51-
Hiện Hữu không xa rời Tôi Là trong chiều sâu thẳm nhất.
*
52-
Trong đời sống nhiều chuyện đáng coi trọng nhưng chỉ có một điều quan yếu tuyệt đối.
Dưới mắt nhân tình, thành công hay thất bại, mạnh khỏe hay không, học vấn hay dốt nát, giàu hay nghèo – theo nghĩa tương đối – đều mang ý nghĩa đáng kể, tạo nên các khác biệt trong cuộc sống.
*
52-
Trong đời sống nhiều chuyện đáng coi trọng nhưng chỉ có một điều quan yếu tuyệt đối.
Dưới mắt nhân tình, thành công hay thất bại, mạnh khỏe hay không, học vấn hay dốt nát, giàu hay nghèo – theo nghĩa tương đối – đều mang ý nghĩa đáng kể, tạo nên các khác biệt trong cuộc sống.
Nhưng, tất cả những điều trên đều không quan yếu tuyệt đối.
Có điều gì đó hơn hẳn mọi thứ. Đó là thấy được ta là ai – tinh túy, vượt ra ngoài quãng đời ngắn ngủi của cái ngã cá thể.
Ta thấy an bình – không phải do sắp xếp lại được mọi trạng huống của cuộc sống – mà do nhận ra ta là ai, trong chiều sâu sắc nhất.
*
53-
*
53-
Tái sinh không giúp được gì, nếu trong kiếp kế tục – ta vẫn không biết ta là ai.
*
54-
Mọi khổ đau trên hành tinh này khởi lên do nhân cách hóa thành cái “tôi”(me) hay “chúng ta”(us).
*
54-
Mọi khổ đau trên hành tinh này khởi lên do nhân cách hóa thành cái “tôi”(me) hay “chúng ta”(us).
Việc này che lấp cái tinh túy của ta là ai. Khi không nhận ra bản thể (nội tại) này thì kết cục là tạo ra đau khổ. Đơn giản chỉ vì thế.
Khi không biết ta là ai – trí tưởng tạo dựng cái ngã (ngã của sợ hãi và thiếu thốn) thay thế cho bản thể đẹp đẻ và thần thánh.
Bảo vệ cùng đánh bóng ngã giả tạo trở thành động lực tiên khởi ( cho mọi hành động).
*
55-
Đôi khi do cấu trúc của ngôn ngữ, người ta thường tỏ ra không biết mình là ai.
Nói “Hắn mất mạng” hay “Cuộc đời của tôi” – như vẻ sự sống là cái gì đó ta có thể sở hữu hay đánh mất được.
*
55-
Đôi khi do cấu trúc của ngôn ngữ, người ta thường tỏ ra không biết mình là ai.
Nói “Hắn mất mạng” hay “Cuộc đời của tôi” – như vẻ sự sống là cái gì đó ta có thể sở hữu hay đánh mất được.
Sự thực – ta không có một sự sống mà ta là sự sống.
Sự Sống – thức giác tỏa mặc trong toàn vũ trụ – biểu hiện tạm thời thành hình, dạng (như hòn đá, ngọn cỏ, sinh thú, con người, ngôi sao hay giải ngân hà) để tự thị.
Có thể nào, tận đáy lòng ta biết rồi ?
(và)
Có thể cảm được ta là Như Thế (That) rồi ?
*
56-
Đối với mọi sự trong đời sống – ta cần thời gian: để học nghề mới, xây dựng nhà cửa, trở thành một chuyên gia, hay pha một tách trà…
(và)
Có thể cảm được ta là Như Thế (That) rồi ?
*
56-
Đối với mọi sự trong đời sống – ta cần thời gian: để học nghề mới, xây dựng nhà cửa, trở thành một chuyên gia, hay pha một tách trà…
Tuy nhiên thời gian lại hầu như vô dụng cho việc cần thiết nhất – điều thực sự đáng kể của cuộc đời:
Nhận ra mình là ai (self-realization); Nghĩa là biết mình – vượt trên bề mặt của ngã – vượt khỏi danh tính, hình dạng thể chất, tiểu sử và cáctruyện tích (của) mình.
Nhận ra mình là ai (self-realization); Nghĩa là biết mình – vượt trên bề mặt của ngã – vượt khỏi danh tính, hình dạng thể chất, tiểu sử và cáctruyện tích (của) mình.
Ta không thể tìm được ta trong quá khứ hay trong tương lai.
Chốn duy nhất có thể tìm thấy chính ta là Hiện Tại.
Chốn duy nhất có thể tìm thấy chính ta là Hiện Tại.
Những người đi tìm (seekers) tâm linh, tìm xác nhận về mình hay giác ngộ trong tương lai – thì tìm kiếm – bao hàm (cần) thời gian.
Nếu bạn tin như thế, điều này (trở thành) thật đối với bạn:
Nếu bạn tin như thế, điều này (trở thành) thật đối với bạn:
-Bạn sẽ cần thời gian cho đến khi nhận ra – đâu cần thời gian để là người (đang) là.
*
57-
Nhìn một thân cây, ta có ý thức về cây đó. Khi có một ý tưởng hay một cảm tưởng, ta ý thức được những điều đó. Khi trải qua vui thú hay đau đớn, ta ý thức được thể nghiệm này.
Đó là sự thật được hiển nhiên xác nhận.
*
57-
Nhìn một thân cây, ta có ý thức về cây đó. Khi có một ý tưởng hay một cảm tưởng, ta ý thức được những điều đó. Khi trải qua vui thú hay đau đớn, ta ý thức được thể nghiệm này.
Đó là sự thật được hiển nhiên xác nhận.
Tuy nhiên nếu quán sát kỹ, trong chừng mực tinh tế, sẽ thấy cấu trúc của những xác nhận hiển nhiên trên chứa đựng một ảo tưởng căn bản – cái ảo tưởng không tránh khỏi khi ta dùng ngôn ngữ.
(Trí tưởng) đã tạo ra một nhị nguyên rõ nét
– ý tưởng, cảm tưởng và một con người (giả định khác biệt) : Sự thật chẳng phải ta là người có ý thức (về cái cây, ý tưởng, cảm tưởng, thể nghiệm vui thú hay đau đớn).
(Trí tưởng) đã tạo ra một nhị nguyên rõ nét
– ý tưởng, cảm tưởng và một con người (giả định khác biệt) : Sự thật chẳng phải ta là người có ý thức (về cái cây, ý tưởng, cảm tưởng, thể nghiệm vui thú hay đau đớn).
Ta chính là tỉnh thức (thức giác) mà nhờ và trong thức này – mọi sự xuất hiện.
Vậy liên hệ trong đời sống, ta có thể nhận biết được chăng chính ta là tỉnh thức và trong tỉnh thức này, toàn bộ cuộc đời ta (dần dần) dàn trải ?
*
58-
Nói “Tôi muốn biết về tôi”. “tôi” đây là “Tôi”. Tôi là sự Biết.
*
58-
Nói “Tôi muốn biết về tôi”. “tôi” đây là “Tôi”. Tôi là sự Biết.
Tôi là thức giác – xuyên qua đó – mọi vật được nhận biết. Không thể biết về (Biết).
Chính biết là Biết.
Ngoài ra chẳng có gì để biết hơn vì mọi điều được biết đều khởi lên từ đó.
Chính biết là Biết.
Ngoài ra chẳng có gì để biết hơn vì mọi điều được biết đều khởi lên từ đó.
Cái “Tôi”( I ) tự biến thành một đối tượng của kiến thức, của thức giác. Vì thế – ta không thể trở thành đối tượng của chính ta. Chính lý do ảo tưởng của ngã vị kỷ tạo ra sự tồn tại này – qua tâm trí, ta tự biến thành một đối tượng.
Ta nói “Đó là tôi (me)”.
Ta nói “Đó là tôi (me)”.
Và thế là khởi đầu một quan hệ với chính ta – ta kể cho ta và những người khác truyện kể (của) ta.
*
59-
Bởi biết mình là tỉnh giác trong đó hiện sinh xuất hiện, ta trở nên không lệ thuộc vào hiện tượng cũng không tự tìm kiếm mình trong mọi cảnh huống, mọi nơi chốn cùng điều kiện.
*
59-
Bởi biết mình là tỉnh giác trong đó hiện sinh xuất hiện, ta trở nên không lệ thuộc vào hiện tượng cũng không tự tìm kiếm mình trong mọi cảnh huống, mọi nơi chốn cùng điều kiện.
Nói khác đi : Điều gì xảy ra hay không xảy ra không còn quan trọng nữa. Mọi sự không còn là gánh nặng và đáng kể.
Cuộc sống của ta thành một màn kịch diễn. Ta nhận ra thế giới này như một bản luân vũ vũ trụ – luân vũ của danh và sắc tướng – không hơn, không kém.
*
60-
Biết mình thực sự là trụ trong an bình.
*
60-
Biết mình thực sự là trụ trong an bình.
Có thể gọi đó là vui thú theo nghĩa bình an – sinh động.
Vui vì biết mình là tinh túy của sự sống – trước khi sự sống mang hình hài (thành người).
Vui vì biết mình là tinh túy của sự sống – trước khi sự sống mang hình hài (thành người).
Vui vì ta Hiện Sinh thực sự.
*
61-
Giống như nước có thể đặc, lỏng hay hơi, khí; thức giác có thể (được thấy) “đông lại” thành hình thể vật chất, hay “tuôn chảy” thành tâm trí – hay vô hình dạng như thức giác thuần nhất.
*
61-
Giống như nước có thể đặc, lỏng hay hơi, khí; thức giác có thể (được thấy) “đông lại” thành hình thể vật chất, hay “tuôn chảy” thành tâm trí – hay vô hình dạng như thức giác thuần nhất.
Sự sống trong thế giới muôn dạng, vẻ – lộ hiện qua chính “mắt của ta” vì ta chính là thức giác.
Khi biết được như thế, sẽ nhận ra ta ở trong muôn vật.
Đây là trạng thái nhận thức hoàn toàn tinh tường.
Không còn là kẻ kinh qua mọi chuyện qua màng chắn khái niệm của một quá khứ nặng nề.
Khi biết được như thế, sẽ nhận ra ta ở trong muôn vật.
Đây là trạng thái nhận thức hoàn toàn tinh tường.
Không còn là kẻ kinh qua mọi chuyện qua màng chắn khái niệm của một quá khứ nặng nề.
Khi nhận thức không qua chú giải – ta sẽ cảm nhận được nguyên trạng.
Chỉ có thể nói được: Có một lãnh vực của tỉnh thức-tịnh lự trong đó nhận biết xuất hiện.
Qua “ta” – thức giác vô hình dạng tự nhận ra chính mình.
*
62-
Ham muốn và sợ hãi đẩy đưa đời sống của hầu hết mọi người.
-Ham muốn là cần thêm gì đó cho mình hầu là người (sống) đầy đủ hơn.
-Sợ hãi là sợ mất điều gì – từ đó mà sống (being) thành giảm thiểu, kém cõi.
Qua “ta” – thức giác vô hình dạng tự nhận ra chính mình.
*
62-
Ham muốn và sợ hãi đẩy đưa đời sống của hầu hết mọi người.
-Ham muốn là cần thêm gì đó cho mình hầu là người (sống) đầy đủ hơn.
-Sợ hãi là sợ mất điều gì – từ đó mà sống (being) thành giảm thiểu, kém cõi.
Như thế, ham và sợ che lấp đi sự thật : (sự) Sống không thể được cho thêm hoặc lấy đi bớt.
Hiện Sinh – sự sống theo nghĩa đầy đủ nhất – đã sẵn trong ta. Hiện Tại.
-CHƯƠNG SÁU-
Chấp nhận và Vâng phục.
Chấp nhận và Vâng phục.