Mùa đông Na Uy vẫn còn lạnh ...nhưng đôi ngày nhiệt độ chỉ khoảng -2 (3), trong khi những ngày khác nhiệt độ xuống đến-9 (10), khiến nhiều người tưởng mùa xuân sắp đến. Giống như ở Việt Nam. Khi mưa nhiều ngày rồi chợt có hai ba ngày nắng ấm, thời tiết như thế cũng khiến người ta tưởng mùa khô đã trở về. Giống y như thời tiết, có nhiều người tưởng chừng đã cạn lòng với những chuyện thời sự, nhưng nhìn lại, thấy bạn bè vẫn còn bầu nhiệt huyết nên hiểu ra rằng, tình trạng ”gấu ngủ mùa đông” chưa hẳn là đa số. Điều này xảy ra trong lần nói chuyện điện thoại vừa qua với người bạn tại nước nhà.
Sau vài ba câu thăm hỏi sức khoẻ, anh bạn hỏi ngay:
- Đã xem cuốn ”Bên thắng cuộc” chưa?
- Chưa ...thật ra không muốn xem
- Lý do ..?
- Cuốn sách nào do bên kia cho phép xuất bản lại không được sự kiểm duyệt ..?
- Cuốn này in tại nước ngoài
- Có được lưu hành trong nước không ..?
- Có người in lậu …bán cũng khá chạy
- Anh đã xem cuốn “Tôi là một thằng hèn” chưa ..?
- Chưa …
- Chắc anh đã xem sách của Bùi Tín, Vũ thư Hiên, Dương Thu Hương …?
- Nhưng cuốn “Bên thắng cuộc” không có phê bình gì ..chỉ ghi nhận sự việc
- Vì thế nó ít bị “phản cảm” (chữ của mấy ảnh) hơn mấy cuốn kia. Nhưng, anh đọc rồi …thấy ra sao ..?
- Tôi chưa đọc hết ….nhưng không muốn đọc nữa …vì cảm thấy buồn !...
- Buồn gì ..?
- Thấy có anh, có tôi và nhiều người Việt khác trong cuốn sách này. Thấy một quá khứ đau buồn !...
- Một cuộc chiến 20 năm kéo cả nước vào những đau thương đổ vỡ của nó.
- Gia đình nào cũng có những vui buồn lẫn lộn …
- Giống như anh Võ Văn Kiệt nói. Có cả triệu người vui ..và cũng có cả triệu người buồn
- Đúng thế …
- Ông Kiệt, khi còn tại chức, cũng làm được một số việc. Nhưng, nếu không lầm, trước khi về hưu còn ra một Nghị định gì đó, ngăn chận quyền tự do ngôn luận thì phải …?. Cái việc đó chắc cũng tạo ra sự vui buồn khác nhau trong người dân.
- Cũng giống như vụ biểu tình chống Trung quốc
- Anh trong nước, biết rõ việc ấy ra sao không ..?
- Cũng không biết ra sao. Nghe nói, những người chống VNCH trước 75 cũng tham gia biểu tình. Có Hồ Hiếu (1) cũng chống gậy đi biểu tình …
- Người dân bày tỏ thái độ của mình với hành động hung hăng, hiếu chiến của nước ngoài là tốt thôi
- Khó hiểu .. ông nhà nước mình cũng đâu có vẻ gì là thân thiện, là tay sai của họ
- Anh nói giỡn cho vui hay sao …(?). Có ông nhà nuớc nào lại nói mình là Thái thú của nước láng giềng. Cũng như có ông nào bên thắng cuộc mà thấy cái sai, khuyết điểm của mình nhiều hơn cái tốt, cái giỏi của mình..?
- Có ông nào trong nhà nước nói, đến giờ vẫn còn chưa có tiếng súng …Trung quốc đã có làm gì với mình đâu …Có thể sẽ xảy ra cuộc chiến như năm 1979 không?
- Mỗi thời kỳ mỗi khác. Bây giờ Việt Nam đã gia nhập “giòng chính” trong thế cuộc quốc tế
- Nước mình được sự ủng hộ của nhiều quốc gia khác
- Các nước phương Tây, hễ thấy ở đâu làm ăn được là chúng nhào vào. Có hứa hẹn gì đó thì cứ hứa hẹn. Giả dụ, Trung quốc tấn công VN, liệu rằng Ấn Độ có nhào vào như đã ký Hiệp ước gì đó không …
- Vừa rồi, nhiều người cho rằng, sẽ có chiến tranh giữa Trung Quốc và Nhật. Nhưng tôi nói việc đó chưa thể xảy ra. Anh nghĩ là sẽ có thể xảy ra không …?
- Anh hỏi thế cũng như có một câu hỏi đã được nêu lên là, liệu Trung Quốc và Hoa Kỳ có thể có chiến tranh không …
- Theo anh, câu trả lời ra sao ..?
- Chuyện thấy khó mà cũng dễ hiểu. Cứ theo đà phát triển kinh tế kiểu này, trong vòng hai ba chục năm tới, Trung Quốc qua mặt Hoa Kỳ là cái chắc. Nhưng, những mặt khác, chưa chắc nhé ..chẳng hạn về quân sự.
- Như vậy là không có chiến tranh …?
- Có gì đâu …Chuyện này rõ là có 3 hình thái. (1) hai thằng đều khùng (2) thằng khùng thằng chưa (3) tấn công dạng khác
- Hình thái thứ ba …
- Giống như ở VN hiện nay. Mấy trăm mẫu rừng ở biên giới phía Bắc, quặng Bauxít miền Trung, những nhà máy rải khắp nơi. Có nhà máy tại Cà Mau, nhân viên toàn là người Tàu
- Người của họ ra ngoài tiệm ăn uống, có khi không trả tiền …hoặc hung hăng đánh lộn, đập phá .v.v. Khi có chuyện, bọn này được trang bị sung ống …sẽ trở thành cả sư đoàn chứ đâu phải vừa …
- Nghĩ mà buồn ..!
- Anh nói đúng. Cứ cho rằng, bên thắng cuộc trước 75 là đúng. Nào là “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Nhưng, dù sao, chuyện ấy cũng qua rồi. Cái đáng nói là chuyện sắp tới…Cứ tuyên bố đánh bại nào là đế quốc này, đế quốc nọ …vậy, hãy có thái độ đúng mức với Trung Quốc, khi nó bắt, giết ngư dân của mình đi
- Không biết nói sao đây …
- Cái buồn của chúng ta trước đây giả dụ chỉ là 5, cái buồn sắp đến sẽ là 10. Anh em chúng ta không kịp thấy cái ngày kẻ thắng cuộc cũng như thua trong cuộc chiến trước 75, sẽ đoàn kết (?) để chống lại kẻ thù phương Bắc. Bởi còn độc đảng, sẽ chỉ có nhà nước “đánh nhau” với giặc …mà nhà nước này, cho đến bây giờ, có nhiều dấu hiệu chỉ ra rằng, họ đã bán giang sơn đất nước bằng cách này cách khác. Nói nhẹ hơn là họ đã bị ảnh hưởng, chi phối bởi Trung quốc quá nhiều.
- Buồn quá anh ơi !...
Anh bạn già, nay đã ngoài 70 tuổi. Tuổi này, tại các quốc gia khác, họ chỉ biết ăn chơi. Nói ít, họ chỉ cần hưởng thụ những ngày còn lại của cuộc đời. Nhưng, anh ta cũng như một số khá đông những người khác, vẫn còn ưu tư với vận mạng của đất nước. Nói khác đi là, người ưu tư với thời sự đất nước cũng vẫn còn nhiều; dù là người ở trong hay ngoài nước. Do đó, đừng tưởng rằng, khi thấy tình trạng của tầng lớp trí thức hiện nay tại nước nhà như “gấu ngủ mùa đông” mà tưởng là mùa đông còn dài thì chưa đúng hẳn. Họ đang “nằm” nhưng đang suy tư …họ chưa ra động thái chống đối mãnh liệt nào với những chủ trương sai trái của nhà nước đương thời là vì họ đang chờ một thời cơ thuận tiện. Chỉ hy vọng rằng, sự chờ đợi đó không nên kéo dài quá lâu. Tình trạng đó kéo dài sẽ đem đến sự tê liệt khó chữa. Kể cả các thành phần còn trẻ. Dù rằng, họ ở trong hay ngoài nước.
Đặng Quang Chính
11.01.2013
07:16
Ghi chú:
(1) Một người trong Câu Lạc Bộ kháng chiến, bị bắt giam trước đây vì mưu toan chống lại nhà nước đương thời
***********************
Bệnh thắng cuộc
01-11-2013 02:25 PM“The only good communist is a DEAD communist.”
(Cold War Quote)
“Bên nào thắng cuộc?”
Một cuộc chiến tranh, theo đúng nghĩa, chỉ được xem là thực sự chấm dứt, có bên thắng và bên thua khi một bên không còn đánh (fight) được nữa; hay ít ra những nỗ lực, những cố gắng tiếp tục đánh của một bên hoàn toàn không còn nữa (no longer exists).
Trong cuộc chiến chống cộng ở Việt Nam, mặc dù về mặt quân sự tiếng súng đã im từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhưng các nỗ lực chiến đấu của người Quốc gia trên nhiều địa bàn phi quân sự khác như chính trị, ngoại giao, văn hóa , kinh tế… không (chưa) hề có một dấu hiệu nào để khả dĩ gọi là đã “ngừng” lại. Thực tế, sự chiến đấu phi quân sự liên tục này của phe Quốc gia mỗi lúc thấy càng mạnh mẽ, qui mô, công khai hơn là đàng khác.
Tôi xin kể ra ở đây một vài thí dụ thắng-bại điển hình. Công luận thế giới đồng ý là năm 1945, đồng minh đã thắng Nhật và Đức quốc xã trong trận thế chiến thứ 2 bởi vì Nhật và Đức ngoài việc buông súng đầu hàng, đồng loạt ngừng tất cả những hình thức chống đối, bên thua cuộc, dân Nhật và dân Đức, còn sáng suốt, can đảm xin hợp tác và đón nhận sự giúp đỡ của bên thắng cuộc trong công cuộc canh tân đất nước họ từ đống tro tàn thành đại cường quốc. Kế đến, Bắc quân Mỹ thắng Nam quân trận nội chiến 1861-1865. Cuộc nội chiến đẫm máu đã làm cho hơn 750 ngàn lính của 2 phe bị chết, kết thúc bởi tướng Robert Lee của Nam quân chính thức đầu hàng tướng Ulysses Grant của Bắc quân vào ngày 9 tháng 4 năm 1865. Sự chiến thắng của Bắc quân trong cuộc nội chiến Nam-Bắc Mỹ này cũng cũng có thể so sánh với sự chiến thắng của quân đội đồng minh năm 1945. Bên thắng cuộc và bên thua cuộc đã được nhận diện rõ ràng. Sau các trận chiến, thế giới văn minh không hề có các đòn thù man rợ áp dụng cho bên thua cuộc.
Trường hợp chiến tranh Quốc-Cộng ở Việt Nam thì hoàn toàn khác hẳn. Tiếng súng đã ngưng 37 năm, nhưng sự chiến đấu của phe VNCH vẫn mỗi ngày mỗi mạnh mẽ thêm làm cho phe cs mặc dù đã vội vàng tự nhận mình là “bên thắng cuộc” phải lo sốt vó… Một ngày rất gần, đám lãnh đạo csvn sẽ lại phải theo chân Thoát Hoan tìm ống đồng để chui; hoặc Gaddafi tìm một ống cống để kết thúc cuộc đời một cách nhục nhã…
“Giải phóng cái gì?”
Động từ “Giải phóng” theo tự điển tiếng Việt phổ thông có nghĩa là:
1- Làm cho được tự do, cho thoát khỏi tình trạng bị nô dịch, chiếm đóng.
Thí dụ: Giải phóng thủ đô. Đất nước được hoàn toàn giải phóng.
2- Làm cho được tự do, cho thoát khỏi địa vị nô lệ hoặc tình trạng bị áp bức, kiềm chế, ràng buộc.
Thí dụ: Giải phóng nô lệ.
Từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, cs đã làm thay đổi ý nghĩa của hai chữ “giải phóng.” (và còn nhiều chữ khác mà cs gần như dành lấy làm của riêng như “nhân dân,” “tổ quốc.” “nhà nước, “ cán bộ,” “công an…”) Cs lạm dụng, “hấp diêm,” biến chữ “giải phóng” trở thành các nghịch lý trơ trẽn, hoàn toàn trống rỗng vô nghĩa. Thành ra khi nghe cs nói phải trái về vấn đề gì, chúng ta chỉ cần suy nghĩ ngược lại 180 độ là có phần đúng đến 99 phần trăm…
Ngay trong lời giới thiệu của cuốn sách “Bên thắng cuộc,” ông Huy Đức đã viết:
“Cuốn sách của tôi bắt đầu từ ngày 30-4-1975, ngày nhiều người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc.”
Như vậy 3 chữ “Bên thắng cuộc” đã có hàm ý một sự mâu thuẫn, một sự mỉa mai: nói vậy mà không phải như vậy đâu. Hãy mở mắt ra là vừa, nếu đã bị đóng kín từ trước tới giờ..
Năm 1954, kết quả cs giải phóng miền Bắc là một triệu người miền Bắc phải di cư và miền Nam để tránh nạn cộng sản. Năm 1975, kết quả giải phóng miền Nam là có gần 3 triệu người dân Việt phải bỏ nước đi tị nạn cộng sản ở các nước trên thế giới, bất kể là nước nào… Các cuộc bỏ phiếu bằng chân vĩ đại này đã là bằng chứng sống giải thích rất thỏa đáng chữ “giải phóng” lập lờ của cs.
Cs chỉ dùng đúng nghĩa của chữ “giải phóng” khi cs đã tàn nhẫn “giải phóng” bao nhiêu sinh mạng đồng chủng chỉ vì họ không đồng ý hoặc ít ra không có ý kiến gì về cái thuyết khát máu cs.
Nhìn lại lịch sử Việt Nam cận đại, trong công cuộc tàn hại vô bờ bến gọi là “giải phóng,” cs đã “cướp” đi những con người giỏi nhất, lương thiện nhất, dũng cảm nhất của đất nước. Công cuộc “giải phóng” của cs đã làm cho cả một dân tộc bị bại trận chứ không phải chỉ riêng dân miền Nam và vài ba triệu dân tị nạn cs.
“Đánh Mỹ cứu nước nào?”
Mỹ không hề chính thức công nhận là họ thua ở Việt Nam. Theo họ, trong bàn cờ lớn thế giới, Mỹ chỉ bỏ một cuộc chiến mà họ thấy không còn cần thiết nữa. Trên phương diện quân sự, bên thua trận phải lâm vào một hay cả 2 trường hợp sau: Một là quân đội phải tan rã; Hai là không còn đủ khả năng để tài trợ (funding) cho một lực lượng quân sự chống đối. Cả hai lý do này đều hoàn toàn không áp dụng được cho Hoa kỳ. Hoa kỳ vẫn có một lực lượng quân sự lớn mạnh nhất hoàn cầu và họ thừa khả năng viện trợ quân sự cho nhiều nước, nhiều mặt trận khác nhau cùng một lúc trên thế giới như Nam hàn, Ai cập, Iraq, Pakistan, Afghanistan…
Nhìn lại “bên thắng cuộc” vi-xi hôm nay. Vi-xi mỗi ngày càng tỏ vẻ mà chẳng cần dấu diếm úp mở là cs muốn đến gần Mỹ hơn là Mỹ muốn đến gần vi-xi. Mặt khác, Mỹ lại càng làm tàng, cóc thèm đếm xỉa gì đến anh vi-xi trông rất xấu xí, buồn cười, đang “nhiệt liệt” tự sướng 24/7 cả ngày lẫn đêm. Đến giờ phút đang tụt hậu thê thảm hôm nay - đứng sau Singapore 97 năm - mà vẫn còn ráng ra rả “cuộc chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam anh hùng” thì người nước ngoài họ tưởng cs bị khùng.
Nhìn lại lịch sử toàn cầu từ thế chiến thứ 2 đến nay xem Mỹ có chiếm lấy một tấc đất nào của các quốc gia trên thế giới mà họ đặt chân đến hay không mà cs bảo “nhân dân” phải hy sinh tận mạng chống giặc Mỹ cướp nước? Trong khi Trung công chưa kịp cướp thì csvn đã kính cẩn dâng đất, biển, đảo rồi còn lấy đâu ra mà cứu “lước”? Lê Duẩn đã từng công khai tuyên bố là “đánh Mỹ là đánh cho Liên sô và Trung quốc.” Còn việc “cứu nước” là chỉ một sự lừa phỉnh lấy thúng úp voi. Bây giờ không còn có Mỹ để đành vậy mà nước vẫn còn tệ hơn bao giờ hết… không cứu vãn được. Cứu làm sao được khi tập đoàn cs vẫn còn “cướp” chính quyền.
Thật buồn, thật khó hiểu khi thấy cả môt dân tộc cứ tiếp tục oằn oại chấp nhận một chính sách cai trị cs man rợ, dốt nát, ngang ngược, lếu láo. Có lẽ theo chu kỳ tuần hoàn của trời đất, vận nước chắc đã đến lúc phải thật mạt rồi mới lại ngóc lên được.
Tóm lại, bàn ra tán vào mãi về cuốn sách “Bên thắng cuộc” cũng chẳng tìm được ra cái giải rút gì. Sau bao năm “giải phóng,” “Bên thắng cuộc” với những chính sách từ “đổi mới” đến kinh tế thị trường định hướng XHCN…” vẫn chưa tạo được một tiến bộ, một xây dựng nào cho cuộc sống của người dân nghèo – cs không ngượng mồm gọi họ là “thành đồng cách mạng” - Những cái chúng ta nhìn thấy hôm nay chỉ là sự sa sút tột bực của giáo dục, văn hóa, xã hội, kinh tế… trong nước.
Tôi đề nghị là tựa cuốn sách nên được đổi thành “Bên thua cuộc” để các cụ không thích nó có lỡ phải vất vào thùng rác thì cũng đỡ làm bẩn cái thùng rác. Tôi cũng không hoàn toàn đồng ý với cái nhận định về cs ở thời chiến tranh lạnh (Cold War): “Chỉ có những tên cs chết rồi mới là cộng sản tốt.” (“The only good communist is a DEAD communist.”) bởi vì nói như vậy thì phải xem các trùm cs khát máu đã chết rồi như Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Pol Pot, Hồ Chí Minh. Lê Duẩn.. là người tốt hay sao? Theo như ý tôi, câu nói này nên sửa lại cho thích hợp là: “Dù sống hay chết, những tên cộng sản đều thối hoắc như nhau.” (No matter alive or dead, all communists stink).
Bây giờ, tôi xin mượn lời của một ông bạn thân của tôi để kết thúc bài này:
“Một khi đã là vi-xi thì sẽ mãi mãi muôn đời sẽ là vi-xi. Chớ vội vàng mà tin bọn vi-xi này. Thấy quan tài rồi hãy đổ lệ cũng không bao giờ muộn.”
Trần Văn Giang
Ngày 10 tháng 1 năm 2013.
_______
Phụ chú:
1- Definition of liberation (In Oxford dictionary)
noun
[mass noun] The act of setting someone free from imprisonment, slavery, or oppression; release.
Ex: The liberation of all political prisoners.
2- Definition of liberate (in Oxford Dictionary)
verb
[with object]
• 1set (someone) free from imprisonment, slavery, or oppression: the serfs had been liberated
• free (a place or people) from enemy occupation: twelve months earlier Paris had been liberated
• release (someone) from a situation which limits freedom of thought or behavior: she is liberated from the constraints of an unhappy marriage (as adjective liberating) the arts can have a liberating effect on people
• free (someone) from social conventions, especially those concerned with accepted sexual roles: ways of working politically that liberate women
Origin:
Late 16th century: from Latin liberat-“freed,” from the verb liberare, from liber'free.'
*************************
Một Bài Thơ Không Tựa - Phạm Đức Nhì
tự do như muối
hạnh phúc như đường
khi còn đang ăn đủ miếng ngọt miếng ngon
khó thấy giá trị của hạt đường hạt muối.
tôi sống ở miền Nam
nhìn dòng đời trôi nổi
nở lại tàn
bao nhiêu mùa hoa
hai nền Cộng Hòa
một cuộc chiến tranh dài đẫm máu.
tôi đã dốc lòng chiến đấu
bảo vệ tự do
dưới lá cờ
nền vàng ba sọc đỏ.
tiếc thay trong đội ngũ
chúng tôi có ít những Ngô Quang Trưởng, Nguyễn Khoa Nam
mà lại khá nhiều Nguyễn Vĩnh Nghi, Nguyễn Văn Toàn
nên lính mất niềm tin
dân chán nản
những kẻ có lòng
lắc đầu ngao ngán.
rồi nước Mỹ đồng minh, xưa là bạn
nay trở mặt lọc lừa
quên lời hứa năm xưa
bỏ mặc “tiền đồn của thế giới tự do”
thất thủ.
kẻ thù đưa tôi lưu đày biệt xứ
rồi khua chiêng gióng trống ăn mừng
đám trí thức, sinh viên, học sinh
xưa trốn vô bưng
mơ một thiên đường trên trái đất
nay ngồi trên khán đài nghếch mặt
“Thiên đường đang ở trong tầm tay”
Má Hai
xưa đào hầm nuôi cán bộ
nay hớn hở
“Tụi nó dzià mình chắc có tương lai”
bà Tám con chết trận Đồng Xoài
hãnh diện lãnh bằng gia đình liệt sĩ
những nhà văn, nhà thơ, xưa chống “cuộc chiến tranh phi lý”
(đâm sau lưng người lính Cộng Hòa)
nay chìa bút ra
xin viết bài ngợi ca chế độ mới
đám thanh niên xưa trốn chui trốn nhủi
ở hậu phương
xanh mặt khi nghe nhắc tới chiến trường
nay tự nhận đã yêu thầm cách mạng
những người dân bình thường
xưa gặp lính khi ghét khi thương
lúc buồn ngồi chửi đổng
“Tao chửi cả thằng tổng thống
xá gì lính tráng tụi bay”
nay cũng ngập ngừng vỗ tay
nhưng mắt nhìn quanh lấm lét
họ chưa có câu trả lời dứt khoát
muốn đợi một thời gian.
sau vài năm
cuộc hôn nhân qua tuần trăng mật
đã đầy nước mắt
và những tiếng nấc nghẹn ngào
đám trí thức vô bưng năm nào
tức giận thấy mình bị bội phản
buông lời phản kháng
kẻ vô khám Chí Hòa
người bị quản thúc tại gia
đuổi gà cho vợ
thiên đường ước mơ sụp đổ.
má Hai
đã quen dần với bo bo, với sắn với khoai
như người dân miền Bắc
những cán bộ xưa má nuôi trong hầm bí mật
đã ra lệnh bắt má mấy lần
má không đủ ăn
lấy đâu đóng thuế?
bà Tám ôm tấm bằng Gia Đình Liệt Sĩ
bụng đói meo
làng trên xóm dưới ai cũng nghèo
tình người hiếm hơn hồi đó
bà ra mộ con ngồi nhổ cỏ
khóc thầm.
những văn nhân
một thời phản chiến
“ngộ biến tòng quyền”
cố bẻ cong ngòi bút
nhưng với văn thơ, với nhạc
quen phóng túng tự do
sao chịu nổi gông xiềng
lại tiếc những ngày trời rộng thênh thang
múa bút.
đám thanh niên hèn, khoác lác
tưởng được chế độ mới tin dùng
bị đi lao động quốc phòng
thanh niên xung phong
làm việc không công nơi rừng sâu nước độc
cháy da vàng mắt
đói lòng.
những người dân
xưa chửi vung chửi vít
nay im thin thít
chẳng dám hé môi
một số kẻ lỡ lời
bị đi “tù không án”
khi cán bộ xưng tụng bác Hồ, ca ngợi Đảng
họ cao giọng hoan hô
vỗ tay thật to
nhưng bụng thầm ao ước được sống lại những ngày xưa cũ!
sau ba mươi tháng Tư, đớn đau tủi hổ
là gia đình người lính Cộng Hòa
kẻ bị cướp nhà
người bị cướp đất
con bị đuổi học
vợ mất sở làm
chồng đi tù biệt tăm
đi họp, cán bộ Cộng Sản mỉa mai nhiếc móc
ra đường bị lườm dọc nguýt ngang.
đến khi ruộng vô tập đoàn
gạo vải sữa đường bán theo tiêu chuẩn
nhà máy công ty hãng xưởng
trờ thành quốc doanh
công an khu vực đầy quyền hành
thực thi chính sách nhân dân hộ khẩu
người dân chịu đời không thấu
mà chẳng dám than vãn kêu ca
bấy giờ gia đình người lính Cộng Hòa
mới nhận được những tia nhìn thiện cảm
nghĩ đến con, đến chồng, đến cha
trong nhà tù Cộng Sản
họ hãnh diện ngẩng đầu.
hôm nay giữa trời cao
được thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ
phất phới bay trong gió
tôi muốn khóc thật to
tôi muốn hét lên
“Đây hạnh phúc! Đây tự do”
mà thuở nào tôi đã buông tay đánh mất
để phải chôn tháng năm tươi đẹp nhất
của cuộc đời
trong các trại tù rải rác khắp nơi
trên đất nước.
họ hàng tôi, đồng bào tôi
những ai không đi được
mấy chục năm trường
gánh chịu đau thương
uất hận tủi hờn
nhìn quê hương tan nát.
mẹ Việt Nam ơi! Những đứa con lưu lạc
đã nhận rõ lỗi lầm
đang đấu tranh âm thầm
cho một ngày quang phục.
sẽ còn nhiều khó nhọc
để dành lại giang san
từ tay bọn Cộng Sản tham tàn
nhưng kìa! Phất phới bay trong gió
vẫn như ngày nào
lá cờ vàng ba sọc đỏ
mà sao hôm nay chính nghĩa sáng ngời
chẳng cần một lời luận bàn lý giải
tôi đứng lặng nhìn, lòng khoan khoái
lá cờ vẫn còn đây
thì quê hương ơi! Sẽ có một ngày.
Viết tại San Leon sau một lần dự lễ dựng kỳ đài tại Houston.
Phạm Đức Nhì