
-Đỗ Trung Quân: YÊU NƯỚC KHÔNG CHỈ RIÊNG AI
Đỗ Trung Quân *
Nhân bài viết trao đổi thêm với cá nhân tôi của anh Văn Ngọc Trà …Xin có đôi lời thưa lại cùng anh. Các nhân vật mà tôi được hân hạnh xuất hiện cùng họ trong ngày 5 tháng 6 vừa qua vì lý do gì không xuất hiện sau đó , tôi tất nhiên không được phép trả lời thay. Phần lên tiếng hay không tùy thuộc quyền cá nhân của các vị ấy. [Ông Lê Hiếu Đằng vẫn xuất hiện trên mạng với những quan điểm đúng đắn và quyết liệt, nếu chúng ta vẫn theo dõi trên các Web và đài ngoài nước như Ba Sàm, RFI]
Riêng cá nhân tôi xin thưa lại như sau. Nhưng trước tiên phải có lời xin lỗi đã gây ngộ nhận với anh hay nhiều người khác trong entry ngắn “Tại sao Sài Gòn vắng lặng sau 3 tuần xuống đường “ tôi chọn thể loại giễu nhại thông qua lời kể cũng giễu nhại của một người bạn Hà Nội. Nghĩa là như một tiểu phẩm hài hước. Nó có thể đúng, có thể thiếu lý lẽ. Có thể mở ra những cửa ngõ khác để phản biện trở lại. Nhưng dù gì, khi đã gây ngộ nhận thì xin một lời thể tất. Tác giả đã đùa không đúng vào thời điểm cần nghiêm chỉnh.
Nhân đây cũng xin trở lại một vài chuyện đã cũ. Có móc túi trong đoàn tuần hành hay không ? Nếu chọn đoàn biểu tình để trà trộn móc túi những kẻ đấy ăn gan trời bởi lẽ công an chìm nổi đầy rẫy, kẻ gian nào dám chường mặt để thò tay vào túi ông … an ninh chìm thường phục [biết đâu trúng nhằm túi ông ấy]. Vậy theo lô-gic là : không thể có kẻ cắp. Nhưng kẻ cắp vẫn có thể yêu nước và khi đã xuống đường cùng thể hiện lòng yêu nước, kẻ cắp ấy chắc chắn sẽ không thò tay vào túi ai cả. Kẻ cắp ấy trong trường hợp này, thật đáng kính trọng. Vậy “con ông cháu cha” có thể cùng xuống đường không ? Tại sao không ? Lòng yêu nước không độc quyền cho tầng lớp nào và cứ hễ là con ông cháu cha thì không “ lộn ruột” trước thực trạng giặc cướp rình rập ngoài cửa nhà mình. Có những vấn đề con cãi cha mẹ là chuyện thường tình bất kể gia cảnh. Nếu có ai đó là con ông cháu cha không thể bước xuống lòng đường ,chỉ ngồi bên lề đường để nghiến răng nhìn bạn bè đồng lứa vung cao nắm tay cũng là điều đáng trân trọng. Tôi có mơ mộng không ? Có thể – nhưng tôi tin thế.
Phần tôi.
Tôi quan niệm biểu tình là sự bày tỏ một thái độ, nó là việc hoàn toàn tự nguyện của mỗi cá nhân . Việc chống ngoại xâm phương Bắc là chuyện nghìn năm không chỉ một ngày một bữa. Sẽ thật ấu trĩ nếu tôi đòi hỏi các cụ Nguyễn Đình Đầu , Nguyễn Huệ Chi và các vị nhân sĩ , trí thức vv.. đã từng tham dự tuần hành từ nay, mỗi cuối tuần phải có mặt để xuống đường, ai vắng mặt sẽ đồng nghĩa với “ đầu hàng , thỏa hiệp hay bị định hướng “v.v.. Tôi hoàn toàn không cho rằng với những ai không xuống đường , không tuần hành, là không yêu nước bởi lẽ yêu nước có nhiều cách bày tỏ khác nhau. Như đã nói, tôi trước nay tôi vẫn tôn trọng những người vắng mặt vì những lý do riêng của mình.
Cá nhân tôi cũng mỗi ngày lắng nghe động thái đối ngoại của nhà nước và động thái phản ứng của phía Trung Quốc trong từng hành động của họ. Nếu động thái ngoại giao nhà nước Việt Nam đã thực hiện không giống thực tế với những đáp trả Việt Nam từ phía Trung Quốc, chủ quyền, tài sản và sinh mạng ngư dân Việt nam vẫn tiếp tục bị đe dọa . Thì khi ấy chắc chắn không riêng ai, không riêng tôi. Mọi người sẽ lại tiếp tục phản ứng với cái gọi là hiểm họa phương Bắc.
Vài dòng chúc anh vui khỏe.
—
-NGƯỜI NINH BÌNH PHẢN ĐỐI LAO ĐỘNG TRUNG QUỐC PHÁ NHÀ, CƯỚP ĐẤT… BỊ XUA TẠI CUỘC BIỂU TÌNH 5/6/2011 Ở HÀ NỘI ?
Phạm Viết Đào.
Người phụ nữ Ninh Bình này phản đối người Trung Quốc khai thác than phá ruộng vườn, trang trại, nhà ở của gia đình chị và nhiều gia đình...
Tại cuộc biểu tình hôm 5/6/2011 trước của Đại sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội, tôi đã gặp và ghi được một số hình ảnh về một người phụ nữ Ninh Bình tham gia biểu tình, chị cầm một tờ giấy bằng tiếng Anh; chị lên tiếng phản đối việc lao động Trung Quốc đến quê chị, khai thác than làm cho ruộng vườn, trang trại, nhà cửa của gia đình chị và nhiều gia đình bị sập, không ở và sản xuất được…
Tôi đã ghi được một số hình ảnh chị bị những người giữa trật tự xua đuổi, dọa bắt giữ, còn người tham gia biểu tình thì lại cô lập chị vì do chị hô khẩu hiệu không gãy gọn, làm người khác hiểu là chị đến đây để phản đối chính quyền tỉnh Ninh Bình…
Thực chất chị đến để phán đổi việc người Trung Quốc vào quê chị đào than, làm hỏng ruộng vường, trang trại của nhà chị và của nhiều gia đình ở Ninh Bình…
Hình ảnh này tôi ghi được tại cuộc biểu tình ngày 5/6/2011, hôm nay đọc nhiều báo thấy đưa tin về lao động Trung quốc ở Ninh Bình, tôi mới can đảm đưa những hình ảnh này lên để nói lên tình cảnh người Ninh Bình bị ức hiếp ở quê, lên Hà Nội tham gia biểu tình cũng lại bị bắt nạt:
Tại clip cuối này do chị hô khẩu hiệu không rõ ràng, gãy gọn nên chị bị những người biểu tình mời đi chỗ khác, còn người đeo băng đỏ dọa bắt chị...