S.T.T.D. Tưởng
Năng Tiến – Chuyện Riêng Của
V.N. & Những Anh Hàng Xóm
Trong
gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo,
bướng bỉnh thì để chúng
tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách
của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có
mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng
của gia đình chúng tôi.
Đèn
Cù II phát
hành
cuối tháng 11 năm 2014.
Tôi muốn đọc quá nhưng
không thể đặt mua. Gửi thư cầu
cứu
Đinh Quang Anh Thái, nhận được
hồi
đáp
(vô cùng) hứa
hẹn:
“Cứ yên tâm, sẽ nhận được
sách
trong thời gian ngắn nhất.”
Tôi “tưởng”
thiệt nên mượn địa
chỉ văn phòng của
một
cơ quan thiện nguyện ở Phnom
Penh gửi
ngay cho ông bạn
(vàng) đầy
thiện tâm và thiện chí.
Chờ dài cổ cũng chả thấy sách
vở gì ráo trọi mới vỡ lẽ là mình đã ... “trao duyên lầm
tướng cướp!”
Rồi
Đèn Cù II cũng
được phát tán
tùm
lum trên mạng.
Tiếc là những nơi tôi đi qua,
trong mấy
tháng rồi, đều
quá xa chốn thị thành
nên vào
được internet không dễ dàng
gì.
Nói
chi đến
chuyện đọc gần
ngàn trang giấy.
Tuần
rồi
về lại Nam Vang mới có dịp
“tiếp cận” thoải
mái
với
tác
phẩm mà mình mong đợi. Nói
nào
ngay cũng
có hơi thất vọng
chút xíu. Cuốn
sau không đã như cuốn trước, dù vẫn
có rất nhiều trang thú vị:
“Tôi quen ba người dạy tiếng Anh và
tôi muốn nói tới các anh như những người từng chịu hẩm hiu lúc đất nước sập cửa
lại với thế giới, tiếng Anh bị miệt thị. Thật ra chả phải chỉ tiếng Anh mà là bất cứ tiếng nói
của kẻ thù nào.
Chị P. T. M., dạy tiếng Trung Quốc ở Đại học Sư phạm đã ngồi làm
thường trực mãi ở cống trường
cho tới khi Trung Quốc hết là thù mới lên truyền hình
dạy lại. Ông Nghĩa dạy tiếng Trung Quốc ở
Cao đẳng sư phạm Hà
Nội thì đi làm bảo vệ. Khi đánh xét lại, các
giáo viên tiếng Nga nghỉ dài dài.
Đầu tiên
nói tới Đặng Chấn Liêu. Cùng tội ‘xét
lại’.
Treo giò, mất chức chủ nhiệm khoa tiếng Anh Đại học Sư phạm. Liêu cho hay hồi ấy chả ai thiết cái
thứ tiếng phản động này.... Liêu ở Pháp
làm viên chức của Liên Hợp Quốc. Theo Cụ Hồ kêu gọi, anh về nước và
bị Hoàng Văn Hoan nghi là tình báo Anh...
Người thứ hai là
Mỹ Điền. Học ở Anh từ 1947-48... Sau Điện Biên Phủ về nước, anh theo Ung Văn Khiêm, thứ trưởng ngoại giao đến chào bộ trưởng Phạm Văn Đồng.
Trong chuyện trò,
Đồng dặn Khiêm chú ý để Mỹ Điền sinh hoạt chi bộ. Nhưng rồi chả ai nhắc tới, có lẽ thấy anh không
bập.
Sớm ngán
thế cuộc, bắt đầu từ đọc báo cáo mật của Khrushchev trên
báo Le Monde, Mỹ Điền trở thành một trong hai ba trung tâm lan, yến, kỳ hoa dị vật ở Hà Nội những năm 60, khi thú chơi này bị coi là ‘tư sản, đồi truỵ’
rồi bị cấm. Minh hoạ đúng cho câu thơ của Bertolt Brecht ‘Thời thế gì / Mà nói đến cỏ cây...’. ‘Chả ai thích
dùng tôi, Mỹ Điền nói…” (Trần Đĩnh.
Đèn Cù, tập II. Người
Việt, Westminster, CA: 2014).
Theo tôi thì cách mạng cũng không đến nỗi
khe khắt gì lắm trong việc
dùng người, kể cả những kẻ đã (lỡ) sống
ở nước ngoài và am tường ngoại ngữ. Những nhân vật vừa
kể – chả qua – chỉ bị xui thôi,
hay nói
một
cách
văn hoa là họ sinh bất phùng thời.
Chớ gặp
phải vận may thì cái vốn
liếng sinh ngữ vẫn có thể giúp
cho một
công dân X.H.C.N.V.N trở thành hiển đạt.
Trường hợp bà Tôn
Nữ Thị Ninh là một thí dụ điển
hình.
Theo Wikipedia:
Tôn
Nữ Thị Ninh (sinh ngày 30 tháng 10 năm 1947) từng là
Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Việt Nam tại Liên minh Châu Âu (EU) và một số quốc gia như Bỉ, Hà Lan, v.v... Bà cũng từng là
Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại Quốc hội Việt Nam. Bà có vai trò tích cực trong lĩnh vực đối ngoại của Việt Nam...
Bà trở thành
nhà ngoại giao bắt đầu bằng công việc phiên
dịch và bà đã học được nhiều kinh
nghiệm khi đi dịch cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, ông Xuân
Thuỷ, ông Nguyễn Cơ Thạch... Bà đã làm đại sứ ở ba nước Bỉ, Hà Lan và Luxembourg và Liên
minh châu Âu
(EU). Bà còn giữ cương vị là người đứng đầu đại diện của phái đoàn Việt Nam ở Liên minh châu Âu tại Brussel (Bỉ) và đã từng giữ một nhiệm kỳ trong Ủy ban Trung ương của Hội liên hiệp
phụ nữ Việt Nam.
Cương
vị gần đây nhất mà bà nắm giữ là
Phó Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại Quốc hội. Trên cương vị đó
bà đã có một số những phản bác tương đối mạnh mẽ trước một số cáo buộc về vấn đề nhân quyền từ phía
Hoa Kỳ và
Quốc hội Hoa Kỳ.”
Đã chưa?
Con đường
công danh của
bà T.N.T.N. chỉ “bắt đầu bằng công
việc phiên dịch” mà đi lên
tuốt tới chức
vụ “Phó Chủ Nhiệm Ủy Ban Đối
Ngoại Quốc Hội”
đâu
phải chuyện nhỏ.
Ở vị trí này, trong chuyến công du nhằm cải thiện mối tương giao (vốn chưa bao giờ tốt đẹp) giữa Việt Nam với Mỹ,
và với cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ở đất nước này – hồi
năm 2004 – bà T.N.T.N đã tuyên bố nhiều
câu (bất
hủ) có thể được coi như danh ngôn của
ngành ngoại giao của
nước C.H.X.H.C.N.V.N:
-Trong
gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo,
bướng bỉnh thì để chúng
tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách
của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có
mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng
của gia đình chúng tôi.
Hay:
- Mình
là thế thượng phong của nguời chiến thắng, mình cần chủ động, người ta không thể chủ động được do mặc cảm, cũng không thể yêu
cầu ngươi ta đi trước, họ đứng ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lịch sử.
Tôi thì e rằng chính bản thân bà Ninh cũng
“đứng ở vị trí không thuận lợi (mấy)
trong tiến trình lịch sử.”
Vẫn
theo Wikipedia:
“Tháng 8 năm 2007,
bà đã thôi giữ chức tại quốc hội và tham gia vào lĩnh vực giáo
dục với tư cách Chủ tịch Hội đồng sáng
lập Trường Đại học Tư thục Trí Việt. Tuy nhiên
dự án
này bị thất bại.”
Sao lại
“thất bại” cà?
Tôi nhớ lúc khởi đầu
dự án (“Bắt Tay Xây Dựng Trường Đại Học Tư Thục Trí Việt”) ngó bộ hoành tráng lắm mà:
“Sáng
7.11.2007, tại trụ sở Ủy ban về người VN ở nước ngoài (NVNƠNN)
TP.HCM, Câu lạc bộ Khoa học và Kỹ thuật NVNƠNN
(OVSCLUB) và
Hội đồng sáng lập Dự án trường Đại học tư thục Trí Việt đã ký kết Thỏa thuận hợp tác:
xây dựng một trường đại học chính quy hiện đại, trên
tinh thần thực học để đào tạo nhân lực chất lượng cao phục vụ cho công cuộc hiện đại hóa
và công nghiệp hóa đất nước.
Đại diện cho Hội đồng sáng lập Dự án Đại học tư thục Trí
Việt là bà Tôn Nữ Thị Ninh, Chủ tịch
Hội đồng và
đại diện của OVSCLUB là TSKH Trần Hà
Anh, Trưởng Ban điều hành. Buổi lễ ký
kết diễn ra với sự chứng kiến của Ban Chủ nhiệm Ủy ban
NVNƠNN, Ban Liên
lạc NVNƠNN TP.HCM...
Giới thiệu về Dự án
trường Đại học tư thực Trí Việt, bà Tôn Nữ Thị Ninh cho biết, trường sẽ được xây dựng trên địa bàn
huyện Long Điền, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu,
trên diện tích đất rộng 55 ha. Tâm huyết của những người xây
dựng dự án này là xây dựng tại VN một
trường đại học đạt chuẩn quốc tế và phi lợi nhuận, tạo được một không gian xanh với thiên nhiên hài hòa
và những trang thiết bị đủ để thầy và trò có được những điều kiện học tập và nghiên cứu tốt nhất.”
Bà
Tôn Nữ Thị Ninh (bên trái) trong buổi ra mắt Viện Trí Việt. Ảnh và chú
thích: Dân Trí
Sao
“tâm huyết” cỡ đó mà lại trở
thành một chuyện
“đầu
voi đuôi chuột,” hả Trời?
Ngồi
rà lại chút xíu
tôi mới
thấy có hai điểm
khiến cho dự án xây dựng
Đại
Học
Trí Việt khó được hanh thông:
- Luật chơi của Trí Việt là: nói không với thiếu trung thực.
- Gọi là trường quốc tế bởi vì
sẽ dạy bằng tiếng Anh kể từ năm thứ 2, với lập luận rằng
thanh niên
Việt Nam thời hội nhập phải có tiếng Anh như là
một ngôn ngữ làm việc của mình,
ngoài tiếng mẹ đẻ...
Coi: sống
trong một
chế độ mà lường gạt, dối trá và nghi ngờ là
chủ trương xuyên suốt của
Đảng
và Nhà Nước mà bà Tôn Nữ Thị Ninh lại đặt ra “luật chơi là nói không với thiếu trung thực” và còn nói bằng tiếng
Anh nữa (cơ) thì không “thất
bại”
mới
là chuyện lạ.
Bà Ninh,
lẽ ra, nên thức thời
chút xíu. Bầy
đặt
màu
mè “trung thực” làm
chi – vậy
má?
Thử nhớ lại coi: trong suốt thời
gian làm
thông dịch
cho Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên
Giáp, Xuân Thủy, Nguyễn
Cơ Thạch ... mấy chả có nói một
câu nào
“trung thực” không? Hay tất cả đều
dối trá (như Vẹm) hết
trơn – đúng
không?
Ráng
nhịn chút xíu
như vậy
đi, chị Ninh. Chảnh
quá, thường khi, dễ trở thành lố bịch: “Các anh hàng
xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng
của gia đình chúng tôi.”
Sau Hội
Nghị Thành Đô thì nhiều
anh hàng
xóm,
khỏi cần gõ cửa,
cũng đã (dám) chui luôn
vô mùng
của
đám
ái
nữa
của
lắm
vị Ủy Viên Bộ Chính Trị rồi.
Bởi
vậy,
Đại
Học
Trí Việt (với sứ mệnh Trí Cao – Tâm Rộng – Tầm Xa) sao không dậy
bằng
tiếng Tầu đi cho nó hợp thời?
Tương
tự,
cái
“thế” mà mấy năm trước
chị Ninh mô tả là “thượng phong của nguời chiến thắng” đó, với thời gian – rõ ràng
– mỗi lúc
một
thêm chênh vênh dữ. Với con số xí nghiệp phá sản,
cùng
với nợ công
mỗi
lúc
một
nhiều thì trong tương lai gần
– rất
có thể – bầy sâu của
Đảng
lại
phải nhờ chị Ninh chạy
qua Hoa Kỳ “công du” chuyến nữa.
Lần
này,
làm ơn nhỏ họng lại chút xíu nha –
chị Ninh. Đã bị gậy đi ăn xin mà còn lớn giọng (nghe) kỳ lắm. Hàng năm nếu không có hàng
chục tỉ đô la của
đám
người “ở vị trí không thuận lợi trong tiến trình lịch sử” cứu
trợ thì cái Đảng và Nhà Nước (thổ tả) hiện nay đã chuyển
qua từ trần tự lâu rồi,
đúng
không?