-- Nam Giao – “Văn hóa từ chức” (Dân Luận). - LĂNG TẦN SƯ PHÚ (Quê Choa). - Hiện tượng nghị viên Hoàng Hữu Phước (CML). – Lý lịch chi tiết nghị Phước (blog HHP).. – Chỉ có thể là thảm họa nếu Quốc hội toàn nghị gật (Đào Tuấn). – Khá khen thay đồng chí X … lại có cả kẻ ‘giả điên’ để bảo vệ mình! (VLB). - “ĐB Hoàng Hữu Phước chỉ xin lỗi ĐB Dương Trung Quốc là chưa đủ” (GDVN). - Nghị sĩ và không gian ngoài nghị trường (DT).- Nguyên Phó Chủ tịch QH Nguyễn Đức Kiên: “Hành động xin lỗi chứng tỏ ĐB Hoàng Hữu Phước đã cầu thị” (GDVN). - Chẳng ai điên lại nhận mình là điên (PT). - Giới thiệu đại biểu còn hình thức (TP).- Lê Thanh Tâm: “Tứ đại” luận về một ông nghị (Quê Choa). – Nguyên đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết: Tranh luận phải có chuẩn mực (TT). – “Ông Dương Trung Quốc có đơn thì sẽ xem xét xử lý” (GDVN). – Trách nhiệm pháp lý đối với đại biểu Hoàng Hữu Phước (PLTP). – Quy tắc ứng xử: Nên hay đừng? (NNVN). – Hồ ngôn loạn ngữ (NNVN).
-Chuyện tứ đại ngu của ông Dương Trung QuốcĐông A
Đầu năm mới ông Hoàng Hữu Phước, Đại biểu Quốc hội, có bài viết Dương Trung Quốc: Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu) [bài viết trên trang gốc đã bị xóa nên tôi không dẫn link nữa] gây ầm ĩ trên truyền thông, dư luận và sân khấu chính trị Việt Nam. Thật khó đánh giá ông Hoàng Hữu Phước, nhưng tôi có cảm giác ông có vấn đề về sức khỏe tâm thần, bởi vì ở đoạn kết bài viết, ông đề một lô xích xông danh "Nhất Thạc Bàn Cờ, Lăng Tần Hoàng Hữu Phước .... Nhà Đủ Thứ Học Học".
Trong cảm nhận của tôi, người bình thường không viết như thế trừ phi muốn trào lộng hay tự diễu mình, nhưng trong một bài viết nghiêm túc, những trào lộng như vậy là rất bất bình thường. Ông Dương Trung Quốc, trong đánh giá của tôi, là một tay lọc lõi già đời. Từ đây cũng có thể thấy ai thua ai thiệt trong vụ ầm ĩ này: một kẻ dở người và một tay cáo già. Tôi nghĩ ông Hoàng Hữu Phước đã mắc một sai lầm lớn, đó là ông xin lỗi ông Dương Trung Quốc về bài viết. Nếu tôi ở địa vị của ông Hoàng Hữu Phước thì còn lâu tôi mới xin lỗi. Tôi sẽ trả lời rành rẽ rằng tôi thấy ông Dương Trung Quốc có bốn điều sai thì tôi vạch ra bốn điều sai đó. Ông Dương Trung Quốc là người của công chúng, thì vạch ra cái sai của ông ta trước công chúng là chuyện tất nhiên, sao lại phải đóng cửa bảo nhau. Hơn nữa, cùng là Đại biểu Quốc hội thì chỉ ra cái sai cho nhau trước công chúng không những giúp nhau cùng tiến bộ để phục sự nhân dân, đất nước được tốt hơn mà còn để mọi người không lặp lại những cái sai đấy. Ai bảo dùng từ "ngu" là thóa mạ thì gang họng người đó ra. Khang Hi từ điển giảng nghĩa "ngu" đến 12 nghĩa: tráng, ám, mông, muội, xuẩn, độn, mậu, trệ, cố, tế, minh. Hơn nữa ngay trong nhan đề đã ghi rất rõ "Bốn điều sai năm cũ" thì "ngu" ở đây có nghĩa là sai. Người xưa khi nói lời khiêm cung còn tự xưng là kẻ ngu này thì đâu có nghĩa là tự chửi mình. Tuy vậy, trong bài viết của ông Hoàng Hữu Phước có điểm đúng, điểm sai, nhưng lối viết của ông không được mạch lạc, sa đà vào tiểu tiết nên tạo ra phản cảm hay hiệu ứng ngược. Tôi điểm lại những ý chính của ông Hoàng Hữu Phước.
1. Về ông Dương Trung Quốc:
Ông Dương Trung Quốc không có học hàm, học vị là một sự thật. Do ở Việt Nam có quá nhiều người có học hàm, học vị rởm nên dân chúng không coi trọng chuyện có học hàm, học vị. Ông Hoàng Hữu Phước đã điểm không khéo ở ý này. Theo tôi thì lẽ ra ông Hoàng Hữu Phước nên nói rằng để trở thành một nhà nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp và thật sự, anh ta cần phải trải qua các quá trình đào tạo và sát hạch nhất định mà kết quả của các quá trình đấy thể hiện ở bằng cấp. Ví dụ như để trở thành bác sĩ, anh ta cần được đào tạo, thực tập, thực hành từ sinh viên, qua y sĩ rồi đến bác sĩ, nếu không được đào tạo thì chỉ có thể là lang vườn. Nghiên cứu khoa học ở thế kỷ 20, 21 không còn phải như nghiên cứu khoa học ở thế kỷ 18, 19, khi tính chuyên nghiệp chưa được hình thành. Do vậy gọi ông Dương Trung Quốc là nhà sử học hay sử gia cũng giống như gọi một ông lang vườn là bác sĩ.
2. Về cái ngu thứ nhất: Đĩ
Ông Hoàng Hữu Phước đã sa vào những tiểu tiết không đáng tranh luận hay phê phán như nghề nào cổ xưa nhất. Nhưng ông Hoàng Hữu Phước có điểm đã nhìn thấy trước những phức tạp hay hệ lụy của chuyện chấp nhận nghề mại dâm. Đó là nảy sinh các dạng mại dâm khác nhau, dị tính, đồng tính, các cơ sở chữa trị như trong phóng sự Lục sì của Vũ Trọng Phụng, rồi chuyện nghiệp đoàn, đào tạo nghề, an sinh xã hội cho người hành nghề ... Còn ai bảo dùng từ "đĩ" là thô tục thì người đấy chắc chắn không hiểu tiếng Việt là gì. "Đĩ" là một từ chuẩn mực của tiếng Việt, đến cụ Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến còn sử dụng.
3. Về cái ngu thứ hai: Đa Đảng
Về vấn đề này ông Hoàng Hữu Phước đã sai. VNCH có đa đảng. Ông có thể xem các sách lịch sử về VNCH hay Hiến pháp của VNCH, hay đơn giản hơn là tra Google.
4. Về cái ngu thứ ba: Biểu tình
Về vấn đề này ông Hoàng Hữu Phước có khái niệm biểu tình trong phạm vi rất hẹp. Chuyện ông không coi cuộc đình công và biểu tình của công nhân ở Chicago năm 1886 là biểu tình là một ví dụ.
5. Về cái ngu thứ tư: Từ chức
Về vấn đề này ông Hoàng Hữu Phước đã có ý chỉ ra tính lèo lá của ông Dương Trung Quốc sau khi chất vấn Thủ tướng về từ chức thì lại phát biểu rằng đặt câu hỏi để xem Thủ tướng trả lời thế nào. Tôi thấy rằng hành xử như ông Dương Trung Quốc trong chuyện chất vấn Thủ tướng chẳng khác nào cách hành xử của đĩ điếm. Nếu có ai hỏi làm thế nào minh họa được câu thơ của Nguyễn Duy "Đĩ cao cấp bán miệng nuôi trôn" thì tôi cho rằng ông Dương Trung Quốc là một ví dụ minh họa rất tốt.
Trong cảm nhận của tôi, người bình thường không viết như thế trừ phi muốn trào lộng hay tự diễu mình, nhưng trong một bài viết nghiêm túc, những trào lộng như vậy là rất bất bình thường. Ông Dương Trung Quốc, trong đánh giá của tôi, là một tay lọc lõi già đời. Từ đây cũng có thể thấy ai thua ai thiệt trong vụ ầm ĩ này: một kẻ dở người và một tay cáo già. Tôi nghĩ ông Hoàng Hữu Phước đã mắc một sai lầm lớn, đó là ông xin lỗi ông Dương Trung Quốc về bài viết. Nếu tôi ở địa vị của ông Hoàng Hữu Phước thì còn lâu tôi mới xin lỗi. Tôi sẽ trả lời rành rẽ rằng tôi thấy ông Dương Trung Quốc có bốn điều sai thì tôi vạch ra bốn điều sai đó. Ông Dương Trung Quốc là người của công chúng, thì vạch ra cái sai của ông ta trước công chúng là chuyện tất nhiên, sao lại phải đóng cửa bảo nhau. Hơn nữa, cùng là Đại biểu Quốc hội thì chỉ ra cái sai cho nhau trước công chúng không những giúp nhau cùng tiến bộ để phục sự nhân dân, đất nước được tốt hơn mà còn để mọi người không lặp lại những cái sai đấy. Ai bảo dùng từ "ngu" là thóa mạ thì gang họng người đó ra. Khang Hi từ điển giảng nghĩa "ngu" đến 12 nghĩa: tráng, ám, mông, muội, xuẩn, độn, mậu, trệ, cố, tế, minh. Hơn nữa ngay trong nhan đề đã ghi rất rõ "Bốn điều sai năm cũ" thì "ngu" ở đây có nghĩa là sai. Người xưa khi nói lời khiêm cung còn tự xưng là kẻ ngu này thì đâu có nghĩa là tự chửi mình. Tuy vậy, trong bài viết của ông Hoàng Hữu Phước có điểm đúng, điểm sai, nhưng lối viết của ông không được mạch lạc, sa đà vào tiểu tiết nên tạo ra phản cảm hay hiệu ứng ngược. Tôi điểm lại những ý chính của ông Hoàng Hữu Phước.
1. Về ông Dương Trung Quốc:
Ông Dương Trung Quốc không có học hàm, học vị là một sự thật. Do ở Việt Nam có quá nhiều người có học hàm, học vị rởm nên dân chúng không coi trọng chuyện có học hàm, học vị. Ông Hoàng Hữu Phước đã điểm không khéo ở ý này. Theo tôi thì lẽ ra ông Hoàng Hữu Phước nên nói rằng để trở thành một nhà nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp và thật sự, anh ta cần phải trải qua các quá trình đào tạo và sát hạch nhất định mà kết quả của các quá trình đấy thể hiện ở bằng cấp. Ví dụ như để trở thành bác sĩ, anh ta cần được đào tạo, thực tập, thực hành từ sinh viên, qua y sĩ rồi đến bác sĩ, nếu không được đào tạo thì chỉ có thể là lang vườn. Nghiên cứu khoa học ở thế kỷ 20, 21 không còn phải như nghiên cứu khoa học ở thế kỷ 18, 19, khi tính chuyên nghiệp chưa được hình thành. Do vậy gọi ông Dương Trung Quốc là nhà sử học hay sử gia cũng giống như gọi một ông lang vườn là bác sĩ.
2. Về cái ngu thứ nhất: Đĩ
Ông Hoàng Hữu Phước đã sa vào những tiểu tiết không đáng tranh luận hay phê phán như nghề nào cổ xưa nhất. Nhưng ông Hoàng Hữu Phước có điểm đã nhìn thấy trước những phức tạp hay hệ lụy của chuyện chấp nhận nghề mại dâm. Đó là nảy sinh các dạng mại dâm khác nhau, dị tính, đồng tính, các cơ sở chữa trị như trong phóng sự Lục sì của Vũ Trọng Phụng, rồi chuyện nghiệp đoàn, đào tạo nghề, an sinh xã hội cho người hành nghề ... Còn ai bảo dùng từ "đĩ" là thô tục thì người đấy chắc chắn không hiểu tiếng Việt là gì. "Đĩ" là một từ chuẩn mực của tiếng Việt, đến cụ Tam Nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến còn sử dụng.
3. Về cái ngu thứ hai: Đa Đảng
Về vấn đề này ông Hoàng Hữu Phước đã sai. VNCH có đa đảng. Ông có thể xem các sách lịch sử về VNCH hay Hiến pháp của VNCH, hay đơn giản hơn là tra Google.
4. Về cái ngu thứ ba: Biểu tình
Về vấn đề này ông Hoàng Hữu Phước có khái niệm biểu tình trong phạm vi rất hẹp. Chuyện ông không coi cuộc đình công và biểu tình của công nhân ở Chicago năm 1886 là biểu tình là một ví dụ.
5. Về cái ngu thứ tư: Từ chức
Về vấn đề này ông Hoàng Hữu Phước đã có ý chỉ ra tính lèo lá của ông Dương Trung Quốc sau khi chất vấn Thủ tướng về từ chức thì lại phát biểu rằng đặt câu hỏi để xem Thủ tướng trả lời thế nào. Tôi thấy rằng hành xử như ông Dương Trung Quốc trong chuyện chất vấn Thủ tướng chẳng khác nào cách hành xử của đĩ điếm. Nếu có ai hỏi làm thế nào minh họa được câu thơ của Nguyễn Duy "Đĩ cao cấp bán miệng nuôi trôn" thì tôi cho rằng ông Dương Trung Quốc là một ví dụ minh họa rất tốt.
- ĐB Hoàng Hữu Phước gửi thư xin lỗi ĐB Dương Trung Quốc (DT). - GS Nguyễn Minh Thuyết: Chẳng ai dại mà giật dây cho… ‘tứ đại ngu’ (PT). - Ông đã phụ lá phiếu của tôi! (PT). - “Tứ đại” luận về một ông nghị (TT). – Luật sư Trần Quốc Thuận: Tác giả ‘Tứ đại ngu’ có dấu hiệu phạm luật hình sự (TP). - “Ý kiến miễn nhiệm ĐBQH với ông Hoàng Hữu Phước là quá nặng” (GDVN). - Hổ ngươi (ĐBND).- Đặng Văn Khoa: Từ kinh nghiệm làm đại biểu HĐND của tôi (ĐBND).
- ĐB Phước phân trần về sự ‘khác người’ (TVN). – Sẽ còn bao nhiêu chuyện na ná như ông nghị Tâm thần Phước? (VLB).- ĐB Phước với chuyện ‘vạ miệng’ (TVN). - Đại biểu Hoàng Hữu Phước: “Tôi không từ nhiệm” (DT). - Nguyễn Đại – Thầy Phước (Dân Luận). – Nghị Phước than phiền: ĐAU LÒNG CHO PV QUỐC THANH -TUỔI TRẺ (blog Hoàng Hữu Phước). - Chuyện tứ đại ngu của ông Dương Trung Quốc (Đông A). - Ba ý kiến về bài viết “tứ đại ngu” của ĐB Hoàng Hữu Phước (GDVN). – LUẬT SƯ BÙI QUANG NGHIÊM, PHÓ CHỦ NHIỆM ĐOÀN LUẬT SƯ TP HCM: ‘Cử tri đang mắc cỡ dùm cho đại biểu Phước’ (PT). - ĐBQH càng phải biết cách ứng xử (PLTP). - Đại biểu Quốc hội phải làm gương về ứng xử (TP). - Trách nhiệm pháp lý đối với đại biểu Hoàng Hữu Phước (GDVN). - “Vụ việc như của ông Hoàng Hữu Phước chưa từng có ở Quốc hội” (GDVN). - “Cơ quan Quốc hội không cần phải vào cuộc xử lý vụ ĐB Hoàng Hữu Phước” (GDVN). - ĐBQH Hoàng Hữu Phước đã gửi thư xin lỗi ĐBQH Dương Trung Quốc (LĐ).
- “Quyển sách thay đổi cuộc đời” nhà sử học Dương Trung Quốc: Trần Dân Tiên là ai? – Hồ Chủ Tịch với bút danh Trần Dân Tiên, NXB Khoa Học Xã Hội 1985 (TTXVA).
– Văn hóa tranh luận (LĐ). – Dương Trung Quốc: “Nhà sử học” hay “kẻ cơ hội chính trị” ? (Nguyễn Tấn Dũng).- Các nghị mắng nhau – Tín hiệu tốt lành (Hiệu Minh). – ĐB Phước với chuyện ‘vạ miệng’ (VNN).
-“Ông Hoàng Hữu Phước có dấu hiệu vi phạm pháp luật” (KT 19-2-13) — ‘Tôi chấp nhận tất cả hình thức xử lý của Quốc hội’ (VnEx 20-2-13) – Tướng Thước nói về tâm và tầm đại biểu Quốc hội (TP 19-2-13) — Ông Nguyễn Minh Thuyết: “Tôi thất vọng khi đọc lời xin lỗi của ông Hoàng Hữu Phước”(infonet 19-2-13) GS Nguyễn Minh Thuyết và bốn điều đáng buồn về ông Hoàng Hữu Phước(infonet 19-2-13) - GS Nguyễn Minh Thuyết: “Tôi thất vọng khi đọc lời xin lỗi của ông Hoàng Hữu Phước” (Infonet). – Luật sư Trần Đình Triển: “Đủ căn cứ bãi nhiệm chức danh ĐBQH của ông Hoàng Hữu Phước” (GDVN). – Giá như ông Phước đừng xin lỗi! (Anh Vũ). . – Tám Tàng: Ai đẻ ra nghị Phước? (Hồi 2) (Người Lót Gạch).
- Bùi Hoàng Tám: “Tứ đại ngu” không thể của ĐB. Phước? (DT). – Đại biểu Hoàng Hữu Phước nói gì? (TT). – ĐBQH Hoàng Hữu Phước: Nhận sai nhưng không từ nhiệm (PLTP). – Đại biểu Quốc hội tranh luận, xin lỗi qua ’cửa phụ’ (ĐV). – Trở thành đại biểu Quốc hội… không hề đơn giản (KT). –Tướng Thước nói về tâm và tầm đại biểu Quốc hội (TP). – Đừng phụ lá phiếu của dân (VNN).- Quan điểm triệt hạ đất nước Israel của một đại biểu QH Việt Nam (Cầu Nhật Tân). – Ông Hoàng Hữu Phước từng tự giới thiệu mình với Saddam Hussein? (PT). – Tứ đại khoái ông Hoàng Hữu Phước(Phair Zios). – Hoàng Hữu Phước: ‘Tôi chấp nhận tất cả hình thức xử lý của Quốc hội’ (VNE).
-"Ông Hoàng Hữu Phước có dấu hiệu vi phạm pháp luật"(Kienthuc.net.vn) - “Việc ĐB Hoàng Hữu Phước đăng tải bài viết trên trang cá nhân với nội dung xúc phạm ĐB Dương Trung Quốc đã vi phạm điều 121 Bộ luật Hình sự về tội làm nhục người khác...", Luật sư Triển nói.
"Xin lỗi ông Dương Trung Quốc vì tôi đã sai"
--Điểm lại phát biểu "nóng" nghị trường của ĐB Hoàng Hữu Phước
--- Đại biểu Quốc hội viết blog công kích ông Dương Trung Quốc (VNE). - Đại biểu Dương Trung Quốc: “Sau chút khó chịu, tôi cũng… vô cảm!” (DT). - “Vụ việc của đại biểu Phước khá nghiêm trọng về văn hóa ứng xử!” (DT). - GS Nguyễn Minh Thuyết: Chẳng ai dại mà giật dây cho… ‘tứ đại ngu’ (PT). - Những phát biểu thẳng thắn của ông Dương Trung Quốc tại Quốc hội (GDVN). - Tác giả của ‘Tứ đại ngu’ từng phát biểu những gì trước Quốc hội? (PT). - Kiểu tranh luận làm bạn đọc choáng váng! (TT). - Chủ đề “Tứ đại ngu” nhằm vào ông Dương Trung Quốc bị hacker tấn công? (LĐ).- Thế lực nào chống lưng cho nghị Phước chửi ông Dương Trung Quốc? (Cầu Nhật Tân). - Cử tri phẫn nộ việc ông Dương Trung Quốc bị “mạt sát” trên mạng (Soha). - Bài “Tứ đại ngu”: Bạn đọc chia sẻ với ông Dương Trung Quốc (GDVN). - Điểm lại phát biểu “nóng” nghị trường của ĐB Hoàng Hữu Phước (KT).
- Bài Tứ đại ngu, ông Dương Trung Quốc: Không có chuyện thắng thua (TT/GDVN). Hôm qua, ĐBQH Hoàng Hữu Phước cho biết đã gỡ bỏ bài viết xúc phạm đến ĐBQH Dương Trung Quốc. Xung quanh câu chuyện gây ầm ĩ này có nhiều vấn đề đáng bàn về văn hóa tranh luận.
Trên blog của ông Hoàng Hữu Phước, đại biểu Quốc hội, có đăng bài “Dương Trung Quốc và bốn điều sai năm cũ (tứ đại ngu)”. Bài viết có những lời lẽ xúc phạm nặng nề ông Dương Trung Quốc, cũng là đại biểu Quốc hội. Chúng tôi xin giới thiệu ý kiến người trong cuộc, những người có trách nhiệm về vấn đề này.
Đại biểu HOÀNG HỮU PHƯỚC:
Đã gỡ bỏ bài viết
Trong bài viết trên, ông Hoàng Hữu Phước đã công kích, thậm chí có lời lẽ thóa mạ tới ông Dương Trung Quốc. Cuối bài viết được ký tên: “Nhất Thạc Bàn Cờ, Lăng Tần Hoàng Hữu Phước, Nhà VN Cộng Hòa Học, Nhà Biểu Tình Pờ-rô-tét Đì-mông-sờ-tra-sân Học, Nhà Đa Đảng Học, Nhà Lưỡng Đảng Học, Nhà Độc Đảng Học, Nhà Tiếng Anh Học, Nhà Thánh Kinh Học, Nhà Đủ Thứ Học Học”.
Sau khi gặp và chào hỏi vài lời với phóng viên báo Tuổi Trẻ chiều 18-2, đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước tiếp tục hẹn gặp làm việc với phóng viên vào thời gian khác - Ảnh: T.T.D. |
Mục đích của bài viết được người viết đề cập: “Lăng Tần tôi đây theo sách thánh nhân xin góp một đường chổi quét, vừa thử nêu bật phân tích Dương Trung Quốc như một tấm gương cho giới trẻ xem qua điều dở, nghiệm lấy điều ghê, vừa thử xem đối tượng được phân tích này có nhờ vậy học được đôi điều để cải hóa mà bớt xấu đi chăng”.
Bài viết khá dài, bình luận những nội dung ông Dương Trung Quốc phát biểu tại Quốc hội, với lối hành văn và sử dụng ngôn ngữ rất nặng nề, như: “Trong bối cảnh tình hình phức tạp ở biển Đông và đất nước còn bao nỗi lo toan khác thì những phát biểu về “đĩ-biểu tình-đa đảng-văn hóa từ chức” của “nhà sử học” Dương Trung Quốc tại nghị trường lại càng trở thành một mớ hỗn độn và hỗn loạn. Lẽ ra Dương Trung Quốc nên ngậm miệng lại để các đại biểu khác có thời gian hiến kế làm đất nước hùng cường, quân đội hùng mạnh, dân tộc hùng anh, quốc gia thái bình thịnh vượng, dân chúng lạc nghiệp an cư, mới đúng là “quốc thái dân an” đẳng cấp thánh nhân chứ không phải “an dân” kiểu hàm hồ của Dương Trung Quốc”.
* Sau nhiều ngày liên hệ, mãi đến chiều 18-2 chúng tôi mới gặp được đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước. Sau vài lời chào hỏi, ông này nói lời xin lỗi vì không thể dành thời gian trao đổi với Tuổi Trẻ như lịch đã hẹn. Lý do được nêu ra là trùng lịch làm việc một cơ quan ngoại giao nước ngoài nên không thể chậm trễ, đồng thời hẹn sẽ gặp Tuổi Trẻ vào thời gian khác.
Tuy nhiên, ông Phước có xác nhận “đã gỡ bỏ bài viết khỏi blog của mình vào ngày hôm qua, tức 17-2”.
Theo thông tin chúng tôi nắm được, sáng 18-2 ông Hoàng Hữu Phước đã đến trụ sở Đoàn đại biểu Quốc hội TP.HCM để họp khẩn ngay trong buổi làm việc đầu tiên sau thời gian nghỉ tết với tập thể thường trực Đoàn đại biểu Quốc hội TP. Tất cả nội dung của cuộc họp đều liên quan đến bài viết “bốn điều sai năm cũ (tứ đại ngu)”.
Tất cả ý kiến trong cuộc làm việc đều không đồng tình cách làm, cách ứng xử của đại biểu Phước qua bài viết nói trên, đồng thời đề nghị đại biểu này có cách xử lý, khắc phục những hậu quả đã phát sinh.
Tại cuộc làm việc, ông Hoàng Hữu Phước đã trao đổi lại, kể cả giải thích một vài lý do xuất phát từ đâu mà ông viết những nội dung như vậy. Đồng thời có thông tin cho biết đại biểu Phước nói sẽ có lời xin lỗi về những gì mình đã viết về đại biểu Dương Trung Quốc qua bài viết vừa nêu. Tuy nhiên đến chiều 18-2, ông Phước vẫn chưa liên lạc để xin lỗi ông Quốc.
Ông Hoàng Hữu Phước (sinh năm 1957) được Ủy ban Mặt trận Tổ quốc VN TP.HCM giới thiệu ra ứng cử đại biểu Quốc hội khóa XIII, đơn vị bầu cử số 1: quận 1, 3, 4. Ông đã trúng cử trong kỳ bầu cử này.
Một trong hai cam kết thực hiện chương trình hành động sau khi trúng cử của ông Phước là “luôn giữ gìn danh dự quốc gia, danh dự Quốc hội và tư cách người đại biểu Quốc hội; trau dồi tu dưỡng để đáp ứng đầy đủ các tiêu chuẩn nêu tại điều 3, chương I, Luật bầu cử Quốc hội; tận tụy phục vụ cử tri và nhân dân”.
Đại biểu DƯƠNG TRUNG QUỐC:
“Tôi thấy cũng bình thường thôi”
Trao đổi với PV qua điện thoại chiều 18-2, đại biểu DƯƠNG TRUNG QUỐC nói:
- Việc gỡ bỏ khỏi blog cá nhân (của đại biểu Hoàng Hữu Phước) toàn bộ nội dung bài viết “bốn điều sai năm cũ (tứ đại ngu)” cũng bình thường thôi. Anh ấy đưa lên hay gỡ bỏ là quyền của anh ấy, việc ứng xử, hành xử của anh ấy thôi. Hơn nữa sự việc đã xảy ra rồi, nếu anh ấy thấy rút đi là phải thì tôi cũng thấy bình thường.
Ông Dương Trung Quốc: Với cá nhân tôi là không có chuyện thắng thua gì ở đây cả. |
* Thưa ông, ông có cho rằng việc gỡ bỏ nội dung bài viết nhằm vào ông với những ngôn từ nặng nề là một sự nhìn nhận sai lầm của người viết?
- Lẽ ra câu hỏi này phải hỏi anh Phước. Còn tôi thì quan điểm trước sau như một. Những vấn đề mà anh ấy nêu lên, nếu đưa ra đúng diễn đàn để trao đổi một cách đàng hoàng thì hay hơn. Còn đưa ra như thế (chuyển tải trên mạng, blog cá nhân) thì hiệu ứng thế nào, anh Phước sẽ là người hiểu hơn tôi. Đương nhiên trong lòng chả ai thích thú gì chuyện này cả. Tôi cũng hơi buồn một chút là Quốc hội đang trên tiến trình phát triển, nhân dân tin cậy, trong khi bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì nhân dân sẽ nghĩ thế nào về Quốc hội?
Với cá nhân tôi là không có chuyện thắng thua gì ở đây cả.
* Ông có thấy những ngôn từ dùng trong bài viết xúc phạm đến cá nhân của một đại biểu Quốc hội như ông không?
- Tôi thấy không cần thiết nói vào lúc này, lúc mà mọi cái cần để nó qua đi. Mỗi người rút ra một bài học để làm tốt hơn trong quan hệ. Nghị trường là nơi vừa bảo đảm cho đại biểu thể hiện thẳng thắn quan điểm của mình, đồng thời cũng thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Chúng ta đều đang phấn đấu cho những giá trị dân chủ và giá trị quan trọng nhất là biết tôn trọng ý kiến của nhau, kể cả ý kiến khác biệt. Còn việc đấu tranh để bảo vệ quan điểm của mình hay làm quan điểm của mình được mọi người công nhận thì đấy là một nỗ lực, một nghệ thuật của chính bản thân mỗi đại biểu.
* Từ hôm xảy ra sự việc đến nay, đến lúc bài viết được gỡ khỏi blog, đại biểu Hoàng Hữu Phước có gọi điện thoại, email hay gặp gỡ để trao đổi điều gì với ông không?
- Tôi chưa nhận được thông tin gì cả ngoài thông tin Văn phòng Quốc hội rất lưu ý việc này, đang tìm hiểu. Còn quan điểm của tôi đã phát biểu rất rõ ràng rồi và tôi thấy chỉ cần như thế là đủ.
* Ông nghĩ sao nếu có lời xin lỗi từ đại biểu Hoàng Hữu Phước?
-Thế lực nào chống lưng cho nghị Phước chửi ông Dương Trung Quốc?
Lần đầu tiên trong lịch sử quốc hội Việt Nam, mới đây có chuyện một đại biểu quốc hội này ngang nhiên chửi đại biểu quốc hội kia. Mà không phải chửi vừa đâu, chửi là ngu thậm chí là đại ngu, không chỉ đại ngu 1 lần mà đại ngu tới 4 lần. Kẻ chửi là Hoàng Hữu Phước, đại biểu QH đoàn TP HCM. Người bị chửi là đại biểu nổi tiếng Dương Trung Quốc.
Ông Dương Trung Quốc từ lâu được biết đến không chỉ là nhà nghiên cứu sử mà còn là người hay cất tiếng nói lương tâm, bênh vực cho người dân oan khuất, đề cao dân quyền. Không giống các đại biểu khác thường lẩn trốn dân như tránh dịch bệnh, cửa nhà ông Dương Trung Quốc luôn mở rộng đón dân oan khắp mọi miền đất nước. Gần chục năm trước, cả nước biết chuyện ông đã lấy thân mình che chở cho chị bán hàng rong bị những tay dân phòng hung hãn đánh đập dã man ngay giữa Hà Nội.
Mỗi lần thấy ông Dương Trung Quốc tại quốc hội là một lần bọn quan tham ở cả trung ương và địa phương ghen ghét. Dân thì truyền tụng câu: nhất Thước, nhì Trân, tam Lân, tứ Quốc. Gần đây, ông dành nhiều tâm huyết cho việc đề cao dân quyền, chống các cơ quan nhà nước lạm quyền. Ông công khai đưa ra đề nghị cần ban hành luật Biểu tình. Ngay cả khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối của thế lực đen tối, ông vẫn không hề run sợ. Một mình ông ung dung tự tại trước quốc hội lớn tiếng khuyên bảo Thủ tướng hãy vì liêm sỉ mà từ chức. Dân thì hả hê, quan tham thì tức tối.
Không nện được ông Quốc bằng luật pháp của chúng, thế lực đen tối bắt đầu dùng võ bẩn. Chúng đào bới, tung tin bịa đặt bỉ ổi về đời tư của ông. Sau đó, chúng huy động nhiều lượt dư luận viên bôi nhọ ông trên các diễn đàn. Trước sức lớn mạnh của phong trào dân quyền, của phong trào sửa đổi Hiển pháp đòi quyền lại cho dân, thế lực đen tối thực sợ hoảng sợ. Không ngẫu nhiên mà chúng sai tên lính xung kích Hoàng Hữu Phước lao lên tung ra quả nổ sặc mùi xú uế đúng dịp sửa đổi Hiến pháp. Đằng sau tên lính xung kích Phước là ai? Là thế lực đen tối muốn chiếm đoạt vĩnh viễn quyền lực của nhân dân, muốn đè đầu cưỡi cổ nhân dân, bóc lột nhân dân tận xương tủy, muốn tiếp tục áp đặt ách thống trị thời trung cổ lên gần 90 triệu dân Việt Nam.
Khá khen cho ”cái quốc hội” đỉnh cao trí tuệ của Việt Nam đã dành chỗ cho những tên lính xung kích đánh thuê rẻ tiền như Hoàng Hữu Phước tác oai tác quái với những hành vi, cử chỉ, lời nói ngông cuồng, láo xược, vô văn hóa, vi phạm pháp luật, đi ngược lại lợi ích, ý chí nguyện vọng của nhân dân. Thật buồn là, dịp Tết vừa qua, ngay Trưởng ban Tư cách ĐBQH kiêm Phó ban Tổ chức Trung ương Nguyễn Thị Nương, trước đông đảo nhiều thế hệ cán bộ lão thành, cán bộ chủ chốt của tỉnh Cao Bằng, đã có những lời nói khiến ngay cả cán bộ cao cấp cũng thấy khó hiểu về quan điểm chống tham nhũng, tiêu cực hiện nay.
-- Nhìn lại phiên chất vấn tại Quốc hội: Thủ tướng đang trả lời thì… mất điện! (TP).- Vũ Huyên: Ở VỚI MA CŨNG KHÓ (Bùi Văn Bồng).- LỘNG NGÔN: Nghị Phước đòi “Anh hóa” tiếng Việt (Bùi Văn Bồng). – Vài chuyện về sinh viên Hoàng Hữu Phước (DLB). –Đến hacker cũng nổi giận vì bài “tứ đại ngu” của nghị Phước (Trương Duy Nhất). - Minh Diện: LẠI VẪN LÀ NGHỊ PHƯỚC ! (Bùi Văn Bồng). - Bài viết ‘Tứ đại ngu’: Đừng để cử tri thất vọng! (TP).- ‘Hoa khôi’ nghị trường tính lập facebook (VNN)- - Đọc tiếng Anh của ông nghị (FB Tuan Nguyen/ LTDA). – ‘Tứ đại ngu của ông Dương Trung Quốc’: Đừng để cử tri thất vọng! (TN)..Đây là cái gì chứ không phải phản biện! (TN 16-2-13) -- Về vụ ông nghị này phỉ báng ông nghị kia.
- Nhà sử học Dương Trung Quốc : Đây là cái gì chứ không phải phản biện! (TN).
Dư luận hiện đang quan tâm đến bài viết nói về "tứ đại ngu" của nhà sử học, đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Dương Trung Quốc. PV Thanh Niên đã gặp ông Dương Trung Quốc để tìm hiểu quan điểm của ông về bài viết này.
Thưa ông, ông đã đọc trọn vẹn bài viết Dương Trung Quốc - Bốn điều sai năm cũ của người ký tên là Hoàng Hữu Phước chưa? Cảm xúc khi đọc bài viết đó của ông như thế nào?
Đây là một bài lấy từ blog cá nhân nên thực lòng tôi cũng không muốn bình luận làm gì. Tuy nhiên giữa ngày tết vui như thế này đọc thấy mất vui đi một tí.
Tinh thần là không có gì đáng để bình luận. Đây là vì Báo Thanh Niên hỏi nên tôi trả lời thôi.
Trước đây, ông và ĐBQH Hoàng Hữu Phước đã bao giờ trao đổi trực tiếp về những quan điểm khác nhau mà ông Phước nêu trong bài chưa?
Cũng chỉ có một lần trao đổi liên quan đến thảo luận về luật Biểu tình thôi. Còn những việc anh ấy nêu lên, kể ra, đưa ra QH thảo luận thì cũng hay. Nhưng cũng chưa lần nào thấy anh Phước nêu ra cả.
Góc nhìn lịch sử là cách chủ đạo ông dùng để tiếp cận các vấn đề. Từ góc nhìn này, ông đánh giá ra sao về bài viết của ông Hoàng Hữu Phước? Kiến thức lịch sử liệu đã chuẩn xác. Cách đặt vấn đề liệu đã khách quan, khoa học.
Tôi cũng không đánh giá làm gì cả. Tôi thấy không cần thiết phải đánh giá làm gì cả. Vì ngôn ngữ hình như khác nhau nên không thể trao đổi được.
Bài viết Dương Trung Quốc - Bốn điều sai năm cũ đăng trên blog được cho là của ĐBQH Hoàng Hữu Phước |
Hồi kỳ họp thứ 2, QH khóa 13, tháng 10.2011, ĐB Hoàng Hữu Phước từng khiến dư luận "nổi sóng" vì quan điểm về luật Biểu tình (không nên bàn luật Biểu tình trong chương trình nghị sự), nay trong bài viết bàn về "tứ đại ngu" của ông, ĐB Phước lại một lần nữa nhắc lại chuyện này. Thực chất việc này là thế nào?
Quy định về biểu tình đã có sắc lệnh của Chủ tịch Hồ Chí Minh cuối năm 1945 rồi. Nó đã được thể hiện trong Hiến pháp đầu tiên rồi trong khái niệm tự do hội họp. Đặc biệt, Hiến pháp năm 1959 có hẳn một điều luật về biểu tình rồi. Và như chúng ta đã biết, ngay tại cuối kỳ họp năm 2011 đó thì Thủ tướng cũng tán thành nên có luật Biểu tình. Nên tôi thấy chẳng có gì phải bình luận về cách đặt vấn đề của ĐB Phước.
Ở một diễn đàn bình đẳng như QH thì việc các ĐB có quan điểm, chính kiến khác nhau phải được xem là rất bình thường. Ông nhận xét gì về cách "phản biện" như của ĐB Phước?
Tôi nghĩ đây chẳng thể gọi là phản biện. Đây là cái gì chứ không phải phản biện. Dẫu sao thì anh Phước cũng đang là ĐBQH của TP.HCM, một thành phố có nhiều trí thức lớn. Nên tôi thấy chuyện này để bà con cử tri phát biểu ý kiến bình luận thì hay hơn. Cứ để đồng bào TP.HCM suy nghĩ về người ĐB của mình thôi.
Cấm các ĐBQH xúc phạm, thóa mạ lẫn nhau
Trao đổi với Thanh Niên chiều 15.2, Phó chủ tịch QH Uông Chu Lưu cho biết ông chưa có điều kiện tìm hiểu rõ thực hư sự việc ĐBQH Hoàng Hữu Phước viết trên blog cá nhân về ĐB Dương Trung Quốc, song theo quan điểm của ông Lưu, việc ĐBQH trao đổi mà lại có tính chất mạt sát nhau, xúc phạm nhau là hoàn toàn không nên. “Anh có thể phát biểu chính kiến quan điểm của anh với những lập luận, lý lẽ thuyết phục, có văn hóa, xây dựng nhưng không thể thóa mạ, xúc phạm nhau”, Phó chủ tịch QH nói.
Ông đồng thời cho biết, trong các nội quy của kỳ họp của QH, quy chế về hoạt động của ĐBQH cũng đều cấm các ĐBQH xúc phạm, thóa mạ lẫn nhau, không chỉ trong kỳ họp mà cả hoạt động của ĐB giữa hai kỳ họp. Tuy nhiên, hiện vẫn chưa có quy định chế tài xử lý hành vi này.
Bảo Cầm
|
Dư luận hiện đang quan tâm đến bài viết nói về "tứ đại ngu" của nhà sử học, đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Dương Trung Quốc. PV Thanh Niên đã gặp ông Dương Trung Quốc để tìm hiểu quan điểm của ông về bài viết này. ĐB Dương Trung Quốc:“Không khôn ...
-Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước nhục mạ đồng việnĐài Á Châu Tự Do
- BBC phỏng vấn ông Dương Trung Quốc về chuyện bị “nghị khùng” Hoàng Hữu Phước tấn công: Phản hồi về bài viết của ông Hoàng Hữu Phước (BBC). – Ông Dương Trung Quốc đáp lại chỉ trích. – Sau bài phỏng vấn ông Dương Trung Quốc,Anonymous VN tấn công blog Hoàng Hữu Phước: Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt (Emotino). có thể vào xem tại blog TTXVA. có thể xem bài công kích của ông Phước tại blog của ông ở đây
**********
-Ông Dương Trung Quốc đáp lại chỉ trích
Trong một hành động chưa có tiền lệ, Đại biểu Quốc hội Hoàng Hữu Phước viết bài công kích gay gắt sử gia Dương Trung Quốc trên blog của mình.
BấmBài viết với lời lẽ nặng nề, gọi ông Quốc là "ăn nói hồ đồ, xằng bậy", "hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng"...
Các bài liên quan
Đại biểu Quốc hội đả phá đồng nghiệp
BBC đã hỏi chuyện đại biểu Dương Trung Quốc về bài viết này.
Đại biểu Dương Trung Quốc: Tôi cũng có theo dõi, kể cả qua BBC và một vài trang mạng nữa, các ý kiến của anh Hoàng Hữu Phước, đại biểu TP HCM.
Quan điểm của tôi là Quốc hội Việt Nam tuy chưa có khái niệm đối lập, nhưng sự khác biệt trong ý kiến thì càng ngày càng nhiều và sinh hoạt Quốc hội cũng khuyến khích chuyện này.
Bởi vì qua các khác biệt, các tranh luận, phản biện, chất lượng những quyết định của Quốc hội sẽ tốt hơn.
Vì thế, những vấn đề mà anh Phước nêu lên, tôi nghĩ, mang ra diễn đàn Quốc hội sẽ thích hợp hơn.
Viết trên trang mạng, blog riêng của anh ấy thì tôi không bình luận, chỉ có điều tôi cũng theo dõi ý kiến phản hồi của độc giả [trên các trang mạng và blog của ông Phước], mà tôi quan tâm hơn là ý kiến của cá nhân anh Phước.
Phản hồi của cử tri [của ông Phước] thế nào thì để họ nói hay hơn tôi, nhất là cử tri của một thành phố lớn, nhiều trí thức, là những người đã bầu ra anh Phước.
Đối với tất cả các đại biểu Quốc hội, tôi đều giữ sự tôn trọng. Ý kiến nào xác đáng thì tôi sẵn sàng lắng nghe, nhưng những ý kiến [nặng tính công kích cá nhân] như của anh Phước thì quả là không đáng quan tâm.
Mở bằng chương trình nghe nhìn khác
BBC: Khi đọc bài viết ông có cảm thấy sốc không ạ, vì quả thực những ngôn từ mà ông Hoàng Hữu Phước sử dụng cũng hiếm thấy trên các blog thông thường, mà đây lại là blog mà ông Phước dùng để giao lưu với cử tri của ông ấy ạ?
Mở bằng chương trình nghe nhìn khác
BBC: Khi đọc bài viết ông có cảm thấy sốc không ạ, vì quả thực những ngôn từ mà ông Hoàng Hữu Phước sử dụng cũng hiếm thấy trên các blog thông thường, mà đây lại là blog mà ông Phước dùng để giao lưu với cử tri của ông ấy ạ?
Đại biểu Dương Trung Quốc: Không, tôi không sốc gì cả. Đương nhiên trong lòng cũng có một vài suy nghĩ.
Tôi cũng chỉ nghĩ là ngày Tết đang vui vẻ, gần gũi bạn bè, gia đình, đọc cái blog đó nó như ăn phải hạt sạn. Nhưng tôi sẽ không nhè ra đâu mà sẽ nuốt vào trong bụng đấy.
Mình sống trong môi trường này thì mình cũng phải làm quen dần đi nhưng phải giữ được thái độ của mình trước sau như một.
Tôi là một tiếng nói độc lập, mong rằng có thể tiếp tục đóng góp tốt hơn cho đời sống xã hội và phát triển của đất nước tôi.
BBC: Tất cả các đại biểu Quốc hội ở Việt Nam đều phải qua bầu cử ạ, tức là phải được cử tri bỏ phiếu bầu. Vậy liệu sự khác biệt giữa các đại biểu, như giữa ông và ông Hoàng Hữu Phước chẳng hạn, có gợi ra băn khoăn gì về quá trình bầu chọn người đại diện cho nhân dân?
Đại biểu Dương Trung Quốc: Có lẽ tôi không bình luận, vì cơ chế của quốc gia nó đang như thế. Cần coi đây là hiện thực đang tồn tại, ta chấp nhận nó và ta làm nó thay đổi dần dần thôi.
BBC: Thưa, trong kỳ họp Quốc hội sắp tới, ông nghĩ mình sẽ phản ứng thế nào khi gặp ông Hoàng Hữu Phước?
Đại biểu Dương Trung Quốc: Cũng bình thường như một trong mấy trăm người thôi. Có vấn đề gì anh ấy nêu lên ở Quốc hội mà cần trao đổi, hay là ở các diễn đàn, thì tôi sẵn sàng.
Nói có đầu có đũa, có đi có lại, và để mọi người cùng lắng nghe, cùng chia sẻ.
BBC: Nếu có lời kêu gọi bãi nhiệm ông Hoàng Hữu Phước vì các phát ngôn của ông ấy thì ông có ủng hộ không ạ?
Đại biểu Dương Trung Quốc: Tôi xin phép không bình luận. Mọi cái đều có cơ chế của nó, nguyện vọng của người dân cũng cần được tôn trọng.
Cứ để tự nhiên, thì chắc qua cái này mỗi người cũng rút ra được điều gì đó.
BBC cũng đã tìm cách liên lạc với ông Hoàng Hữu Phước để hỏi thêm ý kiến ông nhưng chưa được trả lời.
Đại biểu Quốc hội đả phá đồng nghiệp
-Đại biểu Quốc hội từng gây tranh cãi, ông Hoàng Hữu Phước, vừa viết
Bấmbài công kích gay gắt sử gia Dương Trung Quốc trên blog của mình, cũng như trên mạng của công ty ông.
Ông Hoàng Hữu Phước, tổng giám đốc công ty cổ phần doanh thương Mỹ Á và là đại biểu của Thành phố Hồ Chí Minh, đăng trên trang web Emotino.com một bài có tựa đề gây sốc: "Dương Trung Quốc - Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)".
Mục đích bài viết tấn công đồng nghiệp được ông Phước giải thích là "phân tích Dương Trung Quốc như một tấm gương cho giới trẻ xem qua điều dở, nghiệm lấy điều ghê, vừa thử xem đối tượng được phân tích này có nhờ vậy học được đôi điều để cải hóa mà bớt xấu đi chăng".
Đây là lần đầu tiên đại biểu Quốc hội Việt Nam được biết có lời lẽ thóa mạ nhau nặng nề như vậy trên internet.
Điều mà ông Phước gọi là "nhất đại ngu" của ông Dương Trung Quốc là phát biểu của ông Quốc tại Quốc hội, rằng Việt Nam nên căn nhắc hợp pháp hóa mại dâm.
Theo ông Hoàng Hữu Phước, ông Dương Trung Quốc đã lầm lẫn các khái niệm nhân quyền và quyền công dân khi đề xuất như vậy.
"Việt Nam đã chấm dứt việc bố ráp đưa mại dâm nữ vào cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng quyền con người. Còn việc ra sức giáo dục, tuyên truyền để hạn chế sự hoành hành tác tệ của mại dâm đối với trật tự xã hội, nhân cách công dân, đạo đức xã hội, v.v., là việc mà nhà nước nào, dù thần quyền hay thế tục, đều cố gắng làm tốt."
Ông cho rằng ông Dương Trung Quốc "dường như rất vô tư đối với nội hàm làm băng hoại xã hội Việt Nam, cứ như xuất phát từ lòng căm thù bịnh hoạn nào đó đối với chế độ hiện tại của nước này vậy".
'Hồ đồ, xằng bậy'
Đại biểu Hoàng Hữu Phước cũng chê trách đại biểu Dương Trung Quốc về điều mà ông gọi là "ăn nói hồ đồ và xằng bậy" khi ông Quốc cho rằng Việt Nam Cộng Hòa là chính thể đa đảng.
"Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cả! Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ," ông Phước viết.
Điểm thứ ba, dường như là điểm tâm huyết của ông Hoàng Hữu Phước, là quan điểm của ông Dương Trung Quốc về Luật Biểu tình.
"Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là dung hòa nhuần nhuyễn giữa lý và tình nên luôn khoan hòa và thiếu tính cực đoan."
Đại biểu QH Hoàng Hữu Phước
Bản thân ông Phước, hồi tháng 10/2011, đã đăng đàn với một bài phát biểu được soạn sẵn chỉ trích gay gắt Luật biểu tình, đề nghị Quốc Hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật suốt nhiệm kỳ.
Ông đưa ra bốn lý do phản đối Luật biểu tình: thứ nhất, biểu tình bao giờ cũng chống lại chính phủ nước sở tại; thứ hai, quyền biểu tình xâm hại quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của người khác; thứ ba, Luật biểu tình không phản ánh nguyện vọng của nhân dân và cuối cùng, người dân Việt Nam chưa đủ trình độ dân trí để thực hiện quyền này.
Nay ông hướng mũi dùi sang ông Dương Trung Quốc, người mà ông nói đã có hành vi "nổi nóng" khi nghe phát biểu về biểu tình của ông.
Theo ông Phước, việc ông Quốc "nhấn nút phát biểu tiếp lần thứ hai để chống lại đại biểu Hoàng Hữu Phước, biến nghị trường quốc hội thành nơi đấu khẩu" là "chà đạp tự do ngôn luận”.
Ông cũng không ngần ngại gọi ông Dương Trung Quốc là "hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng".
Văn hóa từ chức
Điều cuối cùng mà ông Hoàng Hữu Phước chỉ trích ông Dương Trung Quốc, là việc tại kỳ họp hồi tháng 11/2012, ông Dương Trung Quốc đã phát biểu chất vấn và đặt vấn đề văn hóa từ chức với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, "người lúc đó đang phải giải quyết các sai phạm nghiêm trọng xảy ra tại các tập đoàn kinh tế Vinashin và Vinalines".
Ông Phước viết: "Dương Trung Quốc và một bộ phận nhỏ người Việt thường đem những thứ ngoại lai làm chuẩn mực cho các so sánh với nội tại của Việt Nam mà thiếu sự hiểu biết thấu đáo, mà cái gọi là 'văn hóa từ chức' là một ví dụ".
Ông Dương Trung Quốc từng đề cập 'văn hóa từ chức' tại Quốc hội
"Chính họ nhìn hiện tượng ở nước ngoài rồi tự đặt ra cụm từ 'văn hóa từ chức' với sự thán phục, trong khi thực ra chẳng có gì để mà gọi đó là 'văn hóa'".
Ông dân biểu phân tích: "Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là đánh giá rất cao việc đoái công chuộc tội. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là công bằng, công minh, công chính".
"Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là dung hòa nhuần nhuyễn giữa lý và tình nên luôn khoan hòa và thiếu tính cực đoan."
Ông nói việc ông Quốc "dám đem việc Vinashin và Vinalines ra để hỗn láo với Thủ tướng, làm lơ các đại công của các Bộ khác,... đều thuộc dưới quyền Thủ tướng" là "loạn ngôn".
"Làm gì có cái 'văn hóa' và cái 'tinh thần trách nhiệm' trong cái gọi là 'từ chức' trong thế giới tư bản mà cứ tôn vinh, ca ngợi, và thán phục đến độ hỗn láo đem ra lập thành tích chất vấn như Dương Trung Quốc đã làm," ông Phước kết luận.
BBC chưa liên lạc được với ông Dương Trung Quốc để hỏi phản ứng của ông trước các cáo buộc gay gắt của ông Hoàng Hữu Phước.-Đại biểu Quốc hội đả phá đồng nghiệp- Hoàng Hữu Phước: Dương Trung Quốc – Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu) (Emotino).
[Để phòng trường hợp blog của ông Phước bị xóa. Những bài liên quan được lưu ở cuối bài đăng.]
SỬ GIA VÀ DÂN BIỂU DƯƠNG TRUNG QUỐC -- Tưởng Năng Tiến: Sử Gia Và Dân Biểu Dương Trung Quốc (RFA’s blog). – Ai đã đẻ ra nghị Phước? (Người Lót Gạch).
-Nhà Văn Dương Thu Hương Trước Hiểm Họa Bắc Triều - p.4
.
- Bùi Tín: Vài chuyện đã rõ về ông Hồ (VOA’s blog).
Bùi Tín – 18.02.2013
Tôi vừa nhận đựơc bức thư ngỏ của anh về ý kiến của nhà sử học Dương Trung Quốc đối với cuốn sách nhỏ “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch”. Tôi hơi sửng sốt khi được tin này. Vì tôi quen anh Quốc, lại vừa có dịp gặp anh Quốc ở California, Hoa Kỳ 2 năm trước.
Có người mới đây phàn nàn là anh Quốc đã đồng lõa với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, “kẻ tung người hứng” nhịp nhàng như để mớm lời cho ông Dũng có dịp thanh minh trước Quốc hội rằng ông luôn tuân theo ý Đảng, không bao giờ xin xỏ điều gì, nay Đảng không thi hành kỷ luật ông thì ông phải phục tùng thôi.
Tôi không nghĩ trong vụ này nhà sử học họ Dương, một kẻ sỹ Bắc Hà chính cống, lại tệ đến thế. Tôi còn ngầm khen anh Quốc đã mạnh dạn đặt một câu hỏi hóc búa, có tính chất móc máy nữa, khi gợi ý về nền văn hóa từ chức vốn bình thường trong một xã hội văn minh. Cứ nhìn sắc mặt tái, thái độ lúng túng của ông Dũng khi ấp úng trả lời là có thể hiểu như thế.
Đến chuyện mới xảy ra, tôi thật sử sửng sốt. Vì chuyện Trần Dân Tiên đích thị là Hồ Chí Minh đã rành rõ như 1+1 là 2. Từ năm 1990, nhân kỷ niệm 100 năm ngày sinh ông Hồ, báo Nhân Dân đã có bài tư liệu thống kê hơn 30 tên và bí danh của ông, trong đó có tên Trần Dân tiên, coi như tài liệu gốc cho dịp này. Nhà chính trị Nguyễn Khánh Toàn, vốn là giáo sư đỏ ở Nga, có bài viết trên báo Nhân Dân cũng nói rõ như thế. Nhà sử học Hà Minh Đức cũng có bài trên báo Văn Nghệ nói rõ chuyện này, cho biết không chỉ Trần Dân Tiên, mà T. Lan viết cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện” cũng là ông Hồ.
Tôi không thể hiểu nổi tại sao nhà sử học họ Dương lại có lỗ hổng kỳ lạ trong trí nhớ đến vậy. Hay là ông cố tình kể lại chuyện thuần túy của ngày xưa khi còn đi học, còn thơ và ngây. Nay chuyện Trần Dân Tiên đích danh là ông Hồ không nên bàn thêm thực hư nữa, vì đã rõ quá đi rồi.
Còn chuyện ông Hồ có được UNESCO tuyên dương là Anh hùng dân tộc, nhà Văn hóa kiệt xuất của thế giới và được UNESCO long trọng kỷ niệm năm 1990 hay không? Hình như tôi đã có trả lời ngắn gọn vấn đề này khi anh Phương Nam – Đỗ Nam Hải còn ở bên Úc. Tôi có dịp ghé qua trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York, rồi đến trụ sở UNESCO bên bờ trái sông Seine, giữa Paris, chỉ để tìm cho ra lẽ vấn đề này. Tóm tắt lại, có thể nói UNESCO có hoan nghênh và ủng hộ việc này, qua lá thư của Bộ trưởng Võ Đông Giang thông báo cho LHQ là Việt Nam sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh của “Chủ tịch Hồ Chí Minh, Anh hùng giải phóng dân tộc của VN và Danh nhân văn hóa thế giới “. Tổng thư ký UNESCO ghi nhận thông báo đó của phía VN, cho ghi vào tập văn kiện lưu trữ của UNESCO . Không hề có một nghị quyết nào riêng của LHQ về vấn đề này. Ngoài ông Hồ còn có kỷ niệm ông Mahatma Gandhi và một số nhà chính trị, nhà kiến trúc khác.
Thế nhưng trong thực tế, việc hoan nghênh và ủng hộ của LHQ không hề được thực hiện, còn bị chính UNESCO thu hẹp và cấm đoán. Lý do là có sự chống đối mạnh mẽ của một bộ phận cộng đồng người Việt ở Pháp, Đức, Hoa Kỳ, Úc, của một số người Pháp mà người thân bị mất tích trong chiến tranh, của Hội cựu chiến binh Pháp đang đòi chính phủ Hà Nội phải trả lời về số phận hơn 2.000 quân sỹ Pháp bị mất tích sau khi bị bắt. Bà Catherine giữ tài liệu ở UNESCO cho tôi biết hồi ấy hồ sơ về ca ngợi ông Hồ hầu như không có, trái lại hồ sơ về tội của ông thì khá nhiều, có cả những gia đình kháng chiến có người thân bị chôn sống trong Cải cách ruộng đất và nhiều thư tố cáo các hố chôn sống người ở Huế trong biến cố Tết Mậu thân 1968.
Do những sự việc trên nên Tổng Thư ký UNESCO đích thân quyết định không có một hình thức kỷ niệm gì ở trụ sở chính UNESCO tại Paris, cũng không cử đại diện nào đi dự lễ chính thức ở Hà Nội. Xin nhớ lúc ấy là sau khi bức tường Berlin sụp đổ, Liên Xô bị tụt giảm thanh thế, Việt Nam và ông Hồ cũng bị tụt giảm theo.
Để vớt vát, sứ quán Việt Nam ở Pháp thuê một phòng nhỏ trong trụ sở UNESCO để tổ chức, chỉ có người của sứ quán, người thân sứ quán và một số cán bộ của đảng CS Pháp tham gia. Không một viên chức nào của UNESCO tham dự tuy được khẩn khoản mời. Chính quyền Pháp và chính quyền Paris cũng không có một đại diện nào đến. Người cai quản trụ sở này còn giao hẹn trước không được cắm cờ, treo ảnh ở ngay trong phòng họp, ngoài hành lang không được triển lãm sách báo tranh ảnh. Họ còn quy định rõ không được dùng từ “danh nhân văn hóa” nơi công cộng và giấy mời không được ghi là kỷ niệm ai, chỉ được ghi là buổi “sinh hoạt văn nghệ”, với một cuộc trình diễn cải lương.
Đấy là tất cả sự thật về chuyện Bác Hồ được suy tôn là Danh nhân văn hóa thế giới, cay đắng mỉa mai lắm. Bộ ngoại giao ở Hà Nội biết quá rõ, nhưng họ vẫn làm như không có gì trở ngại.
Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh Phương Nam băn khoăn hoài nghi về tập thơ Ngục trung nhật ký, cứ như của người Tàu, phong cảnh Tàu, cảm khái Tàu, lịch sử Tàu, hồi tưởng Tàu, hình ảnh Tàu. Không một tên làng, tên huyện, tên tỉnh VN, không tên tuổi một anh hùng, di tích lịch sử VN, không một con sông ngọn núi VN. Chưa có nhà phê bình văn học thơ ca nào nghiên cứu kỹ về điểm này.
Nhưng về ông Hồ điều đáng trách nhất là không chỉ ra cho đất nước cần xây dựng theo mô hình nào. Điều này anh Đặng Quốc Bảo đã kể với Đại tá Quách Hải Lượng rằng đã trao đổi vấn đề này với ông Hồ; ông Hồ công nhận rằng “thành công của Bác là giành lại độc lập cho dân tộc, mà thất bại của Bác cũng là về dân tộc, Bác không tìm ra, chỉ ra được xây dựng đất nước ra sao” ( mở mạng Google, tìm “Đặng Quốc Bảo”).
Theo tôi, ông Hồ có mang về mô hình “chiếc gông chuyên chính vô sản” đấy chứ.
Hai nhà sử học William Duiker và Sophie Quinn-Judge đều nói với tôi Hồ Chí Minh là con người rất nhiều vẻ mặt, mang nhiều màu sắc khác nhau ( versatile , un camélion, mille faces) đóng kịch giỏi – do ông phải khôn ranh trốn lủi mật vụ đủ loại, rất khó nắm bắt thực chất. Trong đó còn có hàm ý là xảo trá, giỏi đánh lừa. Dễ khóc, dễ cười, khóc nhiều kiểu, mà cười cũng nhiều ý.
Một giáo sư người Nhật, ông Tsuboi Yoshiharu, đã cất công nghiên cứu chuyên sâu về ông Hồ để đi đến kết luận rằng bản chất ông Hồ là một người cộng hòa, một nhà dân chủ hơn là một người Cộng sản.
Tôi không đồng ý với lập luận đó.
Nếu ông Hồ mê say chế độ dân chủ kiểu Mỹ và của Pháp thật lòng để trích dẫn ra, ngay khi mở đầu Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945 , hai bản Tuyên ngôn lịch sử của Mỹ và của Pháp, thì trong đúng 24 năm làm chủ tịch đảng và chủ tịch nước, ông đã có dịp làm bao nhiêu việc ích quốc lợi dân theo hướng dân chủ và cộng hòa! Ngược lại, ông thực hiện chuyên chính vô sản, chuyên chính độc đảng, Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội do ông lập ra chỉ làm trang sức cho đảng CS; ông thủ tiêu triệt để tự do báo chí, ông đóng cửa trường Luật. Báo chí và tòa án kém xa thời thuộc địa. Thế thì ông là người dân chủ hay người thủ tiêu quyền dân chủ?
Tự do, bình đẳng của công dân không có trong tư duy của ông chủ tịch nước VN Dân chủ Cộng hòa. Công dân thường không ai có hộ chiếu xuất ngoại. Tự do kinh doanh bị hủy bỏ triệt để, cho quốc doanh hoành hành. Ông mặc cho bà Năm bị bắn, cho ông Vũ Đình Huỳnh thân tín vào tù rồi chết thê thảm, mặc cho ông Nguyễn Hữu Đang bị đọa đầy, cho chừng 20 ngàn trung nông yêu nước giỏi kinh doanh nghề nông bị quy oan là địa chủ để bị bắn và chôn sống.
Tôi đã nói về chuyện này trong bài viết trên VOA mới đây ( bài “Tôi thưa Bác Hồ” ).
Việc đánh giá ông HCM là rất cần thiết, không nên e ngại, tránh né. Có thể đi cả vào đời tư lắm bi kịch, nhưng cái chính là đường lối chính trị, mô hình xây dựng đất nước dân chủ bình đẳng và phồn vinh cho mọi người chung hưởng. Ông Hồ đã bỏ lỡ thời cơ ngàn năm một thủa.
Một điều cuối cùng có thể châm chước cho ông là ông không cố tình phá hại đất nước. Do văn hóa thấp, mới học hết bậc tiểu học, lại còn quá trẻ nên khi đọc bài của Lenin về giải phóng dân tộc, ông đã nhẹ dạ theo ngay Mác, Lenin , rồi Stalin, rồi Mao cho đến suốt đời, cả sau khi chết. Có thể đến khi chết ông vẫn đinh ninh là con đường mình đi nhìn chung là đúng, tuy có lúc ông công nhận rằng ông thất bại trong xây dựng đất nước. Đến khi chết ông vẫn hài lòng nghĩ mình là một lãnh tụ yêu nước và cứu nước. Theo tôi một nhà lãnh đạo dân tộc mà yêu nước kiểu như vậy thì bằng mười làm hại đất nước, dân tộc, thà ông không yêu nước thì có khi lại là may cho nhân dân. Hiện ta thua xa Thái Lan, Inđonesia, Singapore, Malaysia… là vì vậy.
Tôi đã để hơn 20 năm nghiền ngẫm, đắn đo, suy nghĩ đánh giá cẩn trọng về nhân vật Hồ Chí Minh. Có khi khó khăn, dằn vật, buồn tiếc, thương cho dân mình, nhất là từng lớp trẻ. Nhưng cuối cùng nhẹ nhõm khi tiếp cận được chân lý. Cần có dũng khí làm người. Dám suy tư độc lập, bằng chính bộ óc tỉnh táo của chính mình. Không sợ nói trái ý đa số còn bị mê hoặc.
Còn về thi hài ông Hồ, tôi thấy cần vận động nhân dân tán đồng đưa đi an táng vì nhiều lẽ chính đáng về đạo lý, khoa học và môi trường. Không có gì tệ hơn là độc đoán bác bỏ yêu cầu cuối cùng thiêng liêng ghi trong di chúc của ông Hồ là hỏa thiêu. Cũng không có gì xúc phạm ông hơn là chia cắt nát thi thể ông ra không còn nguyên vẹn suốt hơn 40 năm ròng, nay vẫn chưa được nhập trọn vẹn vào đất nước quê hương. Điều này quá độc ác, và tệ bạc.
Có một nét nhỏ, ngoài lề, vui vui, đó là chuyện anh bạn nhà báo người Nga tên A.V. từng làm việc ở Hà Nội tôi gặp lại ở Paris, bảo tôi : “Lăng Hồ Chí Minh tớ quan sát kỹ thì cái mái cao của nó giống như chiếc mũ dạ của các chiến sỹ Cossack hay đội mùa đông. Đứng xa càng thấy giống…” Tôi bảo các nhà kiến trúc Việt Nam tự hào là nó theo dáng của đình chùa Việt Nam đấy chứ. Anh Phương Nam thấy thế nào?
Thư đã dài. Cám ơn anh Phương Nam – Đỗ Nam Hải và nhà báo tài năng Huy Đức cho tôi có dịp nói lên vài sự thật về một nhân vật trung tâm của chiến cuộc trên đất nước đau thương đang thức tỉnh này.
*****
Nguồn:
-Người nước ngoài đầu tiên được nhập quốc tịch Việt Nam
Ngồi nhà lao Chí Hòa vì ủng hộ cách mạng Việt Nam, ông André Marcel Menras (người Pháp) được bạn tù đặt tên Hồ Cương Quyết. Năm 2009, ông là người nước ngoài đầu tiên được nhập quốc tịch Việt Nam.->Những người bạn quốc tế từng ngồi tù vì ủng hộ Việt Nam
Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo tại miền nam nước Pháp, năm 1967, André Marcel tốt nghiệp ĐH Sư phạm thành phố Montpellier. Một năm sau, ông sang Việt Nam dạy học tại Đà Nẵng (Trường Blaise Pascal) theo chương trình hợp tác văn hóa giữa chính phủ Pháp và chính quyền Việt Nam cộng hòa.
Năm 1969, ông chuyển vào dạy học tại trường Lê Quý Đôn, Sài Gòn. Đến từ một nước hòa bình, André đau lòng khi phải chứng kiến người dân ngã xuống dưới họng súng quân Mỹ. "Tôi không thể chịu nổi. Nếu là một con người, một thầy giáo thì không ai có thể chấp nhận điều đó. Tôi nghĩ mình phải làm gì đó để đóng góp vào việc ngăn chặn sự tiêu diệt một đất nước", André cho hay.
Ông Hồ Cương Quyết là người nước ngoài đầu tiên được nhập quốc tịch Việt Nam. Ảnh:Hoàng Thùy. |
André tâm sự, lúc ấy ông không biết cộng sản, chính trị là gì, chỉ biết muốn một đất nước có được quyền tự quyết, quân đội nước ngoài phải rút về nước, để hòa bình thực sự có ở miền Nam Việt Nam. Ông và bạn đã treo cờ để tỏ lòng yêu chuộng hòa bình. Vì hành động này, André bị bắt giam và ngồi tù hai năm rưỡi tại trung tâm cải huấn Chí Hòa.
Những ngày tháng ở nhà lao Chí Hòa, André và những người bạn bị cho là ngoan cố bởi không chịu cúi đầu, không chịu chào cờ của Việt Nam Cộng hòa, chỉ hát bài hát giải phóng. "Ở tù tôi được đào tạo ý thức chính trị. Các anh em vẫn báo cáo tình hình hoạt động của phong trào cách mạng, vẫn có chi bộ Đảng. Ngày 2/9, Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời, anh em trong tù đã làm lễ tưởng niệm mặc dù bị đàn áp", André kể. [có nhầm không nhỉ, năm 1970 thì HCM mất rồi]
Nhắc đến người bạn tù là thầy giáo dạy tiếng Anh đã đặt cho mình cái tên Hồ Cương Quyết, André chảy nước mắt. Ông nghẹn ngào kể, người bạn tù gặp André và Jean Pierre Debris trong nhà lao đã tặng cho hai người tên Hồ Cương Quyết và Hồ Tất Thắng, có nghĩa Quyết Thắng. Lúc đầu ông không nhận bởi không dám mang họ Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhưng được động viên, ông hứa sau này có cơ hội được mang quốc tịch Việt Nam sẽ lấy tên này.
Ông Hồ Cương Quyết rớm nước mắt khi nhớ đến người bạn tù đã đặt tên Việt Nam cho mình. Ảnh: Hoàng Thùy. |
Cùng với bạn tù Jean Pierre Debris, André đã viết cuốn sách "Vượt qua nhà ngục Sài Gòn, chúng tôi tố cáo" được in mấy trăm nghìn cuốn và dịch sang 7 ngôn ngữ. Với những cống hiến cho Việt Nam, năm 2002, ông được công nhận là công dân danh dự TP HCM. Cũng trong năm này, ông thành lập Hiệp hội hữu nghị phát triển và trao đổi sư phạm Pháp Việt (ADEP) và giữ cương vị chủ tịch.
André là nhân vật chính trong hai bộ phim tài liệu được thực hiện tại Việt Nam "Ông Tây Việt cộng" và "André Menras, một người Việt". Ông cũng viết kịch bản và là đạo diễn bộ phim tài liệu "Hoàng Sa Việt Nam, nỗi đau mất mát" thực hiện năm 2011, được dịch sang 5 ngôn ngữ.
Năm 2009, André Marcel là người nước ngoài đầu tiên được công nhận quốc tịch Việt Nam do nguyên chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết trao. "Anh là người bạn của chúng tôi trong phong trào thanh niên học sinh thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Anh đã đóng góp rất tích cực trong phong trào đấu tranh, góp phần giải phóng miền Nam thống nhất đất nước. Sau ngày hòa bình lập lại, bạn bè tôn vinh, thương mến anh và đề nghị trao quốc tịch Việt Nam cho anh", nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cho hay.
Mỗi lần đến Việt Nam, Hồ Cương Quyết thường đến nghĩa trang TP HCM thăm và thắp hương cho người bạn tù, người đã đặt tên cho ông. Ông hứa với vong linh của anh và tự hứa với lòng mình không bao giờ vô cảm trước con người.
- Vị tướng đánh giặc từ thuở lên 10 (VNN). - Suốt đời binh nghiệp, người anh hùng từng đánh hàng chục trận, bắn rơi không biết bao máy bay, tiêu diệt địch nhưng chỉ tự nhận có 4 trận đánh lớn nhất đời, khi mới chỉ là chú bé 14-15 tuổi.
Nghĩa trang xã Bình Dương, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam một ngày cuối hè. Thắp nén nhang cho những đồng đội nằm xuống trong chiến tranh, Trung tướng Nguyễn Trung Thu lặng người. Có những tấm bia ghi danh liệt sĩ 10 tuổi lúc hy sinh.
"Nếu số phận không may mắn, tôi có thể cũng ở đây như họ" - vị tướng được trao danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân khẽ nói. Gần 50 năm đi qua, giờ đây ở cương vị Phó Tổng tham mưu trưởng QĐND Việt Nam, ông là một trong những người cầm súng chống Mỹ ít ỏi còn lại trong quân ngũ.
Binh nghiệp - Thiên mệnh
Nguyễn Trung Thu sinh ra trong một gia đình truyền thống cách mạng ở xã Hòa Hải, huyện Hòa Vang, TP Đà Nẵng. Sau khi cha tham gia cách mạng bị địch phát hiện, cả gia đình ông chuyển vào huyện Thăng Bình, Quảng Nam sinh sống. Ở chính mảnh đất anh hùng này, Nguyễn Trung Thu đã bước những bước đầu tiên trên con đường binh nghiệp.
Những năm 1950, chính quyền Ngô Đình Diệm thực hiện các cuộc thảm sát tập thể mang tên “tố Cộng", "diệt Cộng". Ở Quảng Nam, đó là các vụ giết chóc tàn bạo trên sông Vu Gia, sông Thu Bồn, ở đập Vĩnh Trinh, đập Thạch Bàn (Duy Xuyên), động Hà Sống (Đại Lộc). Vụ thảm sát đập Vĩnh Trinh (huyện Duy Xuyên) đêm 28 tháng chạp cận Tết Ất Mùi (1955) tàn bạo làm rúng động dư luận thế giới lúc bấy giờ khi quân ngụy bắt người đóng đinh, thả bao bố trôi sông.
Phó Tổng tham mưu trưởng QĐND Việt Nam Nguyễn Trung Thu
Tận mắt chứng kiến tội ác của kẻ thù, những đứa trẻ chưa kịp lớn như cậu bé Trung Thu đã biến lòng căm hận thành ý thức tự giác cầm súng đánh giặc.
10 tuổi, Trung Thu đã tự chế mìn, lựu đạn, vũ khí đánh địch theo chiến thuật du kích. Dáng nhỏ thó, thoăn thoắt, cậu giả chơi để dò la, rồi tự vác mìn nặng chục kg đi gài xe tăng địch mà chẳng chút sợ hãi. Trong một lần phát hiện địch di chuyển về làng, cậu bé quyết định mang 5 quả mìn bỏ vào bao mang đi gài địch.
Trời mưa phùn, gió thổi, trong lúc loay hoay, chiến sĩ du kích nhí chưa kịp thực hiện phương án thì địch phát hiện. Chúng bắt cậu giơ tay hàng, dí súng thẳng giữa trán. Khi phát hiện bao túi cầm theo là mìn, toán lính Mỹ đá cậu ngã văng. Cậu thừa cơ vùng lên bỏ chạy, may mà không bị đuổi bắn. Sau lần đó, cậu vẫn tìm cách quay lại, tiếp tục dò la, vác mìn đi gài xe tăng phá nổ.
1965. Sau khi các xã vùng đông của huyện Thăng Bình được giải phóng, quân Mỹ ngụy tìm mọi cách đánh phá giành lại quyết liệt. Thôn 6, xã Bình Dương, là một trong những nơi bị giặc càn phá dữ dội nhất. Trong tình thế đó, đội du kích nhỏ tuổi ra đời với những thành viên tuổi đều chưa quá 15, trong đó có Nguyễn Trung Thu.
15 tuổi, Nguyễn Trung Thu chính thức trở thành người lính thực thụ, tham chiến ở một sư đoàn chủ lực lừng lẫy thành tích chiến đấu: sư đoàn bộ binh 2, Quân khu 5. Người lính Nguyễn Trung Thu đã đi qua nhiều chiến trường, từ Quảng Nam, Quảng Ngãi, cho đến Mặt trận 4 của Quảng Đà, Mặt trận 579 Quân khu 5, đường 9 Nam Lào và sau này là lính của quân bộ đội tình nguyện ở chiến trường Campuchia.
Suốt đời binh nghiệp, người anh hùng từng đánh hàng chục trận, bắn rơi không biết bao máy bay, tiêu diệt địch nhưng chỉ tự nhận có 4 trận đánh lớn nhất đời - mà điểm chung là khi mới chỉ 14-15 tuổi và đậm chất "nghệ thuật du kích" nhất.
Trận đánh thứ nhất vào năm 1966, cứu được 20 cán bộ du kích thoát chết khỏi hầm trú ẩn trong vòng vây của địch. Một mình cậu bé ban ngày lẻn trinh sát địa hình, ban đêm mang mìn, lựu đạn gài đặt chốt đóng của địch. Sau 3 ngày, khi các cán bộ trong hầm kiệt sức vì đói khát và thiếu khí thở, chiến sĩ du kích nhỏ phá trận thành công, cứu toàn bộ 20 người đưa lên khỏi lòng đất.
"Bây giờ tôi vẫn là người lính... Binh nghiệp là thiên mệnh"
Một trận đánh anh hùng nữa vào năm 1967. Sau nhiều lần đặt mìn phá địch không thành bị phát hiện, cậu bé Trung Thu khi đó 14 tuổi lần đầu tiên tổ chức chỉ huy, thiết kế một trận đánh mìn lừa địch ngoạn mục.
Sử dụng mìn giả để đánh lạc hướng địch, trong tích tắc sơ suất của địch, cậu bé và đồng đội đã cho kích nổ mìn gây thương vong cho địch. Trận đánh này đáng nhớ bởi sau thương vong của địch, những chiến sĩ du kích còn quay lại thu gom lính bị thương đưa về băng bó, cho ăn uống và trả lại đối phương.
Trận khác, chiến sĩ Trung Thu một mình bắn rơi một máy bay, hạ nhiều tên địch song người chiến sĩ nhỏ đã không nhận hết thành mà chia nửa thành tích còn lại cho người đồng đội tên Năm Tươi đã hy sinh, để lại khẩu súng cho cậu thay khẩu bị hỏng.
Nguyễn Trung Thu đã bốn lần vinh dự là dũng sĩ diệt Mỹ. Năm 1966, ông được Đảng bộ liên khu 5 cử ra gặp Bác Hồ ở Hà Nội cùng anh hùng Vai và chị Can Lịch.
Thời bình, người lính Nguyễn Trung Thu tiếp tục theo đuổi binh nghiệp. Trước khi trở thành Phó Tổng tham mưu trưởng QĐND Việt Nam, ông từng là Tư lệnh quân khu 5, Tư lệnh quân đoàn 3. Được thăng hàm lên Thiếu tướng, rồi Trung tướng, nhưng dù ở các vị trí quản lý trong quân đội thời bình, ông vẫn coi mình là người lính.
"Bây giờ tôi vẫn là người lính, sẵn sàng cầm súng bảo vệ Tổ quốc. Dù là Tướng, tôi vẫn là người cầm súng. Đã là Tướng phải cầm súng. Điều đó không bao giờ thay đổi. Bởi binh nghiệp là thiên mệnh".
Vị tướng đi chống bão
Năm 2010, trận bão số 9 và số 11 đổ bộ tàn khốc vào miền Trung. Quân đội được huy động tối đa. Đến giờ, nhiều người vẫn nhắc lại hình ảnh vị tướng Tư lệnh quân khu 5 quần xắn, lội nước vừa đi cứu dân, vừa gọi điện thoại tất bật điều động phương tiện, quân số, chỉ đạo các cánh quân phối hợp chống bão...
Năm đó, khi đang họp bàn triển khai khắc phục bão lũ sau khi rút đi, vị Tư lệnh nhận được điện thoại của sư trưởng Sư đoàn 2 báo có một cụ già bị mắc kẹt ở cành cây mắc trên dòng lũ dưới một đập thủy điện. 24 giờ sau khi phát hiện, ông mới được biết tin khi trời đã chuyển chiều muộn.
Ông hiếm khi rời chiếc Ipad để điều hành công việc, nắm bắt thông tin trong điều kiện làm việc di chuyển như con thoi
Ngay tức khắc, ông điều động lực lượng ra hiện trường. Từng tốp người bơi ra không thành công. 50 chiếc phao bị dòng nước cuốn phăng. Ông điện cho không quân điều trực thăng của 2 sư đoàn 370 và 372 bay vào 6 chuyến nhưng cũng bất thành vì thời tiết xấu, trong khi khoảng cách từ bờ ra đến chỗ nạn nhân chỉ có 70 mét.
Khi mọi nỗ lực đều bất thành, ông cho huy động ô tô chiếu đèn suốt đêm, dùng loa hướng dẫn cụ già chờ ứng cứu, tìm cách buộc sữa vào dây để tiếp tế cụ già chống chọi cơn đói rét qua đêm. Nước không rút vào sáng hôm sau. Ông chỉ huy không quân đưa tiếp 3 chuyến trực thăng vào cứu cũng không thành.
Tiếp tục thả gầu dây xuống nhưng cũng bị nước cuốn đứt. Cuối cùng ông phải cho điều động loại súng đặc chủng (súng bắn dây) của lực lượng đặc nhiệm thì cứu được nạn nhân vào bờ. Cuộc cứu nạn căng thẳng, tốn kém đến hàng tỉ đồng này ông nói không đáng gì so với cảm giác trút hết nỗi lo, cứu được người dân an toàn.
Trắng đêm "điều binh" chống bão, đội mưa đi vào vùng bão lũ với nhân dân, ông quen thuộc với công việc này trong suốt những năm làm tư lệnh vùng quân khu 5, bằng cả tinh thần quyết liệt như những năm tháng đi đánh giặc trong chiến trường.
Người ta hay hình dung những vị tướng trận mạc có nét gì đó lạnh lùng, kiêu bạc, khó gần. Ở Trung tướng Nguyễn Trung Thu lại là chất bình dị, cởi mở và nồng nhiệt hiện lên trong dáng người thấp đậm.
Hình ảnh ông ngồi bật tay đánh nhịp hát bài chòi vừa hay vừa chuẩn đến khó tin cũng như những câu thơ ông viết, tuy bình dị mà đầy thôi thúc như rứt ra từ tâm tưởng: “Trở về với mẹ ta thôi/Đấm lưng cho mẹ trở trời lúc đau...”.
Bức tượng bà mẹ Campuchia
Trong cuộc đời binh nghiệp, giai đoạn ông tham gia đoàn quân tình nguyện chiến đấu ở chiến trường Campuchia là một giai đoạn đáng nhớ. Ông vẫn hay nhắc về câu chuyện người mẹ Campuchia đã cưu mang ông và đồng đội với tất cả lòng thành kính.
Một ngày năm 1984, nhà mẹ Phiu Ma Ly làng Krom, xã Pree Rum Kơl, huyện Tha La, tỉnh Stung Treng (Campuchia) rộn ràng hơn bởi sự có mặt của lực lượng quân tình nguyện Việt Nam.
Chồng mẹ là chiến sĩ biên phòng thời Sihanouk đã mất khi còn trẻ. Mẹ góa nuôi đàn con côi, vất vả nhiều bề nhưng mẹ nói với ông trưởng thôn cho bộ đội Việt Nam về ở nhà mình. Trong số đó, mẹ đặc biệt thương người chỉ huy đơn vị Nguyễn Trung Thu.
Bà thương bởi tính điềm đạm, khiêm nhường, hết lòng với đồng đội. Khi mùa mưa về, dòng sông đục ngầu phù sa, mẹ tranh thủ hứng nước mưa để dành vài thùng đợi bộ đội Thu về giặt áo cho trắng...
Trong một lần sang công tác tại Stung Treng trên cương vị Tư lệnh Quân khu 5 ông quyết định lần hỏi để tìm về gia đình mẹ Phiu Ma Ly để thăm thì biết ra mẹ mất đã gần 10 năm trước.
Để tưởng nhớ, ông đặt khắc một bức tượng bán thân mẹ Phiu Ma Ly bằng đá trắng gửi tới để nơi bàn thờ mẹ ở nhà cô con gái Su Navy.
--Ông Võ Văn Ái nói về báo cáo nhân quyền
- Không phải là nhà nước văn minh khi bắt người thân chịu tội thay cho đương sự (-Facebook Tuấn Khanh )
- Phỏng vấn GS. TS Nguyễn Minh Thuyết Chỉ mong các ĐBQH không bỏ lỡ cơ hội đóng góp cho đất nước(ĐBND).
- Phỏng vấn Bộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường Nguyễn Minh Quang: Tiếp tục đổi mới chính sách đất đai(VnEco).
- Phỏng vấn Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Nguyễn Bắc Son: “Lấy cái đẹp dẹp cái xấu” (VnEco).
- Tham nhỏ! (NĐT). - Trong khó khăn, lãnh đạo càng phải gương mẫu, chung sức lo cho dân (SGGP).
--– Chủ tịch nước Trương Tấn Sang thăm và làm việc tại tỉnh Ðồng Tháp (ND).
-Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thăm và chúc Tết Quân khu 9. - Phạm Trần: Muốn dân khôn, nước mạnh phải có Hiến pháp mới (DLB). –- Tai họa đến từ những người im lặng – Huy Đường (CVHP). - Tại sao hiến pháp năm 1946 lại dân chủ nhất? Nguyễn Đắc Kiên.
- Chính quyền kẻ cắp là gì? (Wise Geek/ Gốc sân).
- Lãnh đạo TP Hồ Chí Minh cùng lắng nghe tiếng nói trẻ thơ (CAND). – ĐẢNG VIÊN, DÂN CHÚNG QUYỀN GÌ? ĐÀNH BÓ TAY! (Bùi Văn Bồng).- Dấu ấn đối ngoại (TN). - Thần chiến thắng (Lê Mai). - Tầm nhìn hướng biển của các vua đầu triều Nguyễn (Kỳ 2) (PT). - Bùi Hoàng Tám: Nước Nam anh hùng là có chủ! (DT).
- GS Lê Xuân Khoa: VIỆT NAM 1945-1995 – Chương 5: Bài Học Chín Năm (1945-1954) (Ba Sàm). “…-Lê Phong Lan và bộ phim: “Chạy tội cho CSVN” - Bùi Tín: Tôi thưa Bác Hồ (VOA’s blog).- 1610. Anh S., bạn tôi (Ba Sàm). Nhà văn Nguyên Ngọc - Từ Hiệp định Paris đến “Bên Thắng Cuộc” (Diễn đàn/ BS).- Nguyễn Hưng Quốc: Bên Thắng Cuộc: Một cuốn sách hay (1) (VOA’s blog). - Phạm Toàn: Ảo tưởng, ảo tưởng, rặt ảo tưởng … dzưng mà rất cần! (Ba Sàm). Bình luận bài -Nguyễn Ngọc Giao: Từ Hiệp định Paris đến “Bên thắng cuộc”.Nhật ký mở lại (mở lần thứ 29): BCĐTƯVPCTN = BCT + 9 (-6) = BCT+9 = ??? Nhat Si Bao Thu (Tô Hải's Blog )
- Video QH Mỹ chất vấn TNS John Kerry, có phụ đề tiếng Việt: John Kerry vẫn giữ quan điềm về cuộc chiến tại Việt Nam trước Quốc Hội Mỹ (ABC News/ Hung Nguyen).
- Mỹ khởi tố ba công dân Trung Quốc tội buôn lậu sừng tê giác (VOA).Mùng 1 Tết, Phó Giám đốc tá hỏa “nhận quà” 1 quả lựu đạn
(NLĐO)- Ông Nguyễn Tiến Dũng, Phó giám đốc Nhà hát múa rối Trung ương, đi chơi mùng 1 Tết về thì thấy một túi nilon màu vàng trước cửa nhà. Mở ra là 1 quả lựu đạn mỏ vịt cùng bức thư nặc danh chửi bới, đe dọa.
- Ðức Giáo Hoàng cử hành Thánh lễ lần cuối cùng (Người Việt). – Trần Bình Nam: Benedict XVI mở cửa cho những cải tổ của Giáo hội Công giáo La Mã (ĐCV).- Giáo hoàng Benedict cử hành “thánh lễ cuối cùng” (NLĐ). – Giáo hoàng chủ tế thánh lễ cuối cùng trước công chúng (TN).
-Hai lần chớp tỏa sáng trên Vatican
- Lần đầu tiên từ khi thông báo thoái nhiệm, Đức Giáo Hoàng xuất hiện trước tín đồ (RFI). – Đức Giáo Hoàng: Thoái vị vì ‘Lợi ích của Giáo hội’ (VOA). – Đức Giáo hoàng ‘làm thánh lễ cuối cùng’ (BBC). – Hai lần chớp tỏa sáng trên Vatican (BBC). – Phản ứng tại Âu Châu trước tin Đức giáo hoàng thoái nhiệm (RFA). – Giáo dân VN ở hải ngoại nghĩ gì trước tin Đức Giáo Hoàng thoái vị (RFA). - Giáo hoàng ra đi và cơn khủng hoảng của Vatican (PLTP).
http://hhphuoc.blog.com/?p=139
Dương Trung Quốc
Bốn Điều Sai Năm Cũ (Tứ Đại Ngu)
Hoang Huu Phuoc, MIB
Phàm ở đời, cứ luận cổ suy kim thì các nhận định của Thầy Khổng cùng môn đồ ắt không phải không có phần đúng và có thể trên nền đúng cổ đó mà phát triển xum xuê kim thêm rằng (a) người nào khi mẹ cha sinh ra đời đã tự mình biết tất tần tật lẽ phải điều hay ấy là đấng thánh nhân; (b) người nào sinh ra đời biết tự mình tìm đến bậc thầy thiên hạ để quỳ xin theo chí thú học hành tới nơi tới chốn để biết lẽ phải điều hay là đấng đạt nhân; (c) người nào sinh ra đời nhờ mẹ cha chọn thỉnh bậc thầy thiên hạ đến dạy mà trở nên biết lẽ phải điều hay là đấng hiền nhân; (d) người nào vừa không được – hoặc không có – mẹ cha biết chọn bậc thầy thiên hạ, vừa bản thân cũng chẳng biết ai là bậc thầy thiên hạ để quỳ xin theo học tập để biết lẽ phải điều hay là người không có phúc phận; (e) người nào đã được mẹ cha chọn thỉnh bậc thầy thiên hạ đến dạy nhưng dù cố gắng học hành kết quả học tập cũng không khá hơn được, khiến chẳng thể phân biệt lẽ phải điều hay, là người ngu; (f) còn người nào dù có điều kiện hơn thiên hạ vẫn vừa không biết ai là bậc thầy trong thiên hạ để tìm đến quỳ lạy người ấy xin theo học, vừa bê tha bê bối bê trễ việc học tập học hỏi học hành nên không thể biết lẽ phải điều hay, lại hay to mồm phát ngôn toàn điều càn quấy là kẻ đại ngu. Nay thiên hạ trong cơn u u minh minh tối tối sáng sáng của thời Mạt Pháp lúc tôn giáo suy đồi, sư sãi ngứa ngáy nhảy cà tưng cà tưng trên nóc ô-tô rống loa kích động chống lại chính quyền, linh mục điên loạn gào thét co giò đạp đổ vành móng ngựa giữa chốn pháp đình uy nghiêm khiến ngay ngoại bang cũng phải giật mình cười chê còn Tòa Thánh cũng buộc phải ngó lơ, chân lý lung lay, tà mỵ huyễn hoặc hoành hành dù nhấp nha nhấp nhổm rúc chui cống đấy cống này blog nọ blog kia cũng rống loa rao truyền sứ điệp, Lăng Tần tôi đây theo sách thánh nhân xin góp một đường chổi quét, vừa thử nêu bật phân tích Dương Trung Quốc như một tấm gương cho giới trẻ xem qua điều dở, nghiệm lấy điều ghê, vừa thử xem đối tượng được phân tích này có nhờ vậy học được đôi điều để cải hóa mà bớt xấu đi chăng.
Giới Thiệu Đôi Nét Về Dương Trung Quốc:
Dương Trung Quốc quê quán tỉnh Bến Tre, sống ở Hà Nội, trình độ học vấn: tốt nghiệp đại học môn Sử, tự dưng có danh xưng “Nhà Sử Học” trên trời rơi xuống, không rõ do tự xưng hay do thuộc hạ tung hê, ắt do ở Việt Nam và trên thế giới chỉ có “Thạc sĩ” và “Tiến sĩ” mới được gắn học vị vào tên, chứ “tốt nghiệp đại học” (tức “Cử nhân”) hay “tốt nghiệp phổ thông” (tức “Tú tài”) thì theo quy định bất thành văn của thời hiện đại không được nêu ra kèm theo tên họ, nên tức mình đau mẩy phải áp cụm từ “nhà sử học” vào tên để cho có với người ta chăng. Tuy nhiên, việc Dương Trung Quốc không chọn danh xưng “Sử Gia” cũng là một điều khá khen là khôn ngoan, vì đã là “sử gia” thì phải là giáo sư tiến sĩ Sử, dù trong tiếng Hán Việt thì “gia” cũng là “nhà”, nhưng “gia” thì … to lắm, thế nên mới có chuyện các nhà tài phiệt chỉ được gọi là “đại gia” chứ đố ai dám vặn vẹo kiểu “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” mà nói đó là…“nhà lớn”
Nhất Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Đĩ
Cái đại ngu thứ nhất của Dương Trung Quốc là lập lại lời thiên hạ thế gian này hay nói khi tuyên bố danh chính ngôn thuận giữa nghị trường quốc hội rằng mại dâm là nghề cổ xưa nhất của nhân loại, rằng các nước luật hóa mại dâm nên Việt Nam đừng có đạo đức giả nữa đối với nghề mại dâm mà phải công nhận nghề này, và rằng nhất thiết phải đưa mại dâm lên bàn nghị sự của quốc hội. Ba điểm Dương Trung Quốc nêu lên cho thấy những bảy điều xằng bậy như sau:
1) Mại dâm không là nghề cổ xưa nhất của nhân loại mà là nghề…đạo chích, tức trộm cắp. Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo có cho biết thủa hồng hoang mới có một nam tên Adam và một nữ tên Eva, tất nhiên chưa thể phát sinh nhu cầu giải quyết sinh lý với người nữ khác nên chưa thể có mại dâm. Song, Eva và Adam đã đồng lõa ăn trộm trái táo xơi để khai sinh ra ngành công nghiệp thời trang cho nhân loại. Việc to mồm nói mại dâm là nghề cổ xưa nhất chỉ có thể là lời khẳng định sự bó tay của nhân loại trước thân phận bọt bèo của nữ giới và tệ nạn của ma cô đàng điếm, của “nô lệ tình dục”, và của “sex trade” chứ sao lại vin vào đó để đòi “công nhận” là một “nghề” chính danh chính thức?
2) Cũng trong chương Sáng Thế Ký Genesis của Thánh Kinh Cựu Ước của Thiên Chúa Giáo có ghi việc Chúa Trời sai các thiên sứ bay đến hai thành phố Sodom và Gomorrah vung gươm tàn sát giết sạch nam (đàn ông), phụ (phụ nữ), lão (bô lão), ấu (trẻ em, hài nhi) để trị tội dâm ô đồi trụy. Tuy Genesis không có nêu đặc biệt vấn đề đĩ điếm mại dâm nữ, song trong các chương khác của Thánh Kinh Cựu Ước và Thánh Kinh Tân Ước của Thiên Chúa Giáo như Châm Ngôn (Proverbs 23:27-28), Lu-ca (Luke 7:36-50), Ma-thi-ơ (Matthew 21:31-32) và II Cô-rinh-tô (II Corinthians 5:17), v.v. đều ghi rõ Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jesus sẵn sàng xóa sạch “tội lỗi”cho đĩ điếm nào tin vào Chúa. Đã là “tội lỗi” ắt đó không bao giờ là “nghề nghiệp” cả.
3) Dương Trung Quốc là đại biểu quốc hội ứng cử tại địa bàn tỉnh Đồng Nai là nơi có rất nhiều giáo xứ. Tôi đã là giáo viên chủ nhiệm một lớp do tỉnh Đồng Nai gởi đến nhờ trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh giúp đào tạo nên một đội ngũ giáo viên tiếng Anh thật giỏi để phục vụ ngành giáo dục tỉnh Đồng Nai. Đa số các sinh viên này của tôi đều thuộc gia đình công giáo, và những chuyến đi thăm phụ huynh tại Đồng Nai, dù đó là thành phố Biên Hòa, hay thị trấn Xuân Lộc, Long Khánh, Long Thành, v.v., cho tôi cảm nhận được mức độ đạo hạnh cao, mẫu mực gia phong tốt lành nơi các gia đình và nơi bản thân các sinh viên này. Việc Dương Trung Quốc phát biểu linh tinh về mại dâm là việc làm không chút khôn ngoan do động đến vấn đề liên quan đến đạo đức mà Kinh Thánh đã nêu và các cử tri là giáo dân các giáo xứ tỉnh Đồng Nai khó thể chấp nhận được sự xúc phạm, nhất là kiểu ăn nói quàng xiên rằng “không công nhận mại dâm tức là đạo đức giả”.
4) Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết gì về ý nghĩa của cụm từ “đạo đức giả” cũng như các minh họa làm rõ nghĩa cụm từ này trong thực tế đời sống, trong thực tế hùng biện hàn lâm, và trong thực tế tôn giáo, mà tôi sẽ biện luận làm rõ trong một bài viết sau này.
5) Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết rằng ngay tại Mỹ chỉ có vài tiểu bang và tại các tiểu bang này chỉ có một hay hai thị trấn đưa mại dâm vào danh sách “nghề” để quản lý. Mà ngay cả khi thế giới đảo điên này có công nhận “nghề” mại dâm, cũng không phải là lý do để đặt đĩ nằm chình ình trên bàn nghị sự của quốc hội Việt Nam!
6) Dương Trung Quốc đã không có tầm nhìn bao quát, sâu rộng, về vấn đề mại dâm. Dương Trung Quốc chỉ nghĩ đến mại dâm như việc đơn giản người phụ nữ có quyền bán thân để kiếm tiền và để đáp ứng nhu cầu xã hội. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi “công nhận” cái “nghề đĩ” để “quản lý” và “thu thuế”, thì phát sinh … nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩ, cao đẳng đĩ, đại học đĩ; có các giáo viên và giáo sư phân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các “môn sinh” khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ; có danh sách những người mua dâm để tuyên dương vì có công tăng thu nhập thuế trị giá gia tăng cho ngành công nghiệp đĩ; có chính sách giảm trừ chi phí công ty hay cơ quan nếu có các hóa đơn tài chính được cấp bởi các cơ sở đĩ, đặc biệt khi cơ quan dùng vé “chơi đĩ cái” tặng nam nhân viên và vé “chơi đĩ đực” cho nữ nhân viên nào ưu tú trong năm tài chính vừa qua; ban hành quy định mở doanh nghiệp cung cấp đĩ, trường dạy nghề đĩ, giá trị chứng chỉ văn bằng đĩ trên cơ sở so sánh giá trị nội địa, khu vực, hay quốc tế; và có các hướng dẫn về nội dung tờ bướm, tờ rơi, bảng quảng cáo ngoài trời, quảng cáo bên hông xe buýt và trên thân máy bay, cũng như quảng cáo online về đĩ, tập đoàn đĩ lên sàn (chứng khoán), v.v. và v.v.
7) Dương Trung Quốc đã không thể phân biệt giữa nội dung “nhân quyền” tức “quyền con người” trong việc “tự do bán thân”, với “quyền công dân” mà một đạo luật đĩ có thể điều chỉnh hành vi. Việt Nam đã chấm dứt việc bố ráp đưa mại dâm nữ vào cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng “quyền con người”. Còn việc ra sức giáo dục, tuyên truyền để hạn chế sự hoành hành tác tệ của mại dâm đối với trật tự xã hội, nhân cách công dân, đạo đức xã hội, v.v., là việc mà nhà nước nào, dù thần quyền hay thế tục, đều cố gắng làm tốt. Dương Trung Quốc dường như rất vô tư đối với nội hàm làm băng hoại xã hội Việt Nam, cứ như xuất phát từ lòng căm thù bịnh hoạn nào đó đối với chế độ hiện tại của nước này vậy.
Nhị Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Đa Đảng
Trong một video clip trả lời phỏng vấn của PhốBolsaTV, Dương Trung Quốc đã vừa nháy mắt vừa nói với nhà báo rằng các anh ấy ở Việt Nam Cộng Hòa nên biết rõ thế nào là “đa đảng”. Có cái mác “Nhà Sử Học” nhưng Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết gì về lịch sử Việt Nam Cộng Hòa. Như tôi đã nói rõ trong nhiều bài viết trên các trang mạng, Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn không có bất kỳ đảng phái chính trị nào cả! Chỉ đến năm 1974 Nguyễn Văn Thiệu mới thành lập cái gọi là Đảng Dân Chủ, với đảng kỳ là cờ vàng sao đỏ, có cùng kích cỡ như cờ của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (trước 1975) và Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (từ sau 1975 đến nay), và với Nguyễn Văn Thiệu làm Đảng Trưởng. Buổi lễ thành lập Đảng Dân Chủ của Nguyễn Văn Thiệu được tổ chức tại nơi mà nay là Trung Tâm Thể Thao Quận Bình Thạnh, gần Ủy Ban Nhân Dân Quận Bình Thạnh, Thành phố Hồ Chí Minh. Đây là chi tiết mà không bất kỳ một người Mỹ gốc Việt nào biết trước khi đọc thông tin của tôi đăng trên các blog. Ăn nói hồ đồ và xằng bậy về Việt Nam Cộng Hòa là điều đại ngu thứ hai của Dương Trung Quốc.
Tam Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Biểu Tình
Tại kỳ họp thứ 2, Quốc hội Việt Nam khóa XIII, tháng 10 năm 2011, sau khi phát biểu xong về sự cần thiết có cái gọi là “Luật Biểu Tình”, Dương Trung Quốc nổi nóng khi nghe đại biểu Hoàng Hữu Phước phát biểu phân tích về ngữ nghĩa, ngữ nguyên, và lịch sử xuất hiện của cụm từ “protest demonstration” trong tiếng Anh mà tiếng Việt đã dịch sai thành “biểu tình” để từ đó kiến nghị chưa thể đưa lên bàn nghị sự cái gọi là “luật biểu tình” do ý tứ chưa thông, chắc chắn sẽ gây cảnh rối loạn an ninh trật tự. Vì nổi nóng trước hiện tượng chưa từng có tiền lệ tại quốc hội Việt Nam khi đại biểu Hoàng Hữu Phước được nghị trường vỗ tay đồng tình, Dương Trung Quốc đã có cái đại ngu thứ ba, gồm 5 điều xằng bậy sau:
1) Nhấn nút phát biểu tiếp lần thứ hai để chống lại đại biểu Hoàng Hữu Phước, biến nghị trường quốc hội thành nơi đấu khẩu, chà đạp “tự do ngôn luận”, trong khi nhiều trăm đại biểu khác đang chờ đến lượt họ phát biểu, như vậy đã giành giật thời gian chính đáng chính danh chính thức chính đạo của – và gây thiệt thòi cho – 499 đại biểu quốc hội thuộc các tỉnh khác của Việt Nam.
2) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng “biểu tình” xuất hiện đầu tiên tại Chicago thế kỷ XIX, vì nếu không có kiến thức về ngữ nguyên học, không ai dám tự xưng là “nhà sử học” cả, vì sẽ đến ngày Dương Trung Quốc tuyên bố “biểu tình” đầu tiên xuất hiện ở Việt Nam đời Nhà Trần với cuộc “biểu tình Diên Hồng”.
3) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng đại biểu quốc hội không đại diện cho dân mà chỉ cho cá nhân, và như vậy chính Dương Trung Quốc khẳng định Dương Trung Quốc không đại diện cho cử tri Tỉnh Đồng Nai, tức là từ chối đại diện cho cử tri Tỉnh Đồng Nai, càng không đại diện cho bất kỳ người dân Việt nào. Đó là chưa kể Dương Trung Quốc không những xúc phạm 499 đại biểu quốc hội Việt Nam, mà lại còn nhổ toẹt vào các đạo luật về tổ chức quốc hội Việt Nam.
4) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã nói xằng bậy rằng đại biểu Hoàng Hữu Phước hãy nghiên cứu trước khi phát biểu, mà không thể hiểu rằng đại biểu thạc sĩ Hoàng Hữu Phước luôn có trách nhiệm trong từng lời phát biểu tại nghị trường và nghiên cứu sâu về lịch sử Việt Nam Cộng Hòa và lịch sử các từ ngữ tiếng Anh trong tương quan tiếng Việt.
5) Do hấp tấp, hiếu chiến, háo thắng, Dương Trung Quốc đã tự làm lộ cho toàn quốc biết rằng Dương Trung Quốc không biết ngoại ngữ trong khi bản thân là “nhà sử học”.
Tứ Đại Ngu của Dương Trung Quốc: Văn Hóa Từ Chức
Tại kỳ họp thứ 4 Quốc hội Việt Nam Khóa XIII tháng 11 năm 2012, Dương Trung Quốc đã phát biểu chất vấn tại nghị trường quốc hội, đặt vấn đề “văn hóa từ chức” với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người lúc đó đang phải giải quyết các sai phạm nghiêm trọng xảy ra tại các tập đoàn kinh tế Vinashin và Vinaline. Đến khi nghe Thủ tướng trả lời hùng biện, chân thiết, khúc chiết, thấu lý đạt tình, nhận được sự tán dương của 496 đại biểu quốc hội (trừ 1 đại biểu bị miễn nhiệm, 1 đại biểu qua đời khi tại nhiệm, bản thân thủ tướng, và bản thân Dương Trung Quốc), Dương Trung Quốc đã vội vàng nói thêm rằng Dương Trung Quốc sở dĩ đặt câu hỏi là để xem Thủ tướng trả lời thế nào, và với nội dung Thủ tướng vừa đối đáp thì nhân dân yên tâm, tức là đã “an dân”. Dương Trung Quốc trong cái đại ngu thứ tư này đã phạm 3 điều xằng bậy như sau:
1) Thủ tướng – trên nguyên tắc và lý thuyết tổ chức – đứng đầu tất cả các Bộ. Như vậy, Bộ Quốc Phòng giữ yên bờ cõi, ấy là đại công. Bộ Công An đập nát phản động, tiêu diệt bạo loạn, trừng trị tội phạm, ấy là đại công. Bộ Ngoại Giao đem lá cờ đỏ sao vàng tung bay thắng lợi đối ngoại trên toàn thế giới, ấy là đại công. Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn và Bộ Công Thương lập kỳ tích xuất khẩu gạo đứng đầu thế giới, ấy là đại công. Bộ nào cũng lập công, vấn đề là công nhiều hay ít, nhiều hơn hay ít hơn những khó khăn đang tồn tại. Như vậy, cái đạo lý nào cho phép Dương Trung Quốc hỗn xược thách đố Thủ tướng có dám từ chức hay không, khi quản lý yếu kém để Vinashin và Vinaline gây thất thoát tiền của quốc gia? Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là đánh giá rất cao việc đoái công chuộc tội. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là công bằng, công minh, công chính. Đạo lý xưa nay của riêng dân Việt là dung hòa nhuần nhuyễn giữa lý và tình nên luôn khoan hòa và thiếu tính cực đoan. Dương Trung Quốc loạn ngôn, dám đem việc Vinashin và Vinaline ra để hỗn láo với Thủ tướng, làm lơ các đại công của các Bộ khác, mà – như đã nói ở trên – đều thuộc dưới quyền Thủ tướng. Thử hỏi, nếu Vinashin không làm thất thoát một xu con nào, nhưng Bộ Quốc Phòng làm mất nhiều tỉnh vào tay quân giặc, Bộ Nông Nghiệp gây ra nạn đói, Bộ Y Tế để dịch bệnh tràn lan, và Bộ Công An bó tay trước bạo loạn đốt phá, v.v., thì đất nước này sẽ ra sao. Dương Trung Quốc đã mị dân khi hùng hổ phát biểu như thể chỉ có Dương Trung Quốc mới “dám” chất vấn như thế. Cái cực đoan, phủ nhận công, phi lý, và bất công là những thứ ngoại lai mà Dương Trung Quốc đã hấp thụ từ bọn giặc nào để tự tung tự tác nơi nghị trường quốc hội Việt Nam như thế? Vinashin là rắn có đầu, và luật pháp nghiêm minh phải xử lý nặng những cái đầu ấy, tức những chức sắc hưởng lương của Vinashin để làm lãnh đạo Vinashin và làm Vinashin phá sản. Đặt vấn đề “văn hóa từ chức” phải chăng hàm ý rằng cứ từ chức là sẽ được “hạ cánh an toàn”, xem như đã giải quyết xong vụ việc?
2) Dương Trung Quốc và một bộ phận nhỏ người Việt thường đem những thứ ngoại lai làm chuẩn mực cho các so sánh với nội tại của Việt Nam mà thiếu sự hiểu biết thấu đáo, mà cái gọi là “văn hóa từ chức” là một ví dụ. Chính họ nhìn hiện tượng ở nước ngoài rồi tự đặt ra cụm từ “văn hóa từ chức” với sự thán phục, trong khi thực ra chẳng có gì để mà gọi đó là “văn hóa”. Khi một tai nạn thảm khốc xảy ra tại một nước tư bản, Bộ Trưởng Giao Thông Vận Tải nước ấy lập tức từ chức. Đó là quy định bất thành văn để giúp “Đảng” có được 3 điều như (a) thoát được cơn thịnh nộ của người dân, (b) Đảng không bị tổn hại trong kỳ bầu cử tiếp theo, và (c) giữ toàn vẹn danh tiếng và nguồn thu cho các nhà tư bản chủ nhân các công ty chế tạo xe hỏa hoặc tàu bè hoặc máy bay lâm nạn vì các nhà tư bản này cung cấp tài chính cho “Đảng”. “Nhận trách nhiệm quản lý yêu kém” và từ chức, biến tai nạn không phải do lỗi kỹ thuật thiết bị công nghiệp, và người từ chức sẽ được đền ơn bằng cách có một chức vụ cao cấp tại một trong những công ty tư bản ấy. Đây là việc mà bất kỳ ai cũng có thể kiểm chứng dễ dàng từ các nguồn thông tin mở. Làm gì có cái “văn hóa” và cái “tinh thần trách nhiệm” trong cái gọi là “từ chức” trong thế giới tư bản mà cứ tôn vinh, ca ngợi, và thán phục đến độ hỗn láo đem ra lập thành tích “chất vấn như Dương Trung Quốc đã làm.
3) Khi nhanh nhảu tự cứu mình trước cảnh thất bại vì không thể làm Thủ tướng bối rối hoặc mang nhục trước quốc dân, Dương Trung Quốc đã cho rằng câu chất vấn là để xem Thủ tướng trả lời ra sao. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để test (thử nghiệm) xem Thủ tướng có tài hùng biện không. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để ban ân cho Thủ tướng có cơ hội trổ tài hùng biện để “an dân” hầu ghi điểm son với toàn dân. Nghị trường Quốc hội là nơi họp bàn các vấn đề trọng đại của quốc gia, thế mà Dương Trung Quốc sử dụng để đánh bóng tên tuổi của Dương Trung Quốc như nhân vật đại diện toàn dân tộc để nói lên tấm lòng của toàn dân tộc rằng toàn dân tộc đã an lòng, yên tâm trước câu trả lời chất vấn hùng biện của Thủ tướng, từ đó toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ Thủ tướng và tin tưởng tuyệt đối vào sự lãnh đạo anh minh tài ba của Thủ tướng. Từ ngữ “an dân” của Dương Trung Quốc mang nội hàm bao gồm tất cả những ý tứ như thế. Và thật khó hiểu, không rõ Dương Trung Quốc đã “lập đại công” với Thủ tướng, hay Dương Trung Quốc đã phạm đại ngu thứ tư này.
Thay Lời Kết:
Dựa theo lời Thầy Khổng từng phán, cố thể nói rằng ai muốn có điều Nhânmà không muốn học thì bị cái Ngu che mờ, muốn ta đây đầy Trí mà không muốn học đến nơi đến chốn thì bị cái Thấp Kiến bịt trí, muốn mình có chữTín mà không muốn học cho nên người thì bị cái Hại Nghĩa kéo lôi, muốn khoe ta có Trực mà không muốn học cho nên người thì bị cái Ngang Ngạnh làm cho u mê, muốn Dũng mà không muốn học cho thành bậc đạt nhân thì bị cái Loạn làm cho u tối, còn muốn Cương mà không chịu học hành thì bị cái Lồng Lộn làm cho ám áng.
Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “biểu tình” là chứng tỏ ta đây có lòng “Nhân” thương dân bị chính phủ làm cho khốn khổ, không ngờ đó lại là “Ngu” vì tự hét lên cho toàn nhân loại biết chính mình không hiểu ý nghĩa tiếng Việt cao siêu và không rành ngoại ngữ khi Đại biểu Hoàng Hữu Phước luận giải về “từ nguyên Anh ngữ” của cụm từ “protest demonstration”.
Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” là chứng tỏ ta đây có trình độ “Trí” muốn nữ công dân – trong đó có các nữ nhân thuộc gia tộc Dương Trung Quốc – có quyền tự do sử dụngvốn tự có để kinh doanh phát triển ngành công nghiệp bán dâm, không ngờ đó lại là cái “Thấp Kiến” của phường vô hạnh vô đạo đức vô lại vô duyên, dễ đem lại danh xưng “Nhà Đĩ Học” bên cạnh “Nhà Sử Học”.
Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có uy “Tín” với dân nên được dân gởi gắm tâm tư nguyện vọng về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức”, không ngờ đó lại là điều hỗn với dân và do đó “Hại Nghĩa.”
Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có lòng trung “Trực” nói thẳng ra những điều tối thượng mà toàn dân ao ước, cả nước chờ mong, dân tộc đón chào, không ngờ đó lại là do “Ngang Ngạnh” nói càn, luận bừa, sai be sai bét, phản hàn lâm, bất tri, vô trí.
Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có cái “Dũng” dám kêu Thủ Tướng Dũng đương đầu với câu hỏi “khó”, mà không ngờ đó lại chứng tỏ chính Dương Trung Quốc là “Loạn” vì không phân biệt chính-phụ, không rõ ngay-gian, nên phạm ba “loạn” gồm (a) “loạn ngôn” khi đổi trắng thay đen muốn đem một việc hỏng ra phủ định ngàn việc đạt cứ như đây là thời phong kiến hay tay sai đế quốc-thực dân, (b) “loạn hành” khi cho nghị trường là nơi để Dương Trung Quốc sử dụng “kiểm tra’ tài đối đáp của Thủ tướng, và (c) “loạn trí” khi đối đáp phản pháo trên cơ sở không nghiên cứu, chẳng nền tảng cơ sở dẫn chứng nghiêm túc, và nào có kiến thức ngoại ngữ trong thời buổi hiện đại này.
Dương Trung Quốc do không quen nghiên cứu hàn lâm, nên tưởng nói về “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chứng tỏ ta đây có cái “Cương”, biết khi thời cơ đến thì phải tỏ ra cứng rắn mới chống được cường quyền, mới phục vụ được nhân dân, mà không ngờ đó chỉ là sự “Lồng Lộn” của kẻ thất phu, bất tài, vô hạnh. Trong bối cảnh tình hình phức tạp ở Biển Đông và đất nước còn bao nỗi lo toan khác thì những phát biểu về “ đĩ-biểu tình-đa đảng-văn hóa từ chức” của “nhà sử học” Dương Trung Quốc tại nghị trường lại càng trở thành một mớ hỗn độn và hỗn loạn. Lẽ ra Dương Trung Quốc nên ngậm miệng lại để các đại biểu khác có thời gian hiến kế làm đất nước hùng cường, quân đội hùng mạnh, dân tộc hùng anh, quốc gia thái bình thịnh vượng, dân chúng lạc nghiệp an cư, mới đúng là “quốc thái, dân an” đẳng cấp thánh nhân chứ không phải “an dân” kiểu hàm hồ của Dương Trung Quốc.
Thầy Khổng có phán rằng: “Tranh luận nhỏ nhặt thì hại nghĩa, nói nhảm thì phá đạo lý.” Lăng Tần tôi xuất thân nghề giáo, đến nay vẫn được môn sinh gọi là Thầy Phước, nhận thấy cái chuỗi “đĩ” – “biểu tình” – “đa đảng” – “văn hóa từ chức” là chuyện lớn đến độ Dương Trung Quốc đòi để “đĩ” nằm lên bàn nghị sự quốc hội quốc gia, đồng thời với việc Dương Trung Quốc nói nhảm nói nhí, nên trước việc hại nghĩa và phá đạo lý ấy, Thầy Phước tôi không thể phụ lời giáo huấn của Thầy Khổng, đành chắc lưỡi lập lại nguyên văn lời của Thầy Khổng rằng: “Ôi! Người ta chẳng nói thì thôi, nói ra có đúng lẽ mới nói!”
“Người ta” ắt không phải nói chung bàng dân thiên hạ, mà là “ta đây” vậy.
Nhất Thạc Bàn Cờ, Lăng Tần Hoàng Hữu Phước, Nhà Việt Nam Cộng Hòa Học, Nhà Biểu Tình Pờ-rô-tét Đì-mông-sờ-tra-sân Học, Nhà Đa Đảng Học, Nhà Lưỡng Đảng Học, Nhà Độc Đảng Học, Nhà Tiếng Anh Học, Nhà Thánh Kinh Học, Nhà Đủ Thứ Học Học
Máy nhắn tin: 0988898399
Email: hhphuoc@yahoo.com
Tham khảo:
- Phát Biểu Tại Quốc Hội Về Luật Biểu Tình & Luật Lập Hội. 17-11-2011.http://www.emotino.com/bai-viet/19390/phat-bieu-tai-quoc-hoi-ve-luat-tinh-lap
- Ngôn Ngữ Méo Mó – Về Các Phát Biểu Gần Đây Liên Quan Đến Dự Án Luật Biểu Tình. 20-11-2011. http://www.emotino.com/bai-viet/19398/ngon-ngu-meo-mo
Món Quà Mùa Tết 2013 Của Độc Giả Emotino
Hoang Huu Phuoc, MIB
Độc giả 1:
12-02-2013
Em là xxxxxx Dũng, phóng viên Báo xxxxxxx, Thành phố Hồ Chí Minh. Em đang nghi phép ăn Tết dưới quê ở xxxxxxx. Em gởi email này đến Anh vì Ba em mới nhắc đến Anh. Tại vì em có thói quen hay in ra mấy bài viết nào em cho là “độc đáo” từ báo của em, báo khác, và từ trên các mạng xã hội hay blog để gom lại lâu lâu gởi về quê một cuốn cho Ba và mấy Chú mấy Cậu đọc chơi. Đặc biệt lần này Ba em “tuyên bố” giữa bàn tiệc nhậu Mùng Một Tết là “Tao không phải Đảng viên, ngay thằng con tao làm nhà báo cũng chưa vô Đảng. Nhưng từ nay tao theo mấy ổng vì Ông Phước Sài Gòn viết về Đảng hay quá xá!”. Đó là Ba em nói về bài Đa Đảng của Anh mà em copy ở Emotino. Thấy Ba phấn khích và vui như vậy, em nghĩ là em nên gởi mail này cho Anh để vừa cám ơn Anh, vừa mong có dịp mời Anh uống cà phê ở Thành phố vào thời gian nào thích hợp của Anh. Chúc Anh mạnh khỏe và thành công.
Trả lời Độc giả 1:
Cảm ơn Dũng nhiều. Dũng cho anh kính lời thăm sức khỏe và chúc Tết đến Ba Má em và các Chú các Cậu. Anh nghiện cà phê nặng lắm, nhưng thời gian ra quán thì lại khó thu xếp. Chắc để Anh mời em đến văn phòng Anh uống cà phê vậy nhé. Chúc em và gia đình năm mới an vui, hạnh phúc, thành công, nhiều may mắn. Thân mến. Hoàng Hữu Phước
Độc giả 2:
13-02-2013 14g08
Kính gởi Ông Hoàng Hữu Phước
Xem trong PhốBolsaTV tôi thấy ông trả lời phỏng vấn của PhốBolsaTV trong 9 clip rất hay. Tôi xem nhiều lần mà vẫn thấy chưa đã nên giới thiệu cho nhiều người cùng xem. Ai xem qua cũng thích sự thông minh sáng suốt của ông hết lòng vì tổ quốc vì nhân dân. Tôi ở Sài Gòn, sinh năm 48 thực đúng sanh 1945 và cũng là lúc Ba tôi theo tiếng gọi của non sông và đã anh dũng hy sinh tháng 9 năm 1950 tại Trà Vinh chức vụ tiểu đoàn phó 312. Mẹ tôi cũng được Chủ tịch Nước tặng Huy chương Kháng chiến Hạng nhất. Nếu ông vô Đảng để giúp Đảng lo cho dân cho nước được nhiều hơn thì rất hay. Tôi tên Lê xxxxxx, ở số xxxx, đường xxxx, phường xxx, quận xxxx, TP HCM.
Trả lời Độc giả 2:
Xin cảm ơn Anh đã gởi tin nhắn. Rất biết ơn những cống hiến của hai Bác giúp đất nước mình có được như ngày hôm nay. Về vấn đề vào Đảng, tôi có trả lời PhốBolsaTV một số ý, trong đó có nêu tuổi tác và Đảng luôn có sức mạnh từ sự ủng hộ của nhân dân. Tôi luôn muốn trở thành đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam. Nhưng suy nghĩ thật kỹ sao cho thực sự có ích cho Đảng, tôi vẫn cho rằng ở ngoài Đảng tôi có thể giúp nhiều hơn, chẳng hạn nhờ tôi ngoài Đảng nên PhốBolsaTV mới đến phỏng vấn, qua đó tôi mới phát biểu được về Đảng một cách hiệu quả đối với người nghe ở hải ngoại; hoặc nhờ ngoài Đảng nên tôi làm phe chống Cộng hải ngoại không thể bôi nhọ tôi chẳng hạn như bảo nào là tôi không phải vì Đảng mà là kẻ muốnlấy điểm với Đảng để vào Đảng rồi leo lên những chức vụ cao của chính quyền, v.v. Sống thanh bần như từ xưa đến nay, sống trung thực như từ nhỏ đến giờ, và sống thanh liêm thanh bạch để mong luôn xứng đáng với sự kính trọng của bao ngàn học trò, tôi dù đã vào Đảng hay chưa vào Đảng vẫn là tôi như thế. Đảng và Nhà nước cần có những gì để phục vụ nhân dân và bảo vệ tổ quốc, thì cùng với bao người dân khác tôi cũng sẽ ra sức hiến kế, tìm mưu. Việc tôi làm chỉ mong được xem như cố gắng sao cho xứng đáng với sự hy sinh quá lớn lao của bao người, trong đó có Ba và Má của Anh. Tuy nhiên, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ thêm về lời góp ý rất mới lạ của Anh. Kính chúc Anh và gia đình an vui, hạnh phúc, nhiều may mắn.
Trân trọng,
Hoàng Hữu Phước
Nhiều độc giả khác:
Trả lời:
Xin cảm ơn các Anh các Chị đã gởi tin nhắn động viên. Kính chúc các Anh Chị và gia đình an vui, hạnh phúc, nhiều may mắn.
Trân trọng,
Hoàng Hữu Phước
Các bài viết liên quan:
Hoàng Hữu Phước. 13-02-2011. Đa Đảng.http://www.emotino.com/bai-viet/18997/da-dang
Hoàng Hữu Phước. 20-3-2012. Tôi và Hai Anh Bộ Đội.http://www.emotino.com/bai-viet/19505/toi-va-hai-anh-bo-doi
Lại Thu Trúc. 26-7-2012. PhốBolsaTV Hoa Kỳ Phỏng Vấn Ông Hoàng Hữu Phước. http://www.emotino.com/bai-viet/19627/phobolsatv-hoa-ky-phong-van-ong-hoang-huu-phuoc
Hoàng Hữu Phước. 17-01-2013. Bức Tâm Thư Gởi Người Dân Việt Thiệt.http://www.emotino.com/bai-viet/19797/buc-tam-thu-gui-nguoi-dan-viet-thiet-nhan-nghe-ve-huy-duc-phan-1
Hoàng Hữu Phước. 09-02-2013. Dương Trung Quốc.http://www.emotino.com/bai-viet/19810/duong-trung-quoc-tu-dai-ngu
Nỗi Nhục Của BBC Và Lời Khuyên Dành Cho Người Việt
Hoang Huu Phuoc, MIB
Ai cũng biết BBC là chữ viết tắt của British Broadcasting Corporation của Anh Quốc mà người Việt hay gọi tắt là “Đài BBC” tuy không chính xác vì BBC đâu chỉ là cái “đài”. Cái đài này năm ngoái đã đóng cửa chương trình phát thanh của Ban Tiếng Việt do mấy người Anh gốc Việt thường xuyên gây gỗ, hay đánh nhau. Đã có thời BBC bị nhạo thành Bolshevik Broadcasting Corporation, hoặc vướng vào nhiều vụ lẽ ra không thể tồn tại ở một tổ chức truyền thông đẳng cấp thế giới như thế. Nhân dịp Xuân Quý Tỵ 2013, một số người Mỹ gốc Việt ở California tụ tập tuyên bố vận động đóng góp quỹ nhằm “ mua lại cơ sở vật chất của cái Ban Tiếng Việt đã bị BBC đóng cửa ấy, với mục đích phục vụ bà con Việt Nam ở Việt Nam vì bà con Việt Nam ở Việt Nam bị chính phủ Việt Nam và Đảng Cộng Sản Việt Nam bưng bít sự thật về tình hình thật sự của Việt Nam”. Nghe đâu cái giá cũng rẻ, chỉ cần người Mỹ gốc Việt mỗi năm đóng góp khoảng 100.000 đô-la Mỹ để trả lương nuôi sống nhóm này là chúng có thể duy trì hoạt động “sáng tác các câu chuyện có thật” của cái cơ sở mua lại từ BBC ấy.
Không nói về cái sự thật mà tôi thường nêu về bọn người thích chửi bới quê cha đất tổ này là chẳng hề đóng góp gì cho chính phủ Việt Nam xây dựng quân đội chống lại sự xâm lược của Trung Quốc hay giúp xóa đói giảm nghèo, mà chỉ lo tụ năm tụ ba phá hoại bằng mọi cách, kể cả cách sử dụng lời chửi tục và đặt điều bôi nhọ khi muốn hưởng hết tiền quỹ hoặc đã xài hết tiền quỹ, chỉ cần nêu một sự thật là khi nhà hàng xóm của bạn mỗi ngày “sáng tác ra những câu chuyện có thật” về vợ chồng bạn cho con cái của bạn biết những gì mà vợ chồng bạn cố tình bưng bít, thì không cần là nhà tiên tri cũng biết ngay là vợ chồng bạn sẽ hoặc thưa nhà hàng xóm ra tòa án hoặc giải quyết nhanh gọn bằng cách lôi hết tiên tổ của nhà hàng xóm ra mà mắng chửi dậy làng dậy xóm với các từ ngữ như “mất dạy”, “vô duyên”, “vô lại”, “vô giáo dục” – và cái việc nhà hàng xóm đang làm giống như BBC và những con tương cận đang làm, còn cái việc vợ chồng bạn có thể sẽ làm thì giống như việc người Việt Nam sẽ làm vậy.
BBC có vô số nỗi nhục, mà gần đây nhất đồng thời tệ hại nhất, là vụ Sir Jimmy Savile, tức Đức Ngài Jimmy Savile (1926-2011), kẻ trong 4 thập kỷ múa may ở BBC từ 1959 đến những năm 1980 đã khiến 589 trẻ em trên phạm vi toàn quốc bị xâm hại tình dục, trong đó Đức Ngài Savile phá nát đời 450 em (82% là bé gái), số còn lại là do Đức Ngài cung phụng đáp ứng nhu cầu giải quyết sinh lý của các sếp ở BBC. Lợi dụng việc đa số phụ huynh muốn con em có dịp được chọn vào múa hát trong các chương trình tạp kỷ của mình trên BBC, Đức Ngài Savile tận dụng cơ hội để mặc sức thỏa mãn thú tính. Thậm chí với danh tiếng về tạp kỹ và hảo tâm, Đức Ngài làm việc từ thiện tại nhiều bịnh viện nhi, và thậm chí có trong tay xâu chìa khóa của các nơi này để lẻn vào phòng bịnh nhi giở trò dâm ô, như trường hợp bé gái 13 tuổi ở Bịnh Viện Stoke Mandeville, một bé trai 10 tuổi, và cả một bé gái 8 tuổi vừa qua ca phẫu thuật, v.v. Sự ghê tởm còn ở mức độ khủng khiếp khi chính cháu ruột của Savile là Caroline Robinson cho biết cô hồi nhỏ đã bị Đức Ngài lạm dụng tình dục hai lần mỗi khi có tiệc tùng sum họp gia đình. Tất nhiên, gia đình Caroline nhắm mắt làm ngơ vì không ai dại gì làm ô danh một người nổi tiếng với hầu bao đầy ắp chu cấp cho họ; còn BBC nhắm mắt làm ngơ không những vì không ai dại gì làm ô danh một người nổi tiếng đem thu nhập kếch sù về cho BBC mà còn vì các lãnh đạo của BBC cũng được hưởng thú vui từ “nguồn hàng” của Đức Ngài ấy. Chính sự im lặng này đã đưa thêm hàng trăm em vào danh sách bị xâm hại tình dục, trong khi Đức Ngài Savile được phong tước “Hiệp Sĩ”, được hội kiến Đức Giáo Hoàng, được bao danh dự cho đến tận ngày cuối cuộc đời.
Sự đời tuy không phải lúc nào cũng có được sự công bằng, như việc một bé gái đã không bị sự đe dọa làm khiếp sợ, và bé gái ấy đã được tìm thấy trong tư thế treo cổ tự vẫn, còn những người bây giờ mới tố cáo thì cũng đã ở tuổi làm mẹ làm cha. Song tấm bia mộ hoành tráng của Đức Ngài Savile chỉ tồn tại có 19 ngày vì sau đó chính gia tộc của Đức Ngài đã lẳng lặng cho bứng khỏi nghĩa trang vào đêm 10-10-2012; đồng thời cũng trong thời gian này những bút tích vinh diệu của Đức Ngài Savile tại Tòa Thị Sảnh Leeds cũng bị xóa sạch, v.v. Chỉ còn tước Hiệp Sĩ do Nữ Hoàng Anh phong tặng là vẫn tồn tại, và đó là lý do vì sao cái gã bịnh hoạn thú vật dã man ấy vẫn phải được gọi là Đức Ngài Savile.
Từ những chuyện xấu xa tồi tệ trên ở một cơ quan truyền thông đại chúng của một quốc gia được xem như cái nôi của văn hóa văn minh học thuật phương Tây, người ta dễ dàng nhận ra rằng một thông tin được ký duyệt bởi vị sếp vừa đè ngửa một bé gái hay lật úp một bé trai không thể nào là một thông tin sạch. E rằng nhóm người Mỹ gốc Việt vừa bàn luận cách gây quỹ để mua lại cơ sở hạ tầng của Ban Tiếng Việt của BBC phải tắm rửa cho nó thật kỹ mới may ra bớt đi phần tanh hôi tội lỗi, từ đó mới giúp các bản tin phát ra không mang theo mùi khó ngửi.
Đối với người Việt ta, gần đây đã phải đối phó với nạn thực phẩm bẩn, nên vấn đề an toàn vệ sinh được đưa lên hàng đầu, bằng cách không mua ăn những thứ không thuộc nơi sản xuất chính danh chính thức chính tâm chính đạo. Nay trước sự việc tồi tệ ghê tởm của BBC, ắt ta lại phải đối phó với nạn thông tin bẩn, và ắt vấn đề an toàn vệ sinh tinh thần cũng nên được đưa lên hàng đầu bằng cách không tìm đọc và không cho con cái tìm đọc những thứ không thuộc cơ quan truyền thông chính danh chính thức chính tâm chính đạo. Ngoài ra, các bậc cha mẹ cũng nên tránh sa đà vào việc muốn con trẻ của mình thành ngôi sao hay được ở gần ngôi sao, mà muốn yên tâm thì hãy nhìn cung cách của Đức Ngài Savile trong các ảnh sau để cảnh giác trước các “ngôi sao” giống vậy:
Nếu trước đây có người gọi BBC là Bolshevik Broadcasting Corporation vì lên án BBC có bài viết chống Liên Xô quá yếu; thì nay tôi với lòng từ bi của người Việt muốn cảnh báo BBC rằng BBC hãy chấn chỉnh đội ngũ đừng tuyển dụng phường vô lại, nên giáo dục đội ngũ về đức tính trung thực luôn cần có nơi các cơ quan truyền thông nghiêm túc, và rà soát lại các nội dung thông tin của các “Ban” để nay là Thế Kỷ XXI rồi mà vẫn cho tồn tại cái gọi là anti-Viet (chống Việt) và anti-communist (chống cộng) hoạt động giống như chuyện nhà hàng xóm kể ở trên thì thật quái gở, vì rằng nếu không kịp thời chấn chỉnh thì sẽ đến lúc hoặc Anh Quốc phải đóng cửa BBC (thủ tướng Anh đã sốc trước các điều tra về Đức Ngài Savile nên e là sẽ không để yên nếu BBC không cải hối ăn năn) hoặc BBC phải bị đổi tên thành Đài Bá Láp tức Babblement Broadcasting Calamity hoặcBibble-babble Broadcasting Corporation.
Hoàng Hữu Phước, Thạc-sĩ Kinh-doanh Quốc-tế
Máy nhắn tin: 0988898399
Email: hhphuoc@yahoo.com