Làm phiền xã hội là làm phiền ai?
Thanh Niên
Có 5 người Việt Nam sang Nepal leo núi bằng tiền túi họ bỏ ra, chẳng may xảy ra động đất, họ bị kẹt lại và thế là họ bị quở trách là làm phiền xã hội, làm tốn kém cho Tổ quốc.
Tác giả Trần Đình Thu trong bài viết 5 người leo núi ở Nepal làm phiền xã hội có nêu một thắc mắc đầy chất "nhân văn": 5 người kia, họ leo lên đỉnh Everest để làm gì? Câu hỏi này của tác giả quả thật có giá trị phổ quát, vì có thể dùng nó để hỏi cả thiên hạ: này này, hỡi những người kia, các người leo núi, thám hiểm hang động, mò xuống đáy vực Mariana, lặn lội tới Nam cực, nhảy dù cho tới tắm biển, đi lễ chùa v.v… để làm gì?
Câu trả lời chung cho tất cả những câu hỏi kia sẽ là: Vì tôi thích! Vậy nghe có được không, thưa tác giả?
Tôi cũng như tác giả Trần Đình Thu, không có sở thích chinh phục độ cao, tôi sợ những nơi hẻo lánh lạnh lẽo ít người qua lại, mỗi ngày trèo 2 tầng chung cư với tôi đã là một nỗ lực phi thường. Nhưng không phải vì vậy mà tôi có thể bắt chước ông bài bác đam mê của kẻ khác vì mình không có cùng sở thích. Là người, ai cũng có quyền được đam mê, yêu thích gì đó, để bù đắp vào sự tẻ nhạt của sinh hoạt ngày thường, có phải không ạ?
Tôi cũng thấy hành trình leo núi Everest quá nhiều nguy hiểm, với tôi, đi xe máy từ nhà ra chợ đã là một thử thách kinh khủng rồi. Nhưng tôi nhớ không nhầm thì mặc dù khá nhiều người chết trên đường lên cái đỉnh núi kia, thế giới lẫn báo chí trong nước vẫn không ngừng ca ngợi và trang trọng lên danh sách những người lên tới được "nóc nhà của thế giới".
Tôi cũng không dám tới những nơi không có người sinh sống như Nam cực, tôi thích không khí nồng nàn lễ hội của những nơi có thật đông đồng bào mình như Lễ hội Đền Hùng chẳng hạn. Cái không khí "ngựa xe như nước áo quần như nêm" đó khiến tôi thấy yên tâm, thấy gần gũi quen thuộc và ấm cúng. Nhưng tôi vẫn nể phục người phụ nữ Việt Nam đầu tiên cắm cờ tổ quốc ở Nam cực.
|
Họ là những người có tiền, đi du lịch mua tour trọn gói chuyên nghiệp, có hướng dẫn viên và bảo hiểm đầy đủ. Bạn còn đòi hỏi họ phải biết trước cả động đất cơ. Ơ hay, họ là thánh à?
Anh Bùi Tường cũng bảo “Giữa một đất nước Nepal chìm trong đau thương mất mát, hàng nghìn người thiệt mạng, hàng triệu người màn trời chiếu đất, những đứa trẻ nhỏ bơ vơ…, họ cần được cứu, được có nơi ăn chốn ở, có thức ăn và nước uống. Trực thăng hay cứu hộ, cần cho những người bị nạn hơn, sao lại sử dụng để đi cứu những người hoàn toàn có thể tự lo được?”
Ơ kìa, trực thăng hay cứu hộ là trách nhiệm của công ty bảo hiểm chứ, mua bảo hiểm thì khi gặp nguy hiểm việc đòi hỏi họ hỗ trợ là chuyện bình thường.
Anh còn bảo: “Các bạn luôn tự hào đất nước bạn có những con người kiên cường, hiên ngang, bất khuất. Nhưng với những việc làm, hành động như thế, thì thế giới có tin vào lời các bạn nữa hay không? Họ nhìn vào hành động của chính các bạn hiện tại, chứ không dựa vào quá khứ hay lời các bạn nói.”
Cái này chắc là anh nói chứ không phải họ. Theo tôi, cứ có nhiều tiền, đi du lịch mạo hiểm, chinh phục thiên nhiên, tạo thu nhập cho dân bản địa là cách tiêu tiền đẳng cấp và văn minh, hẳn người ta tin và nể anh thôi.
Tóm lại, tôi thấy họ chẳng làm phiền ai cả, chỉ là phiền các công dân mạng tỉ phú thời gian mà thôi.
Năm bạn trẻ leo núi ở Nepal, các bạn đã không có sở thích làm con sâu đo như 3 triệu người chúng tôi nhích từng bước để leo đền Hùng trong dịp giỗ tổ Hùng Vương, mà các bạn cứ muốn làm linh dương nhảy nhót ghềnh đá cheo leo. Các bạn chả có lỗi gì cả, hãy cứ hào hứng với đam mê của mình, cho dù suốt đời các bạn sẽ chẳng lập được kỷ lục nào cả, nhưng nhớ đừng chọn thời điểm xảy ra thiên tai, kẻo lại làm phiền các bậc đạo cao đức trọng, bạn nhé!
Phạm Quy
*Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, là thợ thủ công, blogger sống và làm việc tại TP.HCM.
>> Thêm 16 du khách VN đã rời khỏi Nepal an toàn
>> 4 người trong đoàn leo núi tại Nepal đã về đến Tân Sơn Nhất
>> Trước thảm họa, tự lo được cho chính mình đã là có trách nhiệm
>> Nhóm năm người Việt kẹt ở Nepal đã an toàn
Sợ dư chấn, nhiều công ty du lịch hủy leo núi EverestTuổi Trẻ>> 4 người trong đoàn leo núi tại Nepal đã về đến Tân Sơn Nhất
>> Trước thảm họa, tự lo được cho chính mình đã là có trách nhiệm
>> Nhóm năm người Việt kẹt ở Nepal đã an toàn
Động đất Nepal: Đỉnh Everest sụt 2,4 centimet sau động đấtTin Mới
Nhiều công ty du lịch hủy chuyến leo núi Everest sau động đấtViệt Times
Năm người leo núi ở Nepal làm phiền xã hội
01/05/2015
Bộ ngoại giao, Đại sứ quán Việt Nam tại Ấn Độ mấy ngày nay phải vất vả lo cho 5 người leo núi tự phát ở Nepal, báo chí trong nước thì cũng phải liên tục cập nhật thông tin về họ. Việt Nam phải lập cả đoàn công tác để chuẩn bị công tác cứu hộ. Ôi trời ơi, sao tôi thấy phiền quá!
http://www.thanhnien.com.vn/toi-viet/nam-nguoi-leo-nui-o-nepal-lam-phien-xa-hoi-557511.html
*Copy bên Dân Luận bài viết tương tự lấy ý từ bài báo trên
Mấy ngày gần đây hàng trăm ngàn người được huy động để tổ chức ăn mừng đại lễ 40 năm ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2015). Tuy nhiên việc lễ hội được tổ chức dềnh dang, tốn kém và làm tắc đường gây khó khăn cho toàn xã hội. Báo chí trong và ngoài nước cũng phải vất vả liên tục cập nhật thông tin, phân tích mổ xẻ ý nghĩa của ngày này. Hoành tráng là vậy mà đến tham gia lễ hội cuối cùng chỉ có 3 nước Lào, Campuchia và Cuba. Ôi trời ơi, sao tôi thấy phiền quá!
Bộ Chính Trị muốn gì khi khăng khăng đòi tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội?
Bộ Chính Trị kiên định leo lên con đường Chủ Nghĩa Xã Hội (CNXH) dốc đứng để làm gì? Thực sự tôi không chống lại tinh thần thể thao nhưng thật sự việc leo lên đỉnh ngọn núi CNXH quá nguy hiểm. Hiện nay không có con số thống kê bao nhiêu quốc gia đã làm được điều này, mà người ta chỉ đếm được tổng số xác chết đang nằm dọc con đường lên CNCS là xấp xỉ trên 200. Nhiều cái chết xảy ra trong điều kiện bình thường, không cần tới những biến động lớn trên thế giới như đã xảy ra ở Đông Âu.
Tôi đọc trên mạng Dân Luận về hành trình tiến lên đỉnh chủ nghĩa xã hội của Việt Nam và các quốc gia khác thấy quá kinh khủng, cái đói và chết chóc luôn rình rập bên cạnh. Mà kết quả của việc càng leo cao lại là càng đói nghèo và tụt hậu, phải quay ngược lại bằng hình thức được gọi một cách trìu mến là "đổi mới" hay "phá rào". Trò leo trèo này chẳng có ý nghĩa nào khác, ngoài Bộ Chính Trị được thỏa mãn ước vọng quyền lực của mình, như đồng chí Nông Đức Mạnh thể hiện bằng cái ngai vàng xa hoa đặt ở phòng khách.
Bộ chính trị và hơn 3 triệu đảng viên đang chứng minh được cái gì khi chơi trò leo lên con đường CNXH? Sức khỏe, lòng dũng cảm, sự kiên nhẫn, ước mơ chinh phục đỉnh cao? Tôi nghĩ đấy là một cách chơi ngông mà thôi. Tôi nghĩ đã đến lúc các bạn nên chứng minh nó bằng những cách khác ích lợi hơn, nếu không đem đến một chút của cải vật chất nào đó cho bản thân, gia đình hay xã hội thì ít nhất cũng đừng lấy mạng sống của 93 triệu người dân Việt Nam ra mà đùa giỡn.
Có nhiều cái cần làm hơn là đua đòi với Trung Quốc, Cuba và Bắc Hàn đi lên XHCN, để rồi khi hữu sự thì làm phiền đến toàn xã hội. Đây cũng là lời khuyên dành cho các ý tưởng ngông cuồng khác của Bộ Chính Trị: chinh phục cái gì đấy thì phải có lợi ích thiết thực, cụ thể và phải an toàn!
Bộ Chính trị Đảng CSVN cần lên tiếng xin lỗi mọi người về sự phiêu lưu mạo hiểm của mình khiến cộng đồng phải vất vả và tụt hậu hàng chục năm nay.
Dư Luận Viên Biến Chất