cái miệng), theo tượng hình của chữ Hán thì nó hình gần như vuông. Nghĩa là bốn khu nhà cao vút quay mặt úp vào nhau, ở giữa là một cái sân nhỏ vuông vức. Để ai đứng ở hành lang tầng nào của toà nhà thì cũng nhìn thấy tất tật những người đứng ở hành lang nhiều tầng 3 toà nhà còn lại. Tất nhiên, chả có kiến trúc sư vĩ đại nào tính xây 4 toà nhà kia để phục vụ riêng cái việc bán dâm cho gái Việt cả. Nhưng, rõ ràng, cái thế tứ trụ... nhòm nhau này rất rất tiện cho việc quảng bá, “khoe hàng” của một động mại dâm quốc tế khổng lồ. Nó rất “phê” cho các khách mày râu chọn “hàng”, cứ là “lượn như cá cảnh”, nhấc lên đặt xuống, “vin cành liễu, bẻ cành đào”, bướm cợt ong cười, thậm chí “khám điền thổ”… thả phanh.
Tôi bước vào tầng 1. Tầng này tuyệt đối không có mại dâm công khai. Nhưng nó bán đủ dao kiếm khủng bố, sắc lẻm, đủ đồ chơi bạo lực và dụng cụ làm tình. Toàn người Việt, họ buôn bán và cứ leo lẻo mời khách mua tranh ảnh, phim sex, các thây người nuột nà, ấm áp với bộ phận sinh dục trang hoàng (sex toy). Xin lỗi, tôi không sao quên được hình ảnh một cô gái Việt phốp pháp, má hồng rực cứ mời tôi mua sinh thực khí nữ. Cô lôi ra một súc gì, như một tảng thịt lớn, nhìn kỹ nó chỉ là khúc dài hai gang tay của đùi và eo mà “trọng tâm” là âm vật phụ nữ. Một thi thể nõn nà được phanh thây, cắt khúc!, tôi rùng mình ớn lạnh. Món hàng đó, nó được làm bằng silicôn hay bọt biển hay thịt da thật thì tôi không biết, nhưng mà “giống” lắm. Cô bán hàng hào hển bảo: anh nhìn nó hồng hào chưa, này, em cắm điện, anh sờ vào mà xem, thấy... chưa, thấy... chưa. Y như thật. Em là đàn bà đẻ 3 lứa rồi, chả giấu gì anh, em xin thề là nó còn tuyệt vời hơn cả “cái của thật”. Tôi tưởng mình già rồi mà hoá ra cũng vẫn đỏ mặt rồi tái mặt, khi cô nắm tay tôi bắt thọc vào khúc da thịt giả cầy ấy để... thưởng thức: “Anh thấy nó ấm và nó... rung ghê chưa?”. Tôi không mua, cô quay ngắt, thở dài: lên tầng 2 toàn thịt ôi thịt thối, thịt nây thịt dọi, gớm lên đấy có mà... chết cả nhà (ý nói là lây HIV). Chỗ của người ta bán đồ thơm tho thì lại ngúng nguẩy!
Chưa thoát khỏi cô em “hồng diện...” thì lại với phải một ông kễnh vác các thây người như lâm tặc vác gỗ. Thây người đẹp hơn... người nude (trần truồng) thật (thì anh ta quảng cáo thế, biết thế!). Anh ta như võ sĩ đang chọn vũ khí xung trận, anh ta lôi ra các loại dương vật đủ cỡ, đủ màu, đủ cong vênh kỳ quái. Tôi đồ rằng, nhà văn Y Ban đàn bà đến tận đáy cùng của chúng ta đã lấy cảm hứng từ nơi này, khi chị viết tiểu thuyết, miêu tả và triết lý nhân việc một người đàn bà mua một hình nhân đàn ông “tuyệt kỹ” về để chăn gối đêm đêm. Có thể người đàn bà trong truyện của Y Ban đã mua cái thây người đàn ông trần truồng, dương vật cứ cắm điện vào là có thể “náo nức” suốt ngày dài lại đêm thâu ở chính chợ Hà Khẩu này chăng?
Bắt đầu từ tầng 2, là thế giới của các cô gái bằng da bằng thịt. Các cô ăn mặc ở mức độ khêu gợi nhất. Phòng nào cũng nhô nhúc các em. Có phòng em nào cũng ăn mặc mỗi quần xà lỏn và nịt ngực, cứ tênh hênh trêu ghẹo khách. Anh nào “xấu máu”, tôi thề là không thể lên được đến... tầng 3. Bởi, như báo chí Việt Nam ta từng đau đớn thống kê, có vài trăm đến cả nghìn cô gái ở khắp các sới ăn chơi Hà Khẩu là người Việt. Các cô lao bổ vào khách, như thiêu thân, trong khi, rõ ràng, cũng chửa chắc ai du hí Hà Khẩu đã hẳn muốn mua dâm. Nhưng, dù rất nhục nhã, tôi phải nói rằng, các cô lao bổ vào khách. Họ coi cổ và eo khách như những cái xà đơn, họ tung mình, bổ nhào vào đàn ông mà chèo kéo. Trước khi sang kỳ 2 của phóng sự, mời quý độc giả xem những bức ảnh: các chiêu vồ khách đang ngượng ngùng của gái Việt tại Hà Khẩu do đồng nghiệp của chúng tôi kỳ công chụp được. Có anh bị sàm sỡ đến mức 5-6 con nhền nhện (gái mại dâm) lôi xềnh xệch vào một khoang bé như hầm cầu thang tối, rồi họ “làm thịt” anh theo đúng nghĩa. Anh này yếu đuối, lại lớn tuổi, nên cứ phải gào lên, “anh không thích”, “anh không thể”! Các cô lập tức là lột hết và ngấu nghiến hết; vừa làm tập thể, vừa chớt nhả: “Làm gì có chuyện không thích, vào đây, là thích… tuốt!”. Có anh hái hoa biên ải nhiều lần, thậm chí có thể “khám điền thổ” (xin lỗi), lột các cô ra giữa ba quân tướng sỹ để... lựa chọn. Lựa chọn hay bị kéo như khúc gỗ đi lên... trời, thì tất cả đều... như nhau. Công đoạn như nhau, hết các “trò” thì phải xuỳ tiền ra.
Mà cũng còn rẻ chán. “Con người ta nuôi mấy chục năm giời, các anh chỉ mua có một trăm nghìn là “dang tay mở khóa động đào”, đắt đỏ cái nỗi gì” – chị chủ nhà chứa, người Việt ở Sơn Tây véo von giọng xứ Đoài phân tích vẻ xách mé.
Kỳ 2: Những cô điếm buồn trong “cỗ quan tài trải đệm”
VIỆT NAM - XÃ HỘI - Định kiến nghi ngờ sự thành đạt của phụ nữ vẫn nặng nề tại Việt Nam- RFI
Quan niệm truyền thống tại nhiều nước châu Á, trong đó có Việt Nam, nhấn mạnh vào vai trò của phụ nữ trong gia đình. Những phụ nữ thành đạt thường bị dư luận soi xét với con mắt nghi ngờ. Sau đây là ý kiến của tiến sĩ Khuất Thu Hồng, chuyên gia nghiên cứu về giới, Viện trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Triển Xã Hội-Hà Nội
Khi Phó chủ tịch nước trải lòng... (TT 8-3-10) -- Thì cũng phải ngó trước nhìn sau!
Trên hạn, dưới mặn: miền Tây đang lo chết khát (SGTT 8-3-10)
Khi Phó chủ tịch nước trải lòng... (TT 8-3-10) -- Thì cũng phải ngó trước nhìn sau!
Why Is China Slowing its Military Spending?--- TIME
For the past two decades, China's rapid economic growth has been twinedwith an even more rapid increase in military spending. Is that changing?