
Bản dịch của Lê Anh Hùng
(Defend the Defenders)
(Defend the Defenders)
LIFTINGUPTHESAINTS11.5.2013
Ở Việt Nam, tự do tín ngưỡng được hiến pháp bảo hộ về mặt nguyên tắc. Tuy nhiên, những người theo những tôn giáo mà chính quyền không chấp nhận lại phải đối mặt với tình trạng bị truy bức. Một trong những tôn giáo đó là đạo Tin Lành. Kết quả là gần như tất cả các đạo hữu Tin Lành đều phải vận hành các hoạt động phụng sự và nhà thờ ở Việt Nam một cách bí mật. Lần đầu tiên tôi và Steve dính líu đến hoạt động phụng sự ở Việt Nam là vào năm 2006, sau khi Steve gặp một đôi người Mỹ đã nghỉ hưu và chuyển tới Sài Gòn để trợ giúp nhà thờ bí mật. Những người bạn của chúng tôi cũng như những người phục vụ với họ bị truy bức – một số thậm chí còn bị bỏ tù nhiều lần – vì thực hành Thiên Chúa giáo.
Khi Steve và tôi lập kế hoạch cho chuyến đi, chúng tôi muốn trải nghiệm một thời gian ý nghĩa ở Việt Nam. Chúng tôi dự định thăm bạn bè và các hoạt động phụng sự của họ ở Sài Gòn. Chúng tôi cũng hy vọng sẽ thiết lập các mối quan hệ mới trong nhà thờ bí mật. Ngoài ra, chúng tôi còn muốn khám phá Việt Nam và tìm hiểu thêm về lịch sử, con người và văn hoá của mảnh đất này. Mặc dù vẫn gặp một vài thử thách dọc đường song chúng tôi rời Việt Nam ngày 28.4 với cảm giác là mình đã hoàn thành từng mục tiêu đã đề ra.





Đập vào mắt chúng tôi còn là sự chênh lệch đáng chú ý về địa vị kinh tế – xã hội và quyền lợi của người dân bất chấp thực tế Việt Nam vẫn tự nhận là một nhà nước xã hội chủ nghĩa. Chiếc Rolls Royce màu đen trên lối vào của một ngôi nhà nằm kề bãi biển với đội ngũ bảo vệ riêng nhắc chúng tôi nhớ tới cuốn sách của George Orwell, “Trại súc vật”, và kết cục cuối cùng của một chính quyền thối nát. Tất cả mọi người đều bình đẳng, song một số người lại bình đẳng hơn số khác. Chủ nghĩa tư bản thực sự có ảnh hưởng ở Việt Nam, song chỉ những ai nắm quyền lực mới gặt hái được thành quả từ đó.








Đối với người Mỹ, chiến tranh Việt Nam đã trôi qua. Đối với Việt Nam, cuộc chiến hãy còn đấy. Người dân của nó vẫn đang tham gia vào cuộc đấu tranh vì quyền tự do chính trị, kinh tế và tín ngưỡng. Đối với tôi, Việt Nam đã vĩnh viễn thay đổi từ những hình ảnh đen trắng trong ký ức tuổi trẻ của mình sang một đất nước của sắc màu sự sống mà ở đó đang rất, rất cần đến Đức Chúa.
Nguồn: (Defend the Defenders) Việt Nam – Cuộc đấu tranh vì tự do
LIFTINGUPTHESAINTS
************
Thử làm dân
Đào Tuấn
Giá như những người làm chính sách cho đồng bào, như Ben Affeck, một lần thử làm dân, thay vì ngồi bên Tháp Rùa, để thông cảm được với những nạn nhân của sự “bất cập”.
LIFTINGUPTHESAINTS
************
Thử làm dân
Đào Tuấn

Ben Affeck, đạo diễn Hollywood nổi tiếng vừa đưa ra thách thức “thử sống với 1,5 USD/ngày”. Mở ngoặc nói thêm “sống” ở đây chỉ với ý nghĩa chi phí cơm ăn nước uống với 30 ngàn đồng mỗi ngày. 30 ngàn mỗi ngày, vị chi 900 ngàn đồng mỗi tháng. Hơn 11 triệu đồng mỗi năm. Đó là “mức nghèo đói”, đó là “mức cơ cực”, tính theo chuẩn thế giới mà cuộc vận động “Live Below the Line” (sống dưới mức nghèo đói) do Ben khởi sướng muốn những người tham gia “thử”. Thử, để tiết kiệm tiền cho người nghèo. Thử, để cảm thông cho cảnh nghèo.
Những người dân nghèo ở Việt Nam hẳn sẽ ngạc nhiên và ngậm ngùi lắm khi “mức sống” 30 ngàn mỗi ngày được những người “sống thử” coi như những “thử thách cần chinh phục”.
Ngày hôm qua, Bộ Nông nghiệp và PTNT vừa công bố một báo cáo về đời sống của 75.000 hộ, 324.600 nhân khẩu. Đây là bộ phận đang thử thách sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của mình năm này qua năm khác với mức thu nhập bình quân chỉ 7,1 triệu đồng/người/năm, chưa bằng 30% thu nhập bình quân đầu người của cả nước năm 2012. Thậm chí, bà con ở nhiều vùng đang sống với mức thu nhập cực thấp. Đó là các vùng Cửa Đạt (Thanh Hóa) và An Khê – Ka Nak (Gia Lai), Sông Tranh 2 (Quảng Nam) hay Đồng Nai 3 (Lâm Đồng). Cực thấp là bao nhiêu? Cực thấp là mức thu nhập 4,2 triệu đồng/người/năm. Và “thử thách” mà họ phải vượt qua là sống với 4,2 triệu đồng mỗi năm, hay 350 ngàn đồng mỗi tháng, hay 12 ngàn đồng mỗi ngày. Mà “sống” ở đây khác với nghĩa “sống thử” của Ben Affeck ở chỗ nó không chỉ là cơm ăn và nước uống. Nếu cần một bằng chứng thì còn đó cái chết của người phụ nữ khốn khổ ở An Xuyên, Cà Mau, khi viện phí, học phí một lẫn nữa được nhắc lại như những gánh nặng khủng khiếp, như một sức ép vô hình đè lên cuộc sống, và ở chừng mực nào đó, lên cả số phận những người dân, cả người nghèo lẫn người không nghèo. Đúng là: Một người phụ nữ phải quyên sinh trước học phí và viện phí.
Giữa Cửa Đạt, An Khê- Na Nak, Sông Tranh 2 và Đồng Nai 3 có điểm gì chung?
Không khó để nhận ra. Đó chính là những vùng thủy điện. Và bộ phận người dân đang sống chỉ bằng 1/3 mức sống “nghèo đói”, “cơ cực” chính là những người phải di dời nhà cửa, ruộng vườn, mồ mả ông bà tổ tiên để nhường chỗ cho các công trình thủy điện.
Bản tin trên Tuổi trẻ, dẫn báo cáo Bộ Nông nghiệp đưa ra nhận xét, rằng “Thu nhập rất thấp, tỉ lệ nghèo rất cao”, tới 36%, so với mức bình quân chung 10% của cả nước.
Biết bao nhiêu những lời hứa đã được long trọng nói ra, trước cuộc sống giống như bị bỏ quên, như “hạt thóc trong kẽ hòm” của những người dân vùng thủy điện. Biết bao nhiêu chính sách bắt đầu bằng hai từ “hỗ trợ”. Nhưng thực tế là cùng với việc di dời, những người dân tay không phải bắt đầu từ những con số 0 với một sinh kế mới.
Chúng ta đang ngồi ở chân Tháp rùa để làm chính sách cho đồng bào. Để sau đó chỉ nói nhẹ hều bằng hai chữ “bất cập trong chính sách”. Dù đằng sau sự “bất cập” đó là cuộc sống khốn khó.
Giá như những người làm chính sách cho đồng bào như Ben Affeck một lần thử làm dân, để thông cảm được với những nạn nhân của sự “bất cập”.
Những người dân nghèo ở Việt Nam hẳn sẽ ngạc nhiên và ngậm ngùi lắm khi “mức sống” 30 ngàn mỗi ngày được những người “sống thử” coi như những “thử thách cần chinh phục”.
Ngày hôm qua, Bộ Nông nghiệp và PTNT vừa công bố một báo cáo về đời sống của 75.000 hộ, 324.600 nhân khẩu. Đây là bộ phận đang thử thách sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của mình năm này qua năm khác với mức thu nhập bình quân chỉ 7,1 triệu đồng/người/năm, chưa bằng 30% thu nhập bình quân đầu người của cả nước năm 2012. Thậm chí, bà con ở nhiều vùng đang sống với mức thu nhập cực thấp. Đó là các vùng Cửa Đạt (Thanh Hóa) và An Khê – Ka Nak (Gia Lai), Sông Tranh 2 (Quảng Nam) hay Đồng Nai 3 (Lâm Đồng). Cực thấp là bao nhiêu? Cực thấp là mức thu nhập 4,2 triệu đồng/người/năm. Và “thử thách” mà họ phải vượt qua là sống với 4,2 triệu đồng mỗi năm, hay 350 ngàn đồng mỗi tháng, hay 12 ngàn đồng mỗi ngày. Mà “sống” ở đây khác với nghĩa “sống thử” của Ben Affeck ở chỗ nó không chỉ là cơm ăn và nước uống. Nếu cần một bằng chứng thì còn đó cái chết của người phụ nữ khốn khổ ở An Xuyên, Cà Mau, khi viện phí, học phí một lẫn nữa được nhắc lại như những gánh nặng khủng khiếp, như một sức ép vô hình đè lên cuộc sống, và ở chừng mực nào đó, lên cả số phận những người dân, cả người nghèo lẫn người không nghèo. Đúng là: Một người phụ nữ phải quyên sinh trước học phí và viện phí.
Giữa Cửa Đạt, An Khê- Na Nak, Sông Tranh 2 và Đồng Nai 3 có điểm gì chung?
Không khó để nhận ra. Đó chính là những vùng thủy điện. Và bộ phận người dân đang sống chỉ bằng 1/3 mức sống “nghèo đói”, “cơ cực” chính là những người phải di dời nhà cửa, ruộng vườn, mồ mả ông bà tổ tiên để nhường chỗ cho các công trình thủy điện.
Bản tin trên Tuổi trẻ, dẫn báo cáo Bộ Nông nghiệp đưa ra nhận xét, rằng “Thu nhập rất thấp, tỉ lệ nghèo rất cao”, tới 36%, so với mức bình quân chung 10% của cả nước.
Biết bao nhiêu những lời hứa đã được long trọng nói ra, trước cuộc sống giống như bị bỏ quên, như “hạt thóc trong kẽ hòm” của những người dân vùng thủy điện. Biết bao nhiêu chính sách bắt đầu bằng hai từ “hỗ trợ”. Nhưng thực tế là cùng với việc di dời, những người dân tay không phải bắt đầu từ những con số 0 với một sinh kế mới.
Chúng ta đang ngồi ở chân Tháp rùa để làm chính sách cho đồng bào. Để sau đó chỉ nói nhẹ hều bằng hai chữ “bất cập trong chính sách”. Dù đằng sau sự “bất cập” đó là cuộc sống khốn khó.
Giá như những người làm chính sách cho đồng bào như Ben Affeck một lần thử làm dân, để thông cảm được với những nạn nhân của sự “bất cập”.