Nguyễn Thuyền Nhân
Chuyển trại chuyến chót (Thứ sáu, 12/02/1993)
Đêm qua ngoài sân vắng rộng tênh; đèn pha chiếu trước Niệm Phật Đường; thằng bé con gò lưng đạp xe đạp một mình giữa sân, 11 giờ đêm.
Bạn bè nó đi hết rồi, không còn ai đẩy xe cho nó ngồi lái. Chẳng còn chơi với ai, nó chơi một mình,giữa sân, đêm trống và vắng.
Người đàn ông đi dạo một mình, thấy thằng bé, đau lòng chịu không thấu.
Bé Cưng nằm nôi, nhìn đám gián bò trên nóc phản, nói lắp bắp cho vui. Mẹ nhờ mua được lon thuốc xịt gián; lũ gián biến mất, nó nằm không nói nữa, mắt nhìn khoảng không.
Bạn bè đi rồi, chiều nay nó lại nhìn theo và chộp lấy con gián trên sàn; con gián bò lên mình lên áo nó sợ. Người chơi với gián.
Đời người (Thứ ba, 16/02/1993)
Những giá trị nhân bản xụp đổ,xụp từ khi còn ấu thơ, xụp từ mái nhà, xụp từ hàng xóm, xụp từ làng xã, xụp trong nhà thờ xụp trong chùa chiềng, xụp trên giấy tờ, xụp trong chữ nghĩa, xụp trong lời nói xụp trong tướng đi điệu ngồi bộ quần áo, xụp trong cái nhìn, xụp trong đầu , xụp trong tim.
Chỉ còn những danh từ trống rỗng; chỉ còn những bức tường sơn son thếp vàng; chỉ còn tượng chúa tượng phật; chỉ còn luật pháp và nhà tù; chỉ còn âm thanh và màu sắc bát nháo trong văn chương
nghệ thuật; chỉ còn một mớ khẩu hiệu và bài học thuộc lòng trong óc người; chỉ còn cái xác dục lạc.
Con người nhào vào nhau như loài thú - loạn luân, trắng trợn, trơ trẽn.
Thằng con trai vượt biên cùng đứa cháu gái. Bốn năm trời ở gần, tình ruột thịt thành tình xác thịt. Cậu cháu ăn nằm với nhau, có bầu, có con. Đứa cháu gái có thằng anh ruột ngày xưa đi tu ở Trà Cổ. Cộng đồng công giáo trong trại xa lìa hắn. Đăng ký hồi hương, tới ngày có tên về hắn xin lui. Xin lui rồi lại xin về. Nó sợ cha mẹ không nhìn nó; nó sợ làng nước nhổ vào mặt nó vì đứa con, và vợ. Chắc nó chỉ còn cách bỏ quê mà đi. Tại sao?
Những cặp vợ chồng sinh sống có mấy đứa con. Đùng một phát, một ngày thằng chồng quần đùi đứng trong hàng rào nhìn con vợ váy đầm son phấn đi ra. Đi đâu? Đi kết hôn với thằng Hồng Kông, với thằng tự do để cứu lấy tương lai. Thằng chồng vừa đứng nhìn vừa khoa chân múa tay nói với bạn bè con vợ tao đi kết hôn tự do. Địt mẹ! Chi mà lạ?
Có đôi vợ chồng bốn con. Một ngày con em họ ngoài tự do dắt vô một lão Hồng Kông bốn mươi tuổi. Vợ đìu bốn con và chồng đi theo ra phòng thăm nuôi. Lão Hồng Kông ngỏ ý muốn cưới, cưới cả mấy đứa con.
Valentine's day, hắn, lão Hồng Kông, tặng hai đóa hoa hồng cho con vợ. Thằng chồng ứa gan muốn đá lão Hồng Kông. Về nhà vợ chửi con em, mày ra tự do làm chi mà kỳ cục rứa?
Có con bé mười tám, có thằng Hồng Kông vào đăng ký. Con bé sợ. Chiều có tên hồi hương, lên lăn tay, nó phân vân mãi, phân vân mãi. Loa cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi; nó cứ ngồi một đống không biết làm gì, mặt đăm chiêu khó chịu. Cuối cùng, nó đứng dậy đi nhanh lên văn phòng phúc lợi, không muốn đi chậm sợ đổi ý. Về đến buồng, “Thôi em về, có đói thì ăn cháo; không có cháo thì ăn xương rồng, ai mà dám lấy ông Hồng Kông già, ghê quá!” Mà ngày xưa nó ăn xương rồng thiệt. Đói quá, người ta lấy ruột xương rồng nấu lên ăn.
Vùng Mỹ Chánh nghèo không thể tả. Con trai con gái chỉ mặc bao bố. Đứa nào có cái quần đùi đã là bảnh lắm rồi. Họ cũng chẳng có nhà; nhiều gia đình sống trên thuyền. Quanh năm chân không. Mà chân không mát lắm, tiện lắm, đi đâu thì đi, tốichỉ phủi phủi là leo leo lên giường ngủ. Vì thế chân nứt nẻ, sâu hằn như vết nứt trên mặt đá. Chợt nhớ đá điêu khắc trung hoa lục địa hôm qua xem ở viện nghệ thuật. Vết nứt đá sắt thép khâu chỉ hàn vết thẹo mặt người mặt đá. Phải chi có ai làm bàn chân người vết nứt và vết khâu bằng thép?
Những nơi đất cháy khô khan xương rồng đen Phan Rang, Phan Rí; nhà tranh cất bên đường xe lửa, đêm ngày cũng nghe xe lửa từ chốn rất xa chạy tới và biến hút về vùng đất rất xa. Văn minh nằm trên xe, áo lụa, máy chụp, đồng hồ, sách vở, chất xám nằm trên xe. Thế giới bên ngoài nằm trên xe. Mỹ, Úc, Canada nằm trên xe. Xe qua rồi mất hút. Cuộc tiếp xúc rất gần gang tấc thế mà hạt giống không rớt xuống đất, chỉ có xác kẹo cao su sản xuất ở Mỹ nhả xuống đất đỏ. Chỉ có phân người thức ăn sàigòn rớt xuống giữa hai đường rầy; chỉ có tàn thuốc mua ở Hồng Kông vất xuống giữa đám cỏ. Những ánh mắt người làm rẫy dừng tay cuốc, ngoái đầu lại nhìn, không biết là lần thừ mấy. Rồi lại quay trở lại cặm cụi cuốc đất tung bụi đỏ. Không biết họ nghĩ gì. Họ là ai. Là sắc dân thiểu số Chàm con cháu Chiêm Thành còn sót lại, còn mang mối hận lóng nên còn hơi riêng không muốn bị đồng hóa. Họ là những người Việt không nơi sinh sống chạy về đây cắm dùi, vượt qua những tách biệt dị nghị ban đầu để tồn tại.
Chiếc xe lửa cứ chạy tới chạy lui, chạy qua chạy lại. Cuộc sống người dân vùng này cứ vậy ngày lại ngày, không có gì thay đổi, chậm chạp, mồ hôi và bụi.
Những đứa con gái trong trại mười bảy mười tám đã có người yêu, đã sống với người yêu, đã nếm mùi thân xác của nhau. Những đứa con gái đẹp bị đầu gấu dòm ngó. Đứa yếu lòng nhận làm vợ chúng nó cho hết nỗi lo sợ của gái còn trinh, đứa chịu đại một ông chồng Hông Kông già khú đế sứt mẻ nào đó không lấy được vợ ngoài kia cho thoát khỏi cảnh túng quẫn ở Việt Nam. Biết bao đứa lấy đại thằng nghiện rồi bị nó đánh cho; nó bắt đi làm đĩ ngủ với thằng này thằng nọ để nó lấy tiền hút sách.
Những đứa đồng tính luyến ái, con trai yêu con trai con gái yêu con gái. Những đứa đăng ký một vòng rồi im, xin hồi hương. Những đứa làm đơn xin được ở với người nam trong đơn nói rằng “đối với người con gái không có gì quan trọng hơn hai chữ trinh tiết”. Đơn xin phải đề cập tới trinh tiết. Lậy trời.
-Nguồn: ĐCV: Đời người
Chuyển trại chuyến chót (Thứ sáu, 12/02/1993)
Đêm qua ngoài sân vắng rộng tênh; đèn pha chiếu trước Niệm Phật Đường; thằng bé con gò lưng đạp xe đạp một mình giữa sân, 11 giờ đêm.
Bạn bè nó đi hết rồi, không còn ai đẩy xe cho nó ngồi lái. Chẳng còn chơi với ai, nó chơi một mình,giữa sân, đêm trống và vắng.
Người đàn ông đi dạo một mình, thấy thằng bé, đau lòng chịu không thấu.
Bé Cưng nằm nôi, nhìn đám gián bò trên nóc phản, nói lắp bắp cho vui. Mẹ nhờ mua được lon thuốc xịt gián; lũ gián biến mất, nó nằm không nói nữa, mắt nhìn khoảng không.
Bạn bè đi rồi, chiều nay nó lại nhìn theo và chộp lấy con gián trên sàn; con gián bò lên mình lên áo nó sợ. Người chơi với gián.
Đời người (Thứ ba, 16/02/1993)
Những giá trị nhân bản xụp đổ,xụp từ khi còn ấu thơ, xụp từ mái nhà, xụp từ hàng xóm, xụp từ làng xã, xụp trong nhà thờ xụp trong chùa chiềng, xụp trên giấy tờ, xụp trong chữ nghĩa, xụp trong lời nói xụp trong tướng đi điệu ngồi bộ quần áo, xụp trong cái nhìn, xụp trong đầu , xụp trong tim.
Chỉ còn những danh từ trống rỗng; chỉ còn những bức tường sơn son thếp vàng; chỉ còn tượng chúa tượng phật; chỉ còn luật pháp và nhà tù; chỉ còn âm thanh và màu sắc bát nháo trong văn chương
nghệ thuật; chỉ còn một mớ khẩu hiệu và bài học thuộc lòng trong óc người; chỉ còn cái xác dục lạc.
Con người nhào vào nhau như loài thú - loạn luân, trắng trợn, trơ trẽn.
Thằng con trai vượt biên cùng đứa cháu gái. Bốn năm trời ở gần, tình ruột thịt thành tình xác thịt. Cậu cháu ăn nằm với nhau, có bầu, có con. Đứa cháu gái có thằng anh ruột ngày xưa đi tu ở Trà Cổ. Cộng đồng công giáo trong trại xa lìa hắn. Đăng ký hồi hương, tới ngày có tên về hắn xin lui. Xin lui rồi lại xin về. Nó sợ cha mẹ không nhìn nó; nó sợ làng nước nhổ vào mặt nó vì đứa con, và vợ. Chắc nó chỉ còn cách bỏ quê mà đi. Tại sao?
Những cặp vợ chồng sinh sống có mấy đứa con. Đùng một phát, một ngày thằng chồng quần đùi đứng trong hàng rào nhìn con vợ váy đầm son phấn đi ra. Đi đâu? Đi kết hôn với thằng Hồng Kông, với thằng tự do để cứu lấy tương lai. Thằng chồng vừa đứng nhìn vừa khoa chân múa tay nói với bạn bè con vợ tao đi kết hôn tự do. Địt mẹ! Chi mà lạ?
Có đôi vợ chồng bốn con. Một ngày con em họ ngoài tự do dắt vô một lão Hồng Kông bốn mươi tuổi. Vợ đìu bốn con và chồng đi theo ra phòng thăm nuôi. Lão Hồng Kông ngỏ ý muốn cưới, cưới cả mấy đứa con.
Valentine's day, hắn, lão Hồng Kông, tặng hai đóa hoa hồng cho con vợ. Thằng chồng ứa gan muốn đá lão Hồng Kông. Về nhà vợ chửi con em, mày ra tự do làm chi mà kỳ cục rứa?
Có con bé mười tám, có thằng Hồng Kông vào đăng ký. Con bé sợ. Chiều có tên hồi hương, lên lăn tay, nó phân vân mãi, phân vân mãi. Loa cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi; nó cứ ngồi một đống không biết làm gì, mặt đăm chiêu khó chịu. Cuối cùng, nó đứng dậy đi nhanh lên văn phòng phúc lợi, không muốn đi chậm sợ đổi ý. Về đến buồng, “Thôi em về, có đói thì ăn cháo; không có cháo thì ăn xương rồng, ai mà dám lấy ông Hồng Kông già, ghê quá!” Mà ngày xưa nó ăn xương rồng thiệt. Đói quá, người ta lấy ruột xương rồng nấu lên ăn.
Vùng Mỹ Chánh nghèo không thể tả. Con trai con gái chỉ mặc bao bố. Đứa nào có cái quần đùi đã là bảnh lắm rồi. Họ cũng chẳng có nhà; nhiều gia đình sống trên thuyền. Quanh năm chân không. Mà chân không mát lắm, tiện lắm, đi đâu thì đi, tốichỉ phủi phủi là leo leo lên giường ngủ. Vì thế chân nứt nẻ, sâu hằn như vết nứt trên mặt đá. Chợt nhớ đá điêu khắc trung hoa lục địa hôm qua xem ở viện nghệ thuật. Vết nứt đá sắt thép khâu chỉ hàn vết thẹo mặt người mặt đá. Phải chi có ai làm bàn chân người vết nứt và vết khâu bằng thép?
Người dân Phan Rang Nguồn: digi-escape.ca |
Chiếc xe lửa cứ chạy tới chạy lui, chạy qua chạy lại. Cuộc sống người dân vùng này cứ vậy ngày lại ngày, không có gì thay đổi, chậm chạp, mồ hôi và bụi.
Những đứa con gái trong trại mười bảy mười tám đã có người yêu, đã sống với người yêu, đã nếm mùi thân xác của nhau. Những đứa con gái đẹp bị đầu gấu dòm ngó. Đứa yếu lòng nhận làm vợ chúng nó cho hết nỗi lo sợ của gái còn trinh, đứa chịu đại một ông chồng Hông Kông già khú đế sứt mẻ nào đó không lấy được vợ ngoài kia cho thoát khỏi cảnh túng quẫn ở Việt Nam. Biết bao đứa lấy đại thằng nghiện rồi bị nó đánh cho; nó bắt đi làm đĩ ngủ với thằng này thằng nọ để nó lấy tiền hút sách.
Những đứa đồng tính luyến ái, con trai yêu con trai con gái yêu con gái. Những đứa đăng ký một vòng rồi im, xin hồi hương. Những đứa làm đơn xin được ở với người nam trong đơn nói rằng “đối với người con gái không có gì quan trọng hơn hai chữ trinh tiết”. Đơn xin phải đề cập tới trinh tiết. Lậy trời.
Bài do Thuan Phan gởi. DCVOnline biên tập và minh hoạ.