Jim Landers - DCVOnline lược dịch
T.p. HỒ CHÍ MINH, Việt Nam - Đường phố Sài Gòn cũ đầy nghẹt với hàng ngàn thanh niên nam nữ trên xe gắn máy. Tiếng kèn bíp bíp suốt ngày đêm, trong không gian bụi bặm, nóng bức hay trong cơn mưa tung tóe, hình ảnh một cuộc chay đua không ngừng nghỉ để có đời sống tốt đẹp hơn.
Duy-Loan Le, một khoa học gia hàng đầu [kỹ sư với 24 bằng sáng chế] của công ty Texas Instruments, trụ sở tại Houston, TX, đã rời Việt Nam 37 năm trước, khi miền Nam sụp đổ, cảm thấy phải giúp Việt Nam. “Tôi làm tất cả mọi thứ tôi có thể để vinh danh cha tôi và đất nước của tôi. Tôi làm hết sức,” bà nói.
Bà Lê Duy-Loan tại lễ trao học bổng cho sinh viên kỹ sư và công nghệ tại Tp HCM (15/112012)
Nguồn ảnh: Jim Landers/Staff
Đối với nhiều người Mỹ gốc Việt, giúp quê hương không phải là một quyết định dễ dàng. Những kẻ bại trận trong chiến tranh Việt Nam bị mất tự do và niềm hy vọng. Nhiều người Việt Nam cay đắng sống đời lưu vong tại các địa phương của Dallas, Arlington, Houston, và tại các thành phố khác của Mỹ.
Những người khác, như bà Lê Duy-Loan, đã đi tới, đạt được thành công đáng kể ở Mỹ và tìm cách cải thiện cuộc sống của người Việt Nam.
Lê Duy-Loan, 50 tuổi, qua Cơ quan Hoa Hướng Dương [Sunflower Mission], một cơ sở tại Houston, bà bắt đầu làm việc với những người Mỹ gốc Việt khác giúp cho ngành giáo dục Việt Nam. Hơn 700 thân hữu và những người ủng hộ Sunflower Mission ở Houston họp nhau hồi tháng Chín để kỷ niệm 10 năm hoạt động của Cơ sở Hoa Hướng Dương. Họ chúc mừng nhau đã xây dựng được 124 lớp học ở các khu vực nghèo khó của Việt Nam và cho hơn 11.000 học bổng cho các sinh viên Việt Nam.
Giới thiệu về diễn giả chính của buổi họp mặt, Phó Tổng Giám đốc Texas Instruments, ông Greg Delagi cho biết ông đã “sững sờ” khi nghe về câu chuyện cuộc đời của bà Lê Duy-Loan.
“Tôi kinh ngạc vì câu chuyện đời bà Lê. Trước khi 20 tuổi, bà đã phải đối đầu với nghịch cảnh lớn hơn tất cả những khó khăn tôi biết trong cả đời tôi,” ông nói với khán giả tại Houston. “Bà ấy có ý thức sâu sắc về trách nhiệm giúp đỡ xã hội.”
Việt Nam là một trong vài quốc gia còn theo chế độ Cộng sản. Khi hệ tư tưởng này bắt đầu sụp đổ ở Liên Xô và Đông Âu, những người cầm quyền Việt Nam đã nhìn thấy sự cần thiết cho một hướng đi mới. Họ rút quân khỏi Campuchia, và bắt đầu mở cửa nền kinh tế để tiếp đón các lực lượng thị trường.
Cuộc sống của thường dân đã cải thiện. Năm 1986, người Việt Nam trung bình sống bằng 100 đô-la mỗi năm. Đến năm 2010, theo Ngân hàng Thế giới, thu nhập bình quân hàng năm cho mỗi người Việt Nam đã tăng lên đến 1.130 đô-la.
Không như Cuba, Việt Nam có quan hệ ngoại giao với Mỹ. Mậu dịch song phương sẽ vượt 20 tỉ đô-la trong năm nay. Doanh nhân Mỹ đã đầu tư hàng nghìn tỷ ở Việt Nam để chết tạo nhiều loại sản phẩm khác nhau, từ chất bán dẫn đến giày thể thao. Hai nước đang đàm phán một Hiệp định Thương mại Tự do.
Vết thương còn đó
Một số người Việt Nam ở Hoa Kỳ thấy điều này thật kinh hoàng.
Năm 1954, Pháp rút lực lượng thực dân khỏi Việt Nam, cộng sản chiếm giữ miền Bắc. Khoảng 1 triệu người tị nạn đã di cư vào Nam, nơi Mỹ giúp thành lập một chính phủ chống cộng.
Khi chính phủ miền Nam bị quân cộng sản lật đổ năm 1975, những gia đình dân di cư lại bật gốc một lần nữa. Một số đang sang sinh sống tại Texas.
Khu xóm của họ tại Texas treo lá cờ của miền Nam Việt Nam - lá cờ vàng ba sọc đỏ. Lá cờ vàng treo đầy trên các cửa hàng ở phía đông Arlington và tự hào phất phới ở một đại lý xe hơi ở phía tây nam Houston.
Treo cờ vàng ba sọc đỏ là bất hợp pháp tại Việt Nam. Những người bất đồng chính kiến không được dung thứ. Hai blogger trên Mạng bị án tù nhiều năm vì bị cáo buộc đã chỉ trích chính phủ.
“Hầu hết chúng ta đều có cha, chú bác hoặc anh em trong quân đội, những tử sĩ hoặc thương binh hoặc những người đã bị cầm tù 10 năm hoặc ngay cả 30 năm. Nó là mối hận thù mà người ta khó có thể quên,” y sĩ Đặng Thiên Hùng, ở Arlington, người có cha bị giam cầm 13 năm nói.
“Cảm xúc này rất mạnh. Người ta nói rằng nếu bạn muốn giúp Việt Nam, bạn là người cộng sản.”
Duke Văn Mai, người phát hành một tuần báo tiếng Việt Dallas tên là Báo Bút Việt, nói rằng chính phủ Việt Nam lên án tử hình ông vì những hoạt động chống chế độ của ông. Nhưng khi ông kêu gọi cứu trợ các nạn nhân bão lụt Việt Nam, một số độc giả cao niên của tờ báo cáo buộc ông là “VC” - viết tắt của chữ “Việt Cộng”, những du kích cộng sản thời chiến tranh Việt Nam.
“Lòng căm thù sẽ không phai nhạt ít nhất là 20 năm nữa,” ông nói. “[Tới khi] Thế hệ đầu tiên đã chết.”
Hơn 4 triệu người tị nạn chạy trốn khỏi Việt Nam trong những giờ phút cuối của chiến tranh hoặc trong các làn sóng đàn áp tiếp theo sau đó. Hiện nay, có khoảng 1,7 triệu người Mỹ gốc Việt Nam. Nhiều người sống ở Texas, nơi có thời tiết giống như tại quê nhà.
Báo cáo Điều tra Dân số Hoa Kỳ năm 2010 cho biết có hơn 80.000 người gốc Việt Nam sống ở hạt Harris County, 29.000 tại hạt Tarrant, 26.000 trong hạt Dallas.
Chạy trốn khỏi Việt Nam
Một tuần trước khi Sài Gòn sụp đổ, gia đình của Lê Duy-Loan đã ly tán. Cô, mẹ cô và hai chị em có được chỗ ngồi trên máy bay rời khỏi miền Nam Việt Nam vào ngày 22 tháng tư năm 1975. Cha và anh trai cô ở lại, hy vọng sẽ thu vén được tài sản của gia đình.
Gia đình họ phải chia lìa trong bốn năm sau đó.
Duy-Loan được 12 tuổi khi mới đến Houston. Cô không biết tiếng Anh. Duy-Loan học tiếng Anh trong các lớp đêm hay trên sân chơi bóng chày với con trai trong khu phố.
Khi 16 tuổi, cô tốt nghiệp trường trung học Alief Hastings và là thủ khoa đại diện học sinh của lớp học đọc diễn văn từ biệt. Cha cô muốn cô trở thành một kỹ sư kể từ khi cô còn nhỏ. Cô theo học ngành kỹ sư điện tại Đại học Texas ở Austin. Cô tốt nghiệp, mua xe hơi, mua nhà, lập gia đình và bắt đầu làm việc với Texas Instruments. Lúc ấy bà mới 19 tuổi.
Texas Instruments có hai ngả riêng biệt cho nhân viên ban điều hành: công nghệ và quản lý kinh doanh. Bà Duy-Loan thăng tiến trên con đường công nghệ và đến năm 2002 bà là người Á châu và là phụ nữ đầu tiên trong 75 năm lịch sử của công ty TI đạt đến bậc viện sĩ đầu ngành [senior fellow]. Hiện nay, bà Lê Duy-Loan phụ trách lãnh vực sẵn sàng công nghệ và thực hiện hoạt động trong khu doanh nghiệp trị giá hàng chục tỉ của TI về embedded processing [xử lý nhúng].
Về mặt nghề nghiệp, tu học và đời sống, bà đã tốt nghiệp thạc sĩ [cao học] quản trị kinh doanh tại Đại học Houston, có 24 bằng sáng chế và mang đai đen Tae Kwon Do. Bà có hai con trai.
Bà Duy-Loan có thời gian cho tất cả các thành quả đạt được bằng cách kéo dài nhịp sống của mình. Bà nói rằng trung bình bà ngủ 3-4 giờ mỗi đêm trong nhiều chục năm, cho đến khi, bác sĩ buộc bà phải chăm sóc sức khỏe nhiều hơn.
Vinh danh di sản
Tất cả những điều đó vẫn không đủ. Bà nói cha bà đã nuôi dạy bà nên người biết làm rạng danh di sản, và giúp ích cho tha nhân bằng tài năng của mình.
“Tôi làm tất cả mọi thứ tôi có thể để giúp lại cho mảnh đất này,” bà nói. “Tôi yêu quý đất nước tôi - Cả hai nước.”
Bà từ chối nói chuyện về chính trị của Việt Nam và đã chọn cách để giúp Việt Nam mà không dính vào chính trị. “Mục đích của Cơ sở Hoa Hướng Dương là giáo dục, giáo dục, giáo dục,” bà nói. “Những trẻ em này đã không làm nên bất cứ tội gì. Họ không may mắn sinh ra dưới một chính phủ đàn áp.”
Trường tiểu học An Hiệp số 2
Nguồn ảnh: http://photo.sunflowermission.org/
Độ tuổi trung bình của 91 triệu người Việt Nam là 28,2 có nghĩa là đa số thanh niên nam nữ Việt Nam sinh ra sau khi chiến tranh kết thúc.
Hơn 94% người Việt Nam có thể đọc và viết, mặc dù đa số chưa học xong trung học. Hệ thống giáo dục buộc người dân phải xong lớp chín, nhưng nó lại không phải là hệ thống giáo dục miễn phí. Gia đình nghèo không thể cho con đi học vì trẻ em nghèo còn phải đi làm cũng như tốn kém cao vì học phí và tiền mua sách. Học bổng của Tổ chức Hoa Hướng Dương giúp cho cả những gia đình học sinh nghèo bậc tiểu học vượt qua gian khổ.
Dự án tạo trường lớp của Tổ chức Hoa Hướng Dương có mặt khắp Việt Nam, ở vùng nông thôn nơi có nhu cầu được coi là lớn nhất. Những công tác sau cùng do nhóm thanh niên người Mỹ - có cha mẹ hay ông bà sinh tại Việt Nam - bỏ vài tuần dọn dẹp và sơn phết các trường lớp mới cùng lúc tìm hiểu về Việt Nam. Cũng đã tham gia công tác này là hai con trai của bà Duy-Loan cũng như chồng bà, ông Tuấn Đào, một chuyên viên tư vấn hóa dầu, Chủ tịch của Tổ chức Hoa Hướng Dương.
Sinh viên Việt Nam tốt nghiệp phải vật lộn để trình độ đại học của họ được công nhận tại các trường quốc tế. Phòng thí nghiệm quá chật hẹp và không đủ máy tính và các công cụ học tập khác. Bốn sinh viên kỹ sư, có khi nhiều hơn nữa, tại Đại học Công nghệ Đà Nẵng, phải chia nhau dùng máy tính. Giáo chức phàn nàn rằng họ phải giảng dạy gấp đôi số sinh viên họ nên phụ trách.
Giám đốc điều hành tại các công ty công nghệ đầu tư vào Việt Nam nói rằng trở ngại lớn nhất là tìm được những sinh viên tốt nghiệp đủ điều kiện để làm việc.
‘Better Life’
Lễ trao học bổng cho sinh viên kỹ sư và công nghệ tại Tp HCM (15/112012)
Nguồn ảnh: http://photo.sunflowermission.org/
Tháng 11 vừa qua, bà Lê Duy-Loan đến Tp Hồ Chí Minh để trao học bổng Hoa Hướng Dương cho 23 sinh viên đại học xuất sắc trong thiết kế mạch tích hợp.
“Tôi chúc bạn có niềm tự hào. Niềm tự hào. Để mang lại vinh dự cho Việt Nam. Vinh dự tổ tiên của chúng ta,” bà Duy-Loan nói với họ.
Một trong những người được học bổng là Trần Văn Nghĩa, 22 tuổi, một sinh viên năm cuối tại Đại học Công nghệ TP Hồ Chí Minh.
“Khi mọi người trên thế giới nghĩ đến Việt Nam, tôi hy vọng họ nghĩ đến những con người thân thiện, và một đất nước xinh đẹp,” Nghĩa nói. “Có lẽ chúng tôi vẫn còn nghèo, nhưng điều đó sẽ thay đổi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho đất nước này hùng mạnh trở thành một nơi tất cả mọi người sẽ muốn sống.”
Một sinh viên được học bổng khác, Đào Vĩnh Lộc, 22 tuổi, nói ông đánh giá cao tính rộng lượng của người Mỹ gốc Việt và hy vọng sẽ đền đáp lại ân tình một ngày nào đó.
“Tôi hy vọng những người Việt Nam đi nước ngoài, không chỉ ở Mỹ, mà ở tất cả các nước khác, có một cuộc sống tốt đẹp hơn,” ông nói. “Tôi mong sẽ giúp đất nước chúng tôi để có thể tranh đua với thế giới, và để tạo ra một hình ảnh mới cho Việt Nam. Mọi quốc gia đều có điểm tốt và xấu. Ở Việt Nam, xấu chỉ là một phần nhỏ.”
“Chiến tranh đã chấm dứt hơn 35 năm rồi,” Lộc nói. “Chúng tôi đang sống trong một thế giới toàn cầu hóa mà tôi hy vọng Việt Nam và Mỹ, cả hai sẽ tốt đẹp hơn.”
© DCVOnline
Nguồn:
(1) After fleeing Vietnam as a child, Texas Instruments executive is devoted to improving education there. By JIM LANDERS, dallasnews.com, Washington Bureau.
(2) Have you met? blacktie-arizona.com.-Người tỵ nạn cộng sản giúp cải thiện giáo dục tại Việt Nam
Cây thiếu nắng
Đặng Ngữ
Chuyện cây ớt không ra trái
Tôi người gốc Huế.
Bữa ăn không thể thiếu qủa ớt tươi. Nếu thiếu vị ớt, món ăn dù có ngon đến mấy cũng thấy nhạt. Người Huế thường thích ăn kèm thức ăn với loại ớt nhỏ nhỏ bằng đầu đũa gọi bằng tên ớt hiểm, rất cay. Cách nhau một con đèo, người Quảng hình như thích ăn loại ớt to, còn xanh, cắn vào nghe cái “rốp”, rất đã miệng nhưng không cay bằng ớt Huế. Dân Sài Gòn hầu như không ăn ớt (ngoại trừ dân Sài Gòn gốc miền Trung), nếu có ăn thì họ sẽ xào qủa ớt to tổ bố, có mùi gắt chứ tuyệt không có vị cay. Dân gian gọi mấy qủa ớt nhiều màu sắc ấy bằng cái tên nghe rất ngộ: ớt Đà Lạt. Người yêu cũ của tôi (bây giờ gọi bằng bà xã) dân Hà Nội. Như nhiều người Hà Nội khác, cô ấy cũng không biết ăn ớt. Thỉnh thoảng nhà có món chiên, thường thấy phu nhân làm chén mắm ớt tỏi nhưng chỉ tí tí chất cay, chả bõ công nếm. Theo thời giá bây giờ, năm ngàn đồng mua được chừng hơn chục qủa ớt đỏ, ăn được vài ngày. Nhưng vì người yêu cũ của tôi không thích ớt nên nàng ấy hay quên. Tính tôi lại khó chịu với mấy chuyện vặt vãnh nên nhiều khi cũng lời qua tiếng lại.
Ớt hiểm [Hot pepper, chi Capsicum của họ Cà (Solanaceae)].Nguồn ảnh: http://nhanonglamgiau.com
Cuối cùng, giải pháp được đồng thuận là trồng một cây ớt. Vợ đi chợ quên mua cũng không ảnh hưởng đến hòa khí gia đình. Cây ớt nhỏ được trồng trong chậu kiểng, phía ngoài cổng nhà.Đâu hơn tháng, nó ra hoa nhiều. Những bông hoa màu trắng, hình cánh sao, xinh tươi lạ lẫm trong nắng. Rồi những qủa ớt xanh, nhỏ xíu cũng xuất hiện. Ngày nào tôi cũng đếm. Mà hình như người yêu tôi cũng đếm. Những qủa ớt nhỏ thoạt đầu có màu xanh. Với nắng, với gió...dần to lên và chuyển sang màu đỏ. Thỉnh thoảng, người yêu tôi lại cố tình quên mua ớt... Nhưng lũ qủy con từ đâu xuất hiện. Lựa lúc tôi đi làm, chúng phá cây ớt thấy mà thương. Tôi quyết định mang cây ớt vào trong sân, dưới bóng râm của cây khế và không quên dặn dò: “Lại tiếp tục cho tao trái nhé.” Cây được chăm kỹ, tưới nước đều nên xanh tốt. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy những bông hoa màu trắng, hình sao.
Bạn có biết tại sao không? Tại vì thiếu nắng.
Thiếu nắng, cây ớt vẫn sống tốt nhưng không còn ra hoa được nữa.
...
Cây ớt mà không sinh ra qủa ớt thì gọi bằng gì? Tôi thật sự không biết. Nhưng sống như thế phỏng có ích gì.
Làm sao ba có thể...
Ba năm trước, anh đưa cả gia đình sang Mỹ định cư.
Hầu hết những người quen biết đều lấy làm ngạc nhiên trước quyết định của anh. Có người cho rằng anh có vấn đề về não hoặc quá sùng Mỹ. Anh nghe thế chỉ cười mà không nói gì. Anh đường hoàng làm giám đốc một nhà máy của tập đoàn Philips tại Việt Nam. Lương và các khoản phụ cấp khác đều vào hàng “ước mơ” của nhiều người khác. Vợ con đề huề, nhà cửa và cơ sở kinh doanh riêng đều ổn. Muốn ăn gì hay chơi gì thì anh đâu có thiếu. Tuổi của anh sang Mỹ biết làm gì, hòa nhập với văn hóa xứ lạ quá khó và còn bao nhiêu chướng ngại không thể kể tên khác. Anh chỉ nói với em một câu thôi: “Vì tương lai con cái em à.” Em nghe thế thì biết thế thôi chứ không sao hiểu được cái quyết định của anh.
Sáng nào, ba cũng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng và đưa con đến trường. Sáng nay, trên đường đưa con đến trường, ba bất chợt hỏi, “Con yêu ai nhất?” Con trả lời ba rằng, “Con yêu ông cụ râu dài.” Biết rằng trẻ thơ không có lỗi nhưng ba vẫn bàng hoàng với câu trả lời của con. Làm sao ba có thể dạy con làm người lương thiện khi chung quanh toàn kẻ bất lương? Làm sao ba có thể dạy cho con về sự trung thực khi con toàn nghe những điều giả dối? Và còn rất nhiều những câu “làm sao ba có thể dạy con...” như thế nữa.
...
Bây giờ mình đã hiểu rất rõ câu trả lời của anh - “Vì tương lai con cái em à.”
Sống là không chỉ sống cho riêng mình.
...
Cho Cây ớt ra hoa
Cuối tuần trước.
Tôi có việc phải đến ngân hàng thì vô tình gặp anh ở đấy.
Anh đến để chuyển cho con gái đang du học bên Nhật Bản một số tiền. Dường như anh không khỏe, hơi thở có vẻ mệt nhọc. Nhưng khi kể cho tôi nghe về con gái, ánh mắt anh sáng lên hi vọng. Anh bảo rằng, “Con gái anh ngoan lắm, ba nó chỉ lo tiền học thôi. Còn những phí tổn khác con gái tự lo được.” Rồi anh nói thêm, “Cho chúng nó đi tỵ nạn giáo dục.” Câu này hình như anh Nguyễn Một nhắc lại ý của anh Võ Đắc Danh. Anh Danh cũng có hai cô con gái đang “tỵ nạn giáo dục” ở Mỹ.
Tôi biết, các anh đều gồng gánh rất nặng.
Các anh đều nghiến răng... vì con.
...
Như mọi người Việt Nam khác, tôi yêu đất nước mình.
Và như mọi người Việt Nam khác, tôi biết rằng Trường Sa-Hoàng Sa vốn thuộc về mình.
Nhưng thực tế, tôi biết, nó đã không còn thuộc về mình nữa rồi.
Có đòi lại được không?
Trả lời: hiện nay thì không. Mà vài chục năm nữa cũng không nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này.
Chỉ có một hi vọng duy nhất: những thế hệ sau được khai sáng.
Nguồn ảnh: Copyright © Yan Lerval / NOI Pictures / NOI Pictures
Chỉ có một hy vọng duy nhất: những thế hệ sau được khai sáng.
Dù gánh nặng đến thế nào, tất cả chúng ta cũng đều phải nghiến răng... cho những cây ớt được ra hoa.
Sài Gòn, 05/12/2012
Nguồn: Cây thiếu nắng by Đặng Ngữ on Wednesday, December 5, 2012 at 9:32am · DCVONline minh họa.
- Bà Bích Khương ‘bị đánh trong tù’ (BBC).
- Phỏng vấn luật sư đại diện cho nhà dân chủ Nguyễn Quốc Quân (VOA).- Bùi Văn Phú: Cha Chân Tín một đời vì hoà bình, tự do và công lý (BVN). - Đoàn Thanh Liêm: Thương tiếc Bác Chín (1920 – 2012) (DĐTK). – Cha Stêphanô Chân Tín – người đi giữa những hòn tên mũi đạn của dư luận – Cha Stêphanô Chân Tín với những năm bị quản thúc (Chuacuuthe).
- Đại lão Hòa thượng Thích Hộ Giác viên tịch (RFA).
Đối thoại phòng chống tham nhũng lần thứ 11
Đài Tiếng Nói Việt Nam
(VOV) -Đối thoại có chủ đề “Công tác phòng chống tham nhũng tại địa phương, thực trạng và giải pháp”. “Tham nhũng là tội phạm nhưng lại thuộc hành vi đạo đức” · Phát động chương trình sáng kiến phòng chống tham nhũng · Lấy phiếu, bỏ phiếu tín nhiệm ...
Xếp hạng tham nhũng: Việt Nam tụt 11 bậcVietNamNet
Việt Nam quyết tâm phòng, chống tham nhũng bằng những hành ...Thanh Tra
Canada lọt tốp 10 nước ít tham nhũng nhất thế giớiVietnam Plus
- Nguyễn Hưng Quốc: Một lời thú nhận thật thà” (VOA’s blog).
- ĐẢNG CẦN MỘT CUỘC ĐỔI MỚI THỰC SỰ TOÀN DIỆN (Bùi Văn Bồng).
- Hãng Phim truyện Việt nam trở thành dân oan ! Hà nội vô chính phủ (VNN/ Xuân VN).
- “TRƯỜNG KỲ KHÁNG CHIẾN” (Faxuca).
- XUI DÂN ĐI KIỆN (Faxuca). – Bí thư Thanh tiếp nối tướng Đàm Văn Ngụy (Nguyễn Thông).
- Bí thư Đà Nẵng: ‘Làm việc đừng hô khẩu hiệu’ (VNE). – Đà Nẵng: Tiêu chí nhập cư phải công khai (TP). – * Đà Nẵng: Tìm giải pháp tháo gỡ khó khăn cho doanh nghiệp (ĐĐK). – Ông Nguyễn Bá Thanh “truy nóng” Giám đốc Sở GDĐT (DV).
- Thu hồi đất: Nặng dân, nhẹ doanh nghiệp? (LĐ). – Công chức ở biệt thự vẫn xin chung cư (Infonet).
- Bộ trưởng Bộ Y tế: Người bệnh vào viện không phải “bôi trơn” (DT). – Bộ trưởng Bộ Y tế: Đi khám bệnh như hành xác! (TP). – “Sống chết” phải xã hội hoá y tế (LĐ).
Bắt tạm giam vợ “siêu trộm” đình đám ở Đà Nẵng
Dân Trí
(Dân trí) – Sau một thời gian điều tra, Công an quận Ngũ Hành Sơn (Đà Nẵng) đã đủ chứng cứ để bắt tạm giam vợ một “siêu trộm” chuyên thực hiện hàng chục vụ trộm cắp nhắm vào nhà các “đại gia”. >> Khoắng được 10 tỷ, "siêu trộm" xây nhà và mua đất ...
Bắt giam chân dài của 'siêu trộm' khét tiếngVietNamNet
Đà Nẵng giải quyết khó khăn nhà ở trong khu quy hoạchBáo điện tử Chính phủ
Bắt tạm giam vợ một “siêu trộm”Thanh Niên