Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Cô điếm hạnh phúc

-Cô điếm hạnh phúc Tạp chí Da Màu -  Xaviera Hollander 

Lời người dịch: Nhận định về một người đàn ông cụ thể nào đó đã là điều khó, nói gì cả thế giới đàn ông. Một bác sĩ phát biểu về đàn ông, chỉ đúng trong lãnh vực y khoa; một vị tướng phê phán về đàn ông chỉ đúng trong lãnh vực quân sự, ở quân trường hay ngoài chiến trường; một tu viện trưởng quyết đoán về đàn ông chỉ đúng với những nam tu sĩ trong tu viện của mình; một người đàn bà (hôn thê, vợ, nhân tình) chỉ nhận định (may ra) đúng về người đàn ông (hôn phu, chồng, nhân tình) của mình mà thôi. Những nhà tâm lý, xã hội… nhận định về đàn ông thường dựa trên những lý thuyết bập bềnh, những phỏng đoán chông chênh và đưa ra những kết luận “trên mây.” Tôi nghĩ để có được chân dung chân thực nhất của một người phải quan sát người ấy khi mà anh ta, chị ta cư xử tự nhiên và thành thực nhất. Tôi tin chỗ mà người ta để lộ ra con người thật của mình nhiều nhất là phòng ngủ, nơi cánh cửa khép lại, nơi ngọn đèn vặn mờ xuống, nơi những bài diễn văn rổn rảng của lý trí, của đạo đức, của vân vân và vân vân biến dạng thành tiếng kẽo kẹt của giường chiếu, thành tiếng rên rỉ của bản năng. Và người đủ thẩm quyền để nói rằng mình nhìn thấy con người thật của nhiều đàn ông hơn ai hết phải là một người đàn bà sống trong thế giới ấy.

Xin giới thiệu với bạn đọc Da Màu chương 11: Different Strokes for Different Folks; or Wall Street and Me và phần kết Epilogue trong cuốn: The Happy Hooker, My Own Story của Xaviera Hollander. Dell Publishing Company xuất bản 1981. ISBN 0-517-34873-X.

 

Nhà xuất bản trong phần giới thiệu về Xaviera Hollander, đã viết:

Trẻ, đẹp, và là Tú Bà nổi tiếng nhất và thành công nhất ở thành phố New York. “Động hoa của tôi không phải nơi ô danh,” cô phát biểu trên truyền hình quốc gia; “Nó là một ngôi nhà khoái lạc.” Rất khác xa với hình ảnh quen thuộc về một cô gái điếm truyền thống, Xaviera là người đọc nhiều, nói năng lưu loát, thông thạo bẩy ngôn ngữ, đầy quyến rũ và đầy sức sống.

Cô dẫn bạn từ những ngày thơ ấu của mình tới những ngày thành bà chủ lầu xanh hàng đầu ở New York. Xaviera đã thay đổi hình ảnh tối tăm của gái điếm bằng hình ảnh tươi sáng của một cô gái-gọi trang nhã, quyến rũ, và có trình độ.

Tình yêu thương dành cho con người, sự mong muốn đem lại thú vui cho người khác, và những chuyến du lịch của cô đến nhiều nơi khác nhau trên thế giới đem lại cho cô cảm quan sâu sắc về những hoạt động của cá tính con người. Đời sống, công việc, những khách hàng của cô – cô kể lại cho bạn tất cả, trong cuốn sách này.

Dù The Happy Hooker được viết hơn hai chục năm về trước, những chân dung vẽ lại trong đó không hề thay đổi; có lẽ vì đàn ông vốn là một chủng loại ít chịu thay đổi nhất.

Hoàng Chính.

 

~~~

Trong những ngân hàng như Chase Manhattan, First National City, Franklin National, Marine Midland, Dime, Greenwich, Bowery, Manufacturers Hanover, Bankers Trust, Ngân hàng tiết kiệm New York, Ngân hàng Mỹ quốc, Ngân hàng Israel, Ngân hàng Tokyo, và hầu như tất cả những ngân hàng khác, lớn hay nhỏ, hoạt động trên nước Mỹ này tôi đều có một ông bạn.

Nói một cách khác, chủ ngân hàng là một trong những khách hàng xộp nhất của tôi.

Những tay đàn ông giàu có này sử dụng khoảng mười phần trăm dịch vụ mà động hoa của tôi cung cấp, và nếu bạn kể luôn hàng tá những ngành nghề khác – từ lực sĩ tới bọn quý tộc, bác sĩ tới nhà ngoại giao, nhà xuất bản tới chính trị gia, luật sư tới thẩm phán, chủ tịch công ty và các nhà doanh thương khác, và ngay cả vài giáo sĩ – tất cả thăm viếng động hoa của tôi, thì giới này chiếm một phần đáng kể của thị trường.

Chỉ có một nghề qua mặt được giới chủ ngân hàng trong vai trò những khách hàng nhiệt tình, đó là đám mua bán cổ phần thị trường chứng khoán. Đây là những tay hứng tình thường xuyên, hay mò đến nhà chứa đến mức tôi có thể phỏng đoán là sự thăng trầm của năm mươi phần trăm công việc làm ăn của tôi dính liền với sự lên xuống của khuynh hướng thị trường chứng khoán.

Nếu như chỉ số trung bình của thị trường xuống dốc – tinh thần bọn mua bán cổ phần chứng khoán vẫn không suy sụp!

Thật đáng mừng, điều trái ngược lại cũng đúng luôn, và nếu ngày hôm ấy là một ngày sáng sủa ở thị trường chứng khoán Wall Street, tôi có thể nói một cách chắc chắn rằng đến khoảng mười một giờ đêm hôm ấy điện thoại của tôi sẽ reo thiếu điều cháy máy, và từng đám sáu hoặc tám tay mua bán cổ phần chứng khoán rửng mỡ sẽ xuất hiện ở động hoa của tôi. Khi thị trường chứng khoán ngóc lên thì dương vật cũng ngỏng lên theo!

Dân mua bán cổ phần chứng khoán, tính chung thành nhóm thường dùng cả dịch vụ lẫn cơ sở của tôi, trong khi những tay chủ ngân hàng bảo thủ hơn, có khuynh hướng gọi điện thoại và đặt hàng giao tại nhà. Tuy nhiên không cần biết cái ham muốn của họ ở đâu, lúc nào, bằng cách nào, hoặc tại sao, tôi luôn bôn ba xoay xở mọi cách để chiều ý họ, bởi vì nếu tôi không làm thì luôn luôn có một tú bà – đối thủ khác của tôi – sẵn sàng làm.

Một buổi tối thứ Sáu tương đối yên tĩnh vào mùa hè, tôi nhận được cú điện thoại muộn màng từ một khách quen vốn là chủ ngân hàng ở New York, vị khách này cần sáu em cho sáu tay giám đốc ngân hàng chuyên về đầu tư vốn là dân ngoại thành mà ông ta đang chiêu đãi. Xui là những em mà nếu không đang bận rộn hành nghề thì đã về nghỉ cuối tuần, thảnh thơi bên bạn trai của họ, thành ra để không làm vị khách quý kia thất vọng, tôi quyết định chính tôi đứng ra nhận công tác ấy.

Tôi rất hài lòng khi khám phá ra rằng bọn họ ở cùng một tầng lầu khách sạn và đã chỉ định cho ông bạn New York thổ địa kia làm thủ quỹ, thế nên chỉ còn là vấn đề thương lượng giá cả trọn gói với ông ta và phóng từ phòng này qua phòng kia, bùm, bùm, mười lăm phút, vào, ra, và hai tiếng đồng hồ sau tôi đã có mặt ở nhà tiền bạc rủng rỉnh hơn trước đó thấy rõ.

Một lần khác tôi đích thân tìm đến một địa điểm hội thảo của các giám đốc ngân hàng – thứ chuyên cho vay tiền thế chấp – ở Miami để mở rộng thương trường, và, dĩ nhiên là, để hốt thêm tí tiền.

Dịp đó, mùa đông năm trước, tôi dẫn theo một trong những em út đình đám của mình, Raquel, và đặt phòng ở khách sạn Fontainebleau, nơi cuộc hội thảo được tổ chức. Ban ngày hai đứa tôi ngồi thảnh thơi bên bờ hồ tắm nắng, và chuyện trò xã giao, trong khi không ngừng quan sát xem bọn giám đốc ngân hàng tụ tập ở lều nào.

Buổi trưa hôm đầu tiên chúng tôi len lỏi giữa một số khách hàng trước khi về dỗ giấc ngủ trưa muộn màng, và sau bữa ăn tối, chúng tôi gợi chuyện trong phòng tiếp tân của khách sạn, nơi các đại biểu đang thư giãn. Tôi khơi mào cuộc trò chuyện bằng cách nói về việc đến từ New York, và thường thường tay chủ hay giám đốc ngân hàng sẽ hỏi, “Thế còn cô làm gì ở Miami này?”

“Tôi đến đây để cung cấp dịch vụ giải trí,” tôi trả lời như thế.

“Chắc cô là ca sĩ, vũ nữ hay đại khái giống như vậy?”

“Không,” tôi nói, “Tôi ở đây để chiêu đãi các chủ ngân hàng thế chấp.”

Đơn giản và thẳng thừng như thế. Và để cho bạn thấy họ là những khách hàng sộp đến mức nào, đêm đầu tiên mỗi đứa tôi tiếp sáu người, sang đêm thứ nhì, sau khi tin đồn lan ra như đám cháy rừng, tôi nhớ mình đã chạy lên chạy xuống thang máy của khách sạn mười lần trong gần ba tiếng đồng hồ.

Công việc làm ăn thuận buồm xuôi gió tới mức chúng tôi không còn sức vào ngày thứ tư của buổi hội thảo. Sáng ngày thứ tư lúc thức giấc, tôi kiệt sức tới mức phải bảo Raquel, “sắp xếp hành lý, hôm nay mình bay về New York ngay.”

Nếu cứ ở nhà, trong cơ sở làm ăn của riêng tôi, tôi cũng có thể làm ra một số tiền tương tự, với vai trò người điều hành trong khi bầy em út của tôi gánh vác phần nặng nề của công việc. Tuy vậy, tôi tin là mình đã thiết lập được những quan hệ lâu dài ở Miami, bởi vì rất nhiều giám đốc ngân hàng trong số khách ấy vẫn điện thoại cho tôi mỗi khi có dịp ghé New York.

Tôi có được thanh danh với những tay mua bán cổ phần chứng khoán từ khi còn chưa đủ lông đủ cánh, lúc tôi hành nghề một mình trong căn phòng độc thân nhỏ bé của mình, tôi đã được biết đến như một em gái có thể tiếp nửa tá khách hàng cùng một lúc. Khi tôi làm ăn với một người, những anh chàng còn lại xếp hàng trong nhà bếp uống rượu và tán dóc. Càng đú đởn tôi càng trở nên dâm đãng, nhờ vậy mà sau đó mọi người ra về vui vẻ và chủ cũng như khách cười đùa tíu tít.

Với dân làm ngân hàng, nhất là đám mua bán cổ phiếu, điều quan trọng là phải rõ ràng trong vấn đề tiền bạc, bởi vì nếu một đứa trong đám cảm thấy không đáng đồng tiền bát gạo của mình, tin đồn sẽ lan ra và bạn sẽ mất một mảng lợi tức đáng kể.

Đám mua bán cổ phiếu, dù là nhóm khách hàng đông nhất, vẫn không hẳn là những khách hàng mà tôi ưa chuộng, nhất là khi họ vác cái thân nhơ nhớp đến lầu xanh của tôi, ồn ào cãi cọ về chuyện đứa nào sẽ đi với em nào, và với giá bao nhiêu. Tôi tin thứ hành vi nhốn nháo đặc trưng này phản ánh nguồn gốc sắc tộc của họ, bởi vì hầu hết đám khách hàng ấy gốc Ái nhĩ lan.

Ngày lễ thánh Patrick vừa rồi, cơ sở làm ăn của tôi giống như thành phố Belfast đang bị vây hãm. Bọn họ đến thành từng nhóm, ai cũng đã say mèm hết ráo; tôi vất vả lắm mới duy trì được trật tự, trong khi bọn họ chạy vòng quanh không mặc gì trên người ngoài cái nơ màu xanh lục đeo ở cổ và những dây băng màu xanh lục thắt chung quanh của quý. Họ uống rượu và chọc gái nhiều hơn là sử dụng dịch vụ các em út tôi cung cấp.

Dù sao, tôi sẽ bật mí một điều về đám mua bán cổ phần chứng khoán Mỹ gốc Ái Nhĩ Lan, họ luôn luôn hứng tình và ngay cả khi thị trường chứng khoán duy sụp, họ vẫn đi chơi bời. Chỉ tiếc là lúc nào họ cũng tìm cách đòi bớt giá.

Trong một nhà chứa, hầu hết những nhóm thuộc về một sắc tộc, hoặc đến từ một khu vực địa lý luôn phù hợp với những khuôn mẫu hành xử chuyên biệt, và tôi đã soạn thảo một danh sách mười hai nhóm khách quen nhất (theo thứ tự ABC) cùng với thái độ về tình dục và cách cư xử về mặt xã hội của họ (còn được mệnh danh là tá-ngập-ngụa của Tú bà Xaviera (Madam Xaviera’s dirty dozen).

ĐÀN ÔNG MỸ GỐC Ý đứng thứ nhì trong danh sách đạt danh hiệu những khách hàng cao hứng nhất; tuy nhiên, không giống đám cùng trang lứa gốc Ái nhĩ lan của họ và hiếm khi cãi cọ về giá cả. Mặt khác, họ tỉ mỉ trong việc chọn lựa em út hơn dân gốc Ái Nhĩ Lan, và thường đòi cho được những em tóc vàng.

ĐÀN ÔNG MỸ GỐC DO THÁI vừa nằm trong danh sách được ưa chuộng lẫn danh sách những khách quen nhất của tôi. Tiếc rằng họ cũng nằm trong nhóm những tên oái oăm và kỳ quặc nhất trong đám khách hàng. Nhiều người trong bọn họ có vẻ như đang được điều trị về phân tâm học vì những vấn đề phát sinh từ sự kiện có bà mẹ đè đầu đè cổ họ, hoặc một bà vợ thuộc loại Công nương Mỹ gốc Do thái con nhà giàu, mê vật chất luôn luôn xỏ mũi họ. [1]

Lúc chưa là một tú bà làm việc siêng năng, tôi vẫn có thể bỏ ra chút thời gian thảo luận về vấn nạn của họ, và thuyết phục một số lớn những người đàn ông đang toan tính bỏ vợ, để họ bỏ ý định ấy đi. Đồng thời tôi cũng thuyết phục họ, thay vì bỏ tiền ra nằm ườn trên chiếc ghế dài kể lể với một bác sĩ tâm thần nhàm chán, họ nên tìm cách giải tỏa những sự thù nghịch của họ qua những trò kỳ quái mà họ ưa chuộng, hoặc hoá giải niềm thất vọng của họ với một người đàn bà hiểu biết. Trong những khách hàng ấy, nhiều người còn theo tôi tới tận hôm nay.

Khi ghé động hoa của tôi rất nhiều bác sĩ gốc Do thái có sở thích kỳ quái và thường muốn đóng vai nô lệ. Mới đây, một khách hàng của tôi bảo cô gái “hãy nằm tuyệt đối không nhúc nhích, đừng nói gì hết, như thể em đã chết rồi vậy.” Đây là hội chứng yêu xác chết – một sự khao khát giao hợp với xác chết.

Trong vai trò người tình, đàn ông Mỹ gốc Do thái rất sung sức và ân cần, nhưng rất ngại ngùng chuyện hôn chỗ kín của đàn bà. Chuyện ấy dĩ nhiên không phải tự nhiên mà rành rẽ được, bởi vậy một khi được chỉ dẫn tường tận, họ cũng không đến nỗi tệ. Họ cư xử tử tế trong phòng khách của tôi, và mặc dù uống rượu rất ít, luôn luôn cho người pha rượu, người dọn phòng và người gác cửa tiền boa.

ĐÀN ÔNG ANH. Họ khéo léo, văn minh một cách hợp tình hợp lý, tuy nhiên họ lại là những người tình lạnh lùng. Thêm vào đó, họ còn bộc lộ một thứ ý niệm đẳng cấp rõ rệt cho dù là trong nhà chứa. Không như những đàn ông nhóm khác, khi làm xong công việc xác thịt, họ không bao giờ lẩn quẩn ở phòng khách với những khách hàng khác. Họ trả tiền, bắt tay, và ra về.

ĐÀN ÔNG HÒA LAN. Rất tiếc, tôi phải kết án chính những đồng bào của mình là – có lẽ – nhóm người thiếu lãng mạn và nghèo nàn trí tưởng tượng nhất. Sau khi đã làm tình một cách nhàm chán cái kiểu rất ư là Hòa Lan, họ đổ ụp thân thể lên người bạn, ép bạn dẹp như con tép và gần như vắt kiệt đời sống ra khỏi thân thể bạn. Và thêm nữa, cách cư xử trong phòng khách cũng không có gì đáng khen ngợi. Họ ngồi lì cả giờ đồng hồ và uống rượu của bạn trước khi thỏa thuận chuyện giá cả, và đôi khi sau đó quyết định không đi em nào hết.

ĐÀN ÔNG PHÁP. Chẳng phải là chuyện tình cờ mà cặp số 69 trong tiếng Pháp (soixante-neuf) còn được gọi lóng là “frenching,” bởi vì đàn ông trong nhóm này có cái lưỡi được huấn luyện một cách tuyệt hảo. Tuy nhiên, vấn đề vệ sinh cá nhân của họ lại là điều đáng phàn nàn; (điều này áp dụng cho cả phụ nữ Pháp nữa; có một em người Pháp làm việc trong động hoa của; tôi vẫn thường phải dạy cô ta cách cạo sạch lông nách, đồng thời chỉ cho cô tắm rửa và chà răng cho đúng cách!) Nếu bạn thuyết phục được cho đàn ông Pháp tắm rửa trước khi lên giường thì họ sẽ là những người tình bé bỏng dễ thương.

ĐÀN ÔNG ĐỨC. Họ có thân thể cường tráng, hơi thiếu lãng mạn, và độc đoán một cách thẳng thừng ở trên giường. “Mach sofort die Beine offen!” (Bây giờ em hãy dạng chân ra!) là thái độ của họ. Tôi có một cậu kép nhí người Đức thật đẹp trai, nhưng trong cách cư xử giữa người với người thì cậu ta thật khó chịu. Cậu luôn luôn có chuyện để gây gổ với những khách hàng gốc Do thái của tôi. Mặc dù cậu ta đã tuyên bố là thế hệ bố mẹ cậu chịu trách nhiệm về những gì xảy ra trong Thế chiến II, cậu ta vẫn không chịu được người Do thái, và tôi phải luôn luôn tìm cách dập tắt Thế chiến III ngay trong trứng nước mỗi khi có mặt cậu ta.

ĐÀN ÔNG HY LẠP. Về mặt riêng tư, trong vai người tình thì thanh niên Hy lạp (những người trẻ) là những người tôi ái mộ nhất. Họ nhạy cảm, mạnh mẽ, đầm ấm, và đầy kích thích. Đàn ông Hy lạp ít khi cắt da quy đầu, nhưng họ rất sạch sẽ. Những người Hy lạp lớn tuổi, giàu có khi là khách hàng, họ rất duyên dáng và tế nhị trên giường, và đôi khi hơi lập dị. Họ có khuynh hướng thích giao hợp hậu môn, một thứ sở thích tôi cho là thủ đắc từ thời kỳ những cô gái tình nhân của họ cần giữ trinh tiết trước khi lấy chồng, trong khi dòng máu nóng bỏng của Hy lạp lôi kéo họ theo hướng ngược lại. Để có thể vượt qua tiểu tiết kỹ thuật này, họ phát minh ra cái mà chúng ta vẫn gọi một cách chuyên nghiệp là “kiểu Hy lạp,” và đám đàn ông vẫn còn thưởng thức tới ngày hôm nay.

ĐÀN ÔNG HUNGARY. Thường họ thuộc về một thế hệ đàn ông lớn tuổi hơn, dịu dàng hơn; những người bước vào chốn ăn chơi trên người còn đầy nét quyến rũ Âu châu, luôn mang theo hoa làm quà tặng bà chủ chứa và sẵn sàng khen ngợi em út. “Ein kleines Kompliment hört jede Frau gern.” Đàn ông Áo quốc cùng thế hệ hầu như cũng rất giống đàn ông Hungary.

ĐÀN ÔNG ISRAEL. Không khác biệt mấy với những anh em người Mỹ của họ. Điểm đầu tiên là, họ thích hôn chỗ kín của em út. Họ đầy nam tính, thân hình thon gọn, lông lá xồm xoàm, và luôn luôn hứng tình. Nhưng vấn đề của họ là họ rất keo kiệt, họ luôn tìm cách biến động hoa của tôi thành cửa hàng hạ giá.

ĐÀN ÔNG ITALY. Dù ở trong nhà chứa, họ vẫn là những người tình thực sự. Họ được giáo dục chu đáo về tình dục, và rất mực tận tụy. Họ rộng rãi trong việc chi tiền và không bao giờ kỳ kèo giá cả. Họ thường muốn rủ em út đi ăn tối, và trong giao tiếp, họ là những người lịch lãm. Đàn ông Tây ban nha cũng có những nét giống đàn ông Ý.

ĐÀN ÔNG MỸ LA TINH (kể cả Mexico). Nói chung họ là người tình hơn là khách hàng. Họ không ngại chi tiền, nhưng lại nghĩ 100 đô của họ có thể bao em út nguyên đêm. Đối với họ tiền bạc không thành vấn đề, nhưng lại không muốn bị hối thúc. Nếu tôi phân công một em đến khách sạn gặp một anh chàng người Texas, tôi biết cô em sẽ trở về sau nửa tiếng đồng hồ, bởi vì cứ tính theo lối bán mua sòng phẳng, đàn ông Mỹ rất là minh bạch, đâu ra đó. Ngược lại, nếu tôi gửi một em đến phòng anh chàng châu Mỹ La-tinh, em ấy sẽ đi ít nhất là hai tiếng đồng hồ.

Đàn ông Mỹ La-tinh thích tán tỉnh cô gái bằng thứ tiếng Anh giọng Tây ban nha rề rà của anh ta, rất ư là mất thì giờ. Họ giống những đứa trẻ to xác theo cái cách riêng của họ, nhưng họ rất tử tế, lịch thiệp, và biết quý trọng phụ nữ như những bà con xa gốc Ý và Tây ban nha của họ.

Để đưa ra một ví dụ về hành vi của họ trong nhà chứa, tôi sẽ kể câu chuyện về điều đã xảy ra hồi đầu năm vừa rồi khi tôi đóng cửa nhà chứa vào một tối thứ Sáu theo yêu cầu của vị Bộ trưởng tài chánh và ba giám đốc ngân hàng có thế lực nhất một quốc gia Nam Mỹ. Tôi cam kết với vị Bộ trưởng là ngoại trừ khách mời của ông ta và hai cô gái đi với họ, không còn ai khác được phép đặt chân vào nhà chứa. Tuy nhiên, ngồi thảnh thơi trong khi phải chứng kiến thiên hạ hùng hục đi ra, đi vào phòng ngủ làm tôi rạo rực hứng tình, thế nên khi một người bạn nam rất gợi dục của tôi điện thoại đến, tôi liền rủ anh ta lại.

Khi anh ta đến nơi tất cả những phòng ngủ đều có người, chúng tôi không còn chọn lựa nào khác hơn là làm tình ngay trên sofa ở phòng khách, coi như xóa bỏ luôn lời hứa sẽ không cho ai vào nhà. Mặc dù các ông khách châu Mỹ La-tinh đã bảo “không được tiếp khách” điều đó không có nghĩa là “không được tiếp tình nhân.”

Sau khi chúng tôi làm tình với nhau được nửa tiếng đồng hồ, tôi chợt phát hiện ra là ông Bộ trưởng Tài chánh cùng với khách mời của ông đã lần lượt ra khỏi phòng ngủ và kéo ghế ngồi chung quanh với các em út của họ, để ngắm nghía bà chủ trưng bày tại chỗ một cuộc biểu diễn không có trong chương trình.

Tôi biết họ có quyền nổi giận vì tôi chiêu đãi người đàn ông khác không có trong nhóm của họ, tuy nhiên họ vẫn thản nhiên. Một giờ sau đó, sau khi chúng tôi đã thỏa thuê, những ông khách châu Mỹ La-tinh vỗ tay rộn rã, cười nói rộn ràng, “Hoan hô! Hoan hô!”

Lôi cuốn, và đôi khi ấu trĩ như vậy nhưng những người đàn ông châu Mỹ La-tinh này lại không chịu ngủ với đàn bà Mỹ La-tinh.

ĐÀN ÔNG Á ĐÔNG. Chúng tôi có câu nói truyền miệng là ngủ với đàn ông Á đông cũng giống như rửa tay – sạch sẽ và đơn giản. Đàn ông trong nhóm này là những người tình nhanh chóng nhất và nhỏ bé nhất về kích thước. Họ có thể nhanh chóng và dễ dàng để chiêu đãi tới mức khi một nhà hàng Tàu khai trương gần chỗ chúng tôi, tôi đã sắp xếp để có thức ăn giao đều đặn tận động hoa của tôi, đổi lấy một tháng chơi miễn phí cho tất cả nam nhân viên nhà hàng, tính luôn đầu bếp. Đổi mì lấy cuộc chơi, bạn có thể gọi nôm na như vậy cũng được.

Khi nói về những đàn ông Á đông thì người Nhật đi chơi bời nhiều hơn người Tàu, dân Tàu dù sao cũng là giống dân dè dặt và kín đáo.

Nhiều đàn ông Á đông biết rõ một cách đau đớn những khuyết điểm thể chất của họ và sẽ xoay qua làm những chuyện kỳ cục để che giấu hay bù đắp thêm.

Tôi có một trải nghiệm đau nhói trong phòng khách sạn với một người đàn ông thượng lưu Nhật bản, người không thể đối diện với thực tế về kích thức đồ nghề của ông ta.

Người đàn ông ấy – một Bộ trưởng trong Nội các Chính phủ Nhật, ghé thăm New York – nằm trong căn phòng tối đen, chăn kéo tận ngực khi tôi lên tới phòng theo sự sắp xếp của anh chàng thư ký người Mỹ.

Khi mắt đã quen với bóng tối, tôi có thể thấy ông ta ngoài bốn mươi và đầy nét quyến rũ. Ông ta không nói gì nhiều, nên tôi cởi áo quần thật nhanh và leo lên giường với ông ta, dự đoán là ông ta sẽ để tôi toàn quyền hành sự.

Tuy nhiên, trong giường, khi tôi mò xuống phía dưới, ông ta dịu dàng nhưng cương quyết đẩy đầu tôi ra. Lúc đầu tôi nghĩ chắc tại ông ta e thẹn, nhưng ông ta vẫn đẩy tôi ra cho đến khi ông ta biết tôi muốn thổi kèn ông ta mới để cho tôi thổi.

Nhưng ông ta không chịu bỏ hai bàn tay khỏi chỗ chúng đang che lấy hai dịch hoàn và gắn vào phía gốc của dương vật. Lúc đầu tôi tưởng ông ta làm vậy để kềm nó giùm tôi, nhưng chỉ một lúc sau tôi nhận ra cái dương vật mà tôi đang mút của ông ta có gì đó khác thường. Da không mềm như da trên con cu thật, và khi tôi đưa đầu lưỡi vào chỗ lỗ tiểu, tôi chẳng tìm thấy nó đâu.

Tôi biết nhất định là có điều gì đó vô cùng kỳ cục trên chiếc giường ấy. Nhưng tôi chưa kịp tìm ra, ông ta đã nhanh chóng lăn ngửa tôi ra, làm tình thật vội vã, lên cao điểm, và biến mất trong nhà tắm.

Nếu như tôi không thấy mình ấm áp và ẩm ướt khi tôi mò mẫm tấm khăn trải giường, chắc tôi đã phải nghi ngờ ông ta có một dương vật nhân tạo. Thật không hợp lý chút nào.

Năm phút sau khi ông ta từ nhà tắm trở ra hai tay vẫn che kín khoảng giữa hai đùi, tôi chẳng buồn chỗi dậy để mặc quần áo, bởi vì tôi muốn hỏi cho ra chuyện.

Vị Bộ trưởng nội các chính phủ luồn vào dưới tấm chăn đắp và bắt đầu chuyện trò với tôi bằng một thứ tiếng Anh giọng Nhật [2], lịch sự nhưng thật vất vả, và trong khi ông ta nói chuyện, tôi nhẹ nhàng đẩy tay của ông ta ra và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện một dương vật nhỏ hơn cả ngón tay út của tôi.

Tôi tin nếu ông ta là người da trắng và nếu như căn phòng có mở đèn, tôi chắc hẳn đã thấy mặt ông ta đỏ như gấc chín.

“Làm cách nào mà mới cách đây năm phút, kích thước của anh thật đáng nể vậy?” Tôi hỏi ông ta. “Có phải anh đeo cái gì lên dương vật của anh không?”

“Đừng quan tâm, đừng quan tâm,” ông ta nói. “Bây giờ mọi chuyện yên ổn cả rồi.”

“Nói cho em biết đi mà,” tôi nài nỉ. “Em sẽ hiểu mà, thật đó.”

Khi thấy chẳng còn gì phải giấu giếm, ông ta thú nhận là ông ta quả có đeo một dương vật nhân tạo, thứ mà sau này tôi tìm hiểu thêm ra được là rất phổ biến ở Nhật bản. Đó là một dụng cụ nhỏ bé và tinh vi có thể điều chỉnh để tạo cơn cực khoái cùng lúc với người đeo nó, và xịt ra một chất lỏng giống như tinh dịch.

“Nghe em nói nè,” tôi bảo ông ta. “Chẳng có gì phải xấu hổ vì dương vật thật của anh. Và để anh tin lời em nói, em sẽ thổi kèn lại cho anh.” Lần này ông ta để tôi làm, và tôi tin ông ta thực sự thưởng thức những giây phút ấy.

Sau khi mặc quần áo và sẵn sàng ra về, tôi hỏi xin ông ta cái dương vật giả ấy làm kỷ niệm.

“Không bao giờ xẩy ra, không bao giờ xẩy ra.” Ông ta lắc đầu. “Chỉ đem theo một cái, còn nhiều thành phố phải ghé thăm.”

“Vậy chúc anh may mắn nhé,” [3] Tôi chúc ông ta bằng thứ tiếng Anh giọng Nhật lúc ông ta bước ra khỏi phòng.

Nếu mỗi sắc tộc có những thói tật kỳ quặc riêng của họ, thì những lứa tuổi khác nhau cũng vậy, tôi đã từng chứng kiến một khuôn mẫu đồng nhất ở cùng một lứa tuổi trong đám khách hàng của tôi.

Khách hàng trẻ nhất của tôi là một cậu thiếu niên mười bảy, và vị khách cao niên nhất bảy mươi hai tuổi. Tuy vậy, khách hàng ở hai thái cực này rất hiếm hoi.

Trong các nhà chứa cổ điển những thập niên 30 và 40, tôi tin là vẫn thường xảy ra những chuyến “bước xuống cuộc đời” [4] – một dịp mà ông bố dẫn theo đứa con trai mới lớn của mình đến nhà chứa để thằng bé làm quen với các chị em ta và có dịp làm chuyện ấy lần đầu tiên trong đời.

Thời nay, khi tìm đến những nhà chứa như động hoa của tôi bọn trẻ thường đi với bạn bè. Tuy nhiên, đám thanh niên này thường rất lo âu, hấp tấp, và đạt tới cao điểm hầu như ngay lập tức. Họ có khả năng đạt đến đỉnh cao hai ba lần, và tùy theo khả năng tài chánh của họ hoặc tùy cô gái điếm có thích họ hay không, họ có thể làm thêm lần thứ hai, hoặc ngay cả lần thứ ba, nội trong nửa giờ.

Thanh niên ở lứa tuổi ngoài hai mươi thường kéo từng bọn đến nhà chứa. Ở tuổi này họ còn hơi ngại ngần, và thường phải nhờ hơi men để chiêu dụ lòng can đảm. Nhóm này tương đối dễ dạy và có khả năng kéo dài được lâu hơn đám con trai mới lớn.

Khi đàn ông ngoài hai mươi sắp sang lứa tuổi ba mươi họ cũng đạt tới đỉnh cao của khả năng tình dục nhưng còn xa mức người yêu lý tưởng rất nhiều, họ bị những cô gái hành nghề chuyên nghiệp xem là những của nợ. Bọn sắp bước qua tuổi ba mươi là bọn mà em út ít ưa chuộng nhất, bởi vì họ đòi đủ mọi tư thế với đồng tiền họ bỏ ra, và thái độ kênh kiệu của họ là: “Tôi còn trẻ, tôi còn quyến rũ, tôi chẳng cần dùng đến gái điếm, nhưng đã lỡ đến đây rồi, phải xài cho đáng đồng tiền.”

Ngược lại, đàn ông ở lứa tuổi ba mươi và bốn mươi là thứ mà gái giang hồ thích nhất.

Đây là những người đàn ông đã hiểu đời. Thường họ đi hai lần trong nửa tiếng đồng hồ, và theo như ghi nhận của các em út thì làm tình với họ thật là thú vị. Thường họ là những kẻ biết chăm sóc thân thể mình, chơi thể dục trong những phòng tập, chơi tennis, xức nước hoa Cologne và kem cạo râu có mùi dễ chịu, thực sự biết trân trọng phụ nữ, và không quá đòi hỏi. Đàn ông lứa tuổi ba mươi và bốn mươi không quá tỉ mỉ chuyện em út hai mươi hay ba mươi, miễn là cô ta quyến rũ và có cá tính dễ thương.

Về thái độ, đàn ông lứa tuổi bốn mươi và năm mươi cũng tương tự như nhóm trên, ngoại trừ họ thường đòi thổi kèn hơn là giao hợp tự nhiên. Họ thuộc thế hệ mà những bà vợ ngại ngần làm những chuyện ấy cho chồng, thành ra họ đến nhà chứa để tìm những thứ mà ở nhà không có.

Theo kinh nghiệm và cũng là quan điểm của tôi thì về phương diện tình dục, một người đàn ông đạt đến đỉnh cao và bắt đầu suy thoái ở độ tuổi bốn mươi bước qua năm mươi.

Đàn ông lứa tuổi năm mươi bắt đầu đòi những em thật trẻ, nhất là những Lolita bé bỏng hoặc những em loại “con gái của bố.” Loại khách hàng này thường là những thương gia giàu có, về hưu bán phần, đi nghỉ mùa đông ở Miami, và bay đi bay về giữa Puerto Rico, và New York để tìm lạc thú. Họ thường có làn da rám nắng tuyệt đẹp, cư xử rất lịch thiệp, và thường đến động hoa mang theo một chai Scotch hay lọ nước hoa cho bà chủ. Đàn ông ngoài năm mươi bắt đầu cảm thấy rằng do những thiếu sót trong chuyện hành sự họ phải đền bù bằng cách chơi đẹp về tiền bạc. Họ thường đòi có sự kín đáo hơn đám trẻ, họ là những người tình dịu dàng, và thường mỗi giờ chỉ làm được một lần, nếu như còn làm được.

Những vị trên sáu mươi thì, trừ vài trường hợp rất hiếm hoi, sẵn sàng cho thổi kèn. Nếu cô gái làm miệng cho họ, họ sẽ tới bến chỉ sau vài ba động tác, và nếu họ làm miệng cho cô gái, họ có thể làm hoài không ngừng một cách đầy thú vị.

Tuy nhiên, bạn sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn chắc chắn họ sẽ thích loại hình tình dục nào, như tôi đã có lần phát hiện một đêm kia khi tôi có hẹn với một chủ ngân hàng lớn tuổi và nổi tiếng đến từ Philadelphia. Ông ta vô cùng quyến rũ, vô cùng ngọt ngào, và suốt buổi tối, tôi thấy có thiện cảm và bắt đầu thấy thích ông ta tới mức lúc ngồi trên taxi trên đường về nhà tôi tự nhủ, “Tội nghiệp anh chàng, anh ta quá là tử tế, tại sao anh ta lại không được quyền hưởng những lạc thú mà người khác được hưởng chứ?” Và tôi quyết định tặng ông ta một cú thổi kèn ngoạn mục.

Nhưng khi chúng tôi vào căn hộ của tôi ông ta dìu tôi lại sofa, lột đồ lót của tôi, và vẫn còn mặc nguyên áo quần, ông ta vục mặt vào tôi suốt nửa tiếng đồng hồ như thể tôi là món trứng cá tuyền vậy.

Một trong những trường hợp hiếm hoi của đàn ông trên sáu mươi mà vẫn dẻo dai để làm ăn là một ông vua điện ảnh người Mỹ, tôi biết điều đó bởi vì ông ta đã làm tình với tôi rất nhiều lần.

Người đàn ông nổi tiếng này luôn luôn yêu cầu tôi và một trong số những em út của tôi đến căn hộ của ông ta ở Plaza Hotel, nơi ông ta chờ chúng tôi trong bộ áo ngủ bằng lụa mắc tiền.

Khi đến đó, thường thì chúng tôi rất ít trò chuyện, tuy vậy chúng tôi luôn có thời gian để trầm trồ khen ngợi những bức tranh nguyên bản tuyệt đẹp của Dali và Picasso, trước khi cô bạn gái nước ngoài của ông ta thảnh thơi bước vào với dáng vẻ của một kẻ tình cờ ghé qua, rồi cởi quần áo và nằm lên giường.

Vì một lý do khác thường nào đó mà người đàn ông không bao giờ làm tình với cô bạn gái trẻ của ông ta, mặc dù ông ta chu cấp cho cô ta một cuộc sống thượng lưu và mua cho cô ta căn hộ trong một dinh thự sang trọng ở khu East Side.

Hai cô gái gọi cũng cởi quần áo và bắt đầu làm tình với cô gái ngoại quốc kia trong khi ông ta ngồi đó, vạt áo dĩ nhiên là mở tung, trong chiếc ghế dựa lộng lẫy đời Louis XV. Và tôi phải nhìn nhận rằng dù tuổi tác đã biến ông ta thành một thứ đồ cổ, ông vua điện ảnh này có một dương vật thật to và đẹp.

Sau khi cả ba cô gái đã vật vã với nhau trên giường khoảng mười lăm phút – một cô hôn ngực cô gái ngoại quốc trong khi tôi làm cho cô ta bằng cái lưỡi rung đều của mình – cô ta cong người lại thì thầm vào tai tôi: “Được rồi, em giả sướng đây.” Và cô ta làm như đang trong cơn cực khoái để làm hài lòng người-tình-ông-vua-điện-ảnh của mình.

Vấn đề của cô ta là cô ta đã dùng máy rung từ khi lên mười bảy tuổi, bây giờ ở tuổi mười chín không có máy thì cô ta không thể lên đỉnh cao được, bởi vì không gì có thể sánh bằng tác dụng của máy móc – chính vì vậy mà tôi luôn khuyến cáo các em út của tôi đừng bao giờ dùng chúng.

Sau khi cô gái ngoại quốc giả sướng xong, nhà tài phiệt cởi chiếc áo khoác ra và làm tình với một trong hai cô gái thuê bao, thường là tôi. Và tôi phải nói rằng ông ta khá sung sức và tuyệt diệu cho một người đàn ông sáu mươi – miễn là bạn nhắm mắt lại.

Dù già hay trẻ, dẫu là dân Afghanistan hay người Eskimo, tất cả những người đàn ông ăn bánh trả tiền trong căn nhà lạc thú đều được gọi chung là “johns,” và tất cả đều lọt vào một trong những phân loại sau đây.

1- NHỮNG CHÀNG DỄ TÍNH. Anh ta đến trong tình trạng hứng tình và vội vã tới mức không có thì giờ nhấm nháp bất cứ thứ gì. Anh ta chỉ muốn có một màn thổi kèn cấp tốc, và tuyệt đối không dính líu đến bất cứ chuyện gì khác. Khỏi cần hôn, khỏi ôm ấp, cô gái cũng không cần giả sướng. Anh ta vào và ra trong vòng mười lăm phút.

Cũng có một dạng biến thể của đám “khách hàng” chỉ cần một cú thổi kèn. Nhóm này biện luận rằng một khi họ không đẩy dương vật họ vào bất cứ cái âm đạo nào, thì không thể nói rằng họ không chung thủy với vợ họ. Điều kỳ lạ đây lại là loại đàn ông trước khi lấy vợ thường là những tay chơi quậy phá khét tiếng.

2- NGƯỜI TÌNH. Chàng dính líu tình cảm với em út, lần nào đến cũng đòi gặp nàng, và không muốn chung đụng với em nào khác. Chàng kể cho nàng nghe chuyện đời mình, và thường muốn cải hóa nàng – đem nàng khỏi chốn nhơ nhớp này – nhưng thường không cho nàng biết ra khỏi chốn này nàng sẽ làm gì để sống. Người tình thường chỉ sung sướng khi cảm thấy nàng cũng thỏa mãn với cách làm tình của chàng. Chàng là thứ làm mất thì giờ, nhưng cũng đáng đồng tiền, vì chàng là khách hàng thường xuyên.

3 – KẺ ĐĨ THÕA CHÍNH TÔNG. Hắn ta ưa chuộng sự đa dạng nhưng không nhất thiết phải chọn lựa nhất định thứ nào, và luôn luôn chuộng không khí nhà chứa hơn là một phòng khách sạn lẻ loi. Hắn luôn mang cho bà chủ một chai rượu hay một thứ quà cáp nào khác, luôn xem nhà chứa như nhà mình, và suốt đêm ngủ với hết em này đến em khác. Lúc hắn ta ngưng thì thường trời đã tảng sáng, và thường sẵn sàng trả thêm chút lệ phí để được hưởng thêm chút đặc quyền kéo sofa nhà chứa ra làm một giấc.

4 – ANH CHÀNG HỌ SỞ. Gã đến mang theo một lô những chuyện kể về những tiếp viên hàng không bốc lửa, cùng những người mẫu thời trang mà gã có dịp ngủ với, những người chết mê chất mệt vì thân hình tuyệt đẹp của gã. Loại này thường còn trẻ, không hẳn là đẹp trai, và cũng chẳng tốt lành gì trên giường. Bạn sẽ luôn tự hỏi gã ấy lấy đâu ra sức lực để đến nhà chứa của bạn mà chi tiền, bởi vì, từ những chuyện gã kể, nghe như gã là một thứ chủ cả giàu sang, em út gạt ra không hết.

5- TAY TRỌC PHÚ HƯỚNG NỘI. Người đàn ông này thường là nghiêng về trí thức hơn là dân chơi bời thông thường, anh ta muốn gặp một em một lần duy nhất trong đời và không bao giờ gặp lại em ấy nữa. Anh ta nhờ vả bà chủ chứa vì biết bà ta có đường dây với những gái gọi khác trong thành phố và có thể đáp ứng cho nhu cầu thích nhiều mặt hàng khác nhau mà anh ta khao khát. Anh ta có thể là một chàng độc thân quá ham mê công việc hoặc nghề nghiệp, không còn thời gian lẩn quẩn ở những tiệc tùng để tán gái, hoặc nếu như đã có gia đình, anh ta thường tìm đến nhà chứa vào mùa hè khi vợ anh ta đi nghỉ hè. Anh ta có thể gọi đến bất kể ngày đêm, khi có sự thôi thúc, đòi hỏi.

6-TAY KỲ KÈO GIÁ CẢ. Hắn ngồi quanh quẩn cả nửa giờ hút càng nhiều thuốc lá, uống càng nhiều rượu của chủ chứa càng tốt, trong khi suy nghĩ xem có nên đi không. Hắn đày đọa bạn đủ cách để tìm một cô gái đặc biệt cho hắn, cho dù có biết bao nhiêu em ngồi chờ quanh hắn, và khi hắn quyết định đi thử cho biết và bạn sắp sửa nói chuyện giá cả, hắn sẽ kỳ kèo bằng mọi cách để được giảm giá. Hắn thường lảm nhảm là nguyên việc gửi xe đã tốn của hắn bao nhiêu tiền rồi.

7-A- CHÀNG BẤT LỰC TẠM THỜI. Chàng ta bất lực vì uống rượu nhiều quá, vì mệt mỏi quá, vì thị trường chứng khoán suy sụp quá, hoặc công việc trong văn phòng áp lực nặng nề quá. Nhưng dù bất cứ vì nguyên do nào chứng bất lực của chàng thường ngắn hạn, và khi chàng ta trở lại vào một tuần lễ sau đó, có thể chàng sẽ lại là một người tình hào hoa và sung sức. Người đàn ông này thường là loại người hơi hồi hộp và nhạy cảm, nên chúng tôi thường kiên nhẫn với anh ta, cho anh ta thêm cơ hội thứ nhì.

7-B. TAY CHƠI BẤT LỰC KINH NIÊN. Gã thích hình thức hưởng lạc tập thể nhìều em cùng một lúc, hoặc thích xem cảnh nữ đồng tình luyến ái làm ăn mà chẳng cần biết em út da đen, da trắng hay da xanh. Chứng bất lực vĩnh viễn của gã có thể do tuổi tác hoặc một thứ mặc cảm nặng cân nào đó, và những sở thích của gã bao gồm việc mầy mò em út cho tới khi họ cực sướng (hoặc giả sướng), thích ăn sống nuốt tươi họ, thích thủ dâm trong khi các em út nhìn ngắm, và vài người còn thích giao hợp hậu môn bằng dụng cụ hoặc có kẻ còn tiến xa bằng cách dùng củ cà rốt, những khúc cây, hột trong xâu chuỗi, cục nước đá, hoặc bất cứ thứ linh tinh nào có thể nhét vào được.

LỜI KẾT:

Tôi là một người đàn bà hai mươi tám tuổi. Tôi đi đó đi đây rất nhiều, đã gặp gỡ những người đàn ông, đàn bà trong trạng thái vui, buồn của họ; với những thăng trầm trong cuộc sống họ. Bằng cách riêng của tôi, tôi cảm thấy, tôi đã cố gắng giúp họ – và giúp chính tôi – bằng cách đem lại chút niềm vui cho cuộc sống họ. Không ai có thể chối cãi rằng cuộc sống quanh chúng ta có quá nhiều điều buồn khổ. Con người lẻ loi và khốn khổ.

Một người bạn thân có lần bảo tôi: “Cố gắng tìm nguồn hạnh phúc trong nỗi cô đơn của mình.” Và tôi đã cố, nhưng… may mắn tôi không sống trong nỗi cô đơn của mình.”

Thì đúng là thời gian gần đây tôi đã “phạm tội” bằng cách bán mình cho những người đàn ông, bằng cách bán thân xác những em út của tôi cho đàn ông. Nhưng đó không thuần túy là sự trao đổi hàng hóa. Tôi cố gắng đem lại chút niềm vui cho những người đàn ông ấy, cho dù họ phải bỏ tiền ra mua. Tôi đã thành thật với họ và lấp đầy những giờ khắc lẻ loi bằng cách cho họ một nụ cười ấm áp, một ly nước mát, chút âm nhạc dịu dàng làm nền, và sau đó là một thân thể trẻ trung mềm mại để ôm, để áp, để hôn, để ân ái với. Đó có thực sự là một tội lỗi không? Người đàn ông thỏa mãn, và trong khoảng thời gian ông ta ở trong căn nhà ấm cúng của tôi, ít nhất ông ta cũng không cô đơn và khốn khổ. Ông ta chẳng cần uống say mèm trong góc quán rượu nào đó. Tự ái của ông ta được dỗ dành. Và nam tính của ông ta được khẳng định. Thành thật mà nói, người ta có thể từ chối niềm hạnh phúc ấy với một con người không?

Từ khi bắt đầu viết cuốn sách này, tôi đã nhận lời mời của vài trường đại học để thuyết trình về đề tài “Huyền thoại và Thực tiễn của nghề làm điếm.” Tôi đang soạn bài nói chuyện của mình, và tôi sẽ cố gắng giải thích cho những người trẻ cách đem lại hạnh phúc cho người khác và tránh những vấn đề mà hầu hết những người đàn ông tìm đến tôi đã gặp phải. Không phải là nhà Phân tâm học nhưng tôi tin rằng tình dục không quan trọng đến mức như người ta vẫn nghĩ. Ban đầu là một chút cảm giác, ngọn lửa đỏ le lói ấy có tên là tình yêu. Hãy khéo thổi cho ngọn lửa ấy bùng lên thành đám cháy, đừng thổi tắt nó như thổi tắt ngọn nến.

Tôi đã thích thú trong việc bắt điện thoại không kể ngày đêm, và tôi cũng thích thú khi được gặp những người chưa quen, thấy những khuôn mặt mới mỗi ngày. Tôi đã ngạc nhiên biết bao nhiêu sau mấy tháng “làm việc,” đã nhận ra rằng hầu hết những người đàn ông tìm đến nhà chứa của tôi còn trẻ một cách đáng ngạc nhiên. Không như tôi nghĩ lúc ban đầu, rằng những người già khó tìm bạn kết đôi mới tìm đến chốn ấy. Tuổi trung bình khách hàng của tôi là khoảng ba mươi lăm, trong đó có khá nhiều ở lứa tuổi mới ngoài hai mươi.

Ở đây chúng ta có thể xâm lấn vào lãnh vực tâm lý học nam giới với câu hỏi vì sao đàn ông phải đi xuống xóm; bất kể già hay trẻ, đẹp trai hay xấu xí. Với những người độc thân, nhà chứa của tôi trở thành mái gia đình thứ hai của họ. Họ có thể đến đó, dẫn theo bạn bè bất kể giờ giấc và ở lại cho tới gần tảng sáng.

Với những người đàn ông già hơn, tìm đến nhà chứa của chúng tôi cũng như tham dự một chương trình làm trẻ trung lại.

Riêng tôi, tôi ghét sự cô đơn. Tôi yêu con người bởi vì tôi đặt niềm tin nơi họ, và nói chung thời kỳ làm chủ lầu xanh, với những cô gái thật đáng yêu ở chung quanh, đã là một thời gian đầy hạnh phúc. Tôi hy vọng một ngày nào đó nghề mua bán xác thịt sẽ được hợp pháp hóa. Và nếu có thể, tôi muốn hướng dẫn những ai muốn thành một bà chủ chứa thành công biết hành xử “vai trò lãnh đạo” của mình.

Cá tính là điều quan trọng nhất. Vóc dáng cũng quan trọng không kém và hy vọng huyền thoại cho rằng tú bà thường là một cô gái điếm về già đã qua thời vàng son; người không còn lối thoát nào khác ngoài đời sống, sẽ được minh chứng là không đúng. Tôi tin tôi là một trong những tú bà trẻ trung nhất, linh hoạt nhất và thành công nhất ở New York.

Có thể đây là điều tôi không bao giờ nên kể cho các con tôi nghe, nếu như mai này tôi có con – và tôi cũng mong mình sẽ có con – nhưng ở thời kỳ này tôi muốn nói rằng tôi hãnh diện với vương quốc mà tôi trị vì. Tôi tiếc là những khoảnh khắc đem lại hạnh phúc cho người khác có thể không còn nữa, vì những đạo luật lỗi thời cũng như những thủ tục bất lương, nhưng tôi tin rằng sẽ luôn có những cơ hội mới mẻ cho một cô gái Hòa Lan đầy tham vọng và năng động gặt hái được hạnh phúc đồng thời đem lại lạc thú cho người khác. Chỉ cần cuốn sách này thay đổi cái nhìn về cuộc đời của những “chị em ta” và người đàn bà coi sóc họ, là tôi đã thấy mãn nguyện rồi.


[1] Jewish American Princess.

[2] ENGRISH (trong nguyên bản.)

[3] Nguyên bản: “Rots of ruck”

[4] Tạm dịch từ nguyên bản: Cherry-popping.

Tổng số lượt xem trang