Võ Thị Hảo
…tay điều tra sừng sỏ nhất nước, bề ngoài trông như một tay lãng tử ăn chơi càn quấy, mà bên trong là người đã phá bao nhiêu vụ án khét tiếng, vào ra nhà các quan chức lớn như đi chợ…
Dạ tiệc quỷ - chương 11: Chiếc đệm vàng
Võ Thị Hảo
Biệt thự ông Thạc.
Nhóm điều tra thu thập xong chứng cứ. Trước khi ngồi vào sau vô lăng, Hoàng đã bàn bạc kỹ lưỡng cách thức với cậu Cả. Trong tay cậu Cả đã có một giấy chứng tử. Giấy xác nhận ông Thạc chết do bị cảm dẫn đến tai biến mạch máu não.
Cậu Cả nghiến răng, dặn Hoàng:
- Ông hãy thề với tôi, sống chết gì cũng phải truy lùng bằng ra thủ phạm.
Hoàng quẳng túi đồ nghề khám nghiệm tử thi vào trong xe, nói uể oải, cố chặn cơn buồn nôn cứ dâng lên cổ họng:
- Tôi sẽ cố, nhưng không thể hứa chắc chắn được!
Cậu Cả tức giận, nghi hoặc:
- Ông là tay điều tra sừng sỏ nhất nước này, lại có phương tiện của Viện khoa học hình sự trong tay. Mất bao nhiều tiền tôi cũng chi. Ông nói rằng không hứa là nghĩa làm sao?
Hoàng thản nhiên:
- Những vụ trước, đối với tôi không khó khăn gì. Nhưng đây là một vụ rất đặc biệt. Một vụ mà kẻ gây án sử dụng công nghệ cao. Không thể hình dung được tội phạm thuộc cỡ người nào...
Cậu Cả chém tay vào không khí:
- Cậu là người tâm phúc của tôi. Tôi và cha tôi đã chọn cậu, giữa vô thiên lủng công an cảnh sát lúc nào cũng sẵn sàng quỳ mọp xuống đất làm tôi mọi cho tôi. Nếu không hết lòng với tôi, tính mệnh cậu khó bảo toàn.
Hoàng mặt lạnh tanh:
- Ông đừng đem điều đó ra dọa tôi. Ông biết, tôi nhận lời giúp gia đình ông lâu nay, không chỉ vì tiền. Cũng không chỉ vì sợ...
- Thế thì ông vì cái gì?
- Đến giờ này mà ông vẫn chưa biết sao?
- Vì quyền lực! Vì lòng tự ái nghề nghiệp.
- Đúng! Tôi muốn lên làm Bộ trưởng! Và khi tôi lên làm Bộ trưởng, ông muốn giết ai cũng được.
Cậu Cả nói như đinh đóng cột:
- Việc này không dễ. Nhưng không dễ không có nghĩa là không thể. Cứ hết lòng đi, lo liệu vụ này. Tôi và ông còn trẻ. Bố tôi là một ông nông dân, mà còn ngoi được lên đến đây. Tôi xuất thân cao hơn ông già, lẽ nào chịu thua.
Hoàng gật đầu. Chiếc xe phóng vút đi.
Bên ngoài, không ai hay biết rằng, tay điều tra sừng sỏ nhất nước, bề ngoài trông như một tay lãng tử ăn chơi càn quấy, mà bên trong là người đã phá bao nhiêu vụ án khét tiếng, vào ra nhà các quan chức lớn như đi chợ, với một nụ cười bí ẩn trên môi, đã vào cuộc.
Mùi tử thi vẫn đi theo Hoàng và nhóm điều tra của anh ta.
Cậu Cả yên tâm trở lại phòng ngủ của ông Thạc.
Hai anh em nhấc xác cha lên, đặt sang một tấm vải nhựa lớn đã chuẩn bị sẵn.
Họ tự tay dọn sạch vết máu và tẩy mùi, sau đó mang chiếc đệm vàng đi cất giấu kỹ lưỡng trong hầm ngầm dưới đất.
Căn phòng đã được tẩy bớt mùi thối rữa bằng ba lò hương đốt nghi ngút loại trầm hảo hạng.
Cậu Cả và cậu Út trải lại giường, lau sạch máu trên người và trên cổ ông Thạc, lại nhét một nùi bông lớn vào cổ họng và dưới thân mình để thấm máu.
Rồi hai anh em mặc áo sơ mi màu tối thẫm cho ông Thạc, thắt một chiếc cà vạt cao lên sát cằm để giấu vết thương.
Xong đâu đấy, hai cậu tìm tận đáy tủ, mới thấy bộ complê bằng thứ vải Trung quốc xoàng xĩnh, thứ vải vẫn bán đầy rẫy ở chợ, ông Thạc đôi khi đem ra dùng những lúc cần tỏ ra giản dị và hoà mình với quần chúng.
Cuối cùng, cậu Cả bấm vào chiếc nút nhỏ được giấu rất khéo sau bức tranh tĩnh vật treo thấp trên bức tường cạnh giường, phía tay phải người chết.
Một tấm trần nhà bằng nhựa trắng tầm thường lập tức nhô ra, che khuất hoàn toàn cái trần nhà lộng lẫy gắn bức tranh phalê và vàng ngọc.
Bây giờ thì ai cũng có thể thấy rằng đây là một phòng ngủ đơn sơ, của một quan chức có mức thu nhập trung bình, hàng quan chức sáng vác ô đi tối vác về và hưởng lương ba cọc ba đồng từ ngân sách, chứ không phải của một bí thư quyền lực.
Cậu Cả mặt rắn đanh, gằn giọng nói với cậu Út:
- Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi. Cái lối giàu xổi, ăn chơi như sợ ngày mai chết không kịp chơi như mày và bố, thì chỉ là khiêu khích thiên hạ, tự thắt thòng lọng vào cổ mình, có bao giờ bền được. Nhưng bố và mày có bao giờ nghe tao đâu.
Cậu Út vặc lại:
- Tôi mà theo anh ấy hả! Có tiền mà không tận hưởng, là đồ ngu! Cuộc đời ngắn ngủi. Giả nghèo giả khổ như anh, chết mang theo được à? Bố làm thế là đúng. Dù có bị giết, ông cũng đã chết trên đệm vàng, đã hưởng muôn điều sung sướng.
Cậu Cả nhìn em thương hại:
- Mày thì nức tiếng ăn chơi, nhưng cũng chẳng hơn bố được mấy nả. Chỉ thấy đến vàng ngọc là loá mắt. Con giời ạ, mày chê tao giả nghèo giả khổ, không biết hưởng thụ. Ừ, thì có thế. Nhưng đệm vàng là cổ lỗ rồi. Tao có gan chờ đến ngày nằm trên đệm kim cương mà không ai làm gì được kia!
Cậu Út cười khẩy:
- Tôi chỉ sợ chưa đến ngày nằm đệm kim cương thì anh đã nằm đệm đất. Ai biết được ngày mai ra sao?
Cậu Cả ngán ngẩm nhìn thằng em từ trên cao, lại khinh miệt:
- Thôi được, tạm thời tao không có thời gian để giảng giải cho mày bớt ngu xuẩn đi. Hôm nay chỉ nói đủ để mày nhớ: bố chết! Tao nhắc lại, như tao đã nói, tao có đủ bản lĩnh để thống lĩnh và bảo vệ cái nhà này tai qua nạn khỏi. Bởi vậy, mày không được manh động, nhất cử nhất động phải hỏi ý kiến tao.
Cậu Út văng tục:
- Ông đ. phải là bố tôi! Làm sao tôi phải hỏi ý kiến!
Cậu Cả điềm tĩnh đổ nước thơm tẩy mùi máu trên mu bàn tay và chà xát thật mạnh:
- Tuỳ mày thôi. Tao không phải bố mày. Thậm chí, biết đâu có lúc mày coi tao là kẻ thù nhưng nhiều lúc người ta phải nghe cả kẻ thù, nếu không muốn vào nhà đá bóc lịch và ăn gián cầm hơi.
Cậu Út dịu lại:
- Được! Tôi tạm thời nghe ông để qua cơn nguy hiểm. Nhưng tôi báo trước, nếu ông lấy quyền làm anh mà không chia tài sản của bố cho đàng hoàng, tôi sẽ không để cho đám đàn em cho ông được yên đâu đấy.
Cậu Cả trừng mắt nhìn:
- Thực sự mày muốn gì?
- Bây giờ bố chết, mẹ thì chỉ lo ăn chơi. Tôi biết, quỹ đen của bà ấy có xả láng tám kiếp nữa, theo kiểu của bà ấy thì vẫn thừa mứa. Ông thì quá giàu rồi, trong cái vỏ giả nghèo giả khổ. Và ông còn khoắng được của thiên hạ vô thiên lủng. Vì thế, phần tài sản của ông già, nhất là cái đệm vàng này, phải thuộc về tôi.
- Không được! Một phần sẽ thuộc về mày. Nhưng mày là đứa vén tay áo đốt nhà táng, ăn chơi kiểu mày, được bao lâu?
- Bao lâu, việc của tôi. Tôi đang có một phi vụ cần đầu tư lớn. Tôi không may mắn có quyền chức lớn như ông và bố. Tiền ông và bố là nguồn nước sông. Tiền nước mắt đám dân ngu muội dưới kia. Chúng còng lưng làm cho chúng ta xơi mà chẳng chút kêu ca.
- Dân không bỗng dưng mà ngu được. Do là công của những người như bố và như tao. Khi lên cầm quyền, mục đích của những người như chúng ta là phải dạy dỗ và ép buộc làm cho chúng ngu muội, phải đe nẹt cho chúng không dám kêu ca. Phải làm sao thắt nghẹt cổ họng chúng để chúng không chết mà không thoát ra được một tiếng rên rỉ nào. Thế đấy. Nếu dân mà đầu óc lanh lợi sáng láng, làm sao nó nghe mày, hả con?
- Thôi thôi! Các ông có những mánh lới ma bùn của các ông. Cứ thế mà làm, nếu thích, miễn là cứ đưa tiền về cái nhà này. Tôi tiêu đỡ, cũng như một cách làm từ thiện cho ông để khỏi giàu quá mà tổn thọ. Thế này nhé. Ông cứ lấy đệm vàng tặng cho thằng cha nào đó để mua chức gì thật to vào, tôi cũng được nhờ. Cái đệm tanh tưởi ấy tôi cũng không thiết lắm. Quê bỏ mẹ! Để trong nhà thì lúc nào cũng chỉ ngửi thấy mùi máu. Còn tài sản, để tôi phần nhiều.
- Đâu rồi có đó. Đồ phá gia chi tử ạ. Tao đến khổ vì mày! Cha chết đắp mặt nằm đó, không khóc được tiếng nào đã đòi chia của. Thật vô phúc, các cụ nói không ngoa. Thôi được. Mày tạm câm cái mồm của mày đi. Bây giờ mày sang bên kia với mẹ, bảo đám đàn bà chuẩn bị loan báo tin bố bị cảm chết. Và bảo họ đừng có nhơn nhơn cái mặt. Phải làm ra vẻ thật thương tiếc và bơ vơ không nơi nương tựa, nhé!
Cậu Út đứng dậy:
- Được! Nhưng tôi không đảm bảo cái đám đó sẽ đóng kịch hợp ý ông anh tài làm xiếc của tôi đâu đấy!
Cậu Cả cười:
- Đám đó ở trong nhà này lâu cũng giỏi đóng kịch rồi đấy. Không phải lo, ông nỡm ạ. Ông chỉ cần dặn đám ấy đừng son phấn loè loẹt quá, ăn mặc thật sơ sài, không thì thiên hạ họ đàm tiếu. Sau bốn mươi chín ngày thì tha hồ diện...
- Thế ngày nào thì trả được thù?
- Mày thấy nhóm điều tra ba rồi đấy. Những tay giỏi nhất nước. Đã được thử thách lòng trung thành. Chúng chỉ làm vì tiền, quyền lực và đáng tin cậy nhất là chúng chỉ trung thành với đồng tiền. Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Câu này là thánh kinh của nhiều quan chức và bọn buôn ma túy bây giờ đấy, mày biết không?
- Tôi biết. Câu đó tôi đã nhiều dịp thể nghiệm.
- Được! Thế là mày đã có đôi chút trí khôn. Mày có nhìn thấy cái đĩa CD chết tiệt và ba sợi tóc mà tay Hoàng mang đi? Ngày trả thù đang đến gần. Đám này mà không tìm ra thì tao thách cả nước này tìm được.
- Bố chết, tôi cũng thấy hẫng. Trước đây, bố đã gỡ cho tôi vài phi vụ chết giẫm. Bây giờ, tôi mất chỗ dựa.
- Bố chết, bước đệm của tao cũng mất, nhưng tao cũng đã chuẩn bị. Và tao phải biến cái chết của bố thành bước đệm để tao lên cao hơn.
Cậu Út mỉa mai:
- Thật là hậu sinh khả ố!
- Cả cho mày nữa đấy. Của nợ ạ! Để tao sang bên kia. Mày đứng đây canh bố một chút. Tao sang dặn đám đàn bà cho kỹ lưỡng. Phải cẩn trọng, nếu không, sẽ hỏng bét mọi việc. Hễ có ai hở môi là bọn cảnh sát điều tra ngoài kia có thể khui ra lắm chuyện.
Cậu Út bĩu môi khinh thường:
- Ông chỉ lo hão! Bố có tay trong cả. Tiền của ông già lúc nào chả được việc. Ông già có thủ túc trung thành trong sở, trong Bộ Công an. Ông già lại là bạn đi lại với ngay cả Bộ trưởng và Phó Thủ tướng. Ngay cả Thanh tra, bố cũng nắm trong tay. Mà thủ túc của ông già có ở khắp nơi, cả toà, cả viện. Ông già còn chỉ đạo cả án. Người ta gọi ông già là ông “án bỏ túi”. Trong một số đại biểu quốc hội, có cổ phần ngầm từ những dự án mà ông già phụ trách.
- Dù quyền thế đến đâu, cũng không tránh được cái chết. Chết, thủ túc cũng bỏ, nếu ta không có cách…
- Ông anh tôi sợ rồi hay sao? Tháng trước, ở Sài Gòn cũng đã đăng một vụ, một tay cỡ bự cũng đã chết với một cái đĩa CD chém vào cổ... Tôi và ông anh cũng nên xây lô cốt, đi xe bọc thép...
Cậu Cả vằn mặt, vén áo lên tận nách, để lộ mặt trong của cánh tay với mấy vết sẹo bầm tím.
Cậu dùng chiếc nĩa của ông Thạc còn để lại trên chiếc đĩa với món yến hầm dang dở, nghiến răng đâm phập một nhát vào bắp tay rồi khó nhọc rút ra.
Bốn vết răng sâu hoắm trên bắp tay rỉ máu.
Cậu nói trước con mắt tròn xoe lạ lẫm của thằng em:
- Mày cần phải biết, nếu có một người trên đời này không bỏ qua một mối thù nào, thì đó là tao. Tao ghi xương khắc cốt những mối thù đó mà đứng dậy với đời. Mày có biết, tại sao bọn chống tham nhũng không thể đụng đến gia đình ta và những người trong giai cấp quyền lực của chúng ta? Vì chúng sợ trả thù. Chúng nản chí. Chúng sợ tao. Vì chúng đã biết. Nhiều thằng tố cáo, tao đã cho đi nuôi cá ở đáy sông đáy biển nào đó. Nhẹ như đi chơi, không ai nghi ngờ. Khi vết thương lên da non trên cánh tay này, thì tao cũng đã thanh toán xong những kẻ dám cản mũi kỳ đà.
Kẻ giết ông già hôm nay, sẽ phải trả giá. Cái này thì phải theo truyền thống tru di tam tộc. Tao sẽ lặng lẽ tru di nhà nó đến ba đời. Đúng như những kẻ dám đụng vào vua Tần Thuỷ Hoàng trước kia.
Cậu Út giãn nở gương mặt thoả mãn:
- Giờ thì tôi tin. Ông anh tôi ghê gớm hơn tôi tưởng. Hơn cả băng nhóm của tôi...
Cậu lập tức ngậm miệng vì lỡ lời.
Cậu Cả cười nhạt:
- Mày sợ để lộ rằng mày đang theo đuổi một vụ buôn hồng phiến? Sợ rằng tao biết hai vụ trước trót lọt, và mày đã đem đánh bạc mất một nửa số tiền đó ở Macao?
Cậu Út thất kinh, tái mặt, phẩy tay:
- Làm ơn đi. Nếu ông lộ ra cho ai biết, thì dù là anh em, tôi cũng không tha đâu đấy!
Cậu Cả cười khẽ, đầy mỉa mai:
- Yên tâm mày. Như các nhà lý luận chính trị vẫn nói, đó là con đường tất yếu. Mafia quyền lực sẽ dẫn đến mafia trong buôn bán siêu lợi nhuận và mafia kinh tế. Mày vẫn có thể tự hào về tư cách. Vì tư cách mày cũng ngang bằng tư cách những đám bạn tao và bố. Những người có khả năng hoặc đang tập sự để buôn vua và buôn quyền lực rồi bán cho đám mafia. Và mày nên nhớ rằng, không ở đâu buôn bán ma tuý dễ dàng như ở đất nước này, vì có tới hơn ngàn km đường biển, hơn ngàn km đường biên là núi non. Quần chúng hoá, đại chúng hoá buôn bán ma túy và buôn lậu. Chưa kể, trong đội ngũ những đứa chống ma tuý lại có những đứa buôn ma túy kếch xù. Lại có những đứa sẵn sàng ngửa ra đấy, chờ mày cho ăn kẹo, để bù vào đồng lương eo hẹp
Cậu em phá lên cười:
- Ôi! Việt Nam muôn năm! Tôi yêu đất nước tôi!
- Thế đấy! Tao biết hết. Từ lâu rồi. Và không sốc, khi biết về những phi vụ của mày. Mày có biết tao và ba ngầm che chở cho mày?
- Xin đại ca nhận của đệ này một lạy! Nếu đại ca và ông già không che chở, khốn đến thân đại ca đấy.
- Từ nay thì tao cấm chỉ! Mày cũng được dân buôn hàng trắng hàng hồng gọi là quái kiệt, nhưng còn vụng dại lắm con ạ. Mày để cho tao lên xong xuôi đã. Lúc đó có những phi vụ còn hay hơn nhiều!
- Ok. Nhưng ông anh ơi, ông cần che chắn giỏi nữa trong ngạch quan chức của ông. Dân ăn chơi kiểu hàng trắng chúng tôi cũng biết nói ngược lại câu ban nãy của ông: Phàm cái gì mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền nhưng cũng bị phản bội vì rất nhiều tiền và vì mạng sống...
- Tất nhiên là phải thận trọng. Nhưng mày biết đấy, đất nước này có những cái khác, tuyệt vời lắm, mà mày không hiểu đâu.
- Khác gì?
- Mày có biết tại sao, bố dù giỏi ngụy trang nhưng thiên hạ đâu có mù. Tao dù giỏi giả nghèo giả khổ, nhưng cũng không thể từ bỏ nổi cái thú của những chuyến đi nghỉ ở nước ngoài và vài thú vui khác. Dân an ninh nhiều như rươi, có cả đám bảo vệ nội bộ đấy. Mật vụ này chồng lên mật vụ khác. Ngay cả bọn nhà báo ăn theo nói leo thôi, mà cũng đánh hơi được ối phi vụ đấy.
- Tôi vẫn bái phục ông già. Tại sao nhiều vụ lộ liễu, đến trẻ con cũng biết, mà ông già vẫn trót lọt nhỉ?
- À, thế mới phải hô là Việt Nam muôn năm, con ạ. Vì, hàng người là loại hàng rẻ nhất trong bộ máy chúng ta. Thiên hạ đánh nhau mấy ngàn năm, ớn tận tuỷ. Mấy ngàn năm đói khổ, đã tởn đói nghèo đến tận xương. Lại nhu cầu tiều xài của đám dân đen được chúng ta kích động lên bằng sự giàu có của chúng ta, phim ảnh, bóng đá, truyền hình... Khát như khát nước. Khát tiền. Khát ăn chơi. Khát tiện nghi. Khát yên ổn, khát chức quyền... Mà dân đen thì mãi nghèo đói. Làm sao ra khỏi ngôi nhà chỉ độc một cửa và chỉ mở khi có tiền và những thứ phải đổi bằng tiền.
- Độc tài muôn năm! Tôi tôn thờ độc tài!
- Phải! Đó là điều ghi xương khắc cốt, cái thánh kinh nhập môn và mãi mãi cho bất cứ ai tham gia hệ thống quyền lực mà muốn đươc thảnh thơi và giàu có. Vì thế, từ đám cán bộ công chức cho đến đám dân đen, đều biết đến tận từng sợi tóc, đến tận đít rằng, muốn cải thiện, con đường duy nhất là mua người và sẵn sàng phát tín hiệu sẵn sàng bán mình.
- Ông chủ quan. Tôi thấy có những thằng cũng hung hăng lắm. Chúng không hãi chết. Chúng là loài mèo thích sạch.
- Đó là loại nguy hiểm. Không cải tạo được. Không ưa nhẹ, chỉ ưa nặng. Nhưng loại đó lại không bao giờ được nắm giữ những vị trí quan trọng, vị trí chi phối. Vì bản chất những thằng sạch thì, như chúng nói, tự chúng nhẩy ra khỏi hệ thống quyền lực. Sạch thì làm sao lên nổi? Sạch, đương nhiên là gàn dở. Tao thực ra thỉnh thoảng cũng có thán phục và muốn ngắm nhìn chúng...
- Ông muốn ngắm chúng như ngắm lũ công trong một đàn quạ trong vườn thú?
- Không phải! Sư tử trong một đàn cừu. Cũng thay đổi không khí, và vô hại, vì sư tử này đã bị bẻ móng vuốt. Bọn chúng luôn không có chứng cứ. Vì xung quanh chúng ta đã có quá nhiều kẻ dính mép, tạo thành một hàng rào vững chắc để bảo vệ ta. Bôi bẩn mép thiên hạ, có khi chỉ vài chục ngàn đồng, nhất là đám dân đen đói khát. Đó là nghệ thuật tuyệt vời. Không ai dám tố cáo ai cả. Một hệ thống quyền lợi bền chắc, tồn tại trên sự liên kết vì bẩn và vì mưu sinh của những kẻ đói khát lâu ngày sẵn sàng giết người, cũng sẵn sàng liên kết lại tạo thành một sức mạnh vô bờ vì một mẩu bánh mì.
- Và sau đó, lại cắn xé lẫn nhau để giành mẩu bánh đó?
- Cũng có cắn xé, nhưng không dữ dằn lắm, vì của chung khác của riêng. Nhiều mồ hôi đọng lại thành biển mồ hôi và thành tiền. Nó không bị kiểm soát, mà có kiểm soát cũng chỉ là hình thức mà thôi. Làm sao kiểm soát được hệ thống độc quyền, khi người kiểm soát và người bị kiểm soát chỉ là một? Là chính chúng ta đây. Tao cười vào mũi bọn mơ hồ đòi kiểm soát. Hệ thống dính mép không dại gì khai báo vì không có chứng cứ. Nếu khai báo, chúng sẽ bị quy ngay vào tội đưa hoặc ăn hối lộ, bị vào nhà đá trước chúng ta và có thể đã kịp bị mối xông trong một cái chết bí hiểm nào đó. Mà nếu chẳng may bọn thanh tra, đám cảnh sát điều tra sạch và bọn nhà báo sạch có chứng cứ, dẫu có được đưa lên công luận, thì cũng bị dập đi như đấm bị bông vì cánh của bố quá mạnh, chân rết có thể tới tận những vị lãnh đạo lớn và hàng ngày bố hoàn toàn có thể thông qua một hệ thống bắt báo chí phải câm, có thể chẹn họng cánh báo chí...
- Ông ơi! Thế còn những vụ đổ bể ?
- Ồ, bao giờ chẳng có. Hoàn toàn không đáng ngại. Xưa nay những vụ đổ bể tùm lum, ra toà hay ngồi nhà đá, đều là những vụ thiên hạ tưởng lớn, nhưng chỉ là hạng tép riu, do những đứa ăn lúa non, ngu muội mà bị phát giác. Chỉ là do nội bọn ăn chia không sòng phẳng. Nghệ thuật bôi mép chưa cao, và chưa biết loại ra khỏi nội bộ những đứa sạch từ trong máu...
Tiếng bay vè vè của đàn ruồi nhặng lúc trước bị tống khứ ra ngoài cửa sổ bởi mùi thuốc tẩy uế cực mạnh, bây giờ lại bị cái mùi đang bốc lên từ xác ông Thạc mời gọi trở lại.
Xác ông Thạc bây giờ đã trương lên một chút, làm gương mặt ông bỗng béo tốt đến dị dạng. Lũ ruồi nhặng lại lao vào như một đám mây màu xám, qua cửa sổ vẫn mở để thoát bớt khí tanh hôi ra khu vườn.
Sự liều lĩnh của đám ruồi nhặng làm cậu Cả và cậu Út giật mình. Cậu Út tất tả đi sang phòng bên để chuẩn bị màn kịch loan báo ông Thạc bị Cảm chết.
Cậu Cả phẩy tay trước mùi tanh tưởi của cái xác. Rồi cậu xả thêm một đợt thuốc tẩy uế nữa.
Mùi tanh tưởi có giảm bớt. Nhưng vẫn lộ ra cái xác đã chết vài ngày và đang đến độ trương lên. Dòi bọ lại bắt đầu hiện lên trên vết thương ở cổ, như một khúc khải hoàn về sự tái sinh ở kiếp khác của đám ruồi nhặng.
Cậu Cả nghiến răng căm hờn.
Cậu sang phòng bên, rút điện thoại di động - một chiếc điện thoại dành riêng trong ba cái điện thoại di động tối tân mà cậu có, chỉ để gọi những số máy đặc biệt.
Mười lăm phút sau, người được gọi đã tới. Đó là một người đội mũ sùm sụp, trông bề ngoài bình thường như một ông xe ôm hoặc một bộ đội giải ngũ nghèo khổ ở quê lên tìm họ hàng sang trọng để nhờ vả hoặc kiếm việc làm thêm.
Đôi mắt người xe ôm vừa đến trông có vẻ lờ đờ nhưng khi đã nhìn cái gì thì như đóng đinh và không ngăn được những tia sắc sảo khác lạ.
Người mới đến nhìn lướt qua người chết, nhìn tấm đệm mới, ngước nhìn trần nhà bằng nhựa mới thay cho trần nhà lộng lẫy lúc trước, rồi khoát tay thất vọng.
Cậu Cả hiểu ý, vội nói:
- Tôi phải dọn dẹp một chút. Ông xem lại, đã ổn chưa? Mùi kinh tởm quá!
Người xe ôm bỏ mũ và áo ra, để lộ bộ áo chuyên dụng của nhà điều tra vẫn sử dụng để ngăn lây nhiễm và độc hại mỗi khi phải làm việc với những xác chết nặng mùi. Đó là Hoàng - trưởng nhóm điều tra ba người lúc nãy đã đến và mang đĩa CD đi. Anh ta lắc đầu:
- Dọn dẹp dở ẹc. Mà ông đâu có hết lòng với tôi!
Cậu Cả thoáng chút lo lắng:
- Cái gì? Cái hết lòng nhất: tôi đánh giá ông là thám tử điều tra giỏi nhất nước hiện giờ và trả công xứng đáng. Cái tuyệt vời nhất là ông có tới ba vỏ bọc và đang đứng trong bóng tối. Nghiệp vụ của một đại tá chuyên ngành điều tra giải nghệ thật đáng bậc cao cường. Ông thật sự là một kẻ nguy hiểm! Chưa kể bọn phụ tá của ông.
Hoàng cười nhạt:
- Cũng chỉ nguy hiểm ngang ông thôi. Nhưng chúng tôi là những kẻ biết trung thành với đồng tiền và biết câm miệng. Chắc ông đã có dịp thẩm định danh dự nghề nghiệp của chúng tôi qua những phi vụ trước?
- Đương nhiên. Tôi rất hài lòng. Nhưng cẩn thận đề phòng có bao giờ thừa!
- Thôi được! Ông có những lý do riêng để đề phòng. Tôi cũng là loại người rất thích kẻ đặt hàng kiểm tra lại tôi để khỏi nghi hoặc. Bây giờ, để tôi xem kỹ lại ông nhà và lo liệu sao cho thật hợp lý.
Hoàng lấy từ trong túi ra một cái kính lúp đặc biệt để soi kỹ toàn thân ông Thạc, đặc biệt là gương mặt đã bị biến dạng.
Anh ta lùi lại và kêu lên:
- Không phải một vụ giết người thông thường. Rất ít khả năng để tìm hung thủ. Mà mới chết hai ngày mà sao nhiều dòi bọ thế nhỉ? Cần phải hoá trang cấp tốc, rồi cho ngay vào quan tài, chỉ để hở khuôn mặt qua một lớp kính mờ che quan tài và cho mai táng cấp tốc. Nếu không, thiên hạ đâu có mù!
- Không được mai táng cấp tốc. Tầm cỡ như ông già tôi, phải để một tuần để người từ Nam ra Bắc đến viếng. Ông có rất nhiều mối quan hệ mà họ cần phải đến thăm viếng. Mà đây cũng là một dịp họ gặp nhau...
Viên thám tử cười:
- Chẳng qua ông muốn duyệt lại đội ngũ của bố ông để lên nắm quyền thừa kế đội ngũ chứ gì? Thật là tre già măng mọc!
- Biết nhiều quá thì chóng chết! Cậu Cả cười xoà.
Rồi cậu nhìn qua xác ông Thạc đang bị mổ phanh ở cổ để viên thám tử lấy hết dòi bọ và thay những nùi bông khổng lồ bằng một đám bông mới. Cậu đến mang những mùi bông hôi tanh đó bỏ vào thùng rác tự huỷ. Cậu lại nhìn bàn tay khéo léo của viên thám tử đang dùng son phấn phác lên gương mặt xám ngoét của bố cậu những lớp dày cộp phấn hồng và son môi.
Trông bố cậu bây giờ giống hệt một con ma cà rồng chuyên hút máu và có thể bay đi, với những nùi bông mới khổng lồ chưa kịp nhồi hết vào chiếc bụng mở phanh để dùng hoá chất khử mùi hôi.
Không khí càng ghê rợn trong ngôi nhà rộng thênh, đầy ma quái và chết chóc.
Cậu Cả tự dưng nổi da gà và toát mồ hôi đầm đìa chảy dọc sống lưng.
Cậu nghiến răng:
- Tôi cần ông tìm ngay ra kẻ đó! Dù có phải xới nát cả thành phố này!
© DCVOnline
© danlambao