Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

16 Lý Do Để Ghét Việt Nam‏

-16 Lý Do Để Ghét Việt Nam‏-
Craig Heimburger, tác giả bài viết "Reasons to Hate VietNam" 

Giới thiệu: Tác giả của bài viết này là một anh Tây ba lô sang Việt Nam du lịch với vợ. Kỷ niệm sốc văn hóa của anh đã khiến anh viết bài 16 reasons to hate Vietnam.

Mời click vào link dưới đây để đọc nguyên văn tiếng Anh
http://travelogue.travelvice.com/vie...-hate-vietnam/
Sự gian dối
Kiểu nói thách giả cả
Tiếng ồn
Ngôn ngữ
Giao thông
Phí xin thị thực để vào Việt Nam
Những tòa nhà mỏng
Cách người Việt làm cản trở lối ra vào trước cửa hàng
Tôm hùm
Cái ghế nhựa, con gián và bệnh dịch tả
Cái mũ cối (mũ bộ đội)
Tài xế taxi ở Việt Nam
Món ăn ở Việt Nam
Sự vô ý vô tứ (vô ý thức)
Khả năng về kiến thức và thông tin kém của người Việt
Sự khác biệt văn hóa, góc nhìn cá nhân
Ôi, Việt Nam, sao tôi ghét đất nước này như thế… Để tôi liệt kê vậy…
Lý do số 1: 
Tôi ghét sự gian dối ở Việt NamTôi thật mệt mỏi bởi bị lừa lọc. Nó duờng như là thói quen phải có của nguời dân xứ này.
Tôi bị lừa khi tôi hướng dẫn cho người lái xe bus đưa chúng tôi từ sân bay tới một khách sạn mà tôi đã đặt phòng truớc. Khi đến nơi tôi thấy có một nguời đàn ông chạy ra bảo rằng khách sạn đã hết phòng và yêu cầu tôi đến một khách sạn khác ở một cái góc loanh quanh nào đó. Tôi bị lừa khi muốn nhận lại một chiếc ba lô không quan trọng lắm mà tôi đã bỏ quên ở một khách sạn Hà Nội, tôi thấy chiếc ba lô đuợc cột lại ở một góc phòng duới chân bàn trong phòng tiếp tân cùng với việc một nhân viên cứ cố moi ở tôi 30$ cho việc giữ đồ trong vài ngày đó. Chúng tôi bỏ đi, bỏ luôn chiếc ba lô và không chi trả gì hết.

Tôi thường bị lừa như một kẻ ngốc, thật đơn giản bởi những ngón nghề vớ vẩn tầm thường. Như là lúc tôi mua mấy tấm thiệp hay hay ở một cửa tiệm nhỏ ngoài khu dành cho du lịch. Tatiana có hỏi cách làm những tấm thiệp đó, và người phụ nữ bán hàng đã ra hiệu rằng do chị ta tự làm bằng một con dao. Hoàn toàn bịa đặt, bởi tôi thấy được hầu như cả những vạch in còn lại từ máy laser khi thiệp được sản xuất với số lượng hàng lọat. Tôi cũng cho rằng cô ta đã dán mảnh giấy barcode đằng sau tấm thiệp, phải vậy không hả!?
Lừa đảo. Thật quá nhiều bọn lừa đảo dơ bẩn.
Lý do số 2: Tôi ghét kiểu nói thách 2 mệnh giá cả ở Việt Nam
Mặc dù ở nhiều nước khác cũng phổ biến, nhưng giá cả dành cho người nước ngoài thay đổi xoành xoạch thể hiện rõ nhất ở Việt Nam. Cùng một chuyến đi, khách du lịch phải trả 100 ngàn đồng, hãy hỏi một người Việt Nam ngồi cạnh thì họ trả có 80 ngàn đồng. Tôi có mặc cả khi mua hoa quả, nhưng cái giá cuối cùng tôi trả vẫn cứ cao gấp đôi so với gánh hàng bán bên cạnh, bởi người bán đã thổi phồng giá gốc lên 400%

Mặc dù là điểm chung trong nhiều quốc gia nhưng nguời ngọai quốc rất dễ nhận ra tại Việt Nam. Hầu hết người nước ngoài được coi là mục tiêu cho họ cơ hội. Cùng một món hàng du khách phải trả 100,000 đồng trong khi dân địa phuơng chỉ phải trả 80,000 đồng. Theo lời ông Nguyễn Hữu Việt, trưởng phòng bộ phận du lịch Hà Nội, bán thách giá cho du khách nước ngoài không hẳn là một kiểu lừa lọc, nhưng nó là một phần “văn hóa”.
Đây là một trích dẫn về bài báo (Giá cả không hề ổn định) The price isn’t quite right:

“Khách du lịch người Mỹ và người Nga rất hào phóng, nhưng hào phóng nhất vẫn là khách hành từ Nhật Bản, họ hầu như không mặc cả gì hết” Thu Hương người làm việc trong một sạp lưu niệm nhỏ ở phố cổ nói. “Thậm chí với cái giá cao hơn gấp 10 lần, khách hàng người Nhật vẫn coi vậy là rẻ. Nhưng người Ý hay Đức họ chỉ xem và cười.”
Vô tư hơn nữa với những khách du lịch lọai này được coi là “gà béo”, đây là một từ lóng dành cho những người mua phải cái giá 100$ cho một chiếc đồng hồ nhái Rolex của Trung Quốc trị giá chỉ 10$ hoặc 40$ cho một chuỗi hạt ngọc trai nhân tạo chỉ với giá 5$.

“Thành thật mà nói tôi không quan tâm lắm tới những tiệm lưu niệm hay là hoa quả khi họ cố lấy thêm chút tiền từ khách nước ngoài, việc mặc cả hàng hóa giống như một phần của trò chơi vậy” – Daniel Lewenstein luật sư người Mỹ thường qua lại và sống ở Việt Nam suốt 10 năm qua đã nói vậy.


“Nhưng thực sự là rất phiền khi giá cả đã được ấn định, và người ta cứ cố tìm cách móc túi du khách, như lần trước tối tới sân bay Nội Bài, người lái taxi cứ cố đòi ở tôi 280 ngàn VND cho chuyến đi vào thành phố trong khi giá đề rõ trên biển là 150 ngàn đồng.”

Lý do số 3 : Tôi ghét sự ồn ào ở Việt Nam
Có vẻ như đất nước này phát triển hay gia tăng mọi kiểu cách để hủy hoại môi trường bằng tiếng ồn. Cấp độ âm thanh đạt đến đỉnh điểm trên đường phố, nơi tôi phải bịt lỗ tai lại chỉ vì tai tôi chỉ còn lại những tiếng “eeeeeeeeeeeeing” khi tôi về lại khách sạn.
Hàng trăm hàng ngàn thứ âm thanh xe cộ ầm ầm như như xe không đuợc gắn ống bô trên mọi con đường. Còi xe máy thì kêu liên tục bởi mọi nguời lái xe gắn máy, trung bình cứ 5 đến 7 giây như vậy. Họ bấm còi khi vượt qua người khác, bấm còi khi quay xe, bấm còi sau khi đi đái, bấm còi khi vui vẻ, bấm còi khi người ta đi chậm, họ bấm còi ngay cả lúc họ đi ngược chiều, họ bấm còi chỉ để khoe cái còi đặt chế của họ, và họ bấm còi chỉ vì người khác cũng bấm còi. Tôi nhìn và lắng nghe thì thấy họ cứ bấm còi xe khi họ rẽ vào đại lộ. Ở Hà Nội, lúc nào trong ngày bạn cũng nghe thấy tiếng còi xe, không cần biết là ở đâu hay ngay trong phòng khách sạn.

Ở Hà Nội loa phường được đặt khắp mọi nơi phát thanh nhiều lần trong ngày, cứ nhồi vào tai người du lịch và dân cư cho tới khi cái tai phải chảy máu. Những bản phát thanh cả giờ đồng hồ về tin tức, thời tiết và thông tin quảng cáo thật sự quá lớn, nó át cả tiếng còi xe. Thật là ồn lắm.

Điều cuối cùng bạn thực lòng muốn có ở đất nước này chính là một căn phòng khách sạn ở mặt đường, đặc biệt là khi bạn có một chiếc loa phuờng gắn vào vào tòa nhà, làm bạn tỉnh giấc vì chói tai vào 7h sáng với một thứ âm thanh ồn ào bởi một thứ ngôn ngữ khó chịu.
Giữa sự ồn ào của xe cộ, công trình xây dựng liên miên, tiếng Việt và những quán Karaoker, tôi cảm thấy thật ghen tỵ với những người bị điếc.
Lý do số 4: Tôi ghét tiếng Việt
Cách diễn tả hay nhất về tiếng Việt là nó nghe giống như tiếng mèo nó rú nó gào khi nó đang ăn mà bị ai chọc phá….”meruughh-meowruugh-rruughh.” Còn giọng nguời đàn ông thì nghe giống như tiếng vịt đực của một thằng cha bị bệnh tâm thần.
Lý do số 5: Tôi ghét giao thông ở Việt Nam và sự **** khổ khi đi bộ
Hơn một triệu rưỡi xe mô tô ở Hà Nội và hơn bốn trăm ngàn xe ở các vùng phụ cận – với chỉ số tăng trưởng 14% hàng năm. Đéo mẹ nó sao nhiều xe gắn máy thế! Số lượng xe cộ đông đúc như thế như một minh chứng cho tình trạng nguy hiểm của người đi bộ.

Những lối đi cho người đi bộ bị nêm cứng bởi những người bán lẻ và các hộ gia đình ở đây khi họ cố tình lấn chiếm lòng lề đuờng để nới rộng thêm diện tích sử dụng ở tầng duới đuờng với mục đích kinh doanh. Điều đó đồng nghĩa với việc người đi bộ phải đi vào phía đuờng xe chạy. Lúc nào họ cũng có thể cảm nhận được gió tạt ngang gần như bị té khi bị những chiếc xe gắn máy hoặc ô tô vượt qua.

Ở đây thực sự có rất ít lối băng qua đường dành cho người đi bộ. Kể cả khi có, nó cũng chẳng giúp giảm thiểu nguy cơ tai nạn cho người đi bộ bị gây ra bởi xe cộ, và ngay cả khi tín hiệu qua đường cho người đi bộ bật xanh, họ vẫn phải lưu ý những xe cộ rẽ vào hoặc từ hướng trái, hoặc từ hướng phải.

Việc băng sang đường, dù có hoặc không có đèn đuờng, cũng có thể ví von như cảm giác mình đang đóng phim Indiana John khi nhảy xuống vực từ miệng hang Đầu Sư Tử “Indiana Jones jump from the Lion’s Head Leap of Faith”. Nếu ví luồng giao thông như một dòng sông chảy xiết, thì khi đó bạn chỉ như một hòn đá chuyển động chậm chạp, luồng giao thông sẽ tẽ ra khi bạn di chuyển.

Việc này đã gây ra mối bất an cho Tatiana vào ban ngày, khi em lo sợ cho sự an toàn của đứa trẻ đang nằm trong bụng mỗi khi em phải liều lĩnh ra khỏi khách sạn. Đối với Tatiana, việc đi lại ở đây là một thử thách lớn. Em cảm thấy hoang mang khi phải nghĩ đến việc bị đâm bởi một xe máy chạy ẩu và những hậu quả xảy đến sau đó cho đứa con trai chưa sinh của mình. Tôi lúc nào cũng phải giữ chặt tay em, đứng giữa em và luồng xe đang chạy đến, giống như kỹ thuật che chắn bằng hình nộm người. Tôi không thể trách cứ em vì em có thói quen dừng lại khi xe cộ nó tuởng như nó đang đâm xầm vào nguời em, phản ứng đó hòan toàn sai.

Chúng ta coi chừng sẽ bị tai nạn. Không được dừng lại. Không được chạy. Điều đó đã thành luật. Bạn phải thoát khỏi nỗi sợ hãi như thể bạn sắp phải nhảy ra khỏi máy bay và tin rằng mọi thứ vẫn tốt đẹp.
Tôi có quay lại một đoạn phim ngắn để thấy xe cộ hằng ngày ở đây như thế nào và bạn phải cẩn thận như thế nào khi đi bộ ở đây. Trafics in Vietnam
Lý do số 6: Tôi ghét giá cả làm hộ chiếu nhập cảnh vào Việt Nam
Tôi ghét giá là bao nhiêu khi khi làm hộ chiếu vào quốc gia này, và để có đuợc giá rẻ hơn một chút thì tôi phải đau thốn cái lỗ đít như thế nào!
Xin đọc how much of a pain in the ass it is
Lý do số 7: Tôi ghét những tòa nhà ốm nhách ốm nheo ở Việt Nam
Bạn phải trèo lên những cầu thang có những nấc thang dài đến vô tận. Nguời Việt thích xây dựng khách sạn có chiều rộng như một phòng ngủ độc thân nhỏ làm tôi muốn dẹp mẹ nó đi cho rồi. Tôi buộc phải thuê phòng sang hơn nhưng chúng ở tầng thứ 8 mà Tatiana thì đang có bầu gần 7 tháng nên chỉ cần leo đến tầng thứ 3 là nàng dường như muốn bị trúng gió.
Lý do số 8: Tôi ghét cái lối nguời Việt làm cản trở lối ra vào các hàng quán
Cái thói quen dân tộc tánh của việc đậu xe gắn máy chóan hết cả lối đi vào ngay truớc cổng hàng quán, nhà hàng mà tôi muốn đi vào làm tôi muốn phát điên lên. Sự thiếu suy nghĩ và mất lịch sự đối với nguời khác đuợc thấy rõ nét trong cách thức đậu xe ngoài đuờng phố. Chen lấn xô đẩy để tìm lối đi bất kể nào đó đuợc xem như là sự thành công của chính mình.

Tôi nhận ra rằng không có bất cứ chổ nào dành cho bất cứ ai hay bất cứ cái gì trong điều kiện giao thông **** nạn ở cái quốc gia này, không phải ai cũng chỉ nặng có 43 kg như một thằng cha Ninja mà có thể di chuyển dễ dàng ở đây – hãy nhìn xem Tatiana với cái bụng bầu chình ình thì hiểu đuợc nàng coi như bị cấm di chuyển ở đây.
Lý do số 9: Tôi ghét món tôm hùm ở Việt Nam
Tôi tin rằng tôi thật sự nhận đuợc món ăn giống như tôm hùm với giá $3, nhưng tôi đã ở vùng vịnh Tokin rồi nên tôi biết hải sản là món ăn chủ yếu trên menu. Vừa mới ra khỏi bát quái trận đồ rồi, tôi nghĩ như thế!

Những gì tôi đuợc ném trên dĩa là một con quái vật dạng con tép và con tôm như tôi đã từng thấy kèm nuớc sốt chua ngọt nằm trên dĩa đồ biển. Tôi không dám nhìn khi Tatiana khều ra những miếng thịt vụn dấu trong bộ xuơng con tôm.
Đây là đọan video diễn tả sự bực cái mình của tôi: Tôm Hùm
Lý do số 10: Tôi ghét cái ghế, con gián và bệnh dịch tả ở Việt Nam
Tôi biết rằng dân Việt nhỏ con nhưng tại sao tôi lại thuờng bị buộc khi đang ăn thì phải ngồi trên cái ghế dành cho trẻ con 4 tuổi?
Gián trên khắp đuờng phố, gián trên các phuơng tiện di chuyển, gián trong đồ ăn đã đuợc nấu. Đúng là đồ khùng cả lũ. Chẳng ngạc nhiên chút nào khi quốc gia này vẫn còn bệnh dịch tả.
Trích nguồn tin từ Hà Nội (Reuters):

Bệnh dịch tã hoành hành tại miền bắc Việt Nam với trên 200 nguời bị bệnh.

Báo Nhân Dân, một tờ báo quốc doanh của đảng cộng sản ghi chú lời nói của bộ truởng y tế Nguyễn quốc Triệu có trên 1,600 nguời bị ói mữa và ỉa chảy, 200 nguời trong số họ bị nhiểm vi khuẩn dịch tả từ 23 tháng 10. Những báo cáo không thấy nói gì đến xem có ai bị chết vì ỉa chảy cấp tính trong 13 tỉnh thành trong số 64 tỉnh thành ở Việt Nam. Đuợc biết bệnh dịch tả lan rộng khắp nuớc năm 2004.
Lý do số 11: Tôi ghét cái nón cối thuờng đuợc dùng ở Việt Nam
Nón cối ở Việt Nam được đội giống như nón chơi baseball ở Mỹ. Đàn ông con trai mọi lứa tuổi thuờng xuyên đội nón cối. Hình ảnh đó làm tôi xốn xang bực bội con mắt, có cảm giác như tôi đang ở sau trận tuyến quân thù, bị bao vây bởi quân đội bắc Việt Nam – và trạng thái tôi lúc đó, tôi có lẽ sẽ không ngần ngại luợm cây súng lên chỉa vào hình ảnh đầy gây hấn như thế, chỉ là để xem cái vật tuợng trưng cho Việt cộng của một cuộc chiến đã qua rớt xuống duới đất.
Lý do số 12: Tôi ghét tài xế tải ở Việt Nam
Tôi không phải là một thằng ngốc với taxi. Cửa xe, kiếng chắn xe luôn luôn khóa chặt và tôi thường thường xem bản đồ đường đi nước bước cho đoạn đường tôi muốn tới trước khi tôi gọi taxi. Khi người ta không chú ý họ thường bị lường gạt, bị bị ăn chận, hay tệ hơn thế nữa. Tài xế taxi nước nào cũng thế toàn bọn đá cá lan dưa.
Ở Việt Nam, thật sự là nơi tệ hại nhất cho mỗi cuốc taxi. Đây là một quốc gia được biết chuyên gắn đồng hồ tính giờ giả mạo (mà đếm giờ phút cao hơn). Mẹ kiếp, người ta luôn tìm mọi cách trấn lột bạn trên đường phố thì không có lý do nào tài xế taxi lại không ngoại lệ.

Tôi cho bạn biết bằng cách nào mà một tài xế taxi tính tiền tôi đến trên 8 phút cho đoạn đường 2km lòng vòng Phố Cổ thay vì lái trực tiếp thẳng đến địa điểm chúng tôi muốn đến. Tôi kêu hắn ta dừng lại nửa đường, và nhìn xem hắn ta nói cho biết vì xe cộ đông đúc nên không cho phép xe đi thẳng mà phải chạy lòng vòng. Tôi biết thừa rằng có nhiều dịp cho hắn nếu hắn ta muốn đi thẳng. Người ta cứ chạy lòng vòng và giả đò không biết đường đi đến (cũng có thể họ ngu như thế).

Khi chúng tôi biết thừa ra rằng đoạn đường như thế chỉ giá 18,000 đồng, và cái đồng hồ, và địa điểm đến của chúng tôi nói giá 25,000 đ, 48,000 đ, hay 55,000 đ. Chúng tôi từ chối trả tiền theo như họ đòi và chúng tôi ném tờ giấy 20,000 vào mặt tài xế rồi bỏ đi. Hắn ta không chịu rồi chạy bộ đuổi theo chúng tôi.

Chúng tôi gọi cả 2 hãng taxi, hãng mắc tiền và rẻ tiền nhưng kết quả đều tuơng tự. Chính sách hiệu quả nhất là kệ mẹ họ nói gì làm gì mình cứ trả đúng số tiền mà mình nghỉ là công bằng nhất không cần biết cái đồng hồ tính tiền nằm trên cái dashboard nó ghi bao nhiêu kệ mẹ bọn nó.
Lý do số 13: Tôi ghét món ăn ở Việt Nam
Những món ăn Việt ngon nhất mà tôi từng nếm qua thì không thấy có ở Việt Nam. Taniana có gấp đôi cảm nghĩ của tôi như thế.
Tôi biết miền Nam rất khác với miền Bắc, nhưng nguyên tắc là “nếu thấy nghi ngờ, hảy thử trước cái đã xem sao” nhưng rất khó mà tin được ở một nơi nào khác trên đất nước này có chỗ ăn khá hơn.
Rất dễ ăn luôn 3 bữa món ăn Thái mỗi ngày cho cả tháng, nhưng khó làm được như thế nếu ăn món Việt ở Việt Nam.
Lý do số 14: Tôi ghét thói vô ý vô tứ của dân Việt Nam
Có nhiều dị biệt giữa du khách và dân địa phuơng ở quốc gia này. Tatiana than phiền với tôi rằng nàng rất ghét khi người ta đụng chạm đến người nàng. Nàng hiểu rằng đó là một phần của dân tộc tính khi nắm tay, kéo tay người ta trên đường phố để mời chào người ta mua hàng.
“Tôi hiểu tại sao họ làm thế, nhưng tại sao họ không chịu hiểu cho điều đó làm tôi khó chịu?”

Với tư cách cá nhân tôi không cho phép làm như thế từ một tên ăn mày hay một tên đội cái nón cối. Tôi đã vỗ tay xua đuổi cách chừng vài phân vào mặt một người đàn ông để chứng tỏ quan điểm của tôi – thay vì vỗ vào mặt hắn ta, giống như Tatiana đã làm trong một đêm nọ với trường hợp tuơng tự.
Tatiana cũng ghét nhân viên bán hàng trong tiệm cứ đi theo đuôi nàng quá gần “rằng nàng cảm giác hơi thở của hắn ta trên cần cổ”.
Lý do số 15: Tôi ghét sự thiếu khả năng về kiến thức, thông tin, hay sự diễn đạt vấn đề của người Việt
Như tôi đã từng nhắc đến trong bài trước, nhưng không phải từ nước Ba Tây về sự thiếu khả năng giao tiếp , nói chuyện. Tôi nhấn mạnh đến việc trách họ về sự thiếu khả năng diễn đạt ý tưởng luôn cả bằng tay – vì người Việt thường không nói chuyện bằng tay – và sự thiếu thông minh tổng quát. Vâng, phải rồi! Tatiana và tôi nghĩ phần nhiều họ thuần túy dưới mức trung bình trong khoa bệnh tâm thần. “Nhiều trong số họ rất tốt, nhưng bọn họ ngu đần như những hòn đá.” Tatiana nói như thế.

Đầu tiên là nỗ lực thất bại của tôi để tìm ra một trong số vật cổ nhất trên một vùng đất nào đó của thế giới mà vùng đó có đầy món này ra: Đó là một cái chày và cái cối – Một dụng cụ dùng để xay, tán nhuyễn, và trộn lại một chất liệu nào đó.

Tôi muốn xay những viên thuốc bổ cho Tatiana uống vì nàng không nuốt nổi những viên thuốc to, thay vì cứ nhìn nàng lấy kéo cắt nhỏ ra rồi hòa với nước mà uống. Tôi quyết định tìm mua một cái cối và cái chày để nghiền thuốc ra.

Bộ tự điển Bách Khoa nói rằng chày và cối xuất hiện trên trái đất cách đây hàng triệu năm và trong nhà thuốc thì họ gọi là “chày và cối” , nguyên thủy được dùng trong nhà bào chế thuốc, cái cối cái đầu của cái chày thường đuợc làm bằng sành trong khi thân chày làm bằng gổ.
Con bà nó, tôi đã đi không biết cơ man nào là tiệm thuốc tây, siêu thị đễ tìm mua nó. Ngay cả hỏi trung tâm du lịch ở Phố Cổ, tại nơi này tôi được hướng dẫn đến một địa điểm bán hàng ma ngay cả siêu cũng không thể có.

Ở tất cả các tiệm thuốc tây tôi ra sức diễn tả món tôi muốn mua, nào là “thuốc viên” “thuốc vo viên” “thuốc” và “bột”. Một tay tôi ra dấu là cái ly, tay kia như nắm đấm và làm động tác xay tròn. Tôi đã tra tự điển Anh/Việt từ “xay” và diễn tã cho người bán hàng biết, thế mà họ chẳng hiều cái gì cả.

Một lần thử thứ 2 của tôi là khi Tatiana bị ngứa, ngứa bụng vì có bầu. Chúng tôi đi từ thuốc tây này đến thuốc tây nọ, cố tìm ra kem trị ngứa. Ở một tiệm nọ, nàng cố gắng giải thích món nàng cần tìm. Nàng đã viết xuống tên cảa loại kem đó – Caladryl. Tên này được viết khắp mọi nơi, nhưng ngừa phòng trường hợp, nàng cũng dùng cái tên khoa học, hydrocortisone.

Nhân viên bán hàng cái mặt ngớ ra, vì thế Tatiana giả làm như bị ngứa rồi gãi ở ngay phía cái bụng bầu. Đứa con gái bán hàng nói: “Bà có bầu hả?” Và Tantian gật đầu nhanh nhẹn trả lời nghỉ rằng cô gái đã hiểu. Và đúng là đồ giống lừa gì đâu không á, ngu như lừa, cô gái đưa cho Tatiana hộp thuốc… ngừa thai.
Lý do số 16 – cảm nghĩ cá nhân: Cảm tưởng cuối cùng về một quốc gia mà tôi… một thời để Ghét!
Tôi đã tới Việt Nam như nhiều quốc gia khác- với tấm lòng cởi mở trong tâm trạng hiếu kỳ. Những ý kiến mà tôi nói ở trên phản ảnh trực tiếp đến kinh nghiệm mà tôi đã từng gặp từ con người và điều kiện sinh hoạt của quốc gia đó. Thật là kỳ lạ khi gặp phải những điều bực bội như thế, nhưng đồng thời bên cạnh đó bạn đọc cũng nên biết đến những điều tuyệt vời làm hài lòng khách phuơng xa.
Một ngày nọ, tôi kinh ngạc đến lặng người khi người bán hàng ở Hà Nội trao vào tay tôi một nắm tiền rồi họ bảo rằng tiền này là tiền họ đã tính quá lố trong lần tôi đến mua hàng cách đây 2 ngày và bây giờ họ muốn trả lại. Tuyệt vời, tôi đã dùng số tiền này để mua thêm thực phẩm từ cửa hàng của họ.

Tôi cũng rất hài lòng khi thuơng lượng để tìm được phòng trọ rẻ hơn ở Bangkok. Bạn phải nỗ lực hơn nữa để có thể có được phòng trọ bao gồm luôn WiFi, tủ lạnh, phòng tắm, nước nóng, giường chiếu lớn hơn, truyền hình trực tiếp từ vệ tinh và dĩ nhiên phòng gắn máy lạnh với giá từ $7-13 US.

Forgotten Vietnam Pillbox Bunker


Thật là thú vị khi nghĩ rằng bạn có thể thả bộ lang thang thoải mái giữa lòng thủ đô của một nước vừa mới bị tàn phá bởi chiến tranh cách đây không lâu lắm. Đúng đó quý vị, tôi là một người Mỹ đang ở Hà Nội.

Tôi thật sự thích thú 1 chút khi thấy món thịt nướng trên lò than/thịt nướng vỉ trên những lối đi dành cho bộ hành. Vào ban ngày ở một góc đường nào đó bạn thấy vắng vẻ trống trơn như vào đêm khi trời vừa tắc nắng bạn sẽ ngửi được mùi xào nấu thơm lừng.

Và một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi trong những ngày ở Việt Nam là khi gặp gở được bạn gái cũ của Aaron, bạn tôi. Nàng ta trông ngọt ngào, thông minh, ăn nói duyên dáng và là một nhà văn nhà báo hạng quốc tế, cũng không dễ dàng gặp được nàng ta vì nàng thường hay đi Mỹ hay Thailand.

Tatiana và tôi rất vui mừng có được nàng trong đêm hội ngộ đó. Nàng phục vụ chúng tôi ăn uống no say đến tràn họng. Nàng cũng hiểu rõ tất cả những điều phiền toái mà tôi đã gặp phải và kể ra ở trên. Nàng tìm mọi cách để làm cho chúng tôi quên đi đồng thời tha thứ cho những chuyện đó – phần nhiều là như thế. (Ghi chú của người dịch -“almost” trong câu này có vẽ nghĩa là ông ta đã quên và tha thứ nhiều chuyện nhưng vẫn giữ lại… một ít chuyện …đến chết tuyền đài chưa tán!)

Tôi không thê nói đến tôi đã từng giới thiệu đến du khách viếng thăm quốc gia này cho bất kỳ ai. Nếu bạn có ý dịnh tò mò muốn khám phá cái gì mới mẽ thì đó sẽ là kinh nghiệm cho chính bạn, ngoài ra chẳng có gì khác. Tôi không thể kể ra đây hết được vô số những điều bực xà bội mà tôi đã từng chịu đựng. Vì thế bạn cứ đi đi rồi biết, hãy đi Việt Nam chừng vài ba tuần lễ gì đó để rồi khi trở về… trở về … chàng về… chàng về nay đã… cụt chân… ưu ừ!!! (nguyên văn “return home with enough horror stories to choke a small horse.)

***


10 lý do chính tại sao 90% du khách ngoại-quốc -kể cả người Việt sống ỡ hải ngoại- một đi rời là không bao giờ trở lại Việt Nam

http://www.triethocduongpho.com/2015...-lai-viet-nam/

Bài viết này được dựa trên những lời phê bình của các du khách trong và ngoài nước về trải nghiệm của họ khi đi du lịch ở Việt Nam. Hiện tại 80 đến 90% du khách quốc tế nói sẽ không trở lại Việt Nam sau khi đến đây du lịch. Trên các diễn đàn du lịch luôn tràn ngập những phàn nàn, cái nhìn thiếu thiện cảm và sự không hài lòng về ngành du lịch Việt Nam. Đây là điều không bất ngờ vì báo chí đã lên án quá nhiều lần. Nhưng bài viết này sẽ nói lên những thứ báo chí thường không nhắc đến, hoặc khi dịch sang tiếng Việt các nhà báo cố tình xóa đi vì nó quá nhạy cảm.
Việt Nam được tạo hóa ban tặng cho những danh lam thắng cảnh hiếm nơi nào có thể sánh được. Nhưng trong ngành du lịch yếu tố đó chỉ chiếm một phần trong sự hài lòng của du khách. Yếu tố quan trọng nhất là dịch vụ và thái độ của những người làm trong ngành. Ngành du lịch Việt Nam đến nay vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của phục vụ. Chúng ta, những doanh nghiệp lớn và các nhà kinh doanh nhỏ lẻ chưa làm tốt để xây dựng thương hiệu du lịch Việt Nam và để cho các nước khác lấy đi những gì đáng lẽ là của mình. Muốn thay đổi phải can đảm nhìn vào sự thật, dù sự thật mất lòng.
Sau đây là 10 lý do vì sao du lịch Việt Nam bị chê và vì sao 80% du khách một đi không trở lại. 
1. Phí xin thị thực (visa) khi đến Việt Nam
Việt Nam là một trong những nước yêu cầu các cá nhân mang quốc tịch ngoài Việt Nam (trừ các công dân khối Đông Nam Á) phải xin thị thực nếu muốn nhập cảnh vào Việt Nam. Chi phí cho mỗi lần xin là $28 đến $50 (500,000 VND đến 1 triệu VND) tùy vào loại thị thực và phải chờ 3 ngày đến 1 tuần.
So sánh với Thái Lan thì đây là một điều làm du khách rất khó chịu. Nếu một công dân Úc, Mỹ, Châu Âu đến Thái Lan du lịch thì không cần phải làm như vậy, họ sẽ được cấp thị thực khi nhập cảnh, với điều kiện là đi không quá 60 ngày. Du lịch Việt Nam đã kém vị thế cạnh tranh từ lúc du khách đặt vé.
Hãy tưởng tưởng bạn là một thanh niên Mỹ hay Châu Âu đang chuẩn bị 1 chuyến khám phá Châu Á. Bạn Google, đọc sách, rồi quyết định sẽ đến Việt Nam. Bạn phải tới Tổng Lãnh Sự Quán Việt Nam, đưa hộ chiếu cho nhân viên, chờ vài ngày rồi tới nhận sau khi trả phí. Đây là 1 điều vô cùng khó chịu. Nếu bạn đi Thái Lan, Singapore, Mã Lai thì chỉ cần mua vé máy bay. Tới cửa khẩu xuất nhập cảnh bạn sẽ được cấp giấy thông hành/thị thực/phép lưu trú mà không phải tốn 1 xu nào. Nếu bạn là một khách du lịch thì bạn có chọn Việt Nam không? Đây là một cách thu tiền nhỏ mọn và nông cạn. 
2. Giá cả và chi phí du lịch ở Việt Nam cao hơn các nước lân cận
Giá phòng khách sạn 3-5 sao ở Việt Nam mắc hơn các nước lân cận hơn 20-30%. Nếu bạn không tin thì có thể lên Agoda xem xét.
Giá tour đi du lịch Thái Lan từ Sài Gòn 4 ngày rẻ hơn giá tour đi Hà Nội (Miền Bắc) tính luốn giá vé máy bay. (4-5 triệu). Nếu bạn là một du khách thì chẳng có lý do gì để chọn đi du lịch xa trong nước khi giá cả ngang hoặc hơn đi ngoài nước. Chỉ là giá mắc hơn chứ chưa nói đến chất lượng dịch vụ. 
3. Sự thiếu vắng của giá cả, phân biệt đối xử và nói thách
Đa số các cửa hàng ở Việt Nam đều không để giá, đây là một điều làm cho du khách vô cùng khó chịu vì họ cảm thấy có gì đó thiếu trung thực. Giá cả sẽ lên xuống tùy vào cảm tính của người bán, đây là một điều rất khó chấp nhận nhất là đối với các du khách đến từ các nền kinh tế công nghiệp.
Người bán hàng sẽ ra 1 giá với dân địa phương và giá khác với người ngoài. Đây là một sự phân biệt rõ rệt. Du khách quốc tế thường bị chặt chém với giá cả gấp 2-10 lần giá bình thường. Chẳng khác gì lừa dối.
Không chỉ các cửa hàng nhỏ lẻ mà các nhà hàng, khách sạn, công ty du lịch cũng có chính sách khó hiểu này. Ví dụ, một tour đi xuyên Việt Nam của một công ty lớn kia có 3 giá như sau: Việt Nam 21,890,000 VND, Việt Kiều 21,890,000 và Nước Ngoài 22,490,000. Phụ thu phòng đơn: Việt Nam 3,400,000, Việt Kiều 3,400,000 và Nước Ngoài 4,500,000. Đây là một điều vô cùng vô lý và làm cho du khách rất khó hiểu và búc xúc. Tôi thật sự không hiểu, cũng là con người, cũng nhiêu đó túi tiền thì tại sao lại có điều lệ vô lý như vậy?
4. Tác phong và thái độ phục vụ kém chuyên nghiệp
Kém chuyên nghiệp là một từ quá nhẹ, phải dùng từ “hỗn,” “vô cảm,” “bất lịch sự” và nếu cực đoan hơn thì “mất dạy.” Các nhân viên hiếm khi nào cười với khách và khi cười, nụ cười không tự nhiên và không gây thiện cảm. Nhân viên thường tỏ vẻ khó chịu khi khách yêu cầu một điều gì đó, một điều không thể chấp nhận được từ những người làm trong ngành du lịch và phục vụ. Từ “cảm ơn” và “xin lỗi” gần như không có hoặc hiếm khi nào nghe ở Việt Nam.
Đa số các khách sạn thường không có thông tin gì về địa phương để du khách khám phá. Nếu có thì thường là đại lý bán tour du lịch với giá cao hơn giá bên ngoài vài lần.
Ngoại ngữ kém. Du khách không yêu cầu nhân viên phải có trình độ cao, chỉ cần để chỉ dẫn những thứ căn bản khi du khách cần. Điều này quan trọng hơn ở các khách sạn 3-5 sao, nơi du khách phải trả hơn 1-2 triệu VND cho 1 ngày ở. Nếu làm du lịch mà không biết phục vụ những thứ căn bản nhất cho du khách thì không có lý do gì để họ trở lại. Thái độ và chất lượng phục vụ ở miền Bắc tệ hơn miền Nam rất nhiều. Trình độ và chất lượng không được tiêu chuẩn hóa, kể cả ở các khách sạn 3-5 sao. 
5. Toilet dơ bẫn, vệ sinh và ý thức cộng đồng
Người Việt Nam rất thích xả rác, đi đâu cũng thấy rác. Nếu bạn đến từ một nơi văn minh thì điều này làm bạn rất khó chịu. Xả rác là một điều đại đa số người Việt Nam coi như hiển nhiên nhưng là một điều rất khó chấp nhận trong một xã hội văn minh.
– Phun nước miếng, rất khó chấp nhận.
– Đại đa số người Việt không xếp hàng, không tôn trọng lẫn nhau.
Các quán ăn nhà hàng thường không coi trọng cái toilet và vệ sinh. Toilet là nơi quan trọng nhất trong quán ăn vì nếu bạn vô 1 cái toilet dơ thì bạn sẽ mất hứng với thức ăn. Các toilet ở các bến xe thường rất dơ và hôi. Còn các toilet dọc đường khi đi xe giường nằm thì xuống cấp quá trầm trọng. Toilet là một biểu tưởng của sự văn mình và trình độ nhân văn của một đất nước, chúng ta phải nên chú trọng nhiều hơn. Các toilet ở trường học và những nơi công cộng cũng quá tệ.
Có quá nhiều người chửi hoặc nói tục. Những từ như “đụ má, đụ mẹ, địt mẹ, mẹ, má, lồn, cặc, vãi lồn, vãi” được dùng quá nhiều. Cứ 2-3 là một từ chửi. Đừng nghĩ du khách không biết bạn nói gì. Khi bạn dùng một từ nào đó quá nhiều lần, thì người ta sẽ thắc mắc, và khi hỏi ra sẽ biết. Nên các bạn, nhất là các bạn trẻ nên bớt chửi lại. 
6. Xâm phạm đời tư cá nhân, khác biệt về văn hóa
Người Việt khi gặp nhau hoặc mới gặp vài lần sẽ hỏi những câu như: bạn tên gì, nhà bao nhiêu người, làm nghề gì, lương bao nhiêu, vợ con chưa, ở đây bao lâu, sẽ đi đâu nữa, v.v.
Đối với người phương Tây, những thứ như: tiền lương, tình trạng hôn nhân, nghề nghiệp và gia đình là những thứ cá nhân. Họ chỉ nói về những thứ đó với những người thân. Khi làm vậy, chúng ta nghĩ là bình thường, nhưng với họ thì không, làxâm phạm đời tư cá nhân. Nên tôn trọng đời tư cá nhân. 
7. Sự thiếu hiểu biết về văn hóa và lịch sử địa phương
Đa số các bạn trẻ không hề biết, hoặc biết quá ít về lịch sử và văn hóa của chính đất nước họ. Đa số các bạn trẻ khi đi chơi sẽ nói nhảm (nói nhảm thiệt), không có đề tài cụ thể. Điều này làm du khách rất thất vọng. 
8. Thu lệ phí vặt ở các địa điểm tham quan
Điều làm tôi và các du khách cực kỳ khó chịu là phải trả tiền phí cho mỗi điểm tham quan, dù chỗ đó có chút xíu. Đền Ngọc Sơn ở Hồ Gươm có chút xíu mà cũng phải mua vé vô, vô rồi không hiểu nó có cái gì để đáng bán vé nữa. 
9. Hệ thống vận chuyển công cộng thiếu an-toàn, hạ cấp.
Ở những nước khác, có thể nói là ngang hàng với Việt Nam, tuy hơn một chút, nếu bạn muốn đi từ một thành phố này tới một thành phố kia thì chỉ cần hỏi vài người, Google vài phút là ra. Nhưng ở Việt Nam thì quá phức tạp. Hệ thống vận chuyển thì vô vùng rối bời. Bạn phải có xe máy hoặc đi taxi chứ đứng đó mà mò đường chờ xe buýt thì cả ngày cũng chưa tới.
Vấn đề vận chuyển công cộng là một vấn đề nhà quản lý đô thị Việt Nam chưa thực sự quan tâm. Nếu so với các thành phố như Bangkok, Kuala Lumpur thì Sài Gòn với Hà Nội của Việt Nam y chang như một cái chợ. 
10. Người Việt có tánh gian lận.
Người Việt bây giờ nổi tiếng rồi. Ở Nhật thì chuyện du học sinh, công nhân Việt Nam ăn sắp vặt đã thành một tệ nạn. Ở Singapore và Mã Lai thì rất nhiều người lạm dụng thị thực du lịch để sang đó bán dâm. Ở chỗ buffe thì có bảng ghi “lấy vừa đủ ăn” mà không có ghi tiếng khác. Dạo này ở Campuchia có vài nơi ghi “cấm đái bậy.”
Người Việt đi đâu cũng mang tiếng xấu nên mấy bạn quốc tế không có thiện cảm là phải. Hình ảnh của Việt Nam cũng vì thế mà giảm theo. Biết nói gì đây. 
14 trong vô số câu chuyện muốn quên về du lịch Việt Nam
Nói tới những câu chuyện xấu khi đi du lịch Việt Nam thì có thể viết thành 1 cuốn sách. Nhưng ở đây tôi chỉ viết 14 câu chuyện nghe rất quen.
1. Một đoàn thể thao miền nam đi thi đấu ở Thanh Hóa. Thi đấu xong cả nhóm đi Sầm Sơn chơi. Một anh kia với vài người bạn thấy người ta bán dừa nên qua mua. Anh ta hỏi giá thì người bán nói 20,000 VND. Anh ta kêu mua 4 trái. Người bán trả lời “hai trăm ngàn.” Ủa 4 trái là 80,000 mà sao 200,000 được? Người bán trả lời với vẻ mặt giang hồ “thì anh mua trái kia là hai mươi nghìn, còn 3 trái kia thì sáu mươi nghìn một trái.” Anh kia và 3 người bạn kia liền móc tiền trả vì biết đã đụng phải giang hồ Sầm Sơn.
2. Anh kia người Vũng Tàu ra Hà Nội chơi với người yêu. Khi chọn taxi vô Phố Cổ thì đi Taxi Mai Linh để tránh bị chém. Trên xe có cái bảng giá ghi rõ ràng ‘Chuyến Nội Bài – Hà Nội dưới 33km 220,000 VND/tuyến’. Nhưng khi tới khách sạn thì tài xế bắt tính theo km, tổng cộng phải trả 330,000 VND. Cái này thì hình như là luật ngầm, lệnh vua (Mai Linh) không bằng lệ làng.
3. 1 cặp vợ chồng kia đi du lịch Hà Nội. Sáng bắt taxi từ Phố Cổ đi lăng bác. Cô vợ ra hỏi taxi bao nhiêu, taxi nói 50,000 VND. Tới nơi thì đồng hồ tính tiền chỉ 20,000 VND.
4. Ở Nội Thành Huế, một chị bán hàng rong chửi một chị kia “mẹ, Việt Kiều thế mà keo kiệt.” khi chị ấy không chịu mua hàng.
5. Mình lên Đà Lạt chơi, tối ngồi uống sữa đậu nành, có 10,000 VND/ly thôi. Nhưng khi một anh Tây kia uống xong kêu tính tiền thì chị bán hàng nói “pho ti thao sèn” (fourty thousands/40,000 VND).
6. Mình có thằng bạn làm ở một khách sạn nhỏ ở Vũng Tàu. Vào dịp 30/4 năm ngoái khách sạn nó còn phòng nhưng ông bà chủ bắt nói với khách là hết phòng, đúng ngày 30/4 sẽ lên giá. Thằng đó vì không hiểu nên mới ý kiến với ông chủ là không sợ mất khách hả, ổng trả lời “sợ gì mày ơi, người ta cần tao chứ tao đâu cần người ta.”
7. Kỳ trước mình với tụi bạn đi Nha Trang chơi. Đang ăn thì cô bạn trong nhóm bị đau bao tử, thế là mình chạy đi mua vài viên thuốc. Mình tới tiệm thuốc tây kêu: “chú ơi, bạn con bị đau bao tử, chú bán con 2 viên,” ông chủ tiệm trả lời “ba chục em nhé.” Một viên thực tế có vài ngàn thôi mà lúc đó gấp quá nên mình trả luôn không nói gì.
8. Mấy cái em lễ tân khách sạn hình như hay thích phân biệt đối xử với khách nội và ngoại hay sao á. Nó thấy người Việt vô là mặt tỉnh bơ, còn thấy khách Tây với trai đẹp là cái mặt sáng lên tươm tướp tới chào hỏi.
9. Tháng vừa rồi mình đi Hà Nội, thuê xe máy chạy vòng vòng. Đi gửi xe gần Hồ Gươm để tham quan, thấy cái bảng ghi 5,000. Nhưng khi ra tính tiền thằng giữ xe hét 20,000 VND. Tởn tới già.
10. Một anh người Mỹ mua một tour du lịch Hạ Long, ngủ qua đêm trên thuyền. Đã đặt phòng đơn trước và trả tiền, nhưng lúc nhận phòng thì mới biết phải ngủ với 1 người lạ khác, và người này cũng đã đặt phòng đơn. Mấy chuyện này quá nhiều trên các diễn đàn du lịch.
11. Mình với gia đình lái xe đi Nha Trang, dự định qua đêm ở biển Tuy Phong. Đã gọi điện đặt 2 phòng là 800,000 VND. Nhưng tới lúc nhận phòng người ta tự nhiên tăng lên 1.4 triệu. (Bực bội)
12. 1 đoàn khách Nhật đi Vũng Tàu du lịch. Tới quán kia ở đường Hoàng Hoa Thắm bị chém 16.6 triệu cho một buổi ăn. Chắc phải ngon hơn ở khách sạn 5 sao.
13. Một anh và 2 người bạn kia đi du lịch Vũng Tàu. Vào ngày thứ 2 đi ăn bánh canh ở cái quan vỉa hè, trả 300,000 VND cho 3 tổ nhỏ xíu. Một kỷ niệm thật đẹp với Vũng Tàu.
14. Bà dì mình năm rồi đi Vịnh Hạ Long, bả về bả nói một câu mình không biết nói gì luôn “đi Hạ Long rồi về Sài Gòn tao mới biết tao còn sống, đi làm gì mày ơi.”
Có quá nhiều điều để nói nhưng báo chí đã viết quá nhiều nên bài viết này sẽ tạm ngưng ở đây. 

Ku Búa




Thật thú vị, 'ngược đãi' hãy 'không ngược đãi' lũ vịt này ! Cùng một câu hỏi trong vụ khác, có cần trợ giúp pháp luật và có sự giám sát hay không? !
- - Nhìn lại mình (TP) TP - Ông thầy dạy báo chí người Mỹ nọ sau có mấy ngày lọ mọ ở Việt Nam đã viết bài khẳng định người Việt “đánh chén sạch” mọi động vật hoang dại, vật nuôi, và do vậy bản tính thường…“hung hăng”(?!).
Tất nhiên ông vấp phải sự phản ứng quyết liệt của người Việt khắp nơi, để rồi sau đó đã phải đưa ra lời xin lỗi về những quy chụp vội vã, sai lầm của mình. Nhưng thử nhìn lại mình đi, khi ngay tại đất Phật chùa Hương mùa lễ hội, vẫn lủng lẳng treo đầy những loại thú rừng bị thui nham nhở, tùng xẻo bán từng miếng một…

Mới đây trong một bài báo, một phóng viên của hãng AFP sau khi hết lời khen sự “tinh tế, thanh lịch” của phở Hà Nội, cũng không quên thòng một ý, đó là món ngon đó được bán bởi những người…“thô lỗ”! Chắc ông nhà báo này đã được nếm món “phở quát cháo chửi” nổi tiếng Hà thành.
Nhiều người dân xứ ta đọc xong cũng ấm ức. Nhìn lại mình xem, sự tinh tế, thanh lịch biến đâu mất rồi khi khắp nơi lễ hội đều hỗn tạp, ai nấy nhăm nhăm mua thần bán thánh. Thậm chí các tượng thần phật còn bị người đi lễ nhét kín tiền lẻ, nhét đầy cả miệng tượng phật !
Dăm bảy năm trước, báo Tiền Phong từng mở diễn đàn “Người Việt - phẩm chất và thói hư tật xấu” được đông đảo các tầng lớp sôi nổi tham gia, gom các bài viết lại in được cuốn sách dày sụ.
Nhưng nay những thói tật có vẻ càng nhiều thêm với những biến tướng mới. Chúng đã trở nên rất đỗi “bình thường” dưới mắt mọi người, được tiếp sức và lan truyền rộng khắp bởi truyền thông đa phương tiện, không chỉ các trang mạng xã hội, mà có cả những cơ quan được gọi là “báo chí”, mà dư luận vẫn gọi là lá cải.
Từ những bữa tiệc óc khỉ rùng rợn trên bàn nhậu, những màn đâm chém tàn bạo ngoài đường phố, chốn học đường, đến nhan nhản cuộc “ném đá” hạ nhục người khác trên mạng ảo, vậy người Việt có “hung hăng” thật không?
Nếu ai đó hung hăng, thì có lẽ không phải do “ăn thừa thịt” lắm tiết canh như ông nhà báo người Mỹ nọ nhận định, mà thiết nghĩ do pháp luật thiếu nghiêm minh và niềm tin vào công bằng xã hội vơi cạn. Sự bất công trong ứng xử trước pháp luật dễ là mồi lửa thổi lên sự bất mãn, phản kháng bất chấp hậu quả.

Khi bị người ngoài phê phán, trước hết hãy nhìn lại mình.- Biển người cướp lộc sau giờ khai ấn Đền Trần (Infonet). – Đạp đầu, cưỡi cổ nhau để xin lộc ấn đền Trần (DT). –Giẫm đạp lên nhau xin ấn đền Trần (KP). – Nghẹt thở, trắng đêm chờ phát ấn Đền Trần (PT). – Ấn đền Trần đã phải phát sớm hơn so với kế hoạch (TTXVN). – Tả tơi đi khai ấn đền Trần (TT). TS Nguyễn Nhã nói về nhận định của Giáo sư Brinkley về người VNMột giáo sư tại đại học Stanford Hoa Kỳ từng đoạt giải thưởng báo chí cao quý hàng đầu thế giới Pulitzer nhận xét rằng người Việt Nam 'hung hăng, hiếu chiến'

-- Nói ’người Việt hung hăng do ăn nhiều thịt’,GS Mỹ xin lỗi (PN Today). - GS Mỹ có thực sự “xin lỗi” về bài viết của mình? (TN).
- Giáo sư Mỹ nói người Việt Nam “hung hăng” vì “ăn nhiều thịt” (Người Việt). – Giáo sư Standford xin lỗi về bài viết xúc phạm Việt Nam (GDVN). – GS Mỹ có thực sự “xin lỗi” về bài viết của mình? (TN).
- Giáo sư Mỹ xin lỗi về bài viết sai sót về Việt Nam (TT).- Adam Bray – Joel Brinkley viết sai về Việt Nam chỗ nào: Ông ta nên làm mọi người bực mình bằng cách nói đúng sự thật (TheFishEggTree/ Dân Luận).-GS Mỹ Joel Brinkley: Tôi đã viết không chính xác Tiền Phong Online - "Tôi sẽ sửa nội dung về thói quen ăn thịt và tính hung hăng. Tôi đã viết không chính xác phần đó", giáo sư Joel Brinkley, hiện giảng dạy báo chí tại Đại học Stanford (Mỹ), vừa lên tiếng. Hàng ngàn người đã ký tên ủng hộ lời kêu gọi yêu cầu ĐH Stanford sa ...


Giáo sư Mỹ nói người Việt Nam “hung hăng” vì “ăn nhiều thịt”Người Việt


-Tự ái dân tộc -Tạp ghi Huy Phương
Bài học về “tự ái dân tộc” vỡ lòng đầu tiên mà tôi đã đọc được thời niên thiếu, là câu chuyện “Lòng yêu nước của em bé thành Padoue” trong cuốn Tâm Hồn Cao Thượng” do nhà giáo Hà Mai Anh dịch thuật.
Em bé người Ý trong câu chuyện là một em bé nghèo bị bán cho một gánh xiếc, lưu lạc sang đến Tây Ban Nha, đã được Tòa Lãnh Sự Ý tại đây gửi trên con tàu biển để trở lại quê hương. Trong chuyến đi, em đã chịu ơn nhiều du khách ngoại quốc đã giúp đỡ cho em tiền bạc, nhưng trong câu chuyện của họ, khi những người này, đã từng có những chuyến du lịch đến Ý, bắt đầu phê phán những điều xấu xa của nước Ý, thì cậu bé này nổi giận, ném trả tất cả đồng tiền đã nhận được từ những người khách lên bàn của họ đang ngồi, và hét lớn:

- Cầm lại tiền của các người. Ta không thèm nhận của bố thí của những kẻ đã lăng mạ nước ta!
Vậy thì đứa nào đã phê phán, chê bai nước ta, chớ nhận viện trợ của chúng!
Thông thường chúng ta thích nhận lời khen, nhưng lời chê thì khó lọt tai. Ông Khổng Tử cũng từng nói “Trung ngôn nghịch nhĩ”. Dân gian Việt Nam thì công nhận: “Sự thật mất lòng!”
Ông Joel Brinkley, cựu phóng viên New York Times, người từng đoạt giải Pulitzer, bỗng dưng mang họa vì đã dám đụng đến Việt Nam khi ông viết: “Dù phồn thịnh lên, thú ẩm thực ở Việt Nam vẫn khác thường!”
Sau chuyến đi Việt Nam 10 ngày, ông cho rằng: “Chẳng cần ở Việt Nam lâu bạn cũng có thể nhận thấy một điều bất thường. Bạn không nghe thấy tiếng chim hót, không thấy sóc leo trèo trên cây hay chuột chui rúc trong các đống rác. Không thấy chó ở ngoài đường.” Ông Joel Brinkley đã nhận xét rằng người Việt thích ăn sóc, chim chóc và chuột bọ. “Nói chung bạn không thấy bất kỳ loại động vật nào, cả hoang dã lẫn thú nuôi. Chúng biến đi đâu hết cả? Bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi biết: Chúng bị ăn thịt cả rồi.”
Nhận xét của ông Joel Brinkley gây công phẫn trên các diễn đàn mạng. Nhiều người chỉ trích ông là “hồ đồ, trịch thượng và phân biệt chủng tộc”. Làn sóng phản ứng giận dữ đã khiến công ty xuất bản Tribune Media Services phải ra thông cáo thừa nhận rằng bài viết của ông Joel Brinkley không đạt yêu cầu về báo chí. Người ta đòi đuổi việc ông, đòi ông phải xin lỗi công khai...”
Nhìn chung, ông Joel Brinkley nhận xét khá vội vã khi cho rằng người Việt có thói quen ăn thịt nên họ hung bạo hơn các dân tộc láng giềng chủ yếu ăn cơm. Nên biết rằng qua nhiều năm chiến tranh, người Việt, nhất là dân miền Bắc, suốt năm không có một miếng thịt mỡ bỏ miệng, chủ yếu là khoai, sắn, ngô. Dân Thái Lan chủ yếu ít sát sanh, ăn chay, chó hoang chạy đầy đường, nhưng cực kỳ tàn bạo qua các hành động hải tặc trong thời gian người Việt phải ra đi lánh nạn Cộng Sản. Dân Mexico ăn bắp nhưng dám chặt đầu địch thủ, móc xác người trên cầu như như treo động vật trong lò mổ.
Câu nói của ông chỉ đúng khi áp dụng vào động vật, hung dữ như cọp, beo là giống ăn thịt, hiền lành như dê, thỏ, trâu bò là loài ăn cỏ.
Một người phụ trách một tổ chức bảo vệ động vật hoạt động ở Việt Nam như ông Jake Brunner cho rằng: “Việt Nam không ghê sợ như nêu trong bài báo.”
Nhưng nghĩ cho cùng, ông Joel Brinkley có những nhận xét “độc lập” của riêng ông và những nhận xét này hẳn có phần đúng. Bà Naomi Doak của tổ chức bảo vệ động vật Traffic thì có câu bào chữa khá đểu: “Việt Nam còn nhiều chim chứ, nhưng chúng ở trong lồng; cũng có nhiều chó nhưng chúng là vật nuôi.”
Cứ vào các sân chùa ở Việt Nam, thấy chim nhốt trong lồng, nhưng nhận xét nhốt chim để ăn thịt là sai. Ðạo Phật khuyến khích việc phóng sanh, nên nhiều người mua các lồng chim này đem đi thả, nhưng một số người khác, lại bắt những con chim này, đem bán trả lại. Càng có nhiều người mua chim phóng sanh, thì càng có nhiều người bắt chim đem đi bán.
Nói về chó, Việt Nam ăn thịt chó, chắc không bằng người Nam Hàn. Nhưng Nam Hàn không có nghề đi bắt chó của người khác, không có cảnh người bắt chó bị giết một cách dã man, vô luật lệ. Không có người thèm ăn thịt chó, sao lại có cảnh con người giết nhau vì chó.
Có lẽ khoai sắn lâu ngày, nên bây giờ con người thèm ăn, bò heo là chuyện thường. Ðiều đáng chú ý mà báo chí trong nước cũng không ngớt lời bàn tán, là con người hiện nay quá chú ý đến miếng ăn, nên luôn đi tìm của ngon vật lạ, nào mễn, nào nhím, nào cheo, nào rùa, nào rắn, nào trăn, nào nai, nào beo, nào trút... Ăn để tỏ ra mình là nhiều tiền của, là đại gia, thích tìm cái lạ. Người nghèo ít tiền thì ăn châu chấu, dế, ve, cóc, nhái, nhộng, sâu. Ăn tiết canh heo, tiết canh vịt là chuyện xưa, nay phải uống máu rắn, ăn tim rắn. Rượu thì phải rượu rắn, rượu rết, rượu bào thai.
Trong một bài tạp ghi trước đây tôi đã có ghi lại chuyện ông Jason Picard, một người Mỹ kể chuyện, sau một thời gian du lịch ở Việt Nam về, đã thú nhận vì tò mò, đã có lần anh “chén” thịt chó. Lúc đó bà mẹ đang ngồi chơi với con chó tên KC, cả hai đều nhìn ông với vẻ khiếp sợ. Sau đó bà mẹ Picard đã bảo ông với giọng cương quyết: “Jason, con lại đây xin lỗi KC đi!”
Ông Joel Brinkley, giáo sư Ðại Học Stanford, là người Mỹ, ông có quyền dị ứng với thói quen ăn thịt chó của người Việt, sao lại trách ông.
Ông nhận xét rằng: “Quỹ động vật hoang dã xếp Việt Nam vào dạng quốc gia gây hại cho thiên nhiên hoang dã nhất thế giới!” Có lẽ chẳng mấy sai, nếu biết rằng dân Việt Nam đang truy lùng các động vật hiếm để cung cấp cho các quán nhậu, cho các đại gia và viên chức chính quyền đãi đằng, giao tiếp, mọi người đều thích chơi trội và thích của lạ.
Trong khi nhiều vị “yêu nước chân chính” lên án, nhục mạ ông Joel Brinkley, thì chính báo Lao Ðộng trong nước số xuất bản ngày 30 tháng 8, 2012 đã ghi nhận một sự thật:
“Trong những năm gần đây, Việt Nam nổi lên là điểm tập kết, chuyển tiếp và tiêu thụ động vật hoang dã trái phép của Châu Á. Thực trạng trên đã làm cho sự đa dạng sinh học bị đe dọa, một số loài động vật quý hiếm đang đối diện với nguy cơ bị tuyệt chủng.
Hơn 147 loài động vật hoang dã ở trên cạn, 40 loại côn trùng, 90 loại bướm và hàng trăm loại thực vật khác đang bị khai thác và buôn bán ở Việt Nam.
Ðặc biệt, có ít nhất 37 loại động vật hoang dã đang trên đà bị tận diệt.
Hiện tại ở Việt Nam có 74 loại thú, 26 loại chim bị suy giảm mạnh về số lượng do thói quen săn bắt động vật để làm thức ăn, làm cảnh và thuốc chữa bệnh. Ngoài ra, do thu lợi lớn từ việc buôn bán động vật nên nhiều người dân săn bắt theo kiểu tận diệt, tận thu để bán cho các nhà hàng hoặc bán sang Trung Quốc.
Theo đánh giá mới đây của Tổ Chức Theo Dõi Tình Trạng Buôn Bán Ðộng Vật Hoang Dã Quốc Tế (TRAFFC), Quỹ Quốc Tế về Bảo Tồn Thiên Nhiên (WWE) thì Việt Nam được liệt vào danh sách một trong những quốc gia có số lượng tội phạm buôn bán động vật hoang dã lớn nhất; là quốc gia tiêu thụ sừng tê giác nhiều nhất thế giới, điểm nóng về buôn bán và sử dụng mật gấu, buôn bán ngà voi. Việt Nam cũng là quốc gia nhận thẻ đỏ trong việc bảo tồn tê giác, hổ.” (Hết trích)
Trên đây là những điều không phải là dân du lịch, người qua đường hay bọn thù nghịch với Việt Nam “bươi móc” mà chính báo đảng tự thú nhận.
Phản ứng quá đà với nhận xét của ông Joel Brinkley là “tự ái dân tộc” không phải chỗ. Nhiều người đã chê giáo sư dốt, đòi Ðại Học Stanford cách chức ông, bắt ông xin lỗi, hay rút bài của ông xuống, y như Việt Nam đã hành xử với đảng viên của họ. Họ còn kết tội ông là “kỳ thị chủng tộc,” “nên ra khỏi ngành giáo dục”. Giá mà ông ca tụng dân Việt Nam hạnh phúc đứng vào hạng ba thế giới, dẫn đầu cả Mỹ, Canada, Úc thì người Việt đã công kênh ông lên và gọi ông là “người bạn tốt”.
Nhà văn Edmondo De Amicis dạy trẻ con phải có tự ái dân tộc, nhưng không có chỗ nào dạy con người ta phải biết hổ thẹn vì những xấu xa của đất nước mình. Yêu tổ quốc, căm giận, biểu tình lên án bọn xâm lăng đất nước mình, mà bị chính quyền, đàn áp, bỏ tù, đất nước ấy có đáng hổ thẹn không? Ðòi hỏi quyền làm người, nói lên sự thật, là hành động chống phá tổ quốc, sự thật ấy có đáng xấu hổ không.
Phải biết hổ thẹn vì những khiếm khuyết của đất nước mình, biết sửa sai may ra tương lai đất nước mới khá lên được.
Nhà tư tưởng Tuân Tử có nói: “Người chê ta mà chê phải là thầy ta. Người khen ta mà khen phải là bạn ta. Những kẻ vuốt ve nịnh bợ chính là kẻ thù của ta vậy!”
Mà này Giáo Sư Joel Brinkley, ông nên đừng bao giờ trở lại Việt Nam nữa, không khéo có ngày ông lại bị kết vào tội “lực lượng thù nghịch, tuyên truyền chống phá nhà nước” thì khó mà chống đỡ!

- Giáo sư Stanford bị kêu gọi đuổi việc
Quán thịt chó ở Việt Nam
Bài báo đã gây công phẫn trong cộng đồng mạng

Cộng đồng mạng đang được kêu gọi ký vào Bấmmột lá đơn yêu cầu Đại học Stanford, Hoa Kỳ, sa thải một vị giáo sư bị cáo buộc đã phỉ báng người dân Việt Nam.
Ông Joel Brinkley, cựu phóng viên tờ New York Times, người từng đoạt giải Pulitzer, tuần trước có đăng trên website của báo Chicago Tribune một bài bình luận tựa đề " BấmDù phồn thịnh lên, thú ẩm thực ở Việt Nam vẫn khác thường".
Các bài liên quan

Cầy hương gốc Việt về quê trước Tết
Giải cứu hổ con và tê tê
VN chưa bảo vệ tốt động vật quý hiếm?

Trong bài báo, ông Brinkley mô tả những điều ông quan sát thấy khi thăm Việt Nam, rằng người Việt thích ăn sóc, chim chóc và chuột bọ.

Ông nhận xét rằng "Quỹ Động vật hoang dã liệt Việt Nam vào dạng quốc gia gây hại cho thiên nhiên hoang dã nhất thế giới".

Bài báo bị cho là "thiếu thông tin và đầy cảm tính" đã nhanh chóng gây phản ứng giận dữ trong dư luận không chỉ ở Việt Nam.

Ăn thịt chó
Bài viết của Joel Brinkley bắt đầu bằng quan sát: "Chẳng cần ở Việt Nam lâu bạn cũng có thể nhận thấy một điều bất thường. Bạn không nghe thấy tiếng chim hót, không thấy sóc leo trèo trên cây hay chuột chui rúc trong các đống rác. Không thấy chó ở ngoài đường".

"Nói chung bạn không thấy bất kỳ loại động vật nào, cả hoang dã lẫn thú nuôi. Chúng biến đi đâu hết cả? Bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi biết: chúng bị ăn thịt cả rồi."

"Nói chung bạn không thấy bất kỳ loại động vật nào, cả hoang dã lẫn thú nuôi. Chúng biến đi đâu hết cả? Bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi biết: chúng bị ăn thịt cả rồi."
Joel Brinkley

Những nhận xét nói trên gây công phẫn trên các diễn đàn mạng. Nhiều người chỉ trích Brinkley là "hồ đồ, trịch thượng và phân biệt chủng tộc".

Làn sóng phản ứng giận dữ đã khiến công ty xuất bản Tribune Media Services phải ra thông cáo thừa nhận rằng bài viết của ông Joel Brinkley không đạt yêu cầu về báo chí và các bước biên tập cần thiết đã không được thực hiện.

Thông cáo viết: "Chúng tôi lấy làm tiếc về chuyện vừa xảy ra và chúng tôi sẽ cảnh giác để bảo đảm tiến trình biên tập trong tương lai".

Tuy nhiên bài viết vẫn không bị gỡ xuống.

Tổ chức bảo vệ động vật lên tiếng

Không chỉ người dân, mà các tổ chức bảo vệ động vật hoạt động ở Việt Nam cũng bày tỏ bức xúc trước bài báo của ông Brinkley.

Brinkley nói ông viết lại những gì quan sát thấy trong chuyến đi 10 ngày ở Việt Nam

Báo Thanh Niên dẫn lời ông Jake Brunner, nhân viên chương trình Việt Nam của Liên đoàn Quốc tế vì Bảo vệ Động vật, khẳng định: "Việt Nam không ghê sợ như nêu trong bài báo".

Bà Naomi Doak từ tổ chức bảo vệ động vật Traffic thì nói: “Tôi không đồng ý với nhiều ý kiến của ông ta về chim và chó và thấy ông ta cũng nhầm lẫn về một số thứ khác".

"Việt Nam còn nhiều chim chứ, nhưng chúng ở trong lồng; cũng có nhiều chó nhưng chúng là vật nuôi."

Brinkley nói các quan sát của ông được thu thập trong chuyến đi xuyên Việt kéo dài 10 ngày.


Ông cũng nói ông viết loại bài bình luận này sáu năm nay mà chưa bao giờ nhận nhiều phản ứng đến thế.

"Người Việt Nam có vẻ quá nhạy cảm trước các chỉ trích, giống nhiều dân tộc khác trên thế giới."

Ông nói thói quen ăn thịt của người Việt khiến họ hung hăng hơn các dân tộc láng giềng như Lào, Campuchia hay các nước Đông Nam Á chủ yếu ăn cơm.

Lá đơn đòi đuổi việc Brinkley trên mạng viết: "Giáo sư mà thiếu hiểu biết như thế này không thể có chỗ tại Stanford hoặc bất kỳ trường đại học nào khác".

"Brinkley phải xin lỗi công khai và yêu cầu các chuyên gia về Việt Nam sửa sai lầm của ông ta. Nếu không, Stanford cần sa thải ông ta."

Trường đại học danh tiếng của Hoa Kỳ chưa đưa ra phản hồi chính thức.

Lá đơn trên mạng tính đến tối 7/2 giờ Việt Nam đã thu được 157 chữ ký.


Bạn không cần phải bỏ nhiều thời gian ở Việt Nam để nhận thấy những điều bất thường. Bạn không nghe tiếng chim hót, không thấy sóc leo cây hoặc chuột lục lọi trong những đống rác. Chẳng có con chó nào chạy rông. Trên thực tế, hầu như bạn không thấy được một con thú hoang hoặc thú nuôi nào cả. Chúng đi đâu cả rồi? Bạn có thể ngạc nhiên khi biết được rằng: chúng đều bị ăn thịt cả.
Diên Vỹ chuyển ngữ
01.02.2013
Một bài viết của một giáo sư trường Đại học Stanford cho rằng “thói hung hăng” của người Việt liên quan đến thói quen ăn thịt -- đặc biệt là chim, chuột và chó -- đã bị người Việt và những người khác trên khắp thế giới phản ứng trên mạng xã hội .

Bài nhận định -- “Mặc dù ngày càng thịnh vượng, khẩu vị của người Việt vẫn kỳ dị” -- được viết bởi Joel Brinkley, một người từng thắng giải Pulitzer, cựu phóng viên về vấn đề ngoại quốc của tờ New York Times, được đăng trên trang mạng của tờ Chicago Tribune hôm thứ Ba tuần trước. Kể chuyện chuyến đi Việt Nam của mình, Brinkley nói rằng ông chứng kiến cái chết của những con sóc, chim và chuột. Ông cũng nói rằng “Quỹ Động vật Hoang dã Thế giới nói quốc gia này là tàn ác nhất đối với động vật hoang dã.”
Brinkley bắt đầu bài viết của ông rằng: “Bạn không cần phải bỏ nhiều thời gian ở Việt Nam để nhận thấy những điều bất thường. Bạn không nghe tiếng chim hót, không thấy sóc leo cây hoặc chuột lục lọi trong những đống rác. Chẳng có con chó nào chạy rông.
Trên thực tế, hầu như bạn không thấy được một con thú hoang hoặc thú nuôi nào cả. Chúng đi đâu cả rồi? Bạn có thể ngạc nhiên khi biết được rằng: chúng đều bị ăn thịt cả.”
Bài viết đã gây ra một phản ứng đầy giận dữ từ người Việt cũng như những người khác, một số trong họ nói rằng bài viết mang tính đổ đồng gần đến mức kỳ thị chủng tộc. Cuối hôm thứ Sáu, mục Tribune Media Services của tờ Chicago Tribune tuyên bố rằng bài viết đã không theo đúng tiêu chuẩn báo chí và tất cả những công đoạn biên tập đã “không được thực hiện.
“Chúng tôi lấy làm tiếc rằng việc này đã xảy ra, và chúng tôi sẽ cảnh giác hơn để bảo đảm rằng quá trình biên tập được hiệu quả hơn trong tương lai,” tờ báo tuyên bố.
Gwen Uyên Nguyễn, đồng sáng lập viên của OneVietnam Network, một cộng đồng trực tuyến ở vùng Bay Area chuyên hỗ trợ các hoạt động bất vụ lợi tại Việt Nam, đã nhận định về bài báo “Mang tính xúc phạm.
“Đây là một tấn công trực tiếp vào nền văn hoá của chúng tôi. Điều làm tôi khó chịu là đây là một bài viết của người từng đoạt giải Pulitzer và một giáo sư Đại học Stanford.”
Trong khi Quỹ Động vật Hoang dã Thế giới đã chỉ trích những chính sách bảo tồn của Việt Nam đối với hổ, tê giác và voi, những nỗ lực thực thi yếu kém của chính quyền chẳng liên quan gì đến việc tiêu thụ động vật như chó và chuột, Pamela McElwee, trợ lý giáo sư về sinh thái con người tại Đại học Rutgers và là một chuyên gia về bảo vệ thú hoang tại Việt Nam nói. Bà nói việc mua bán động vật là một vấn đề xảy ra trên nhiều quốc gia.
“Tôi không hiểu được tại sao ông ấy có thể dẫn giải từ chuyện ông không thích người ta ăn thịt chó và chuột sang việc bảo tồn thú hoang ở Việt Nam,” McElwee nói.
McElwee, người từng sống ở Việt Nam trong 5 năm, cũng phê phán Brinkley trong chuyện liên hệ thói quen ăn thịt của người Việt với thái độ hung hăng. “Trong lịch sử Đông nam Á -- tất cả các quốc gia này từng trải qua chiến tranh. Trong khi đó Hoa Kỳ là nước có mật độ dân số ăn thịt cao thứ nhì trên thế giới.”
Trong một phỏng vấn, Brinkley nói ông rút ra nhận xét của mình từ chuyến đi 10 ngày xuyên Việt. “Tôi đi chung với một nhóm và đây là những gì tất cả chúng tôi đều nhận thấy,” ông nói về tình trạng thiếu vắng thú hoang tại Việt Nam.
Trong sáu năm viết xã luận, Brinkley nói rằng ông chưa bao giờ bị phản ứng nhiều như thế trong các bài viết của mình.
Người Việt dường như đặc biệt nhạy cảm với chuyện bị chỉ trích, giống như nhiều người khác trên thế giới,” ông nói. “Một số đã gửi email cho tôi nói rằng bài viết làm họ trông giống như những kẻ man rợ, tôi không có ý định viết như thế.”
Trong một đoan văn đăng trên trang mạng báo chí JimRomenesko.com, Brinkley đã bào chữa cho khẳng định của mình về thói quen ăn thịt của người Việt khiến họ hung hăng hơn những người láng giềng Đông nam Á.
“Về vấn đề thịt và tính hung hăng, có lẽ tôi đã không khéo léo lắm trong cách trình bày ý của mình,” ông viết. “Nhưng một chế độ ăn nhiều chất đạm khiến bạn mạnh mẽ hơn người khác, ở Lào, Cambodia và những nước Đông nam Á khác ít ăn thứ gì khác ngoài cơm. Nói cho cùng, phân nửa trẻ em Lào bị bệnh còi, ngay cả hiện nay. Tỉ lệ này là 40% tại Cambodia. Điều này có nghĩa là chúng sẽ trưởng thành thiếu chiều cao và không thông minh lắm. Liệu nó cũng có nghĩa là họ ít hung hăng hơn người Việt? Tôi tin là thế.”

Joel Brinkley - Mặc dù ngày càng thịnh vượng, khẩu vị của người Việt vẫn kỳ dị

Nguồn: Chicago Tribune
Diên Vỹ chuyển ngữ
01.02.2013
Bạn không cần phải bỏ nhiều thời gian ở Việt Nam để nhận thấy những điều bất thường. Bạn không nghe tiếng chim hót, không thấy sóc leo cây hoặc chuột lục lọi trong những đống rác. Chẳng có con chó nào chạy rông.
Trên thực tế, hầu như bạn không thấy được một con thú hoang hoặc thú nuôi nào cả. Chúng đi đâu cả rồi? Bạn có thể ngạc nhiên khi biết được rằng: chúng đều bị ăn thịt cả.”
Dĩ nhiên, cũng như đa số các nước trong vùng, hổ, voi, tê giác và những động vật lớn khác đã bị bán sang Trung Quốc. Về vấn đề này, Việt Nam không phải là nước duy nhất -- mặc dù Quỹ Động vật Hoang dã Thế giới nói quốc gia này là tàn ác nhất đối với động vật hoang dã.
Nhiều báo cáo khác nhau cho thấy người Việt giết tê giác để lấy sừng nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào khác. Người Trung Quốc trân quí những chiếc sừng vì phẩm chất dược liệu hoang đường của chúng -- cũng như nhiều bộ phận cơ thể của những động vật quí hiếm khác.
Việc mua bán động vật có thể giải thích được sự tiệt vong của hổ, voi và những con thú lớn khác. Nhưng còn chim và chuột thì sao? Vâng, người ta cũng ăn cả chúng, như với hầu hết các loài động vật khác ở đây. Vào tháng Giêng ở Đà Nẵng tôi đã thấy một người hàng rong bên vệ đường đang bán một chậu chuột chết -- lông đã được vặt hết nhưng thân hình còn nguyên vẹn -- sẵn sàng để nấu.
Mùa xuân trước, tổ chức Bảo tồn Quốc tế đã báo cáo rằng một số loài vượn Việt Nam, là một họ hàng của giống đười ươi, “đang đứng trước thảm hoạ diệt vong” -- chúng đã bị ăn thịt hết, chỉ còn lại vài con.
Những điều này đưa ra một câu hỏi thú vị. Người Việt từng ăn thịt qua nhiều thế hệ, trong khi những người láng giềng của họ ở phía tây Đông nam Á -- Cambodia, Lào, Thái Lan và Miến Điện --đa số lại không động đến thú hoang của họ.
Tại những nước trên bạn có thể thấy những đàn chim vốn đã vắng mặt ở Việt Nam, cũng như vô số chó và mèo. Ở những nơi ấy, người ta chủ yếu ăn cơm, và đa số người dân ở các nước này thức ăn của họ không có gì hơn thế.
Việt Nam luôn là một quốc gia hung hãn. Nó đã có 17 cuộc chiến tranh với Trung Quốc kể từ khi giành được độc lập hơn 1.000 năm trước và đã xâm chiếm Cambodia vô số lần và gần đây nhất là vào năm 1979. Trong khi đó, những quốc gia ở phía tây của nó đa phần là thụ động trong những thế kỷ gần đây.
Nhiều nhà nhân loại học và sử học cho rằng sự khác biệt này là từ nguồn gốc của quốc gia. Việt Nam bắt nguồn từ Trung Quốc, trong khi Ấn Độ lại ảnh hưởng nặng nề đến những quốc gia kia -- hai quốc gia với đặc tính vô cùng khác biệt, ngay cả cho đến nay.
Thật rõ ràng đây là một phần nguyên nhân. Nhưng tôi còn cho rằng vì người Việt thường ăn thịt qua nhiều thế hệ, bổ sung một nguồn chất đạm quan trọng trong chế độ ăn uống của họ, điều này cũng giải thích thiên hướng hung hăng của quốc gia này -- và tạo ra một mối tương phản rõ rệt so với các nước láng giềng của nó.
Hiện nay, món ăn được ưa chuộng là thịt chó. Trên thực tế, thịt chó thì rất đắt. Nó được xem là món đặc biệt vì được cho là chứa nhiều châấ đạm hơn những loại thịt khác. Trong truyền thống người Việt, mỗi khi bị xui xẻo, bạn nên ăn thịt chó để thay đổi thời vận. Nhưng bạn không nên ăn vào ngày đầu tháng âm lịch vì sẽ làm vận may đảo ngược. Bạn sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng giờ đây truyền thống đang đối chọi với thời buổi hiện đại -- và luật lệ cũng thay đổi theo. Ba mươi năm trước, nuôi chó là phạm pháp. Chính quyền cho rằng thịt chó là một ưu tiên dinh dưỡng nên không được bỏ qua. Quan điểm này vẫn còn phù hợp, mặc dù chính quyền đã bãi bỏ điều luật trên từ nhiều năm qua.
Thực tế là cho đến nay, không là một điều hiếm hoi khi ta thấy dọc theo các xa lộ những chiếc xe vận tải chở những chú chó nằm cuộn trong những chiếc lồng chồng cao đến sáu tầng, rộng tám tầng để đưa ra chợ -- tương tự như cảnh chuyên chở gà đến lò mổ ở phương tây.
Nhưng Việt Nam hiện là một đất nước đang giàu lên nhanh chóng; hơn phân nửa dân số sinh sau cuộc chiến Việt Nam (mà họ gọi là cuộc chiến tranh chống Mỹ). Thu nhập bình quân đầu người là 3.400 Mỹ kim, dù có vẻ không nhiều nhưng lại cao hơn đa số các nước láng giềng. Và một khi giới trung lưu tăng trưởng, ảnh hưởng từ phương Tây cũng tăng theo -- được tiếp thu từ truyền hình, điện ảnh, Facebook, Twitter và những thứ khác.
Điều này làm nảy sinh ra việc một số người muốn nuôi giữ thú vật. Vì thế giờ đây thỉnh thoảng bạn cũng thấy được vày chú chó đang nằm trước hiên nhà ai đó -- dưới con mắt đầy cảnh giác của chủ nhà. Thậm chí giờ đây khi Việt Nam đang trưởng thành và hiện đại hoá nhanh chóng, nếu một chú chó nào lang thang xa nhà, ai đó sẽ bắt cóc chúng và làm thịt.
Đến thăm Việt Nam, nhiều du khách phương Tây đã cảm thấy thất vọng. Như một blogger phưong Tây đã nhận định: “Tôi có thể thành thực nói rằng đấy làm một cảnh rùng rợn nhất mà tôi từng chứng kiến.”
Tôi hoàn toàn đồng ý.-Người Việt ăn chuột và hung hăng, bài viết của giáo sư Đại học Stanford gây phẫn nộ trên mạng-
- Lạ mắt cảnh “đu dây” vượt sông giữa Thủ đô (Infonet).
- Xung quanh “thần dược” xáo tam phân (NNVN).
- Góp một chút để người nghèo có tết (TT).
- Kẻ vu khống đã lãnh án tù- câu chuyện có hậu cuối năm (Infonet).
- Tình trạng ô nhiễm ở Vịnh Hạ Long (RFA).

Những thứ kỳ lạ trên xe máy
Người nước ngoài thường cảm thấy vô cùng ấn tượng không chỉ với số lượng xe máy lưu thông trên đường phố Việt Nam mà còn cả cách chạy xe và những thứ “kỳ lạ” đôi khi xuất hiện đằng sau chiếc xe máy. Có khi chúng tôi thấy buồn cười, có khi lại thấy sốc với những điều vừa thú vị, vừa đáng sợ khi bàn về chiếc xe máy ở Việt Nam.




Điều đầu tiên, xe máy quả thật là mối nguy hiểm đối với những người đi ôtô. Đường sá ở Việt Nam thường không thuận tiện cho người lái xe hơi. Đã thế, rất nhiều người lái xe máy hay chạy xe đạp thích quay xe, tạt ngang bất ngờ khiến cho những người lái ôtô dễ bị đau đầu và đau tim.



Thứ hai, phần đông các gia đình ở Việt Nam không đủ khả năng mua xe hơi, vì vậy cả gia đình có khi chở nhau trên một chiếc xe máy.

Việc một chiếc xe máy chở 4-5 người là chuyện không hiếm bình thường. Thế nhưng tôi lại không chia sẻ được suy nghĩ này. Làm thế nào mà một người chạy xe máy có thể tin chắc rằng mình hoàn toàn điều khiển được chiếc xe trên đường phố đông đúc?



Chuyện gì sẽ xảy ra nếu những đứa trẻ bỗng quấy khóc trên xe trong khi bạn đang chạy tốc độ cao? Với tôi, việc có nhiều hơn hai người trên một chiếc xe máy là thật nguy hiểm. Ngoài ra, cảnh người mẹ ngồi ghế sau xe máy tay bế em bé cũng khiến tôi thấy rất lo lắng. Tôi nghĩ đáng ra luật nên cấm điều này.



Câu chuyện thứ ba là, khi bạn chuyển nhà hay mua đồ (máy giặt hoặc tủ lạnh chẳng hạn), bạn sẽ nghĩ gì? Tôi sẽ nghĩ đến các công ty vận chuyển, những chiếc xe tải nhỏ hay dịch vụ giao hàng tận nhà. Nhưng quên điều này đi, ở Việt Nam không phải lúc nào người ta cũng làm như vậy.

Tôi đã từng thấy tủ lạnh, máy giặt, tivi, ghế sofa, giường đôi, tủ quần áo… buộc đằng sau những chiếc xe máy chạy khắp thành phố. Chẳng cần nói cũng biết những chiếc xe máy này rất khó lái. Trọng lượng, kích cỡ và chiều cao của thùng hàng sẽ giới hạn tầm nhìn và cản trở việc lái xe. Điều kỳ lạ là tôi chưa hề thấy ai bị phạt vì chuyển đồ theo cách này cả.

Tôi cũng vô cùng kinh ngạc vì hầu như không xảy ra tai nạn, đổ vỡ hay hỏng hóc nào trong quá trình vận chuyển như thế. Có lẽ là tôi chưa đủ thành thạo để lái xe được như vậy. Nhưng dù có chạy xe giỏi cỡ nào thì cũng không nên đặt những người đi đường vào nguy hiểm.

Thứ làm tôi sợ nhất trên đường là việc vận chuyển vật liệu xây dựng. Tôi thường thấy những ô cửa kính, các đoạn thép và đồng dài được chở bằng xe máy. Nếu những người chuyên chở này chạy xe không tử tế thì sao? Với việc rẽ ngang đột ngột, chạy vượt xe khác hoặc lái quá nhanh, họ hoàn toàn có khả năng gây tai nạn cho những người đi đường.



Điều cuối cùng cũng là điều khiến cho nhiều người nước ngoài than phiền nhất. Đó chính là những chiếc xe chở gia súc. Tôi đã từng thấy nào heo, nào gà được chở trên xe máy trong những chiếc chuồng nhỏ.



Điều này thật độc ác với súc vật. Liệu bạn có còn muốn ăn thịt heo không nếu bạn thấy những chú heo bị đối xử dã man? Mà tôi cũng không lý giải nổi làm sao người ta có thể lái xe khi nghe tiếng thú vật kêu la một cách thảm thiết như vậy.

Xe máy chắc chắn là thứ không thể thiếu ở Việt Namvà nên có những giới hạn về những thứ được phép chở, hoặc không nên chở. Luật có thể đã quy định nhưng chưa được thực hiện một cách nghiêm túc. Tiết kiệm là đúng, nhưng tính mạng của những người đi đường dù sao vẫn quan trọng hơn một ít tiền lẻ.
MARK JONE - LÊ TÂM dịch/DNSGCT..


-ĐV  Dân mạng Tây cãi nhau chí chóe vì bức ảnh ‘ngược đãi vịt’ ở VN (ĐVO) Rất nhiều ý kiến của dân mạng quốc tế cho rằng, việc chở vịt trong chiếc lồng chật chội như bức ảnh ở Việt Nam là hành vi… ngược đãi, vi phạm quyền của các con vịt.

Ghi lại một hình ảnh rất bình thường với người Việt Nam, nhưng bức ảnh được hãng thông tấn Reuters đăng tải ngày 31/5 vừa qua đã khiến cộng đồng mạng nước ngoài “nổi sóng”. Đó là bức ảnh ghi lại cảnh một người đàn ông đi xe máy chở ở phía sau một chiếc lồng lớn nhét hàng chục chú vịt ở tỉnh Hà Nam của Việt Nam, được chụp ngày 31/5. Sau khi được đăng tải trên trang Facebook chính thức của Reuters với tư cách của hình ảnh nổi bật trong ngày, bức ảnh đã nhận được gần 900 lượt chia sẻ và hơn 1000 lượt bình chọn ưa thích.


Bức ảnh của Reuter ghi lại một hình ảnh rất bình thường với người Việt Nam.


Đặc biệt, bức ảnh đã làm dấy lên một cuộc tranh cãi giữa các thành viên của mạng xã hội Facebook, với hàng trăm bình luận bày tỏ các quan điểm khác nhau về vấn đề “quyền của vịt”.Rất nhiều ý kiến của dân mạng quốc tế cho rằng việc chở vịt trong chiếc lồng chật chội như bức ảnh ở Việt Nam là hành vi… ngược đãi, vi phạm quyền của các con vịt.
Thành viên Linda Pongphasuk bình luận: “Những con vịt tội nghiệp... Tôi sẽ không bao giờ ăn chúng, nếu biết rằng chúng đến từ Việt Nam”.
"Chúng là nạn nhân của những con người thiếu hiểu biết và không có lòng tôn trọng sự sống”, thành viên Marion Meier phát biểu.
"Anh chàng lái xe này nên được nhét vào trong một cái lồng giống như những con vịt khốn khổ kia...”, ý kiến của thành viên Katja Conrad.



Bức ảnh đã nhận được gần 900 lượt chia sẻ, hơn 1000 lượt bình chọn ưa thích và hàng trăm bình luận chỉ tính trên trang Facebook của Reuter.

Tuy vậy, không phải ai cũng đồng tình với những ý kiến kiểu như trên. Thành viên Nani P McFarland bày tỏ sự hứng thú với bức ảnh: “Đây là một trong số những bức ảnh lý thú nhất tôi từng được xem. Điều này không hoàn toàn xấu vì tôi đã nhìn thấy những cảnh tồi tệ hơn thế. Hãy suy nghĩ thoáng hơn và nhìn ra khía cạnh thú vị của nó!”.
“Đó là một cách thông minh để giảm chi phí vận chuyển khi cung cấp vịt cho thị trường. Thật ngớ ngẩn khi nói đến quyền lợi của những con vật khi chúng sẽ bị giết thịt ngay sau đó”, thành viên Hassan Suleiman bình luận.
Không ít thành viên đã đưa ra ý kiến phản bác quan điểm cho rằng người đàn ông Việt Nam trong ảnh ngược đãi đàn vịt.
“Các bạn chấp nhận những nhà máy giết mổ hàng loạt ở châu Âu, nhưng lại cho rằng người đàn ông nghèo đang chở những con vịt đem bán để kiếm sống là độc ác ư? Suy nghĩ của các bạn đúng là không hơn những con vịt!”, thành viên Dimitris Athanassiadis nhận xét.
“Đây là thói đạo đức giả của một số người ở các nước phát triển. Mồm họ đang nhai thịt, nhưng tay thì gõ trên Facebook những dòng như ‘con vịt tội nghiệp’. Họ không biết gì về thực tế cuộc sống cả. Hãy sang Việt Nam làm một người chăn vịt, đó là vị trí thích hợp hơn dành cho họ”, thành Jorge DeLeon Hey bày tỏ.
Những hình ảnh như vậy là một thực tế trong cuộc sống hàng ngày ở các nước đang phát triển, dù chúng có vẻ khó coi đối với người phương Tây.
Thành viên người Mỹ Nancy Neidt phân tích: “Có nhiều điều ẩn chứa sau tấm ảnh này hơn là cảnh một người đàn ông chở đàn vịt trong chiếc lồng chật cứng. Tất cả những con vịt nhìn sạch sẽ, khỏe mạnh và hẳn là chúng đã được chăm sóc tốt. Quan trọng hơn, chúng là nguồn sống của người đàn ông cùng gia đình mình. Việc vận chuyển đàn vịt trông có vẻ khó chấp nhận được với người Mỹ, nhưng đó là cách hiệu quả và ít tốn kém nhất đối với những người nông dân Việt Nam. Tôi cũng hơi ái ngại cho tình trạng của những con vịt, nhưng điều đó chỉ là tạm thời mà thôi. Khi nhìn nhận sự việc trong một bối cảnh cụ thể, bạn sẽ hiểu rằng cần phải tôn trọng người đàn ông chở vịt kia”.
Đồng tình với quan điểm trên, thành viên Morgan cho rằng: “Đó là một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta. Họ phải lo cho việc mưu sinh từng ngày của bản thân và gia đình trước khi có thể suy nghĩ về quyền lợi của các loài vật. Theo tôi đọc trên Wikipedia, thu nhập của một hộ gia đình trung bình ở Việt Nam là chỉ vào khoảng 32USD một tháng. Hầu hết trong số họ chỉ dám tiêu một nửa khoản này và một nửa còn lại thì để tiết kiệm…”.







 ĐV  Dân mạng Tây cãi nhau chí chóe vì bức ảnh ‘ngược đãi vịt’ ở VN

- Nhà báo được tự do thể hiện quan điểm (TT).

Tổng số lượt xem trang