Tội Ác Cộng Sản: The Soviet Story -
-Vì sao chủ nghĩa công sản bị cáo buộc chống nhân loại?-Trân Văn, phóng viên RFA
2010-05-14-
Năm 2006, Hội đồng châu Âu công bố nghị quyết lên án chủ nghĩa cộng sản. Nghị quyết này xác định chủ nghĩa cộng sản đã phạm nhiều tội ác khủng khiếp chống loài người.
Photo courtesy of Wikipedia
Friedrich Engels sinh năm 1820 (trái) và Karl Heinrich Marx sinh năm 1818.
15 năm sau, hồi tháng 1 năm 2006, Hội đồng châu Âu công bố nghị quyết lên án chủ nghĩa cộng sản. Nghị quyết này xác định chủ nghĩa cộng sản đã phạm nhiều tội ác khủng khiếp chống loài người. Đồng thời cần tổ chức xét xử những tội ác đó.
Đáng chú ý là ngoài cộng đồng châu Âu, càng ngày càng nhiều quốc gia, tổ chức lên án chủ nghĩa cộng sản.
Thế nhưng đầu tháng 5 vừa qua, ông Nguyễn Phú Trọng, Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Chủ tịch của Quốc hội Việt Nam vẫn tuyên bố, năm tới, Đại hội lần thứ 11 của Đảng CSVN, sẽ bổ sung, phát triển Cương lĩnh 1991.
Vì sao cộng đồng quốc tế lên án chủ nghĩa cộng sản? Mời quý vị theo dõi Trân Văn tổng hợp và tường trình...
Từ chủ trương diệt chủng
Engels gọi người Basques, Bretons, Scots và người Serbia là những "dân tộc cặn bã". Họ sẽ phải bị tiêu diệt vì họ đang tụt hậu lại quá xa.Karl Heinrich Marx, thường được gọi là Karl Marx, sinh năm 1818 và Friedrich Engels, thường được gọi là Engels, sinh năm 1820, cùng là người Đức. Cả hai là đồng tác giả của một số tác phẩm như: bộ Tư bản luận, Tuyên ngôn Đảng Cộng sản... Họ là những người đề ra học thuyết “Chủ nghĩa xã hội khoa học”, cũng như khái niệm “đấu tranh giai cấp”.
Ô. George Watson
Từ giữa thế kỷ 19 đến nay, các Đảng Cộng sản vẫn bảo rằng, cả Marx lẫn Engels là những vĩ nhân và nhân loại cần phải thực thi các ý tưởng của họ để xây dựng chủ nghĩa xã hội trên toàn thế giới.
Liệu tư tưởng của Marx và Engels có nhắm tới việc đem lại hạnh phúc cho nhân loại, nhằm biến trái đất thành một thiên đường?
Các Đảng Cộng sản bảo có nhưng kết quả khảo sát những tài liệu lưu trữ đã cho kết quả ngược lại.
Năm 2008, Edvin Snore, một đạo diễn người Latvia – quốc gia từng là thành viên trong Liên bang Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết - công bố bộ phim tài liệu “The Soviet Story”, tạm dịch là “Câu chuyện Sô Viết”, do ông thực hiện trong vòng mười năm, nhằm lý giải tại sao, năm 2006, châu Âu ban hành nghị quyết lên án chủ nghĩa cộng sản và tuyên bố, cần phải tổ chức xét xử những tội ác khủng khiếp chống lại loài người của chủ nghĩa cộng sản.
Trong quá trình lục tìm tài liệu, phim, ảnh vẫn còn đang được lưu trữ ở nhiều nơi trên thế giới, đồng thời phỏng vấn cả các nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản, lẫn giới nghiên cứu sử học, đạo diễn Edvin Snore đã trò chuyện với ông George Watson, một sử gia, làm việc ở Đại học Cambridge, Anh Quốc.
Hình ảnh tưởng niệm một nạn nhân tại khu rừng có mồ chôn tập thể nạn nhân của chủ trương diệt chủng ở Liên Xô cũ. Photo courtesy of Perry Street Advisors.
Engels gọi người Basques, Bretons, Scots và người Serbia là những "dân tộc cặn bã". Họ sẽ phải bị tiêu diệt vì họ đang tụt hậu lại quá xa nên không thể đưa họ đến cùng thời với cuộc cách mạng được.
Một sử gia khác là ông Pierre Rigolout, làm việc tại Viện Xã hội Lịch sử ở Paris, Pháp Quốc, cho biết thêm: Engels nói về sự thô tục và đáng khinh bỉ của các dân tộc Slav. Ví dụ ông cho rằng Ba Lan không có lý do để tồn tại.
Marx là cha đẻ của nạn diệt chủng chính trị hiện đại. Tôi không thấy một nhà tư tưởng châu Âu nào trước Marx và Engels công khai ủng hộ sự diệt chủng.Ông Pierre Rigolout trích một trong những ý kiến của Marx, viết trên People’s Paper ngày 16 tháng 4 năm 1853 để chứng minh, Marx chủ trương cần diệt chủng. Marx khẳng định: Các chủng tộc và các giai cấp quá yếu để thích ứng với điều kiện sống mới, nên họ phải nhường bước. Họ phải “bị tiêu diệt trong cuộc thảm sát của cách mạng”.
Ô. George Watson
Dựa trên các tài liệu lưu trữ, ông George Watson khẳng định: Marx là cha đẻ của nạn diệt chủng chính trị hiện đại. Tôi không thấy một nhà tư tưởng châu Âu nào trước Marx và Engels công khai ủng hộ sự diệt chủng. Tôi không tìm thấy bất cứ điều gì trước đó. Vì vậy, tôi cho rằng nó bắt nguồn từ những người này.
Đến việc thực thi diệt chủng
Tư tưởng của Marx và Engels đã tạo cảm hứng, dẫn đến sự ra đời của các Đảng Cộng sản tại nhiều nơi trên thế giới và trong thế kỷ 20, một số Đảng Cộng sản đã trở thành đảng cầm quyền tại một số quốc gia, từng tạo ra thực thể gọi là “khối xã hội chủ nghĩa”.Lãnh tụ nhiều Đảng Cộng sản từng tự nhận họ là học trò của Marx và Engels. Đứng đầu những nhân vật này là Vladimir Ilyich Ulyanov, thường được gọi là Lenin. Lenin được xem là nhân vật sáng lập Đảng Cộng sản Liên Xô và là người đưa Đảng Cộng sản Liên Xô trở thành lực lượng chính trị lãnh đạo Liên bang Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Xô viết, thường được gọi là Liên Xô. Liên Xô từng được xem là cái nôi của việc xây dựng và phát triển “khối xã hội chủ nghĩa”, trong thế kỷ 20 trên thế giới.
Tuy Liên Xô đã tan rã và dân chúng các quốc gia Đông Âu đã xoá bỏ chủ nghĩa cộng sản nhưng tại Việt Nam, Lenin vẫn được tôn sùng như một thần tượng.
Vladimir Ilyich Lenin. Photo courtesy of Wikipedia.
Tại hội thảo ấy, ngoài việc cùng xưng tụng Lenin là “nhà tư tưởng Marxist sáng tạo”, là “lãnh tụ vĩ đại của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế”, ông Tô Huy Rứa, Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, kiêm Chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương, còn khẳng định: Di sản của Lenin đã và sẽ là một trong những nền tảng chính trị, tư tưởng và phương pháp luận trong mọi hành động của Đảng, nhà nước và nhân dân ta”.
Lenin đã để lại những di sản gì để làm nền tảng chính trị, tư tưởng và phương pháp luận trong mọi hành động của Đảng CSVN như ông Tô Huy Rứa tuyên bố?
Gần đây, khi các kho lưu trữ được giải mật, giới nghiên cứu lịch sử đã tìm được nhiều tài liệu liên quan đến việc Lenin cổ súy, chỉ đạo thực hiện “đấu tranh giai cấp” mà thực sự là thực thi những cuộc thảm sát. Một trong những tài liệu ấy là lá thư do chính Lenin viết. Trong thư, Lenin yêu cầu: Treo cổ ít nhất 100 tên Cu-lắc. Bắn bỏ hết bọn con tin!. Hãy để cho những người đứng cách xa hàng trăm dặm đều thấy và run sợ"... Ảnh chụp lá thư này đã được đạo diễn Edvins Snore đưa vào bộ phim “Câu chuyện Sô viết”.
Với một lãnh tụ có suy nghĩ như thế, điều gì đã xảy ra ở Liên Xô sau khi Lenin lãnh đạo Đảng Cộng sản Liên Xô thực hiện cuộc Cách mạng tháng 10, năm 1917?
Các tài liệu lưu trữ cho thấy, đã có hàng trăm ngàn người bị giết, hàng triệu người bị tước đoạt tài sản, bị đày ải. Ông Vladimir Bukovsky – một nhà văn Liên Xô, đồng thời là người chuyên nghiên cứu về tội ác của các chính quyền cộng sản, kể lại trong “Câu chuyện Sô viết”: Ban đầu, khi những người cộng sản lên nắm quyền thì xã hội không có vấn đề gì. Ngay cả ở Nga, Ba Lan, Cuba, Nicaragua, hoặc ở Trung Quốc. Rồi họ bắt đầu giết khoảng 10% dân số, họ chọn lựa rất kỹ lưỡng. Họ làm việc này không chỉ để tiêu diệt kẻ thù. Họ giết người để thiết lập lại cơ cấu xã hội. Một phương pháp xây dựng xã hội. Tất cả trí thức, những công nhân tốt nhất, các kỹ sư tốt nhất đều bị họ giết hết... và sau đó họ cố gắng xây dựng một xã hội mới.
Sau một thời gian dài nghiên cứu, thống kê, giới sử gia ước tính, nỗ lực xây dựng những xã hội mới, quen được gọi là xã hội xã hội chủ nghĩa của các chính quyền cộng sản ở Liên Xô, Đông Âu, Cuba, Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, Việt Nam, Campuchia dưới thời Polpot,... suốt giai đoạn từ cuối thế kỷ 19 đến hết thế kỷ 20 đã tước đoạt sinh mạng của chừng 100 triệu người.
Kể từ khi các tài liệu, phim, ảnh trong nhiều kho lưu trữ được giải mật, đài tưởng niệm các nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản đã được dựng lên tại nhiều nơi ở Đông Âu, ở Hoa Kỳ...
Nhiều người bắt đầu so sánh chủ nghĩa cộng sản với chủ nghĩa phát xít. Nhờ sự giúp đỡ của nhiều sử gia, trong “Câu chuyện Sô viết”, đạo diễn Edvins Snore đã trưng ra hàng loạt bằng chứng cho thấy, chủ nghĩa phát xít thóat thân từ tư tưởng của Marx.
Goebbels, Bộ trưởng tuyên truyền của chính quyền phát xít tại Đức, từng ca tụng Lenin “là người vĩ đại chỉ sau Hitler”. Các sử gia đã tìm ra nhiều bằng chứng cho thấy, với tham vọng thống trị thế giới, chính quyền cộng sản ở Liên Xô đã từng bắt tay chính quyền phát xít tại Đức. Đó sẽ là nội dung bài kế tiếp, mời quý vị đón xem.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Why-the-communism-was-convicted-of-crimes-against-humanity-Part1-TrVan-05142010191048.html
Loạt bài “Vì sao chủ nghĩa Cộng sản bị cáo buộc chống nhân loại?” được dựa trên một bộ phim tài liệu mang tên “The Soviet Story” (Câu chuyện Sô viết), do đạo diễn Edvins Snore thực hiện trong hàng chục năm.
Photo courtesy of Perry Street Advisors
Joseph Stalin.
Những ai có thể khóc Stalin?
Năm 1922, Joseph Vissarionovich Stalin, quen gọi là Stalin, thay Lenin lãnh đạo Đàng Cộng sản Liên Xô. Đến năm 1941, Stalin đảm nhận thêm vai trò Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng của Liên Xô cho tới khi chết (năm 1953).Ví dụ, có 100.000 người dân trong huyện Tambov. Mỗi một người bị bắt và bắn chết sẽ được tính vào chỉ tiêu. Họ không quan tâm người ấy là ai.Trong các thập niên 1950, 1960, 1970, tại Việt Nam, Stalin vẫn được xưng tụng như một vĩ nhân. Tháng 3 năm 1953, khi Stalin qua đời, Tố Hữu – nhân vật từng kiểm soát toàn bộ sinh hoạt văn hóa, nghệ thuật tại Việt Nam – đã viết một bài thơ mà đến nay nhiều người còn nhắc.
Ô. Vladimir Bukovsky
Bài thơ có tên là “Khóc Stalin”. Trong đó có những câu như: Stalin! Stalin! Yêu biết mấy nghe con tập nói. Tiếng đầu lòng con gọi Stalin... Stalin! Stalin! Hỡi ơi! ông mất đất trời biết không? Thương cha, thương mẹ,thương chồng. Thương thân thương một, thương ông thương mười.
Dân chúng Liên Xô có thương tiếc Stalin như thế không? Câu trả lời là không! Vì sao? Giới sử gia ước đoán, suốt 21 năm lãnh đạo Liên Xô, Stalin đã giết từ 20 triệu đến 40 triệu người.
Trong “Câu chuyện Sô viết”, đạo diễn Edvins Snore đã gặp gỡ nhiều nhân chứng, phỏng vấn nhiều sử gia để tìm hiểu Stalin đã làm những gì tại Liên Xô.
Các sử gia ở Liên Xô, ở châu Âu xác định Stalin là thủ phạm chính của nạn đói kéo dài từ 1932 – 1933, khiến 7 triệu người Ukraina thiệt mạng.
Sử gia Norman Davies, Đại học Cambridge, Anh Quốc kể: Vào mùa đông năm 1932 và 1933, tất cả lương thực được chuyển khỏi Ukraina. Một hàng rào cách ly khổng lồ được lập ra để cô lập toàn bộ người dân Ukraina.
Mỗi gốc cây đều được treo một tấm khăn choàng để tưởng niệm cho những nạn nhân nằm trong mồ chôn tập thể, bị giết từ thời Stalin tại Liên Xô cũ. Photo courtesy of Perry Street Advisors.
Đạo diễn Edvins Snore đã tìm được nhiều đoạn phim tài liệu, nhiều hình ảnh lưu trữ cho thấy, đàn ông, đàn bà, người già, trẻ em quắt queo, hình hài hoàn toàn biến dạng. Bảy triệu con người hoặc đã chết, hoặc đang thoi thóp vì đói đã bị ném xuống những hố lớn rồi lấp đất như người ta vẫn chôn súc vật bị dịch.
Dưới sự lãnh đạo của Stalin, chính quyền Cộng sản tại Liên Xô đã thực hiện nhiều đợt thanh trừng đẫm máu khác. Khắp Liên Xô nhan nhản những khu vực chỉ gồm toàn mộ tập thể. Nổi tiếng nhất là: Bikivina, Butov, Leningrad, Vinnica, Harkov...
Giết người ngẫu nhiên
Sử gia George Watson, Đại học Cambridge, kể trong “Câu chuyện Sô viết”: Stalin thậm chí đã đi xa tới mức giết người ngẫu nhiên và theo chỉ tiêu.Vladimir Bukovsky, một nhà văn Liên Xô, cho biết thêm: Ví dụ, có 100.000 người dân trong huyện Tambov. Mỗi một người bị bắt và bắn chết sẽ được tính vào chỉ tiêu. Họ không quan tâm người ấy là ai. Khi hoàn thành xong chỉ tiêu, chính quyền địa phương sẽ báo cáo cho Stalin và uỷ ban trung ương để yêu cầu tăng mức chỉ tiêu cho họ!
Ông Vladimir Karpov, Cựu Uỷ viên Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô, tiết lộ: Khrushchev từng yêu cầu tăng thêm chỉ tiêu của mình! Ông ta được phép giết 7 đến 8 nghìn “kẻ thù”. Ông ấy yêu cầu: “Hãy tăng mức chỉ tiêu của tôi lên thành 17 nghìn”. Và việc gia tăng chỉ tiêu giết chóc đã được chấp thuận.
Ông Mikhail Gorbachev, cựu Tổng thống Liên Xô, ảnh chụp năm 1987. Photo courtesy of Wikipedia.
Cuối tháng 10 năm 2007, khi tham dự một buổi tưởng niệm 20.000 văn nghệ sĩ, trí thức đã bị chính quyền cộng sản ở Liên Xô thủ tiêu, trong giai đoạn từ 1937 – 1938, vì bị cho là “phản động, kẻ thù của chế độ”, ông Vladimir Putin, lúc ấy đang là Tổng thống Nga, nhìn nhận: Những người bị thảm sát, khủng bố là những con người ưu tú nhất, có trí tuệ cao nhất và là những người can đảm nhất của nước Nga và Liên Xô thời đó.
Vậy tại sao những người Cộng sản Việt Nam lại có thể thương Stalin hơn cả cha, mẹ và chính bản thân mình như Tố Hữu giãi bày?
Một số người bảo rằng, đó là vì Đảng CSVN vừa xem Liên Xô, Trung Quốc là mẫu mực để noi theo, vừa muốn nhận sự giúp đỡ của cả Liên Xô lẫn Trung Quốc để đảm nhận vai trò “tiền đồn của khối xã hội chủ nghĩa”, chống chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa tư bản.
Trên thực tế, diễn tiến cuộc “cải cách ruộng đất” do Đảng CSVN thực hiện vào thập niên 1950, tiêu diệt “Nhân văn, Giai phẩm” ở miền Bắc, giống hệt những gì chính quyền cộng sản Liên Xô và cộng sản Trung Quốc đã thực hiện trước đó.
Phát xít Đức thoát thai từ Marx-Engels
“Câu chuyện Sô viết” còn trưng ra nhiều bằng chứng để bạch hoá một số vấn đề ít ai biết. Đó là chủ nghĩa phát xít thoát thai từ tư tưởng của Marx và Engels.Đạo diễn Edvins Snore đã tìm được khá nhiều bằng chứng cho vấn đề đó. Chẳng hạn, ngày 27 tháng 11 năm 1925, tờ New York Times, có một tin ngắn, loan báo vừa có một đảng, mang tên là “Đảng Công nhân quốc gia xã hội chủ nghĩa” ra đời tại Đức, quen gọi tắt là “Đảng Quốc xã”. Người sáng lập và lãnh đạo Đảng Quốc xã là Adolf Hitler.
Hitler thường nói rằng ông đã học được rất nhiều khi đọc chủ nghĩa Marx. Ông cho rằng chủ nghĩa Xã hội Quốc gia hoàn toàn dựa trên lý thuyết chủ nghĩa Marx.Một số tin, bài khác xuất hiện trên báo chí châu Âu cuối thập niên 1920, từng tường thuật một số tuyên bố của Goebbels – sau này là Bộ trưởng Tuyên truyền trong chính quyền phát xít Đức – theo đó, có rất ít khác biệt giữa chủ nghĩa cộng sản với các tuyên bố Hitler.
Sử gia George Watson
Vậy thì tại sao sau này, chủ nghĩa phát xít không nhấn mạnh đến sự tương đồng của nó với chủ nghĩa cộng sản nữa? Giới sử gia cho rằng, đó là vì ngay từ thời ấy, cử tri Đức đã không thích cộng sản.
Sử gia George Watson, Đại học Cambridge, kể về kết quả nghiên cứu của ông: Hitler thường nói rằng ông đã học được rất nhiều khi đọc chủ nghĩa Marx. Ông cho rằng chủ nghĩa Xã hội Quốc gia hoàn toàn dựa trên lý thuyết chủ nghĩa Marx.
Ông Vladimir Bukovsky, một nhà văn Liên Xô thì nhắc: Mọi người quên rằng chế độ Đức Quốc Xã ở Đức cũng là một chế độ xã hội chủ nghĩa.
Nó chính thức được gọi là Đảng Công nhân Quốc gia Xã hội Chủ nghĩa. Nó là một chi nhánh của chủ nghĩa xã hội. Liên Xô được gọi là xã hội chủ nghĩa quốc tế và Đức Quốc Xã được gọi là xã hội chủ nghĩa quốc gia.
Trên thực tế chúng là một, chỉ có chút khác biệt nhỏ trong cách diễn giải.
Chưa kể còn khá nhiều bằng chứng khác cho thấy, trước khi gia nhập khối đồng minh chống phát xít, chính quyền Liên Xô do Stalin lãnh đạo đã từng hợp tác chặt chẽ với chính quyền phát xít tại Đức do Hitler chỉ huy. Mời quý vị nghe các sử gia thuật lại điều đó trong bài kế tiếp.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Why-the-communism-was-convicted-of-crimes-against-humanity-Part-2-TrVan-05142010194857.html
Dựa trên “Câu chuyện Sô viết” – Trân Văn tường thuật tiếp câu chuyện về sự liên kết giữa chính quyền cộng sản tại Liên Xô với chính quyền phát xít ở Đức...
Photo courtesy of Perry Street Advisors
Bộ trưởng ngoại giao Đức Quốc Xã Ribbebtrop báo cáo Hitler về chuyến thăm Matxcơva.
Quan hệ Liên Xô - Đức
Trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, gần 30 triệu công dân Liên Xô đã thiệt mạng và việc Liên Xô tham chiến, vẫn được xem là một thành tố quan trọng để ngăn chặn, tiêu diệt chủ nghĩa phát xít.Tuy nhiên, có đúng là Liên Xô đã cứu loài người khỏi thảm họa phát xít, tạo điều kiện cho các dân tộc đang bị áp bức, thống trị giành đôc lập, tự do như chính Liên Xô và các chính quyền cộng sản, trong đó có Việt Nam vẫn tuyên truyền?
Chủ nghĩa phát xít là một hệ tư tưởng dựa trên quan điểm sinh học sai lầm và chủ nghĩa cộng sản được dựa trên quan điểm xã hội sai lầm.Chiến tranh thế giới lần thứ hai bùng nổ vào đầu tháng 9 năm 1939, khi phát xít Đức tấn công Ba Lan. Song gần hai năm sau, vào tháng 6 năm 1941, lúc phát xít Đức tấn công Liên Xô, Liên Xô mới bắt đầu tham gia cuộc chiến chống tham vọng thống trị thế giới của phe phát xít.
Bà Françoise Thom
Trước đó thì sao? Dựa trên các tài liệu lưu trữ, giới sử gia cho biết, cuối thập niên 1930, Molotov – Ngoại trưởng Liên Xô - đại diện cho Stalin và Ribbentrop – Ngoại trưởng Đức - đại diện cho Hitler đã từng ký kết một thỏa thuận phân chia châu Âu.
Ông Vladimir Karpov - Cựu Ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô, hai lần được tặng danh hiệu Anh hùng Liên Xô, xác nhận: Mặc dù điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng chính Stalin là người đề xuất thỏa thuận bí mật ấy.
Chúng tôi đã phủ nhận nó, bởi vì nó mang đầy tính gây hấn, Đảng Cộng sản không thể nào ký những thỏa thuận như thế. Vì vậy, chúng tôi đã phủ nhận nghị định bí mật này đến phút chót!
Giống như ông Vladimir Karpov, nhiều đảng viên Đảng Cộng sản Liên Xô đã chỉ trích nhận định vừa kể, cho tới khi văn bản ghi nhận thỏa thuận này được moi ra từ kho lưu trữ của Đảng Cộng sản Liên Xô để mọi người cùng mục kích.
Có lẽ cũng cần nhắc lại rằng, tháng 9 năm 1939, hai tuần sau khi phát xít Đức tấn công Ba Lan từ phía Tây, đến lượt Hồng quân Liên Xô tấn công Ba Lan từ phía Đông. Sau cuộc tấn công ấy, Hồng quân Liên Xô đã bắt 22.000 người được xem là ưu tú nhất của Ba Lan, giải họ về Katyn rồi thủ tiêu.
Mãi đến gần đây, chính quyền liên bang Nga mới thừa nhận sự thật này. Hôm 10 tháng 4 vừa qua, lại có thêm một thảm kịch khác xảy ra với Ba Lan sau thảm kịch Katyn: Chuyên cơ chở ông Lech Kaczynski, Tổng thống Ba Lan và 95 người Ba Lan ưu tú khác đã rớt tại Smolensk, khi họ cùng đến Katyn dự lễ tưởng niệm 22.000 công dân Ba Lan bị chính quyền cộng sản Liên Xô thủ tiêu năm 1940.
Thủ tướng Liên Xô Molotov đã đến Berlin. Photo courtesy of Perry Street Advisors.
Bí mật chưa nhiều người biết
Trong năm 1939, Liên Xô còn tấn công Phần Lan nhưng đã thất bại thảm hại cả về quân sự lẫn chính trị. Hội Quốc Liên (tiền thân của Liên Hiệp Quốc) đã khai trừ Liên Xô khỏi cộng đồng quốc tế vì “gây hấn và xâm lược”.Các tài liệu lưu trữ còn cho thấy, Liên Xô đã để phát xít Đức sử dụng cảng Murmansk làm bàn đạp, tấn công Đan Mạch, Bỉ, Hà Lan, Luxembourg, Nauy,... Người ta đã tìm thấy một lá thư do Stalin viết, gửi Ribbentrop – Ngoại trưởng Đức, khẳng định: Tình hữu nghị giữa Liên Xô và Đức được đảm bảo bằng máu!
Liên Xô còn cung cấp dầu, quặng sắt, vật liệu xây dựng, lúa mì,... cho phát xít Đức xâm chiếm châu Âu. Đạo diễn Edvins Snore đã tìm được khá nhiều ảnh, ghi lại cảnh các viên chức, tướng lĩnh của Liên Xô và phát xít Đức gặp gỡ, chuyện trò, cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Ý tưởng phá hủy trật tự quyền lực cũ ở châu Âu cũng là ý định của Stalin. Nhưng Hitler lại bị cho là kẻ ác.Giai đoạn này, báo chí Liên Xô có khá nhiều bài viết ca ngợi tình hữu nghị Xô – Đức. Thậm chí ông Molotov, Ngoại trưởng Liên Xô còn khẳng định với báo giới: Đấu tranh chống lại hệ tư tưởng Đức Quốc xã là một tội ác! Nhiều tin, bài trên các tờ báo Liên Xô trong giai đoạn đó vẫn còn được lưu trữ trong văn khố!
Ô. Vladimir Bukovsky
Thậm chí, Liên Xô còn huấn luyện Gestapo và SS của phát xít Đức về cách thức xây dựng trại tập trung, phương pháp tra tấn, thủ tiêu.
Tại sao chủ nghĩa cộng sản lại có thể đồng hành với chủ nghĩa phát xít? Câu hỏi này đã được những người làm bộ phim tài liệu “Câu chuyện Xô viết” nêu ra với giới sử gia.
Bà Françoise Thom, một sử gia ở Đại học Sorbonne, Pháp Quốc, giải thích: Cả hai hệ thống đều dựa trên một hệ tư tưởng với tham vọng tạo ra con người "mới".
Có nghĩa là cả hai chế độ đều không hài lòng với bản chất hiện tại của con người. Họ đấu tranh chống lại tính tự nhiên của loài người. Đấy là cội rể của chế độ toàn trị và là điều hiển nhiên trong cả hai hệ tư tưởng. Chủ nghĩa phát xít là một hệ tư tưởng dựa trên quan điểm sinh học sai lầm và chủ nghĩa cộng sản được dựa trên quan điểm xã hội sai lầm. Nhưng cả hai hệ tư tưởng đều muốn chứng minh là mình có cơ sở khoa học.
Vậy thì tại sao sau đó phát xít Đức lại trở mặt, tấn công Liên Xô và Liên Xô trở thành một thành tố quan trọng trong công cuộc ngăn chặn và tiêu diệt chủ nghĩa phát xít?
Ông Vladimir Bukovsky, một nhà văn Liên Xô, sau này trở thành một trong những người chuyên nghiên cứu về tội ác của chủ nghĩa cộng sản giải thích: Ý tưởng phá hủy trật tự quyền lực cũ ở châu Âu cũng là ý định của Stalin. Nhưng Hitler lại bị cho là kẻ ác. Ông ta sẽ phá hủy các trật tự cũ ở châu Âu. Sẽ không còn quốc hội, công đoàn, quân đội và chính phủ. Rồi sau đó, Stalin sẽ xuất hiện như một người giải phóng. Hàng triệu người mắc kẹt trong các trại tập trung đang chờ được tự do. Stalin và Hồng quân của ông ta sẽ đến như những giải phóng quân. Đây là kế hoạch của ông.
Nỗ lực phổ biến “Câu chuyện Xô viết”
Năm 2008, sau 10 năm thực hiện “The Soviet Story”, đạo diễn Edvins Snore công bố bộ phim này. Nó làm nhiều người choáng váng.-
(Phim tài liệu "The Soviet Story" do Đạo diễn Edvins Snore thực hiện được giới thiệu bởi Perry Street Advisors, phần phụ đềt Việt Ngữ do diễn đàn X-Cafe thực hiện)
Cuối tháng 4 vừa qua, Diễn đàn điện tử X-Cafe giới thiệu “The Soviet Story” đã được dịch và cài đặt phụ đề Việt ngữ với tên tiếng Việt là “Câu chuyện Sô viết”.
“YesMan2008” – nickname của một thành viên trong Diễn đàn điện tử X-Cafe - người bỏ nửa tháng để dịch “The Soviet Story” sang Việt ngữ, giải thích với Đài Á Châu Tự do qua email, tại sao anh làm công việc này: Tôi thuộc thế hệ những người Việt Nam được sinh ra sau thời kỳ đổi mới. Chúng tôi được dạy, được học và thấm nhuần những điều tốt đẹp mà chế độ cộng sản đem lại cho loài người. Chúng tôi còn được dạy rằng, tất cả những điều không tốt đẹp về cộng sản đều là vu cáo.
Năm ngoái, sau khi xem “The Soviet Story” tôi bị sốc khi được biết những sự thật kinh hoàng mà những người cộng sản cố tìm cách che giấu. Tất cả những tài liệu, phim, ảnh trong bộ phim này không phải do “kẻ thù” tạo ra. Chúng năm trong văn khố do chính những người cộng sản Liên Xô lưu trữ. Người làm bộ phim này cũng từng là công dân Liên Xô. Các nạn nhân cũng vậy. Họ đã từng sống dưới chế độ cộng sản, rồi nghiên cứu về nó. Sự thật về chế độ cộng sản ở Liên Xô được vạch trần bởi những người trong cuộc...
Đó là lý do tôi muốn giới thiệu cho nhiều người Việt Nam xem phim này. Tôi đã dịch bộ phim. Sau đó, tôi đã nhờ bác Diên Vỹ, một thành viên lâu năm và có kinh nghiệm dịch thuật của X-Cafe hiệu đính. Phải mất hơn nửa tháng nữa để có thể ra mắt “Câu chuyện Sô viết.”
Đã có bao nhiêu người xem “Câu chuyện Sô viết”? Anh Diên Vỹ, một thành viên trong Ban Quản trị Diễn đàn X-Cafe cho biết, rất khó ước lượng chính xác vì phim được đặt trên một trang web hỗ trợ tải xuống miễn phí. Tuy nhiên, theo Diên Vỹ, số người đóng góp ý kiến trên diễn đàn X-Cafe, sau khi đã xem phim rất đông. Cũng theo Diên Vỹ, “Câu chuyện Sô viết” đã được chuyển đổi định dạng và đặt trên youtube. Những người quan tâm đến “Câu chuyện Sô viết” có thể dùng bốn chữ “Câu chuyện Sô viết” làm từ khoá để tìm bộ phim này trong youtube.
--http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Why-the-communism-was-convicted-of-crimes-against-humanity-Part-3-TrVan-05142010210441.html
-
-
-
-
-
-
-
--------------------
LS Nguyễn Hữu Liêm về thư của Dân biểu Ánh và Thứ trưởng Sơn talawas blog
Trả lời phỏng vấn VOA về việc Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn gửi thư mời đối thoại tới Dân biểu Cao Quang Ánh và thư trả lời của Dân biểu Cao Quang Ánh từ chối lời mời đối thoại với phía Việt Nam, luật sư Nguyễn Hữu Liêm cho rằng đây là lối làm việc mà cả hai bên đều rất sai lầm.
Theo LS Liêm thì ông Thứ trưởng Sơn đáng lý ra phải vận động chuyện này từ bên trong để rồi khi đã có một thỏa thuận nào đó rồi, khi đó mới gửi bức thư và công bố ra, còn nội dung của lá thư của ông Ánh có khả năng muốn nhằm đánh vào sự tiêu thụ của thị trường nội địa tại Mỹ cho cộng đồng người Việt hải ngoại, vốn đã từng chỉ trích ông trong chuyến đi kỳ vừa rồi.
Luật sư Liêm nói rằng nhu cầu đối thoại giữa chính quyền Việt Nam và cộng đồng người Việt ở Mỹ có tồn tại và cần thiết nhưng không khẩn cấp, và cho rằng khi sự khác biệt chính trị giữa hai bên là quá lớn thì điều kiện hai bên đưa ra trong giai đoạn đầu của cuộc đối thoại bao giờ cũng khác xa nhau một trời một vực. LS Liêm nhận định trong khi Việt Nam không coi cộng đồng hải ngoại là một đối trọng để tiếp xúc nghiêm chỉnh, thì phía hải ngoại lại coi nhà nước cộng sản như như một cái gì để phủ định chứ không bao giờ công nhận một thực tế chính trị là chúng ta phải ngồi lại nói chuyện như thế nào.
Trong trường hợp Dân biểu Ánh và Thứ trưởng Sơn, LS Liêm thấy phía Việt Nam không đưa ra một điều kiện nào hết, và việc ông Ánh đưa lá thư đặt những điều kiện tiên quyết ngay cả trước khi có một tiến trình đối thoại thì ông nghĩ đây là chuyện cần phải làm việc nhiều hơn, chứ nếu cứ với ngôn ngữ này thì sẽ không đi đến đâu cả.
---------------
Nguồn: R. Scott Moxley, OC Weekly
Lê Quốc Tuấn, X-Cafe chuyển ngữ
06.05.2010
Ở khu Sài Gòn Nhỏ thuộc Quận Cam, các quan chức cộng sản Việt Nam đã từng được gọi bằng vô số cái tên có tính xúc phạm trong những năm qua. Hồ Chí Minh, vị anh hùng của họ, đã từng bị ví như Adolf Hitler, Joseph Stalin và quỷ Satan. Hiện nay, các quan chức Việt Nam còn có một nhãn hiệu mới: bọn ma cô.
Nhãn hiệu mới này đã không đến từ một người lính cũ Việt Nam cay đắng khi hát những bài hát karaoke buồn và nốc những lon Heineken. Thay vì thế, nó do bà Dân biểu mặt lạnh lùng như đá Sanchez thốt ra vào dịp kỷ niệm 35 năm sự sụp đổ của Sài Gòn. Tuy nhiên, bà Sanchez đã không đi đến một phòng họp cộng đồng của tờ Việt Báo để than khóc về một thất bại của cuộc xung đột ngày xa xưa ấy hoặc những tàn bạo của thời hậu chiến. Bà đã đến để nói về một sự phẫn nộ đang hiện hành: nạn buôn bán người. Và bà muốn đổ lỗi cho những người cộng sản Việt Nam đang cầm quyền về những gì bà nhìn thấy như những sự tham gia bất chính của họ phía sau hậu trường của các tội ác mang tính quốc tế.
"Tôi tin rằng chính phủ Việt Nam đang giúp nô lệ hóa chính người dân của họ ở các nước khác", Sanchez tuyên bố với một đám đông khoảng 25 người. "Điều đó bao gồm cả trong nạn buôn bán, bóc lột về tình dục".
Những lời chỉ trích của vị dân biểu quốc hội đã được 7 nhiệm kỳ ở Quận Cam, nói riêng, cho thấy lời cáo buộc mạnh mẽ của bà là một màn giật gân nhằm lôi kéo những cử tri người Mỹ gốc Việt điên dại chống cộng ra khỏi việc ủng hộ Dân Biểu tiểu bang Trần Thái Văn đang sẽ tranh cử với bà. Để lôi kéo một sự bất mãn, Trần đang hy vọng huy động dân chúng Little Saigon tách khỏi bà Sanchez và tận dụng lợi thế của thái độ chống (cộng) lên cao vào cuộc bầu cử tháng Mười một. Những đối thủ khác giải thích lời công kích của bà Sanchez như là một hậu quả nhỏ nhen của việc Việt Nam đã từ chối cấp nhập cảnh cho bà trong chuyến đi gần đây của bà ở các quốc gia Đông Nam Á. Tại thời điểm của sự chối từ đó, các quan chức tại Hà Nội cho biết rằng vì bà "thiếu khách quan và thiện chí" đối với lợi ích quốc gia của họ.
Sanchez - đại diện cho các quận hạt Garden Grove, Westminster, Anaheim và Santa Ana đã bác bỏ những hoài nghi ấy. Bà nói rằng bà "cảm thấy động lòng" về những ảnh hưởng của nạn buôn người và vạch ra rằng, nạn buôn người ấy đựợc sự hỗ trợ trực tiếp từ các viên chức công an tồi bại ở địa phương, và bà không xa lạ gì với vấn đề này. Thật vậy, bà đã giúp chỉ đạo việc tăng thêm kinh phí liên bang cho các nỗ lực chống nạn buôn bán người. Nếu các quan chức Việt Nam cho phép bà nhập cảnh vào tháng qua, bà đã dự định sẽ đề cập với họ ba chủ đề: tình trạng kiểm duyệt Internet tàn bạo, sự sách nhiễu những người chủ trương ủng hộ dân chủ và nạn buôn người.
"Ít nhất có đến 80 phần trăm nạn nhân của nạn buôn người trên toàn thế giới là phụ nữ và trẻ em, và đó là trách nhiệm của chúng ta để giúp đỡ họ", bà tuyên bố.
Chủ yếu dựa trên các cuộc phỏng vấn với các nạn nhân nạn buôn người, Bà Sanchez đã kể câu chuyện “điển hình” sau đây cho đám đông: Một "quan to" trong một ngôi làng ở nông thôn Việt Nam tuyển chọn phụ nữ địa phương cho các doanh nhân Đài Loan, những doanh nhân đã hứa sẽ trả lương hậu hĩnh cho những người lao động này nếu họ chịu đến Đài Loan. Nhưng trước chuyến đi ra nước ngoài, giới môi giới và doanh nhân đòi hỏi các công nhân phải vay nợ từ các ngân hàng địa phương để chi trả cho các chi phí được quy ra là khoảng $7.000. Vì các công nhân được hứa hẹn một khoản thu nhập lớn cho một khoảng thời gian hai năm, gia đình của họ đã đồng ý đem nhà cửa của họ tại Việt Nam làm tài sản thế chấp cho các ngân hàng. Tuy nhiên, khi người lao động đến được Đài Loan, họ bị đối xử như nô lệ, phải trả những số tiền quá đáng cho tàu xe đi lại và chỗ ở, và rồi lại thấy chính mình phải vĩnh viễn trong cảnh nô lệ bảy ngày một tuần.
"Những phụ nữ này không bao giờ đưọc trả lương cho công việc của họ", bà Sanchez cho biết. "Một phần tiền trả nợ lại cho ngân hàng [tại Việt Nam]. Sổ thông hành của họ bị cầm giữ. Họ không thể gọi điện thoại. Họ không thể đi đâu. Khoản nợ đối với chủ của họ luôn tăng dần lên. Và những phụ nữ này bắt buộc phải làm nô lệ".
Vị dân biểu Quốc Hội còn khẳng định rằng một số phụ nữ làm việc tại Đài Loan đã bị ép buộc phải hành nghề mại dâm, bà không cung cấp thêm chi tiết ngoại trừ việc nói rằng bà tin các quan chức của Việt Nam cũng không hề quan tâm đến khía cạnh này của sự việc.
Sanchez, người đã thực sự biến Little Saigon thành mối quan tâm riêng của bà kể từ khi bà đắc cử vào năm 1996, ngừng nói và nhìn khắp hội trường. Nhiều phụ nữ Mỹ gốc Mỹ đang hiện diện, một người đã nồng nhiệt ôm chào bà ngay trước khi bà phát biểu đang gật gù trong biểu lộ tán đồng. Sau đó, vị dân biểu Quốc Hội đã tuyên bố trong một giọng bực tức, "Đó chính là nhà nước, chính là chính phủ Việt Nam, là hành động như vậy đối với phụ nữ và trẻ em của chính họ. Chính phủ sở hữu tất cả các ngân hàng! Đây là một điều rất tệ hại đang thực xảy ra!"
Sau đó, những người tham dự mặt mũi nghiêm nghị đã vỗ tay ủng hộ.
Những nỗ lực để có được một phản ứng từ lời tuyên bố của bà Sanchez tại đại sứ quán Viêt Nam ở Washington DC đã không thành công.
Tháng trước, Sanchez - người phụ nữ có vị trí cao trong Ủy ban Vũ trang Quốc Hội đầy quyền lực – đã viếng thăm bốn nước châu Á (Thái Lan, Singapore, Campuchia và Đài Loan) trong bảy ngày, trong một sứ mạng tìm kiếm các sự thực về chống khủng bố, nhưng bà cũng đã sử dụng thời gian đi để nghiên cứu về các vấn đề buôn bán người. Tại Đài Loan, bà đã gặp linh mục Peter Nguyễn Văn Hùng, người đã gởi một lời tuyên bố của ông bằng phim video đến những người ở thành phố Little Saigon. Ông đã ca ngợi cuộc viếng thăm của bà Sanchez.
"Tôi rất ấn tượng khi thấy bà Dân biểu Quốc Hội dễ dàng thông cảm với các nạn nhân tại khu tá túc của tôi", ông Hùng đã tuyên bố.
Trên mặt trận địa phương, Vị dân biểu Quốc Hội đã gọi Quận Cam là "điểm đến" của các nạn nhân của nạn buôn người từ khắp nơi trên thế giới-Nga, Châu Phi, Châu Á, Trung Mỹ và Châu Âu - vì sự đa dạng của Quận Cam và thu nhập cao ở đây. Bà cũng dự đoán sự gia tăng nạn bóc lột và khuyến khích người dân báo cáo hoạt động đáng ngờ tại sôố ĐT (888) 373-7828, đường dây cho Trung tâm Hỗ trợ Chống nạn Buôn Người Quốc gia.
"Đối với mỗi nạn nhân chúng ta tìm được [ở Quận Cam], có lẽ có đến hàng trăm nạn nhân khác nữa mà chúng ta không bao giờ có thể tìm thấy, hiện làm việc trong những nơi bị bóc lột thậm tệ hoặc đang bị lợi dụng khai thác tình dục", bà Sanchez cho biết, người đã từng lưu ý rằng ngay cả trong một vùng đất giàu có như khu Irvine, nhà chức trách đã tìm thấy một thiếu nữ Ai Cập làm việc như nô lệ cho một gia đình. "Tại sao chúng ta nên quan tâm? Bởi vì nó làm cho mỗi chúng ta trở nên ít tính nhân loại hơn mỗi khi điều này xảy ra. "
Bà kêu gọi người dân cảnh giác hơn, nói: "Trừ khi chúng ta có được sự tích cực tham gia hơn trong cộng đồng của chúng ta, để tìm kiếm dấu hiệu của ai đó có thể là nạn nhân, nếu không thì hầu hết các trường hợp buôn người sẽ không bao giờ bị phát hiện. Mọi người cần phải nhìn và tự bảo chính mình “Trời ơi, người đàn bà kia trông có vẻ như không đưọc tự do thoải mái chút nào. Có vẻ như cô ta bị khóa chặt ở trong nhà". Nếu đúng là như vậy, hãy gọi đường dây nóng, và họ sẽ điều tra ngay".
Sự lưu tâm của vị dân biểu Quốc Hội này đã giành được ngưỡng mộ của đám đông.
"Loretta Sanchez là một người ủng hộ rất nhiều cho chúng tôi", Tammy Trần, chủ tịch của phong trào Liên minh Việt Nam Chống nạn Buôn người đã tuyên bố như thế.
--------------------
Sau khi gây án, Le John bỏ trốn về Việt Nam vào tháng 2/2009, rồi xuống Kiên Giang lấy vợ và lẩn trốn tại một căn nhà
Chẳng có nghề nào rẻ mạt như đan len. Nhiều người buộc phải làm vì không có sức khoẻ làm việc khác.
Hà Giang, thông tín viên RFA
2010-05-14
Ngay dịp đánh dấu 35 năm biến cố 30 tháng tư, một quyển sách mới về Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu sẽ được ra mắt vào 1 giờ chiều ngày Chủ Nhật, 16 tháng Năm tại thành phố Westminster, Little Sài Gòn.AFP PHOTO
Một người đang xem hình ảnh di tản ở Sài Gòn năm 1975 được chụp bởi Hugh Van Es trên tường Câu lạc bộ các phóng viên nước ngoài tại Hồng Kông.
Giữa những lời khen chê từ hằng chục năm nay, tác giả trình bày những uẩn khúc trong tâm tư của vị Tổng Thống cuối cùng của VNCH ra sao, và cuốn sách đã được viết trong bối cảnh nào, Hà Giang có cuộc phỏng vấn tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng .
Bối cảnh ra đời
Hà Giang: Chào tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, cuốn Tâm Tư Tổng Thống Thiệu của ông sắp được cho ra mắt vào ngày Chủ Nhật, 16 tháng Năm tới đây, tại Little Sài Gòn. Xin ông cho biết trong bối cảnh nào và lý do nào đã thúc đẩy ông bỏ công soạn cuốn sách rất là công phu này?Từ năm 2006 cho đến bây giờ, đã có rất nhiều những giải mật mới về phía Hoa Kỳ rất là quan trọng cho lịch sử. Những giải mật mới này, đã soi sáng cho những điều mà chúng tôi viết ở trong cuốn sách mới này về tâm tư tổng thống Thiệu.TS Nguyễn Tiến Hưng: Thưa cô Hà Giang, năm 2005, chúng tôi xuất bản cuốn “Khi Đồng Minh Tháo Chạy”, và độc giả đã đặt rất nhiều câu hỏi về những diễn biến ở nơi hậu trường trong những năm 73, 74, 75, và tâm tư của ông Thiệu. Đặc biệt nữa, là từ năm 2006 cho đến bây giờ, đã có rất nhiều những giải mật mới về phía Hoa Kỳ rất là quan trọng cho lịch sử. Những giải mật mới này, đã soi sáng cho những điều mà chúng tôi đã viết trước đây, và nó còn soi sáng rõ hơn nữa những điều mà chúng tôi viết ở trong cuốn sách mới này về tâm tư tổng thống Thiệu.
TS Nguyễn Tiến Hưng
Hà Giang: Trong phần mở đầu của cuốn sách, tiến sĩ có nói rằng, tâm tư của tổng thống Thiệu cũng là tâm tư của riêng ông, và có lẽ là tâm tư của nhiều người Việt Nam khác, xin tiến sĩ nói về cái tâm tư này ạ.
TS Nguyễn Tiến Hưng: Tôi cũng phải xác định là tâm tư của ông ấy thì tôi nghĩ rằng rất là phức tạp về nhiều khía cạnh. Riêng về tâm tư đối với đồng minh thì chúng tôi có thể nói là chúng tôi biết được khá rõ ràng, là vì làm việc gần ông, và sau này được nghe rất nhiều lời tâm sự, sau 75, thì thưa cô tôi có thể tóm tắt đó là một tâm tư rất là trăn trở, rất là ray rứt, vì một phần thì cần đến người đồng minh từ bao gạo cho đến lít xăng, súng đạn v.v…
Đấy, một đàng thì lại rất là trăn trở trong lòng vì những hành động của ngừơi đồng minh ấy. Thì ông (Thiệu) nói là nay thế này, mai thế khác, tín hiệu lẫn lộn, không biết thế nào mà mò. Chúng tôi có viết chương 18, về cái bài phỏng vấn rất dài, của ông với một tờ báo Đức, tên là “Der Spiegel”, trong cái bài đó, tổng thống Thiệu đã nói rất nhiều về cái mà ông gọi là “sự phản bội”, ông ấy bảo là 4 đời tổng thống Hoa Kỳ đã khuyến dụ nhân dân miền Nam đi vào cái khối của thế giới tự do, rồi cuối cùng tháo lui bỏ chạy. Và đặc biệt là có những cái cam kết rất là vững chắc, thân tín rồi cuối cùng cũng lờ đi.
Cái bài đó tựa đề là “Người Mỹ đã phản bội chúng tôi”, chúng tôi có in lại tòan bộ bài đó từ tiếng Đức được dịch ra tiếng Anh, rồi có bút phê của ông (Thiệu) rất là cẩn thận. Nhưng mà đặc biệt có một tâm tư mà chúng tôi nghĩ rằng nó phản ảnh phần nào cho tâm tư của chính cá nhân chúng tôi, và nhiều người trong chúng ta, đó là về phía ông ấy cũng như về phía nhân dân miền Nam thì dù rằng có nhiều khuyết điểm, dù rằng yếu kém, dủ rằng có lỗi lầm, tham những này kia v.v…, nhưng mà cuối cùng thì cũng đã cố gắng hết sức.
Cựu TT Nguyễn Văn Thiệu & cựu TT Lyndon Johnson. Photo courtesy of wikipedia
TS Nguyễn Tiến Hưng: Phải nói riêng về cái vụ vàng thì ông ây hòan tòan oan uổng. Mặc dầu là chúng tôi cũng đã đề cập đến vấn đề này trong cuốn “Khi Đồng Minh Tháo Chạy”, và cho tới một tháng trứơc đây, thưa cô, cũng vẫn có người hỏi tôi.
Trong cuốn “Tâm Tư Tổng Thống Thiệu” chúng tôi có để cả một chương viết về việc này. Trong vòng hai ba năm qua đã có những tài liệu rất rõ ràng, đó là những mật điện của đại sứ Martin đánh vào Sài Gòn từ đầu tháng Tư cho đến 17 tháng Tư, đánh liên tục về cái chuyện vàng, thì là câu chuyện nó là như thế này, rất là tóm tắt: Lúc bấy giờ là hết rồi, viện trợ coi như là cạn kiệt có 700 triệu, thế thì, sau cùng ông (Thiệu) bảo là thôi thì bây giờ còn bao nhiêu vàng còn bao nhiêu đô la thì có thể là mang ra để mà ‘xả láng’, ông dùng cái chữ ‘xả láng’ đó.
Thì đầu tiên đó là bàn với lại thống đốc ngân hàng quốc gia là ông thống đốc Uyển bàn với đại sứ Martin thì ông Martin cố vấn là phải mang sang Thụy Sĩ để mà mua tiếp liệu bên đó nó dễ hơn bên Mỹ tại vì bên Mỹ thì bị ràng buộc rất nhiều luật lệ. Thế thì, có cái lệnh cho thống đốc Uyển, mà ông Uyển vừa mới contact làm việc với mấy hãng máy bay, tôi nhớ là TWA, Howard Hughes mà bây giờ không còn nữa, để mà chở cái số vàng 16 tấn đi, thì tin đó bị lộ ra ngoài.
Fact box | |
|
Trong cuốn sách này chúng tôi viết, in lại những mật điện nguyên thủy đó để làm bằng chứng cho lịch sử. Và mới đây thì chúng tôi được biết là báo Tuổi Trẻ của Sài Gòn có một bài rõ ràng của anh Hủynh Đỗ Sơn. Anh Hủynh Đỗ Sơn là người làm việc coi về kho vàng của ngân hàng quốc gia trước 75. Anh ấy viết lại rất rõ ràng việc chuyển nhượng lại số vàng tính từng ly từng lượng và anh ấy ghi rõ con số nào số mấy, hai hầm vàng, mười sáu tấn vàng để ở đâu, ở đâu. Thưa cô thì cái đó là rất rõ ràng, và bây giờ tôi nghĩ là sau cuốn sách này, thì chuyện vàng hòan tòan được giải tỏa đối với ông Thiệu, thưa cô.
Phơi bày nhiều uẩn khúc
Hà Giang: Vâng, thưa tiến sĩ, thế còn cái câu “I have nothing to do with the Vietnamese refugees”, có nghĩa là “tôi không dính dáng gì đến mấy người tị nạn Việt Nam cả, mà người ta cho rằng tổng thống Thiệu đã nói, thì đầu đuôi nó ra làm sao ạ?TS Nguyễn Tiến Hưng: Thưa cô Hà Giang, tôi viết ngay ở trong phần đầu về cái chuyện này. Tôi nghĩ rằng đây là chuyện làm cho ông ấy đau đớn nhất, có thể nói là đau đớn nhất, đứng về phương diện cá nhân. Từ sau 1975, thưa cô. Chuyện tóm tắt thì nó như thế này. Khoảng cuối năm 79, tháng Mười, thì có những tờ báo của chúng ta, có đăng tải trang đầu rằng ông Thiệu nói cái câu là “tôi không còn cái gì mà mắc mớ đến vấn đề thuyền nhân nữa”, mà đang khi đó thì phong trào thuyền nhân đang là lên rất cao, mọi người đang cố gắng hết sức để mà lo cái chuyện này. Hai hôm sau thì tôi nhận lá thư của ông.
Chính ông kể lại chuyện nó như thế nào? Tức là ông ấy nói rằng, có một cái thằng, ông ấy gọi là cái thằng. Ông tức ai ông hay nói thằng lắm. Thì cái thằng Michael Dunlop thuộc tờ báo NOW, now là bây giờ, ông bảo ông cho phỏng vấn rất là vắn. Vấn đề kẹt là chữ “for” và chữ “with”, thì ông Thiệu nói rằng, khi họ hỏi ông rằng, ông có thể làm được cái gì, đối với vấn đề thuyền nhân hay không, thì ý ông muốn nói là, bây giờ tôi không còn quyền hành gì nữa, không còn phương tiện gì đề mà làm được bất cứ cái gì đối với vấn đề này.
Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu quan sát bản đồ Đông Á. Photo courtesy of wikipedia
Hà Giang: Trong cuốn sách của tiến sĩ, có một chương nói hẳn về tính đa nghi của tổng thống Thiệu, nhưng cũng lại có một chương khác lại nói là ông Thiệu quá tin vào người Mỹ. Một người rất là đa nghi thì có thể quá tin vào ai được không ạ? Đó có phải là một điều mâu thuẫn không thưa tiến sĩ?
TS Nguyễn Tiến Hưng: Vâng thì, nếu mà mình đặt câu hỏi như vậy, một cái chương có tựa đề là “Đa nghi Tào Tháo”, thì kể lại những cái chuyện ông chỉ cho tôi cách mà đa nghi nữa cơ. Ông bảo vậy. Ông bảo anh phải cẩn thận từ cái chấm, cái phẩy anh cũng phải, thật ra ông chỉ cho mình đa nghi. Nhưng còn cái chuyện tin vào Mỹ thì tôi nghĩ rằng ông ấy vẫn nghi Mỹ, chuyện ấy ông cũng nói rất dài trong tâm tư của ông mà chúng tôi đã viết lại.
Hà Giang: Nhiều người đã đổ lỗi cho tổng thống Thiệu là chính ông đã làm mất Việt Nam, và lên án ông là đã rời đất nứơc ra đi khi quân sĩ vẫn còn đang ở lại chiến đấu. Theo tiến sĩ thì những suy nghĩ này có quá khe khắt với tổng thống Thiệu không?
Chỉ có mỗi một chữ “for” với chữ “with”, mà nó thay đổi hẳn cái ý nghĩa, thưa cô. Ông đau đớn lắm. Đó là lần đầu tiên, và duy nhất trong cụôc đời, tự tay ông viết một cái thư để mà tự cải chính với Editor-in-Chief của báo NOW.TS Nguyễn Tiến Hưng: Cái vấn đề mất Việt Nam nó có nhiều khía cạnh lắm, nó là một câu hỏi lớn. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều dữ kiện nó đưa đến vấn đề sụp đổ của miền Nam. Tôi nghĩ rằng một mình ông Thiệu cũng không phải là người có khả năng để mất Việt Nam. Nhưng mà tôi nghĩ rằng hòan cảnh của ông ấy rất là khó khăn trong lúc đó là vì, cuối cùng thì cạn kiệt hết miền Nam, dựa vào Hoa Kỳ quá nhiều, đến lúc mà cắt cái umbilical cord thì coi như là mình không còn cái khả năng tồn tại nữa.
TS Nguyễn Tiến Hưng
Dư luận nói rằng là ông đã bỏ chạy, đào ngũ, thì thưa cô, trong cuốn sách này, chúng tôi đã viết rất rõ ràng, là ông đã bị áp lực từ chức. Áp lực rất mạnh mẽ, tiến sĩ Kissinger qua đại sứ, bằng cách nói với ông rằng, ông mà không từ chức, thì cơ hội cuối cùng cho miền Nam là không còn nữa, tức là đặt vào vai ông một trọng trách vô cùng nặng nề.
Điều thứ hai là ông không từ chức thì tướng lãnh của ông cũng bắt ông từ chức, thì cô nghĩ là hai còn đừơng đó thì không còn cách nào nữa. Nhưng mà ông vẫn vớt vát vẫn vớt vát, ông hỏi: “Ừ thì tôi từ chức, nhưng mà tôi từ chức thì có viện trợ không? Đại sứ Martin nói là nếu mà ngài từ chức, có thể có, có thể không, nhưng mà nếu ngài không từ chức, thì chắc chắn là không. Thì thưa cô, thì cái đó là cái áp lực. Đó là áp lực từ chức. Rồi áp lực ra đi nữa. Kỳ thực ra là ông ấy phải ra khỏi miền Nam thưa cô. Thì tôi có nghe bà tổng thống Thiệu kể lại là thì thôi mẹ con mày đi đi, tao ở lại, tao mặc cái quần đùi.
Kể lại chuyện áp lực thì có những tài liệu đại sứ Martin mới tiết lộ, chúng tôi mới có ở trong cuốn sách này, thì cái áp lực ông phải ra đi cũng rất nặng nề, tại về phía Mỹ, cũng như phía Pháp, cũng như là tổng thống Hương mới lên, hay là tướng Dương Văn Minh, đều làm áp lực cho ông ấy phải ra đi, tại vì nếu ông ấy không ra đi thì mặt trận không chịu điều đình.
Hà Giang: Cảm ơn tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng đã dành thì giờ cho chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này.
Du lich: One Hour Out: Saigon (WSJ 14-5-10) -- Một giờ (?) ở Sài Gòn
----------------------------