Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Đời tư Mao Trạch Đông - Phần III. Chương 49


-

Chương 49

Hầu như Mao không tham gia dự họp Lư Sơn khi đảng thảo luận tìm cách tháo gỡ, đưa đất nước ra khỏi thảm hoạ, cứu hàng triệu nông dân đang bị đói. Mao vẫn chẳng bao giờ đề cập đến những hậu quả tai hại, công khai chấp nhận chính sách Đại nhẩy vọt thất bại, vẫn không nghĩ cuộc khủng hoảng là do chính sách sai lầm của ông gây ra. Tuy nhiên, việc ông ẩn mình trước công luận, phù hợp với cách xử sự của một quan chức thất bại.


Ông không nói đến việc đi thăm nhân dân nữa, cũng chẳng xuất hiện trên các lễ đài. Mặt khác, cuộc sống của ông dựa vào sự ngưỡng mộ của những người khác, khao khát được mọi người chú ý, tán thưởng. Ông càng trở nên không được ưa thích trong đảng bao nhiêu thì sự khao khát đó của ông lại càng lớn bấy nhiêu. Lời hô hào nghiên cứu tư tưởng Mao chủ tịch của Lâm Bưu và những cô gái tụ tập quanh ông vẫn ngưỡng mộ, kính trọng là một cách làm dịu bớt nỗi khát khao đó. Họ bù đắp cho ông bằng những lời nịnh nọt, mơn trớn mà mới trước đây ít lâu, ông vẫn hằng được nghe thấy từ công luận và giới lãnh đạo cao cấp của đảng.

Giang Thanh đến Lư Sơn, sống cùng với Mao trong biệt thự cũ của Tưởng Giới Thạch. Sự có mặt của Giang đã cản trở rất nhiều đến việc trăng gió của Mao. Tuy đêm nào cũng vẫn có các buổi khiêu vũ, Mao nhảy với rất nhiều phụ nữ, nhưng Giang Thanh có mặt, không rời mắt khỏi chồng. Mao giải quyết vấn đề bằng cách đổi sang hẹn các cô gái vào ban ngày.
Mao còn tỏ ra tử tế với Giang Thanh bằng cách viết tặng bà thơ. Đã từ lâu, bà thường ghen tị về việc chồng chỉ làm thơ tặng những phụ nữ khác, nhất là với người vợ cũ Dương Khải Tuệ và các cô gái phục vụ quanh ông, mà chẳng tặng bà một câu thơ nào. Khi Giang tặng Mao một số bức ảnh đẹp, chụp ở Lư Sơn – đã bỏ nhiều thì giờ vào ham mê này, tỏ ra là người chụp ảnh rất có khả năng – Mao đáp lại ý muốn của bà bằng việc ghi vào bức ảnh đẹp nhất một bài thơ:
 Nắng mới xuyên qua những rặng thông 
Trên trời mây trắng tựa như bông
Cảnh trần đẹp tựa như tiên thế 
Bừng sáng bốn phương ánh mai hồng
Giang Thanh rất khoái. Gặp ai, bà cũng khoe bài thơ và bà thấy phải làm một bài thơ để tự khen mình. Thế là một bài thơ tứ tuyệt lố bịch, khoe khoang được ra đời với tựa đề “Tự thuật”:
Núi cao sừng sững đứng bên sông,
Che phủ quanh mình lớp mây hồng.
Ngày ngày ngỡ núi vô hình vậy
Nhưng tỏa uy nghiêm hiếm khi trông.
“Núi cao sừng sững” là một lối chơi chữ vì tên của Giang Thanh cũng được viết từ những chữ đó. Bà tự cho mình là một phụ nữ có tài, nhưng không gặp thiên thời. Trong thời kỳ Cách mạng văn hoá, những bài thơ của bà đã trở thành những lời hiệu triệu.
Sau khi làm cho Giang Thanh thoả mãn bằng thơ, như một vị hoàng đế, Mao lại rút về thế giới của riêng mình. Ngày nào tôi cũng tới chỗ ông khi ông vừa dậy, đi bơi trong các hồ chứa nước ngay cạnh biệt thự hiện đại mà đảng bộ tỉnh Giang Tây đã chỉ thị xây cho Mao sau hội nghị năm 1959, mặc dù nông dân đang chết đói.
Để giữ bí mật với vợ và trung ương đảng, Mao sử dụng biệt thự này để thì thụt gặp đám thị nữ. Cô gái ông rất thích hồi đó là một cô y tá trẻ ở viện an dưỡng Lư Sơn, ông quen cô ta từ hội nghị năm 1959.
Đôi khi phải trốn Giang Thanh và những người khác, ông nghĩ có thể họ đang theo dõi, ông đi cùng tôi và các cô gái xuống núi, đến tận thành phố Cửu Giang gần sông Dương Tử. Đến nơi, ông xuống sông bơi, đùa vui với các cô bồ trong nhà khách. Nhưng chẳng bao lâu, cái nóng của mùa hè buộc chúng tôi phải lui về với “đỉnh núi sừng sững”.


Trong thời gian ở Lư Sơn vào mùa hè năm 1961. Mao mời vợ thứ hai của ông, Hạ Tử Trân đến chơi. Vào mùa thu hay đầu hè gì đó, bà viết thư cho ông và nhắc ông về những khó khăn sắp tới:
- Ông phải đề phòng những người xung quanh. Có thể một vài người trong số họ là của nhóm Vương Minh, đang tìm cách hại ông.
Đầu những năm 30, sau khi Mao và Hạ Tử Trân kết hôn được ít lâu, Vương Minh, thủ lĩnh của nhóm sinh viên du học từ Liên Xô trở về. Ông đã khiêu khích Mao và cuối cùng bị thất sủng, phải sống lưu đày ở Liên Xô từ những năm 50 đến nay. Bây giờ ông ta chẳng còn làm gì được Mao nữa.
Sau khi sống ly thân với Mao, tinh thần của Hạ Tử Trân bị rối loạn. Bề ngoài, họ chưa bao giờ ly dị. Mao hết hứng đối với bà, sau khi đến Diên An vào năm 1935, bà là một trong số rất ít phụ nữ đã vượt qua được cuộc Vạn Lý Trường Chinh. Bà ở cùng với con gái, Lý Minh và hai người con trai Mao Ngạn Anh, Mao Ngạn Thanh, bà đã sống trong những năm chiến tranh đầy gian khổ ở Liên Xô, ở đó người ta đã xác định bà mắc chứng tâm thần phân liệt. Sau khi trở về, Mao bố trí cho bà một căn nhà đầy đủ tiện nghi và được nhà nước đài thọ ở Thượng Hải. Bệnh tình không thuyên giảm. Giờ Mao muốn gặp bà.
Qua giám đốc công an Thượng Hải. Mao gửi cho Hạ Tử Trân một cây thuốc lá ngoại 555, một nghìn nhân dân tệ và yêu cầu nhân viên an ninh đưa bà đến Lư Sơn. Giới chức trách Thượng Hải đã cử em trai của Hạ Tử Trân, một sĩ quan cảnh sát làm người liên lạc.
Bà đến nơi trong khi hội nghị đang họp. Mao đón bà trong biệt thự mới xây, tôi cũng ở đó cùng với Mao.
Hồi đó, Hạ Tử Trân đã già yếu nhiều. Tóc bạc, đi không vững, hệt như một bà già. Nhưng khi thấy Mao, khuôn mặt xanh xao của bà rạng rỡ hẳn lên.
Mao lập tức đứng dậy đưa tay ra cầm lấy tay bà và dẫn tới ghế, trong khi Hạ Tử Trân giàn giụa nước mắt. Sau đó Mao ôm lấy bà, vừa cười vừa hỏi:
- Bà có nhận được thư và tiền của tôi không?
Chưa bao giờ tôi thấy ông hiền và cởi mở như vậy.
Bà nói:
- Có! Tôi nhận được thư và cả tiền nữa.
Mao hỏi bà về cuộc sống, về bệnh tật được chữa chạy ra sao. Giọng nói của bà đột nhiên chuyển sang rất khó nghe. Chỉ một thoáng, nét mặt trở nên đờ đẫn, lời nói rời rạc vô nghĩa. Chỉ một thoáng, bà lại tươi tỉnh, nét mặt đờ đẫn biến mất. Mao mời bà cùng ăn tối, nhưng bà từ chối. Mao an ủi:
- Thôi được. Chúng ta đã gặp nhau, nhưng vẫn chưa kể gì nhiều về bà có phải không? Khi về, bà phải nghe lời bác sĩ và tự lo cho mình. Chúng ta sẽ gặp nhau sau.
Rồi bà ra đi.
Sau khi bà đi khỏi một lúc lâu, tôi vẫn ở bên Mao. Ông ngồi lặng yên, có vẻ buồn bã, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Tôi nhận ra ông sững sờ trước tình trạng của Hạ Tử Trân. Cuối cùng ông lí nhí nói:
- Bà ấy già và ốm yếu quá – Ông quay sang tôi – Bác sĩ Tô Đông Hoa chăm sóc cho Giang Thanh ở Quảng Châu trước đây cũng là người điều trị cho Hạ Tử Trân phải không?
Tôi xác nhận điều này.
- Thế bà ấy bị bệnh gì?
- Bệnh tâm thần phân liệt.
- Là cái gì?
- Trí óc không liên hệ chính xác với thực tế nữa. Nguyên nhân của bệnh này vẫn chưa tìm ra, còn những loại thuốc người ta dùng để điều trị, hình như không có hiệu quả lắm.
- Mao Ngạn Thanh cũng mắc bệnh này à?
Tôi cũng xác nhận điều này và nhắc ông rằng, Mao Ngạn Thanh đang điều trị ở Đại Liên.
Mao bảo, như vậy cả hai người vô phương cứu chữa, chúng ta không thể làm gì được hơn.
Tôi chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Năm 1962, ở Thượng Hải, tôi cũng thấy ông cũng có tâm trạng buồn như thế, khi ông làm tình với cô gái lần đầu tiên trong đời của cô. Đã 50 năm trôi qua, gặp lại người phụ nữ đã tóc bạc da mồi, Mao tặng hai ngàn nhân dân tệ, bảo bà về. Mao trầm ngâm, nói:
- Bà ấy thay đổi nhiều quá.
Theo tôi, Giang Thanh không bao giờ biết về cuộc gặp với Hạ Tử Trân.

Tổng số lượt xem trang