Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Kênh đào Đông Nam Á và Chính trường VN...

-Son Tran
Các quân cờ di chuyển.
Nguyễn An Dân

Hôm nay là đúng 1 tháng từ khi con chốt giàn khoan cắm ở khu vực quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Theo một số nguồn tin, nó đã bắt đầu dịch chuyển và khả năng đi bước thứ 3 đến quần đảo Trường Sa. Chúng ta cùng nhìn lại các diễn biến tình hình diễn ra trong bước thứ hai kể từ bài viết “ Bước thứ hai của con chốt qua sông” của tôi mà dư luận đã xem qua trong mấy ngày gần đây.
Trên bình diện quốc tế, các bước đi chiến thuật của Mỹ và các đồng minh Châu Á quả nhiên đã đúng như chúng ta dự đoán trong bước thứ hai. Mỹ đang thành lập Khối Đồng Minh Đông Á để triển khai chiến lược “xoay trục” của mình, và như một nguồn tin từ chính phủ Philippin cho biết, gồm có Mỹ, Nhật Bản, Philippin và Việt Nam (1). 
Trung Quốc cũng vậy, trong một nỗ lực kiên quyết, đã lôi kéo Malaysia đứng về phía mình, cả “ông anh Trung Quốc và đàn em tạm thời Malaysia” cùng hòa tấu bản nhạc“tranh chấp biển đông nên thỏa thuận và đàm phán song phương”. Cùng lúc đó là đài truyền hình Trung Quốc phát ra các kịch bản “xâm lược Việt Nam” như những lời hăm dọa. Một khả năng chiến tranh quân sự thì chưa có nhưng khả năng chiến tranh thương mại là có thể, nghe đâu TQ đang “hăm he” nếu Việt Nam khởi kiện thì sẽ gây sức ép kinh tế ?
Mỹ đã rất nhiệt tình ủng hộ phe thân Mỹ của mình trong đảng cầm quyền của Việt Nam và Trung Quốc đã không lùi bước, càng gia tăng áp lực qua ngoại giao và quân sự. Còn bên trong Việt Nam, tay cờ Ba Dũng sau những phát ngôn táo bạo đang làm những gì đáp ứng sự kỳ vọng của các đồng minh trong lúc này.

Bước lùi chiến thuật để tạo thế trong chiến lược
.
1/ Đẩy pháo vào tay Bộ Chính Trị
Những diễn biến vừa qua bên trong Việt Nam của tay cờ Ba Dũng đã làm quần chúng thất vọng, bắt đầu nhận định trong việc đánh giá tay cờ Ba Dũng đã “chậm chạp” cũng như “nói nhiều làm ít”. Tuy nhiên đó là với quần chúng bên ngoài, còn nhìn sâu và kỹ vào diễn biến bàn cờ mấy ngày nay mới nhận thấy những bước lui về hậu phương của Ba Dũng là có cân nhắc và tay cờ này đã đạt được một số thắng lợi tương đối qua các nước đi ngầm suốt 1 tuần qua.
Suốt một tuần nay dư luận ồn ào, nóng ruột và trách móc chính quyền Việt Nam nhu nhược chậm trễ trong việc khởi kiện Trung Quốc, đang được coi như nước đi bước ngoặt trong việc “thoát Trung” vĩnh viễn. Sau khi có một loạt động thái kêu gọi quần chúng sát cánh cùng chính phủ khởi kiện Trung Quốc thì việc này bị chậm lại. Trong một diễn biến có những ồn ào chỉ trích Ba Dũng “nói mà không làm” thì tay cờ này đưa ra một nước cờ khéo léo. Bằng phát biểu công khai cho quần chúng thấy là “việc khởi kiện Trung Quốc sẽ do Bộ Chính Trị quyết định”, Ba Dũng đã chỉa mũi dùi nóng bỏng đang nhắm vào mình chuyển sang Bộ Chính Trị để nhóm này phải chịu trách nhiệm trước dân trong động thái thiếu kiên quyết này của Việt Nam. Nước cờ “đẩy pháo giao tay” này đã cho thấy nội tình của Bộ Chính Trị lộ ra. Cái gì là nguyên nhân chính, những ai sẽ chịu trách nhiệm trước dân tộc và tổ quốc vào lúc nguy nan này.
Quần chúng Việt Nam ai cũng biết cơ quan quyền lực nhất Việt Nam không phải là Phủ Thủ Tướng, Quốc Hội mà là Bộ Chính Trị. Có một vấn đề đáng chú ý là theo tôi, hiện nay nhóm Ba Dũng đang chiếm khoảng 7/17 ghế trong Bộ Chính Trị (gồm những ai thì tôi sẽ nói dần dần ở các phần sau).
Từ lâu trong những quyết định mang tính bước ngoặt của đất nước thì Bộ Chính Trị sẽ bỏ phiếu. Ở Hội Nghị TW 9 vừa qua, chúng ta còn nhớ có một bài viết nêu ra phát biểu của một “đồng chí nào đó” có quyền lực trong Bộ Chính Trị “chúng ta, những người có thẩm quyền,lại cứ mãi nhân nhượng?, vì sao cứ yếu đuối và “dĩ hòa vi qúy” với Trung Quốc để mất chủ quyền của đất nước?”(2). Lúc đó quần chúng còn bán tín bán nghi, nhưng nay thì đã lộ rõ, vì sao Việt Nam chậm trễ trong việc kiện Trung Quốc. Phải chăng vì nhóm Ba Dũng chỉ chiếm trên dưới 7/17 phiếu nên thất thế. Chúng ta cũng không quên trong bài viết khi đó, tác giả Thanh Trúc có kết luận “ai ngăn cản việc khởi kiện Trung Quốc lúc này là phản bội đất nước, phản bội dân tộc”. Tôi nghĩ nhóm nhân vật thuộc phe Ba Dũng ủng hộ chủ trương khởi kiện, như vậy trong số hơn phân nửa ủy viên còn lại thì ai đã ngăn cản? là ai đang phản bội dân tộc?
Cuối cùng, trong sự “sôi sùng sục” của dân tộc với lòng yêu nước nhiệt tình, đã hoài nghi và quy trách nhiệm cho tất cả lãnh đạo cả bên đảng lẫn chính phủ, Đúng lúc đó Ba Dũng đi một nước cờ tài tình trong việc chỉ cho quần chúng thấy ai phải chịu trách nhiệm. Đó là Bộ Chính Trị, và dĩ nhiên đến lúc này thì ai cũng biết trong đó trách nhiệm lớn nhất phải chịu là Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, người có vị trí cao nhất trong Bộ Chính Trị.
Đặc trưng của Việt Nam ghi trong hiến pháp là đảng cộng sản lãnh đạo toàn diện. Dĩ nhiên Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng khổng thể phát biểu hàm hồ trong những chuyện quan trọng như thế này. Nhân dân lúc này có quyền hỏi đảng khi các thiệt hại của đội tàu phòng thủ ngoài giàn khoan đã gia tăng nhanh chóng và có ngư dân thiệt mạng. Yêu cầu Bộ Chính Trị phải giải trình trước nhân dân vì sao chậm trễ, trách nhiệm của Bộ Chính Trị như thế nào, của Tổng Bí Thư như thế nào trước tính mạng cùng tài sản ngư dân và cảnh sát biển theo điều 4 Hiến Pháp 2013? Khi nào thì Bộ Chính Trị sẽ quyết định để nhân dân còn biết ? Đó là chưa kể Bộ Chính Trị quyết định không kiện thì nhân dân còn vất vả nữa.
Có một sự thú vị hơn nữa là trong mấy ngày qua ở trong nước xuất hiện một bài trả lời phỏng vấn của Tiến Sĩ Hoàng Ngọc Giao- Viện trưởng Viện Nghiên cứu Chính sách pháp luật & Phát triển. Ông ta lý giải cho phóng viên đài BBC thấy ” Vì sao Việt Nam chậm trễ trong việc khởi kiện Trung Quốc”. Bài này sau đó được website chính thức của Ba Dũng làwww.nguyentandung.org đăng lại (3). Bên cạnh “sự dũng cảm bất thường” khi vạch ra sự nhùng nhằng của đảng thì cái “thú vị” thứ hai là ai đã chỉ đạo ban biên tập của website không lược bỏ những góp ý của bạn đọc trong việc chỉ trích đảng rất dữ dội. Tôi xin trích lại một góp ý mà tôi thích nhất “Không kiện ngay là có tội với dân tộc , là phản bội Tổ Quốc.Nếu Đảng mà như vậy thì còn cần làm gì?!”
Trong 73 góp ý kiến nghị lẫn chửi mắng đó, tôi thấy lại những ý kiến mà đội ngũ dư luận viên của đảng luôn phát ra khi đứng trước các yêu cầu dân chủ từ quần chúng lâu nay, đó là các cụm từ miệt thị nặng nề như “phản bội dân tộc, bán nước, tay sai cho kẻ thù…”
Việt Nam chúng ta sao khổ quá, chiến tranh đã chấm dứt 40 năm mà chúng ta có “kẻ thù” khắp nơi. Nói theo đảng lâu nay thì có “các thế lực thù địch” ở các phương trời Âu Mỹ xa xôi. Rồi bây giờ theo dư luận trong website chính thức của thủ tướng thì hôm nay lại có thêm “bọn phản quốc, phản bội, tay sai bán nước…” trong nội bộ đảng cầm quyền. Nhớ lại những phát biểu của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội Nghị Trung Ương 6 năm 2012 thì “có một số đồng chí ở chức vụ cao và rất cao phai nhạt lý tưởng, tha hóa đạo đức cách mạng, gây mất đoàn kết cần phải kỷ luật”. Không hiểu lâu nay đảng cầm quyền lãnh đạo thế nào mà để ngoài biển kẻ thù cắm giàn khoan và giết dân, còn trong nội bộ dân tộc thì “các thế lực thù địch” xuất hiện ngày càng nhiều ở Âu Mỹ và trong nước, rồi nay có “bọn bán nước, phản bội dân tộc, gây chia rẽ mất đoàn kết” trong đảng và trong cả Bộ Chính Trị. Riết rồi dân không biết ai là thế nào nữa, cả một dân tộc rối loạn và mất niềm tin.“Các thế lực thù địch, bọn tay sai bán nước, bọn gây mất đoàn kết” xuất hiện từ trong ra ngoài nước, từ phát ngôn của các dư luận viên cấp thấp bảo vệ đảng đến ông thủ tướng và ông tổng bí thư cấp cao.Đủ loại các kẻ thù và thế lực thù địch cùng bọn tay sai bán nước rải rác khắp từ trong nước ra đến hải ngoại, từ các trụ sở làm việc to như lâu đài của đảng đến căn chòi rách nát của những người bất đồng chính kiến đang tị nạn chính trị ở nước ngoài. Vậy giờ dân ta tin ai, nghe ai? Tin vào báo đảng đang “vạch mặt các đảng viên đang phai nhạt lý tưởng, đạo đức cách mạng” hay tin website ông thủ tướng là có “những kẻ đang làm tay sai cho Trung Quốc, bán nước cho Trung Quốc”, hay tin vào “các tổ chức bên ngoài tay sai đế quốc Mỹ với âm mưu diễn biến hòa bình kia”, thật khổ.
Có một luồng dư luận là trong hội nghị với các cựu lãnh đạo đảng tại Miền Bắc do Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng chủ trì trong tháng 5 vừa qua, đã có ý kiến nêu ra là nhờ các vị cựu lãnh đạo đảng viết thư cho nguyên Chủ Tịch Trung Quốc là Hồ Cẩm Đào để qua đó tác động đến Tập Cận Bình mở lại đàm phán cấp Tổng Bí Thư giữa hai đảng. Nếu nguồn tin này là có thì liệu rằng Bộ Chính Trị trì hoãn kiện cáo có phải là do chờ đợi hiệu quả của “kênh phi chính thức-viết thư hành lang” này không? Và nếu có, Việt Nam sẽ đánh đổi những gì để lấy “hòa bình hữu nghị viễn vông” lần nữa? liệu có một “hội nghị Thành Đô lần hai” sau khi phe thân Tàu loại được Ba Dũng ở Hội Nghị TW 10 hay không?
Bộ Chính Trị nên nhanh chóng đẩy con pháo khởi kiện ra vị trí cần có của nó trên bàn cờ, cầm lâu pháo nổ thì tanh banh hết các bàn tay ngăn cản nó. Vì có khi quần chúng bên ngoài nghe pháo nổ bên trong họ không biết, họ tưởng Ba Dũng đốt pháo lệnh tiến công, họ ùa lên giải tán đảng cầm quyền thì còn rắc rối vấn đề thêm.
Tôi thì tôi tin là Ba Dũng đã đưa được tình thế đi đến mức này, đã “thả lỏng” cho dư luận vào website của mình “chửi” và chỉ trích đảng như thế thì Việt Nam sẽ kiện thôi, nhưng có lẽ ông ta đợi quẩn chúng sôi sục thêm và chỉ trích đảng dữ dội hơn chăng? Để chuẩn bị cho các bước đi sắp đến chăng ?

2/ Nước lên tượng giữ tướng
Song song với nước đẩy con pháo khởi kiện nóng bỏng qua tay Bộ Chính Trị, trong một diễn biến khác, ở nghị trường Quốc Hội kỳ họp cuối tháng 5 này cũng xảy ra những việc thú vị. Lâu nay ai cũng biết theo cơ cấu chính trị thì Quốc Hội Việt Nam được xem là “sâu sau” của Trung Ương Đảng. Bởi thế nên lâu nay “Hiến Pháp chỉ là văn kiện thứ hai sau văn kiện của đảng” như Tổng Bí Thư đã từng nói” nhưng hiện nay tôi thấy đã khác đi. Ít nhất trong lúc này đã có những tín hiệu cho thấy có nhiều Đại biểu Quốc Hội đã thoát ra khỏi vị trí“nghị gật”, tiến hành những hoạt động “tỉnh táo” đáp ứng sự mong mỏi của quần chúng. Nhất là việc quyết liệt đưa ra làm Luật Biểu Tình trong năm 2015, dù hơi muộn nhưng “có còn hơn không”. Có một việc thứ hai mà báo chí không loan tin (không hiểu vì sao, hay lại bị bịt miệng??) là có nhiều đại biểu đã đưa ra yêu cầu Quốc Hội phải làm rõ trách nhiệm của những người đứng đầu địa phương, thủ trưởng các đơn vị có liên quan như an ninh, quân đội…trong mấy ngày xảy ra hai sự kiện công nhân biểu tình bạo động ở Bình Dương và Vũng Áng.
Như các ý kiến nên ra trong các phiên thảo luận, đoàn thư ký Quốc Hội có trách nhiệm làm rõ các vấn đề này và báo cáo trước Quốc Hội. Căn cứ để các đại biểu đưa ra là “chúng tôi phải hỏi vì một số cử tri và quần chúng chất vấn chúng tôi ở địa phương”. Quốc Hội phải làm rõ để “chúng tôi trả lời chất vấn này cho các cử tri biết vì họ đang nghi ngờ thắc mắc” trong các việc xử lý hậu quả các sự kiện bạo động kia.
Muốn hiểu vì sao hôm nay Quốc Hội và Mặt Trận Tổ Quốc có những bước đi được đánh giá là “tiến bộ” và không còn duy trì làm “sân sau của trung ương đảng”, dám mạnh tay làm luật biểu tình và yêu cầu làm rõ những vấn đề khuất tất kia thì phải nhớ lại diễn biến khoảng một năm về trước. Ở Hội Nghị Trung Ương 7 năm 2013, tay cầm cờ Ba Dũng đã thành công trong việc đưa vào Bộ Chính Trị hai nhân vật cùng cánh với mình là Bà Nguyễn Thị Kim Ngân – Phó Chủ Tịch Quốc Hội kiêm Ủy Viên Bộ Chính Trị, và Nguyễn Thiện Nhân từ Phó Thủ Tướng chuyển qua Chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc kiêm Ủy Viên Bộ Chính Trị. Lâu nay dư luận đều đánh giá là Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng là một người thuộc đường lối trung lập, nên việc đưa bà Kim Ngân-Phó Chủ Tịch Quốc Hội, một người có uy tín trong quần chúng, có uy tín trong khối cựu chiến binh vào Bộ Chính Trị thì tôi đã nghĩ là Ba Dũng muốn tạo thế cho các đại biểu Quốc Hội tiến bộ cũng như tạo tìm sự hậu thuẫn từ khối Cựu Chiến Binh, một lực lượng “nặng ký” trong đảng mà Ba Dũng cần tranh thủ. Có vẻ như hôm nay các bước đi chiến thuật trong việc sắp xếp nhân sự của Ba Dũng đã phát huy hiệu quả, Quốc Hội đã đứng ra chất vấn và thi hành các bước đi tiến bộ, vạch ra những hoạt động đáp ứng lòng mong mỏi của quần chúng. Cũng như đã có nhiều vị cựu chiến binh cấp bậc tướng tá đã lên tiếng ủng hộ đường lối của chính phủ trong tháng 5 vừa qua.
Chúng ta lại thấy vai trò của Mặt Trận Tổ Quốc mà một Ủy Viên Bộ Chính Trị khác là Nguyễn Thiện Nhân đang làm lãnh đạo,cũng thuộc nhóm Ba Dũng, đã hỗ trợ phe cánh bà Kim Ngân ở Quốc Hội trong những nước đi này., Nếu MTTQ chỉ là 1 cánh tay nối dài của đảng như trước đây, thì không thể có những “kiến nghị phải làm ngay luật Biểu Tình” và “kiến nghị của cư tri và quần chúng ở địa phương yêu cầu làm rõ trách nhiệm” trong các vụ bạo động kia. Phải thế thôi, bất kể Cơ Quan An Ninh Điều Tra công bố thế nào., quẩn chúng dĩ nhiên chẳng thể tin là “có 3 tên thuộc một tổ chức phản động” lại có thể kích động dàn dựng một kịch bản quy mô nhịp nhàng nhằm đốt phá mấy trăm công ty như thế, qua mặt được hàng loạt các cơ quan an ninh và quân đội. Nếu “ tổ chức phản động” chỉ có 3 tên đã làm được như thế thì chắc là đảng đã bị lật đổ lâu lắm rồi. Chưa kể lâu nay “các tổ chức phản động” đó chống cả “Việt Cộng” lẫn “Trung Cộng”, họ không dại gì lãng phí nhân lực tiền của để làm những việc có lợi cho “Trung Cộng” cả.
Một năm trước trong những lúc trà dư tửu hậu với những người quan sát chính trị Việt Nam, gạt bỏ những đồn đoán về việc Bà Kim Ngân hay Nguyễn Thiện Nhân sẽ lên làm thủ tướng, chúng tôi đã hiểu đây là những nước đi chiến thuật để huy động các nguồn lực từ Quốc Hội, Mặt Trận Tổ Quốc và cựu chiến binh để chuẩn bị cho chiến lược Thoát Trung hiện nay của tay cờ Ba Dũng. Và giờ đây, ngoài các bước trên, có lẽ trong tương lai, các nhân vật này sẽ còn hỗ trợ cho Ba Dũng trong các nước đi chiến thuật về sau.
3/ Con xe cản chân con tướng (4)

Vốn chưa hiểu hết các bước đi chiến thuật của tay cờ Ba Dũng vì thiếu thông tin trong nội bộ và một phần vì cái nhìn “không thể tin phát ngôn của các lãnh đạo cộng sản” (cũng phải hiểu cho quần chúng vì họ bị đảng cho ăn bánh phỉnh mấy chục năm nay), quẩn chúng trong cơn thất vọng vì sự lui binh của tay cờ Ba Dũng đã càng thất vọng hơn trước những phát biểu mới đây của một Ủy Viên Bộ Chính Trị khác, Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh, trưởng đoàn Việt Nam tại Đối Thoại Shangri-la 2014. Vị này chắc là lâu nay bị ràng buộc trong tinh thần Hội nghị Thành Đô 1990 “16 vàng 4 tốt” và hình như đang trông chờ “hội nghị Thành Đô 2015” hay sao ấy, nên vẫn còn gọi Trung Quốc, nước láng giềng lâu nay và hiện này đang có dã tâm bành trướng và xâm lược Việt Nam là “ nước bạn”, mâu thuẫn của Việt Nam-Trung Quốc hiện nay là “sự bất hòa vặt vãnh của hai anh em, của tình hàng xóm láng giềng chứ mọi thứ vẫn tốt đẹp”, như một biểu hiện “giữ đường lùi” cho đảng cộng sản Việt Nam với đảng cộng sản Trung Quốc.
Thật không thể hiểu nỗi, trong khi các ngư dân cùng cảnh sát biển đang chống chọi với giàn khoan của kẻ xâm lược ngoài kia, cũng đã có tàu chìm, người bị thương kẻ bị chết mà người đứng đầu hệ thống quốc phòng của Việt Nam, con xe bảo vệ bàn cờ dân tộc, vẫn còn nói “mọi thứ vẫn tốt đẹp”như thế. Giờ thì chúng ta đã hiểu vì sao chỉ có một nhóm nhỏ phá hoại mà có thể qua mặt các cơ quan quốc phòng an ninh của Việt Nam, đốt phá một hơi mấy trăm công ty mà quân đội Việt Nam ngồi im không ra tay trấn áp dù thừa sức (tôi đã phân tích trong bài viết “Chiếu tướng mất xe” vào giửa tháng 5/2014).Bên cạnh những phát biểu kiên quyết của Mỹ và Nhật Bản tại hội nghị này nhằm ủng hộ Việt Nam bảo vệ chủ quyền, thỉ phát biểu của Ông Phùng Quang Thanh được quẩn chúng ghi nhận như một nước “xe cản đường tướng” , gây hỗn loạn đường lối ngoại giao, làm tổn hại uy tín của quốc gia và thể diện của dân tộc, làm suy giảm niềm tin và ý chí quân đội vào người đứng đầu.
Từ nước đi tai hại của Ông Bộ Trưởng Quốc Phòng- Ủy Viên Bộ Chính Trị này mới thấy ra cái khéo léo của tay cờ Ba Dũng. Khác với năm 2013 khi xuất hiện và gây ấn tượng qua bài phát biểu “lòng tin chiến lược” thì lần hội nghị này Ba Dũng không xuất hiện. Ông ta để cho Phùng Quang Thanh đại diện Việt Nam đi dự và đẩy phe thân Tàu trong đảng vào một tình thế lúng túng. Phùng Quang Thanh bị mắc kẹt với quần chúng và Trung Quốc, nói “lớn tiếng” với Trung Quốc như Ba Dũng thì không dám vì sợ mất đường lùi của đảng, nói nhỏ tiếng “trong tình bạn bè gia đình- tình láng giềng hữu nghị” với Trung Quốc như đã làm thì bị quần chúng vạch trần và lên án. Đúng là một nước cờ “lùi để tiến” cao minh của một tay cờ có hạng, không uổng công Mỹ và Võ Văn Kiệt đầu tư chính trị. Nghe nói bài phát biểu của Tướng Thanh này là Bộ Chính Trị duyệt, không biết toàn thể Bộ Chính Trị duyệt hay người đứng đầu Bộ Chính Trị duyệt, hay trưởng ban tuyên giáo trung ương duyệt ?Tai hại.

Nguyễn An Dân
01-07-2014
----------------------------------------------------
Các nguồn dẫn tin trong bài viết
(1)http://baodatviet.vn/chinh-tri-xa-hoi/tinh-hinh-bien-dong-van-de-bien-dong/bien-dong-nong-my-can-nhac-lap-khoi-dong-minh-moi-3040173/
(2)http://nguyentandung.org/can-tro-dua-trung-quoc-ra-toa-an-quoc-te-la-phan-boi-dan-toc.html
(3)http://nguyentandung.org/bbc-vi-sao-viet-nam-van-tri-hoan-kien-trung-quoc.html
(4)http://nguyentandung.org/tuong-thanh-dua-hoa-ky-va-nhat-ban-vao-the-viet-vi-tai-bien-donghttp://nguyentandung.org/khi-quan-vo-ngoi-nham-ghe-quan-van.html


Kênh đào Đông Nam Á và chính trường Việt Nam 


nguyen-tan-dungKế hoạch của các tay cờ lớn
Ngày 23/5 báo điện tử http://www.vietnamnet.vn có bài viết “Âm mưu biển Đông của Trung Quốc- nguồn lợi ngoài dầu khí”. Nội dung bản tin nhắc lại một dự án đáng chú ý, đó là dự án kênh đào Kra. Bài báo được đăng lại trên trang nhà nguyentandung.org. (*)

Trong phạm vi bài viết này, tôi tạm gọi nó là kênh đào xuyên Đông Nam Á, để bạn đọc dễ hình dung tầm quan trọng của nó và tác động của nó vào tình hình chính trị của Thái Lan và nhất là Việt Nam hiện nay. Kênh đào này dĩ nhiên nó mang lại lợi ích cho toàn bộ Đông Nam Á nói riêng và giao thương hàng hải quốc tế nói chung, nhưng vì nó sẽ nối Vịnh Thái Lan vào Ấn Độ Dương nên trực tiếp ảnh hưởng tới Thái Lan, và sau đó, tới Việt Nam và Campuchia (không kể Singapore và Malaysia). Vì vị trí địa lý như vậy, nó là một trong những nguyên nhân chính đã và đang tác động chính trị mạnh nhất vào ba quốc gia chưa thật sự ổn định này. Từ đó xuất hiện sự bất ổn chính trị liên tục của Thái Lan trong mấy năm qua, và Việt Nam cũng đang bắt đầu, qua nước cờ giàn khoan HY-981 của Trung Quốc.
Ai cũng hiểu những ý nghĩa và hiệu quả kinh tế và địa chính trị to lớn mà kênh đào này mang lại. Mỹ và Trung Quốc hiểu hơn ai hết và đã tích cực hành động để đạt được điều đó. Nước nào đứng ra đào kênh là một vấn đề quan trọng, và vấn đề quan trọng hơn nữa, kiểm soát được kênh đào cũng sẽ nắm giữ được an ninh hàng hải của tuyến đường từ Ấn Độ Dương qua kênh đào vào Vịnh Thái Lan và ra Thái Bình Dương. Và do đó vị trí Việt Nam thân với Mỹ hay Trung Quốc có ý nghĩa chiến lược to lớn. Nếu Mỹ có Việt Nam là đồng minh thì sẽ ngăn cản được bành trướng của Trung Quốc xuống phía Nam, và ngược lại, nếu Trung Quốc “thu phục” được Việt Nam, thì Trung Quốc kiểm soát gần trọn tuyến hải trình này và đe dọa cả tới hải lộ Philippin. Trong sự dằng co về chiến lược biển của hai cường quốc này qua kênh đào Kra, tự nhiên vai trò của Việt Nam trở thành quan trọng.
Nhìn sang Thái Lan ta thấy những bất ổn chính trị và biểu tình của dân chúng khắp nơi kể từ khi Thủ Tướng Thaksin Shiwanatra lên cầm quyền và lộ ra xu hướng thân Trung Quốc. Đỉnh điểm là khi Thaksin tỏ ý gật đầu với Trung Quốc về kênh đào ĐNA này, và sau đó Trung Quốc “ồn ào và tự mãn” công bố mình sẽ là quốc gia đào kênh. Trước diễn biến đó, người dân Thái Lan, vốn được thụ hưởng một nền dân chủ lâu dài nên không “hiền lành” như quần chúng Việt Nam, đã vùng lên để dẹp bỏ Thaksin lẫn đường lối ngả theo Trung Quốc. Trung Quốc lại hậu thuẫn cho em gái Thaksin là Yingluck lên cầm quyền. Chính giới và nhân dân Thái Lan lại khuấy động lần thứ hai, tác động để cuối cùng quân đội ra tay xóa bỏ chính phủ của bà Yingluck Shiwanatra. Họ đủ thông minh để hiểu lệ thuộc Trung Quốc sẽ có hậu quả như thế nào. Đấy là chưa kể bàn tay Anh-Mỹ chắc đã và đang không ngừng tác động.
Việt Nam thì như thế nào? Kênh đào Kra ảnh hưởng gì vào chính trị Việt Nam lúc này? Tại sao lại xuất hiện bài báo về kênh đảo Kra đúng vào lúc này? Vì sao tôi nhận định nó là một trong các nguyên nhân chủ yếu đưa đến việc Trung Quốc phải gạt bỏ “tình anh em giữa hai đảng cầm quyền” và đem giàn khoan cắm vào vùng biển Hoàng Sa của Việt Nam?
Võ Văn Kiệt – chính khách của dân tộc
Muốn lý giải về việc tay cờ Ba Dũng vì sao hôm nay đưa ra công khai chủ trương “thoát Trung” và Trung Quốc vì sao cắm giàn khoan dầu lúc này thì phải lật lại quá khứ để nhìn thấu hết các nguyên nhân sâu xa của nó. Mỹ và Trung Quốc đều thấy được tầm mức và lợi ích to lớn của con kênh đào này mang lại ngay từ thập niên 90 của thế kỷ trước nên đã hoạch định những sách lược lâu dài. Nhà cầm quyền Trung Quốc, tận dụng kết quả của hội nghị Thành Đô, liên tục dựng lên các tay cờ đàn em trong nội bộ đảng cầm quyền Việt Nam, để đảm bảo chi phối Việt Nam, và dự tính chỉ phải đối phó với Mỹ tại Thái Lan trong dự án kênh đào ĐNA này.
Dư luận đã có nhiều ngạc nhiên khi ở những năm của nhiệm kỳ thứ hai làm thủ tướng, Võ Văn Kiệt đã trình làng một người trẻ, mới toanh và ít tiếng tăm là Nguyễn Tấn Dũng, lúc đó là bí thư tỉnh ủy Kiên Giang, dự bị cho vị trí thủ tướng tương lai. Hiển nhiên thôi, khi kênh đào xong, thì khu vực Phú Quốc-Hà Tiên, quê hương của Ba Dũng trở thành một tiền đồn yết hầu quan trọng, kiểm soát và phòng thủ kênh đào khi nhìn về phương Bắc, vậy còn lựa chọn nào tốt hơn cho Võ Văn Kiệt và Mỹ, để đầu tư chính trị vào một tay cờ gốc Kiên Giang trong tương lai sẽ dẫn dắt Việt Nam đối đầu với Trung Quốc và cùng chia lợi ích với Mỹ qua kênh đào ĐNA này.
Từ khi “thống nhất đất nước” vào năm 1975, học tập mô hình Mao Trạch Đông, đảng cộng sản Việt Nam đã liên tiếp phạm những sai lầm đã đưa đất nước vào đói nghèo lạc hậu và dân tộc ly tán. Trong tình hình đó, nhìn sang Trung Quốc thấy Đặng Tiểu Bình thực hiện những cải cách kinh tế, đảng đã quyết định cho tay cờ Võ Văn Kiệt tham chính, đi theo sau đàn anh Trung Quốc “cải cách kinh tế nhưng kiềm chặt chính trị”. Thế là Võ Văn Kiệt đi phương tây, đem về những chương trình tài trợ- đầu tư và Mỹ quyết định dỡ bỏ cấm vận. Ít ai biết là kèm theo những cái công khai đó cỏn có những thỏa thuận ngầm bên trong. Chắc là Mỹ đã quyết định trong tương lai Việt Nam sẽ là quốc gia dẫn dắt Asean đối đầu với Trung Quốc, và hợp tác chia lợi ích với Mỹ trong dự án kênh đào ĐNÁ. Tay cờ Võ Văn Kiệt sẽ triển khai nước đi chiến lược đó trong bàn cờ Việt Nam để phối hợp với Mỹ.
Nhóm lãnh đạo cao nhất của đảng cộng sản Việt Nam dĩ nhiên cũng hiểu kế hoạch này của Mỹ. Tuy nhiên trong một tình thế mà đàn anh Trung Quốc có chung lý tưởng nhưng không chung tiền xài thì việc phe bảo thủ thân Tàu nhượng bộ để Võ Văn Kiệt bang giao với Mỹ và phương tây, thực thi các cải cách của ông ta để có được viện trợ, là cần thiết. Với những sự hỗ trợ này, trước khi nhân dân có lợi thì đảng cũng hưởng lợi và đảng có thành tích để “tự hào” với nhân dân coi đó là “thành tựu của đảng”. Đảng cũng tự tin là đàn anh Trung Quốc có cải cách nhưng không sợ mất đảng, thì đàn em như mình học theo cũng không sao. Nhóm bảo thủ thân Tàu trong đảng lúc đó chưa đủ tầm để thấy ra một điều then chốt là Việt Nam không phải là Trung Quốc, một quốc gia lớn và có tiếng nói trong bang giao quốc tế, còn Việt Nam thì khác hơn, tư thế yếu kém hơn, nên cái gì mà đảng cộng sản Trung Quốc làm được thì chưa hẳn là đảng cộng sản Việt Nam làm được. Sự ổn định toàn trị của đảng cộng sản Việt Nam mong manh hơn đảng cộng sản Trung Quốc, trước những biến động dồn dập, trong 1 thế giới phẳng toàn cầu đa cực như hiện nay.
Tận dụng những kẽ hở đó của đảng, thế là những hoạt động đặt nền móng cho kế hoạch “thoát Trung” của Võ Văn Kiệt được xây dựng. Tay cờ Ba Dũng được Mỹ âm thầm ủng hộ và trưởng thành để bây giờ leo lên cầm nắm bàn cờ của Việt Nam trong sự ậm ừ của đảng. Từ kế hoạch kênh đào đến việc Việt Nam có một ông thủ tướng quê Kiên Giang bây giờ bắt đầu “thoát Trung” đã có một móc xích mà tác nhân sắp đặt là Võ Văn Kiệt. Ông Võ Văn Kiệt với tầm nhìn chiến lược và tấm lòng với dân tộc, hiểu rằng kế sách tối ưu cho đảng CS của ông và cho đất nước là đi với Mỹ trong dự án kênh đào và như một đồng minh lâu dài. Do đó ông đã bồi dưỡng tay cờ Ba Dũng từ rất sớm, khi còn là thủ tướng đã luân chuyển Ba Dũng qua nhiều lĩnh vực, bộ ngành quan trọng để Ba Dũng có hậu thuẫn và bộ khung làm việc trong tương lai. Ít ai chú ý Nguyễn Tấn Dũng đã từng làm thứ trưởng bộ quốc phòng, thứ trưởng bộ công an, thứ trưởng bộ tài chính, thống đốc ngân hàng nhà nước… những cơ quan có vị trí quan trọng trong việc cầm nắm quyền lực và duy trì ảnh hưởng lãnh đạo tại Việt Nam.
Như vậy, có thể lý giải vì sao bây giờ Việt Nam có một ông thủ tướng xuất thân Kiên Giang đang có chiến lược “thoát Trung”, cũng như hiểu vì sao Thái Lan có bất ổn chính trị liên tục. Cũng như hiểu vì sao hôm nay Trung Quốc quyết định đặt giàn khoan vào Biển Đông để qua nó gây bất ổn chính trị cho Việt Nam nhằm phá thế cờ “thoát Trung”, cầm lại quyền chi phối VN, kềm chân Mỹ trong chiến lược Asean. Để từ đó thắng nước cờ chiến thuật quan trọng là kiểm soát kênh đào ĐNA. Đứng trước lợi ích to lớn của kênh đào và biển Đông mang lại, tình anh em hai đảng chỉ còn là một thứ “tình hữu nghị mơ hồ, viễn vông” mà tay cờ Ba Dũng vừa công khai kết luận.
Bày binh bố trận cho kênh đào
Hiệu quả chiến thuật từ dự án kênh đào mang lại cho Việt Nam nếu đi với Mỹ, sự góp mặt và tham gia vào thực thi kế hoạch đó của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã lộ rõ với các hành động gần đây của ông ta.
Giới quan sát chính trị Việt Nam cần chú ý đến tác động của dự án kênh đào ĐNA (Kra canal) mang lại cho sự cải cách chính trị của Việt Nam. Ít ai chú ý đến sự kiện diễn biến xung quanh nó. Tháng 3/2014, Ba Dũng đã thành công trong việc đưa con trai ông ta là Nguyễn Thanh Nghị về làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch tỉnh Kiên Giang và đặc trách chỉ đạo đặc khu Phú Quốc-Hà Tiên. Liền ngay sau đó là tháng 4/2014, Singapore ký với Việt Nam thỏa thuận đầu tư vào Phú Quốc, chuẩn bị cho dòng tiền của Mỹ và Singapore đổ vào khu vực này. Nên nhớ các nhà tư bản ngoại quốc và cha con Lý Quang Diệu-Lý Hiển Long là những tay có tầm cỡ khôn ngoan trong hoạch định chính sách. Nếu họ không tin là Việt Nam có bước ngoặc xích lại Mỹ và Ba Dũng sẽ “thoát Trung”, sau này Việt Nam cùng Mỹ khai thác kênh đào thì làm sao mà họ đổ tiền vào khu vực này. Những tay tư bản và cha con nhà họ Lý không dại gì trao tiền vào nơi mà Trung Quốc cầm quyền kiểm soát cả. Những nhà quan sát và quan tâm đến chính trị Việt Nam cần thấy đây là một thắng lợi then chốt của Nguyễn Tấn Dũng và Mỹ trong việc khởi động kênh đào ĐNA. Dĩ nhiên là có đi phải có lại, kèm theo sự đầu tư của Mỹ và Singapore, Nguyễn Tấn Dũng phải cam kết với Mỹ và đồng minh là Phú Quốc sẽ có quy chế chính trị-kinh tế như một Hồng Kông thứ 2 trên thế giới. Kế hoạch đã lộ rõ và đến hồi thực hiện. Trung Quốc không thể nằm im cho kẻ địch thành công. Giàn khoan phải xuất hiện.
Song song với Kiên Giang, nơi quan trọng bậc nhất cho dự án kênh đào thì Sài Gòn cũng có vị trí quan trọng hàng đầu của nó trên bình diện cải cách chính trị sau này của đất nước. Trong một tương lai khi chiến lược “thoát Trung” thành công, Việt Nam sẽ phải cải cách chính trị để phù hợp với quốc tế. Sài Gòn với sự năng động vốn có, những nền tảng dân chủ mà chính thể Việt Nam Cộng Hòa còn dư âm lại, và trình độ dân trí hiện nay hoàn toàn thích hợp làm ngọn cờ đầu. Nguyễn Tấn Dũng hiểu rằng phải đặt ở đó một quân cờ chiến lược trung thành với ông ta và với đường lối “thoát Trung”, có xu hướng cải cách ổn định cũng như được quẩn chúng tin cậy. Trong một bối cảnh khó khăn chèn ép nhau từ phe thân Trung Quốc, Nguyễn Tấn Dũng đã vượt qua ngăn cản bước đầu, đưa về một “người kế vị”, cháu của Võ Văn Kiệt, người từ lâu nay lặng lẽ yểm trợ ngư dân Quãng Ngãi chống các âm mưu gây hấn của Trung Quốc, người được quần chúng Sài Gòn tin cậy, đó là Võ Văn Thưởng.
Phải nhìn nhận đây là một bước đi khéo léo và tế nhị của tay cờ Ba Dũng. Đưa Thưởng về để chuẩn bị vào vị trí lãnh đạo một thành phố sẽ đi đầu trong cải cách thể chế, Ba Dũng đã làm phương tây và các cựu thần trong đảng ủng hộ đường lối Võ Văn Kiệt yên lòng. Bên cạnh đó, Ba Dũng cũng tỏ rõ một thiện chí cho quần chúng thấy là ông ta sẽ không đi theo con đường độc đoán gia đình trị. Sau khi ông ta thoái vị thì Võ Văn Thưởng sẽ bước ra chính trường và dẫn dắt Việt Nam, chứ không phải các con của ông ta, giảm thiểu sự nghi ngờ của quần chúng từ “độc tài đảng trị” chuyển sang “độc tài gia đình trị”. Đây cũng là cách hay nhất để tạo sự đồng thuận tương đối từ các phe này phái kia, điều mà Ba Dũng cần nhất lúc này. Mà biết đâu nhờ thế ông lại bước lên địa vị cao hơn bây giờ.
Bấy lâu nay truyền thông khắp nước đã bàn luận và các chuyên gia trí thức đã góp ý về một mô hình đô thị dân chủ và năng động. Phải chăng Võ Văn Thưởng sẽ nương theo những bàn luận và góp ý đó, và với sự ủng hộ của khối chuyên gia trí thức, đưa thành phố Sài Gòn đi theo mô hình chính quyền tự trị kiểu tiểu bang của Mỹ, đặt nền móng cho chuyển hóa chính trị tại Việt Nam, đưa Việt Nam xích lại gần với các thể chế phương tây?
Kênh đào ĐNÁ và Phong trào dân chủ Việt Nam
Các nước cờ, nguyên nhân sâu xa, nguyên nhân thứ yếu và các yếu tố “thoát Trung”, đang ngày càng lộ rõ. Tại sao lại có bài báo về kênh đào Kra vào lúc này? Những người vận động chính trị cho nền dân chủ cần thấy rằng những nước cờ chiến lược, kênh đào, đặc khu Phú Quốc và thành phố Sài Gòn, sẽ là tiền đồn cho nền dân chủ tại Việt Nam trong tương lai. Để từ đó có ngay những bước đi chiến thuật phù hợp. Những nước cờ này của Ba Dũng đang tạo ra nhiều cơ hội và ưu thế cho tiến trình dân chủ hóa. Những người dân chủ phải biết tận dụng khéo léo để phát huy nó. Vấn đề bây giờ cần thấy và đặt ra không phải là Việt Nam có “thoát Trung” hay không, mà là làm gì để phát huy hiệu quả từ những bước khởi đầu “đang thoát Trung” và những thành quả bước đầu mà nó đang mang lại. Lúc này cần thiết nhất là hãy chân thành vì lợi ích chung của đất nước, cùng ngồi lại với nhau, xác định rõ mục tiêu ngắn hạn, trung hạn và chiến lược dài hạn (mục tiêu nguyên tắc) là gì.
Cũng cần nhận rõ rằng lúc này, tay cờ Ba Dũng tuy có ưu thế trên chiến lược nhưng vẫn còn thất thế ở các vị trí chiến thuật. Do đó, vấn đề đáng quan tâm là phối hợp vận động để góp phần vượt qua các trở ngại chiến thuật nhằm tổn thất ít nhất mà đạt hiệu quả cao nhất. Cái quan trọng thứ hai phải nhìn nhận là đảng cộng sản Việt Nam và chính phủ Việt Nam bây giờ trở đi đã dần dần không thể còn là một nữa. Người đấu tranh dân chủ hướng về Mỹ và phương tây kêu gọi họ ủng hộ cho phong trào dân chủ Việt Nam thì cũng đừng quên một châm ngôn của chính tư bản. Đó là: “không có bạn bè và kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có đồng minh giai đoạn và lợi ích vĩnh viễn là quan trọng”.
Dĩ nhiên để đạt được thắng lợi sau cùng của chiến lược thoát Trung, Ba Dũng đã và đang thực hiện những bước đi chiến thuật. Theo dõi sâu xát tình hình chúng ta có thể nhận ra được những bước đi chiến thuật này, mà nếu thuận tiện, tôi sẽ trình bày trong những bài kế tiếp.
© Nguyễn An Dân
(Ngày 25 tháng 5 năm 2014)
____________________________
(*) Đường dẫn vào bàn tin về kênh Kra lúc đầu xuất hiện trên Vietnamnet, nay không vào được nữa. Trong khi đó bài báo vẫn còn đọc được trên trang mạng nguyentandung.org, là trang dẫn lại bài này. Tại sao? Bàn tay nào đã chặn bài này trên trang báo điện tử Vietnamnet?
http://vietnamnet.vn/vn/kinh-te/176920/am-muu-bien-dong-cua-tq–nguon-loi-ngoai-dau-khi.html
http://nguyentandung.org/am-muu-bien-dong-cua-trung-quoc-nguon-loi-ngoai-dau-khi.html
Tham khảo thêm thông tin về kênh đào Kra tại đây:
http://en.wikipedia.org/wiki/Thai_Canal
http://vietbao.vn/Khoa-hoc/Nhung-kenh-dao-Suez-o-chau-A/40086430/188/

http://www1.vinamarine.gov.vn/MT/Detail.aspx?id=b6a192b8-b511-45d1-a12b-bc957656afd8&CatID=146&NextTime=19/11/2009%2017:19&PubID=126


-Hà Hưng Quốc, Ph.D. – TRƯỚC CON CÙ CHINA MANH ĐỘNG VÀ . . . NHIỀU HƠN THẾ NỮA
28.05.2014
dongchi
“Một ngày nào đó chúng ta có thể phát hiện chính xác lý do tại sao phía Trung Quốc quyết định triển khai giàn khoan cùng đội tàu đi kèm đến chỗ đó vào thời điểm này. Chúng ta biết rất ít về cách mà những quyết định như thế được đưa ra.” (Nguồn: Dân Luận. Trung Quốc Tính Toán Sai Trong Vụ Giàn Khoan của Bill Hayton do Huỳnh Phan chuyển ngữ).

Những dòng này của Bill Hayton cho thấy thế giới đang thắc mắc cái gì mới là lý do thực sự bên sau động thái của Trung Cộng vào những ngày gần đây. Chờ đến một ngày nào đó trong tương lai mới phát hiện chính xác lý do thì có thể đã quá muộn, cho Việt Nam nói riêng và cho toàn vùng ĐNA nói chung.



Trung Cộng muốn trỗi dậy và thật sự hóa rồng thì cần phải có khả năng ra tới biển xanh biểu dương sức mạnh. Hiện giờ thì Trung Cộng vẫn còn là con Cù China manh động đang bị nhốt trong ao. Động thái mạnh mẽ của Trung Cộng trong những năm gần đây không có gì là khó hiểu. Tất cả và bằng mọi giá Trung Cộng phải đột phá để mở ra một thông đạo từ ao nhà tới biển xanh và một hành lang chiến lược bảo đảm an ninh cho Cù China. Đó là cốt lõi của vấn đề. Đó là tầng nền tảng của các tầng chiến lược Trung Cộng đã và đang thực hiện. Đó là trả lời cho câu hỏi “Trung Cộng thực sự muốn gì ở Biển Đông?”

Chỉ có điều khó hiểu là tại sao Trung Cộng lại chọn vào thời điểm này và đặt giàn khoan tại vị trí đó với một đội tàu bảo vệ giàn khoan, một lực lượng hùng hậu có thể nói là chưa từng có từ sau thế chiến.

Để mở được con đường ra biển xanh và chủ động an ninh cho con đường chiến lược này, Trung Cộng nhất định phải thâu tóm bán đảo Đông Dương trong tay. Với những diễn biến gần đây, và với tin tức tình báo có độ khả tín cao, có thể dự đoán là Trung Cộng đang lặng lẽ tiến hành một trục liên minh quân sự Hoa-Lào-Miên-Thái. Liên Minh này sẽ là lưỡi dao cắt đôi vòng đai tiếp cận Trung Quốc nhằm phá chiến lược “bao vây tiếp cận” của Hoa Kỳ.

Nếu đúng như dự đoán, và nếu họ thành công, Trung Cộng không những sẽ thao túng bán đảo Đông Dương mà còn kiểm soát toàn bộ Nam Hải, Vịnh Thái Lan, một phần biển Andaman, uy hiếp Việt Nam từ mọi phía và hội đủ yếu tố chiến lược để có thể triển khai chiến tranh toàn vùng.

Trung Cộng đã nắm trọn Campuchia trong tay sau khi đã nhổ đi những nhân vật quan trọng thân cận Việt Nam. Đặc biệt là từ sau tai nạn máy bay ngày 9 tháng 11 năm 2008 giết chết Hok Lundy, Tư Lệnh Cảnh Sát Campuchia, và Sok Sa Em, Phó Tư Lệnh Quân Đội Campuchia, thì chính quyền Hunsen đã công khai trở mặt với Việt Nam và không che dấu thế liên minh với Trung Cộng. Tuy TT Hunsen từng là “gà nhà” của Việt Nam nhưng quan hệ đó đã rạn nứt và xấu dần kể từ 2002.

Và trong lúc cả thế giới hướng về Biển Đông dõi theo “China’s Mobil National Territory” HD 981 neo trong lãnh hải Việt Nam và lo lắng về những hậu quả tiêu cực của động thái trên thì Trung Cộng lặng lẽ thu tóm nước Lào, một đồng minh trung thành với Việt Nam. Bốn nhân vật chóp bu do Việt Nam đào tạo đã tử vong trong một tai nạn máy bay ngày 17 tháng 5 năm 2014, ngay sau khi Thường Vạn Toàn, Ủy Viên Bộ Chính Trị và là Bộ Trưởng Quốc Phòng của Trung Cộng, ghé thăm Lào. Cái chết của họ cũng là cái chết của “Việt – Lào hai nước chúng ta, Tình sâu hơn nước Hồng Hà, Cửu Long”. Tuy cần một thời gian nữa mới thấy rõ hậu quả của sự việc nhưng có thể nói ngay bây giờ rằng Lào đã chính thức rớt vào tay Trung Cộng.

Cũng cần nhắc lại là ngày 25 tháng 5 năm 1998 cũng đã từng xảy ra một tai nạn máy bay quân sự tại Xiêng Khoảng, Lào gây tử vong cho 20 sĩ quan Việt Nam trong đó có 5 tướng lĩnh và 5 đại tá: Đào Trọng Lịch, Trung Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng, Thứ Trưởng Quốc Phòng, UVTV Đảng Ủy Quân Sự Trung Ương ; Trần Tất Thanh, Trung Tướng Tư Lệnh QK2; Trần Minh Thiệt, Thiếu Tướng Phó Tư Lệnh kiêm Tham Mưu Trưởng QK5; Phạm Minh Thanh, Thiếu Tướng Cục Trưởng Cục Nhà Trường, Bộ Tổng Tham Mưu; Thiếu Tướng Vũ Xuân Thuỷ; Đại Tá Hoàng Bình Quân; Đại Tá Lai Thế Cường Đại Tá Cao Tiến Lãm, Đại Tá Ngô Quang Vinh, Đại Tá Lê Văn Hân. Nhìn chung họ là những sĩ quan giàu kinh nghiệm chiến trường và nhiều người từng là sĩ quan chỉ huy chống quân xâm lăng Trung Cộng tại mặt trận Vị Xuyên, Hà Giang.

Một tai nạn rơi máy bay khác (không nhớ ngày tháng năm) đã giết chết đoàn cán bộ cao cấp vài chục người của QĐNDVN trong chuyến công tác viếng thăm bán đảo Sơn Trà, Đà Nẵng. Và cách đây không lâu (không nhớ ngày tháng năm) một máy bay bị rơi trên đường trở về đất liền trong chuyến công tác ủy lạo chiến sĩ Trường Sa. Tai nạn này đã giết chết rất nhiều sĩ quan tham mưu cao cấp của Quân Khu 5.

Dĩ nhiên không phải là những sự cố ngẫu nhiên. Lại càng không phải là tình cờ khi tất cả nạn nhân đều là những sĩ quan giàu kinh nghiệm đang trấn giữ trọng địa sinh tử của Việt Nam. Tuy là không thể trưng ra bằng chứng cụ thể (và dù có bằng chứng cụ thể thì cũng không được phép công bố) phương pháp “tai nạn rơi máy bay” dùng để thủ tiêu tập thể giới chức quân sự mà Trung Cộng muốn trừ khử là phương tiện hiệu quả và dễ thực hiện hơn hết.

Thái Lan cũng không nằm ngoài tầm tay khuynh đảo của Trung Cộng. Mới đây Thái Lan đã đồng ý để cho Trung Cộng tiến hành xây dựng con kinh đào Kra Isthmus. Theo bản tin ngày 13 tháng 3 năm 2014 của Menafn – SinoCast Daily Business Beat via COMTEX và ngày 14 tháng 3 năm 2014 của Global Time, một tập hợp đa công ty của Trung Cộng đã khởi công, trong đó có Sany Heavy Industry Co., Ltd., Xuzhou Construction Machinery Group Co., Ltd. và Guangxi Liugong Machinery Co., Ltd.. Về mặt kinh tế con kinh đào chiến lược này chắc chắn sẽ mang lợi ích đến cho nhiều quốc gia, ngoại trừ những quốc gia hưởng lợi lớn từ kinh đào Malacca. Nhưng về mặt an ninh toàn vùng, một khi kinh đào Kra đã được đào xong và nằm trong tay của Trung Cộng thì nó lại là một tai họa. Nếu như Thái Lan trong những ngày tới cũng rớt vào bàn tay của Trung Cộng thì coi như lộ đồ thâu tóm bán đảo Đông Dương đã thực hiện xong.

Hành lang chiến lược của Trung Quốc đang hình thành và càng lúc càng hiện rõ.

Tại Koh Kong —một tỉnh duyên hải của Campuchia nằm cạnh Tháí Lan và hướng ra vịnh, một địa điểm chiến lược— Campuchia đã giao 36 ngàn hecta đất, bằng một nửa diện tích của Singapore, cho Tập Đoàn Phát Triển Liên Hợp Thiên Tân (Union Group) với thời gian 99 năm, dài hơn một đời người, để xây một “Ankor Watt trên biển” với dự án Botum Sakok hơn 3 tỉ USD cộng thêm gần 10 ngàn hecta đất cho dự án xây đập thủy điện. Một tiền đồn biển của Trung Cộng đang mọc lên trên đất Campuchia, áp sát biên giới Thái Lan. Đúng như nhân viên kiểm lâm đã từng ngăn chận phóng viên Reuters đi vào vùng đất này đã nói: “Đây là Trung Quốc.”

Tại Bokor —một cao nguyên có độ cao trên một ngàn mét nằm sát biên giới Việt Nam nhìn ra vịnh Tháí Lan và Biển Đông, cách cảng Kampongson 90 km, với những cao điểm quân sự và quân cảng xung quanh như cao điểm 144, 146, 162 . . . và quân cảng Ream— Vườn Quốc Gia Bokor, còn có tên là Preah Monivong National Park, đã bán cho Chinese Corp. Bên trong khuôn viên của Bokor, tập đoàn quốc doanh Sinohydro của Trung Cộng đã xây đập thủy điện Kamchay, nhấn chìm hai ngàn hecta rừng. Trong quá khứ những giàn radar đã từng được đặt trên đỉnh Bokor. Nơi đây cũng từng là thành trì của Miên Đỏ. Không ai biết được hiện giờ Trung Cộng đã cài đặt gì ở những nơi được khoanh vùng “của người Trung Quốc.” Những giàn radar? Những giàn tên lửa? Những căn cứ bí mật? Một điều chắc chắn Bokor đang/sẽ là một tiền đồn biển của Trung Cộng mọc lên trên đất Campuchia, áp sát biên giới Việt Nam.

Một nhà máy sản xuất sắt thép và một tuyến đường sắt 400 km nối liền khu vực sản xuất thép trong tỉnh Preah Vihear đến hải cảng Koh Kong, kinh phí trên 11 tỉ USD, cũng đã được ký kết giữa Tập Đoàn Sắt, Thép và Hầm Mỏ Campuchia với Tập Đoàn Đường Sắt Trung Quốc. Đồng thời các công ty Trung Cộng cũng lên kế hoạch xây một tuyến đường sắt cao tốc 400 km từ đất Lào lên hướng Vân Nam và đang thu xếp để ký hợp đồng xây một tuyến đường sắt khác với Thái Lan. Một tuyến đường chiến lược nối liền Vân Nam/ Côn Minh tới vịnh Thái Lan và nam Biển Đông đang hình thành. Thêm vào đó là QL78 dài 120 km, nối liền Vân Nam với Thượng Lào, xuống Đông Bắc Campuchia, tới cảng Kompongsom nam Campuchia, và nối với Tây Nguyên của Việt Nam ra tới biển. “Để thực hiện kế hoạch mở đường xuống vùng biển phía Nam, Bắc Kinh đang củng cố ba tuyến đường bộ từ biên giới Vân Nam xuống Vịnh Bengal và Vịnh Thái Lan. Tuyến thứ nhất từ Côn Minh đến Mandalay (Miến Điện), tuyến đường thứ hai từ Côn Minh đến Chiang Rai (Thái Lan) băng ngang tiểu bang Shan của Miến Điện, tuyến đường thứ ba cũng từ Côn Minh đến Chiang Rai (Thái Lan) nhưng qua các tỉnh Luang Nam Tha va Bokeo trên lãnh thổ Lào.” (Nguồn:Sách Lược Mở Đường Xuống Phương Nam Của Trung Quốc. Nguyễn Văn Huy, 26/2/2012).

“Từ năm 1995, Bắc Kinh tiến hành đề án xây dựng 5 Vùng Kinh tế đặc biệt, gọi tắt là SEZ (Special Economic Zone) hay Khu chế xuất, và 14 Thành phố Hải cảng Mở, hay OCC (Open Coastal Cities), dọc các bờ biển. . . . Bắc Kinh đã thành công trong việc gán ghép các tỉnh Quảng Châu, Vân Nam vào tiểu vùng sông Mêkông để tạo thành một khu vực kinh tế lớn hơn, rộng 2,6 triệu km2 với 326 triệu dân. Từ đó đến nay, Trung Quốc trở thành quốc gia đầu tàu lãnh đạo tiểu vùng hạ lưu sông Mêkông.” (Nguồn: Sách Lược Mở Đường Xuống Phương Nam Của Trung Quốc. Nguyễn Văn Huy, 26/2/2012).



Như ông Chheang Vannarith, Giám Đốc Cambodian Institute for Cooperation and Peace, nhận xét “đối với Trung Quốc đây là vấn đề chiến lược, vì ở đằng sau là các vấn đề Biển Đông và cả Ấn Độ Dương.”

Những náo nhiệt ở mặt Biển Đông, thực có và hư có, là một phần trong chiến sách trá ngụy để Trung Cộng thuận lợi tiến hành âm mưu nắm lấy đường không-địa dọc hành lang Đông Dương để một mặt (a) an ninh thủy lộcho Cù China ra biển hóa rồng, còn một mặt khác là (b) chuẩn bị cho chiến tranh thôn tính trong tương lai.

Trong lúc đang viết bài này thì đọc thấy tin tức cho biết quân đội Thái vừa làm một cuộc đảo chánh nhanh gọn. Ngoài việc nền dân chủ non trẻ của Thái Lan bị bức tử, tương lai của Thái Lan còn tùy thuộc vào thế lực nào đứng sau chống lưng cho tướng lĩnh và động lực thực sự của họ. “Thái Lan, một quốc gia dân chủ mà Bắc Kinh đang tìm cách lôi kéo vào quỹ đạo ảnh hưởng. Những xáo trộn chính trị gần đây tại Thái Lan nằm trong kế hoạch hoạch này.” (Nguồn: Sách Lược Mở Đường Xuống Phương Nam Của Trung Quốc. Nguyễn Văn Huy, 26/2/2012). Những ngày tới Thái Lan sẽ còn phải đối diện với một chuỗi bảo bùng trước mặt!

Đồng thời cũng có tin tức cho biết là Trung Cộng đang tập trung 300 ngàn quân sát biên giới Việt Nam. Rất nhiều người lo ngại Trung Cộng sẽ tấn công trên đất liền. Theo nhận định cá nhân, không tin rằng Trung Cộng sẽ không làm vậy hoặc ít ra là chưa đến lúc. Giao chiến trên mặt biển hoặc xua chiến hạm chiếm lấy một vài cứ điểm quân sự của Việt Nam ngoài biển có khả năng cao hơn và có lợi hơn cho Trung Cộng.

Nếu họ tấn công Việt Nam như năm 1979 thì người ta có phần nào nhẹ nhỏm vì nó cho thấy Trung Cộng vẫn chưa đủ bản lĩnh. Một cuộc chiến như vậy chỉ làm hao xương máu vô ích và không mở rộng toàn vùng. Trên đất liền Việt Nam sẽ có nhiều cơ hội hơn để chống trả và chiến thắng Trung Quốc.

Ngược lại, nếu chỉ động binh doạ nạt và là một phần của chiến sách trá ngụy nhằm kéo sự quan sát của thế giới theo hướng họ muốn để rảnh tay thực hiện ý đồ lớn hơn mới là điều thực sự đáng lo ngại vừa lâu vừa dài. Và trong vòng vài năm nữa, khi đã thực hiện xong liên minh quân sự Hoa-Lào-Miên-Thái, nếu Trung Cộng manh động châm ngòi chiến tranh hoặc xua quân thôn tính thì đó mới là cuộc chiến tốn nhiều xương máu và nhấn chìm toàn vùng trong khủng hoảng.

Trên thực tế Trung Cộng có thể thành công trong nỗ lực hình thành một liên minh quân sự Hoa-Lào-Miên-Thái cắt đôi vòng đai bao vây tiếp cận của Hoa Kỳ. Đồng thời cũng có thể chính sự hung hãn của Trung Cộng sẽ giúp cho một liên minh quân sự của ĐNA ra đời, đặc biệt là liên minh quân sự của các quốc gia Thái Lan, Nam Dương, Mã Lai, Việt Nam và Phi Luật Tân.

Một khi Trung Cộng đã không thể độc chiếm Biển Đông thì chắc chắn không một quốc gia nào khác có thể. Nếu đã thế tại sao các quốc gia đang tranh chấp lãnh hãi (loại trừ Trung Cộng) không cùng nhau khai khác tài nguyên tại những vùng tranh chấp và dùng nguồn lợi để thành lập quỹ Bảo An Biển Đông? Nếu đã đạt được sự đồng thuận, liên minh có thể dùng nguồn lợi còn nằm dưới biển làm “thế chấp” để “mướn” từ nhiều cường quốc trên thế giới trong thời gian nhanh nhất “khí tài tuần tra và an ninh biển” để trang bị cho lực lượng liên quân? Và có lẽ đây là giải pháp mà Trung Cộng sợ nhất vì tính chính danh của nó và vì Trung Cộng không còn sự chọn lựa nào khác ngoài con đường “trỗi dậy trong hoà bình” và “không thể” tiếp tục manh động với lân bang.

Trung Cộng có được ngày hôm nay là do chính chính sách Strategic Engagement của Hoa Kỳ đã kéo nó lên từ đáy vực của nghèo đói và lạc hậu. Đương nhiên là Hoa Kỳ phải trù liệu có một ngày “nếu như Trung Cộng trỗi dậy không bằng con đường hợp tác và hoà bình thì . . .” Chính vì trù liệu này mà Hoa Kỳ mới có những vòng đai “bao vây tiếp cận” và vòng đai “bao vây phi tiếp cận” phòng khi bất trắc.

Một yếu tố khác càng quan trọng hơn là Hoa Kỳ biết rất rõ nồi cơm của mình trong thể kỷ 21 và về sau nằm ở Pacific Rim. Hoa Kỳ sẽ không để cho bất cứ một nước nào đá mình ra khỏi vùng và giật lấy nồi cơm đó. Nó trở thành là vấn đề sống chết của Hoa Kỳ. Tất cả những hoài nghi về ý chí của Hoa Kỳ “đến để rồi bỏ đi” là không cần thiết.

Nếu như, chỉ là nếu như, Trung Cộng tham vọng và ngông cuồng đến độ cả gan khởi động một cuộc chiến tranh thôn tính, đối đầu vũ lực với Hoa Kỳ, thì điều gì sẽ xảy ra? Đáp án đã bày rõ trên thế cuộc phân bố quân sự. Vòng đai bao vây phi tiếp cận sẽ khoá chặt. Liên quân Anh, Mỹ, Nhật, Hàn, Phi, Úc cộng một số quốc gia trong ASEAN sẽ rút gân Cù China, như Na Tra đã làm với cha con Long Vương Biển Đông.

Căn cứ theo hiện tình thì Nga đang bắt tay với Trung Quốc. Nhưng hai quốc gia nương tựa vào nhau chống lại Hoa Kỳ không có nghĩa là một đồng minh chiến lược, lại càng không phải là một liên minh quân sự. Nó chỉ cho thấy Nga đang đuối sức trước quả đấm phong tỏa kinh tế của Hoa Kỳ nên dẹp tự tôn để nhờ đến sự trợ giúp của Trung Quốc. Nó cũng cho thấy luôn sự mong manh của nền kinh tế Nga vì hẹp nền và thiếu sinh lực.

Với tình trạng yếu ớt như vậy thì Nga càng không muốn giúp cho Trung Cộng trỗi dậy và gây nguy hại cho chính Nga. Không, sẽ không có liên quân Nga-Hoa. Nói cho cùng, nếu có chiến tranh toàn vùng không chừng Nga sẽ liên quân với Anh, Mỹ đánh bại Trung Cộng. Hai siêu cường Nga-Mỹ tuy có giành nhau địa bàn ảnh hưởng nhưng không dại dột hủy diệt nhau và rất hiểu ý nhau trong những ván bài chia chác quyền lợi. Còn Cù China chưa học được cách hành xử có trách nhiệm của một siêu cường mà đã nôn nóng vung quả đấm của siêu cường lại quá ham hố và tự tin vượt giới hạn cho nên trở thành nguy hiểm. Vì vậy, có một ngày Cù China sẽ trở thành là mồi nhậu nếu cứ tiếp tục manh động.

Hoa Kỳ là một quốc gia có chiều dầy kinh nghiệm về sự trổi dậy và đã từng lần lượt quật ngã tất cả siêu cường trong quá trình trổi dậy và chống trổi dậy. Do đó, mọi đánh giá và và chọn lựa chiến lược của các quốc gia trong vùng nên hiểu rõ về Hoa Kỳ và cần cân nhắc cẩn trọng.

Nam Hàn và Nhật Bản là hai quốc gia đã nhờ cây dù quân sự của Hoa Kỳ che chở nên đã không hao tốn kinh phí mà còn rảnh tay rảnh trí tập trung toàn lực vào việc xây dựng kinh tế và đã trở thành là cường quốc trong một thời gian ngắn. Sự chọn lựa đúng của một quốc gia trong vùng không những giúp cơ hội cho đất nước đó mà còn giúp duy trì hoà bình lâu dài cho toàn vùng.

Chính sách ba không trong một bối cảnh tốt thì có thể là một chính sách khôn ngoan. Nhưng với bối cảnh đang vận hành hiện nay và những dự đoán cho tương lai, chính sách ba không có thể được diễn dịch là không bạn, không lối thoát và không tương lai.

Hy vọng là Việt Nam cho mình một cơ hội tốt và tích cực đóng góp vào nỗ lực duy trì hoà bình.

Tổng số lượt xem trang