Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

MỘT NGÀY RẤT NẮNG

phượng trương đình



MỘT NGÀY RẤT NẮNG
trên cánh đồng cạn nhựa
những con chim khát lè lưỡi
điên cuồng mổ bức bối
tìm nước...
người nông dân trệu trạo nhai cái đói
đưa hai cánh tay gầy cố níu
trời không thấp xuống
mồ hôi oằn thêm tấm lưng trần..


thằng bé con
chân đất
cõng giấc mơ ngày mai
đội quầng lửa đến trường...
bà cụ già
ngồi trên chiếc chõng tre
mót tuổi đời từ miếng trầu héo
cay đắng bốn ngàn năm đóng đồn trong đôi mắt...
trên chiếc loa đầu xóm
rả rả lời cô phát thanh viên
về một dự án mơ hồ nào đó
ngày mai/ hạnh phúc sẽ nảy mầm
từ hạt giống lép...



ĐỐI THOẠI LỆCH
-Lịch sử là gì hả bố?
-Là lệ đắng
máu 
xác người
và những lời hứa
nỗi sợ hãi
niềm căm phẫn
và những ánh mắt buồn xuyên thế kỷ...
là những người vợ, người mẹ mỏi mòn đợi chờ, vô vọng
là những người ra đi không dám nghĩ ngày về
là những người lính ở hai đầu chiến tuyến
chết cho những điều vô nghĩa...
là những đứa trẻ thơ vô tội
đạn bom cưa nát thân hình
đắp mồ giấc mơ..
-Sao con nghe cô dạy 
lịch sử là những tấm gương trong suốt
là những bản hùng ca
là hoa
là nắng
là mầm xanh tương lai?
-Con hãy nhìn bằng đôi mắt của con
những gia tài ông cha để lại
và lắng nghe bằng trái tim mình
tiếng rên xiết của trăm ngàn số phận
con sẽ thấy câu trả lời hoàn hảo
nứt ra từ chân lý khuyết...


HÃY RA BIỂN MÙA ĐÔNG CÙNG TÔI
hãy đi cùng tôi ra biển mùa đông
ngồi trên triền cát đói chân người
em đừng vốc sóng vào lòng tay
hãy để chúng tự do
cùng những ý tưởng không bao giờ bị trói
kệ chúng đi em
lũ còng gió ngu đần
cần mẫn se tương lai thành những hạt buồn
đừng hỏi tôi về những tháng năm
đắng cay
trong đục
hạnh phúc
khổ đau
đi qua trái tim những con thuyền
hãy để chúng nằm trên hàng đinh nhọn hoắt
mơ về lòng đại dương xanh
đừng để ý loài hải âu
nhiều khi trong bóng đêm nhầm tưởng ngọn hải đăng là mặt trời
tự tin lao về phía họng súng
của lũ cướp biển trá hình...
hãy đi cùng tôi ra biển mùa đông
nghe hàng phi lao hát
khúc du ca về loài cá
tự thắp sáng ngày mai từ bóng tối...


PHỐ THỊ
Bàn tay hỏi đôi mắt về hình dáng của mình
Đôi mắt lại hỏi nỗi buồn về cấu trúc của những hạt lệ
Những sợi tóc hỏi thời gian về những đắng cay
Bàn chân hỏi con đường về những thăng trầm...

Lũ nắng nằm lười trên vỉa hè vắng
Dửng dưng nhìn đàn mưa kéo về gặm nhấm sự cô đơn
trên những đôi vai trần gian/ nghèo đói tình người

gã ăn mày ngồi nhai ngấu nghiến lòng tự trọng
đôi tay cáu bẩn không đỡ nổi thân thể cơn đói
gió mùa đông ghé vào trái tim 
hỏi về độ lạnh của dòng máu ...

Một vài tên mù dắt nhau ra phố 
Mệt mài gom từng hạt lép đời đánh rơi
Về ươm giống giấc mơ mang hình mặt trời...

Ả gái điếm mệt nhoài rao bán sự băng trinh
Dăm ba tên đàn ông ném toẹt mấy xu lẻ/trả giá
Ả gái điếm ngoảnh đít quay đi
Chậm rãi bước lại gần gã ăn mày
Phơi bày thân thể/ hiến dâng.
Gã ăn mày vung đôi tay rũ liệt
Nắm cổ cơn đói lôi dậy
Cởi tấm áo rách khoác lên người ả gái làng chơi
Họ dìu nhau/dẫm lên mảnh hồn tàn phố thị
Bỏ lại sau lưng lũ chân lý đớn hèn..."

Tổng số lượt xem trang