-Chiến tranh 1979: TQ thả khí độc giết 400 người VN trong pháo đài
Theo lời ông Thực, quân Trung Quốc đặt bộc phá, giật sập cửa, rồi dùng lựu đạn cay, khí độc, chất hóa học thả xuống các lỗ thông hơi... giết chết hàng trăm người trong pháo đài.
Lời tòa soạn: Mới đây, Tờ Hoàn Cầu thời báo của Trung Quốc đã trắng trợn tung clip tái hiện một cách bịa đặt, xuyên tạc cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam năm 1979 vẫn được truyền thông nước này gọi là: Chiến tranh phản kích tự vệ chống Việt Nam.
Để giúp độc giả hiểu rõ hơn về những thông tin trong cuộc chiến tranh năm 1979, chúng tôi đã có các cuộc trao đổi với một số người trực tiếp tham gia cuộc chiến bảo vệ biên giới Tổ quốc.
Chúng tôi xin giới thiệu tới độc giả loạt bài về Sự thật đằng sau clip xuyên tạc lịch sử trên Hoàn Cầu thời báo.
Bài 1: Chiến tranh 1979: Tướng Lương vạch trần sự bịa đặt trắng trợn
Bài 2: "Nếu bị chặn, quân TQ có thể sẽ phải bỏ chạy như quân Thanh"
Bài 3: Tướng Khảm: TQ tuyên truyền bịp bợm, lếu láo về cuộc chiến 1979
Bài 4: Chiến tranh 1979: Quân Trung Quốc đã nhát gan như thế nào?
Bài 5: Cuộc chiến 1979: Lính Trung Quốc chết vẫn ôm bao khoai lang
Bài 6: Chiến tranh 1979: Vị tướng VN ngồi bình thản giữa mưa pháo TQ
Bài 7: Chiến tranh 1979: "1 lính Việt Nam chống 20 lính Trung Quốc"
Khúc bi tráng ở pháo đài Đồng Đăng
Nhắc đến cuộc chiến tranh biên giới năm 1979 trên mặt trận Lạng Sơn, có lẽ không ai không nhớ tới câu chuyện về hàng trăm chiến sỹ và người dân đã chết dưới tầng hầm của pháo đài Đồng Đăng bởi sự tàn độc của quân Trung Quốc.
Và sau khúc bi tráng đó, chỉ có 6 người sống sót; và, may mắn khi qua một số thông tin, chúng tôi đã tìm được một nhân chứng, một cựu binh trong trận chiến đấu anh dũng này,
Đó là ông Nguyễn Duy Thực, hiện đang trú tại tổ 8, phường Việt Hưng, Long Biên, Hà Nội.
Ông Thực nguyên là cựu binh trong Đại đội 42, Trung đoàn 4, Sư đoàn 3 đóng quân trấn giữ Lạng Sơn trong cuộc chiến tranh biên giới năm 1979.
Đầu năm 1978, ông Thực nhập ngũ và lên huấn luyện ở Lục Ngạn, Bắc Giang. Cuối năm đó, khi Trung Quốc có hàng loạt các hoạt động rục rịch chuẩn bị cho cuộc chiến tranh, nhận rõ âm mưu này, cấp trên đã điều Sư đoàn 3 lên trấn thủ ở Lạng Sơn.
Riêng Đại đội của ông được giao đóng quân trấn thủ tại pháo đài Đồng Đăng.
Ông Nguyễn Duy Thực.
"Lúc mới hành quân lên biên giới, anh em trong Đại đội 42 chúng tôi đã chia nhau đào công sự, trấn giữ các mỏm đồi.
Tuy nhiên, lán trại mới được dựng lên, vữa bằng bùn đất trát còn chưa khô, mái gianh còn mới cất được có mấy ngày thì Trung Quốc đã huy động hàng chục vạn quân tấn công xâm lược"- ông Thực nhớ lại.
Trong lời kể, ông Thực còn nhớ rõ, 5 giờ sáng ngày 17/2/1979, lúc mọi người đang chuẩn bị tập thể dục thì bất ngờ phía bên kia biên giới, cách chỗ lán trại có vài km, tiếng pháo bắt đầu nổ ùng oàng, ánh chớp sáng rực góc trời.
Liên tiếp những quả đạn vượt qua pháo đài rơi xuống thị trấn Đồng Đăng. Mọi người lúc đó không ai bảo ai, đồng thanh hô to: “Trung Quốc đánh rồi" và chạy nhanh qua kho quân khí, cầm vũ khí, chạy nhanh lên các chốt phòng thủ.
Sau màn rót pháo, chỉ trong phút chốc, quân Trung Quốc rầm rộ tiến vào Đồng Đăng. Đi đầu là xe tăng bò lên bắn vào các cao điểm, phía sau là quân Trung Quốc tiến lên đủ chủng loại, kẻ chạy bộ, kẻ đi ngựa, kẻ ngồi trên xe quân sự tiến lên.
"Lúc đó, chúng tôi bắn một phát đạn B40 phóng xuống đám lính Trung Quốc đầu tiên tiến gần đến pháo đài, tiêu diệt cả tiểu đội.
Những tên gần đó tóc tai cháy xém, mặt mũi lộ vẻ kinh hoảng, ngần ngừ không dám tiến, nhưng ngay tức khắc, họ bị những tên đi sau bắn chết. Quân Trung Quốc rất đông, mặc cho súng đạn vẫn cứ thế tiến lên.
Các loại B40, ĐKZ, AK mà chúng tôi sử dụng, bắn đến đỏ cả nòng mà cũng không xuể trước chiến thuật biển người của quân Trung Quốc"- ông Thực kể.
Đến trưa 17/2, các chốt cố thủ của đơn vị ông từ con đường quanh đồi thông dẫn đến pháo đài cũng lần lượt bị mất và mọi người phải rút vào pháo đài cố thủ.
Trong pháo đài lúc đó, theo con số ông Thực nghe được thì có khoảng 700 người, bao gồm Đại đội 42, một đơn vị cảnh sát dã chiến Đồng Đăng, công an vũ trang, cùng một số người dân chạy loạn tìm lên.
Lương thực dự trữ chỉ có chút ít nhưng quân Trung Quốc tiến vào đã phá sạch, cướp sạch. Bên ngoài, quân Trung Quốc có đến vài sư đoàn, tìm mọi cách, dùng đạn pháo, bộc phá để quyết phá tan pháo đài này.
Ngày 18/2, bị thiệt hại nặng, quân Trung Quốc leo lên các mỏm núi xung quanh rồi từ đó dùng cối, đại liên cùng hỏa lực tầm xa khác bắn cấp tập, yểm hộ cho bộ binh tấn công.
"Nhưng khi bộ binh của Trung Quốc xông lên, lại bị đánh bật, hết lớp này đến lớp khác. Với chiến dịch biển người, không tiếc đạn pháo nên những ngày sau đó, Trung Quốc ồ ạt bắn phá.
Cho dù không được chi viện, thiếu thốn đủ thử, nhất là ánh sáng, nước uống nhưng anh em vẫn kiên cường chiến đấu, bám trụ suốt 5 ngày trời, trụ được cho tới ngày 22/2/1979"- ông Thực nói.
ÔNG DƯƠNG TRUNG QUỐC
Cuộc chiến năm 1979 không phải kích động hận thù mà là rút ra những bài học trách nhiệm với hoà bình. Một cuộc chiến chống xâm lược phải là một niềm tự hào cần tôn vinh đối với công lao và sự hy sinh của một thế hệ.
Trong ngày cuối cùng, quân Trung Quốc đã chiếm được tầng trên cùng của pháo đài, chỗ sát đỉnh đồi, liên tục bắc loa gọi hàng. Đáp lại tiếng loa gọi hàng đó, ông Thực vẫn nghe thấy những loạt tiếng súng cùng lựu đạn ném thẳng lên trên của anh em.
Sau khi gọi loa không thành, chúng đặt bộc phá, giật sập cửa lối dẫn xuống tầng dưới, dùng lựu đạn cay, khí độc, chất hóa học thả xuống các lỗ thông hơi, dùng súng phun lửa vào các ngách hầm.
"Vì đông người nên thức ăn thức uống dự trữ của chúng tôi sắp hết, nước cũng không còn nhiều. Đêm 22/2 khi tôi đang cùng mấy người ngồi bên nồi cháo loãng dưới tầng 1 thì bỗng 2 tiếng hai tiếng nổ khủng khiếp nối nhau vang lên.
Cả pháo đài rung chuyển, tiếp đó hàng chục, hàng trăm tiếng nổ chói tai, rung óc. Hơi khói cay xè, đen đặc cuồn cuộn ùa vào từng căn phòng trong pháo đài.
Tiếng kêu nhốn nháo, tiếng trẻ con sặc sụa rồi lặng đi. Mấy anh thương binh kêu nấc lên hai, ba cái rồi lịm..."- ông Thực nhớ lại
Qua ánh lửa, ông Thực thấy phụ nữ, trẻ em nằm la liệt, co quắp, giãy giụa.
Xe tăng Trung Quốc bị quân và dân ta bắn hạ ở bản Sẩy, Hòa An, Cao Bằng lúc 8 giờ sáng 17/2. Ảnh: Mạnh Thường.
"Một thứ khói khủng khiếp xộc vào họng cháy bỏng và lửa cháy bừng bừng, quân Trung Quốc phun hơi độc hóa học và phun xăng xuống đốt, đến đó thì tôi ngất lịm đi"- ông Thực hồi tưởng.
Khi tỉnh dậy, tiếng nổ vẫn ầm ầm, máu ứa ra từ miệng, từ mũi, từ tai, ông Thực bò đi sờ trong đống thi thể người nằm co quắp ấy xem có ai còn sống không.
"Tất cả chiến sỹ cũng như dân quanh vùng chui vào pháo đài lánh nạn lúc đó còn khoảng 400 người đều đã hy sinh. Một cảnh tượng đau đớn mà quân Trung Quốc gây ra cho đến giờ tôi vẫn không thể nào quên được...," ông Thực nói cùng với đôi mắt nhìn ra xa.
May mắn sau đó, ông đã cùng 2 người bò được vào một đường hầm rồi thoát ra ngoài, tìm về được với những người đồng đội bên ngoài.
Trung Quốc đang cố tình xuyên tạc lịch sử
Nhắc lại về cuộc chiến lúc đó, ông Thực liên tục nhắc đi lại nhắc lại việc Trung Quốc sử dụng chiến dịch biển người nên đã huy động một lực lượng quân cùng đạn pháo rất lớn.
Nhưng, từ chính sự quan sát của mình, ông Thực khẳng định rằng, đây không phải là đội quân tinh nhuệ mà chỉ là đội quân ô hợp.
"Chính tôi và đồng đội đã chứng kiến phía sau đám lính là một đội dân binh rất đông di chuyển theo để hỗ trợ mà chính xác hơn là hôi của.
Chúng vào nhà dân bắt gà, bắt lợn chọc tiết, xuống cả ao bắt cá... Chính lán trại phía dưới của chúng tôi cũng bị chúng cướp sạch, đốt sạch. Đám quân ô hợp đó đặt mình, giật đổ, đốt nhà của của người dân.
Thấy đạn pháo của chúng tôi bắn mạnh là chúng cũng không dám tiến lên mà chỉ dám đứng ở dưới ném lựu đạn mà thôi"- ông Thực cho hay.
Địch dùng chiến dịch biển người, súng pháo lớn như vậy, nhưng theo ông Thực, các chiến sỹ của ta vẫn rất kiên cường, anh dũng đáp trả:
"Tôi còn nhớ, khi đó, anh em chúng tôi đã đứng ở cửa pháo đài đồng thanh hô lớn: “Người Việt Nam không bao giờ biết quỳ gối, lũ giặc tới đây, chúng mày sẽ chết”.
Lương thực khi đó chỉ còn là những khẩu phần ít ỏi, nước không có vì dòng suối gần đó đã bị quân Trung Quốc chặn mất.
Trong pháo đài chỉ còn mấy vũng nước đọng bẩn thỉu, đen ngòm nhưng cũng được nhường cho những thương binh. Đói, khát như vậy nhưng anh em vẫn kiên cường, quyết tâm chiến đấu"- ông Thực chia sẻ.
Trong trí nhớ của ông Thực cũng vẫn còn nhớ như in, lúc bấy giờ, một đồng chí tiểu đội trưởng bị mảnh bộc phá văng gãy nát cánh tay nhưng anh tự băng bó, tiếp tục chỉ huy chiến đấu. Lần thứ hai, anh bị thương vào đùi.
"Mọi người muốn đưa vào trong hầm, nhưng anh kiên quyết: “Tôi còn đủ sức chiến đấu, các đồng chí đừng lo cho tôi”.
Địch ồ ạt xông lên, người tiểu đội trưởng tiếp tục bị trúng đạn vào bụng, nhưng anh vẫn dùng súng AK diệt thêm mấy tên lính nữa mới chịu ngã xuống"- ông Thực kể khi đôi mắt đã đỏ hoe.
NGUYÊN PHÓ CHỦ TỊCH NƯỚC
NGUYỄN THỊ BÌNH
Sẽ không thể không nhắc đến ngày 17.2.1979, ngày mà cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc đã nổ ra; ngày mà hàng ngàn con em chúng ta đã hy sinh để bảo vệ biên cương của Tổ quốc. Nhắc để dân ta nhớ, biết ơn và tôn vinh những chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh để bảo vệ biên cương Tổ quốc, như chúng ta đã và sẽ vẫn tôn vinh bao nhiêu anh hùng liệt sĩ trong cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc. Không những dân ta cần hiểu, mà nhân dân Trung Quốc cũng như nhân dân các nước cũng phải hiểu đúng: đâu là sự thật, đâu là lẽ phải và coi đó là bài học, không thể quên lãng nó.
Trong câu chuyện sau đó với chúng tôi, ông Thực kể rằng, ông rất bất bình khi nghe thấy một số thông tin được phía Trung Quốc tuyên truyền trên báo chí của họ cho rằng, khi đó, quân Việt Nam đã bỏ thuốc độc vào nước uống.
"Là một người lính may mắn sống sót trở về đến ngày hôm nay, tôi khẳng định rằng, đây là sự xuyên tạc nghiêm trọng.
Không hề có chuyện Việt Nam thả thuốc độc vào nước, mà khi đó Trung Quốc đã dùng chất hóa học, khí độc để thả xuống qua các lỗ thông hơi khi tấn công pháo đài Đồng Đăng.
Hàng trăm người đã chết, đó là sự thực, không thể chối cãi được"- ông Thực nhấn mạnh.
Cũng theo ông Thực, năm 1979, Trung Quốc bất ngờ huy động hàng chục sư đoàn tấn công trên khắp tuyến biên giới với Việt Nam. Ở Trung Quốc, giới cầm quyền mị dân gọi đây là cuộc “phản kích tự vệ”, để “dạy cho Việt Nam một bài học”.
Tuy nhiên, lẽ phải không thuộc về Trung Quốc, bởi họ không có lý do nào chính đáng để giải thích cho hành động xâm lược rõ ràng như thế này.
Và họ nói là thắng lợi huy hoàng, nhưng đâu phải như vậy.
"Khi tôi về điều trị do bị thương từ trong pháo đài ra, tôi đã tận mắt được chứng kiến, chúng ta đã đưa rất nhiều các phương tiện, vũ khí hiện đại, tối tân lúc đó lên gần biên giới.
Có lẽ để chuẩn bị cho một cuộc tổng phản kích lớn. Nhưng khi cuộc tổng phản kích chưa diễn ra thì Trung Quốc đã vội phải rút chạy về nước rất nhanh.
Tính chính nghĩa của Việt Nam trong cuộc chiến đó là sự thật không thể chối cãi và quân dân ta đã phải chống lại một cuộc chiến tranh biên giới to lớn để bảo vệ biên cương Tổ quốc"- ông Thực tái khẳng định.
Một số nội dung trong clip xuyên tạc lịch sử, hiếu chiến của Hoàn Cầu thời báo:
+ Cánh quân phía bên trái cũng anh dũng vượt qua rào cản phòng ngự của quân đội Việt Nam, thọc sâu vào căn cứ ở hậu phương của quân địch (quân đội Việt Nam).
Quân Việt Nam ở Đồng Đăng bị biến thành ba ba trong rọ, bị cắt đứt đường lui. Trung đoàn Anh hùng của Việt Nam lâm vào cảnh mọc cánh cũng khó thoát.
+ Khi chiến tranh nổ ra, những khu vực có nước ở Việt Nam đều bị quân đội nước này thả thuốc độc vào. Nhiều khi, để giải quyết vấn đề nước uống, binh sĩ (Trung Quốc) đã phải hy sinh tính mạng của mình.
+ Cái gọi là đơn vị Anh hùng của Việt Nam mau chóng bị quân đội Trung Quốc dọa cho trợn mắt há miệng. Thi thể lính Việt Nam chết trận phải dùng đến 17 xe tải mới chở hết...
+ Trong cuộc phản kích tự vệ này, quân ta đã chiếm được Cao Bằng, Lạng Sơn, Hoàng Liên Sơn, Lai Châu, Quảng Ninh, Hà Tuyên và 21 huyện, thị trấn khác nhau của Việt Nam; tiêu diệt 4 sư đoàn, 7 trung đoàn, 25 tiểu đoàn của Việt Nam.
Tổng số binh lính Việt Nam bị tiêu diệt là hơn 50.000 người; 2173 lính đầu hàng; thu giữ 916 khẩu pháo các loại; 16.000 súng, hỏa tiễn; 236 xe ô tô. Quân ta cũng phá hủy nhiều pháo, xe tăng, xe thiết giáp, thu được thắng lợi huy hoàng.
-Nguồn:– Quân nhân VN ‘chưa muốn nói về 1979’ – (BBC).
17/02 năm nay đánh dấu 33 năm ngày mở màn cuộc chiến biên giới Việt – Trung, nhưng nhiều cựu chiến binh tỏ ra miễn cưỡng không muốn nói về sự kiện.
Một số quân nhân từng đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến không muốn đề cập vì cho rằng hai nước đang cần xây dựng quan hệ bình thường.
“Hàng xóm với nhau, chín bỏ làm mười, thôi, chẳng nên nhắc lại làm gì. Chủ trương của Đảng là thế, mà tôi cũng nghĩ thế,” một cựu binh nói với BBC hôm nay.
Trong khi đó, tâm sự với BBC trong điều kiện không nêu tên, một người khác tiết lộ cảm nghĩ thực về Trung Quốc.
“Trung Quốc không thật thà đâu, lúc thế này lúc thế khác. Buôn bán cũng vậy, cả thế giới người ta nói còn gì.”
Nhưng vị cựu binh vẫn bảo lưu quan điểm rằng không nên nói công khai về cuộc chiến biên giới mấy chục năm trước.
“Bỏ quá khứ đi để có quan hệ láng giềng cho tốt.”
Người này thậm chí cho rằng “một số thế lực bên ngoài muốn khiêu khích”.
“Chẳng qua chỉ để khích mình, nói xấu Trung Quốc.”
“Biển đảo rất phức tạp. Vừa rồi ông Nguyễn Phú Trọng vừa lên Tổng Bí thư, đã phải sang Trung Quốc ngay để giải quyết.”
Một người hiếm hoi đồng ý nhắc lại sự kiện là ông Nguyễn Duy Vinh, 56 tuổi, người hôm nay đi thăm nghĩa trang liệt sĩ ở thị trấn Nhổn, Hà Nội, tưởng niệm những đồng đội đã hy sinh ở Lạng Sơn năm 1979.
Ông không trực tiếp tham gia sự kiện năm 1979 mà được gọi tái ngũ năm 1980.
Ông cho biết mình đóng ở phòng tuyến thứ hai và chưa tham gia chiến đấu.
"Anh em cũng đều là lính. Tôi lên đây, chỉ nghĩ các bạn thiệt thòi hơn tôi."
"Mình may mắn, vì chiến tranh không chừa ai. Tôi rất biết ơn các bạn đã hy sinh," ông tâm sự.
‘Phía bên kia’
Trong khi đó trên mạng, một số người không hài lòng việc truyền thông trong nước hầu như không nhắc gì sự kiện vào hôm nay.
Nhà báo hải ngoại Lê Diễn Đức viết: “Sáng ngày 17/2/2012, cho tới 12 giờ trưa, giờ Hà Nội, tôi lướt qua trang chủ các tờ báo điện tử được xem là phổ biến nhất trong nước… không một tờ nào nhắc tới cuộc chiến tranh xâm lược của Trung Quốc vào ngày này.”
Trang mạng báo Thanh Niên hôm nay Bấm đăng phóng sự“Cột thiêng nơi địa đầu Tổ quốc”.
Bài này mở đầu: “Mãi đến tận tháng 7.1989, những tàn tro cuối cùng của ngọn lửa chiến tranh biên giới bùng lên hơn mười năm trước đó mới nguội tắt hẳn ở Hà Giang.”
Tuy vậy, một số chi tiết trong bài nhắc đến giai đoạn chiến tranh không dùng chữ “Trung Quốc” mà chỉ nói “phía bên kia” hay “đối phương”.
Có người đang làm việc trong nước lại nhớ về sự kiện bằng cách viết nhẹ nhàng, không trực tiếp đề cập hai chữ “Trung Quốc”.
Trên Facebook, tiến sĩ khảo cổ Nguyễn Thị Hậu từ TP. HCM, viết về một người lính ngã xuống.
“Bạn đã nằm lại ở biên giới phía Bắc một ngày tháng Hai năm ấy… Vậy nhưng mỗi năm vào những ngày này cô vẫn luôn hy vọng…”
Có blogger như Trần Kỳ Trung lại Bấm hỏi vì sao“vẫn không tôn vinh những người Cha, người Mẹ sinh ra các Anh, những chiến sỹ Anh Hùng hy sinh bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam trong cuộc chiến đấu chống quân xâm lược Bắc Kinh tháng 2 năm 1979?”
Còn nhà báo kỳ cựu Huy Đức đưa lại trên Facebook cá nhân Bấm bài viết của ôngnăm 2009 - ông cho biết khi đó bản đưa lên trang mạng của Sài Gòn Tiếp Thị bị rút xuống ngay.
Ông nói thêm: "Tôi cũng rất ngán ngẩm với cách nói về ngày 30-4 như mấy chục năm qua nhưng im lặng trước ngày 17-2 thì thật là vô cảm."– TQ nói về chiến tranh biên giới 1979 – (BBC).
Nhân dịp 33 năm cuộc chiến biên giới Việt-Trung, mời quý vị cùng điểm qua nguồn tin Trung Quốc nói về sự kiện này.
Gần đây, các trang mạng kể cả chính thống của Trung Quốc đăng tải một số bài viết về cuộc chiến biên giới 1979. Nhà nghiên cứu Dương Danh Dy gửi từ Hà Nội bản dịch của ông cho bài trên mạng China.com, tựa đề "Trong cuộc đánh trả tự vệ Việt Nam năm 1979: Vì sao không chia cắt Việt Nam, thương vong khi rút về lớn hơn khi tấn công?".
Bài viết nhận định: "Năm 1979, trong trận đánh trả tự vệ Việt Nam, quân đội Trung Quốc với thế nhanh chóng tấn công, quân Việt từng bước tan rã, quân đội Trung Quốc nhắm thẳng Hà Nội. Sau đó Trung Quốc tuyên bố trận đánh đã đạt mục đích, tự rút quân về nước".
Tuy nhiên, bài này cũng thừa nhận: "Lâu nay chúng ta luôn tuyên truyền và miêu tả rằng chúng ta đã thắng lợi và Việt Nam đã thất bại, nhưng cùng với thời gian những văn kiện của chính quyền và tư liệu của Việt Nam cho thấy, cuộc chiến này không lạc quan như tuyên truyền trước đây, trong đó có nhiều bài học nặng nề đau đớn khiến chúng ta không thể không phản tỉnh một cách sâu sắc".
Các bài học đó là: Thứ nhất, kỷ luật quân sự nghiêm túc đã làm "quân ta" phải trả giá trầm trọng.
"Ba kỷ luật lớn, tám điều chú ý mà quân đội ta giữ nghiêm đã phát huy tác dụng lớn trong cuộc nội chiến Quốc, Cộng; thế nhưng khi chúng ta vào Việt Nam đánh quân đội và chính quyền Việt Nam mà vẫn thực hiện ba kỷ luật lớn tám điều chú ý là tự trói chân trói tay mình lại, hy vọng dùng những cái đó để tranh thủ sự giúp đỡ và ủng hộ của nhân dân Việt Nam thì chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu, tự chuốc lấy nhục."
"Nhân dân Việt Nam không phải là công dân Trung Quốc, làm sao họ có thể gần gũi quân đội nước ngoài đánh vào đất nước họ?"
"Chiến tranh là chiến tranh, nhất là chiến tranh giữa các quốc gia, anh không thể hy vọng nhân dân nước khác đánh trống khua chiêng hoan nghênh anh xâm chiếm người ta, đó chẳng qua chỉ là trò bịt tai đi ăn cắp chuông, tự lừa dối mình và lừa dối người."
Bài học thứ hai, theo bài trên China.com, là "không quân phát triển trì trệ, lạc hậu không có sức công kích".
"Thứ ba, hải quân Biển Đông lúc đó còn chưa phát triển. Cuộc chiến hoàn toàn diễn ra trên lục địa Việt Nam."
Tác giả bài viết tỏ vẻ luyến tiếc về việc Trung Quốc không nhân cơ hội thu chiếm luôn các đảo ở Biển Đông.
"Đánh Việt Nam vừa để dạy bài học, vừa thu hồi lãnh thổ bị chiếm, vùng gần biên giói trên bộ bị Việt Nam chiếm giữ đã thu hồi hết cớ làm sao không thu hồi các đảo, bãi trên Biển Đông bị Việt Nam chiếm giữ?"
"Điều giải thích duy nhất là hải quân của chúng ta chưa đủ, không chỉ chưa đủ để đánh lùi hải quân Việt Nam chiếm giữ đảo bãi của ta mà còn khó có thể đóng giữ ở đó, đánh lùi được kẻ địch tới xâm phạm. Điều khiến người ta lấy làm tiếc là các đảo bãi trên Biển Đông dưòng như đã bị các nước láng giềng xung quanh chia nhau chiếm hết rồi."
Đặc biệt, bài viết còn cho rằng tới nay hải quân Trung Quốc "vẫn chưa dùng tới sức đã có của mình để giải phòng và bảo vệ các đảo, bãi thiêng liêng đó".
Lý do thứ tư gây ra tổn thất cho quân đội Trung Quốc được cho là vì "sức ép bên ngoài".
"Khi quân đội ta đã tiến gần Hà Nội, dưói sức ép của thế lực quốc tế đứng đầu là Liên Xô, chúng ta không chỉ tuyên bố đình chỉ tấn công, mà còn công khai tuyên bố lập tức rút quân."
"Đó là một sai lầm chính trị và quân sự to lớn, trước khi rút quân đã tuyên bố rút sẽ khiến kẻ thù dễ dàng có thời gian và không gian chuẩn bị phản kích, địch có chuẩn bị còn ta thì không, địch thong dong mà chúng ta vội vã, không bị thương vong lớn mới là chuyện lạ."
Tổn thất lớn
Cho tới nay, thống kê vẫn chưa đồng nhất về con số thương vong của hai bên trong cuộc chiến biên giới Việt-Trung, mà Trung Quốc khởi xướng với động cơ mà Bắc Kinh gọi là "đánh trả tự vệ".
Phía Trung Quốc nói quân lính Việt Nam chết và bị thương vào khoảng 50.000 - 70.000, lính Trung Quốc khoảng 20.000.
Cũng trên mạng China.com từng đưa ra con số được nói là theo ghi chép từ hồ sơ mật về Trận Phản kích Tự vệ với Việt Nam, rằng Trung Quốc "tiêu diệt gần 6 vạn quân Việt Nam, trong đó hơn 42.000 đã chết và hơn 10.000 người bị thương, hơn 2.000 người bắt làm tù binh".
Phía Việt Nam thì trong một số bản tin hiếm hoi nói tiêu diệt hơn 30.000 lính Trung Quốc.
Tạp chí Time của Mỹ lại đưa ra con số khá khác biệt: ít nhất 20.000 lính Trung Quốc thiệt mạng, trong khi số bộ đội Việt Nam chết chưa tới 10.000 .
Hàng nghìn dân thường Việt Nam cũng thiệt mạng và thương vong.
– Cán bộ Trung - Việt
Ông Tô Huy Rứa nói ngành tuyên giáo của hai Đảng 'hợp tác đào tạo cán bộ'.
--Bài học ngụ ngôn của lịch sử (ĐĐK). “…một Bảo tàng lịch sử hiện đại Việt Nam mà các em không thấy có góc nào, hình ảnh nào, chi tiết nào về cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc (kể cả chiến tranh bảo vệ biên giới phía Tây Nam cũng vậy – PV), một cuộc chiến tranh mới xảy ra cách đây hơn 30 năm, ở đó có thể có ông các em, chú các em thì các em sẽ nghĩ gì? – nhà sử học Dương Trung Quốc đặt câu hỏi”.---Quân đội Việt Nam — 1979, Cơ hội đánh mất – (Talawas). –Vài bài mà viet-studies đã đăng năm 2009 về cuộc xâm lăng năm 1979: Huy Đức: Biên Giới Tháng Hai (2009-1979) -- Dương Danh Dy: Nhớ lại đêm 17 tháng 2 năm 1979 -- Trong cuộc chiến tranh biên giới tháng 2 năm 1979: Quân đội Trung Quốc đã thương vong bao nhiêu? -- Nhìn lại nhân vật Hoàng Văn Hoan(BBC 16-2-09)------