1 năm nhìn lạiGÓC TÂM TÌNH VỚI BÁC HUỲNH TẤN MẪM
Lý Bích Thuỷ
8-7-2014
Hình bên: Lý Chánh Trung, Tố Hữu, Lê Quang Vịnh, Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Nguyễn Đình Thi
Trước khi vào đề cho cháu xin phép được xưng hô là bác cháu, vì cháu là một thanh nữ đang sống ở Hải Ngoại. Nội, Cha, Chú cháu là những người là những người từng sống ở Sài Gòn trong khoãng thời gian mà bác quậy phá SG, và những người thân nầy của cháu đã phải xếp bút nghiên để bưóc vào quân ngũ, chứ không được ưu đải như bác, một thanh niên chưa từng bước chân vào nghiệp lính trong chế độ cộng hoà. Cũng có thể vì đó bác không biết được sự khốc liệt của cuộc chiến và sự xão trá của người cộng sản(?) Cháu cũng như bác chưa hân hạnh đưọc cầm súng ra chiến trường, nhưng cháu đưọc nghe kể và có tham khảo các tài liệu trên INTERNET, nên cháu cũng nhận ra được bề mặt phải và trái của cuộc chiến vừa qua. Cháu cũng có đọc qua về các việc làm của bác trong quá khứ, lúc bác còn là một sinh viên của Y Khoa SG.
Cháu chỉ tâm tình với bác bằng một góc độ riêng và từ sự hiểu biết của cháu về Bác mà thôi. Lý do mà cháu phải tâm tình với bác vì bác có đề cập đến người hải ngoại trong bức tâm thư của bác! https://www.facebook.com/tvietnam/posts/699625660084822
Thưa bác,
Mở đầu tâm thư bác có nói:
"Tôi là Huỳnh Tấn Mẫm, không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay một địa vị xã hội, tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tội dùng từ này – một thanh niên nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ý thức trách nhiệm về tình hình đất nước hiện nay. Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh lực như các bạn, để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân tộc."
Lời nói của bác xem ra có chút ngậm ngùi chua chát cho đường công danh hoang (quan) lộ không đưọc thênh thang như những tên khác cùng thời cùng lứa tuổi, cùng tuổi đảng như bác, đúng ra vị trí bác không phải như vâỵ ? vì bác có công rất lớn cho cuộc cách mạng cướp miền nam. Sự đóng góp của bác nhiều hơn những tên già gọi là lão thành cách mạng đã từng ngồi chót vót trên cao như hiện nay. Bá Dơ Y Tá Nguyễn tấn Dũng mà còn làm tới chức Thủ Tướng, thì làm sao có thể so sánh được với một trí thức miền nam như bác?; Có công đốt hàng trăm xe Mỹ, hàng ngày quậy phá khu vực Sài Gòn cùng với các ác tăng của Phật Giáo Ấn Quang đem bàn phật xuống đường và biểu tình khắp nơi, có phải vậy không bác? Thôi thì bác đừng lên tiếng, cháu thấy hay hơn là bác thốt ra những lời chua chát như vậy! Mời các bạn tham khảo theo link nầy để biết những gì mà PG Ấn Quang đã làm gì cho chế độ VNCH?
Trong mấy câu đầu của bác cháu có thấy bác khoe khoang về ý thức trách nhiệm của bác về tình hình đất nước hiện nay (?), cháu sẽ đề cập đến phần ý thức trách nhiệm nầy của bác ở phần cuối.
THÀNH TÍCH CỦA HUỲNH TẤN MẪM
Theo sự tham khảo của cháu từ nhiều nguồn khác nhau trên INTERNET; Trong thời đệ nhị cộng hoà Huỳnh Tấn Mẫm hoạt động rất tích cực, mang thành tích cống hiến cho con đường cướp nước của đảng csVN, ngày 03 tháng 02 năm 1966, Mẫm được kết nạp làm đảng viên Đảng Nhân Dân Cách Mạng VN (Đảng Cộng Sản) do Nguyễn Ngọc Phương và Phan Đình Dinh (tức Chín Kế, thuộc Đoàn ủy Sinh viên Khu Sài Gòn – Gia Định) giới thiệu. Nghi thức kết nạp đơn giản với cờ Đảng (cờ đỏ búa liềm) được diễn ra tại nhà người chị của Mẫm ở Bà Quẹo, xã Tân Sơn Nhì, quận Tân Bình do chính Phan Đình Dinh (Chín Kế) chủ trì. Đánh giá cao khả năng của Mẫm, Thành Đoàn đã tuyển chọn Mẫm làm bí thư chi bộ Đảng Đoàn Tổng hội Sinh viên Sài Gòn (SVSG), mang bí số L.71 với nhiệm vụ: bằng mọi cách phải nắm được những vị trí hợp pháp công khai trong tập thể sinh viên để dấy lên mạnh mẽ phong trào svhs đấu tranh ngay tại Thủ đô Sài Gòn.
Vậy là bác HTM là một đảng viên csVN, từ năm 1966 còn Nguyễn tấn Dũng tuyên thệ đảng ngày ngày 10 tháng 6 năm 1967, sau bác 1 năm. Ngày bác HTM nổi tiếng khắp miền nam, thì tên Y Tá chắc còn đang đi chích dạo đâu đó ở Cà Mau? Chiếu theo thành tích nầy, thì bây giờ bác phải là Chủ Tịch Đảng hay Chủ Tịch nước mới xứng, phải không bác?
Thành tích cách mạng của bác Huỳnh Tấn Mẫm không dừng lại ở đó mà ngày càng sôi nổi hơn; Vào năm 1970, nào là thành lập Uỷ Ban Đòi Quyền Sống thuộc Tổng Hội SVSG, tổ chức đốt xe Mỹ khắp nơi trong thủ đô Sài Gòn- Gia Định, chiến dịch nầy được giao cho tên Nguyễn Xuân Thượng và Võ Thi Bạch Tuyết (kế nhiệm NXT). Năm 1969, khi Huỳnh Tấn Mẫm làm quyền Chủ tịch Tổng hội SVSG, Phong trào Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe, thành lập từ 1965, được phát động mạnh mẽ với chủ lực là Đoàn Văn nghệ SVHS Sài Gòn do Tôn Thất Lập làm trưởng Đoàn (khi mới thành lập vào năm 1965 Trương Thìn làm trưởng Đoàn, từ 1969 là Tôn Thất Lập, từ 1973 là Trần Xuân Tiến). Huỳnh tấn Mẫm, được sự tiếp sức của tổ chức Phong trào Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe, tạo thành một lực lượng lèo lái tập thể sinh viên Sài Gòn tham gia vào nhiều hình thức đấu tranh chống chính quyền, phá rối hậu phương.
Nhóm chuyên sáng tác của phong trào nầy gồm có: Tôn Thất Lập, Miên Đức Thắng, La Hữu Vang, Nguyễn Văn Sanh, Nguyễn Tuấn Kiệt, Trương Quốc Khánh, Trần Long Ẩn, Trần Xuân Tiến, Trương Thìn… Những bài ca quen thuộc được phong trào nầy thường xử dụng như: Hát Cho Dân Tôi Nghe, Hát Trong Tù (Tôn Thất Lập), Dậy Mà Đi (Nguyễn Xuân Tân cũng chính là Tôn Thất Lập), Tự Nguyện (Trương Quốc Khánh), Hát Từ Đồng Hoang (Miên Đức Thắng), Non Nước Tôi (Nguyễn Văn Sanh)…
30 tháng 8 năm 1970, Huỳnh Tấn Mẫm lại tổ chức chống Quân sự Học đường tại Trung tâm Quốc gia Nông nghiệp: Cảnh sát ập tới giải tỏa cuộc tụ họp và bắt đi một số. Sau khi lập xong hồ sơ, tất cả đưọc thả chỉ giữ lại 3 đối tượng là Huỳnh Tấn Mẫm, Trần Hoài (Đại học Huế) và Lê Văn Nuôi (học sinh Cao Thắng).
Ngày 30 tháng 9 năm 1970, được sự hổ trợ của một một số dân biểu, tăng ni thuộc Phật Giáo Ấn Quang và trí thức phản chiến tại Sài Gòn như: Gs. Lý Chánh Trung lại cầm đầu cuộc tuyệt thực chống ‘đàn áp svhs’tại Viện Đại học Sài Gòn, gồm một số giáo chức và phụ huynh, một ít sư cô thuộc tịnh xá Ngọc Phương của ni sư Huỳnh Liên, bà Thơm (má của Huỳnh Tấn Mẫm), một số svhs, Ls. Nguyễn Long (Chủ tịch Phong trào Dân tộc Tự quyết), Ls. Trần Ngọc Liễng (Chủ tịch Lực lượng Quốc gia Tiến bộ), Nguyễn Văn Cước (Chủ tịch nghiệp đoàn Hỏa xa), TTThích Mãn Giác, TT Nhật Thường….Nhờ vậy, khi ra tòa, cả ba đối tượng Mẫm, Hoài và Nuôi đều được thả tự do!
MỘT VÀI ĐÓNG GÓP TIẾP BẢN TÂM SỰ CỦA BÁC HTM:
1. Để tiếp tay với đảng csVN bác đã so sánh VN với Tàu Cộng như sau:
"Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh đạo thì suy thoái tư tưởng- đạo đức - lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của đối phương?"
Thưa bác Huỳnh Tấn Mẫm,
Nước VN chúng ta từ xưa tới nay có lớn và đông dân hơn Tàu Cộng bao giờ đâu?? Vậy sao 13 lần quân Tàu xâm lược nước ta đều bị đánh bại ?? Trong quá khứ nước Đại Việt chúng ta lúc nào cũng thua kém với Tàu về mọi mặt, như dân số, quân số, kinh tế, quốc phòng, văn hoá...... Nếu không thua kém thì bọn xâm lược Bắc Phương đâu bao giờ có cái tên quốc gia đầy ngạo mạn là TRUNG HOA hay TRUNG QUỐC? Nhưng ông bà ta vẩn hiên ngang hét to là "QUYẾT CHIẾN!! KHÔNG HOÀ " mổi khi giặc xâm lăng nước ta và cuối cùng quân dân ta đánh bại được quân cướp nước hùng mạnh gấp 3, 4 lần hơn chúng ta.
Còn bác là một trí thức, bác thừa để hiểu được Sử Việt và thế nào là sức mạnh của Tàu ?? Chẳng lẽ ngày xưa ông bà ta khi đánh với Bắc Phương , không biết được sự chênh lệch về quân số và quốc phòng của đối phương hay sao??
Từ ngày có mặt giàn khoan HD 981 và NH9 trong vùng biển VN, người dân VN đã từng chứng kiến được 16 con khỉ HÈN trong Bộ Chính Trị, một đám tướng bại liệt thần kinh như Phùng Quang Thanh, Trần Đại Quang, Nguyễn Chí Vịnh, đám tướng hải quân bưng bô, sống vì Đại Hán , chết làm ma Đại Hán như Tư Lệnh Hải Quân, Chính Uỷ HQ, Tư Lệnh CSB....và 500 tên trong cái QH bù nhìn của nước CHXHCNVN. Không lẽ bác Huỳnh Tấn Mẫm muốn mọi người trong nưóc và hải ngoại chạy theo định hướng của bác hay sao?? Tức là không có chút hy vọng nào để đối đầu với Bắc Phương?? Bài lên lớp nầy của bác xem ra không khác mấy tên mà cháu đã nêu ra trong bảng phong thần phía trên của cháu?
2. Bác Huỳnh Tấn Mẫm nói:
"Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng! Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ quyền?"
Thưa bác,
CHXHCNVN bưng bô cho Tàu Cộng từ thời Hồ chí Minh, một lảnh tụ anh minh của bác HTM, thời mà bác còn là sinh viên đang quậy phá thủ đô VNCH, lúc đó Hồ chí Minh và Phạm Văn Đồng đã dâng Hoàng Sa- Trường Sa cho Mao rồi! Chủ quyền nước ta, từ thời họ Hồ cũng nằm trong tay họ Mao lâu rồi!
Những ngày bác HTM còn là sinh viên, sao bác lại không sớm nhận thức ra được điều nầy à? Phải chi lúc đó thay vì bác đi đốt xe Mỹ, liên kết với PG Ấn Quang, đem bàn thờ xuống đưòng, quậy phá khắp nơi ở SG-GĐ, thì bác hô hào chống Tàu thì hay quá? Bác đâu đến nổi thất sủng như 39 năm qua? Ngày xưa, bác quậy phá như thế, mà chính phủ VNCH vẩn cho bác đi học, cấp học bổng cho bác, không hề kỳ thị và bắt bác đi cải tạo mút mùa như bọn tà quyền csVN hiện nay. Vậy mà bác vẩn cấm đầu cắm cổ chạy theo chúng? Cháu không biết tình trạng nầy của bác trong y khoa gọi là gì?
Tiếp theo HCM, các triều đại tiếp theo càng gắn bó hơn với Bắc Phương, csVN đã dâng hết chổ nầy đến chổ kia cho Bắc Phương như, Ải Nam Quan, 1/2 Thác Bản Giốc, cao điễm núi Lão Sơn, các cột mốc bị di dời xa các cột mốc biên giới củ để VN phải mất nhiều đất nơi biên giới Trung Việt, rồi đến vịnh Bắc Bộ đảng csVN đã dâng cho Bắc Phương thêm 11.000km2, đảo Gạc Ma sau 1988 đến nay có đòi được gì đâu?? Đã vậy còn không dám nhắc tới cũng không cho dân là lễ truy điệu??
Xin được hỏi, lúc đó bác đang ngậm gì trong miệng mà không ai thấy bác lên tiếng?? Nếu đang bị bệnh nơi đưòng cuống họng, bác có thể viết được mà? phải không bác? Đằng nầy bác không dám hó hé và cũng không dám viết gì hết là sao?
Ý thức Tổ Quốc và Dân Tộc của bác đang ở đâu ? hay là còn để trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn chưa lấy xuống??
Thái độ của bác sao giống Ông bạn Lê Hiếu Đằng của bác như đúc? Nhưng ông LHĐ trước khi nhắm mắt mới từ bỏ đảng, còn bác đã từ bỏ đảng chưa?? Nếu như bác còn đảng tịch, thì bác nên kêu đám Thanh Niên của Đoàn Thanh Niên Thành Phố HCM ra mà lên lớp. Bác lên tiếng, tâm tình với thanh niên sinh viên và đồng bào hải ngoại làm gì? không khéo mọi người lại tưởng bác đang bị thần kinh ?
Thưa bác HTM,
Bọn cháu thấy nơi bác còn có điểm rất lạ: Vào thời VNCH cháu được nghe mọi người kể, hàng ngày bác điều quân xuống đường không biết mấy bận?? Trong khoảng gần xấp xĩ 10 năm cầm quyền của Ông Thiệu, không biết mấy trăm cuộc xuống đường của bác và PG Ấn Quang? Trong khi đó, ngoài tiền tuyến thì các chiến sĩ quốc gia đang đem xương máu ra để bảo vệ miền nam VN, lúc đó ngay trong hậu phương, bác đã hết mình lập thành tích cống hiến cho cách mạng, không biết sao chính quyền lúc đó không bắt bác đi lính?
Hôm nay đất nước mà bác đang sống, đã rơi vào quỷ đạo của Tàu cộng hơn nửa thế kỹ qua và sau 39 năm cướp được miền nam, trong đó có sự góp sức của bác; Vậy mà 39 năm qua, cộng sản hà hiếp nhân dân đũ mọi hình thúc, dâng đất biển cho đàn anh liên tục mà chỉ thấy bác xuất hiện đi biểu tình đúng có 1 lần, so với thời VNCH thì còn chênh lệch xa lắm! Hay là bây giờ bác bạc nhược hơn xưa, không thể ra quân được nhiều? hay vì gia đình, vợ, con ? Không khéo bọn thanh niên nam nữ ở hải ngoại như bọn cháu lại hiểu lầm là bác đang tiếp tay với các tướng hèn trong QĐND, 16 con khỉ đột bán nước và 500 tên trong cái QH gia nô của đảng?? Vì những lời trong tâm thư nầy của bác, đọc kỹ, nội dung không khác các lời tuyên bố của đám bưng bô kể trên.
3. Cuối cùng là 2 điểm mà bác không hài lòng với đảng cầm quyền của bác, đâu có khác nguyện vọng của nhân dân từ bấy lâu nay? Dân muốn đảng phải nằm trong luật pháp từ lâu lắm rồi, còn việc đưa bọn tàu Cộng ra toà án quốc tế, nhân dân cũng đã lên tiếng hơn 2 tháng qua, trong đó cã cháu nửa bác ạ!! Đâu cần đợi tới bác tâm sự rồi mọi người mới biết??
Ý thức trách nhiệm để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân tộc (?) Bác muốn đề cập tới cái hèn như mấy con khỉ đột, các tướng hèn và đám lục lâm gia nô trong QH nước CHXHCNVN đã lên tiếng từ một tháng qua? đó là tiếp tục giử hoà bình trong khu vực, né tránh đụng độ với nước lớn có sức mạnh không thể nào đối đầu đưọc???
Nếu như thế thì thanh niên nam nữ và đồng bào hải ngoại rất cám ơn tâm tình của bác, có thể nói là những dòng tâm thư của bác mang ngụ ý là muốn sống tiếp tục với đảng bán nước cho tới ngày bác đi gặp quốc tặc hồ chí minh và bạn hắn là Mao sếng sáng. Tâm thư của bác viết, cháu đề nghị, bác dâng lên đảng để kiếm được một mảnh đất thật tốt để dành lo hậu sự cho bác, mà đảng chắc chắn sẽ ban tặng cho một anh hùng cứu đảng như bác. Trân trọng và chúc sức khoẻ bác! Mong cho bác sống để nhìn dân hành động, chứ không phải chúc bác sống lâu để viết tiếp tâm thư gởi ra hải ngoại đâu nhé.!
Tóm lại với bức tâm thư nầy, theo cháu, bác không nên viết vì nó không có tác dụng gì hết? Nó chỉ để nói lên điều ăn năn của bác trước khi theo ông Lê Hiếu Đằng về bên kia thế giới. Vì nếu như bác muốn làm, thì những năm trước trước bác đã thể hiện được quyết tâm vì TỔ QUỐC và DÂN TỘC VN của bác, chứ không đợi đến ngày hôm nay mới lên tiếng? Quốc gia hưng vong , thất phu hữu trách, mà bác đâu phải là hạng thất phu? Toàn dân trong và ngoài nước mấy năm nay đã lên tiếng, hàng chục cuộc biểu tình của đồng bào toàn quốc đã xãy ra để phản đối Tàu cộng cướp nước, bác lúc đó đang ở đâu, làm gì?? Ý thức về trách nhiệm của một ngưòi thanh niên có tuổi, của một kẻ sĩ thời đại như bác như thế sao?
ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ HUỲNH TẤN MẪM NÓI
HÃY NHÌN NHỮNG GÌ HUỲNH TẤN MẪM LÀM
Bichthuy Ly, FB
THƯ TÂM TÌNH CỦA HUỲNH TẤN MẪM GỞI CÁC BẠN THANH NIÊN – SINH VIÊN – HỌC SINH
Sài Gòn, ngày 4 tháng 7 năm 2014
Cùng các bạn Thanh niên-Sinh viên-Học sinh thân mến,
Cùng các bạn Thanh niên-Sinh viên-Học sinh thân mến,
Tôi là Huỳnh Tấn Mẫm, không mang một danh phận nào trong guồng máy công quyền hay một địa vị xã hội, tôi chỉ là một thanh niên – nếu các bạn cho tội dùng từ này – một thanh niên nhiều tuổi, và hơn thế, là một công dân có ý thức trách nhiệm về tình hình đất nước hiện nay. Tôi tiếc là không còn nhiều thời gian và sinh lực như các bạn, để có thể cống hiến một cách xứng đáng và trọn vẹn cho một vận hội mới đang đến với dân tộc.
Như các bạn đã biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc hiện diện hai tháng nay ở vùng lãnh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn thuần, mà nó biểu hiện một tiến trình vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lãnh thổ, lãnh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không giấu diếm của mình. Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Việt Nam ta.
Nhưng đồng thời cũng cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, vì nó mang ý nghĩa thức tỉnh toàn diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đã được phơi bày.
Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh đạo thì suy thoái tư tưởng- đạo đức – lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của đối phương?
Câu hỏi ấy đang xoáy vào lòng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day dứt về câu trả lời.
Dù chúng ta yêu hòa bình bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu, tất cả cũng bằng thừa, nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy mình, trước tham vọng của chủ nghĩa Đại Hán phương Bắc.
Bành trướng Bắc Kinh đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế thượng phong về kinh tế, đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức cao cấp của Trung Quốc – Dương Khiết Trì – đến nước ta, đưa ra một thông điệp với tư cách cao ngạo của một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng không phải đột nhiên mới có: yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn khoan HY981, đe dọa nếu ta kiện chúng ra tòa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu quả” khôn lường. Nếu ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế, phong tỏa bờ Biển Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không được mở rộng liên minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng quy là ta mang tội “khiêu khích” chúng.
Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!
Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ quyền?
Các quốc gia có chủ quyền, có quan hệ bình đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ, chưa từng nói năng như thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế. Song, yếu kém, nhu nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự tương thích bắt nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước ta chăng? Dù sao cũng đã có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là ta ngang hàng, nếu ta quỳ xuống, thì ngang rốn đối phương”.
Các bạn thân mến,
Đó là kết quả của một thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả hai? Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.
Làm công dân của một nước, làm sao ta không thấy đau lòng khi đất nước bị xâm lăng? Làm sao ta không thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc mình? Trên những con đường mà các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà các bạn dạo chơi, trong sách sử mà các bạn đã đọc, luôn phảng phất bóng dáng của tiền nhân, mang tên những vị anh hùng, trong lịch sử hàng nghìn năm trải qua từng thế hệ, đã chống trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và không hề khiếp sợ. Tiền nhân đã để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến lượt chúng ta, chúng ta không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ lý do gì, để hết lòng bảo vệ giang sơn ấy.
Nhưng lời tâm tình của tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên-Sinh viên-Học sinh hôm nay. Các bạn đang đứng ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri thức thì trở nên vô biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.
Một cuộc chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các bạn sẵn sàng dấn thân, và một xã hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như thế nào, là hai vấn đề quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?
Để có một đất nước độc lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc lập tự do, không để bị nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là lòng yêu nước nồng nàn, trong sáng, yêu hòa bình độc lập và dân chủ bằng một nhận thức kịp thời đại. Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù rất cao cả, nhưng nó sẽ đem lại một kết quả ra sao?
Một xã hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!
Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ: tương lai đang nằm trong tay thanh niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có thể nó không đến các bạn với màu hồng, nò tùy thuộc vào ý thức của các bạn. Đó là cái nhìn thẳng vào thực tế với đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói của trái tim mình. Một cuộc chiến đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lý.
Điều tôi muốn nói cùng các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xã hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Chúng ta có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn lãnh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam hôm nay quan trọng hơn vì nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế dân chủ, một xã hội dân sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ bởi một đất nước, nếu nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.
Chúng ta tin tưởng sẽ giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn vì chúng ta có hai điều quan trọng:
- Một, chúng ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là sự liên kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy hội tụ lại được hay không? Chúng ta có làm rõ chính nghĩa để xứng đáng được nhận sự ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ trương bạo lực và bành trướng đang tự đào mồ cho mình, và nhân loại sẽ chôn chúng. Tôi tin chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đã cho thấy.
- Hai, chúng ta biết sửa mình. Một quốc gia hùng mạnh là vì có phương hướng đúng, một quốc gia yếu kém là vì có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà Việt Nam ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức mạnh đoàn kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ máy nhà nước, và đồng bào ở nước ngoài.
Tôi tự hỏi, có lẽ cũng giống như các bạn, vì chúng ta không muốn hy sinh xương máu khi chưa cần thiết, và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không dám kiện để đưa họ ra tòa án quốc tế? Thế giới ngày nay không còn ở thời kỳ hồng hoang, nhân loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày xéo con bé, hay chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp hòi mà không dám nhìn nhận và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta có thể tin là an toàn và có giá trị khi tự thu mình, núp vào hang ổ “hữu nghị” giả dối dưới nách của kẻ xâm lược?
Thưa các bạn,
Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ đối với những người đang mang trọng trách dẫn dắt dân tộc?
Hiện nay, tôi không tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp bách mà Chính phủ của Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:
1- Đặt Hiến pháp cũng như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ thị của Đảng Cộng sản. Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và suy thoái (như đã tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng này là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.
2- Đường lối đối ngoại hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính trị, chứ không phải do một Chính phủ của nhân dân, vì thế đã không giữ được tư thế chính danh của một Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ ngữ: hữu nghị, bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đã xóa tan tư cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan hệ mang tính chất tình cảm quá đà và độc hại đó đã tràn ngập trong tư tưởng giới lãnh đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn sau chiến tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong cách hành xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin của tâm lý nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của giới lãnh đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được chấm dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” gì khi còn nằm trong rừng sâu suối lạnh, thì cũng phải minh bạch trong chính sách ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như thế được! Vì thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Trì khi bảo Việt Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa con đi hoang hãy sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh mục công việc phải làm” cho Bộ Ngoại giao ta?
Tôi sống ở miền Nam, và biết người dân miền Nam đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa lạ như trên.
Thưa các bạn,
Văn hóa ngoại giao cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói ép, nói oan cho các lãnh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu hiện như thế là xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do “tận đáy lòng”?
Tôi không tán thành về mối quan hệ bất bình đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa Việt Nam và Trung Quốc lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng níu kéo một cách vô vọng trong cô đơn và sợ hãi, có tác dụng cuốn cả đất nước rơi vào quỹ đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là không đáng sợ, một nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề là một nước lớn với ý nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng. Không tự cúi người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể có ý nghĩ đến việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra đó là ý của một tướng Tàu đã nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam đã lỡ nằm cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra không nên lặp lại theo cách áo não như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van chuyện phải bê mấy hòn đảo của mình đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không có một lời nào tương tự!
Tôi chân thành bày tỏ, chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân tộc, trước vó ngựa của quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân Tập, với tinh thần là nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của mình, thông qua một thể chế dân chủ bởi một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ bình đẳng không lệ thuộc Bắc Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan có thể rút đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo nghĩa dân sự – xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng mỗi lúc. Nhắc lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.
Hai điều nêu trên, không phải là vô cùng hệ trọng của hiện tình đất nước đáng trăn trở hay sao?
Chúng ta không để sự thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta không muốn một đồng bào nào của mình phải tự thiêu như người Tây Tạng, không muốn những nhóm thanh niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở các bến tàu như ở Tân Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những kẻ diễn hài nội địa.
Một phương châm chân chính đã từng vang lên trong lòng dân tộc: “Chúng ta yêu hòa bình nhưng sẵn sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.
Mong rằng tôi có nhiều cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của mình cùng các bạn bước tới, cùng cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập trước sự khống chế và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xã hội dân sự vững chắc, công bằng và dân chủ.
Ao ước thay!
Trân trọng kính chào.
Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên nhiều tuổi.
——————————————————–
(*) “Sơn thủy tương liên, lý tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh tương quan” (!) – thập lục tự phương châm – do Trung Quốc đưa ra, dịch thành phương châm hành động: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”.
Như các bạn đã biết, sự kiện giàn khoan Hải Dương Thạch Du 981 của Trung Quốc hiện diện hai tháng nay ở vùng lãnh hải Việt Nam, không phải là sự kiện lớn đơn thuần, mà nó biểu hiện một tiến trình vô cùng hệ trọng đối với sinh mệnh của Tổ Quốc chúng ta, nó là màn mở đầu công khai cuộc xâm lược của Trung Quốc vào lãnh thổ, lãnh hải nước ta trong kế hoạch có quy mô thôn tính cả Biển Đông, từng bước khống chế toàn vùng Đông Nam Á, để thực hiện mộng siêu cường bá chủ không giấu diếm của mình. Nó còn bộc lộ cho toàn dân ta biết mối quan hệ mờ ám được che giấu lâu nay dưới các từ ngữ và khẩu hiệu đẹp đẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Việt Nam ta.
Nhưng đồng thời cũng cần hiểu rằng đây là vận hội mới cho dân tộc, vì nó mang ý nghĩa thức tỉnh toàn diện của một giai đoạn lịch sử, bởi toàn bộ sự thật đã được phơi bày.
Việt Nam là một nước nhỏ về quy mô dân số và diện tích so với họ, lại chậm phát triển về kinh tế, khoa học kỹ thuật, về công nghệ thông tin, công nghệ quân sự… lại đúng vào lúc xã hội đang suy yếu, kinh tế bên bờ vực thẳm, tầng lớp lãnh đạo thì suy thoái tư tưởng- đạo đức – lối sống, tham lam, nhũng nhiễu đầy khắp. Thử hỏi trong tình thế đó làm sao có thể đối địch trước một tham vọng vĩ cuồng như thế của đối phương?
Câu hỏi ấy đang xoáy vào lòng mỗi người dân nước ta, và chúng ta thật sự day dứt về câu trả lời.
Dù chúng ta yêu hòa bình bao nhiêu, chân thành mong muốn hữu nghị bao nhiêu, tất cả cũng bằng thừa, nếu không nói là tự huyễn hoặc lấy mình, trước tham vọng của chủ nghĩa Đại Hán phương Bắc.
Bành trướng Bắc Kinh đang tiến công chúng ta ở thế áp đảo về bạo lực, thế thượng phong về kinh tế, đánh phủ đầu ta về ngoại giao tuyên truyền. Quan chức cao cấp của Trung Quốc – Dương Khiết Trì – đến nước ta, đưa ra một thông điệp với tư cách cao ngạo của một nước lớn, thể hiện mối quan hệ bất bình đẳng không phải đột nhiên mới có: yêu cầu ta chấm dứt cái gọi là “quấy nhiễu” chúng ở giàn khoan HY981, đe dọa nếu ta kiện chúng ra tòa án quốc tế, ta sẽ nhận lấy “hậu quả” khôn lường. Nếu ta “ngoan cố” không hàng phục, chúng sẽ phong tỏa kinh tế, phong tỏa bờ Biển Đông, và mọi tai họa khác sẽ xảy đến. Chúng ngăn cản ta không được mở rộng liên minh quân sự với Mỹ và các nước khác, bởi làm như thế chúng quy là ta mang tội “khiêu khích” chúng.
Các bạn thử nghĩ xem. Họ bao vây và khống chế ta, nhưng không cho ta la lên để nhờ người can thiệp, không cho ai giúp sức, vâng, trói lại và đánh, buộc ta phải tự nguyện đầu hàng!
Qua cách nói và hành động của họ, cơ hồ như ta đã là quốc gia phụ thuộc không có bao nhiêu chủ quyền?
Các quốc gia có chủ quyền, có quan hệ bình đẳng, bất kể là nước lớn hay nhỏ, chưa từng nói năng như thế. Hồ đồ, trịch thượng phải bắt nguồn từ một thực tế. Song, yếu kém, nhu nhược vốn cũng không phải không có nguyên nhân. Có khi là sự tương thích bắt nguồn từ những sự kiện chưa bộc lộ từ phía nhà cầm quyền nước ta chăng? Dù sao cũng đã có một câu phương ngôn đáng nhớ: “Nếu ta đứng lên, là ta ngang hàng, nếu ta quỳ xuống, thì ngang rốn đối phương”.
Các bạn thân mến,
Đó là kết quả của một thực tế yếu kém, hay từ một tinh thần bạc nhược, hay cả hai? Sự than trách hay nguyền rủa đối phương lúc này quả là một sự xa xỉ.
Làm công dân của một nước, làm sao ta không thấy đau lòng khi đất nước bị xâm lăng? Làm sao ta không thấy nhục khi bị kẻ khác lăng nhục vào dân tộc mình? Trên những con đường mà các bạn đi làm hay đi học hằng ngày, trong công viên mà các bạn dạo chơi, trong sách sử mà các bạn đã đọc, luôn phảng phất bóng dáng của tiền nhân, mang tên những vị anh hùng, trong lịch sử hàng nghìn năm trải qua từng thế hệ, đã chống trả lại bọn xâm lược phương Bắc oanh liệt ra sao, và không hề khiếp sợ. Tiền nhân đã để lại cho chúng ta một giang sơn vẻ vang. Đến lượt chúng ta, chúng ta không thể thoái thác, và không hề thoái thác bởi bất cứ lý do gì, để hết lòng bảo vệ giang sơn ấy.
Nhưng lời tâm tình của tôi là vô nghĩa, nếu tôi không nói với các bạn rằng, sức mạnh có ưu thế nhất đang lớn lên từ trong tim và trong trí tuệ của các bạn, là niềm hy vọng của dân tộc – những thế hệ Thanh niên-Sinh viên-Học sinh hôm nay. Các bạn đang đứng ở đầu thề kỷ 21 của một nhân loại đang toàn cầu hóa, mà tri thức thì trở nên vô biên giới và không ai có thể che giấu hay độc quyền được.
Một cuộc chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc bằng mọi biện pháp và thông minh mà các bạn sẵn sàng dấn thân, và một xã hội mà các bạn cần xây dựng, có tương lai như thế nào, là hai vấn đề quyện vào nhau mà có lẽ các bạn đang suy nghĩ?
Để có một đất nước độc lập tự do, trước hết mỗi chúng ta cần có một trí tuệ độc lập tự do, không để bị nhuộm đen, nhuộm đỏ, hay bất cứ màu nào khác; nó phải là lòng yêu nước nồng nàn, trong sáng, yêu hòa bình độc lập và dân chủ bằng một nhận thức kịp thời đại. Một cuộc chiến đấu chỉ bằng niềm tin và sinh mạng dù rất cao cả, nhưng nó sẽ đem lại một kết quả ra sao?
Một xã hội các bạn mong muốn, chưa biết là thế nào, nhưng ít nhất, và chắc chắn nó không thể là một xã hội như các bạn đang nhìn thấy, nó đầy dẫy những bất công, trên một tầng nền của hẹp hòi và thiển cận, nó không bao giờ là bền vững!
Tôi không muốn nói một câu như sáo ngữ: tương lai đang nằm trong tay thanh niên, với nghĩa nó là màu hồng. Không, có thể nó không đến các bạn với màu hồng, nò tùy thuộc vào ý thức của các bạn. Đó là cái nhìn thẳng vào thực tế với đôi mắt biết đúng sai và nói được tiếng nói của trái tim mình. Một cuộc chiến đấu sẽ rất mạnh mẽ khi nó có đầy đủ chân lý.
Điều tôi muốn nói cùng các bạn, chúng ta phải cương quyết làm người công dân tự do, dù xã hội chưa có luật pháp thừa nhận tự do đúng nghĩa. Chúng ta cương quyết làm con người có quyền con người, dù quyền con người chưa được thừa nhận đầy đủ. Chúng ta có quyền và có nghĩa vụ – quyền sống tự do và nghĩa vụ bảo vệ độc lập, toàn vẹn lãnh thổ. Tôi trộm nghĩ, tự do trong bối cảnh Việt Nam hôm nay quan trọng hơn vì nó chứa cả sự độc lập. Tôi muốn nói đến một thể chế dân chủ, một xã hội dân sự, nó sẽ không bị đem ra mua bán hay đổi chác bất ngờ bởi một đất nước, nếu nằm gọn trong tay của một nhóm người độc quyền.
Chúng ta tin tưởng sẽ giữ được độc lập tự do, sẽ bảo vệ được giang sơn vì chúng ta có hai điều quan trọng:
- Một, chúng ta có chính nghĩa, lẽ phải ở về phía chúng ta. Thế giới bây giờ là sự liên kết rộng lớn và có sức mạnh vô tận, vấn đề là ta có làm cho sức mạnh ấy hội tụ lại được hay không? Chúng ta có làm rõ chính nghĩa để xứng đáng được nhận sự ủng hộ đó hay không? Chế độ phát xít của Bắc Kinh hiện nay với chủ trương bạo lực và bành trướng đang tự đào mồ cho mình, và nhân loại sẽ chôn chúng. Tôi tin chắc chắn điều đó sẽ xảy ra như lịch sử nhân loại đã cho thấy.
- Hai, chúng ta biết sửa mình. Một quốc gia hùng mạnh là vì có phương hướng đúng, một quốc gia yếu kém là vì có phương hướng sai. Đó là một thể chế chính trị tiến bộ hay lạc hậu, có tạo được sức mạnh đoàn kết của toàn dân hay không mà Việt Nam ta phải cấp bách xem xét để sửa đổi. Sự sửa đổi đó phải đến từ sức mạnh đoàn kết của nhân dân, kể cả những lực lượng, những con người từ trong bộ máy nhà nước, và đồng bào ở nước ngoài.
Tôi tự hỏi, có lẽ cũng giống như các bạn, vì chúng ta không muốn hy sinh xương máu khi chưa cần thiết, và nếu chúng ta là chính nghĩa, tại sao chúng ta không dám kiện để đưa họ ra tòa án quốc tế? Thế giới ngày nay không còn ở thời kỳ hồng hoang, nhân loại không phải là bầy thú trong rừng để con lớn dễ dàng giày xéo con bé, hay chính chúng ta mang mặc cảm tự ti, tội lỗi và hẹp hòi mà không dám nhìn nhận và tiếp nhận sức mạnh đang rộng mở của thời đại? Làm sao chúng ta có thể tin là an toàn và có giá trị khi tự thu mình, núp vào hang ổ “hữu nghị” giả dối dưới nách của kẻ xâm lược?
Thưa các bạn,
Bao giờ, hay ngay bây giờ chúng ta có thể cất lên tiếng nói thống nhất, mạnh mẽ đối với những người đang mang trọng trách dẫn dắt dân tộc?
Hiện nay, tôi không tán thành nhiều điều, trong đó có hai điều căn bản và cấp bách mà Chính phủ của Đảng Cộng sản Việt Nam đang thực hiện:
1- Đặt Hiến pháp cũng như luật pháp của một Quốc gia dưới cương lĩnh và các chỉ thị của Đảng Cộng sản. Thay vì ngược lại, Đảng Cộng sản phải đặt mình dưới Hiến pháp và luật pháp nhà nước, với chức năng là thi hành chứ không phải chỉ đạo. Từ sự trái ngược đó, với quyền hành độc đoán trong tay, Đảng đã tự tha hóa và suy thoái (như đã tự thừa nhận), đưa đến một Chính phủ thiếu trách nhiệm và không hiệu quả, làm cho xã hội rệu rã, không phát triển và mất dần sức sống, người dân trở nên lơ láo, mất phương hướng và tích lũy nỗi bất bình. Tình trạng này là điều kiện phù hợp ý muốn của kẻ xâm lược.
2- Đường lối đối ngoại hiện nay, là thuộc về Đảng Cộng sản, cụ thể là Bộ Chính trị, chứ không phải do một Chính phủ của nhân dân, vì thế đã không giữ được tư thế chính danh của một Quốc gia, đặc biệt trong quan hệ với Trung Quốc. Các từ ngữ: hữu nghị, bạn, môi răng, đồng chí, anh em, 16 chữ vàng (*), 4 tốt…đã xóa tan tư cách và khoảng cách phải có của một quốc gia với một quốc gia. Mối quan hệ mang tính chất tình cảm quá đà và độc hại đó đã tràn ngập trong tư tưởng giới lãnh đạo, quan chức, các đoàn thể, kể cả Đoàn Thanh niên Cộng sản mới lớn sau chiến tranh, thể hiện lời nói, phong cách trong các văn kiện cũng như trong cách hành xử, chứng tỏ một tinh thần dựa dẫm, bấu víu, lệ thuộc, thiếu tự tin của tâm lý nhược tiểu chưa trưởng thành về mặt quốc gia, làm mất quốc thể, của giới lãnh đạo hiện nay. Lẽ ra, mối quan hệ không chính danh đó phải được chấm dứt, khi chiến tranh chấm dứt và đất nước thống nhất. “Ân đền oán trả” gì khi còn nằm trong rừng sâu suối lạnh, thì cũng phải minh bạch trong chính sách ngoại giao, không “giáo dục” toàn dân theo cách “xóa tan biên cương” mập mờ như thế được! Vì thế, làm sao trách thái độ kẻ cả của Dương Khiết Trì khi bảo Việt Nam “quấy rối” chúng ở giàn khoan, hay kêu gọi Việt Nam “ đứa con đi hoang hãy sớm quay đầu về”, hoặc bí thư Quảng Đông gởi “danh mục công việc phải làm” cho Bộ Ngoại giao ta?
Tôi sống ở miền Nam, và biết người dân miền Nam đều nhận thấy cực kỳ phẫn nộ về cách ngoại giao xa lạ như trên.
Thưa các bạn,
Văn hóa ngoại giao cũng là biểu hiện chiều sâu của thực thể. Lẽ nào tôi dám nói ép, nói oan cho các lãnh đạo Việt Nam chăng, khi cho rằng mối quan hệ được biểu hiện như thế là xuất phát từ hành vi và tư duy lệ thuộc do quán tính, hoặc do “tận đáy lòng”?
Tôi không tán thành về mối quan hệ bất bình đẳng, được gọi là “hữu nghị” giữa Việt Nam và Trung Quốc lâu nay, mà ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam đang cố gắng níu kéo một cách vô vọng trong cô đơn và sợ hãi, có tác dụng cuốn cả đất nước rơi vào quỹ đạo của bành trướng Bắc Kinh. Tôi cho rằng Trung Quốc là không đáng sợ, một nước rộng về đất, đông về dân, mạnh về bạo lực, chứ không hề là một nước lớn với ý nghĩa là có sức mạnh văn hóa, văn minh và đáng nể trọng. Không tự cúi người xuống để phong Trung Quốc là đại ca vô địch. Cũng không thể có ý nghĩ đến việc có thể hay không thể “rinh” đất nước chạy đi nơi khác với lời than thở vô nghĩa: “Có ai chọn được láng giềng đâu!”. Thật ra đó là ý của một tướng Tàu đã nói ở Hà Nội các đây hai năm, nhằm đe nẹt Việt Nam đã lỡ nằm cạnh Trung Quốc, không thể “chọn” thân phận khác được đâu, lẽ ra không nên lặp lại theo cách áo não như thế. Thủ tướng Nhật, chưa từng than van chuyện phải bê mấy hòn đảo của mình đi đâu. Nữ Tổng thống Hàn Quốc cũng không có một lời nào tương tự!
Tôi chân thành bày tỏ, chia sẻ cùng các bạn về niềm tự tin và tự hào của dân tộc, trước vó ngựa của quân Nguyên-Mông xưa, nay là trước sự hung hăng của quân Tập, với tinh thần là nhân dân phải biết làm chủ vận mệnh của mình, thông qua một thể chế dân chủ bởi một Hiến pháp đứng đắn, và quan hệ bình đẳng không lệ thuộc Bắc Kinh. Đó là khẳng định căn bản và lâu dài, dù cho nay mai giàn khoan có thể rút đi, hay thay một chiếc khác. Mối quan hệ giữa “hai” dân tộc – theo nghĩa dân sự – xưa nay chưa từng có vấn đề, ngoại trừ bọn cầm quyền hung hăng mỗi lúc. Nhắc lại điều này với dân chúng cũng lại là một xa xỉ nữa.
Hai điều nêu trên, không phải là vô cùng hệ trọng của hiện tình đất nước đáng trăn trở hay sao?
Chúng ta không để sự thờ ơ của hôm nay là nỗi hối tiếc của ngày mai. Chúng ta không muốn một đồng bào nào của mình phải tự thiêu như người Tây Tạng, không muốn những nhóm thanh niên ta đến lúc phải vung dao liều chết vào bọn Hán tộc ở các bến tàu như ở Tân Cương. Và chúng ta cũng cần tinh tường cảnh giác về những kẻ diễn hài nội địa.
Một phương châm chân chính đã từng vang lên trong lòng dân tộc: “Chúng ta yêu hòa bình nhưng sẵn sàng chiến tranh” để bảo vệ Tổ quốc.
Mong rằng tôi có nhiều cơ may được gặp các bạn, góp phần nhỏ bé của mình cùng các bạn bước tới, cùng cả đất nước đứng hẳn lên đấu tranh, giữ vững độc lập trước sự khống chế và xâm lược của Bắc Kinh, xây dựng một xã hội dân sự vững chắc, công bằng và dân chủ.
Ao ước thay!
Trân trọng kính chào.
Huỳnh Tấn Mẫm – một thanh niên nhiều tuổi.
——————————————————–
(*) “Sơn thủy tương liên, lý tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh tương quan” (!) – thập lục tự phương châm – do Trung Quốc đưa ra, dịch thành phương châm hành động: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”.
***************
-Ông Lê Hiếu Đằng: TÔI TIẾP TỤC TỐ CÁO
Chị Thơ, vợ anh và nhiều người người khác đã đỡ anh lên. Mặc dầu rất đau nhưng anh vẫn khôi hài trấn an chị Thơ và mọi người: “Không sao tôi té có kỹ thuật mà” (có lẽ anh té như các cầu thủ bóng đá?). Mọi người lo, vì cách đây vài tháng anh mới bị đột quỵ. Vì vậy trước cuộc mitting chị Thơ và bạn bè can ngăn anh nhưng anh vẫn cương quyết tham gia mitting.
Thái độ dấn thân cuả một người trí thức lớn tuổi mới gương dậy sau cơn đột quỵ làm ai cũng xúc động, còn nhà cầm quyền và lực lượng đàn áp thì không.
Tôi quen anh Huấn trong những buổi sinh hoạt tại Café thứ Bảy của nhạc sĩ Dương Thụ, một địa điểm văn hóa đúng nghĩa hiếm hoi của TPHCM.Thế mà chính quyền TP đã dẹp nó mà không có một lý do nào chính đáng cả.
Trường hợp với anh Huỳnh Tấn Mẫm, là một vụ vi phạm gia cư một cách bất hợp pháp. Sau khi anh thoát ra khỏi nhà thì một lực lượng công an hùng hậu ập vào nhà hùng hổ đi thẳng lên lầu quát hỏi: “Mẫm đâu, nhà có cửa thoát hiểm không?”. Vợ anh Mẫm thật sự hốt hoảng vì thật tình chị không biết anh đã ra khỏi nhà. Anh đã đi lặng lẽ chẳng ai biết ….
Đặc biệt, chiều tối hôm thứ Bảy 15 -12 và sáng Chủ nhật 16 -12, nhà của hầu hết 42 công dân đã ký trong văn bản ngày 27 – 7 đều bị công an canh giữ nghiêm ngặt. Ai có công việc đi ra khỏi nhà đều bị ít nhất 2 công an hộ tống. Riêng Lê Công Giàu, Trần Quốc Thuận, và tôi đi trên taxi cũng bị 4 công an ngồi trên 2 xe máy Honda theo dõi suốt.
Đến bến xe chợ Bến Thành, anh Giàu xuống để đi xe buýt về nhà, hai tay này vẫn bám theo. Anh Giàu vốn là người rất hiền lành cũng phải nổi nóng la to giữa bến xe: “Mấy anh nầy sao theo dõi người biểu tình chống Trung Quốc? Các anh là người TQ hay VN?”. Thấy không ổn, các “bạn dân” lùi lũi rút êm. Lê công Giàu, một người kiên cường trong ngục tù trước đây nay vẫn kiên cường như ngày nào.
Đối với Huỳnh Tấn Mẫm, cũng bị công an theo kỹ, cuối cùng bí thư đảng, chính quyền, công an, trong đó có công an thành phố đã “mời” anh đi ăn phở, uống café . Vẫn luận điệu cũ rích, “chưa phải lúc biểu tình, mitting; coi chừng kẻ xấu lợi dụng v.v…” và cuối cũng họ cũng hỏi anh Mẫm: “Anh có còn định đi biểu tình nữa không?”. À ra thế, cuối cùng họ cũng ló đuôi ra: họ sợ biểu tình. Anh Mẫm khẳng khái:“Bao lâu TQ còn gây hấn, lấn chiếm tôi còn đi biểu tình”.
Riêng trường hợp nhà báo Nguyễn Quốc Thái là khá nghiêm trọng. Trên đường đi lễ nhà thờ sáng Chủ nhật 16 -12, anh bị mấy công an ép và đạp té, tạo ra một tai nạn giao thông giả tạo để buộc anh Thái về công an Quận 3, thu hết giấy tờ, một thời gian sau mới để anh Thái về.
Còn một thủ đoạn mờ ám nữa là rúng ép, đe dọa vợ con và các thành viên trong gia đình, cũng như nơi làm việc, trong đó vô nhân đạo nhất là đến đe dọa trường Giáo dục chuyên biệt Khai trí, nơi tương tựa của hơn 100 em bé tự kỷ, do Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm sáng lập và phụ trách.
Rõ ràng những hành động ngăn chặn, trấn áp nêu trên đối với những người tham gia các cuộc biểu tình, mitting chống bành trướng Bắc Kinh là đi ngược lại ý chí, nguyện vọng của nhân dân TP, là xem thường lợi ích của đất nước, xem thường nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của VN.
Điều cuối cùng tôi xin nói ở đây, là dù đứng trước bạo lực, cường quyền nào, anh em chúng tôi cũng không nao núng, lùi bước, vì một khi đã dấn thân là chấp nhận hy sinh.
Một người bạn đã nói với tôi nửa đùa nửa thật: “Tòa án vùng 3 chiến thuật của chính quyền Sài Gòn lên án tử hình anh, nhưng anh coi chừng, người thi hành án lại là chính quyền mà anh, bạn bè anh và biết bao người đã đổ xương máu mới có nó…”. Cả trong trường hợp như vậy tôi vẫn chấp nhận vì sự tồn vong và vận nước của TổQuốc VN ,vì tương lai con cháu chúng ta sau nầy.
TP HCM ngày Chủ nhật 16 -12 – 2012.
Lê Hiếu Đằng
-Lê Hiếu Đằng: Tố cáo và đòi hỏi bí thư Lê Thanh Hải, chủ tịch Lê Hoàng Quân phải trả lời về hành động trấn áp, bắt bớ các nhân sĩ trí thức
TÔI TỐ CÁO …
Tôi là Lê Hiếu Đằng, trước1977 là Phó tổngthư ký Ủy ban trung ương Liên minh các lực lượng dân tộc, dân chủ và hòa bình VN, sau 1975 là phó chủ tịch Ủy ban MTTQVNTPHCM, đại biểu HĐNPTPHCM khóa 4, khóa 5, hiện là Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn về dân chủ và pháp luật thuộc UBTU7 MTTQVN tố cáo trước công luận trong và ngoài nước hành động bắt bớ, trấn áp, bao vây các thành viên đứng tên trong thông báo tổ chức cuộc mitting vào sáng ngày Chủ nhật 9 -12 -2012 trước nhà hát lớn TPHCM.
Cụ thể là GS Tương Lai, một trí thức tên tuổi, mặc tuổi cao sức yếu, đang bị bạo bệnh, trên đường đi đã bị công an phường Tân Phong, Q7 dùng vũ lực cưỡng ép bắt về phường và sau đó truy đuổi đến tận nhà. Đây là một hành động trấn áp vô nhân đạo đối với một trí thức đã có nhiều cống hiến như GS Tương Lai, lại đang bị bạo bệnh.
Riêng các anh Hồ ngọc Nhuận, Lê Công Giàu, Cao Lập và tôi đã bị lực lượng công an chìm nổi bao vây không cho ra khỏi nhà. Trường hợp tôi, công an vây nhà từ 4h sáng.
Các anh Huỳnh kiêm Báu, nguyên Tổng thư ký Hội trí thức yêu nước TPHCM, nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, nhà văn Nguyễn Viện và nhiều người nữa trên đường đi đều bị công an chặn lại, dùng vũ lực khống chế “áp tải” về đến tận nhà dù nhà ở mãi Thủ đức.
Bất chấp những hành động trấn áp, bắt bớ nói trên, cuộc mitting vẫn diễn ra với sự tham dự của đông đảo thanh niên, học sinh, sinh viên và nhiều nhân sĩ, trí thức, nhà báo, văn nghệ sĩ, kể cả đại biểu Quốc hội khóa này, như: GS Chu Hảo, các dịch giả Bùi Văn Nam Sơn, Nguyễn Đôn Phước, ĐBQH Trương Trọng Nghĩa, nhà thơ Lưu Trọng Văn (con nhà thơ Lưu Trọng Lư), nhà báo Thế Thanh, họa sĩ Trịnh Thanh Tùng, nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc, Hồ Hiếu, nguyên Chánh văn phòng Ban dân vận Thành ủy, nhà báo Minh Hiền, nguyên phó TBT báo Phụ nữ TPHCM, nhà báo Kha Lương Ngãi, nguyên phó TBT báo SGGP, các cán bộ đã từng công tác tại các ban của Trung ương Cục miền Nam, như Nguyễn Hữu Phước (con LS Nguyễn Hữu Thọ], Dương Hồng Lam,Trần Thị Tuyết Nga, Hồ Phương v.v…
Đặt biệt anh Huỳnh Tấn Mẫm, bằng kinh nghiệm của mình, đã thoát khỏi vòng vây của công an, chủ trì cuộc mitting và cùng các diễn giả khác lên tiếng tố cáo dã tâm xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc và hát vang những bài ca đấu tranh trong phong trào SVHS trước đây, vô cùng lay động lòng người, như Dậy mà đi, Tự nguyện …
Tôi xin hỏi ông Lê Thanh Hải, Bí thư Thành ủy, ông Lê Hoàng Quân, Chủ tịch UBNDTP: những hành động trấn áp, bắt bớ nói trên là như thế nào, ai chủ trương và ai chịu trách nhiệm?
Chúng tôi những người đứng ra tổ chức và tham gia cuộc mitting sáng ngày 9 -12 – 2012 đang chờ câu trả lời của các ông.
TP Hồ Chí Minh, ngày 10-12-2012
Lê Hiếu Đằng
Sao không khởi kiện? Đông A
-NỘI DUNG PHÁT BIỂU TẠI CUỘC MIT TINH NGÀY 9.12.2012 NHƯNG VÌ BỊ NGĂN CHẶN KHÔNG ĐẾN DỰ ĐƯỢC bxvn
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
-TUYÊN BỐ PHẢN ĐỐI HÀNH ĐỘNG TRẤN ÁP THÔ BẠO VI PHẠM QUYỀN TỰ DO CÔNG DÂN CỦA Ô.TƯƠNG LAI
Tương Lai
09-12-2012
Tôi, Tương Lai, Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam từ năm 1983 đến nay, nguyên Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Xã hội của Uỷ Ban Trung Ương MTTQVN, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng Chính phủ Phan Văn Khải, nguyên thành viên của Viện IDS, Huân chương Kháng Chiến Hạng Nhất, Huân chương Lao Động hạng Nhất.
Ra Tuyên bố phản đối hành động trấn áp thô bạo của Công An và Chính quyền phường Tân Phong, Quận 7, TPHCM đối với cá nhân tôi sáng nay, 9.2.2012, vi phạm nghiêm trọng quyền công dân mà Hiến pháp đã quy định ở Chương 5, Điều 68 và Điều 71.
Sáng nay, tôi đi sớm để đến viếng một người bạn, sau đó sẽ đến dự cuộc Mit-tinh tại quảng trường Nhà Hát thành phố như đã thông báo với các cơ quan hữu quan và với ông Phó Chủ tịch UBNDTPHCM chiều ngày 8.12.2012 thì bị Công An mặc sắc phục và thường phục chặn đường không cho tôi thuê taxi, tiếp đó các vị chính quyền Phường Tân Phong mà tôi không biết tên đòi tôi phải về trụ sở Phường.
Tôi không đồng ý vì như thế là làm hỏng kế hoạch công việc sáng nay của tôi. Mặc dầu vậy, lực lượng Công An, mặc sắc phục và thường phục vây chặt lấy tôi, không cho tôi lên xe taxi. Tôi đành đi bộ, vừa đi vừa phản đối hành vi thô bạo, vi phạm quyền công dân của Công An và chính quyền địa phương. Đến ngả tư đông người, tôi tiếp tục lên tiếng phản đối quyết liệt hành động thô bạo cưỡng ép tôi phải theo họ về Phường. Tôi kiên quyết không đi. Cùng lúc ấy, hai người bạn tôi đi taxi ngang qua dừng lại hỏi chuyện rồi mời tôi lên xe. Tôi vừa lên xe thì mấy xe của Công An áp sát ra lệnh cho tài xế taxi phải cho xe theo họ. Tôi phản đối, mở cửa xe liền bị công an dập cửa, sau đó dùng xe môtô ép chặt cửa, nhốt chúng tôi ở trong. Ngột ngạt quá, tôi đành phải bảo lái xe theo họ áp tải về trụ sở Phường.
Đến phường, chắc vì chưa có người đến làm việc, họ nhốt chặt chúng tôi trong xe. Mãi sau mới áp tải xe đưa thẳng vào khuôn viên trụ sở, kéo rào chắn lại rồi mới mở cửa xe đưa chúng tôi vào phòng, tôi hiểu họ phải cẩn thận như thế vì sợ tôi vọt ra đường chỗ đông người để lên tiếng phản đối, thì sẽ phơi bày sự trấn áp thô bạo của họ.
Vì thế, để lẩn tránh hành vi phạm pháp, vi phạm quyền công dân của họ, họ vụng về dàn dựng “màn kịch” đón tiếp với cà phê, bánh ngọt v.v… Tôi phản đối bỏ ra ngoài và gọi điện chất vấn ông Phó Chủ tịch UBNDTPHCM, người đã đón tiếp và trao đổi thân tình với nhiều thiện chí chiều ngày 8,12.2012. Thừa lúc tôi đang dàn xếp cuộc nói chuyện, họ đẩy tôi vào phòng, đóng sập cổng lại và tiếp tục “mời trà nước”.
Tôi tiếp tục phản đối, đòi phải để tôi về, họ quyết liệt không cho và ra sức đấu khẩu. Tôi giữ yên lặng không nói nữa vì cũng đã quá mệt.
Cuối cùng, sau 8h30 [chắc là đã đúng kịch bản được chỉ đạo] họ mới buông tha cho tôi về có xe công an áp tải hai bên đến tận nhà. Vừa vào nhà, ngồi xuống ghế để lấy thuốc ra uống, vì tôi dự cảm thấy có triệu chứng nguy hiểm như bác sĩ đã chỉ dẫn, thì một nhóm người lại bấm chuông ập vào, tôi phải đẩy họ ra, lúc ấy mắt tôi đã hoa lên, đầu ong ong nhức buốt, không nhận rõ ai với ai trong số người này. Họ lại tiếp tục bấm chuông, tôi phải lết ra thét to “Tôi đang phải uống thuốc chữa đột quỵ đây, các người muốn tôi chết sao“. Tôi chìa viên thuốc tôi đang uống một nửa ra trước mặt họ [ viên An cung ngưu hoàng hoàn] rồi đành phải bất lịch sự đóng sập cửa lại để có thể nằm yên bất động theo hướng dẫn trước đây của bác sĩ.
Kể lại vắn tắt diễn biến nói trên, tôi phẫn nộ lên án hành vi phạm luật của những người trấn áp tôi trước công luận.
Là Ủy viên UBTƯMTTQVN, qua báo Đại Đoàn Kết, tôi gửi TUYÊN BỐ này yêu cầu ông Chủ tịch UBTƯMTTQVN Huỳnh Đảm và các vị trong Đoàn Chủ tịch UBTƯMTTQVN lên tiếng phản đối hành vi phạm pháp nói trên đối với một Ủy viên UBT ƯMT, nhất là khi mà Báo Đại Đoàn Kết hôm qua, 8.12.2012 đã đăng tin về “chuẩn bị lực lượng, làm tốt hơn vì sứ mệnh giám sát và phản biện xã hội đã cận kề”.
Là một công dân, tôi đề nghị các cơ quan hữu quan tại TPHCM cần kiểm tra và có giải pháp thích đáng đối với những cán bộ phạm pháp, vi phạm quyền công dân đối với tôi, một cán bộ về hưu đã gần kề tuổi 80.
Tôi kêu gọi công luận trên cả nước hãy lên án hành động trấn áp người biểu tình khi họ thực hiện quyền công dân đã được ghi trong Hiến pháp biểu tỏ lòng yêu nước, phản đối hành động gây hấn lấn chiếm lãnh thổ và lãnh hải thuộc chủ quyền của ta của nhà cầm quyền Bắc Kinh, tiếp tục biểu thị thái độ bằng việc ký tên vào bản TUYÊN BỐ CỰC LỰC PHẢN ĐỐI HÀNH ĐỘNG KHIÊU KHÍCH CỦA NHÀ CẦM QUYỀN TRUNG QUỐC IN HÌNH “LƯỠI BÒ” LÊN HỘ CHIẾU ĐIỆN TỬ ngày 25.11.2012.
Tp. Hồ Chí Minh, 18h ngày 9.12.2012
-Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội-(HNM) - Khoảng 9h00 ngày 9-12, một số công dân đã tập trung tại khu vực vỉa hè đường Tràng Tiền, trước Nhà Hát lớn TP (quận Hoàn Kiếm), căng băng rôn, hô khẩu hiệu, gây mất an ninh trật tự.
Hành vi này vi phạm Nghị định 38/2005/NĐ-CP và Thông báo của UBND TP về việc về việc bảo đảm an ninh trật tự trên địa bàn thành phố Hà Nội. Mặc dù các lực lượng chức năng đã tổ chức tuyên truyền, vận động nhưng số công dân trên không chấp hành mà tiếp tục tuần hành trên một số tuyến phố Tràng Tiền, Hàng Khay, Tràng Thi, cố tình gây mất ANTT. Các lực lượng làm nhiệm vụ đã phải cưỡng chế, đưa một số công dân về Trung tâm lưu trú Lộc Hà để phân loại, xử lý theo quy định của pháp luật.
-Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội
- 09.12.2012 – Hà Nội – Sài Gòn – Xuống đường yêu nước, phản đối Trung Quốc xâm lược (DLB). – Biểu tình phản đối Trung Quốc ở Việt Nam – Người biểu tình sáng 9/12 kể chuyện (BBC). – Biểu tình: Tương Lai bị chặn – Hiền Đức bị giam (Hiệu Minh).
- SÀI GÒN MIT TINH (Huỳnh Ngọc Chênh). – Hình ảnh & Video biểu tình chống TQ tại Sài Gòn sáng 9/12 (DLB). –Chỉ nói mỗi điều (Nguyễn Thông). – KHI ĐẤT NƯỚC KHÔNG THỂ ĐỨNG LÊN (Thùy Linh).
- AP : Nhà cầm quyền Việt Nam phá vỡ cuộc biểu tình chống Trung Quốc (DLB). – bản dịch khác: Việt Nam ngăn chặn biểu tình chống Trung Quốc (TCPT). – Chỉ 10 phút cũng làm nên lịch sử (Trương Duy Nhất).
- MỘT NGƯỜI BIỂU TÌNH RA TÙ: “TÔI THA THỨ HẾT CHO HỌ” (Nguyễn Trọng Tạo).
- Xâm hình “No-U” phản đối Trung Quốc (TCPT).
- BA MƯƠI NÀY THÁNG TƯ (Văn Công Hùng).
Ma mãnh để cướp trắng
Thanh Niên
Mang danh là một nước lớn đang trỗi dậy nhưng Trung Quốc lại thường xuyên sử dụng những hành vi bất chính hòng thâu tóm biển Đông. Ngày 5.12, tờ The Wall Streel Journal dẫn lời ông Ngô Sĩ Tồn, người phụ trách các vấn đề đối ngoại của tỉnh Hải Nam ...
Hàng trăm tàu cá nước ngoài bị bắt giữ, xua đuổiVNExpress
Xử lý hàng trăm vụ xâm phạm chủ quyền biên giới biểnNgười Lao Động
- ‘Kiểm ngư sẽ bảo vệ ngư dân, chủ quyền quốc gia trên biển’ (VNE). – Hàng trăm tàu cá nước ngoài bị bắt giữ, xua đuổi (VNE/ TTXVN).
- Nhật Bản triệu đại sứ Trung Quốc vì tàu hải giám vào biển tranh chấp (TTVH). – Hộ chiếu lưỡi bò là ’ngu ngốc’, Nhật triệu đại sứ TQ (PN Today).
- Khó có giải pháp cho tranh chấp lãnh thổ trong tương lai gần (Petrotimes). – Phạm Xuân Nguyên: PHẢI CÓ MỘT CHIẾN LƯỢC TỔNG THỂ (Quê Choa).
- Nếu Mỹ tham chiến, Trung Quốc sẽ bị tiêu diệt trong 1-2 tuần (SohaNews). - Ma mãnh để cướp trắng (TN). – Trung Quốc chủ tâm gây áp lực lên láng giềng (PLTP). – Báo Jakarta Globe: Bắc Kinh phô trương sức mạnh ở châu Á (SGGP). – Phải cứng rắn để vô hiệu hóa lòng tham (ĐV/LĐ).
- Sự thật về thông tin ‘tàu dầu khí Việt Nam’ bị chìm ở Biển Đông (Petrotimes). Lại một lối làm báo đáng chê trách! Bản tin đề cập chuyện này khởi đầu là từ trang mạng Trung Quốc, trang mạng VN chỉ đăng lại. Thế nhưng Petrotimes lại cố tình lờ đi, đưa tin lập lờ như đổ vấy hết cho trang mạng tự do của VN “suy diễn”.
- Không quân TQ tập trận quy mô lớn (BBC). – Trung Quốc vỗ ngực khoe tập trận không quân lớn chưa từng có (AP/ ĐV).
- Nhật Bản phản đối tàu Trung Quốc thâm nhập vùng biển tranh chấp (ND).
- Trung – Ấn đấu khẩu gay gắt về Biển Đông (SGTT).
- Đặng Huy Văn: CON NGUYỆN CẦU CÓ PHÉP THẦN THÔNG HÔ “BIẾN!” (Nguyễn Trọng Tạo). – Video: Các bạn Đức hát Hoàng Sa – Trường Sa của Việt Nam (nguoiviet.de).
- Minh Diện: HÀM ƠN HAY OÁN HẬN ? (Bùi Văn Bồng).
- Việt Nam xây resort 4 sao ở Bản Giốc (VNE). – Sẽ có khu nghỉ mát 4 sao ở Bản Giốc (BBC). “Theo thỏa thuận biên giới đất liền giữa hai nước, thác phụ nằm hoàn toàn trên lãnh thổ Việt Nam còn thác chính được hai nước Việt Nam và Trung Quốc cùng khai thác”.
- Biểu tình và tuyệt thực cho nhân quyền trước Đại Sứ Quán VN tại DC (RFA). - Người Việt ta có vô cảm thật không? (Phương Bích). – Người Việt không vô cảm (VOV). - Tên lửa Triều Tiên chưa phóng đã có trục trặc? (VNN). – Triều Tiên bất ngờ hoãn phóng tên lửa? (VnMedia). - “Triều Tiên dừng hoạt động chuẩn bị phóng tên lửa” (TTXVN). – Triều Tiên định hoãn phóng tên lửa chỉ là đòn gió? (PN Today). – Các nước “dàn trận” với tên lửa của Triều Tiên (VnMedia). – Mỹ, Nhật sẵn sàng bắn hạ tên lửa Triều Tiên nếu cần thiết (VOV). – Nội các Nhật ‘sẩy miệng’ vì tên lửa Triều Tiên (VNN).
-Ông Lê Hiếu Đằng: TÔI TIẾP TỤC TỐ CÁO
Sau cuộc mitting sáng ngày Chủ nhật, 9 -12 – 2012 trước nhà hát TPHCM, tôi được thêm thông tin là chính quyền đã dùng lực lượng thanh niên áo xanh từ trong sảnh nhà hát ùa ra (có lẽ là công an giả dạng và được mai phục từ trước) xô đẩy những người đứng trên bực thềm cao nhất làm cho nhiều người ngã. Trong đó nặng nhứt là trường hợp kiến trúc sư Nguyễn Trọng Huấn, một trí thức tên tuổi trong ngành kiến trúc, bị ngã sấp sau cú đẩy thô bạo của một thanh niên áo xanh lực lưỡng.“Tòa án vùng 3 chiến thuật của chính quyền Sài Gòn lên án tử hình anh, nhưng anh coi chừng, người thi hành án lại là chính quyền mà anh, bạn bè anh và biết bao người đã đổ xương máu mới có nó…”
Chị Thơ, vợ anh và nhiều người người khác đã đỡ anh lên. Mặc dầu rất đau nhưng anh vẫn khôi hài trấn an chị Thơ và mọi người: “Không sao tôi té có kỹ thuật mà” (có lẽ anh té như các cầu thủ bóng đá?). Mọi người lo, vì cách đây vài tháng anh mới bị đột quỵ. Vì vậy trước cuộc mitting chị Thơ và bạn bè can ngăn anh nhưng anh vẫn cương quyết tham gia mitting.
Thái độ dấn thân cuả một người trí thức lớn tuổi mới gương dậy sau cơn đột quỵ làm ai cũng xúc động, còn nhà cầm quyền và lực lượng đàn áp thì không.
Tôi quen anh Huấn trong những buổi sinh hoạt tại Café thứ Bảy của nhạc sĩ Dương Thụ, một địa điểm văn hóa đúng nghĩa hiếm hoi của TPHCM.Thế mà chính quyền TP đã dẹp nó mà không có một lý do nào chính đáng cả.
Trường hợp với anh Huỳnh Tấn Mẫm, là một vụ vi phạm gia cư một cách bất hợp pháp. Sau khi anh thoát ra khỏi nhà thì một lực lượng công an hùng hậu ập vào nhà hùng hổ đi thẳng lên lầu quát hỏi: “Mẫm đâu, nhà có cửa thoát hiểm không?”. Vợ anh Mẫm thật sự hốt hoảng vì thật tình chị không biết anh đã ra khỏi nhà. Anh đã đi lặng lẽ chẳng ai biết ….
Đặc biệt, chiều tối hôm thứ Bảy 15 -12 và sáng Chủ nhật 16 -12, nhà của hầu hết 42 công dân đã ký trong văn bản ngày 27 – 7 đều bị công an canh giữ nghiêm ngặt. Ai có công việc đi ra khỏi nhà đều bị ít nhất 2 công an hộ tống. Riêng Lê Công Giàu, Trần Quốc Thuận, và tôi đi trên taxi cũng bị 4 công an ngồi trên 2 xe máy Honda theo dõi suốt.
Đến bến xe chợ Bến Thành, anh Giàu xuống để đi xe buýt về nhà, hai tay này vẫn bám theo. Anh Giàu vốn là người rất hiền lành cũng phải nổi nóng la to giữa bến xe: “Mấy anh nầy sao theo dõi người biểu tình chống Trung Quốc? Các anh là người TQ hay VN?”. Thấy không ổn, các “bạn dân” lùi lũi rút êm. Lê công Giàu, một người kiên cường trong ngục tù trước đây nay vẫn kiên cường như ngày nào.
Đối với Huỳnh Tấn Mẫm, cũng bị công an theo kỹ, cuối cùng bí thư đảng, chính quyền, công an, trong đó có công an thành phố đã “mời” anh đi ăn phở, uống café . Vẫn luận điệu cũ rích, “chưa phải lúc biểu tình, mitting; coi chừng kẻ xấu lợi dụng v.v…” và cuối cũng họ cũng hỏi anh Mẫm: “Anh có còn định đi biểu tình nữa không?”. À ra thế, cuối cùng họ cũng ló đuôi ra: họ sợ biểu tình. Anh Mẫm khẳng khái:“Bao lâu TQ còn gây hấn, lấn chiếm tôi còn đi biểu tình”.
Riêng trường hợp nhà báo Nguyễn Quốc Thái là khá nghiêm trọng. Trên đường đi lễ nhà thờ sáng Chủ nhật 16 -12, anh bị mấy công an ép và đạp té, tạo ra một tai nạn giao thông giả tạo để buộc anh Thái về công an Quận 3, thu hết giấy tờ, một thời gian sau mới để anh Thái về.
Còn một thủ đoạn mờ ám nữa là rúng ép, đe dọa vợ con và các thành viên trong gia đình, cũng như nơi làm việc, trong đó vô nhân đạo nhất là đến đe dọa trường Giáo dục chuyên biệt Khai trí, nơi tương tựa của hơn 100 em bé tự kỷ, do Bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm sáng lập và phụ trách.
Rõ ràng những hành động ngăn chặn, trấn áp nêu trên đối với những người tham gia các cuộc biểu tình, mitting chống bành trướng Bắc Kinh là đi ngược lại ý chí, nguyện vọng của nhân dân TP, là xem thường lợi ích của đất nước, xem thường nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của VN.
Điều cuối cùng tôi xin nói ở đây, là dù đứng trước bạo lực, cường quyền nào, anh em chúng tôi cũng không nao núng, lùi bước, vì một khi đã dấn thân là chấp nhận hy sinh.
Một người bạn đã nói với tôi nửa đùa nửa thật: “Tòa án vùng 3 chiến thuật của chính quyền Sài Gòn lên án tử hình anh, nhưng anh coi chừng, người thi hành án lại là chính quyền mà anh, bạn bè anh và biết bao người đã đổ xương máu mới có nó…”. Cả trong trường hợp như vậy tôi vẫn chấp nhận vì sự tồn vong và vận nước của TổQuốc VN ,vì tương lai con cháu chúng ta sau nầy.
TP HCM ngày Chủ nhật 16 -12 – 2012.
Lê Hiếu Đằng
-Lê Hiếu Đằng: Tố cáo và đòi hỏi bí thư Lê Thanh Hải, chủ tịch Lê Hoàng Quân phải trả lời về hành động trấn áp, bắt bớ các nhân sĩ trí thức
TÔI TỐ CÁO …
Tôi là Lê Hiếu Đằng, trước1977 là Phó tổngthư ký Ủy ban trung ương Liên minh các lực lượng dân tộc, dân chủ và hòa bình VN, sau 1975 là phó chủ tịch Ủy ban MTTQVNTPHCM, đại biểu HĐNPTPHCM khóa 4, khóa 5, hiện là Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn về dân chủ và pháp luật thuộc UBTU7 MTTQVN tố cáo trước công luận trong và ngoài nước hành động bắt bớ, trấn áp, bao vây các thành viên đứng tên trong thông báo tổ chức cuộc mitting vào sáng ngày Chủ nhật 9 -12 -2012 trước nhà hát lớn TPHCM.
Cụ thể là GS Tương Lai, một trí thức tên tuổi, mặc tuổi cao sức yếu, đang bị bạo bệnh, trên đường đi đã bị công an phường Tân Phong, Q7 dùng vũ lực cưỡng ép bắt về phường và sau đó truy đuổi đến tận nhà. Đây là một hành động trấn áp vô nhân đạo đối với một trí thức đã có nhiều cống hiến như GS Tương Lai, lại đang bị bạo bệnh.
Riêng các anh Hồ ngọc Nhuận, Lê Công Giàu, Cao Lập và tôi đã bị lực lượng công an chìm nổi bao vây không cho ra khỏi nhà. Trường hợp tôi, công an vây nhà từ 4h sáng.
Các anh Huỳnh kiêm Báu, nguyên Tổng thư ký Hội trí thức yêu nước TPHCM, nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, nhà văn Nguyễn Viện và nhiều người nữa trên đường đi đều bị công an chặn lại, dùng vũ lực khống chế “áp tải” về đến tận nhà dù nhà ở mãi Thủ đức.
Bất chấp những hành động trấn áp, bắt bớ nói trên, cuộc mitting vẫn diễn ra với sự tham dự của đông đảo thanh niên, học sinh, sinh viên và nhiều nhân sĩ, trí thức, nhà báo, văn nghệ sĩ, kể cả đại biểu Quốc hội khóa này, như: GS Chu Hảo, các dịch giả Bùi Văn Nam Sơn, Nguyễn Đôn Phước, ĐBQH Trương Trọng Nghĩa, nhà thơ Lưu Trọng Văn (con nhà thơ Lưu Trọng Lư), nhà báo Thế Thanh, họa sĩ Trịnh Thanh Tùng, nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc, Hồ Hiếu, nguyên Chánh văn phòng Ban dân vận Thành ủy, nhà báo Minh Hiền, nguyên phó TBT báo Phụ nữ TPHCM, nhà báo Kha Lương Ngãi, nguyên phó TBT báo SGGP, các cán bộ đã từng công tác tại các ban của Trung ương Cục miền Nam, như Nguyễn Hữu Phước (con LS Nguyễn Hữu Thọ], Dương Hồng Lam,Trần Thị Tuyết Nga, Hồ Phương v.v…
Đặt biệt anh Huỳnh Tấn Mẫm, bằng kinh nghiệm của mình, đã thoát khỏi vòng vây của công an, chủ trì cuộc mitting và cùng các diễn giả khác lên tiếng tố cáo dã tâm xâm lược của nhà cầm quyền Trung Quốc và hát vang những bài ca đấu tranh trong phong trào SVHS trước đây, vô cùng lay động lòng người, như Dậy mà đi, Tự nguyện …
Tôi xin hỏi ông Lê Thanh Hải, Bí thư Thành ủy, ông Lê Hoàng Quân, Chủ tịch UBNDTP: những hành động trấn áp, bắt bớ nói trên là như thế nào, ai chủ trương và ai chịu trách nhiệm?
Chúng tôi những người đứng ra tổ chức và tham gia cuộc mitting sáng ngày 9 -12 – 2012 đang chờ câu trả lời của các ông.
TP Hồ Chí Minh, ngày 10-12-2012
Lê Hiếu Đằng
Sao không khởi kiện? Đông A
Đọc tuyên bố của ông GS Tương Lai về chuyện ông bị cơ quan công quyền cản trở đi lại tự do và tham gia biểu tình, tôi không hiểu tại sao ông Tương Lai không khởi kiện ra tòa án hành chính về hành vi hành chính của cơ quan công quyền xâm phạm lợi ích hợp pháp của cá nhân ông? Tôi thấy trường hợp của ông Tương Lai hoàn toàn có thể khởi kiện được miễn vụ việc đó có ít nhất hai nhân chứng chứng kiến và làm chứng cho ông về hành vi hành chính cản trở việc đi lại của ông. Tôi nghĩ một vụ kiện sẽ có tầm ảnh hưởng hơn và có ý nghĩa hơn một bản tuyên bố. Đối với một bản tuyên bố chính quyền có thể làm ngơ, công luận ồn ào một hai ngày rồi tắt, nhưng đối với một vụ kiện, tòa án bắt buộc phải thụ lý và ngay cả trong trường hợp từ chối thụ lý cũng phải nêu ra những lý do pháp lý. Một vụ kiện sẽ có thời gian dài, luôn hâm nóng được vấn đề, thậm chí có thể tạo ra những tiền lệ nhất định.
-NỘI DUNG PHÁT BIỂU TẠI CUỘC MIT TINH NGÀY 9.12.2012 NHƯNG VÌ BỊ NGĂN CHẶN KHÔNG ĐẾN DỰ ĐƯỢC bxvn
Thưa các bác, các anh chị, thưa các bạn trẻ,
Hôm nay tại đây, quảng trường Nhà hát Thành phố, chúng ta cùng nhau biểu thị sự phẫn nộ trước những hành động gây hấn mang tính khiêu khích, bộc lộ rõ ý đồ thâm hiểm của nhà cầm quyền Trung Quốc. Chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải của tổ quốc ta đang bị đe dọa nghiêm trọng. Làm sao có thể ngồi yên khi mỗi thước núi, tấc biển của đất nước ta bị chúng gặm nhấm và lấn chiếm. Cần nhớ rằng “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần xây nền độc lập. Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương” như Bình Ngô Đại cáo chỉ rõ, ông cha ta chưa bao giờ để mất một thước núi, một tấc sông về tay phong kiến phương Bắc.
Thế hệ chúng ta hôm nay quyết xứng đáng với tổ tiên, quyết không để một tấc đất, một thước biển ông cha để lại rơi vào tay Trung Quốc, quyết không bị lừa mị trước những thủ đoạn vừa tinh vi vừa trắng trợn theo một kịch bản soạn sẵn chỉ chờ thời cơ mà từng bước thực hiện như những điều chúng đang làm. Chúng sẽ còn đẩy tới những thủ đoạn thâm hiểm, ngang ngược và trắng trợn hơn nhằm độc chiếm Biển Đông, uy hiếp, chia rẽ các nước Đông Nam Á, trước hết là Việt Nam, tùy theo phản ứng của chúng ta và dư luận quốc tế.
Dư luận quốc tế mạnh hay yếu là tùy thuộc vào tính chất và mức độ phản ứng của nhân dân ta, nhà nước ta, trong đó là phản ứng của trí thức, nhân sĩ và nhất là của thế hệ trẻ, nguồn sinh lực bất tận của dân tộc. Chính vì vậy mà hôm nay chúng ta có mặt tại đây.
Thưa các bạn trẻ, lịch sử dường như lặp lại, mấy dòng thơ cách mạng xưa kia giục giã thế hệ cha anh của các bạn dấn thân, nay đang vang vọng lại theo một ý nghĩa mới:
Hỡi những con khôn của giống nòi
Những chàng trai quý gái yêu ơi
Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước
Chọn một dòng hay để nước trôi
Đương nhiên chúng ta không thể chọn dòng nước đục ô nhiễm, chịu khuất phục trước sự gây hấn, đe dọa và lừa mị của Trung Quốc theo một kịch bản thâm hiểm của chúng. Chúng ta chọn dòng nước đang tuôn chảy, dòng sông Hồng đỏ nặng phù sa, dòng sông Cửu Long cuồn cuộn bồi đắp cho những cánh đồng màu mỡ, vựa lúa nuôi sống cả nước. Chúng ta chọn dòng nước đang lưu chuyển truyền thống quật cường, bất khuất của ông cha ta mà Lý Tự Trọng, Võ Thị Sáu, Trần Văn Ơn, Quách Thị Trang đã và đang giục giã chúng ta.
Và các bạn trẻ hãy nhớ rằng, triệu triệu hát cát mới tạo thành phù sa và chính từ phù sa ấy mà những tư tưởng nẩy mầm. Mỗi cánh tay chúng ta vung lên hôm nay biểu thị khí phách và bản lĩnh Việt Nam trước sự hăm dọa của kẻ thù sẽ góp gió thành bão, làm nên sức mạnh không gì ngăn cản được nhằm chống lại họa ngoại xâm, bảo vệ non sông. Khi sơn hà nguy biến, tuổi trẻ phải đi đầu trong sự nghiệp giữ nước, đẩy lùi mọi yếu hèn bạc nhược trong mỗi chúng ta, những yếu hèn, bạc nhược trong bóng tối của những khuất tất và lừa mị.
Thưa các bạn
Nếu tôi không cháy lên,
Nếu anh không cháy lên,
Nếu chúng ta không cháy lên,
Thì làm sao
Bóng tối
Có thể trở thành
Ánh sáng?
Hãy cùng nhau hô to các khẩu hiệu:
Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam: Việt Nam
Kiên quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam: Kiên quyết
Đặt lợi ích của Tổ Quốc lên trên hết và trước hết: Việt Nam
T.L.
Hôm nay tại đây, quảng trường Nhà hát Thành phố, chúng ta cùng nhau biểu thị sự phẫn nộ trước những hành động gây hấn mang tính khiêu khích, bộc lộ rõ ý đồ thâm hiểm của nhà cầm quyền Trung Quốc. Chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải của tổ quốc ta đang bị đe dọa nghiêm trọng. Làm sao có thể ngồi yên khi mỗi thước núi, tấc biển của đất nước ta bị chúng gặm nhấm và lấn chiếm. Cần nhớ rằng “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần xây nền độc lập. Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên hùng cứ một phương” như Bình Ngô Đại cáo chỉ rõ, ông cha ta chưa bao giờ để mất một thước núi, một tấc sông về tay phong kiến phương Bắc.
Thế hệ chúng ta hôm nay quyết xứng đáng với tổ tiên, quyết không để một tấc đất, một thước biển ông cha để lại rơi vào tay Trung Quốc, quyết không bị lừa mị trước những thủ đoạn vừa tinh vi vừa trắng trợn theo một kịch bản soạn sẵn chỉ chờ thời cơ mà từng bước thực hiện như những điều chúng đang làm. Chúng sẽ còn đẩy tới những thủ đoạn thâm hiểm, ngang ngược và trắng trợn hơn nhằm độc chiếm Biển Đông, uy hiếp, chia rẽ các nước Đông Nam Á, trước hết là Việt Nam, tùy theo phản ứng của chúng ta và dư luận quốc tế.
Dư luận quốc tế mạnh hay yếu là tùy thuộc vào tính chất và mức độ phản ứng của nhân dân ta, nhà nước ta, trong đó là phản ứng của trí thức, nhân sĩ và nhất là của thế hệ trẻ, nguồn sinh lực bất tận của dân tộc. Chính vì vậy mà hôm nay chúng ta có mặt tại đây.
Thưa các bạn trẻ, lịch sử dường như lặp lại, mấy dòng thơ cách mạng xưa kia giục giã thế hệ cha anh của các bạn dấn thân, nay đang vang vọng lại theo một ý nghĩa mới:
Hỡi những con khôn của giống nòi
Những chàng trai quý gái yêu ơi
Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước
Chọn một dòng hay để nước trôi
Đương nhiên chúng ta không thể chọn dòng nước đục ô nhiễm, chịu khuất phục trước sự gây hấn, đe dọa và lừa mị của Trung Quốc theo một kịch bản thâm hiểm của chúng. Chúng ta chọn dòng nước đang tuôn chảy, dòng sông Hồng đỏ nặng phù sa, dòng sông Cửu Long cuồn cuộn bồi đắp cho những cánh đồng màu mỡ, vựa lúa nuôi sống cả nước. Chúng ta chọn dòng nước đang lưu chuyển truyền thống quật cường, bất khuất của ông cha ta mà Lý Tự Trọng, Võ Thị Sáu, Trần Văn Ơn, Quách Thị Trang đã và đang giục giã chúng ta.
Và các bạn trẻ hãy nhớ rằng, triệu triệu hát cát mới tạo thành phù sa và chính từ phù sa ấy mà những tư tưởng nẩy mầm. Mỗi cánh tay chúng ta vung lên hôm nay biểu thị khí phách và bản lĩnh Việt Nam trước sự hăm dọa của kẻ thù sẽ góp gió thành bão, làm nên sức mạnh không gì ngăn cản được nhằm chống lại họa ngoại xâm, bảo vệ non sông. Khi sơn hà nguy biến, tuổi trẻ phải đi đầu trong sự nghiệp giữ nước, đẩy lùi mọi yếu hèn bạc nhược trong mỗi chúng ta, những yếu hèn, bạc nhược trong bóng tối của những khuất tất và lừa mị.
Thưa các bạn
Nếu tôi không cháy lên,
Nếu anh không cháy lên,
Nếu chúng ta không cháy lên,
Thì làm sao
Bóng tối
Có thể trở thành
Ánh sáng?
Hãy cùng nhau hô to các khẩu hiệu:
Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam: Việt Nam
Kiên quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam: Kiên quyết
Đặt lợi ích của Tổ Quốc lên trên hết và trước hết: Việt Nam
T.L.
-TUYÊN BỐ PHẢN ĐỐI HÀNH ĐỘNG TRẤN ÁP THÔ BẠO VI PHẠM QUYỀN TỰ DO CÔNG DÂN CỦA Ô.TƯƠNG LAI
Tương Lai
09-12-2012
Tôi, Tương Lai, Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam từ năm 1983 đến nay, nguyên Phó Chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Xã hội của Uỷ Ban Trung Ương MTTQVN, nguyên Viện trưởng Viện Xã hội học Việt Nam, nguyên thành viên Tổ Tư vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt, nguyên thành viên Ban Nghiên cứu của Thủ tướng Chính phủ Phan Văn Khải, nguyên thành viên của Viện IDS, Huân chương Kháng Chiến Hạng Nhất, Huân chương Lao Động hạng Nhất.
Ra Tuyên bố phản đối hành động trấn áp thô bạo của Công An và Chính quyền phường Tân Phong, Quận 7, TPHCM đối với cá nhân tôi sáng nay, 9.2.2012, vi phạm nghiêm trọng quyền công dân mà Hiến pháp đã quy định ở Chương 5, Điều 68 và Điều 71.
Sáng nay, tôi đi sớm để đến viếng một người bạn, sau đó sẽ đến dự cuộc Mit-tinh tại quảng trường Nhà Hát thành phố như đã thông báo với các cơ quan hữu quan và với ông Phó Chủ tịch UBNDTPHCM chiều ngày 8.12.2012 thì bị Công An mặc sắc phục và thường phục chặn đường không cho tôi thuê taxi, tiếp đó các vị chính quyền Phường Tân Phong mà tôi không biết tên đòi tôi phải về trụ sở Phường.
Tôi không đồng ý vì như thế là làm hỏng kế hoạch công việc sáng nay của tôi. Mặc dầu vậy, lực lượng Công An, mặc sắc phục và thường phục vây chặt lấy tôi, không cho tôi lên xe taxi. Tôi đành đi bộ, vừa đi vừa phản đối hành vi thô bạo, vi phạm quyền công dân của Công An và chính quyền địa phương. Đến ngả tư đông người, tôi tiếp tục lên tiếng phản đối quyết liệt hành động thô bạo cưỡng ép tôi phải theo họ về Phường. Tôi kiên quyết không đi. Cùng lúc ấy, hai người bạn tôi đi taxi ngang qua dừng lại hỏi chuyện rồi mời tôi lên xe. Tôi vừa lên xe thì mấy xe của Công An áp sát ra lệnh cho tài xế taxi phải cho xe theo họ. Tôi phản đối, mở cửa xe liền bị công an dập cửa, sau đó dùng xe môtô ép chặt cửa, nhốt chúng tôi ở trong. Ngột ngạt quá, tôi đành phải bảo lái xe theo họ áp tải về trụ sở Phường.
Đến phường, chắc vì chưa có người đến làm việc, họ nhốt chặt chúng tôi trong xe. Mãi sau mới áp tải xe đưa thẳng vào khuôn viên trụ sở, kéo rào chắn lại rồi mới mở cửa xe đưa chúng tôi vào phòng, tôi hiểu họ phải cẩn thận như thế vì sợ tôi vọt ra đường chỗ đông người để lên tiếng phản đối, thì sẽ phơi bày sự trấn áp thô bạo của họ.
Vì thế, để lẩn tránh hành vi phạm pháp, vi phạm quyền công dân của họ, họ vụng về dàn dựng “màn kịch” đón tiếp với cà phê, bánh ngọt v.v… Tôi phản đối bỏ ra ngoài và gọi điện chất vấn ông Phó Chủ tịch UBNDTPHCM, người đã đón tiếp và trao đổi thân tình với nhiều thiện chí chiều ngày 8,12.2012. Thừa lúc tôi đang dàn xếp cuộc nói chuyện, họ đẩy tôi vào phòng, đóng sập cổng lại và tiếp tục “mời trà nước”.
Tôi tiếp tục phản đối, đòi phải để tôi về, họ quyết liệt không cho và ra sức đấu khẩu. Tôi giữ yên lặng không nói nữa vì cũng đã quá mệt.
Cuối cùng, sau 8h30 [chắc là đã đúng kịch bản được chỉ đạo] họ mới buông tha cho tôi về có xe công an áp tải hai bên đến tận nhà. Vừa vào nhà, ngồi xuống ghế để lấy thuốc ra uống, vì tôi dự cảm thấy có triệu chứng nguy hiểm như bác sĩ đã chỉ dẫn, thì một nhóm người lại bấm chuông ập vào, tôi phải đẩy họ ra, lúc ấy mắt tôi đã hoa lên, đầu ong ong nhức buốt, không nhận rõ ai với ai trong số người này. Họ lại tiếp tục bấm chuông, tôi phải lết ra thét to “Tôi đang phải uống thuốc chữa đột quỵ đây, các người muốn tôi chết sao“. Tôi chìa viên thuốc tôi đang uống một nửa ra trước mặt họ [ viên An cung ngưu hoàng hoàn] rồi đành phải bất lịch sự đóng sập cửa lại để có thể nằm yên bất động theo hướng dẫn trước đây của bác sĩ.
Kể lại vắn tắt diễn biến nói trên, tôi phẫn nộ lên án hành vi phạm luật của những người trấn áp tôi trước công luận.
Là Ủy viên UBTƯMTTQVN, qua báo Đại Đoàn Kết, tôi gửi TUYÊN BỐ này yêu cầu ông Chủ tịch UBTƯMTTQVN Huỳnh Đảm và các vị trong Đoàn Chủ tịch UBTƯMTTQVN lên tiếng phản đối hành vi phạm pháp nói trên đối với một Ủy viên UBT ƯMT, nhất là khi mà Báo Đại Đoàn Kết hôm qua, 8.12.2012 đã đăng tin về “chuẩn bị lực lượng, làm tốt hơn vì sứ mệnh giám sát và phản biện xã hội đã cận kề”.
Là một công dân, tôi đề nghị các cơ quan hữu quan tại TPHCM cần kiểm tra và có giải pháp thích đáng đối với những cán bộ phạm pháp, vi phạm quyền công dân đối với tôi, một cán bộ về hưu đã gần kề tuổi 80.
Tôi kêu gọi công luận trên cả nước hãy lên án hành động trấn áp người biểu tình khi họ thực hiện quyền công dân đã được ghi trong Hiến pháp biểu tỏ lòng yêu nước, phản đối hành động gây hấn lấn chiếm lãnh thổ và lãnh hải thuộc chủ quyền của ta của nhà cầm quyền Bắc Kinh, tiếp tục biểu thị thái độ bằng việc ký tên vào bản TUYÊN BỐ CỰC LỰC PHẢN ĐỐI HÀNH ĐỘNG KHIÊU KHÍCH CỦA NHÀ CẦM QUYỀN TRUNG QUỐC IN HÌNH “LƯỠI BÒ” LÊN HỘ CHIẾU ĐIỆN TỬ ngày 25.11.2012.
Tp. Hồ Chí Minh, 18h ngày 9.12.2012
-Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội-(HNM) - Khoảng 9h00 ngày 9-12, một số công dân đã tập trung tại khu vực vỉa hè đường Tràng Tiền, trước Nhà Hát lớn TP (quận Hoàn Kiếm), căng băng rôn, hô khẩu hiệu, gây mất an ninh trật tự.
Hành vi này vi phạm Nghị định 38/2005/NĐ-CP và Thông báo của UBND TP về việc về việc bảo đảm an ninh trật tự trên địa bàn thành phố Hà Nội. Mặc dù các lực lượng chức năng đã tổ chức tuyên truyền, vận động nhưng số công dân trên không chấp hành mà tiếp tục tuần hành trên một số tuyến phố Tràng Tiền, Hàng Khay, Tràng Thi, cố tình gây mất ANTT. Các lực lượng làm nhiệm vụ đã phải cưỡng chế, đưa một số công dân về Trung tâm lưu trú Lộc Hà để phân loại, xử lý theo quy định của pháp luật.
-Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội
- 09.12.2012 – Hà Nội – Sài Gòn – Xuống đường yêu nước, phản đối Trung Quốc xâm lược (DLB). – Biểu tình phản đối Trung Quốc ở Việt Nam – Người biểu tình sáng 9/12 kể chuyện (BBC). – Biểu tình: Tương Lai bị chặn – Hiền Đức bị giam (Hiệu Minh).
- SÀI GÒN MIT TINH (Huỳnh Ngọc Chênh). – Hình ảnh & Video biểu tình chống TQ tại Sài Gòn sáng 9/12 (DLB). –Chỉ nói mỗi điều (Nguyễn Thông). – KHI ĐẤT NƯỚC KHÔNG THỂ ĐỨNG LÊN (Thùy Linh).
- AP : Nhà cầm quyền Việt Nam phá vỡ cuộc biểu tình chống Trung Quốc (DLB). – bản dịch khác: Việt Nam ngăn chặn biểu tình chống Trung Quốc (TCPT). – Chỉ 10 phút cũng làm nên lịch sử (Trương Duy Nhất).
- MỘT NGƯỜI BIỂU TÌNH RA TÙ: “TÔI THA THỨ HẾT CHO HỌ” (Nguyễn Trọng Tạo).
- Xâm hình “No-U” phản đối Trung Quốc (TCPT).
- BA MƯƠI NÀY THÁNG TƯ (Văn Công Hùng).
Ma mãnh để cướp trắng
Thanh Niên
Mang danh là một nước lớn đang trỗi dậy nhưng Trung Quốc lại thường xuyên sử dụng những hành vi bất chính hòng thâu tóm biển Đông. Ngày 5.12, tờ The Wall Streel Journal dẫn lời ông Ngô Sĩ Tồn, người phụ trách các vấn đề đối ngoại của tỉnh Hải Nam ...
Hàng trăm tàu cá nước ngoài bị bắt giữ, xua đuổiVNExpress
Xử lý hàng trăm vụ xâm phạm chủ quyền biên giới biểnNgười Lao Động
- ‘Kiểm ngư sẽ bảo vệ ngư dân, chủ quyền quốc gia trên biển’ (VNE). – Hàng trăm tàu cá nước ngoài bị bắt giữ, xua đuổi (VNE/ TTXVN).
- Nhật Bản triệu đại sứ Trung Quốc vì tàu hải giám vào biển tranh chấp (TTVH). – Hộ chiếu lưỡi bò là ’ngu ngốc’, Nhật triệu đại sứ TQ (PN Today).
- Khó có giải pháp cho tranh chấp lãnh thổ trong tương lai gần (Petrotimes). – Phạm Xuân Nguyên: PHẢI CÓ MỘT CHIẾN LƯỢC TỔNG THỂ (Quê Choa).
- Nếu Mỹ tham chiến, Trung Quốc sẽ bị tiêu diệt trong 1-2 tuần (SohaNews). - Ma mãnh để cướp trắng (TN). – Trung Quốc chủ tâm gây áp lực lên láng giềng (PLTP). – Báo Jakarta Globe: Bắc Kinh phô trương sức mạnh ở châu Á (SGGP). – Phải cứng rắn để vô hiệu hóa lòng tham (ĐV/LĐ).
- Sự thật về thông tin ‘tàu dầu khí Việt Nam’ bị chìm ở Biển Đông (Petrotimes). Lại một lối làm báo đáng chê trách! Bản tin đề cập chuyện này khởi đầu là từ trang mạng Trung Quốc, trang mạng VN chỉ đăng lại. Thế nhưng Petrotimes lại cố tình lờ đi, đưa tin lập lờ như đổ vấy hết cho trang mạng tự do của VN “suy diễn”.
- Không quân TQ tập trận quy mô lớn (BBC). – Trung Quốc vỗ ngực khoe tập trận không quân lớn chưa từng có (AP/ ĐV).
- Nhật Bản phản đối tàu Trung Quốc thâm nhập vùng biển tranh chấp (ND).
- Trung – Ấn đấu khẩu gay gắt về Biển Đông (SGTT).
- Đặng Huy Văn: CON NGUYỆN CẦU CÓ PHÉP THẦN THÔNG HÔ “BIẾN!” (Nguyễn Trọng Tạo). – Video: Các bạn Đức hát Hoàng Sa – Trường Sa của Việt Nam (nguoiviet.de).
- Minh Diện: HÀM ƠN HAY OÁN HẬN ? (Bùi Văn Bồng).
- Việt Nam xây resort 4 sao ở Bản Giốc (VNE). – Sẽ có khu nghỉ mát 4 sao ở Bản Giốc (BBC). “Theo thỏa thuận biên giới đất liền giữa hai nước, thác phụ nằm hoàn toàn trên lãnh thổ Việt Nam còn thác chính được hai nước Việt Nam và Trung Quốc cùng khai thác”.
- Biểu tình và tuyệt thực cho nhân quyền trước Đại Sứ Quán VN tại DC (RFA). - Người Việt ta có vô cảm thật không? (Phương Bích). – Người Việt không vô cảm (VOV). - Tên lửa Triều Tiên chưa phóng đã có trục trặc? (VNN). – Triều Tiên bất ngờ hoãn phóng tên lửa? (VnMedia). - “Triều Tiên dừng hoạt động chuẩn bị phóng tên lửa” (TTXVN). – Triều Tiên định hoãn phóng tên lửa chỉ là đòn gió? (PN Today). – Các nước “dàn trận” với tên lửa của Triều Tiên (VnMedia). – Mỹ, Nhật sẵn sàng bắn hạ tên lửa Triều Tiên nếu cần thiết (VOV). – Nội các Nhật ‘sẩy miệng’ vì tên lửa Triều Tiên (VNN).