Võ Thị Hảo
Những bộ complet đẹp đến mức chúng đã biến những tay nông dân pha lưu manh, những kẻ du thủ du thực mang tư cách mõ trở thành những quan chức đáng nể mặt…
Tranh của Nguyễn Đình Đăng
Dạ tiệc quỷ - chương 10: Bức thư báo giờ chết
Võ Thị Hảo
Có những người đến xem xác ấy trong ba ngày rưỡi...(Kinh thánh - Tân ước)
Một nhóm điều tra gồm ba thám tử, do Hoàng - một cán bộ an ninh đã giải nghệ được cậu Cả giao nhiệm vụ đặc biệt, được đón đến trong một chiếc xe lớn màu đen, bóng loáng và kín mít. Chui ra khỏi xe là ba người mặc quần bò áo phông, như dân đi chơi, như đám bạn vẫn bù khú của cậu Út. Hàng xóm vẫn chưa hề hay biết chuyện tày trời vừa xẩy ra trong ngôi biệt thự có rào dây thép gai. Không ai nghi hoặc về sự bình yên của ngôi nhà này.
Nhạc vẫn không ngừng phát ra từ chiếc máy. Giai điệu của bài I love you.
Nhóm điều tra sững người vì quang cảnh bất ngờ bày ra trước mắt họ.
Máu ông Thạc từng giọt từng giọt nhểu qua những thoi vàng.
Vô số thoi vàng ken sít nhau tạo thành mặt đệm chói lọi hoà với màu đỏ sẫm của máu.
Một màu vàng ảm đạm phản chiếu trở lại trần nhà lộng lẫy. Ánh sáng tán xạ lên gấp cả chục lần ánh chói loà của những thoi vàng trong bức tranh pha lê khảm hình thiên thần bằng vàng và những đám mây hồng.
Vàng không thấm máu.
Máu chuội đi từng giọt lưỡng lự rồi lăn tròn. Chúng chờ nhau trên mặt đệm vàng, lưỡng lự nhập thành những đường rãnh nhỏ. Những rãnh nhỏ tìm chỗ thấp mà chảy, âm thầm rỉ xuyên qua lớp đệm dày. Máu nặng nhọc nhểu xuống sàn nhà gỗ mun, nhuộm màu đen lánh của gỗ, hoà với màu đỏ sẫm của máu thành một màu đen ma quái. Như một miệng cống ùn tắc bởi rác rưởi, máu đọng thành vũng trên nền nhà và đã bắt đầu quện khô, mép vũng đã cong dầy lên viền lấy những vũng máu.
Bức tranh pha lê trên trần phản chiếu gương mặt của người chết.
Đôi mắt ông ta trợn tròn như kinh ngạc. Lông mày hình dấu ngã. Hai hàm răng nghiến chặt. Đôi môi trắng nhợt nhành ra, nhường chỗ cho đôi hàm răng dày, đều, ken sít như nanh sói.
Trên thi thể, màu xanh nhợt của xác chết đã ăn hết đôi bàn chân, thành màu vàng sáp. Màu xanh nhợt ăn lên đôi bàn tay, trở thành như đôi miếng lót đế giày bằng cao su sơ chế thô thiển.
Trên bộ pyjama bằng lụa Myanma màu vàng hoàng cung, bàn tay phải của người chết giơ lên khum khum ngang mặt, như muốn che đỡ như muốn xua đuổi. Trong bàn tay trái buông thõng xuống thành giường còn nắm chặt một bức thư không nhuốm máu.
Màu xanh nhợt ăn lên tinh mũi, thành một vệt đen như con giun đất vắt ngang.
Những nếp nhàu của bức thư trong bàn tay người chết chứng tỏ nó đã được đọc đi đọc lại nhiều lần, thậm chí còn bị ai đó nổi điên vò nát, quẳng vào sọt rác rồi sau đó mới tìm lại và vuốt phẳng. Cái cách đặt ngón tay cái cứng đờ, hững hờ trên bức thư mách bảo rằng có thể nó đã được hung thủ luồn vào tay người chết sau khi đã hoàn tất công việc. Thư được viết từ một chiếc máy vi tính, font chữ Unicode, in ra trên khổ giấy A4.
“Kính ông,
Bậc đại nhân đại đức đại trí đại dũng trong thiên hạ.
Cách nay mười lăm ngày tôi đã có mạo muội báo trước cho ông rằng hãy cố gắng trong khi còn chưa quá muộn để đề phòng cái chết của ông.
Và tôi đã nhắn rằng ông hãy làm tất cả để giữ lấy cái đống tài sản khổng lồ và những đồng đô la mà ông đang gửi tại nhà băng Thụy Sĩ.
Còn những đồng đô la đang trên đường trung chuyển ra nước ngoài dưới vỏ bọc một sòng bạc quốc tế tại đảo Tân Châu. Mong ông hãy cẩn thận. Tôi nhìn thấy máu người trong đống tài sản và những đồng đô la của ông.
Tôi còn biết rằng, khi nhận bức thư của kẻ hèn này, thoạt tiên ông cười khinh khi.
Nhưng mười lăm phút sau, không chừng ông bắt đầu xao xuyến.
Bằng cứ là ông đã làm đổ ly rượu giá một trăm đô la vào vạt complet bằng tơ tằm hạng nhất của Ấn Độ, trong khi đang thù tiếp cấp trên tại Nhất dạ đế vương mang cái tên khiêm tốn là Hạnh hoa tửu lâu.
Tôi còn thấy rõ, khi về đến nhà, ông đã quẳng ngay bộ quần áo trị giá ba mươi triệu đồng đó vào sọt rác tự huỷ. Ông không thèm ngó lại một lần, không chút tiếc của.
Trong tủ ở phòng thay quần áo của ông còn có ít nhất ba chục bộ tương tự và hơn thế chờ sẵn. Đủ các màu sắc, kiểu dáng do các tay thợ sành điệu từ Pari, Roma, Luân đôn cắt dựng so với khuôn người của ông không sai một ly.
Và cũng khoảng chừng đó bộ complet xuất xứ từ những tiệm may nổi tiếng vừa kể, vừa rời xưởng là đến những địa chỉ đặt sẵn. Ông có biệt tài và có công phu chăm sóc được nhiều thứ cho các ông lớn. Những bộ complet đắt tiền được ông tính toán gửi vào nơi thật đắc địa. Những bộ complet đẹp đến mức có thể biến khỉ thành người và chúng đã biến những tay nông dân pha lưu manh, những kẻ du thủ du thực mang tư cách mõ trở thành những quan chức đáng nể mặt nếu thoạt trông thấy ngoài đời hoặc trên truyền hình.
Ông quá giàu có.
Nhưng đáng thương cho ông là dù giàu đến đâu, ông cũng không thoát khỏi lối chơi ngông của một gã trọc phú. Ông chưa đã cơn khát vàng dù ngồi trên cả đống vàng, đến mức ken cả vàng khối làm đệm nằm.
Đêm đêm ngả lưng trên chiếc giường lạnh cứng, ông chỉ ngủ được khi những thoi vàng đâm vào lưng nhoi nhói, để ông quên ám ảnh về thời đói kém, với những thuở kéo cày thay trâu và bị người ta giật miếng cơm ra khỏi miệng.
Thực ra, đệm vàng ông nằm, những bộ complet đắt tiền ông mặc, và đống tài sản kếch xù ông có được cũng chỉ là do ông giật miếng cơm trên miệng của nhiều người khác mà thôi.
Và tôi cũng nhìn thấy ông không dưới ba lần lôi bức thư tội nghiệp của tôi từ trong sọt rác ra vuốt phẳng lại.
Rồi ông giao cho tên tay chân thân tín của ông trong lực lượng an ninh đi dò tìm mẫu tự. Cả một đại đội an ninh đi dò tìm.
Tiếc thay, tay chân thân tín của ông cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
Và tôi cũng đã thấy cái cách ông bất đẵc dĩ chuyển một nửa tài sản của ông cho hai cậu quý tử.
Riêng cậu Út, tôi có thể báo trước tương lai của những đồng tiền đang nằm trong tay cậu ta.
Trước đây, hồi ông mới nổi sau ba phi vụ làm ăn đầu tiên, cậu Út đã lấy đồng một trăm ngàn gói vào giấy vệ sinh đi toa lét hàng ngày.
Cậu ấy làm thế cũng là để trả thù cái thời ông giả nghèo giả khổ, vờ thanh liêm trong sạch đạo cao đức trọng, chí công vô tư.
Thời đó chỉ kéo dài chừng mười năm.
Đủ để ông lên đến cái chức béo bở này.
Mười năm rồi cũng qua mốt quan chức chí công vô tư. Lâu nay thì đã sang mốt quan chức khoe giàu khoe sang công khai và bộc lộ khả năng bóp nặn dân chúng công khai. Ông bao giờ cũng hợp thời. Nhưng với cậu Út, thì mười năm giả nghèo giả khổ lại là một vấn đề khác.
Cậu Út đã bí mật ngồi vài ngày trên nóc nhà ông để quan sát vẻ kinh hoàng của đám thợ thông cống khi nhìn thấy vô số đồng tiền một trăm ngàn gần nát mủn từ trong bể phốt nhà ông trôi ra.
Họ đã khóc và nguyền rủa. Trong số họ nhiều người không có nổi lấy một trăm ngàn để trả tiền học thêm cho con.
Nếu với đống tài sản vừa được ông chia cho này, tôi tin rằng cậu ta sẽ giàu có cỡ triệu đô, thành tư bản trong vòng khoảng mười năm rồi phá sản.
Và tôi chúc cho cậu Út sau này kiếm được công việc gì đó khả dĩ hơn những người công nhân vệ sinh tội nghiệp đã nhìn những đồng tiền mủn nát dưới bể phốt nhà ông.
Không chỉ thiếu tiền cho con học hành, bản thân họ nhiều khi cũng ước có được vài trăm ngàn đủ để mua ba mũi thuốc kháng sinh chữa khỏi bệnh viêm phế quản, bệnh mắt toét gây ra do suốt đời phải chung thân với các bể phốt bị ô nhiễm.
Tôi cũng nhìn thấy cái cung cách mà những đồng đô-la kếch xù của ông đang trên đường vào tay cậu Cả.
Cậu Cả thì khôn ngoan, cũng đang trong thời giả nghèo giả khổ để che đậy cái giàu nứt đố đổ vách do giỏi đục khoét ngân quỹ xoá đói giảm nghèo.
Cậu Cả giỏi đóng kịch. Quanh năm mặc quần tím than áo trắng rung rúc, đi xe máy Honda loại tầm thường. Ngồi trên đống của nhưng được cái đủ bản lĩnh bấm bụng giản dị. Cậu được tiếng chan hoà với quần chúng và luôn được phiếu bầu cao trong những cuộc bỏ phiếu kín vì nổi tiếng liêm khiết và hoà mình.
Cậu lại còn học được tiếng của người dân tộc thiểu số, lên vùng đồng bào nói năng lơ lớ, lại còn giỏi biết múa xoè, uống rượu chéo cánh, ăn muối ớt thịt chuột, thịt nhái cùng quần chúng, thường rút tiền và kẹo cho đám con nít ùa ra xem người lạ, cũng giỏi bấm bụng chịu mũi dãi để bế bồng và hôn hít lũ trẻ cởi truồng hôi hám tại các làng bản, dù trong thâm tâm chỉ muốn vứt bộp chúng xuống đất cho chúng chết quách, cho thoát nợ.
Quần chúng yêu quý cậu như thánh sống. Cơ chừng cậu còn lên cao hơn cả chức thứ trưởng.
Cậu giản dị lắm, và còn giản dị trong vài năm nữa, khi việc lớn đã thành.
Cậu chỉ có cái thú không được giản dị lắm là thỉnh thoảng giở hộp kim cương ra ngắm và hẹn ngày nhân chúng lên hàng trăm hàng vạn lần. Còn bây giờ thì cậu Cả chia một số viên kim cương đó thành những phần nhỏ, đánh thành những chiếc nhẫn kim cương rồi lựa dịp mà dịu dàng lồng vào ngón tay của một số người.
Đó là ngón tay của một số phu nhân và quan chức thanh liêm kiên quyết không nhận tiền và quà mừng tuổi, chê tiền chê vàng chê đô-la, chỉ thích kim cương và ngân phiếu mệnh giá lớn chuyển khoản từ những nhà băng kín mít ở nước ngoài, như Thụy Sĩ chẳng hạn.
Những vị đó, tổng thu nhập cộng lại, cả sổ đen sổ đỏ của cơ quan cộng lại, thì được hai triệu rưỡi một tháng. Nhưng lại đủ tiền nuôi cả một huyện sung sướng cùng đội ngũ kẻ hầu người hạ.
Lương hai triệu rưỡi một tháng nhưng họ nuôi vài ba con du học ở Mỹ ở Anh. Họ mua nhà lớn, mua ô tô cho con bên đó để thỉnh thoảng lấy cớ chữa bệnh đưa cả nhà sang đó ăn nghỉ, dắt nhau vào sòng bạc và những nhà hàng đắt tiền nhất.
Lương hai triệu rưỡi một tháng nhưng đủ sức để kéo đội ngũ cỡ một trung đội từ quê lên để chốt vào những vị trí tầm thường đại loại như kế toán trưởng tổng công ty, vụ trưởng tổ chức, chủ tịch hội đồng thẩm định dự án đấu thầu cấp tỉnh cấp thành phố hoặc giám đốc công ty xây dựng cầu cảng và dầu khí chẳng hạn.
Và một trong những đồng chí hợp tác đắc lực với ông là bố con nhà ông Dậm. Chuyện ông Dậm thì hơi dài. Ông sẽ nghe tiếp những chương ly kỳ về đồng chí của ông ở dưới địa ngục.
Các vị này thanh liêm lắm. Lương hai triệu rưỡi một tháng, đa cảm rỏ nước mắt khi đi thăm đồng bào bị bão lụt, sụt sịt quệt mũi khi thăm nạn nhân chất độc màu da cam, vô cùng hùng hồn khi chém tay trong không khí kêu gọi phải thắt lưng buộc bụng xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Các vị này khỉnh miệt cả một trăm ngàn đồng năm trăm ngàn đồng và những chục triệu đồng, tóm lại là đã ngán tiền, chỉ mê kim cương.
Họ chỉ còn cái thú ganh đua ánh sáng chói lọi trong bàn tay từ những viên kim cương lạ kiểu ở dưới gầm bàn.
Cậu Cả của ngài là một người tinh tế. Cậu ta đang đi theo con đường của Lã Bất Vi. Có khác chăng, Lã Bất Vi thì vất vả hơn cậu. Ông ta dùng những đồng tiền mồ hôi nước mắt thuở đang làm kinh doanh, tích cóp được từ ngày hàn vi để buôn vua.
Còn cậu Cả thì dùng những đồng tiền mà cha con ông khoắng ra từ những cái két công quỹ, cái gọi là “tài sản tập thể” để buôn vua.
Bố con ngài, về nhân cách còn thua hơn Lã Bất Vi nhiều lần.
Bố con ngài đang phát đạt trên con đường buôn vua.
Và cậu Cả sẽ có một ngày đột ngột xuất hiện, rỡ ràng chói lọi trên quan trường với vị thế khả dĩ chi phối nền kinh tế của cả đất nước. Nếu...
Vâng nếu không có kẻ hèn này.
Thưa quí ngài đại nhân đại đức đại trí đại dũng trong thiên hạ. Nếu một ngày không có tôi, tất cả những chuyện đó sẽ thành sự thật....
Vĩnh biệt ngài. Và lần lượt gửi đến những lời chào vĩnh biệt đối với những kẻ đại đạo đức giả như ngài.
Người vô hình.
TB. Để nhà chức trách dễ nhận diện kẻ giết người, tôi xin để lại ba sợi tóc của tôi để các vị có thể phân tích tìm mẫu ADN. Chúc các vị mau chóng thăng tiến trên con đường sự nghiệp”.
Chiếc đĩa CD có đính ba sợi tóc đang bay phơ phất trên mặt nghiêng của đĩa. Một cạnh đĩa cắm ngập vào yết hầu nạn nhân như một lưỡi dao được bắn ra từ cỗ máy vi tính có mãnh lực siêu phàm.
* * *
Hoàng qua một giây phút sững sờ, cố kiềm chế không hé miệng bình luận. Anh ta hối thúc cả nhóm mặc quần áo chuyên dụng kín mít từ đầu đến chân, trông như những bóng ma màu trắng, trông càng rùng rợn bên xác ông Thạc.
Sau một hồi lúi húi lấy mẫu máu, phân tích qua một thiết bị nhỏ mang theo, trưởng nhóm tuyên bố:
- Chết hai ngày rồi. Trình, lấy dấu vân tay. Thanh, chụp ảnh.
Ông ta hất hàm sang hai phụ tá đang loay hoay quan sát xác chết. Hai phụ tá lúi húi rắc bột, chụp ảnh, tìm kiếm vân tay.
Sau một hồi săm soi viên phụ tá cao và gầy tên là Trình thốt lên:
- Hung thủ cáo già! Không để lại một dấu vân tay nào.
- Đôi khi vẫn thế. Có thể hung thủ dùng găng tay. Xem kỹ vết giầy.
- Tịnh không vết giầy. Trên bậu cửa sổ cũng không. Nãy giờ tôi đã xem kỹ.
Vị phụ tá thứ hai dáng thấp bé chắc như tảng đá cuội, lên tiếng.
- Thế dấu giầy của ai đây? Viên trưởng nhóm điều tra chỉ vào một vết giầy dính máu in trên sàn nhà.
- Tôi đã so. Đây là dấu giầy của vợ và con nạn nhân.
Hoàng khoát tay chán nản.
- Ta có thể xem mẫu tự từ bức thư của hung thủ và ba sợi tóc hắn đính trên hung khí.
- Vô ích. Hung thủ dựng hiện trường giả để đánh lạc hướng điều tra. Hoặc như hai vụ trước mà thôi.
- Kết quả phân tích ADN trên ba sợi tóc của hai vụ trước thế nào?
- Không thể nhận nổi. Có một đoạn nhiễm sắc thể làm nhiễu, máy không nhập được.
Bỗng viên phụ tá lùn hơn nãy giờ đang loay hoay ở gần xác nạn nhân, kêu lên:
- Còn một bức thư nữa!
Bức thư thứ hai được đưa ra soi dưới ánh sáng của loại đèn đặc biệt vẫn dùng trong điều tra:
“...Thưa quý ông đại nhân đại đức đại trí đại dũng trong thiên hạ.
Nếu một ngày không có tôi...
Tôi e rằng sau cái chết của ông, một đôi điều sẽ được phơi bày và sáng tỏ.
Ông huỷ bức thư này làm gì, vô ích.
Bản cáo trạng cụ thể về những hành vi đẹp đẽ của ông, tôi đã cho in vào một thứ vũ khí thật giản dị mà hợp thời đại: một cái đĩa CD dùng cho máy vi tính. Và những ổ USB sắc như một lưỡi dao nhọn. Tôi sẽ cập nhật vũ khí, theo sự phát triển cao vọt của công nghệ thông tin.
Ông sẽ chết, với chiếc đĩa CD găm vào cổ, trong một ngày thích hợp.
Cái ngày mà hoàng hôn rất đẹp.
Nắng sẽ tắt để báo hiệu sự cáo chung.
Và màn đêm sẽ đưa tang những kẻ tham nhũng và giả dối, cho thế giới này được hồi sinh.
Thế giới phải thoát khỏi những dòng máu tanh tưởi của những con bạch tuộc nhớp nhúa như ông.
Thế giới phải được gột rửa bởi những người như tôi.
Ông biết không, vì ông - chính vì những người như ông, mà nhiều lần tôi muốn huỷ diệt thế giới.
Đập bỏ thế giới này, như đập bỏ một con lợn bằng đất. Để làm lại một thế giới khác, sạch sẽ hơn, công bằng hơn, ít kẻ phải khóc, phải tù đày và phải chết oan hơn!
Đất Mẹ phải được trả lại mùi thơm hoang dại của đất và cỏ cây. Đất Mẹ phải được quyền chối từ đón nhận những cái xác tanh tưởi như của ông.
Đất Mẹ phải được quyền chối từ những kẻ giả dối và bẩn thỉu.
Màn đêm dịu dàng cũng đang đòi quyền từ chối đấy. Chúng đòi từ chối phải làm chiếc chăn phủ lên những thi hài nhớp nhúa, mà sự tồn tại mỗi ngày sẽ làm cho màn đêm nhờ nhợt như máu loãng và thế giới này mãi trằn trọc không sao nghỉ ngơi nổi.
Khi ông nằm đây, và dòi bọ bắt đầu âu yếm đẻ trứng lên xác chết của ông, lên cái mồm đạo đức giả của ông, thì bản cáo trạng về ông đã được phát tán trên mạng Internet.
Các ông dùng tường lửa để chặn những thông tin về sự nhớp nhúa của các ông sao?
Vô ích. Tôi quỳ xuống, Cảm ơn thời đại Thế giới phẳng. Với một cú click chuột, loài người đều biết những gì phải biết.
Ông biết, với những dữ liệu thế này, ông hiểu rất rõ, rằng không thể huỷ hoại được.
Nó được nhân bản, trong một bộ nhớ nào đó. Không phải trong một két sắt, như kim cương và những ngân phiếu của ông đâu.
Một trong những bức thư như thế này, tôi đã gửi lên bộ lưu trữ của mạng Yahoo. Chỉ để loài người phải nhớ về những ác mộng để ghê tởm nó và tránh xa nó.
Tôi dài dòng đấy. Tôi vốn là người yêu văn chương. Nhưng đây là cáo trạng. Một bản cáo trạng không được lập bởi những bàn tay chính thống, và được tuyên đọc bởi một toà án với vành móng ngựa thực sự được thiết lập tại một phòng xử uy nghi nào đó.
Vì ông biết đấy. Với cung cách móc ngoặc đã thành kỹ năng, với cung cách những kẻ như ông kết thành một giai tầng, và cung cách chia chác mỗi người một chút để sống còn và bôi bẩn, việc điều tra tội phạm của các ông đối với nhà chức trách là bất khả.
Đó là chưa nói, thường thì các nhà chức trách không muốn điều tra, không thèm điều tra hoặc tuyên án, và nhiều khi họ đã làm ngược lại.
Vì thế, tôi mới phải ra tay.
Lẽ ra, tôi được sinh ra chỉ để yêu. Để đẹp. Muốn đàn ông và đàn bà bị quyến rũ vì vẻ đẹp của tôi. Tôi sinh ra để làm nghệ sĩ. Để ngợi ca cuộc sống và để phát kiến ra muôn cách yêu thương để dâng tặng loài người.
Nhưng tôi đã phải ra tay. Vì có những người như ông.
Ngoài kia, vì những người như ông mà thiên hạ đói kém, mà oan khuất, mà thất nghiệp. Và theo gương các ông để lưu manh hoá, để hèn hạ và trẻ con mới chào đời cũng phải học cách cất lên tiếng khóc giả dối vì từ trong bụng mẹ, chúng đã được uống dòng máu giả dối.
Vì thế, tôi đã học, để rành rọt về kỹ thuật và những ngón nghề ám sát.
Tôi chẳng là ai.
Vì thế tôi nhìn thấy tất cả.
Thôi!
Đã đến lúc buộc ông phải dừng lại.
Vĩnh biệt ông!
Và lần lượt gửi đến những lời chào vĩnh biệt đối với những kẻ đạo đức giả như ông.
CD
TB:
Chúc các vị thăng tiến trên con đường sự nghiệp bằng cách đưa tôi ra dựa cột.
Tôi không muốn nạn nhân của mình, trước khi chết, vẫn lẫn lộn về các sự kiện và tình huống đã đẩy họ đến mức khiêu khích tôi phải ra tay. Kèm theo đây là bản niên biểu liệt kê những tội ác ông đã làm, những sự giả dối ông đã rao giảng, những điều tốt đẹp ông đã huỷ hoại, những bước tiến ông đã làm trì hoãn chỉ vì quyền lợi của ông.
Ông có thể kiểm tra xem tôi có công bằng không”.
Chiếc đĩa CD đang cắm gần ngập yết hầu nạn nhân có ba sợi tóc dài cỡ 15cm vẫn bay phơ phất.
Hoàng dùng găng tay gượng nhẹ gỡ chiếc đĩa CD bỏ vào túi nhựa để bảo quản tang vật. Anh ta đã phải dùng hết sức bình sinh mới rút được chiếc đĩa CD ra khỏi cổ nạn nhân.
Bỗng anh ta kêu ối một tiếng đau đớn.
Chiếc đĩa CD đã vướng vào cổ tay anh ta, để lại một vết cứa mảnh như sợi tóc và rớm máu.
Trong vết rớm máu đó đã hoà một chút máu của người chết.
Hoàng lảo đảo.
Hoàng đổ dần xuống sàn nhà vẫn loang máu của người chết.
Ánh lên xanh rợn cái màu của cửa kính lọc ánh mặt trời chiếu xiên vào, lẫn trong tiếng nhặng bay.
Khi Hoàng gượng đứng dậy được, Thanh và viên trưởng nhóm điều tra đã kịp dùng drap trải giường đắp kín mặt nạn nhân.
- Mang ông ta đi. Nhân vật tầm cỡ thế này cũng phải ướp lạnh bẩy ngày chờ kết quả điều tra và chờ chuẩn bị lễ viếng trọng thể.
Trình quay sang Hoàng:
- Anh ổn chứ?
Bỗng Hoàng hét lên, như một người điên;
- Không ổn. Không có gì là ổn cả!
Mắt Hoàng bỗng dại lạc đi. Và con ngươi dần biến đổi...
Bỗng anh ú ớ chỉ lên trần nhà, miệng ngọng líu:
- Có cái... gì trên kia!
Cả Trình, cậu Cả, cậu Út cùng nhìn lên theo tay chỉ của Hoàng. Chỉ thấy trần nhà rùng mình - lả tả rơi xuống những tảng nặng, ruồi và dòi bọ.
Hoàng nhìn lên ngón tay bị cứa - nhìn thấy ba con dòi đang từ cổ ông Thạc tìm cách chui vào vết đứt ở tay anh.
Hoàng ghê sợ hét lên cố sức gạt con dòi ra khỏi tay, nhưng nó bám chặt lấy không có cách gì gỡ được.
Hoàng nghiến răng, dùng dao chặt đứt ngón tay đeo nhẫn.
Ngón tay rơi ra.
Và lũ dòi bọ từ xác ông Thạc lổm ngổm bò sang.
Trong phút chốc, cả ngón tay chỉ còn là đốt xương trắng.
© DCVOnline
© danlambao