Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010

Điểm tin 28/1


Trung Quốc triển khai tên lửa tầm bắn 1500km tại Quảng Tây
-
TRUNG QUỐC ĐẶT TÊN LỬA Ở QUẢNG TÂY, BÀ CON CÓ SỢ KHÔNG ? (blog Ph.V. Đào).
Ấn Độ triển khai tên lửa Akash đối phó với mối nguy từ TQ (Vit)

anhbasam:

- Đảng trong Dân – Kỳ 3: Ba lãnh tụ – một ngôi nhà (TTrẻ).

- Đổi mới: Lòng thương dân mạnh hơn nỗi sợ (TuanVN)

- Chủ động cung cấp thông tin nhiều chiều cho báo chí (VNN)

- Cai trị phải có cốt cách nhà nước (BBC).


Làm đường trên cao: Chẳng thể đặng đừng
Khi tắc đường đã trở thành vấn nạn hàng ngày, diện tích đường quá nhỏ hẹp mà lại gần như không có khả năng mở rộng, địa chất phức tạp khiến xây đường ngầm khó khăn, thì xây dựng đường trên cao có vẻ như là giải pháp khả thi nhất chúng ta có thể làm được lúc này.



- anhbasam: Hê hê! Tay Bút Lông nói câu nầy Cả nhiệm kỳ làm ĐBQH chả phát biểu được ý nào ra hồn, thế mà lên VNN “nổ” rõ to… không biết có phải để nói về người đẹp nầy: “Doanh nhân không lợi dụng tư cách ĐBQH để trục lợi” (VNN)

Lời nói không đi với việc làm (QĐND 27-1-10)

'Bản án trả đũa' đối kháng (BBC 27-1-10)

USCIRF đề nghị đưa Việt Nam vào lại danh sách CPC (RFA). – Giáo dân Cồn Dầu chống lệnh giải tỏa. - US senator urges engagement with Vietnam on rights (AFP).

- Chủ tịch nước:’Cần thiết thì chính quyền phải xin lỗi dân’ (VNN).

- Vietnam: Violence has won: crosses removed from Dong Chiem (Spero News)

Giá điện: “Chọn tăng thấp để xem sức chịu đựng thế nào” (VnE 27-1-10)



Có chữ ký nháy của lãnh đạo mới được mua hồ sơ dự thầu
Đó là chuyện xảy ra ở Ban quản lý các khu du lịch tỉnh Quảng Trị. Ông Hoàng Công Thức - Phó giám đốc ban này (như đơn vị cấp sở) - đã tự mình đưa ra quy định các nhà thầu chỉ được ban này bán hồ sơ dự thầu khi trên giấy giới thiệu của đơn vị có nhu cầu tham gia đấu thầu có chữ ký của ông Thức.

uhmmm,

- Phiên xét xử vụ hiệu trưởng mua dâm ngày 27/1: “Sốc!” (VTC News). Lời khai chấn động tại phiên xử hiệu trưởng mua dâm nữ sinh (VNExpress). – Còn trên Tuổi trẻ thì nói rõ khi “bị cáo khai về một ông T. nào đó thì bị Hội đồng xét xử ngắt lời”. Vậy là cũng rõ chút cái tòa nầy ra sao há? – Thêm nữa – VNN: bị cáo còn phải quan hệ với gần 10 nhân vật là quan chức tỉnh Hà Giang.” Coi chừng sự an toàn cho hai bị cáo nầy!

- Đình chỉ điều tra bị can vụ chủ tịch huyện mất tiền (TTXVN)



Đô thị và dân nhập cư (SGTT)

SGTT - Ở góc độ quản lý xã hội của nhà chức trách, việc nhập cư ồ ạt vào các thành phố không phải là hiện tượng đáng khuyến khích. Ngoài nguy cơ làm mất cân đối cơ cấu lao động xã hội, nó còn có thể tác động xấu đến khung cảnh sống tại các đô thị do sự hình thành và bành trướng tự phát của các khu ổ chuột, nơi nương thân của những người lao động nhập cư nghèo. Bởi vậy, tổ chức, điều tiết di dân hợp lý trong phạm vi lãnh thổ quốc gia là một trong những nhiệm vụ quan trọng của nhà chức trách, với tư cách là người cầm trịch quá trình phát triển của nền kinh tế, của xã hội.

Nhưng mặt khác, tự do đi lại, cư trú là một trong những quyền cơ bản của công dân trong xã hội có tổ chức. Trong chừng mực tôn trọng các chuẩn mực pháp lý, đạo đức chi phối ứng xử của mình trong các quan hệ công và tư, người lao động –công dân có quyền tìm đến bất kỳ nơi nào có cuộc sống, công việc làm ăn thích hợp.

Theo đúng bản năng sống, con người luôn có xu hướng di chuyển về những nơi được cho là có điều kiện sống tốt nhất đối với mình. Có thể hiểu tại sao quá trình phát triển kinh tế và đô thị hoá đồng thời cũng là quá trình gia tăng dân số cơ học của các thành phố lớn, do sự di dân. Cơ sở hạ tầng tốt, cơ hội việc làm phong phú, đa dạng, thu nhập cao, điều kiện thăng tiến thuận lợi và nhiều yếu tố khác nữa tạo ra sức hấp dẫn của đô thị so với nông thôn. Ở nhiều nước phát triển, đa số cư dân vùng nông thôn là những người già; còn lớp trẻ đổ xô ra thành thị.

Trong điều kiện đất chật người đông, cuộc mưu sinh và lập nghiệp hay, nói cách khác, cuộc cạnh tranh để sống sót và vươn lên tại các thành phố lớn tất nhiên rất khốc liệt. Có người thành công lớn, có người ít thành công hơn và có người thất bại. Tự điều chỉnh, tự sắp xếp theo các quy luật nội tại, xã hội phân chia thành các tầng lớp, không gian xã hội chia thành các khu vực. Tất cả tạo thành bức tranh xã hội đô thị sinh động và năng động.

Sự phát triển của TP.HCM, nhất là từ khi có chính sách đổi mới, diễn ra theo kịch bản đó và có thể coi là một ví dụ về đô thị lớn mạnh nhờ nguồn lực di dân, dù chưa hẳn là ví dụ hoàn hảo. Cứ thử làm một thống kê, chắc chắn sẽ thấy điều thú vị là phần lớn cư dân thành phố hiện nay, cả thành đạt và không thành đạt, không phải là người chính gốc Sài Gòn.

Để kiểm soát, điều tiết di dân trên cơ sở tôn trọng quyền tự do đi lại, cư trú của công dân một cách có hiệu quả, nhà chức trách dùng các công cụ kinh tế, xã hội là chính. Chẳng hạn, để người lao động trẻ gốc nông thôn vui vẻ, tự nguyện ở lại quê nhà lập thân, lập nghiệp, thì phải đầu tư cải thiện cơ sở hạ tầng ở nông thôn, đẩy mạnh khuyến nông, phát triển hệ thống bảo hiểm nông nghiệp và bảo hiểm xã hội cho nông dân,... Để giảm nhẹ vấn nạn nhà ổ chuột ở đô thị thì phải thực hiện tốt chính sách nhà ở xã hội, xây dựng nhiều công trình tiện ích công cộng,…

Có ý kiến cho rằng đối với những đô thị “đặc biệt”, nên có hệ thống kiểm soát di dân như thế nào để bảo đảm cư dân tiêu biểu của đô thị phải thuộc thành phần tinh hoa của xã hội. Hệ thống sàng lọc như thế sẽ cho phép chỉ “kết nạp” vào cộng đồng thị dân những người nhập cư hội đủ các điều kiện ngặt nghèo về trình độ học vấn, năng lực chuyên môn, mức thu nhập, nói chung là các điều kiện cần để có thể gia nhập vào tầng lớp trên của xã hội.

Chưa nói về tính hợp hiến của hệ thống đó, không khó để chỉ ra những lỗ hổng cơ bản của nó. Trước hết, trong bất cứ xã hội nào cũng cần những thành viên đảm nhận những công việc đa dạng, đủ loại; không thể sử dụng hệ thống ấy để giải quyết vấn đề thiếu hụt nhân công trong khu vực lao động giản đơn. Vả lại, với cơ chế sàng lọc này, nếu nhà chức trách có quyền từ chối trao danh hiệu công dân chính thức cho người nhập cư vì lý do kém năng lực, thiếu bằng cấp… thì, theo đúng logic của hệ thống, nhà chức trách cũng phải tước danh hiệu đó đối với thành viên nào vốn có được nó do may mắn sinh ra giữa đô thị trong một gia đình cao sang, nhưng lớn lên lại học hành chẳng ra gì và cũng chẳng biết làm gì có ích. Liệu nhà chức trách đô thị có làm được việc này không?




Chuyện con đà điểu
Tết năm nay, tất nhiên là sẽ có bài viết về con Trâu (tượng trưng cho đám dân nghèo nai lưng làm việc), và con Hổ (sự hoành tráng hung hăng của bọn”đại gia”). Chuyện con đà điểu này, là một bài bên lề xin ké vào, để giành một chỗ nhỏ cho những người muốn có tư duy độc lập và muốn có khả năng phản biện.



Davos 2010: Web inventor Tim Berners-Lee says China will take a long time to cut internet censorship
China will gradually move to cut censorship of the Internet, but it will take a long time, the man credited with inventing the World Wide Web said.



South-east Asia: A wider radius (FT 27-1-10) -- Bài dài về tương lai kinh tế và chính trị khu vực (có noí cả đến những vụ bắt bớ gần đây ở VN), nhiều con số ("The threat to the delicate regional balance is being taken increasingly seriously both within Asia and outside, particularly given a flurry of recent arms purchases by Vietnam, Thailand and Burma: all countries where the military sit close to the centre of political power")


A thin line between Cambodia and Vietnam (Asia Times 28-1-10)

Trung Quốc - Internet: The Chinese Internet Century (FP 26-1-10)

Toàn cầu hoá: Globalization Has a Human Face (World Affairs 27-1-10)


2,4 nghìn tỉ của TQ kẹp chặt nền kinh tế thế giới Robert J. Samuelson

Thứ Hai, ngày 25-1-2010, từ bản báo tin, trang A17

Trung quốc vừa tiết lộ dự trữ ngoại hối của nước này năm 2009 đã lên khoảng 2,4 nghìn tỉ đôla, tăng 453 tỉ trong năm. Con số khủng khiếp nầy — và khả năng dự trữ của quốc gia nầy sẽ tăng thêm với số lượng tương tự trong năm nay — đã trở thành một thực tế tài chính, kinh tế và địa chính trị có tầm quan trọng phi thường. Tầm quan trọng không phải như nhiều người tưởng tượng là Trung quốc sẽ “phá giá” đồng đôla và hạ bệ vai trò đồng tiền quốc tế chính của nó trên thế giới, làm xói mòn sức mạnh kinh tế và uy tín của nước Mỹ. Hai phần ba hay hơn dự trữ của Trung quốc là đồng đôla. Việc phá giá đồng đôla, như là một chiến lược kinh tế, sẽ gậy ông đập lưng ông. Nó sẽ tiến đến sự tuyên bố chiến tranh kinh tế mà mọi người trong cuộc – Trung quốc, Mỹ và nhiều nước khác – đều thất bại.

Theo giả thuyết, hãy xem điều gì có thể xảy ra. Trung quốc trước tiên sẽ bán các chứng khoán đầu tư bằng đồng đôla của mình. Số nầy bao gồm chừng 800 tỉ đôla trái phiếu và chứng khoán chính phủ Mỹ, cộng với hàng tỉ cổ phiếu và trái phiếu của các công ty Mỹ. Sau khi bán chứng khóan và thu vào đôla, họ sẽ bán đôla trên thị trường ngoại hối để lấy các đồng tiền khác: đồng euro, đồng yên và đồng tiền nào nữa đố ai biết được.

Việc tống ra đồng đôla với qui mô lớn có thể châm ngòi cho một cuộc suy thoái kinh tế toàn cầu. Khi mọi người biết được việc bán ra của Trung quốc , các nhà đầu tư Mỹ và các nước khác sẽ nhảy vào cuộc, từ bỏ các chứng khoán đôla và chuyển đổi đồng tiền. Nếu hoảng loạn xảy ra, thị trường sẽ sụt giảm mạnh mẽ. Vốn và tài sản của các ngân hàng và nhà đầu tư sẽ bị hao mòn. Sự trở lại của suy thoái, thậm chí khủng hoảng tòan cầu, sẽ thu hẹp thị trường ngoại hối đối với xuất khẩu của Trung quốc (năm 2009, xuất khẩu của nó giảm 16 phần trăm). Để bảo vệ việc làm, các nước khác sẽ áp đặt hạn ngạch hay thuế lên hàng nhập khẩu từ Trung quốc.

Tại sao Trung quốc lại gây ra điều nầy cho chính mình? Câu trả lời là: Nó sẽ không làm điều đó.

Hãy nhìn ra nơi khác để thấy tầm quan trọng của lượng dự trữ ngoại hối khổng lồ nầy. Đối với những người khởi đầu, họ xác nhận chính sách mậu dịch trọng thương của Trung quốc. Một quốc gia thực hiện chủ nghĩa trọng thương (mercantilism) để cố tăng xuất khẩu sẽ gây hại cho các đối tác thương mại của mình. Trung quốc đã thực hiện điều nầy bằng cách giữ đồng tiền của nó, đồng nhân dân tệ, ở hối suất thấp một cách giả tạo tạo ra lợi thế cạnh tranh cho xuất khẩu của nó trên thị trường thế giới. Thặng dư thương mại thu lại lớn khủng khiếp – ngay cả trong năm ngoái, vốn đã sụt giảm phần nào do suy thoái toàn cầu.

Người ta thường cho rằng Mỹ “mượn tiền” Trung quốc, vì Trung quốc nắm giữ quá nhiều công trái Mỹ. Điều nầy mô tả không chính xác thực tế.

Khi Trung quốc thu được đồng đôla, nó có thể sử dụng những đồng đôla đó để mua hàng nhập khẩu. Hay nó có thể hạn chế dòng đôla chảy vào bằng cách tăng giá đồng nhân dân tệ, làm cho xuất khẩu của nó đắt hơn và nhập khẩu của nó rẻ đi. Năm 2005, Trung quốc đã bắt đầu tăng giá nhẹ đồng nhân dân tệ so với đồng đôla; vào giữa năm 2008, nó dừng lại. Từ đó, đồng nhân dân tệ đã giảm giá so với nhiều đồng tiền, theo báo cáo của nhà kinh tế Nicholas Lardy ở Peterson Institute. Năm 2010, Lardy dự kiến thặng dư thương mại sẽ tăng lên. Như vậy Trung quốc tích lũy đôla là số tiền cần phải được đầu tư. Thặng dư lớn gây ra việc Trung quốc cho chúng ta và các nước khác “vay”, cho dù chúng ta có muốn “nợ” hay không.

Điều trớ trêu là, ngay cả khi Trung quốc không có thặng dư thương mại, dự trữ ngoại hối của nó cũng có thể tăng do thu nhập của nó từ dự trữ hiện có. Những dự trữ nầy phục vụ các mục tiêu chiến lược khác của Trung quốc. Chúng được sử dụng đầu tư vào nguyên liệu thô (dầu, thực phẩm, khoáng sản) và các công nghệ quan trọng trên toàn thế giới; hoặc chúng mua ảnh hưởng chính trị bằng viện trợ hay những khỏan cho vay ưu đãi. Thực tế, Trung quốc có 2,4 nghìn tỉ đôla cất giữ để thoải mái sử dụng. Cho dù kêu ca về khoản sở hữu công trái Mỹ khổng lồ, khỏan sở hữu nầy lại thúc đẩy mục tiêu kinh tế tạo việc làm của Trung quốc thông qua xuất khẩu và sự bảo hộ đối với việc khan hiếm các hàng hóa thiết yếu. Mục tiêu căn bản là củng cố việc nắm giữ quyền lực của chính quyền thông qua bảo đảm tăng trưởng kinh tế mạnh mẽ. Dẫu vậy, Trung quốc đang cố gắng tạo ra tăng trưởng hơn nữa từ chi tiêu trong nước; tuy thế, nó vẫn xúc tiến xuất khẩu mạnh mẽ cho đến khi điều đó vẫn xảy ra.

Nhưng điều gì tốt cho Trung quốc có lẽ không tốt cho các nước khác, bao gồm cả Mỹ. Nó không đơn giản là sự định hướng lại sức mạnh kinh tế mà vấn đề là sức mạnh đó sẽ được sử dụng như thế nào, một cách có chủ ý hay không có chủ ý, để định hình trật tự kinh tế tòan cầu.

Sự phát triển kinh tế lệch lạc gây ra nhiều nguy hiểm. Chuyện đã rồi là dự trữ khổng lồ của Trung quốc — đầu tư vào trái phiếu Mỹ — bị xem như là một nguyên nhân gây ra tình trạng lãi suất thấp mang đến khủng hoảng tài chính. Sự kiềm chế giả tạo đồng nhân dân tệ làm tổn hại xuất khẩu của nhiều nước phát triển chứ không chỉ Mỹ, Châu Âu và Nhật. Trung quốc tăng trưởng bằng cách gây hại cho nước khác. Sự thao túng thương mại nầy phá hoại nỗ lực ủng hộ chính sách thương mại mở của các nước khác. Hiện tại Trung quốc không có mong muốn thay thế đồng đôla bằng đồng nhân dân tệ làm đồng tiền chính của thế giới, tham vọng của nó lớn hơn nhiều: tạo ra một nền kinh tế thế giới phục vụ cho lợi ích của Trung quốc và chỉ nó mà thôi, không vì bất cứ ai khác.

Người dịch: CBL Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2010

Tổng số lượt xem trang